Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 87

Mặt trời cứ mọc rồi lặn, mùa thu yên bình dù dùng dằng, lưu luyến cách mấy cũng phải rời đi nhường chỗ cho ngày đông băng giá. Thành phố S đón tuyết đầu mùa dưới bầu không khí thanh khiết, trong trẻo chẳng vươn một hạt bụi.

Trong tiết trời nồng đượm cái buốt giá ấy, Trình Khiết Nhi hối hả bước vào giai đoạn chạy đua với kế hoạch dày đặc sau khi xuất đạo. Hàng loạt hợp đồng quảng cáo, đại ngôn cho các nhãn hàng, thương hiệu thời trang danh tiếng và lịch ghi hình show thực tế đang chờ cô phía trước. Công việc bận rộn khiến Trình Khiết Nhi gần như chả còn thời gian suy nghĩ về những chuyện không vui.

Tạm ngừng sang nhà Quý Hướng Không dọn dẹp để hoàn thành lịch trình cá nhân, thậm chí ngay cả ở JK Universe, hai người cũng hiếm có dịp đụng mặt.

Thật ra, sâu thẳm trái tim Trình Khiết Nhi không hi vọng chạm trán anh một tí nào, đã muốn phân định rạch ròi mối quan hệ, tốt nhất vẫn nên hạn chế tiếp xúc. Vậy là cô luôn luôn cố ý nán lại công ty tận khuya, hoặc là đến JK Universe thật sớm, lệch đi khá nhiều so với khung giờ thường lệ của Quý Hướng Không.

Trình Khiết Nhi cũng biết biểu hiện này người ta thường gọi bằng hai chữ 'trốn tránh'. Mặc kệ anh có hiểu thấu được hay không, chỉ cần bản thân cô thấy ổn là tốt rồi.

Nhưng lẩn tránh một vài lần thành công, đâu có nghĩa sẽ lẩn tránh được cả đời. Khi cô còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt cho việc đối diện Quý Hướng Không, như thể định mệnh sắp đặt, hai người gặp nhau tại sân vận động Ảnh Dương. Mà bối cảnh tương phùng bình thường đến không thể bình thường hơn. Chính là đêm concert đình đám mừng chiến thắng album Cherry Blossom Memories của Trình Khiết Nhi đúng vào nửa tháng sau đó.

Buổi hoà nhạc dưới sự tổ chức của công ty giải trí JK Universe rất mực công phu, hoành tráng. Mất gần một tuần lễ khẩn trương chuẩn bị, quá trình dàn dựng, thiết kế sân khấu xem như thuận lợi hoàn tất.

Hệ thống đèn màu chạy dọc trên trần, bố cục bài trí mang đậm phong cách Châu Âu cổ điển, hoành tráng, nguy nga y hệt cung điện thu nhỏ. Vừa nhìn qua đã thấy có sự đầu tư về ý tưởng, chi phí cũng như kỹ thuật tối tân.

Bốn giờ chiều ngày ấn định hòa nhạc, Trình Khiết Nhi tới phòng trang điểm chuẩn bị cho màn trình diễn vào buổi tối. Căn phòng trang nhã khá đầy đủ tiện nghi và thoáng đãng, ấy thế dưới sự khẩn trương di chuyển của stylist, nhân viên, không gian rộng lớn lại bị thu hẹp hơn một nửa.

Trình Khiết Nhi ngồi trước gương để Dư Linh Linh tạo kiểu tóc, váy dạ hội trắng tinh khiết với thân váy lấp lánh và chân váy đính lông vũ bồng bềnh, mềm mại như thiên nga, khoác trên người càng tôn lên vòng eo nhỏ cô sở hữu.

Dung nhan phản chiếu lên tấm thủy tinh tráng bạc, xinh đẹp nao lòng người. Lớp phấn nền bao phủ làn da trắng muốt không có lấy một nốt chấm sạm, cặp mắt to tròn nép mình dưới hàng mi cong dài, sống mũi thanh thoát, đôi môi anh đào ngọt như mật, chỉ cần ngồi yên cũng toát lên khí chất ngời ngời, đảo điên thần hồn.

"Tiểu Trình, em đang nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?" Dư Linh Linh cẩn thận chỉnh lại vạt váy hộ Trình Khiết Nhi, bắt gặp khuôn mặt diễm lệ thất thần một cách lạ thường, bèn e ngại hỏi thăm.

Trình Khiết Nhi bị âm giọng lẫn cái đập tay ở vai làm bừng tỉnh, đầu nhỏ khẽ nghiêng, mái tóc hạt dẻ lượn sóng bồng bềnh tựa tảo biển rũ xuống bờ vai gầy. Khoảng tầm vài giây, cô nhẹ nhàng phủ nhận: "Em... em không sao."

Nhìn ra bờ mi đen dài chớp nhẹ che giấu điều gì đó, Dư Linh Linh không bỏ cuộc, tiếp tục vấn đề tiêu điểm: "Đang lo lắng về sân khấu Cherry Blossom Memories phải không?" Dư Linh Linh vừa thủ thỉ vừa giúp Trình Khiết Nhi kéo nhẹ mấy lọn tóc vào nếp, "Hay là... đang ái ngại anti-fan?"

Tiếng ồn bên ngoài hơi ác đi lời nghi vấn, nhưng âm lượng cụm từ 'anti-fan' vẫn đủ lọt vào tai Trình Khiết Nhi, xui lòng dạ cô bé chóng vánh ỉu xìu tựa quả bóng xì hơi.

Anti-fan, mấy chữ này trong vòng một tháng qua hại cô mất ăn mất ngủ, thậm chí nằm mơ, Trình Khiết Nhi cũng thấy bị chửi rủa, phỉ báng. Cụm từ nhạy cảm hiển nhiên trở thành điều cấm kỵ cô chẳng muốn nhắc tới. Đáng tiếc khi cô sắp sửa quên đi, Dư Linh Linh bỗng vô tình khơi gợi.

"Chị đoán đúng rồi chứ?" Stylist họ Dư vui vẻ tiếp lời, nụ cười đẹp như hoa mùa xuân, "Nếu là do anti-fan thì em không cần bận tâm, bọn họ không gay gắt giống hồi trước đâu, mọi chuyện đều nhờ có Quý thiếu cả đấy."

Nội dung câu chữ đính kèm cái tên Dư Linh Linh nhắc tới có sức ảnh hưởng không hề nhỏ. Vốn dĩ tâm trạng Trình Khiết Nhi u ám trĩu nặng, bất quá chưa đầy một giây, cô bé đã kinh ngạc, tròn xoe mắt nâng cao giọng: "Chị nói gì cơ?"

"Em chưa biết à?" Dư Linh Linh cầm lấy điện thoại đặt trên bàn trang điểm, truy cập QQ, "Ngày đưa em an toàn trở lại thành phố S, không quá một tuần, Quý Hướng Không liền cập nhật trạng thái trấn an fan trên trang cá nhân. Bài viết chẳng những cảm ơn người hâm mộ đã ủng hộ, sát cánh bên Sirius, cậu ấy còn kể vào cái đêm bị lạc tại đảo Jeju, chính em là người cứu cậu ấy thoát khỏi miệng gấu. Quý Hướng Không nhấn mạnh nếu không có sự dũng cảm và thông minh của em, cậu ấy là hẳn đã bỏ mạng ở nơi đất khách quê người từ lâu."

Dư Linh Linh mở bài đăng, đưa điện thoại cho Trình Khiết Nhi xem, hăng say khoe luôn phần kết quả: "Sau đó, anti-fan không có ghét bỏ em giống như trước kia, thay vào đấy, họ cử đại diện cập nhật trạng thái xin lỗi về sự hiểu lầm đáng tiếc. Nhiều diễn đàn còn up bài viết tuyên dương em vì đã bảo vệ idol của họ trước loài thú hung tợn. Tiểu Trình, giờ em đã trở thành nữ anh hùng rồi nè."

Tay Trình Khiết Nhi run run, sắp không cầm vững chiếc điện thoại nữa. Ảnh chụp bức thư tay dài cả trang hiện rõ trong màn hình di động và những gì Dư Linh Linh vừa nói, mọi thứ quả thật vượt quá sức tưởng tượng.

Suốt một tháng ròng không dám lên mạng đọc tin tức, cô sợ những lời chỉ trích, chửi rủa, cô sợ bản thân không chịu nổi đả kích dư luận. Cho nên Trình Khiết Nhi không hề biết chính mình đã trở thành thần tượng trong cộng đồng người hâm mộ Sirius. Cô càng không biết sở dĩ cục diện có thể đảo ngược là nhờ hành động viết tâm thư gửi fan của Quý Hướng Không.

Trình Khiết Nhi chưa từng cứu anh thoát khỏi nguy hiểm, đêm hôm ấy, người cứu rỗi tính mạng cô là anh mới đúng. Là Quý Hướng Không chấp nhận bẻ hướng sự thật để giải quyết rắc rối hộ cô. Anh không tiết lộ cô nghe bất cứ điều gì, cũng chẳng có kể công, đòi hỏi cô phải đền đáp. Quý Hướng Không rốt cuộc tại sao lại tốt với cô như vậy? Tại sao luôn luôn âm thầm chở che, mang tới cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối? Anh nói không thích cô, nhưng cứ hết lần này đến lần khác khiến cô cảm động, hết lần này đến lần khác khiến trái tim cô loạn nhịp. Nếu biết trước không thể đến với nhau, cớ sao anh vẫn làm cho cô rung động chao đảo, làm cho cô phải ôm ấp mối sầu khổ tương tư, muốn rời khỏi anh lại không thể rời khỏi.

Quý Hướng Không là gã đàn ông đáng ghét nhất thế gian này!

Trình Khiết Nhi cắn môi rớm máu, cảm nhận một đợt cay nồng xộc lên sống mũi. Cô trả điện thoại cho Dư Linh Linh, dồn sức khống chế cơn thổn thức, chạy ra khỏi phòng.

Giày cao gót bước vội trên hành lang, ngón tay đẫm mồ hôi nắm chặt gấu váy. Lúc thần trí Trình Khiết Nhi tỉnh táo lại, cô phát giác mình đã ở ngay cạnh cửa buồng toilet nữ. Thở dài đầy ảm đạm, cô bước vào đứng trước tấm gương lớn, tự xoa dịu, bài xích những mâu thuẫn trong lòng.

Hơm mười phút trôi qua, sự tĩnh lặng giúp tâm tình cô phần nào khá hơn, có điều buổi hòa nhạc bấy giờ cũng đồng thời sắp bắt đầu. Trình Khiết Nhi đành gạt bỏ xúc cảm hỗn tạp, đưa tay đến gần vòi nước, dùng sự mát lạnh của dòng chất lỏng đổi lấy cảm xúc phấn khởi tốt đẹp.

Từ phòng vệ sinh đi ra, cô mới ý thức việc tiêu phí mất mười phút vô vị tai hại tới mức nào. Bằng chứng là Trình Khiết Nhi sắp trễ giờ đến nơi rồi.

Nôn nóng về phòng chờ, khoảnh khắc vội vàng, cô bất cẩn lỡ đụng phải vật thể cao lớn đi ngược chiều. Cú va chạm đem gót giày vướng vào tà váy, khiến cô ngã khuỵu xuống sàn.

Đối phương thần tốc vươn tay đỡ cô, thái độ mang theo mười phần hối hận, mười phần áy náy: "Xin lỗi, cô có sao không?"

Trình Khiết Nhi ngước khuôn mặt nhăn nhó đau đớn nhìn người đàn ông, không kém sửng sốt: "Anh Dĩ Thần!"

"Cô gái thú vị! Là em sao?" Đôi mắt loét lên tia sáng ngạc nhiên, chàng trai tuấn tú mặc âu phục đang nửa quỳ nửa ngồi không giấu nổi vui mừng.

"Buổi hoà nhạc sắp diễn ra rồi, sao em còn ở đây?"

"À, ban nãy có việc vào toilet, em vô ý quên kiểm tra đồng hồ." Cô luống cuống đứng dậy, chỉ kịp cúi chào Bạch Dĩ Thần, kế tiếp hấp tấp xách váy mà chạy, "Thật thất lễ quá, em phải đi trước rồi, có gì tí nữa concert kết thúc chúng ta gặp nhau ở dạ tiệc nhé."

Bạch Dĩ Thần ôn nhu gật đầu, dù giữa hai người đơn giản là những gặp gỡ thoáng qua, con tim anh vẫn cảm thấy muôn vàn ấm áp.

Thời điểm đó nam nhân không hề dự đoán được, một giây kế tiếp, ông trời thương xót anh, tạo cơ hội để anh có thể níu giữ bước chân người con gái mình yêu thêm chốc lát.

Đợi cô gái xinh đẹp đối diện vừa quay bước, phần da thịt nõn nà lộ ra sau lớp vải áo lập tức thu gọn vào đôi đồng tử gợn sóng. Như một loại phản xạ đúng chuẩn mực, người đàn ông liền gấp gáp gọi lớn: "Khiết Nhi, khoan đã!"

Âm thanh níu đôi chân nhỏ chùng lại, Trình Khiết Nhi ngỡ ngàng ngoảnh mặt, môi anh đào lắp bắp: "Anh Dĩ Thần có việc gì ạ?"

Bạch Dĩ Thần nhấc nhẹ mũi giày tiến đến bên cô, ánh đèn xanh nhạt ở lối đi khắc vẽ đường nét tuấn tú, khoé mắt ma mị chứa đựng vẻ nghiêm túc lạ thường: "Khiết Nhi, váy của em bị tuột dây kéo rồi."

Trình Khiết Nhi nghe thấy mà không khỏi giật mình. Cái gì chứ? Áo của cô... bị tụt dây kéo sao? Hai gò má phút chốc nóng bừng, đỏ lựng. May mắn đầu óc vẫn còn đủ tinh nhạy, cô thận trọng lùi lại vài bước, đứng quay lưng vào tường, luồn tay cố gắng kéo phần dây kéo bị tuột ở thân váy.

Tình hình khẩn cấp thế mà diễn biến không có như mong muốn, dây kéo giở chứng kẹt cứng chẳng chịu nhúc nhích. Mồ hôi lạnh ướt đẫm vầng trán trắng mịn, Trình Khiết Nhi quan sát lối hành lang mờ ảo trống trơn, cuống quýt không biết phải làm sao.

"Nếu em không ngại, anh có thể giúp!" Bạch Dĩ Thần đứng ở một góc tốt bụng gợi ý.

Cô chớp hàng mi đen dày nhìn anh, đáy mắt thăm thẳm rõ ràng đang vô cùng khó xử. Tình huống một chàng trai giúp một cô gái sửa khoá váy, liệu rằng có bao nhiêu là bất tiện. Nhưng giả sử Trình Khiết Nhi phản đối đề nghị đó, chuyện gì sẽ chờ đợi cô tiếp theo. Hình ảnh nữ thần tượng váy áo không chỉnh tề camera lưu giữ trên đường về phòng chờ sẽ biến thành chủ đề nóng hổi cho đài báo giật tít. Đấy là chưa kể, chạy đi tìm stylist trong tình thế éo le này, nhiều khả năng cô sẽ chạm mặt nhân viên nam cũng như nam nghệ sĩ dọc đường đi. Vậy thì so với việc nhờ Bạch Dĩ Thần giúp đỡ, ngu ngốc khước từ còn kinh khủng hơn nhiều. Bởi nguyên nhân ấy, sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng Trình Khiết Nhi đã bất đắc dĩ đồng thuận.

Bạch Dĩ Thần khẩn trương đi vòng ra sau lưng cô, ngón tay thon dài tỉ mỉ miết hai mép áo trở lại vị trí ban đầu, ngón trỏ và ngón cái linh hoạt tác dụng lực lên khoá dây kéo, âm thanh khoá kéo chạy dọc mép vải trơn tru. Khi động tác điều chỉnh hoàn thành, ngón tay Bạch Dĩ Thần bất giác vô ý lướt qua làn da thiếu nữ non mềm. Hương hoa đào phảng phất trên cơ thể cô khiến anh nhộn nhạo say đắm, bàn tay mất tự chủ chạm tới mái tóc mềm mượt xõa ngang eo thon, dịu dàng vuốt ve.

Đúng lúc này, nền gạch ngã rẽ hành lang bỗng đổ dài vệt bóng to lớn, chất giọng thâm trầm, lạnh lẽo từ xa đột ngột vang lên, triệt để chấm dứt cử chỉ mơn man đuôi tóc hạt dẻ của nam thần họ Bạch.

"Hai người đang làm trò gì vậy?"

Người phản ứng đầu tiên là Trình Khiết Nhi. Cô giật mình ngoảnh mặt về hướng phát âm thanh.

Đập vào nhãn cầu một gã đàn ông đẹp trai với mái tóc đen được tạo kiểu tóc ướt, khoác áo vest trắng hờ hững bên ngoài áo sơ mi cùng màu ôm sát cơ thể, sát khí từ anh ta tỏa ra cũng không hề tầm thường.

Lờ mờ bắt gặp cặp đồng tử sắc lạnh, cuồng nộ chiếu lên người cô lẫn Bạch Dĩ Thần, Trình Khiết Nhi tức tốc dời mắt nhìn xuống, nhìn ra cô bấy giờ đứng rất gần Bạch Dĩ Thần. Lưng trần quyến rũ kề sát lồng ngực nam giới vạm vỡ, phần mông nữ tính căng đầy cách lớp váy mỏng vừa vặn chạm đến thân dưới anh, cục diện hiện tại nồng nặc mờ ám.

Trình Khiết Nhi mảy may ngửi được mùi thuốc súng vẩn vương xung quanh, bối rối đứng dịch ra ngoài, kết thúc tư thế quá đỗi ái muội giữa cô và đàn anh họ Bạch.

Ở đằng sau, Bạch Dĩ Thần chậm rãi cho tay trái vào túi quần, cơ mặt bình thản thả lỏng, anh chậm rãi giải thích: "Khoá váy của Khiết Nhi có vấn đề, tôi giúp cô ấy chỉnh lại."

Con ngươi hổ phách sấm chớp dày đặc, Quý Hướng Không âm thầm bước tới chỗ đôi nam nữ, kiêu ngạo nhếch viền môi, nụ cười nửa miệng không tồn tại độ ấm.

"Kéo khoá váy?"

Người đàn ông dừng cước bộ, đứng đối diện Bạch Dĩ Thần, nhàn nhã cúi thấp đầu, ở tư thế từ trên nhìn xuống, dáng vẻ anh y hệt như quan toà chấp vấn nghi can: "JK Universe khi nào đã sa thải hết stylist, cần nam thần tượng đích thân làm loại công việc này?"

Giọng nói trầm thấp, giận dữ khiến Trình Khiết Nhi run bần bật, ái ngại dời mắt sang Bạch Dĩ Thần. Âm thanh tuy không lớn lắm nhưng lối hành lang sắp đến giờ khai mạc buổi hoà nhạc tương đối vắng vẻ, xung quanh lại rất trống trải nên tự khắc vang rất to.

"Không phải cậu muốn Khiết Nhi váy áo thiếu chỉnh tề băng qua hàng chục cái camera từ toilet đến phòng chờ đấy chứ?" Thái độ Bạch Dĩ Thần chẳng biểu lộ yếu thế, trái ngược, nhiệt lạnh lan tỏa qua khẩu khí càng thêm ngang tàng bức người.

Con ngươi của Quý Hướng Không căng cứng cùng từng nhịp thở, lồng ngực liên tục nhô lên hạ xuống chứng tỏ anh đã chạm mức tột độ phẫn nộ. Ngay khi đôi môi kiêu ngạo hé mở chuẩn bị nói điều gì đó, dáng dấp nhỏ nhắn đột nhiên bất ngờ lướt qua để lại cảm giác lành lạnh, Quý Hướng Không nhíu mày sững lại.

"Chính tôi yêu cầu anh ấy giúp đỡ, anh có ý kiến gì không?" Trình Khiết Nhi hiên ngang đứng chắn trước Bạch Dĩ Thần, hùng hồn khẳng định, kế tiếp liền tình cảm khoác lấy cánh tay đồng minh, ánh mắt hai người tâm đầu ý hợp gắn kết với nhau.

Thần sắc Quý Hướng Không lập tức tối sầm, đôi mắt màu trà dừng thật lâu trên cánh tay nhỏ gầy choàng qua khuỷ tay Bạch Dĩ Thần.

Ngay giây đầu tiên nhìn thấy cô ở đây, trái tim anh đã mềm ra rất nhiều, nhưng cơn tức giận đã thổi bùng tựa lốc xoáy khi anh phát hiện bên cạnh cô còn có một người nữa. Là Bạch Dĩ Thần - cậu bạn thân nhất của anh. Hơn thế, hai người còn có những hành vi nhạy cảm thân mật. Và thời khắc này cô lại dám giở trò khiêu khích anh, tận tâm bảo vệ cho Bạch Dĩ Thần.

Một hồi lâu, Quý Hướng Không cứ nhìn cô chằm chằm, Tiểu Trư ngốc của anh càng ngày càng to gan, giờ đã không biết sợ là gì nữa rồi, Quý Hướng Không nhớ trên bàn ăn hàng ngày ở nhà cô cũng không hề có món gan hùm mật gấu, anh nghiến răng cười nhạt, ánh mắt ngoài lạnh lùng, lãnh khốc ra thì không còn chứa chấp bất cứ thứ gì khác.

"Trình Khiết Nhi, buổi concert sắp bắt đầu, tại sao em vô cớ xuất hiện ở nơi vắng vẻ cùng đàn ông?"

"Chẳng phải anh cũng giống tôi sao? Lén lén lút lút lượn lờ vào toilet nữ." Cô bén nhọn đối đáp. Người đàn ông đáng ghét, tại ai mà trí óc cô chật vật, bức bối đến nổi phải vào toilet trốn tránh chứ. Cô không trả đũa một vài câu thì không cam lòng.

Thực sự thì Trình Khiết Nhi đã thành công chọc tức boss Quý Hướng Không. Mi tâm cau chặt không chừa khoảng cách, anh chớp nhoáng vụt đến, không chút thương hoa tiết ngọc vươn tay kéo cả người Trình Khiết Nhi về phía mình. Lực đạo tác dụng vừa đủ ép cô mất đà, cơ thể hoàn toàn ngã nhào vào vòm ngực ấm áp săn chắc.

"A..." Cô nhăn nhó suýt xoa, từ trong vòng tay mạnh mẽ của người kia, vùng vẫy muốn thoát ra ngoài.

Trên đỉnh đầu lập tức truyền xuống âm thanh ồm ồm không cho phép từ chối: "Đi với tôi trở về phòng chờ."

"Buông ra! Đồ Mặt Lợn đáng ghét! Tôi không muốn!" Người con gái bị anh ôm chặt sống chết phản đối. Anh nói không thích cô, vậy thì hà cớ gì cứ kề cận bên cạnh, buộc Trình Khiết Nhi thuận theo ý anh. Lẽ nào cố tình bắt nạt cô anh vui lắm sao?

Cơn giận trong lòng Quý Hướng Không dâng lên đỉnh điểm, người con gái đáng chết này dám nổi cáu với anh, kịch liệt phản đối mệnh lệnh của anh, cố gắng gỡ bắp tay anh ôm siết lấy cô. Quý Hướng Không gắt gao ôm cô chặt hơn, khoé mắt tóe lửa ngưng tụ sát ý, khiến cho kẻ khác không dám ngăn cản hoặc tới gần.

"Đừng đối xử với Khiết Nhi như vậy! Ở đây, cô ấy không phải con sen của cậu." Bạch Dĩ Thần lúc này vội vươn tay giằng lấy cánh tay Quý Hướng Không, trực diện đấu mắt, chống đối cậu bạn thân.

Quý Hướng Không cười khẩy, tạm thời dời sự chú ý khỏi Trình Khiết Nhi, tầm ngắm quét xuống nếp áo bị nắm nhăn nhúm, sau cùng là lướt qua kẻ nhiều chuyện phiền nhiễu, áp đảo quát lớn: "Bạch Dĩ Thần!"

"Quý Hướng Không, cô ấy cũng là con người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top