Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

"Xuân sang muôn hoa đua thắm ánh trăng huyền ảo


Hè về liễu rũ như xoa dịu lòng người


Thu sang hoa đào ngập trời tung bay trong gió


Đông đến kiều diễm khiến băng tan chảy


Mấp máy môi thì thầm trò chuyện


Từng cánh hoa hồng tàn phai


Nhẹ nhàng gặp bạn tri kỷ


Hai trái tim từ từ đắm say..."

Tiếng chuông điện thoại vang lên giữa căn phòng đánh thức cô gái đang say giấc nồng trên chiếc giường êm ái, dường như bực bội vì bị phá rối giấc ngủ, hai mắt nhắm nghiền, cô với tay lên đầu tủ tìm di động. Cả đêm qua không ngủ, gần sáng vừa mới chợp mắt thì đã bị phá đám, phải dạy cho kẻ vô ý vô tứ đó một trận.

"Ai mà gọi điện giờ này thế? Bộ tính không cho người ta ngủ sao?"

"Này con sen, bây giờ là mấy giờ rồi mà cô còn ngủ? Tôi cho cô năm phút, lập tức đến nhà tôi ngay. Năm phút nữa nếu cô vẫn chưa xuất hiện, tôi sẽ đăng tải đoạn video."

Đầu dây bên kia cúp máy, Trình Khiết Nhi ngớ người ra trong vài giây rồi như nhớ ra điều gì, cô mở điện thoại lên xem, một dãy số lạ hiện lên màn hình. Là hắn, tên hàng xóm biến thái. Sao hắn lại có được số điện thoại cô chứ? Phải rồi, là hôm qua chính cô đã cho hắn, đã vậy còn ký giấc nợ với hắn nữa.

Thôi xong! Trình Khiết Nhi chỉ còn có năm phút nữa, phải nhanh lên thôi. Nếu không kịp giờ tên biến thái mà post đoạn video thật thì chết chắc.

Trình Khiết Nhi dùng tốc độ nhanh nhất lao vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, thay quần áo các thứ, sau đó lập tức như tên lửa bay sang nhà bên cạnh.

"Tôi đến rồi!"

Người nào đó đang ngồi trên sofa nghịch điện thoại, thong thả đáp lời: "Đến rồi à?" Mỹ nam họ Quý đưa tay lên xem đồng hồ: "7 giờ 5 phút 38,5 giây. Cô trễ giờ, tôi sẽ trừ lương cô bằng cách tăng thêm giờ làm."

Trình Khiết Nhi chưa nghe hết câu đã tức điên, cô nghiến răng: "Anh nói gì? Tôi chỉ trễ có 5 phút mà anh tính toán đòi trừ lương tôi à? Đồ hẹp hòi!"

"Thời thế đảo loạn chăng? Ở đây tôi là chủ hay cô là chủ? Muốn cãi lời sao? Được thôi! Nếu không thích cô có thể huỷ hợp đồng, chúng ta ai về nhà nấy. Tôi sẽ đăng cái video hôm trước lên web." Nói đoạn, Quý Hướng Không mở laplop đang đặt trên bàn.

"Đừng mà! Tôi... tôi sai rồi! Anh muốn sao cũng được, tôi không có cãi nữa!"

"Thật sao?"

Bên kia lập tức gật đầu lia lịa nhưng trong lòng thì lại đang âm thầm nguyền rủa người nào đó.

"Vậy thì tốt! Được rồi, thế thì chúng ta bắt đầu công việc nhé. Bây giờ tôi thấy đói bụng, cô đi mua cái gì đó cho tôi ăn đi. Thực đơn đều ở đây cả, nhớ mua cho đúng vào đấy. Hai mươi phút nữa quay về."

"..."

***

Trình Khiết Nhi cầm theo tờ giấy 'thực đơn', vào thang máy xuống tầng dưới. Chữ xấu quá, cô nàng phải căn mắt ra để dịch, mãi mới đọc được.

"Thực đơn món ăn Nhật. Một phần shushi wasabi, chỉ được lấy loại nhân mực hoặc tôm, không được lấy nhân cá ngừ, một phần sashimi bạch tuộc, không lấy loại làm từ nguyên liệu cá. Cho nhầm cá không lấy.

Một phần lẩu shabu-shabu, chú ý thịt bò phải chọn loại tươi mới, thái lát thật mỏng, đặn đầu bếp điều chế nước dùng phải có vị ngọt thanh, có thể nấu với bắp cải, nấm shiitake, nhưng cấm không được cho thêm rong biển. Sai nguyên liệu không lấy.

Một phần sukiyaki kèm nước sốt làm từ tương kikkoman, không được lấy nhầm nước sốt trứng. Không có nước sốt tương không lấy.

Một phần mì udon dùng nóng. Cấm không được để nguội. Không nóng không lấy.

Một phần mì ramen kèm với thịt lợn thái lát, ngô, trứng với bắp cải, cấm không được cho thêm rộng biển khô cũng như chả cá. Cho nhầm nguyên liệu không lấy.

Một phần mì soba có nước tương, củ mài và mù tạt, cấm không được cho rong biển và hành lá. Làm sai không lấy.

Một phần tempura hải sản tẩm bột mì chiên giòn, chiên vừa chín đủ giòn, không được để cháy. Làm cháy không lấy.

Một cà phê sữa đá size lớn, không được để đá tan. Đá tan không lấy."

"Cái gì chứ, anh ta một mình ăn hết chỗ đồ ăn này sao? Ăn gì như heo vậy! Rõ ràng là muốn làm khó mình thôi!" Trình Khiết Nhi hậm hực chửi.

Chẳng mấy chốc đã ra đường lớn, nếu nhớ không lầm thì nhà hàng có bán shushi với shabu-shabu là ở phía tây, còn nơi bán sukiyaki lại ở đằng đông, muốn mua mì udon theo ý muốn của Quý Hướng Không lại phải mò sang tận quận kế bên. Mỗi món ở một nơi, đã vậy Trình Khiết Nhi chỉ có hai mươi phút để mua chúng. Chết tiệt! Anh ta đúng chất là tên biến thái!

Sau một hồi mắng mỏ đại boss đáng ghét, cuối cùng Trình Khiết Nhi cũng thoả hiệp. Ai bảo hắn nắm trong tay cái clip thần thánh của cô, đành phải làm theo ý hắn thôi. Trình Khiết Nhi đón một chiếc taxi đi về nhà hàng ẩm thực truyền thống Nhật Bản ở phía đông trước.

Sau một hồi chạy quanh thành phố như chong chóng, cuối cùng cô cũng mua đầy đủ những món ghi trong thực đơn. Cô mệt đến đứt hơi, thở hồng hộc xuống taxi, đứng ở lề đường, tay xách một nào là túi lớn túi nhỏ.

"Bây giờ chỉ còn thiếu mỗi cà phê."

Trình Khiết Nhi nhìn sang bên kia đường, cũng may là bên ấy có bán. Cô mừng rỡ lê đôi chân đã mỏi nhừ vì phải đi bộ quá nhiều qua đường. Lúc mua được cà phê, chuẩn bị băng qua đường trở về nhà thì bỗng một chiếc xe tải lớn từ đâu bất ngờ lao đến, thắng gấp một cái 'kít'.

Cô gái hoa anh đào giật bắn người ngã ra lăn đường. Mấy cái túi đựng thức ăn cũng theo lực hút của trái đất rơi tự do, thức ăn đổ tung toé.

"A!!! Không! Thức ăn của tôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top