Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 95

Trời lập đông, nắng mai nhuốm giá lạnh phủ lên dãy nhà cao tầng mọc san sát nhau. Căn hộ trang nhã thuộc hoa viên Sương Mật cách biệt thế giới bên ngoài, không khí ấm áp toát ra từ điều hoà dường như khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn. Trên chiếc giường rộng rãi, thoải mái đặt giữa phòng ngủ, thân thể nam giới cao lớn rắn rỏi khó nhọc cử động. Nắng vàng rọi thẳng vào võng mạc, mi mắt khẽ nheo có chút chưa kịp thích nghi. Người đàn ông định che bớt đi ánh sáng chói chang, nào đâu cánh tay mới vừa nhúc nhích, lập tức truyền tới một đợt dữ dội tê cứng. Quý Hướng Không giật mình nhìn xuống vị trí đau nhức. Đập vào cặp nhãn cầu sắc hổ phách là sợi nilon xanh sẫm nổi bật phía trên cổ tay. Cổ chân anh không ngoại lệ, cũng bị một sợi giây tương tự trói chặt.

Không mất nhiều thời gian để Quý Hướng Không hiểu ra mọi chuyện, môi mỏng cười khẽ, anh chậm rãi bỏ tay xuống giường như cũ. Hạ thấp tầm nhìn, thu gọn tận sâu đáy mắt bóng lưng quen thuộc nửa nằm nửa ngồi bên mép giường trải ga trắng toát. Cô gái xinh đẹp đang say giấc nồng, mái tóc mềm mượt buông xõa trên vùng nệm êm ái, mặc chiếc áo sơ mi nam giới rộng thùng thình, một bên vai áo cô bé vì quá ngoại cỡ mà trễ lệch, để lộ bờ vai nõn nà với chi chít dấu hôn. Ấn kí ửng đỏ gợi nhắc người đàn ông nhớ những gì đã xảy ra lúc khuya. Tâm trạng mới vừa thả lỏng nay bỗng chốc trĩu nặng áy náy.

Đêm hôm qua, chắc anh dọa Trình Khiết Nhi hãi hùng một phen rồi. May mắn là nàng thỏ nhanh trí đánh ngất anh, nếu không, Quý Hướng Không thật sự chẳng biết mình sẽ làm ra chuyện tày trời nào, mà kết quả, e rằng cả đời anh vĩnh viễn cũng không có cơ hội nhận được sự tha thứ từ cô ấy.

Yêu một người phụ nữ, Quý Hướng Không đương nhiên vô cùng mong muốn cùng cô hoà hợp, trải qua khoảnh khắc tình yêu mãnh liệt nhất. Nhưng anh chưa từng hi vọng bản thân chiếm đoạt cô trong hoàn cảnh ép buộc. Đơn giản vì anh yêu cô, mà vì yêu nên không thể khiến Tiểu Trư ngốc nghếch cảm thấy tổn thương.

Quý Hướng Không thở dài thườn thượt, gạt bỏ chuỗi miên man suy tư, anh chậm rãi nâng người ngồi dậy, giơ hai tay về trước, dồn lực giật mạnh một cái, thao tác gọn ghẽ biến vật kìm kẹp cổ tay thành nhiều mảnh vụn. Dứt khoát co chân, xử lý luôn mớ dây trói rườm rà bên dưới, chàng boss phúc hắc nảy sinh nhã hứng, dịch người tới gần, lặng lẽ chiêm ngưỡng dáng vẻ dễ thương của bạch thỏ.

Phải công nhận là Trình Khiết Nhi khi ngủ rất đáng yêu. Khoé mi cong dày khép hờ hững, hai má phấn nộn căng mịn, đôi môi bé xinh hững hờ thoang thoảng hương hoa anh đào. Phút chốc, tà ý cắn vào cánh môi ngọt ngào một cái trong đầu óc phức tạp của Muichirou bỗng dưng khơi gợi, có điều, mong muốn ám muội kia rất nhanh chóng anh đã đổi thành cử chỉ vuốt ve cưng chiều.

Dùng xúc giác nhạy cảm mân mê làn da thiếu nữ mềm mại với Quý Hướng Không đúng là một loại ưu đãi. Ngón tay thon dài tỉ mỉ lướt qua hàng mày thanh mảnh, đi ngang sống mũi cao vút, tay anh hữu ý dừng lâu quá mức cần thiết trên làn môi đỏ hồng.

Cô gái bên dưới mơ hồ cảm nhận sự gần gũi đụng chạm, chớp nhẹ rèm mi tỉnh giấc. Đồng tử đen thẳm vừa thoáng thấy khuôn mặt nam giới kề sát, tâm tình liền chẳng khác nào gặp phải thiên lôi.

"A!!!" Trình Khiết Nhi vận nội công hét lớn, sợ tới mức đầu gối sắp nhũng ra. Tốc hành đứng lên rời giường, ánh mắt cô va chạm người đối diện đầy kinh ngạc, "Quý... Quý Hướng Không... làm sao anh... anh lại..."

Trình Khiết Nhi há hốc mồm nhìn đống bùi nhùi trên giường. Tuyệt đối không thể! Tối qua sợ anh nửa đêm tỉnh giấc, cô đã cẩn thận dùng dây nilon trói hai tay hai chân anh. Nếu nhớ không lầm còn cẩn thận quấn cả chục vòng, nút thắt cũng rất chắc chắn rồi, làm thế nào, anh dễ dàng tháo bỏ như vậy?

Người đàn ông im lặng quan sát biểu hiện lúng túng, quơ tay múa chân của Trình Khiết Nhi, đáy mắt sượt ngang tia thú vị. Mãi một hồi thật lâu, đợi cho cô hoàn tình bình tĩnh, viền môi băng lãnh mới uốn cong, biếng nhát phát ra âm thanh: "Tiểu Trư ngốc, em nghĩ chất kích thích bây giờ còn tác dụng sao?"

Nàng thơ hoa đào rơi vào trạng thái bán tín bán nghi, đã thế, e ngại chưa tháo gỡ càng hừng hực dâng cao, khi cô phát hiện Quý Hướng Không nửa thân trên cởi trần, sải chân mạnh mẽ ngày một tiến đến gần mình.

"Này này... đứng đó trò chuyện được rồi..." Đôi tay nhỏ bắt chéo hình dấu X, Trình Khiết Nhi cảnh giác thụt lùi đến tận cửa kính, "Nghe lời tôi... tạm thời anh hãy giữ tỉnh táo, kìm nén ham muốn, suy nghĩ thấu đáo, lấy đại cuộc làm trọng. Đừng cư xử nông nổi để bản thân sau này phải hối hận. A..."

Câu nói lưng chừng nhanh chóng bị vòng tay nam giới choàng qua eo thon cắt đứt. Trình Khiết Nhi theo phản xạ rụt vai, vùng vẫy chống cự, nhưng cái ôm của anh thực sự quá ôn nhu, quá sủng nịnh, cho nên bàn tay giơ lên không trung có chút khựng lại, sau cùng là thoả hiệp buông lỏng.

Quý Hướng Không thoáng thấy người con gái nép vào vòm ngực săn chắc nơi anh khẽ run rẩy, bèn tựa cằm lên bờ vai nhỏ gầy, thủ thỉ bằng giọng trầm ấm: "Xin lỗi... tối qua tôi đã làm em sợ."

Thân thể mềm mại nhẹ chuyển động, cô ngước đầu, nghi hoặc hỏi anh: "Anh... thực sự tỉnh táo rồi sao?"

Thái độ chất vấn quá mức cẩn thận kéo chân mày Quý Hướng Không nhíu chặt không hài lòng. Anh không trả lời vội, con ngươi sâu thẳm thấp thoáng ý đùa cợt. Trình Khiết Nhi ngỡ ngàng nhìn bàn tay ngọt ngà bị anh nắm lấy, mãi đến lúc ngữ điệu âm trầm mê luyến vang ngay đỉnh đầu, cô mới trực tiếp tỉnh mộng.

"Nếu không tin, em có thể kiểm tra giúp tôi." Anh bắt đầu nắm tay Trình Khiết Nhi di chuyển xuống vùng hạ phú trên cơ thể mình.

Sớm nhận ra bản thân bị người ta trêu chọc, cô phẫn nộ giật ngay bàn tay lại. Hắc tuyến lòng vòng quanh đầu điểm thêm vài chấm đom đóm, còn lỗ tai lùng bùng kêu lên mấy tiếng 'grừ grừ'.

"Đồ mặt lợn đáng ghét! Tuyệt giao đi!" Cô nổi giận đùng đùng, bỏ sang góc giường ngồi xuống.

Quý đại boss biết anh chàng đùa hơi lố rồi, chỉ là vẫn tự cao vuốt cằm, đôi mắt màu trà đảo nhẹ mẩm tính sâu xa: "Hình như em đã quên mất lời hâm doạ này cơ bản không có hiệu lực."

"Tại... tại sao?" Cô ngạc nhiên chấp vấn.

"Vì em đã thua cuộc." Người đàn ông yêu mị vén cong môi, nhàn rỗi khom lưng nhặt lấy chiếc áo sơ mi trắng dưới sàn nhà khoác vào. Ngón tay thon dài thư thái cài cúc, tùy tiện xoắn tay áo lên khuỷu tay, "Trận cá cược trò chơi im lặng, em chính là người lên tiếng trước."

"Tôi chủ động lên tiếng hồi nào?"

"Em quên rồi à? Là lúc trong toilet." Khuôn mặt đẹp trai đưa tới kề sát vành tai Trình Khiết Nhi, đại boss ghé môi, thì thầm đầy mờ ám.

Dù ở tư thế đó, Trình Khiết Nhi chẳng thấy rõ biểu lộ của Quý Hướng Không vào bấy giờ như thế nào, cô cũng thừa sức tưởng tượng một bên đuôi mày đen rậm của anh đang nhấc lên đắc ý. Cô dẩu môi không cam lòng, âm thầm rà soát trí nhớ. Hôm qua đi tìm Quý Hướng Không ở khu vệ sinh nam, đúng là tình thế cấp bách Trình Khiết Nhi nhất thời đã lỡ buột miệng gọi anh. Thật không ngờ chỉ với tích tắc sơ suất, cô đã một bước biến thành kẻ bại trận. Nghĩ lại khẩu khí hùng hồn khiêu khích ở vườn hoa hồng, Trình Khiết Nhi mất hết mặt mũi chứ còn đâu. Quý Mặt Lợn đáng ghét trăm phần trăm sẽ thừa dịp hả hê cười nhạo cô cho xem.

Mà anh chàng đại boss trên thực tế, quả nhiên bắt đầu ngồi xuống mép giường kế bên Trình Khiết Nhi. Duy trì dáng vẻ muôn vàn đắc ý, anh xoay nhẹ chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay trái, nhàn rỗi cất lời.

"Trình Khiết Nhi, còn nhớ khi điều kiện thua cược không? Kể từ hôm nay em phải ngoan ngoãn ở bên tôi, không được tùy tiện giận dỗi. Đặc biệt..." Quý Hướng Không ngừng một chút, tựa như một thợ săn điềm tĩnh chờ đợi con mồi sập bẫy, lãnh đạm trầm mặc, thờ ơ mà lại hết sức dày vò người khác, "Loại bỏ hai chữ 'tuyệt giao' ra khỏi từ điển của em."

Được thôi! Loại bỏ thì loại bỏ. Ai bảo cô thua anh làm gì. Nhưng 'phải ngoan ngoãn ở bên tôi' nghĩa là sao? Trình Khiết Nhi lầm bầm tự hỏi, kết hợp xoè ngón tay ra đếm đếm. Còn chưa đầy một tuần lễ nữa, thời hạn làm con sen không công trong hợp đồng đã kết thúc. Quý đại boss hẳn là tính toán nhầm rồi.

Vốn dĩ muốn chủ động lên tiếng đính chính sự thật, ngay cả Trình Khiết Nhi cũng không ngờ, môi anh đào còn chưa kịp hé mở cất lời, cơ mặt cô toàn bộ đã đông cứng.

Bởi vì, suy nghĩ ngược trôi về chuỗi ngày tháng sống dưới thân phận hầu gái bất đắc dĩ.

Bởi vì, con tim bé nhỏ lưu luyến vô số lần sống chết chiến võ mồm cùng Quý Hướng Không, bày trò đấu đá nhau bất phân thắng bại.

Cõi lòng Trình Khiết Nhi không hẹn trước, âm ỉ cảm xúc khó tả.

Sau này của sau này, không còn tới căn hộ sát vách dọn dẹp nấu nướng nữa, liệu cô có tiếp tục duy trì những buổi chuyện trò gặp gỡ? Liệu cô có tiếp tục duy trì mối quan hệ hiện tại với anh?

Nếu đáp án là không, Trình Khiết Nhi chắc chắn mình sẽ không chịu nổi? Còn nếu đáp án là có, vậy thì, cô phải lấy lý do gì để ở lại bên cạnh Quý Hướng Không đây?

Cô rơi vào trầm tư, ão não thở dài. Quý Hướng Không cau mày mẩm đoán có lẽ ai kia thua cuộc nên buồn rầu, thế là anh tâm lý an ủi: "Sao đột nhiên ỉu xìu thế kia? Em không thích thì thôi, cứ xem như tôi xí xoá lần này cũng được."

"Không phải!" Trình Khiết Nhi chìm nổi giữa bốn bề tâm sự, tức thời bị đại boss phúc hắc kéo về hiện tại. Ngôn từ sắp xếp có hơi lộn xộn, nhưng cô vẫn kiên quyết đem câu chuyện rẽ sang hướng khác, "Tôi... đang thắc mắc, chẳng biết có phải anh... hiểu lầm chuyện tối qua không. Thật ra lúc đó biểu hiện của anh đáng sợ lắm... tôi sợ nửa đêm anh tỉnh giấc xảy ra chuyện, không yên tâm chút nào nên mới bất đắt dĩ ở lại nhà anh. Dù rằng không tiện cho lắm, vẫn hy vọng... anh đừng giận."

Giọng nói trong trẻo nhỏ dần, nhỏ dần, thậm chí vế cuối gần như là ngượng ngùng lí nhí, có điều nó hoàn toàn đủ ma lực lắng đọng nụ cười trên môi Quý Hướng Không. Trái tim người đàn ông lúc này cơ hồ tắm qua cơn mưa xuân tươi mát. Tiểu Trư ngốc, hoá ra cô nàng từ đầu đến cuối vẫn một lòng quan tâm, lo lắng cho anh.

"Em đang quan tâm tôi?"

"Tất nhiên! Đoạn video chưa lấy được, tôi làm sao để anh xảy ra chuyện." Trình Khiết Nhi rất mạnh miệng, trực tiếp đáp trả không do dự.

Tận lúc phát hiện con ngươi sắc bén đầy ý vị dừng trên khuôn mặt kiều diễm ửng hồng, Trình Khiết Nhi lỡ phạm sai lầm, trót thốt lên một câu mà chỉ vài giây sau, cô liền tình nguyện được đào một cái lỗ thật to, chui xuống trốn.

"Bởi vậy, tôi mới tốt bụng khuyên anh tránh xa cái cô siêu mẫu họ Giản kia ra một chút." Âm điệu của Trình Khiết Nhi the thé, chính chủ nhân nó cũng không tí mảy may nhận ra, mùi giấm chua đã tràn ngập khắp căn phòng, "Thứ nhất, tính tình cô ta chẳng mấy tốt lành. Thứ hai, người phụ nữ này đang tìm cách mồi chài anh. Và thứ ba, như anh thấy đấy, tối qua cô ta 'tốt bụng' tới nỗi bỏ thuốc cấm vào rượu mưu hại anh. Thử nghĩ xem, chẳng may không kịp rời khỏi Paris Night Club, anh bây giờ đã thành miếng mồi ngon cho giới truyền thông cấu xé rồi."

Quý Hướng Không vừa lặng im lắng nghe, vừa thích thú quan sát sắc hồng trên đôi má cô, khóe môi sớm vui vẻ, thấp thoáng ý cười. Trình Khiết Nhi đang đà nói hăng say, quên cả việc kiểm tra biểu tình đại boss phúc hắc. Rốt cuộc, tất thảy phẫn nộ lẫn ghen tuông ẩn chứa đựng ở mỗi một câu chữ cô thốt lên, đều bị Quý Hướng Không tinh tế bắt lấy gọn ghẽ.

Đâu chỉ như vậy, anh còn xấu xa giả vờ vu vơ hỏi ngược lại cô: "Em muốn nói... không thích tôi gần gũi với Giản Ly Đình?"

"Đúng thế!"

Đáp án này chính xác là chất xúc tác trào dâng hormone hạnh phúc trong tận chân kẽ tế bào của Quý Hướng Không, khiến cho ánh nhìn anh chăm chú vào Trình Khiết Nhi dào dạt nhu tình. Đối diện sóng mắt hổ phách say đắm, nàng thơ hoa đào giật nảy người, phút chốc phát hiện bản thân mồm nhanh hơn não, cô vội vã che miệng bào chữa: "A... ý tôi không phải..."

"Suỵt..." Đặc ngón trỏ thon dài dọc cánh môi đỏ hồng, anh vén môi nở một nụ cười tuyệt mỹ, tỉ tê nhẹ nhàng như tiếng gió, "Em yên tâm. Thực sự tôi cũng đâu có thích cô ta."

Trình Khiết Nhi ngẩn ngơ nhìn anh, một luồng khí khô nóng từ đâu bao trùm lấy cả gương mặt diễm lệ. Cô tự giác nhích ra xa thêm tí nữa, gọn lẹ kết thúc tư thế ái muội giữa hai người. Qua hết thảy thái độ lãnh đạm thường ngày, Trình Khiết Nhi đương nhiên biết lâu nay Quý Hướng Không không hề có thiện cảm với cô gái kia, bất quá nghe chính miệng anh tuyên bố chắc nịch câu vừa rồi, tận đáy lòng cô thật khó tránh khỏi ấp ủ một cỗ mật ngọt lịm.

"Ly Whisky anh uống, tôi nhờ người niêm phong mang đi trước lúc kẻ gian kịp phi tang chứng cứ rồi. Chất kích thích và dấu vân tay tồn đọng trên đó có lẽ sẽ giúp anh tố cáo bọn họ." Nhắc tới Giản Ly Đình, Trình Khiết Nhi tức khắc nhớ lại những chuyện xấu cô ta gây ra. Cô vội khôi phục dáng vẻ nghiêm túc, dứt khoát đem thông tin quan trọng nói với Quý Hướng Không.

Tuy đêm qua Trình Khiết Nhi cho rằng biểu hiện vật vã của anh là do chứng đau dạ dày tái phát, chỉ có điều, một lời trong rượu có thuốc Quý Hướng Không nói cứ khiến cô không ngừng hoang mang nghi ngờ. Sực nhớ đồ uống là Giản Ly Đình mang đến, cũng không bỏ trừ khả năng cô ta giở trò cho thứ gì đó vào thật, vậy nên vẫn gửi đến bệnh viện, kiểm tra kỹ lưỡng thì tốt hơn.

Nghe cô nói xong, phản ứng đầu tiên ở Quý Hướng Không là ngạc nhiên khôn xiết. Cô gái nhỏ của anh tự bao giờ bỗng trở nên thông minh, nhạy bén như vậy. Anh vốn chưa từng nghĩ tới, tối qua trước khi rời đi, Trình Khiết Nhi lại còn sáng suốt dùng tiền bí mật mua chuộc nhân viên quầy bar lưu giữ vật chứng. Paris Night là khu nghỉ dưỡng thuộc quyền quản lý của nhà họ Quách, muốn thuyết phục tai mắt dưới trướng Quách Thư Nghi phải cần đến một số tiền lớn và khả năng ăn nói thuyết phục ấn tượng. Thật khó tưởng tượng cô gái ngốc nghếch thường ngày vẫn hay phồng má giận dỗi với anh bằng cách thế nào mới đủ dũng khí một thân lay chuyển bọn họ.

Thế nhưng, thực sự Trình Khiết Nhi làm được rồi. Cô ấy đã làm tất cả mọi chuyện vì anh.

Quý Hướng Không xúc động dang cánh tay ôm lấy cơ thể cô từ phía sau, vòng tay anh bao trọn lấy Trình Khiết Nhi, giống như yêu chiều, nâng niu món đồ trang sức quý giá. Sắc đỏ ẩn hiện lan đến tận vành tai thiếu nữ trắng nõn, may mắn thay, biểu cảm ngượng ngùng đáng yêu ấy, bạch thỏ thuận lợi không có bị anh bắt gặp.

Vài giây kế tiếp, cô cũng chẳng hiểu cớ sao cơ thể cứ run rẩy liên hồi, nhịp đập thổn thức khống chế, điều khiển lý trí, khiến Trình Khiết Nhi quyến luyến mùi hương quen thuộc trên người đàn ông cận kề, quyến luyến cảm giác được bảo vệ trong lồng ngực rắn chắc vững chãi. Cô buông bỏ tất cả, rút sâu vào vòng tay nam giới mạnh mẽ, dù biết Quý Hướng Không không yêu cô, có thể ngày nào đó, anh sẽ thuộc về một người phụ nữ khác. Chỉ là... cho cô yếu đuối thêm lần này thôi, một lần nữa thôi.

Nắng từ từ yếu ớt rồi tắt hẳn, hai người cứ như vậy, im lặng ngồi bên nhau. Mãi một giây nọ, hình như nhớ đến điểm trọng yếu, Quý Hướng Không mới chậm rãi mở miệng: "Tiểu Trư ngốc, đêm qua trong khi thương lượng, bọn họ có gây khó dễ cho em không?"

"Không có."

Quý Hướng Không nghiêng người, ôn nhu vén mớ tóc hỗn loạn che lấp nửa khuôn mặt xinh đẹp. Đột nhiên tầm mắt anh dừng trên vết xước đỏ nhạt nổi bật bên gò má mà Trình Khiết Nhi đã phải xoã tóc che kín từ tối qua tới nay, ngay lập tức, mi tâm anh nhíu chặt, giọng nói lộ rõ vẻ lo lắng xen lẫn tức giận: "Vết thương trên mặt em là ai làm?"

Trình Khiết Nhi hơi sững người, cô theo phản xạ đưa tay chạm nhẹ vào má phải, đôi mắt đen nhánh chớp động bối rối. Và rồi cô đã lựa chọn nói dối anh.

"Không ai cả... vết thương nhỏ do bị vấp ngã thôi."

Câu trả lời dễ bề chọc Quý Hướng Không phẫn nộ. Lực đạo tác dụng ở cằm cô dần dần gia tăng, một động tác dùng tay xoay gương mặt yêu kiều lại, anh trực diện mặt đối mặt với Trình Khiết Nhi. Cúi đầu chăm chú coi xét dấu đỏ ở một bên gò má, môi mỏng gợi cảm không nhanh không chậm nhấc lên: "Tật xấu vẫn không thay đổi. Cho dù nói dối, em cũng nên tìm lý do thuyết phục hơn một chút đi."

Trình Khiết Nhi ngước khuôn mặt tái nhợt nhìn anh, y hệt trẻ con phạm lỗi sai, cô thu chân co tròn, không kìm được sởn gai óc trước cặp mắt sắt lẹm đang đánh giá mình. Nhưng là người đàn ông đâu có để Trình Khiết Nhi phải chờ lâu, mất vài giây, anh đã đưa ra phán đoán. Đặc biệt hơn nữa, phán đoán của anh đích thực vô cùng, vô cùng chuẩn xác.

"Vết xước dài khoảng hai centimet do vật nhọn gây ra, da em mỏng nên vết hằn lưu giữ khá sâu. Thứ duy nhất có thể gây ra loại thương tích này là móng tay phụ nữ. Đối tượng thuộc diện hiềm khích có hai người, Giản Ly Đình hoặc Quách Thư Nghi. Nhưng Giản Ly Đình rất khôn khéo trong việc kìm chế cảm xúc lẫn hành vi nơi công cộng. Cho nên làm phép loại trừ, tôi xin thẳng thừng kết luận, thủ phạm... không ai khác ngoại trừ Quách Thư Nghi."

Người đàn ông chấm dứt đoạn phân tích bằng cử chỉ siết tay ôm ghì Trình Khiết Nhi, đôi mắt anh chiếu thẳng vào đôi mắt đen láy long lanh. Trình Khiết Nhi bị anh vạch trần lẳng lặng cắn môi, bối rối cúi gằm mặt lẩn trốn.

Tuy nhiên, thay vì khiển trách, đại boss trái ngược lại dịu dàng trả tự do cho cô, trầm ngâm đứng dậy mở ngăn kéo lấy lọ thuốc sát trùng và một ít bông y tế mang về góc giường. Tỉ mỉ nhỏ thuốc lên miếng bông y tế, Quý Hướng Không nhẹ nhàng giúp cô chặm vết thương trên mặt: "Đau không?"

Trình Khiết Nhi lắc đầu như một cái máy, có điều đôi lông mày lá liễu câu chặt đã phản bội cô. Quý Hướng Không sủng nịnh vuốt nhẹ mái tóc hạt dẻ, chất giọng thâm trầm lôi cuốn, chứa đựng xót xa đậm nồng: "Lần sau xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được giấu diếm. Nếu Quách Thư Nghi còn tiếp tục tìm em gây chuyện, phải nói tôi biết, có hiểu không?"

Nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, tâm tình Quý Hướng Không mới vơi bớt nặng nề. Anh bước xuống giường thu dọn bao nilon lẫn vải vóc vươn vãi trên sàn, tư duy đường đột suy xét một lượt khoảng thời gian vài tháng gần đây. Bắt đầu từ lúc Sweet Dream hợp tác với JK Universe, Nishino Nana thuộc công ty đối thủ thường xuyên ra tham gia các dự án, có mặt tại nhiều sự kiện lớn nhỏ do JK Universe tổ chức, những sự cố đáng tiếc cứ liên tục ập đến xung quanh anh và Trình Khiết Nhi: lời dồn thổi không hay về Trình Khiết Nhi ngay khi chuẩn bị xuất đạo, kéo lượng antifan tăng đột biến; micro trong buổi hòa nhạc Cherry Blossom Memories bất ngờ mất sóng tín hiệu; ly Whisky chứa thuốc kích thích Giản Ly Đình ép anh uống bằng được. Liệu tất cả chỉ là trùng hợp, hay đằng sau còn giấu che một âm mưu kinh khủng nào đó? Khúc mắc này, bằng mọi giá, anh nhất định phải tìm thấy câu trả lời.

***

Dọn dẹp bãi chiến trường xong, đồng hồ đã vừa vặn chỉ tới con số bảy. Dạ dày Quý Hướng Không biểu tình sôi réo sùng sụt, anh chàng liền đề nghị Trình Khiết Nhi cùng nhau ra ngoài dùng bữa sáng. Nàng thỏ lấy tay sờ sờ bụng, phát hiện chính mình cũng rơi vào tình trạng cạn kiệt năng lượng, chẳng khá hơn anh bao nhiêu. Cho nên, cô nàng gấp rút đồng ý, cũng là điều hiển nhiên thôi.

Nhưng thật oái oăm, vào đúng lúc thỏ ngốc sắp sửa gật đầu, lại bị một rắc rối đáng suy ngẫm khác cản ngăn. Cụ thể, với chiếc áo sơ mi đàn ông rộng thùng thình trên người, cô làm sao dám bước ra khỏi cửa nhà Quý Hướng Không, đừng nói chi là đến chốn sang trọng ăn uống.

Bàn bạc thương lượng mãi, hai người đề xuất phương hướng giải quyết thế này: Quý Hướng Không sẽ thay đổi quần áo trước, sau đó cùng Trình Khiết Nhi trở về căn hộ bên kia, hẳn cho cô lựa chọn trang phục phù hợp.

Cánh cửa khe khẽ bật mở, Quý Hướng Không quét mắt thám kính một vòng dọc theo lối hành lang. Xác định không có người, anh yên tâm ngoắc tay ra hiệu cho cái đuôi nhỏ sau lưng.

Bước đầu của cặp đôi xem như khá suôn sẻ, cho đến một giây nọ, Trình Khiết Nhi gấp gáp ấn nhầm mật khẩu cửa nhà, cô tỏ ra bực bội, tập trung cao độ nhập thêm lần nữa.

Nếu như tại thời điểm đấy, Trình Khiết Nhi chịu ngoảnh đầu về cuối lối đi một chút, có lẽ cô và Quý Hướng Không sẽ kịp thời tẩu thoát khỏi đống rắc rối. Trớ trêu là mức độ cảnh giác cả hai đã sơ xuất xuống bậc âm. Xuống bậc âm tới mức cả hai chỉ chú tâm vào mỗi cái bàn phím chằng chịt chữ số.

Đợi khoảnh khắc tiếng hét thất thanh dội đến màng nhĩ, đồng thời Quý Hướng Không và Trình Khiết Nhi lờ mờ linh cảm được nguy cơ kinh khủng gì sắp đón chào hai người, thì đã quá muộn để cứu rỗi tình hình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top