Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 90

Bước đi đầu tiên trên con đường nghệ thuật đến phút cuối gặp dữ hoá lành, buổi hoà nhạc của Trình Khiết Nhi khép lại thành công tốt đẹp.

Chuyện micro không hoạt động ở sân khấu Sakura Anata Ni Deaete Yokatta khiến Tần Tiêu Vũ vô cùng tức giận. Concert vừa kết thúc, anh lập tức đích thân kiểm tra thiết bị âm thanh, mong chóng tìm ra sự thật. Tuy nhiên, tên gián điệp bị mua chuộc sau khi nhận thấy sự việc đổ vỡ, nhân lúc mọi người không chú ý, bèn kéo nút on thiết bị về vị trí như ban đầu rồi chớp nhoáng rời đi, sạch sẽ không lưu lại dấu vết. Chính vì thế, công tác điều tra khó bề thu thập manh mối. Cuối cùng, nhân viên kỹ thuật đành kết luận do máy móc hỏng bất ngờ, mất khả năng dẫn truyền gây sự cố mic ngừng thu sóng tín hiệu.

Tần Tiêu Vũ nghe xong không khỏi thở dài một tiếng. Mặc dù nhờ Quý Hướng Không nhanh trí xoay chuyển tình thế, phần biểu diễn biến tấu thành sân khấu kết hợp khiêu vũ, concept vừa sáng tạo vừa mới lạ, về phía công ty không xảy ra tổn thất, nhưng anh cũng không thể vì thế mà bỏ qua sự nghiêm khắc vốn có của một nhà lãnh đạo. Mới nói, thật chẳng lạ lùng khi nhóm nhân viên phụ trách âm thanh phải đồng loạt làm bản kiểm điểm nộp trình lên cấp trên.

***

Đêm hoà nhạc kết thúc cũng đã hơn chín giờ tối, vô số nhân vật tai to mặt lớn giới giải trí lẫn thần tượng khách mời nổi tiếng đều có mặt tại khu nghỉ dưỡng cao cấp Paris Night, tham dự buổi tiệc chúc mừng khởi đầu thuận lợi của Trình Khiết Nhi.

Dạ tiệc được tổ chức ngoài trời, ngay sau lưng toà nhà Paris Night đồ sộ, vị trí thiết kế lý tưởng cho việc ngắm ngọn tháp Eiffel thu nhỏ. Dọc lối đi khuôn viên khu nghỉ dưỡng, trồng bạt ngàn hoa hồng, trung tâm là đài phun nước và bức tượng thiên thần làm điểm nhấn. Không khí về đêm thanh khiết, trong cái se lạnh có sự tươi mát dễ chịu.

Với những ông trùm hoạt động lâu năm ở ngành giải trí, bàn rượu nào đơn thuần miêu tả bằng cụm từ 'hưởng thụ'. Đây còn là dịp tốt để mở rộng quảng bá công ty, kí hợp đồng cộng tác với nhiều nghệ sĩ thực lực.

Tuy nói vậy, không khí nhập tiệc cũng không kém phần náo nhiệt, rộn rã.

Chùm đèn đủ màu treo trên tán cây thông toả sáng dịu dàng, kết thúc tràng vỗ tay nhiệt liệt, toàn bộ khách mời bắt đầu lần lượt gửi lời chúc mừng đến cô hậu bối Trình Khiết Nhi.

Cô lịch sự cảm ơn, vui vẻ hồi đáp sự mến mộ các đàn anh, đàn chị dành cho mình. Mấy vị tiền bối cùng công ty cao hứng liền nâng ly mời rượu cô. Trình Khiết Nhi do dự chớp rèm mi cong, tửu lượng cô vốn không tốt, uống vài ly rượu mạnh đã rơi vào tình trạng say bí tỉ, đang lúc ở chốn đông người, liệu rằng có biết bao nhiêu bất tiện. Chỉ là, cô không thể mất lịch sự chối từ. Cực chẳng đã mới nhắm mắt nhắm mũi, gồng mình dốc hết chất lỏng cay sè kia vào miệng.

Ly thứ nhất uống cạn, ly thứ hai, thứ ba khắp tứ phía vội đưa tới như một cơn gió. Trình Khiết Nhi thật khó để nói 'không' với những lời mời, cho nên quyết định cắn răng nhận cực hình. Khó khăn kề ly rượu lên, chuẩn bị tiếp tục chịu trận.

Có điều, lần này mọi thứ hoàn toàn đổi khác. Đúng lúc vành ly chạm khóe miệng, một bàn tay to lớn bỗng bất ngờ vươn ra, dứt khoát giành lấy vật thủy tinh từ tay cô.

Đám đông còn chưa kịp phản ứng, chất giọng trầm thấp sau lưng nàng thơ hoa đào đã ma mị truyền đến: "Fructose chứa trong rượu không tốt cho sức khoẻ phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ phải vật vã ăn kiêng như Khiết Nhi. Ly này, tôi uống thay cô ấy."

Chẳng phải chất cồn tác dụng, cô gái nhỏ vẫn cảm thấy choáng váng lân lân. Chuẩn xác thì cô bị giọng nói trầm thấp ngang ngược của ai kia làm cho ngây ngất hồi lâu.

Luống cuống quay đầu, Trình Khiết Nhi bắt gặp người đàn ông tuấn tú trong bộ vest trắng, ưu nhã nâng chiếc ly chân cao. Chất lỏng sóng sánh mau chóng trôi xuống cổ họng, làm hầu kết nam tính nhấp nhô đầy gợi cảm. Anh chìa cái ly rỗng ra bốn bề đám đông, một bên mày rậm nhấc lên, khoé môi mỏng vén cong nụ cười hàm ẩn.

Ánh mắt ngạc nhiên của mọi người dần dần xua tan, thay vào đấy là ý tứ trêu chọc hai nhân vật chính, xung quanh rộ lên tràn vỗ tay trầm trồ.

"A ha... Hướng Không, có nhất thiết phải công bố cho cả thế giới cô gái này thuộc quyền sở hữu của cậu không? Chúng tôi ai mà chẳng biết hai người là một đôi."

"Phải đó! Khi nãy điệu nhảy của bọn em trên sân khấu thực là làm cả sân vận động rụng rời tan chảy, hường hòe y hệt sắp về chung một nhà tới nơi."

"Này em gái Tiểu Trình, bao giờ thì được báo tin vui đây? Bọn tôi nôn nóng đại náo đêm tân hôn của hai người lắm a."

Lời bông đùa càng lúc càng rợn, giờ chủ đề chuyển hẳn sang địa điểm phòng tân hôn luôn rồi. Đối diện sự ghép đôi hồ hởi ấy, phút đầu tiên, toàn thân Trình Khiết Nhi nóng bừng bừng, mật ngọt quyện đắm cõi lòng, kéo vệt ửng đỏ lan rộng khắp gò má. Phút tiếp theo, cô lén lút nhìn Quý Hướng Không, trái tim cảm kích trước hành động của anh giúp cô đỡ rượu. Nhưng đến phút chót, khi khóe môi cười mê hoặc phản chiếu trong đôi mắt đen thẳm, Trình Khiết Nhi ngoài dự đoán chợt liên tưởng tới nụ cười tình tứ anh trao gửi cô ca sĩ nóng bỏng ở buổi hòa nhạc. Thần trí rối bời không nghĩ được điều gì tốt đẹp hơn, cô dường như đã nhớ ra... Quý Hướng Không đối với ai cũng đều ôn nhu, hòa nhã, đối với ai cũng đều có thể nhiệt tình, mềm mỏng như vậy. Còn cô, chính là sơ suất bị sự thâm tình đó làm cho trầm luân, ngốc nghếch ảo tưởng bản thân là duy nhất. Thời khắc thức tỉnh khỏi giấc mơ hão huyền vô thực, ngực trái Trình Khiết Nhi đau âm ỉ tê dại, đáy mắt tủi thân nổi một tầng ướt át.

Bấy giờ, Quý Hướng Không cách đó không xa tâm trạng phấn khởi vì phản ứng đốc thúc hôn sự từ các đồng nghiệp, dẫu đang lịch thiệp trò chuyện cùng khách khứa, sự chú ý vẫn chung thủy hướng về một người. Phát hiện đường nét diễm lệ ỉu xìu, ảm đạm, còn có bóng lưng nhỏ nhắn đầy lạc lõng, lặng lẽ rời khỏi dạ tiệc. Quý Hướng Không không do dự, khéo léo khước từ mọi lời mời mọc, sải chân dài tức tốc nối gót Trình Khiết Nhi.

***

Lối đi dài thẳng tắp dẫn tới cánh đồng hoa hồng nổi tiếng ở khu nghỉ dưỡng Paris Night chìm ngập trong cảnh sắc thơ mộng. Đêm xuống, hương hoa thoang thoảng dịu dàng.

Bên phải cánh đồng hoa là hòn non bộ với hồ nước trong xanh. Nàng thơ anh đào váy trắng bay bay, men theo nền gạch bao phủ cỏ tuyết, chầm chậm cất bước về hướng có tiếng nước chảy.

Một giây kia, mơ hồ nghe chuỗi âm thanh khác lạ lảng vảng quanh màng nhĩ, khuyến mãi cả hình ảnh cái bóng đen to đùng, lồ lộ chồng chéo vệt bóng Trình Khiết Nhi trên nền gạch, cô bực dọc khẽ nhíu mày, người ở đằng sau, khỏi cần xem xét cũng thừa biết là ai. Phồng má thổi phù mệt mỏi, cước bộ Trình Khiết Nhi cố tình tăng hết tốc lực.

Có vẻ như cô đã sai lầm, hai chân mỏi rục bị giày cao gót bó chặt cơ bản không có khả năng vượt qua đôi chân dài đằng sau. Hậu quả, cô chẳng những không chạy khỏi, trái ngược còn bị Quý Hướng Không thuận lợi một tay bắt giữ.

Trình Khiết Nhi tức giận xoay người, ánh nhìn rơi trên cổ tay trắng ngần lọt thỏm giữa lòng bày tay to dày của anh, ương bướng không có ý cưỡng cầu, cô cũng chẳng yếu thế chịu thua.

"Đuổi theo một cô gái từ dạ tiệc đến tận hồ nước, anh không chán sao?"

"Lý do gì em bỏ ra đây?" Người đàn ông khí chất lạnh lùng xuất chúng, sườn mặt nghiêng thần thánh cùng sống mũi cao vút, bật lên câu hỏi bình thản, thái độ xem chừng chẳng tí chột dạ.

Trình Khiết Nhi có chút nóng nảy, rõ ràng là cô đang né tránh anh, sao đột nhiên cục diện dần diễn biến theo hướng phản tác dụng thế này. Tạm rời buổi tiệc vì bản thân không thích những nơi ồn ào náo nhiệt, cũng là vì quyết tâm dập tắt hết xúc cảm vấn vương dành cho Quý Hướng Không. Bởi không cẩn thận lỡ yêu anh rồi, cô lại chẳng muốn vun đắp mối tương tư, sắm vai nữ chính trong vở kịch tên gọi là tự em đa tình. Ngặt nỗi, trước mặt người đàn ông tính độc chiếm cực kỳ cao như Quý đại boss, lòng tự tôn không cho phép cô nói hết toàn bộ sự thật.

Thực trạng cuộc hội thoại từ từ chìm nghỉm dưới đáy đại dương, mà áp lực còn thêm đè nặng đôi vai Trình Khiết Nhi, cô quá ủy khuất, bèn nung nấu ý trả đũa, lạnh nhạt phớt lờ anh.

Quý Hướng Không tinh tế nhận ra lòng bàn tay mềm mại bị anh 'cầm tù' động đậy vùng vẫy, anh vẹn nguyên điềm tĩnh, thỏa mãn quan sát Tiểu Trư ngốc lườm mình, đôi đồng tử đen láy của cô linh động đảo tròn tinh ranh.

"Như anh đã biết, tôi muốn tránh bị chuốc rượu." Ngữ khí Trình Khiết Nhi vô cùng sảng khoái, không có do dự liền đem hết khẳng định.

Quý Hướng Không bất giác quét tầm nhìn về cánh đồng hoa đỏ thắm. Hoa hồng ở Paris Night đúng thật rất đặc biệt, bề ngoài xinh đẹp, búp hoa nho nhỏ đáng yêu, mùi hương quyến rũ, mê hoặc nhưng lại ẩn chứa thứ gì đó cực kỳ khó chinh phục, cực kỳ khó nắm bắt. Bất quá, điều ấy không hề mảy may ảnh hưởng tới sự cương quyết trong anh.

"Tôi cũng giống em, đi trốn nạn mời rượu. Tôi không thích trở thành con ma men." Quý Hướng Không thảnh thơi đu theo đại ý cô biểu lộ, môi xấu xa cong lên một đường mỏng manh.

Trình Khiết Nhi triệt để câm nín, cáu gắt dùng cánh tay bên kia trợ giúp, dứt khoát rút bàn tay thoát khỏi lực nam nhân kìm kẹp. Nét gian tà ở đôi con ngươi hổ phách chưa có dấu hiệu suy giảm, tuy vậy, khớp ngón tay Quý Hướng Không vẫn buông lỏng, tình nguyện thả thỏ về rừng.

Đêm nay không có mây, sao lấp lánh sáng rực một khoảng trời. Cõi lòng Trình Khiết Nhi gạt bỏ vướn bận, xé toạt những ganh đua, tranh đấu. Bỏ qua luôn không khí tiệc tùng sôi nổi, cô hớn hở đi tới hòn non bộ phía trước, bất chấp hình tượng ngồi xổm, chạm bàn tay xuống mặt hồ, thoải mái nghịch nước.

Quý Hướng Không từ đằng sau âm thầm bước đến chỗ cô, thu gọn biểu cảm hồn nhiên nơi võng mạc. Nhìn thấy bả vai gầy run nhè nhẹ bởi động tác vun nước, khóe miệng anh treo lên nụ cười nuông chiều, sủng nịnh. Lâu lắm rồi Trình Tiểu Trư mới có cơ hội thả lỏng thế này, vẫn là nên để cô làm điều mình thích.

Sảng khoái nhất thời khiến Trình Khiết Nhi quên mất hàng xóm phúc hắc đang chằm chằm đánh giá mình, cô co gối cởi bỏ giày cao gót, nhún chân vào làn nước mát. Không gian phút chốc hóa tĩnh lặng, thấp thoáng xa xa đôi tình nhân cùng đi dạo, thân mật ôm ấp, trao nhau nụ hôn thắm thiết, hoàn toàn đối lập với cặp nam nữ gần bờ hồ.

Trình Khiết Nhi đã ngưng nghịch nước, ánh mắt sâu hút tinh tú nhập tràn. Người đàn ông đứng sau lưng cô, hai tay cho vào túi quần, trầm mặc không muốn phá vỡ nhã hứng của cô.

"Quý Hướng Không..."

Bất ngờ, giọng nói ngọt ngào, nhỏ nhẹ vang dội vào tai, người đàn ông cúi đầu lắng nghe hết vế còn lại.

"Cảm ơn khi nãy đã giúp đỡ tôi."

Quý Hướng Không biết cô đang nhắc sự cố trên sân khấu. Anh từ tốn sải bước tới chỗ cô đang ngồi.

"Với tôi không cần phải khách sáo."

"Tại sao anh tốt với tôi như vậy?" Cô gái nhỏ khẽ ngoảnh mặt, mở miệng hỏi một câu không hề ăn nhập với chủ đề. "Tôi không xứng đáng nhận sự quan tâm đó đâu. Anh nên để dành nó cho người mình yêu thương."

Mi tâm siết chặt khó hiểu, ánh mắt Quý Hướng Không toàn bộ tập trung vào cô gái bên dưới. Cô là muốn ám chỉ điều gì? Anh vốn định hỏi cô cho rõ ràng, tiếc thay lời vừa dứt, Trình Khiết Nhi đã chóng vánh đứng dậy, bàn chân ướt nước miết lên gạch lát nền, ma sát giảm đi khiến cô mất đà, toàn thân chới với ngã ngửa về sau. Khi mà cô tưởng rằng mình sẽ rơi xuống hồ nước, cánh tay nam giới vội mạnh mẽ vươn ra, đỡ trọn eo nhỏ bằng phẳng. Quý Hướng Không kịp thời kéo ngược cô đến lồng ngực ấm áp. Trình Khiết Nhi hốt hoảng túm chặt vạt áo anh, nghe thấy âm điệu không hài lòng vang ngay trên đỉnh đầu.

"Đi đứng phải cẩn thận chứ! Em lúc nào cũng làm tôi lo lắng. Cảm giác như phải kề bên suốt hai mươi bốn trên hai mươi bốn thì mới yên tâm được vậy." Cứ nghĩ về việc thân thể nhỏ nhắn chìm xuống cái hồ lạnh lẽo sâu ngoáy dưới kia, Quý Hướng Không lại cuống cuồng kinh sợ, lúc này đây, thậm chí tim anh còn đang đập thình thịch hãi hùng.

Từ vòm ngực anh ngước lên, sống mũi Trình Khiết Nhi choáng ngợp một đợt cay nồng. Biết rằng trong lòng anh cô không hề có trọng lượng, nhưng Trình Khiết Nhi vẫn muốn tường tận nguyên nhân Quý Hướng Không luôn quan tâm đến cô. Anh từng nói, bởi vì cô là Trình Khiết Nhi. Vì cô là Trình Khiết Nhi sao? Vì cô là một đứa ngốc dễ bị lừa nên anh mới trêu đùa bỡn cợt? Hay anh cảm thấy cô quá tội nghiệp nên rủ lòng thương hại?

Nếu như mọi thứ giống trước đây, cô đã hung hăng đấu võ mồm cùng anh một trận. Trớ trêu thay, với con tim mang theo những rung động ngờ nghệch của hiện tại, cô đã không còn đủ sức làm vậy.

"Này hàng xóm, anh nghĩ chỉ qua vài lần ra tay giải quyết rắc rối giúp tôi thì sẽ làm tôi cảm động chăng?" Thà rằng cứ để anh lầm tưởng cô rất ghét anh, tiếp tục mối quan hệ 'chó mèo' giống như lúc mới biết nhau còn hơn cứ mập mờ không rõ ràng thế này.

Quý Hướng Không nhìn người con gái gượng dậy từ trong lồng ngực mình, tự động đứng lui ra xa vài mét, khuôn mặt đỏ hồng rõ ràng đang cố đóng giả phẫn nộ, anh vừa nhìn đã biết ngay. Chỉ là vài phút trước đủ tự tin thả thỏ về rừng, anh ắt có cách tóm nó về, thậm chí bắt nó chủ động mò về nữa là đằng khác.

Thần thái lôi cuốn toát lên qua từng cử chỉ, Quý Hướng Không thu hẹp khoảng cách giữa anh và cô, đâu cần khẩn trương, anh từ tốn vạch trần: "Em bây giờ muốn tuyệt giao với tôi?"

"Đúng vậy!" Ai đó cắn môi, ánh mắt đầy kiên quyết, trái tim lại phản chủ nhộn nhạo chua xót một hồi. Lời nói kia anh dễ dàng tuôn ra, vì đó là điều anh hằng mong muốn có đúng không?

"Tốt lắm! Cùng nhau chơi trò này đi!" Đồng tử màu trà lướt một vòng khắp khuôn mặt cô, đôi môi gợi cảm cười nhạt nguy hiểm, cơ hồ nắm chắc phần thắng trong tay, "Chúng ta đánh cược, bắt đầu từ một giây này, cả hai tuyệt giao không nói với đối phương câu nào nữa. Chỉ cần một trong hai chủ động mở lời với người còn lại trước, thì người đó thua cuộc."

"Nếu em thua, thoả thuận tuyệt giao xem như thất bại. Tôi không có yêu cầu gì đặc biệt. Tuy nhiên, sau này em tuyệt đối không được phép giận dỗi tránh mặt tôi."

"Trường hợp không có ai lên tiếng trước thì sao?" Trình Khiết Nhi nghi hoặc hỏi thêm.

"Thì không ai thắng, cũng chẳng ai thua. Tiếp tục duy trì im lặng như người xa lạ. Không phải em hy vọng như thế à?" Người đàn ông đưa ngón trỏ chạm nhẹ chóp mũi, quay gót lại đối diện với Trình Khiết Nhi. Cử chỉ nhướng đuôi chân mày khiêu khích của anh làm cô thấy khó chịu, máu cá độ liền sục sôi.

"Tôi sẽ chiến thắng!"

Quý Hướng Không vì câu khẳng định này càng lộ rõ ý cười. Nụ cười vừa nham nhở vừa gian tà. Đáng ghét nhất, cái bộ dạng ấy thật vô cùng quyến rũ chết người đi. Trình Khiết Nhi toàn thân run rẩy, suýt chút nữa đã lạc trong đôi mắt sâu thẳm đắm đuối nhìn cô. Cũng may đúng thời khắc ấy, giọng nói trầm khàn hiếu chiến đổ vào tai, giúp cô bừng tỉnh.

"Tôi đây rất mong có ngày đó."

Trình Khiết Nhi gấu váy phất phơ trong làn gió, nói: "Được thôi!"

***

Màn đêm cô đặc, tiệc rượu ngoài trời vừa tan cũng là lúc cuộc sống hào nhoáng về đêm bắt đầu. Mọi người tập trung vào club nổi tiếng thuộc Paris Night thể hiện khả năng nhảy nhót, đắm mình cùng điệu DJ nóng bóng. Không gian sôi động không thuyên giảm mùi đố kị âm thầm lan toả.

Ánh đèn nhấp nháy mờ ảo rọi xuống một góc quầy bar, người đàn ông trẻ âu phục chỉnh tề, khuôn mặt âm lãnh ngưng tụ tử khí, chậm rãi bật nắp chai Whisky, rót chất cồn vào chiếc ly chân cao đặt sẵn trên bàn.

Cẩn thận lấy từ túi quần một gói giấy nhỏ, hắn liến thoắng hướng về sân khấu. Một mớ hỗn độn nhảy múa, không ai nhàn rỗi để ý đến hành động của hắn hiện tại. Thượng đế xem như một phần giúp hắn rồi còn gì.

Bởi lý do đó, gã đàn ông càng thêm nghênh ngang, cong ngón tay mở gói giấy, trút hết thứ bột màu trắng xuống ly rượu và lắc đều.

"Cung Việt Bân, đó là thứ gì vậy?"

Giọng nói lảnh lót cất lên xui gã đàn ông bảnh trai sững lại. Động tác lắc rượu tạm dừng, hắn ta ngẩng nhìn, mi mắt hơi câu khi trông thấy đứng kế bên cạnh, thân hình gợi cảm trong chiếc váy bó khoe cơ thể căng tràn mặn mà, xúi quẩy nhân sinh thần hồn điên đảo.

Khôi phục luồng bức bách cố hữu, gã đàn ông xoay tròn ly rượu, thích thú ngắm nghía chất lỏng sóng sánh màu gỗ hồng.

"Có biết đêm nay... ly rượu này được dành cho ai không?" Hắn khom người tới sát mỹ nhân, hơi thở xé toạt kiên dè, trực tiếp phả lên vành tai trắng nõn, "Là Quý Hướng Không, người tình em thầm thương trộm nhớ."

Giản Ly Đình tức khắc đẩy mạnh người đàn ông đang chiếm tiện nghi bên cạnh ra, cặp mắt sắc sảo trợn tròn lo lắng, "Nói mau! Anh đã cho cái quái gì vào trong đấy?"

"Ha ha..." Điệu cười quái dị hoà lẫn âm nhạc xập xình, Cung Việt Bân cố tình đánh đố, "Em hỏi anh đã cho cái gì vào đây sao?"

Biểu cảm tối đen trên dung nhan trang điểm kỹ lưỡng làm Cung Việt Bân thêm hưng phấn, hắn thản nhiên hồi đáp: "Một chút thuốc bồi bổ sức khoẻ nam giới. Là hàng nhập khẩu, tác dụng rất tốt, uống phải 1mg cũng đủ khiến một con ngựa đực cương cứng đến hơn hai giờ."

"Nhất là khi, con ngựa đực đó nhìn thấy... ngựa cái."

Giản Ly Đình nghe xong, phẫn nộ tới thần sắc xám ngắt, cô ta chẳng thể kìm chế được, cánh tay trắng trẻo giơ cao định tát cho gã đàn ông độc ác một cái. Thật không may, cổ tay chưa kịp hạ xuống đã bị hắn nắm chặt. Ngọc nữ catwalk vội giãy giụa cự tuyệt.

"Buông tôi ra! Mau buông tay! Cung Việt Bân, anh là đồ bỉ ổi! Từ đầu chúng ta thoả thuận chỉ tiêu diệt con bé Trình Khiết Nhi. Quý Hướng Không liên quan gì tới chuyện này, sao anh lại muốn hại anh ấy."

"Em đang bênh vực cho thằng nhãi ranh đó?" Người đàn ông bất ngờ gằng giọng, ngữ khí mấy phần châm chọc, thách thức: "Vậy thì đi báo cho người tình của em biết đi! Đi đi! Nói với nó trợ lý chủ tịch công ty giải trí Sweet Dream âm mưu bỏ thuốc hại nó."

Lực đạo nơi cổ tay mỗi giây trôi qua một mạnh, Cung Việt Bân kéo ghì Giản Ly Đình hẳn về phía mình, mắt trợn ngược dữ tợn.

"Ly Đình, em thông minh lắm cơ mà. Em cho rằng làm vậy, thằng nhãi đó sẽ cảm động rồi yêu em sao?"

Đau đớn xuyên thấu từng tế bào, mỹ nhân tức giận, tận sức chống cự. Tên họ Cung này chẳng hiểu hôm nay ăn nhầm cái giống gì, giở chứng đi uy hiếp cô ta.

"Ly Đình, em đừng trách anh, muốn trách thì trách người trong lòng em kìa. Quý Hướng Không em đang tìm cách mồi chài, nhiều chuyện phá hỏng kế hoạch của chúng ta.

Mẹ nó! Còn một tí nữa thôi con bé Trình Khiết Nhi đã tiêu đời, thế mà phút chót, nó lại lên sân khấu giúp đỡ. Anh phải thay chủ tịch cho nó bài học nhớ đời. Em yên tâm, sáng mai đảm bảo tên nó sẽ vinh dự xuất hiện trên trang đầu của toàn bộ tạp chí trong nước. Cả thế giới này sẽ biết nó là một tên háo sắc, uống rượu say, nổi thú tính sàm sỡ phụ nữ."

"Tên khốn này, anh điên rồi! Không được làm thế!" Mỹ nhân diễm lệ trong lòng hắn phản đối kịch liệt, giọng nói lanh lảnh nâng cao, "Nếu sự việc đến tai cánh truyền thông, Quý Hướng Không khẳng định sẽ thân bại danh liệt, không còn chỗ đứng trong ngành giải trí."

"Giản Ly Đình, em dám không đồng ý?"

Tần số âm thanh phát ra từ cổ họng Cung Việt Bân không lớn, nói đúng hơn, rất nhỏ là đằng khác. Vậy mà ý tứ của hắn đã đánh động tâm lý Giản Ly Đình. Bằng chứng, cánh tay cựa quậy dần dần thuyên giảm rồi chấm dứt hẳn. Đôi mắt yêu nghiệt va chạm ánh nhìn Cung Việt Bân, vội vàng giãn ra, loé lên một tia sáng.

"Nên nhớ ở Sweet Dream, em là một cô người mẫu quèn. Có được vị thế ngày hôm nay tất cả đều nhờ ngài chủ tịch nâng đỡ. Bây giờ em muốn qua cầu rút ván? Giản Ly Đình, giả sử chủ tịch biết được chuyện em không chịu phối hợp với anh, dùng cái đầu thông minh nghĩ xem, em liệu có thể đứng trên sàn diễn thời trang, tiếp tục kiêu ngạo làm nữ thần không?"

Cung Việt Bân đưa ngón trỏ chọc chọc mái tóc búi cao của Giản Ly Đình, sau đó nhàn rỗi miết thẳng một đường từ đỉnh đầu xuống tận chiếc cằm thon gọn. Tầm nhìn mỹ nhân họ Giản hướng theo cử động từ người đàn ông, cô ta mở mắt trân trân, biểu hiện vô cùng bình lặng.

Đèn neon sặc sỡ không ngừng nhấp nháy, hai kẻ mưu đồ bất chính mặt đối mặt. Nữ hoàng catwalk bị mấy lời phân tích từ gã đàn ông làm ảnh hưởng, hoặc cũng có thể cô ta vừa liên hệ đến một kế hoạch nào khác. Kế hoạch hoàn hảo mang lại lợi ích cho bản thân.

Phụ nữ xinh đẹp vốn nguy hiểm, mà sự nguy hiểm càng trở nên khó nắm bắt, khi người phụ nữ đó vừa xinh đẹp lại vừa thông minh. Huống chi Giản Ly Đình không chỉ hội tụ đủ hai yếu tố trên, cô ta còn sở hữu một trái tim tàn ác.

Vào giây phút bị dồn ép giữa bốn bức tường tối tăm, tư duy nhạy bén đã giúp cô ta sớm vạch ra lối rẽ thứ hai.

Không hề khó hiểu, bằng sức lực hiện nay, Giản Ly Đình chẳng thể đơn phương độc mã đối đầu với công ty chủ quản Sweet Dream. Hơn nữa, đây là lúc cô ta cần Lý Nghệ Hiên trợ giúp để đạp đổ Trình Khiết Nhi. Vì lẽ đó, tạm thời cô ta buộc phải khôn khéo chấp thuận mọi mệnh lệnh. Nói rõ một chút, bề ngoài an phận ngoan ngoãn làm con cờ cho Cung Việt Bân giật dây. Bất quá bên trong là cô ta không bao giờ để mọi việc tiến triển đúng dự tính. Phi vụ này mỗi mình Lý Nghệ Hiên hưởng lợi thì hời cho hắn ta quá. Thế nên, món uống có pha xuân dược dành cho Quý Hướng Không, Giản Ly Đình sẽ để nó phát huy hết tác dụng. Cầu xin ông trời giúp cô ta đạt được ước nguyện, thuận lợi chiếm đoạt người đàn ông cô ta khao khát, dẫu trả giá đắt, Giản Ly Đình vẫn toàn ý muốn thử.

Âm mưu đen tối len lỏi hình thành, biến tâm tình người phụ nữ tươi tỉnh hẳn. Giản Ly Đình đeo lên tấm mặt nạ thiên thần, tranh thủ thưởng thức vẻ thích thú ở gã đàn ông. Mỹ nhân dùng bộ móng đủ màu sắc đỡ lấy ly Whisky từ tay Cung Việt Bân, thì thầm lơi lả: "Trợ lý Cung, tôi cho anh toại nguyện. Quý Hướng Không đêm nay... nhất định uống cạn ly rượu này."

***

"Nào! Nào! Mừng buổi hòa nhạc của Tiểu Trình thành công tốt đẹp! Một... hai... ba... cạn ly!!!"

"Uống bằng hết nhé! Đêm nay không say không về." Anh chàng trưởng nhóm Mạc Ngôn Vỹ khuấy động không khí, chu đáo chìa ly rượu ra trước mặt mọi người, nhiệt tình nhắc nhở.

Nhóm nhạc thần tượng Sirius ngồi riêng ở bàn dài liên tục cụng ly, tiếng hò hét huyên náo một góc. Có lẽ ngoại trừ sàn nhảy, 'địa bàn' của họ là nơi tưng bừng, nhộn nhịp nhất club.

Cục diện hiện tại đủ để đoán được, nguy cơ các thành viên bị đồng bọn chuốc rượu cực kỳ cao. Mà trong những người phập phồng lo sợ phải kể tới nhân vật nữ duy nhất ngồi cùng bàn - Trình Khiết Nhi. Một người nữa cũng âm thầm né tránh đưa chất cồn vào cơ thể. Khỏi cần nói, tên đó dĩ nhiên là hàng xóm của Trình Khiết Nhi - Quý Hướng Không. Đáng nói hơn, kẻ vừa được xướng tên chẳng những trốn rượu, còn ngồi im á khẩu, không ai giao lưu với ai câu nào, vô cùng tuân thủ luật chơi, nên tuyên dương a.

Có câu cây kim giấu trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Câu này đem ám chỉ trường hợp hai kẻ sống sát vách nói trên thật đúng đắn.

Nguyên nhân đích xác là Bạch Dĩ Thần sau khi nốc cạn ly, chợt bất thình lình đứng bật dậy, chỉ tay vào hai tên ngồi trước mặt mình, vạch tội.

"Này Khiết Nhi, Hướng Không, hai người uống cái gì thế? Ai cho dùng nước ép trái cây thay cho rượu?" Sẵn có hơi men trong người, Bạch Dĩ Thần rũ bỏ vẻ thâm trầm ban nãy, bắt đầu hoạt ngôn hơn.

"Đúng đấy! Cư xử thế là không được rồi. Hai người như vậy là sao? Mau giải thích đi!" Mỹ nam nhu hòa Hàn Giai Nghiêm cũng hết mình hưởng ứng, nhấc môi xen vào.

Trước sự công kích của mấy anh chàng nhà Sirius, người bị ép rượu thứ nhất đành phải khổ sở phân minh.

"Các anh châm chước cho em lần này đi! Tửu lượng em kém lắm. Không thể uống rượu, em lại còn là con gái..."

Quý Hướng Không nhướng đuôi mày, tầm ngắm dừng hồi lâu trên khuôn mặt hốt hoảng giải thích kia, dáng vẻ tà mị nuôi dưỡng ý cười, chỉ là rất khó để nhận ra.

"Thôi được rồi!" Mạc Ngôn Vỹ chủ động đỡ lời giúp Trình Khiết Nhi, "Tiểu Trình em ấy dù sao cũng là con gái, chúng ta nên đặc cách miễn giảm."

Không phải thế là kết thúc rồi sao. Anh còn bất ngờ quét về người bị ép rượu thứ hai làm gì chứ?

"Vậy còn Hướng Không? Cậu cũng là con gái hả? Có cần bọn này niệm tình xí xóa cho luôn không?" Mạc Ngôn Vỹ lượn lờ chiêm ngưỡng khuôn mặt tối đen của Quý Hướng Không, điệu bộ trêu ghẹo.

Trên hết, Quý Hướng Không muôn phần muốn tìm cách từ chối khéo, bất quá nhập bọn với Sirius lâu nay, anh thừa sức hiểu rõ đồng đội mình tinh quái và lầy lội tới mức nào. Tình huống này, khước từ là tự chui đầu vào rọ, anh còn mỗi cách hùa theo, tìm thời cơ thích hợp đánh trống lảng.

Cho nên, chưa đầy một phút sau, cả bàn rượu đã biến thành sân khấu tấu hài, Trình Khiết Nhi cùng mọi người trợn tròn mắt trước thân ảnh to lớn trong bộ vest trắng. Đúng thế! Chính xác là anh chàng họ Quý cao lãnh nào đó bỗng dưng ra vẻ nhu mì khép nép, còn cố tình dùng cái giọng eo éo đáp lời Mạc Ngôn Vỹ.

"Vâng! Tôi đây bây giờ dạ dày không được tốt, kính mong các vị bằng hữu lượng thứ."

"Ha ha ha..."

Tràng cười liên thanh đủ điều kiện nổi lên, cả bàn tiệc đồng loạt ngả nghiêng ngả ngửa.

Chiến dịch công kích thất bại, Bạch Dĩ Thần không cam lòng, đứng dậy lần nữa, tay chống hông đầy oai phong, nét mặt lạnh như tuyết.

"Quý tiểu mỹ thụ, bây giờ cho cậu hai lựa chọn: Một là cậu uống rượu với anh em, hai là tối nay về tôi bạo cúc."

Lại thêm một tràng cười không biết trời cao đất dày nữa. Quai hàm mọi người sắp sái đến nơi rồi, vậy mà sự lầy lội, nhăng nhít của bốn chàng cực phẩm mỹ nam chưa kết thúc.

Quý Hướng Không khá biết phối hợp, đùa dai đáp trả: "Cậu nỡ lòng nào làm thế với tôi? Dù gì cũng phải nương tay một tí chứ!"

Tiểu mỹ thụ đâu kịp nói trọn câu, Bạch Dĩ Thần đã kiên quyết chối từ, đập tay xuống bàn: "Tôi nói không được! Bắt buộc là cậu phải uống rượu cơ."

Tình thế ngày càng nguy cấp, để giảm bớt căng thẳng, Hàn Giai Nghiêm rất chi là tâm lý, rành rọt nhắc nhở: "Dĩ Thần cẩn thận, cẩn thận nhé! Để xem cậu có dám bạo cúc Hướng Không không? Tiểu Trình ngồi ở đó, nãy giờ tôi thấy mặt cô ấy đen lắm rồi."

Trình Khiết Nhi cúi gầm mặt chuyên tâm uống nước ép trái cây, ngụm nước vừa hay phun ngược ra miệng ly. Đúng là tai hại! Loại tình huống gì vậy, ngồi yên cũng bị gọi tên là sao?

"A... Hàn lão sư... em nào có." Cô nàng thẹn thùng ra sức phủ định.

Cường công Bạch Dĩ Thần không nao núng, hùng hổ giẫm một chân lên ghế, ưỡn ngực, khí phách ngẩng cao đầu: "Đừng lo, Giai Nghiêm. Khiết Nhi đồng ý gả Hướng Không cho tôi rồi. Bây giờ hành hạ thế nào là quyền của tôi."

Giiọng Bạch Dĩ Thần vừa dứt, mỹ nhân lả lướt khoác bộ váy dài ôm sát thân thể, chân váy xẻ cao đến tận đùi, liền phong tình gõ gót giày tiến lại gần bàn tiệc. Dưới ánh đèn mờ ảo, người phụ nữ khoé môi kéo thành hình bán nguyệt cười câu dẫn, mười ngón tay điệu nghệ bao quanh hai ly rượu tây, tiếng nói mềm mại trong vắt tựa ngọc thốt hoa rơi.

"Cũng đơn giản thôi, hay chúng ta cứ làm thế này..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top