Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 84 (H+)

Cuộc hoan lạc mỗi lúc một tiến vào đỉnh điểm, khi môi anh lướt nhẹ từ hõm cổ nhàn nhạt hương hoa đào kéo dài đến tận khuôn mặt phấn nộn kiều diễm. Hôn lên sống mũi thanh thoát, hôn lên đôi mắt mơ màng của cô gái nằm dưới thân, hôn lên bờ mi run rẩy chớp động, vô cùng lo lắng cũng vô cùng khát khao mong chờ.

Tuy Quý Hướng Không thực hiện màn dạo đầu đầy mãnh liệt, nhưng vẫn dành thời gian thu gọn biểu cảm ngập tràn gợn sóng, cất giấu sâu tận cặp đồng tử bạc hà. Kế tiếp đầu lưỡi liền ngoạm lấy vành tai nhuộm sắc đỏ mà liếm mút mê người. Tay anh xấu xa vuốt ve hướng xuống dưới, đổi lại ở cô một tràn ngâm nga rên rỉ hoà lẫn trong tiếng cúc áo bung mở.

Ngắm nhìn thân trên nửa kín nửa hở hiện ra đầy cám dỗ, Quý Hướng Không không thể chờ đợi, gấp gáp vén vạt váy cô tới tận eo, một tay bao phủ lấy đôi gò bồng đẹp đẽ, một tay đưa xuống thăm dò nơi tư mật của con gái. Khí lạnh bên ngoài lập tức xâm nhập da thịt trắng hồng làm cô không nhịn được, khó nhọc uốn cong người. Có điều, gai óc còn chưa kịp nổi lên đã khoả lấp bằng sức nóng bàn tay người đàn ông mang lại. Nơi nữ tính ngạo nghễ bao bọc trong áo lót bị anh nặn thành muôn hình vạn trạng, tiểu huyệt đỏ hồng che chắn bởi nội y mỏng manh cũng bị anh liên tục dày vò, cọ xát, xoa nắn hạt đậu đỏ đến không ngừng run rẩy, khiến hoa tâm cô râm rỉ dòng hỏa khí trắng đục.

Cảm giác bứt rứt cuồng bạo cuốn lên, Trình Khiết Nhi như thấy chính mình đang lạc bước giữa sa mạc cỗi cằn. Nhiệt nóng xé da xé thịt, hai chân cô khép chặt, vô tình kẹp luôn bàn tay anh giữa phần bắp đùi nõn nà, tạo điều kiện cho ngón trỏ cùng với ngón giữa anh nhấn vào miệng cốc sâu hơn. Cơ thể cô bởi vậy nên kích thích muốn nổ tung, dòng mật dịch đặc quánh từ bụng dưới chảy tràn ra cửa hoa huyệt, thấm ướt một vệt lớn ở đáy quần lót.

Mật hoa nối tiếp tuôn trào, ướt hết cả ngón tay Quý Hướng Không, anh như mê đắm khi thấy phản ứng nhiệt liệt của cô, hơi thở ngày càng trở nên trầm đục. Dễ dàng tách đùi cô ra hai bên, bàn tay xấu xa khảy nhẹ, vẽ vời một vòng quanh vết nước, rồi bất ngờ đẩy ngón giữa tấn công cửa động, cách một lớp quần lót mà đè ép, vò nắn hạt phấn châu, tha hồ trêu đùa cơ thể mềm mại đỏ ửng.

Quý Hướng Không vì nhục cảm dữ dội, toàn thân run rẩy kịch liệt. Quên cả hô hấp nguyên bản nhất, cô nhắm chặt đôi mắt nhập nhòe, cảm nhận vách thịt bên dưới co rút, miệng hoa ẩm nóng mở rộng như muốn nút lấy ngón tay đang tấn công không ngừng nghỉ bên ngoài.

Anh gia tăng lực và tốc độ ra vào, tay an di chuyển lên xuống, miết chà lên làn vải, làm cho đáy quần lót lún sâu vào khe động, ép hoa dịch tuôn lênh láng, nhiễu lên cả bàn tay thô ráp mà chảy xuống đệm ghế kem nhạt, hương thơm thoang thoảng truyền đến khiến anh thêm phần phấn khích.

Cơ thể Trình Khiết Nhi thực sự vô cùng nhạy cảm, Quý Hướng Không chỉ mới chọc ghẹo có một chút cô đã chạm tới cao trào. Nhịp tim tăng mất kiểm soát, da thịt khắp nơi đổi sang một màu đỏ, thậm chí còn đỏ hơn nhiều lần so với vài phút trước. Cô cong bàn chân bám trụ thành ghế, ngón tay điên cuồng bấu vào thắc lưng của Quý Hướng Không, rên rỉ khóc nấc lên.

"A... hức... hức..."

Quý Hướng Không thích thú quan sát Trình Khiết Nhi trong tình trạng váy áo xộc xệch. Ngay tức khắc, anh thô bạo lột bỏ bộ váy cô đang mặc, nụ hôn say đắm phủ khắp khuôn ngực trắng ngần được áo lót che chắn.

Sức nặng cơ thể anh đổ dồn lên người cô, Trình Khiết Nhi theo phản xạ vội choàng cánh tay qua cổ anh, đôi mắt hút hồn nhìn người đàn ông chìm ngập mê loạn, ngón tay cô luồn vào mái tóc đen đẫm mồ hôi, bầu ngực cao ngất đỡ lấy khối cơ săn chắc vạm vỡ.

Người đàn ông đương nhiên rất hài lòng với bộ dạng khiêu gợi này, cúi xuống cho cô một nụ hôn sâu như là phần thưởng. Khát vọng mỗi giây trôi qua thêm bùng cháy, bạc môi âu yếm da thịt mềm mại, từng vị trí trên người cô, đều lưu giữ chuỗi dấu hôn nóng bỏng. Chiếc ghế bành không đủ khả năng chống đỡ tư thế quá đỗi cuồng nhiệt của hai người, bắt đầu phát ra tiếng kêu ám muội. Mặt bàn dao động mạnh đẩy ly rượu đặt bên trên rơi xuống, âm thanh thuỷ tinh vỡ vang dội, chất cồn cay nồng chảy tràn quanh sàn nhà.

Đột nhiên, Quý Hướng Không rời khỏi môi anh đào, dứt khoát đứng dậy, đưa nắm giữ vòng eo thon nhỏ, kế đó dùng chút sức lực nhấc bổng cô lên rồi bế gọn trong vòng tay. Môi anh như cũ dán chặt đến cánh môi bị hôn sưng mọng, vừa ôm Trình Khiết Nhi, vừa dò dẫm bước về hướng phòng ngủ.

Tia sáng tím nhạt khắc họa bóng hình nam giới bao bọc lấy mỹ nhân say khướt. Quần áo hai người, từng món, từng món một rơi xuống nền gạch tinh xảo. Tiếng rên rỉ hoà lẫn với hơi thở gấp tràn ngập vị hoan ái. Hương Blanche quyến rũ lan toả giữa màn đêm cô đặc, lắng đọng ngọt ngào.

"A... ưm..."

Trình Khiết Nhi giật mình choàng tỉnh giữa căn phòng lấp lánh dãy sao nhũ bạc. Khắp trán và vùng cổ cô đều là mồ hôi đua nhau rịn ra, thấm qua lớp yukata mỏng tanh.

Vuốt nhẹ mái tóc hạt dẻ lòa xòa bết bát, cô nhíu mày, đồng tử bất chợt co lại bằng một hạt đậu tương.

Trình Khiết Nhi thở dốc, lồng ngực thu vào nở ra không ngừng nghỉ, thoáng chốc để lại một làn khói mờ giữa bầu không khí giá lạnh.

Cô vừa mơ thấy Quý Hướng Không.

Vẫn giấc mơ quen thuộc đó, chẳng hiểu tại sao gần đây cô cứ liên tiếp gặp mộng xuân.

Giấc mơ vốn là sản phẩm tổng hợp suy nghĩ ban ngày từ não bộ. Nhưng điều đáng nói, cô thật tình chưa bao giờ có tà niệm đen tối với Quý Hướng Không. Vậy mà nội dung giấc mơ nếu không phải nhìn thấy anh ôm hôn cô, thì cũng có mấy hành động cấm trẻ em dưới mười tám tuổi.

Quan trọng hơn hết, chính là Trình Khiết Nhi trong mơ không những không bài xích mà còn hưởng ứng hôn trả nhiệt tình.

Kết quả, sau mỗi lần thức dậy, mặt mày cô liền đỏ bừng như quả gấc, thần trí dễ bề rối loạn, lúc thích thú vui mừng, lúc lại suy tư, thất thần trong vô cớ.

Hết kéo góc chăn trùm kín đầu rồi lại mở xuống, động tác đều đều lặp đi lặp lại không dưới mười lần, gương mặt cô ỉu xìu, môi đầy bất lực dẩu ra.

Đáng lý cô đâu có phải bồn chồn, hoang mang, nếu bản thân nhớ được những gì xảy ra vào cái đêm say rượu ngủ lại bên nhà Quý Hướng Không. Trớ trêu thay, hễ cứ uống say là sang ngày hôm sau đầu óc Trình Khiết Nhi liền quên sạch sẽ hết mọi thứ.

Vậy là, thay vì chấp nhận mang nặng thắc mắc, cô quyết định bỏ qua kiêu hãnh cùng tự tôn, lấy hết dũng khí đi hỏi 'người trong cuộc'.


Cánh cửa nhà hàng xóm không khoá, khiến hàng loạt dấu chấm hỏi bay tung tóe quanh đầu Trình Khiết Nhi. Không phải chứ! Thường ngày đại boss có bao giờ lơ đễnh quên khoá cửa đâu, chẳng lẽ bấy giờ là cố tình mở, hẳn để chờ cô.

"Tôi đến rồi!" Cuối cùng sau một lúc đấu tranh quyết liệt, bạch thỏ đã đánh liều đẩy cửa, rón rén bước vào.

Nắng sớm xuyên thấu bức rèm, tinh tế rọi lên đường viền cơ thể rắn rỏi tuyệt đẹp, Quý Hướng Không tiêu sái ngồi trên sofa, khí chất ưu tú toát theo cử chỉ nâng tách cà phê nóng, chậm rãi thưởng thức. Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng phối cùng quần tây, chân dài thong thả vắt lên, cuốn hút mà rất đỗi mị hoặc.

Đảo mắt về nơi phát ra tiếng nói, thái độ bình thản chẳng hề ngạc nhiên, cơ hồ sớm đoán được hành động và suy nghĩ của đối phương rồi.

"Hôm nay em lại đến trễ giờ."

Anh hờ hững buông tách sứ trắng tinh xuống bàn, bình tĩnh như vậy là muốn cô đau tim đúng không? Còn cả giọng nói trầm thấp, quyến rũ kia nữa, chú hươu nhỏ ở ngực trái cô suýt chút thì đã nhảy tót ra ngoài.

Mồ hôi tay bỗng dưng nhiều đến lạ, Trình Khiết Nhi bấu chặt vào quyển sách từ vựng tiếng Hàn ôm trong người, gò má nhuộm sắc hồng, luống cuống đáp: "Tôi... tôi... tối qua mất ngủ... sáng nay thức dậy muộn..."

Quay mặt lẫn tránh ánh nhìn dò xét từ người đàn ông, cô bất cẩn quên đề phòng, không có nghe thấy tiếng bước chân đang âm thầm hướng về phía mình.

Tận lúc thỏ ngốc phát giác sự nguy hiểm, Quý Hướng Không đã hiên ngang xuất hiện đằng đối diện, hai cánh tay thon dài to lớn chống lên kệ sách phía sau lưng, trực tiếp đem cô gái nhỏ vây hãm lại.

Trình Khiết Nhi chỉ còn cách run rẩy nhìn anh, quyển sách che trước ngực tưởng chừng sắp bị nhào nát theo tâm tư bấn loạn của chủ nhân nó.

"Em đừng ngược đãi quyển sách tội nghiệp đó..." Anh cúi người ngắm nghía cô gái lọt thỏm giữa lồng ngực, con ngươi da trời lướt ngang quyển từ vựng đang chịu hàng loạt tác động ép cong, vần vò bởi bàn tay nhỏ, anh nhích lên một chút, chiêm ngưỡng đôi mắt y hệt hạt ngọc lưu ly, "Muốn học tiếng Hàn tốt, đầu tiên cần phải có ý thức, bảo quản tài liệu học tập cho kỹ lưỡng, em nhớ chưa?"

"A... tôi không có." Gì thế chứ! Giờ là lúc nào rồi anh ta còn bắt bẻ cô.

Trình Khiết Nhi hơi buồn bực, khom xuống chui ra khỏi vòng tay anh, tự nhủ không được để khuôn mặt đẹp trai kia xáo trộn. Dù sao cô cũng còn nhớ mục đích tới đây là vì điều gì. Không chỉ đơn giản muốn giải quyết thắc mắc hôm nọ, cô còn muốn học tiếng Hàn, học tiếng Hàn, học tiếng Hàn. Điều quan trọng phải nên nhấn mạnh đúng ba lần.

Ở thành phố S, gia sư dạy tiếng Hàn tốt nhất, tiện lợi nhất, lại không tính học phí đắt đỏ giống như bên ngoài, không ai khác trừ Quý Hướng Không.

Vì phục vụ chiến lược Hàn tiến, hoạt động nghệ thuật song song giữa nước nhà và Hàn Quốc, để chuẩn bị cho quá trình xuất đạo, Trình Khiết Nhi cần phải gấp rút bổ sung vốn ngoại ngữ. Lần này tạm thời dẹp qua một bên cảm xúc riêng tư, cô quyết sẽ chăm chỉ tập trung học hành.

Ừ thì nói bằng miệng dĩ nhiên dễ, làm được hay không mới là chuyện khó. Nhất là khi suốt buổi học, tiểu bạch thỏ cứ phải kề cận bên vị lão sư kiêm đại boss nguy hiểm Quý Hướng Không. Mỗi lần cô viết sai, người nào đó liền dịu dàng nắm lấy bàn tay trắng ngọc hướng dẫn từng nét một. Hoặc giả cô phát âm chưa chuẩn, anh sẽ lập tức chồm tới, sủng nịnh véo yêu môi cô một cái. Loại hành động mờ ám trước mặt thiếu nữ mới lớn, lực sát thương là cực kỳ cao.

Không rõ trong lòng anh đang nghĩ gì, nhưng đối với Trình Khiết Nhi, tình tiết trùng lặp giữa giấc mơ với hiện thực khiến cô như phát điên lên. Mà mọi thứ càng hóa nghiêm trọng hơn vào giây phút Quý Hướng Không di chuyển ngòi bút trên trang giấy. Hình ảnh bàn tay gân guốc với những ngón tay tinh tế bao quanh bút mực, viết ra dòng chữ ngay ngắn, thẳng hàng lọt đến mắt cô. Vừa hồi tưởng đây chính là đôi bàn tay trong giấc mộng từng âu yếm, xoa nắn khắp cơ thể mình, toàn thân cô đã nóng ran không điều kiện.

Bộ dạng thẫn thờ cộng thêm sắc đỏ trên gò má lại không may in hết vào tầm ngắm, người kia lập tức nhếch miệng tố giác, giọng nói tựa bùa mê, càng nói càng khiến nhân sinh đắm chìm: "Trình Khiết Nhi, em đang suy nghĩ đen tối đấy à?"

Cô lén lút ngước nhìn anh, người đàn ông đáng ghét vẫn chăm chú xem xét quyển giáo trình Hàn ngữ, cơ mặt không để lộ tí biểu cảm nào, duy mỗi viền môi là nhàn nhạt vén cong, cười như không cười. Cô vội vàng đem toàn bộ sự thật xé toạt.

"Anh giỏi tưởng tượng ghê, tôi đang chăm chú vào bài học cơ mà." Trả lời xong bèn có chút chột dạ, thú thật, nãy giờ thần trí cô toàn trôi dạt ở trên mây, hôm nay học về chủ đề gì cô thậm chí còn không nhớ rõ.

"Tốt!" Nam nhân phúc hắc nâng hàng mày rậm, môi mỏng nở nụ cười nửa miệng, "Vậy em thử dịch câu này sang tiếng Nhật cho tôi 'Cheoeum neukkin seollemiya, ne useumi nal gaseum ttwige mandeureo' ".

*Nguyên bản: 처음 느낀 설렘이야, 네 웃음이 날 가슴 뛰게 만들어

Lão sư chưa đọc đề xong, đã có người run rẩy tay chân, sống lưng lạnh toát y hệt bị nằm dưới hầm băng. Đây gọi là gián tiếp bắt nạt học sinh phải không. Với vốn tiếng Hàn hạn hẹp của cô làm sao dịch nổi cái câu dài ngoằn anh yêu cầu.

"Ừm... ờ..."

"Nhanh lên nào! Nếu hôm nay em không dịch được, tôi liền phạt em làm việc nhà cả đêm."

Quý Mặt Lợn đúng là quá đáng ghét, anh muốn mượn cớ áp bức Trình Khiết Nhi. Được thôi, thế thì cô sẽ giương cao cờ chiến đấu cho anh xem. Cô thầm trấn tĩnh bản thân, cố lục lọi ngăn kéo trí nhớ về dãy ký tự phức tạp, lí nhí trả bài: "Trải qua... những... những rung động đầu đời... Chỗ này dịch sao đây nhỉ? Ờ... chỉ bằng nụ cười của anh cũng khiến trái tim em loạn nhịp."

"Em vừa nói gì cơ?" Đôi mắt tinh anh nuôi dưỡng mưu đồ, ngón tay Quý Hướng Không khẽ vuốt sống mũi sắc sảo tuyệt luân, trong ưu nhã còn lắng đọng khí chất phong lưu hấp dẫn vạn phần.

Ban đầu, Trình Khiết Nhi hơi chần chừ, nhưng so với cả đêm lưu lại nhà khắc tinh 'lao động khổ sai', thà cô chịu khó nhượng bộ đại boss còn tốt hơn. Cho nên, cô kiên nhẫn ghé môi vào tai Quý Hướng Không, chầm chậm nhắc lại: "Trải qua những rung động đầu đời, chỉ bằng nụ cười của anh cũng khiến trái tim em loạn nhịp."

"Nói nhỏ quá, chưa nghe thấy. Chưa đánh giá được." Anh nhíu mày, nhích ghế ngồi đến gần thỏ trắng hơn, vểnh tai ra dụ cô nói thêm lần nữa.

Cô vốn nghĩ trong bụng, thật tột nghiệp cái tên họ Quý bị nặng tai bẩm sinh. Ngoại hình nhìn chung đặc sắc thật đấy, chỉ tiếc tính tình hỉ nộ thất thường với cả thính giác có đôi chút vấn đề, nếu không anh chàng họ Quý đã được chuyên gia ngắm trai đẹp kinh nghiệm nhiều năm là Trình Khiết Nhi cô phong tặng danh hiệu 'cực phẩm mỹ nam'.

Cuộc đời quả nhiên không có ai vẹn toàn hoàn hảo, tóm gọn lại tốt xấu Quý đại boss cũng tốt bụng chịu hướng dẫn cô học tiếng Hàn, Trình Khiết Nhi mới nể tình chấp nhận nhường nhịn anh.

Nửa khuôn mặt của Quý Hướng Không bấy giờ vẫn ngập tràn vầng sáng trắng bạc, đôi con ngươi hổ phách hồi hộp chờ đợi. Cuối cùng sau ba vạn sáu trăm năm đợi chờ, bên tai anh bắt đầu dội tới đợt âm thanh khủng khiếp.

"Anh nghe cho kỹ đây!" Cô ngừng lấy đà, dồn sức hét thật to: "Trải-qua-những-rung-động-đầu-đời-chỉ-bằng-nụ-cười-của-anh-cũng-khiến-trái-tim-em-loạn-nhịp."

Trình Khiết Nhi biến thành cái loa phóng thanh, hậu quả màng nhĩ Quý Hướng Không bị tàn phá nặng nề. Đầu óc quay cuồng long trời lở đất, ấy vậy chẳng hiểu sao anh còn cười cho được. Dáng vẻ rất chi là hưởng thụ, đầu mày rậm giãn ra đầy thoải mái, hại cô ngắm nghía cả nửa ngày cũng không tìm nổi nguyên nhân.

Mãi tận khoảnh khắc ngữ điệu đầy từ tính truyền xuống đỉnh đầu nhỏ, cô nàng mới chính thức bừng tỉnh.

"Đây gọi là tỏ tình gián tiếp sao? Em nói trái tim em loạn nhịp vì tôi?"

Mi dày cong vút ngừng chớp, đồng tử trong trẻo mở to hết cỡ, từng chân kẽ tế bào đều có một lượng nhiệt bức người chạy qua. Nói đúng hơn là thời điểm kẻ đầu têu mọi chuyện cười tà, tầm nhìn chiếu xuống Trình Khiết Nhi, thân thể cô đã rần rật máu nóng, vừa ngượng ngùng vừa tức tối tột độ.

Và rồi vật thể đỏ đỏ trắng trắng lập tức hạ cánh trực diện xuống gương mặt ưu tú, đúng ngay lúc Quý Hướng Không đang phiêu diêu trong đắt ý.

Phản xạ nhanh nhạy giúp anh dễ bề nghiêng qua một bên né đi, chẳng những thế còn thuận lợi bắt được 'vũ khí' tấn công mình. Hóa ra là quyển từ điển tiếng Hàn.

Trình Khiết Nhi vì bất ngờ mà trố mắt ra nhìn, khỏi cần đề cập cũng biết, biểu cảm của cô đen tới thế nào khi trông thấy quyển tài liệu nhăn nhún được kẹp giữ bởi ngón trỏ và ngón giữa dài nhoằn của đối phương.

Vâng! Sự thật là chỉ có hai ngón tay.

Quý Hướng Không trải qua vụ việc chẳng có hề hấn gì, ngược lại còn cố tình lật lật quyển sách, lượn lờ vòng ra sau lưng cô. Kế đó chợt dừng cước bộ, đặt cằm xuống vùng gáy trắng mịn nói chuyện, hơi thở phảng phất nơi cần cổ cô làm rơi xuống mấy sợ tóc hạt dẻ, "Tiểu Trư, bày tỏ vừa dứt miệng đã hành hung chồng tương lai. Em... rốt cuộc là phụ nữ kiểu gì đây?"

"Quý Hướng Không, anh cố tình bày trò bắt nạt tôi! Thật đáng ghét! Nếu anh không nghiêm túc giảng dạy, tôi cũng chẳng ngại tìm người khác thay thế."

Xem ra anh chọc cô nổi đoá thật rồi. Bằng chứng là tuyên bố vừa dứt khỏi miệng, cô vội xoay lưng giật lấy quyển từ vựng trên tay anh, quay gót bỏ đi thẳng một mạch.

Nhưng Trình Khiết Nhi chưa từng ngờ đến, một giây mũi dép con thỏ chạm ngưỡng cửa, âm giọng ngang tàng vang lên từ trong căn hộ liền giống như thỏi nam châm triệt để hút bước chân cô trở lại.

"Đừng hối hận nhé! Hôm nay em rời khỏi nhà tôi, sau này chúng ta sẽ tuyệt giao. Tôi hứa không giải đáp thêm thắc mắc nào của em nữa." Chàng trai tuỳ tiện xoăn áo sơ mi ở khuỷu tay, dựa người vào lưng ghế, trên môi còn lưu giữ nụ cười nhẹ.

Cô gái ngoài cửa tức thời sững sờ, tự sâu thâm tâm mau chóng dùng dằng dao động.

Được lắm! Cái tên Quý Mặt Lợn! Dám lợi dụng điểm yếu trắng trợn uy hiếp cô. Mà cũng bởi lý do oái ăm, Trình Khiết Nhi mới ngậm đắng nuốt cay chịu thỏa hiệp. Cô mất một lúc lâu tính toán, cho rằng đằng nào cũng phải đối mặt, đối mặt sớm một chút có lẽ sẽ đỡ vật vã chống chọi với khúc mắt dày vò cô hàng đêm. Chuyện giữa bản thân và Quý Mặt Lợn nếu phải làm rõ, trước khi tuyệt giao cô cũng nên hỏi anh cho tường tận, đề phòng ngày sau không còn cơ hội.

Thế là dáng dấp mảnh mai mặt mày ửng đỏ bèn hùng hổ trở vào phòng khách. Tiến đến gần người đàn ông đứng cạnh ghế sofa, cô phồng má hít một hơi thật sâu, siết chặt nắm tay ngập ngừng lên tiếng: "Quý Hướng Không, tôi hỏi anh một việc... Hai chúng ta... đã... cùng với nhau rồi sao?"

Quý Hướng Không: ???

"Vào cái đêm tôi ngủ ở nhà anh! Đã cùng anh... làm 'chuyện đó' rồi phải không?"

"Tôi đang nói... chuyện mà cô dâu chú rể thường làm với nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top