Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 82

Mười ngón tay cô bất giác cuộn xiết chặt, dọc theo sống lưng, hơi lạnh tràn về xâm chiếm. Người đàn ông tuấn mỹ phía đối diện mất một lúc ngạc nhiên, cuối cùng cũng thân thiện mở lời.

"Tiểu Trình, hoá ra em đang ở nhà Hướng Không. Nghe tin em bị ốm, anh và Vũ Vũ còn định đến rủ cậu ấy sang nhà thăm em cơ." Hàn Giai Nghiêm dịch người qua, cưng chiều hướng mắt về cô gái đi cùng mình.

Trình Khiết Nhi ngỡ ngàng nhìn sang bên phải, chấn động trước cô gái trẻ với ngũ quan diễm lệ, mái tóc đen óng xõa tự nhiên đến eo, dáng người khảnh mảnh, băng thanh ngọc khiết dưới làn váy xanh ngọc. Cô ấy xách theo lẵng quà và bó hoa hồng rực đỏ, bẽn lẽn khoác lấy tay Hàn Giai Nghiêm, ánh mắt e lệ chạm tới đáy mắt dạt dào sóng tình của anh.

Khóe môi Hàn Giai Nghiêm ngưng đọng nụ cười dịu dàng, gửi trao đến cô ấy. Nụ cười Hàn Giai Nghiêm rất đẹp. Một nụ cười vô cùng ôn nhu. So với lần đầu tiên Trình Khiết Nhi gặp anh, mọi thứ vẫn không hề thay đổi. Thế nhưng tình hình hiện tại đã thay đổi rồi, sánh đôi cùng anh bây giờ còn có một người con gái khác. Mà tên gọi thân mật 'Vũ Vũ' được anh thốt ra quá đỗi yêu thương, ngọt ngào, Trình Khiết Nhi làm sao tránh rối loạn trong lòng. Cô nhất thời sững sờ, phản ứng chậm chạp, ngây người không đáp trả.

Đúng thời điểm đó, bàn tay to dày vừa vặn đặt lên vai liền dứt khoát lôi cô trở lại hiện thực. Đợi Trình Khiết Nhi kịp ý thức chuyện gì đang xảy ra, giọng nói nam giới đầy từ tính đã từ phía trên, âm thầm truyền xuống. Cô vội vàng ngoảnh mặt về sau, Quý Hướng Không đứng kề sát cô không biết bao nhiêu lâu rồi.

"Thật vậy à? Khiết Nhi vốn luôn ở nhà tôi mà! Luôn luôn."

Cái gì mà luôn luôn chứ! Cái tên Quý Mặt Lợn xấu xa này. Loại trạng từ chỉ tần suất anh cố ý nhấn mạnh không biết rất dễ khiến người nghe thấy hiểu lầm à? Hơn nữa anh như vậy là phóng đại sự thật, cô chỉ sang nhà anh làm con sen, sau chín giờ tối liền chính thức tan tầm, lấy đâu ra thông tin xuyên tạc giống lời anh vừa nói.

"Quý Mặt Lợn, tổng cộng số lần nợ thì còn khoảng một tháng nữa sẽ thanh toán hết. Lúc đấy tôi đây không cần phải lui tới nhà anh cực khổ làm con sen nữa." Đây người ta gọi là một mũi tên trúng hai con nhạn, khéo léo đính chính sự thật trước hai vị khách, song song còn nhẹ nhàng cảnh cáo người nào đó không được phép phát ngôn lung tung.

Ngay cả chủ nhân câu nói trên cũng không kìm được thầm hả hê một phen. Nhưng không ngờ màn đấu võ mồm dưới cặp mắt đôi tình nhân nọ bỗng biến thành cảm xúc giận dỗi giữa những người yêu nhau.

Kết quả, hàng xóm đáng ghét đích thị không mấy quan tâm tới, còn Hàn Giai Nghiêm và Triệu Nhược Vũ thì bắt đầu nổi hứng trêu chọc.

"Hướng Không, cậu thật là, lại bắt nạt Tiểu Trình rồi phải không? Cũng đã hơn nửa năm, xoá nợ cho người ta đi chứ!"

Mặt mũi Trình Khiết Nhi càng ngày càng khô nóng, thiếu điều muốn hoá hoang mạc Sahara, cô buồn bực định lên tiếng phủ định, đáng tiếc bị chậm mất một bước, Quý Hướng Không vì cảm nhận cái ống khói di động đang hừng hực xả khí, nên vô cùng nhạy bén, cậy nhờ chủ đề khác chặn họng cô.

"Đủ rồi Hàn Giai Nghiêm, cậu muốn vào trong hay định ở ngoài hành lang đoán già đoán non?" Mắt hổ phách nhướng nhẹ, anh rất biết xoáy sâu điểm yếu của đối phương, "Nhanh chân lên, Nhược Yên nhà cậu đã bắt đầu sốt ruột rồi kìa!"

"Vâng! Vâng! Xin nghe! Xin nghe!" Hàn Giai Nghiêm tâm trạng vui vẻ, cùng Triệu Nhược Vũ phấn khởi bước vào.

Cơn giận trong lòng Trình Khiết Nhi cứ như thế mà lắng xuống.

Màn chào hỏi vừa xong cũng là lúc hàng xóm Quý nhiệt tình mời mọc khách quý cùng dùng cơm cho vui. Dạo gần đây lịch trình bận rộn, hiếm khi 'đồng bọn' có dịp đến nhà chơi, Quý Hướng Không dĩ nhiên sống chết đòi giữ hai người họ ở lại. Hàn Giai Nghiêm cùng Triệu Nhược Vũ đương nhiên cũng vui vẻ chấp nhận đề nghị.

Bàn ăn bày biện đủ loại món ngon, tất nhiên bao gồm cả mì hải sản và bò bít tết theo thực đơn Quý Hướng Không yêu cầu ban chiều. Trình Khiết Nhi chu đáo gấp thức ăn cho mọi người, hòa nhã thúc giục ăn nhiều một chút nhé. Sực nhớ tới vết gãy xương ở chân Triệu Nhược Vũ, cô liền nói, tình trạng vết thương Triệu lão sư thế nào rồi. Cô gái trước mặt Trình Khiết Nhi ngừng ăn, duỗi duỗi chân phải ra, rạng rỡ trả lời, hồi phục rất tốt, đi lại cũng dễ dàng hơn nhiều.

Triệu Nhược Vũ lần đầu tiên cùng bạn trai đến chơi nhà Quý Hướng Không, vừa hay còn làm quen được với cô hậu bối xinh đẹp Trình Khiết Nhi, tâm tình bèn cực kỳ vui vẻ. Hỏi thăm sức khỏe cô gái hoa đào, một hồi lâu sau, mỹ nhân họ Triệu không quên nhắc tới chuyện đêm đại nhạc hội toàn Châu Á, Trình muội muội đã thay thế mình biểu diễn trên sân khấu, giải cứu công ty thoát khỏi rắc rối. Triệu Nhược Vũ đánh giá cao năng lực của Trình Khiết Nhi, nói rằng ca khúc lần đó Trình Khiết Nhi trình bày, cô ấy đã nghe qua rồi, quả nhiên rất xuất sắc, chủ tịch Tần đúng là sáng suốt khi quyết định cho cô cơ hội đến gần khán giả với tư cách ca sĩ chuyên nghiệp, bởi vậy, cô ấy mong cô phải cố gắng hết sức mình trong sự kiện chính thức ra mắt công chúng sắp tới. Trình Khiết Nhi im lặng chăm chú lắng nghe, khẽ đáp, vâng ạ, cảm ơn Triệu lão sư.

Hai cực phẩm mỹ nam ngồi cạnh để mặc người đẹp tự do bàn luận, tâm hồn tập trung cao độ dốc hết vào ăn uống.

Hàn Giai Nghiêm hết nếm thử món súp nấm, lại gắp một ít mỳ xào hải sản, miệng tấm tắc khen ngon: "Tiểu Trình, tài nấu nướng của em ngày càng tiến bộ đấy! Món nào cũng tuyệt hảo! Hướng Không thật may mắn quá!"

Được khen ngợi ai mà chả thích, chỉ là ở vế trước Trình Khiết Nhi còn nở hoa trong lòng, định nói cảm ơn, qua tới vế sau, cô liền méo mặt bởi cái nháy mắt đầy ẩn ý từ người khen, Hàn Giai Nghiêm xứng đáng xếp vào hàng cứng đầu, kiên quyết không từ bỏ việc trêu chủ nhà.

Quý Hướng Không không hài lòng lườm anh chàng kia, nâng ly rượu đế cao lên ngang môi, ưu nhã lắc vài vòng. Trình Khiết Nhi bắt gặp dáng vẻ nguy hiểm này, không tránh khỏi chột dạ, khẽ giật mình một cái.

"Smartphone của tôi vẫn còn chứa 'ảnh đen' của cậu nhé. Nếu tiếp tục nhiều chuyện, biết đâu sẽ thành công khơi nguồn cảm hứng, nhắc tôi đăng tải lên web."

Trình Khiết Nhi nghe thấy lời lẽ đậm mùi cảnh báo, có chút nảy sinh cảm giác ngưỡng mộ, lén lút liếc nhìn Quý Hướng Không một cái. Đại boss Mặt Lợn về khoảng uy hiếp, vẫn là thâm thúy hơn cô tưởng.

Thỏ trắng còn chưa kịp tuyên dương, đã bắt gặp cô gái trước mặt đang dồn ngụm mì vào miệng suýt nữa thì phụt ra. Mỹ nữ Triệu Nhược Vũ khẽ quan sát kẻ ngồi bên cạnh, phát hiện gương mặt ưu tú của bạn trai còn đỏ hơn cà chua chín.

"Giai Nghiêm, rốt cuộc anh có bao nhiêu bí mật giấu em vậy? Vụ 'ảnh đen' là sao?" Giọng Triệu Nhược Vũ nhàn nhạt nâng cao, báo hiệu cô nàng đã nổi giận.

Quý chủ nhà phản công thuận lợi, hài lòng nhấm nháp rượu vang, thích thú chiêm ngưỡng gã bạn đồng niên nhăn nhó khổ sở.

Đã bảo đừng đấu với anh rồi còn gì.

Lúc bấy giờ, Hàn mỹ nam bất đắc dĩ phải buông đũa, bỏ ra mười phút giải thích câu chuyện truyền thuyết tấm ảnh nude cho cô người yêu bé bỏng nghe. Thái độ mười phần cưng sủng, mười phần xu nịnh, dồn toàn bộ sự chú ý đến Triệu Nhược Vũ.

Cô ấy sau khi thông suốt, đã mắng yêu Hàn Giai Nghiêm bảo vì sao không sớm nói cho em biết, hại em phải một phen hoảng hồn. Giọng cô ấy mềm mỏng, vừa trách cứ, lại vừa nũng nịu. Hàn Giai Nghiêm yêu chiều xoa xoa đầu cô ấy, ghé môi nhẹ hôn lên trán vầng nhẵn mịn. Nụ hôn anh lướt qua tựa chuồn chuồn đạp nước, không kịp để ý người con gái tận mắt chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, quả tim đã vùi chôn xuống vực thẳm.

Khoảnh khắc ngắn ngủi, Quý Hướng Không ngồi cạnh lập tức vươn bàn tay to dày nắm lấy bàn tay ướt mồ hôi lạnh đang vò nát vạt váy trắng của Trình Khiết Nhi. Luồng nhiệt ấm xuyên qua lớp da thịt như cỗ vũ, trấn an tinh thần cô. Trình Khiết Nhi xúc động ngước mặt nhìn anh, ngẩn ngơ cảm nhận cỗ dịu ngọt, chân thành ẩn sâu đôi mắt màu trà.

Hơn ai hết, Quý Hướng Không biết điều tốt nhất dành cho cô là gì, anh bèn dứt khoát chấm dứt hành động phát cẩu lương của hai người nọ bằng biểu cảm nhấc đuôi mày, dùng tay còn lại che miệng, âm lãnh hắng giọng.

Âm thanh u trầm khiến Hàn Giai Nghiêm và Triệu Nhược Vũ bừng tỉnh. Phát giác hành động mới nãy có hơi quá đà, bèn bối rối rời đối phương. Kế tiếp, gọn lẹ chuyển đề tài, buôn chuyện phiếm hăng say cùng với anh chàng chủ nhà.

Cả ba người phấn khích cười cười nói nói, duy chỉ Trình Khiết Nhi là lặng lẽ một cách khác thường.

Vụng về rút bàn tay khỏi tay Quý Hướng Không, cô thủy chung với món bò bít tết trong đĩa, tỉ mỉ dùng dao cắt mà không biết mình đang cắt cái gì và muốn cắt tới khi nào. Cô thậm chí không dám tiếp tục đối diện với Hàn Giai Nghiêm và người anh yêu. Dù cho sâu tậm tâm trí ý thức được giữa cô và Hàn Giai Nghiêm là không có kết quả. Cô cũng biết anh đã có bạn. Cô gái ngồi trước mặt thật rất xinh đẹp, rất có khí chất. Một vẻ đẹp mềm mại, dịu dàng như nước, nhìn qua đã thấy nếu so sánh với cô ấy, bất kể ở khía cạnh gì Trình Khiết Nhi cũng đều thua thảm hại. Thế nhưng, việc Hàn Giai Nghiêm cùng cô ấy đến đây, đồng thời là bốn người cùng nhau ngồi ăn tối, anh thân mật bộc lộ tình cảm cùng cô ấy, mọi thứ thực sự diễn ra quá bất ngờ, khiến cho trái tim thương tổn nơi Trình Khiết Nhi có chút chưa thích nghi. Vậy là, cõi lòng nhỏ bé không ngừng trào dâng cỗ chua xót.

Chiếc nĩa lạnh lẽo chạm vào đầu lưỡi, miếng thịt bò vô vị trôi xuống cổ họng, Trình Khiết Nhi thoáng nghĩ về những mộng tưởng ngày trước, chợt thấy hổ thẹn muôn vàn. Người ta đâu có thèm quan tâm đến cô, cô còn cố chấp cái gì, mơ ước cái gì. Cô đúng là khờ khạo. Đứa con gái ấu trĩ, ngốc nghếch nhất trên thế gian này.

Tâm trạng mỗi lúc một tồi tệ, vậy nên khi mọi người bàn luận đến đoạn vui vẻ cao trào, cô liền khó khăn nở một nụ cười máy móc. Hoặc nếu có ai đó hỏi han Trình Khiết Nhi, cô sẽ giả vờ hứng thú, đáp lời một cách gượng gạo.

Biểu hiện khác lạ mau chóng lọt vào đôi mắt tinh tế sắc hổ phách. Rất dễ dàng Quý Hướng Không đã đoán được nguyên nhân. Anh khéo léo gắp rau xanh kèm những món Tiểu Trư yêu thích vào đĩa của cô, sau đó âm thầm chuyển số bít tết khô cứng về đĩa mình, mặc kệ cô bé tròn mắt, ngây ngẩn nhìn anh như thế nào.

Hàn Giai Nghiêm đâu dễ bỏ qua hành động chăm sóc vừa rồi, vội vàng kỹ lưỡng phân tích mức độ nồng nhiệt. Phân tích tới da mặt cô đỏ ửng như con tôm luộc, nét đau buồn trên gương mặt tiêu tan hơn phân nửa, thay vào đó là sự ngường ngượng dần nhen nhóm, rồi chóng vánh trở thành ngượng chín người, xấu hổ không biết nên giấu mặt đi đâu.

Tuy nhiên, cục diện vẫn chưa tồn tại dấu hiệu kết thúc ở đây.

Đến khi trái cây tráng miệng được dọn ra, chủ nhà một lần nữa lại nhận được câu hỏi đầy cao hứng bởi cậu bạn thích gây chiến. Hàn Giai Nghiêm đại khái hỏi cái đêm anh với Trình Khiết Nhi lạc trong rừng, liệu có xảy ra chuyện gì kinh thiên động địa hay không?

Quý Hướng Không thừa nhận người nghi vấn hoàn toàn không có tà ý, chỉ đơn giản muốn nghe anh kể công cuộc đấu tranh sinh tồn giữa chốn thiên nhiên hoang dã ly kì. Nhưng cốt lõi là nam nhân muốn nhân cơ hội trêu Trình Tiểu Trư, tiện thể thay đổi luôn không khí nặng nề. Anh thong thả ngắt trái nho tím, xoay tròn bỏ vào miệng, tầm nhìn hàm ẩn quét quanh mục tiêu, môi tà mị tô vẽ đường vòng cung.

"Cũng không có gì hay ho, ngoài việc bị 'đồng đội' cưỡng hôn."

Một cú huých lực không hề nhỏ hạ thẳng xuống bắp tay Quý Hướng Không khiến anh chàng đại boss phải bỏ qua tràng cười sảng khoái của hai vị khách, nhăn mặt nhíu mày than đau.

Bởi vì hai vị khách quý đùa dai quá, thay phiên gán ghép thỏ trắng và hàng xóm khắc tinh, dẫn tới nàng thỏ không ngần ngại bồi thêm mấy cú đấm túi bụi nữa lên cánh tay kẻ đầu têu, làm cho khắp bắp tay Quý Hướng Không ngang dọc dấu đỏ bầm.

Cả căn hộ rộng lớn vì lẽ đó mà biến thành cái sân khấu hài.

***

Nhộn nhịp mãi tận mười giờ tối, Hàn Giai Nghiêm mới luyến tiếc cùng Triệu Nhược Vũ quay về.

Trước khi xuống bãi đậu xe, Triệu Nhược Vũ không quên trao túi quà lẫn hoa tươi tận tay Trình Khiết Nhi, kèm theo lời dặn nhớ phải tịnh dưỡng thật tốt để còn sớm trở lại công ty quảng bá sản phẩm âm nhạc. Trình Khiết Nhi mỉm cười đón lấy túi quà, nói cảm ơn tiền bối kèm theo cái cúi đầu tạm biệt.

Khách khứa vừa đi, căn hộ liền khôi phục vẻ yên tĩnh như ban đầu. Cô đưa mắt kiếm tìm đại boss phúc hắc, phát hiện anh từ lâu đã tiến đến bộ sofa màu kem nhạt, lười biếng nằm bò ra.

Kim phút đồng hồ treo tường lệch mốc mười hai hơn ba con số, đã hết giờ 'hành chính' hơn một tiếng rưỡi. Đáng lý Trình Khiết Nhi đã có thể an tâm rời khỏi đây, nhưng sao trong lòng cứ tồn tại một khoảng trống vô hình, sự cô đơn tựa hồ đám mây trắng phảng phất chiếm giữ trái tim run rẩy.

Bấu chặt ngón tay bước ra ngoài, chu đáo đóng nhẹ cánh cửa, rồi chính cô cũng không hiểu sao bản thân lại đột ngột mở nó ra một lần nữa.

Dùng vận tốc ánh sáng chạy ùa vào phòng khách. Khi bước chân dừng trước bộ sofa quen thuộc, Trình Khiết Nhi cúi mặt, thốt lên một câu.

"Đêm nay... tôi không về nhà được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top