Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

yêu em lần nữa- 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều, tan làm sớm, Lục Dịch lại chạy đến chỗ Kim Hạ, vừa mới đậu xe bên kia đường, anh liền thấy cô từ bên trong đi ra, theo sau là một người đàn ông trẻ trung, phong độ, không biết anh ta nói gì mà cô cứ cười không ngớt.

Khi cô ấy cười, toàn bộ mây trên bầu trời dường như tan đi hết, nhường chỗ cho nụ cười rạng rỡ của cô.

Từ lúc gặp Kim Hạ, anh chưa bao giờ nhìn thấy cô vui vẻ như vậy. Mỗi khi trao đổi công việc hoặc nói chuyện với anh, cô vẫn cười, nhưng trong mắt luôn ẩn chứa một tia u buồn.

Hai người chuẩn bị đi đâu đó, họ mang một số đồ chất vô phía sau cốp xe, người kia quay lên mở cửa, lại còn chồm qua thắt dây an toàn cho cô nữa.

Hai tay Lục Dịch nắm chặt vô lăng, nghiến răng ken két, việc duy nhất hiện tại anh muốn làm chính là lao ra ăn tươi nuốt sống người đàn ông đó ngay lập tức.

Lục Dịch nằm trên giường, xoay lưng, trở mình không tài nào ngủ được, hình ảnh hai người họ cứ lởn vởn trong đầu anh. Lăn qua lộn lại một hồi, anh bật dậy, thay đồ, chụp chìa khoá xe, rời khỏi nhà.

Kim Hạ tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, nghe có tiếng chuông. Mở cửa ra, thấy Lục Dịch đứng đó, cô vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng định mời anh vào, cảnh tượng ban sáng liền hiện lên trong đầu cô.

- Trễ như vậy anh đến tìm tôi có chuyện gì không? Nếu là công việc thì sáng mai gặp nhau ở văn phòng.

- Nếu không phải công việc thì sao? Không thể mời tôi vào trong à?

- Ngoài công việc ra tôi và anh còn có chuyện gì khác để nói sao? Khuya rồi, anh mau về đi.

- Kim Hạ, nghe tôi giải thích chuyện lúc sáng, tôi không có gì với Tuệ Mẫn, nó là em họ của Lam Thanh Huyền, rất nghịch ngợm, tôi cũng chỉ xem con bé như em gái mình thôi.

Kim Hạ nghe anh nói, trong lòng tự nhiên dâng lên một cảm giác vui mừng.

- Đã nói chuyện của anh không liên quan gì đến tôi, không cần anh phải nhọc lòng như vậy.

- Sao lại không liên quan.

Vừa dứt lời, anh nhanh tay kéo Kim Hạ vào trong, tiện tay đóng cửa lại.

Bất ngờ anh ôm cô vào lòng, siết chặt cô đến nghẹt thở, anh vùi đầu vào cổ cô, ngửi mùi hương hoa đào quen thuộc trên người cô.

Kim Hạ từ ngạc nhiên đến bần thần, mất hết nhận thức, cứ đứng yên như vậy mặc cho anh ôm mình.

Một hồi lâu, anh mới nhẹ nhàng buông ra, hai tay đặt lên vai cô, nhìn thật sâu vào mắt cô.

- Kim Hạ, em mau nói cho anh biết, tại sao lại giấu anh chuyện chúng ta đã từng yêu nhau?

Cô đứng im bất động không thốt nên lời.

- Em là đang tự dằn vặt chính mình hay muốn thử thách anh? Thử xem anh có lại yêu em hay không có phải không?

- Lục Dịch, anh nhớ lại rồi sao?

- Không! Lam Thanh Huyền đã kể cho anh nghe tất cả rồi.

Lục Dịch hai tay nâng gương mặt cô, cúi xuống dịu dàng đặt một nụ hôn lên môi cô.

- Kim Hạ, em có biết không? Anh lại yêu em, dù anh có bị mất trí nhớ bao nhiêu lần đi nữa anh cũng sẽ vẫn yêu em. Anh không biết Lục Dịch của trước kia yêu em nhiều như thế nào, chỉ biết rằng Lục Dịch của bây giờ yêu em chỉ có nhiều hơn chứ không hề bớt đi.

Kim Hạ nghe những lời anh nói, cảm thấy như mình đang mơ, nước mắt cô rơi tự lúc nào.

Anh lại cúi xuống hôn cô, hôn lên những giọt nước mắt, theo đó dần đi xuống, dừng lại thật lâu trên môi cô. Kim Hạ không từ chối, cô cũng không muốn từ chối.

Nụ hôn ban đầu nhẹ nhàng, từ từ trở nên cuồng nhiệt. Môi anh dần di chuyển xuống dưới, anh hôn lên chiếc cổ trắng ngần, mịn màng của cô, đôi môi ấm áp của anh lướt xuống rồi ngừng trên chiếc xương quai xanh mảnh mai.

Đang đắm chìm trong những cảm xúc ngọt ngào, Kim Hạ cảm thấy có gì đó không đúng, mở mắt ra cô mới phát hiện tay anh đang để trên cổ áo ngủ của mình, chiếc cúc áo trên cùng đã bị anh mở ra từ lúc nào, cô giật mình xô mạnh người kia ra, Lục Dịch chợt bừng tỉnh, cảm giác hụt hẫng trong phút chốc ập tới.

- Kim Hạ, em sao vậy?

- Lục Dịch, em… em vẫn chưa sẵn sàng.

Anh ngớ người mất mấy giây, sau đó mỉm cười nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

- Kim Hạ, anh xin lỗi, là do anh không kiềm chế được.

Anh đưa tay xoa đầu cô, hôn vào trán cô.

- Em mau vào ngủ đi, anh về đây.

Lục Dịch bước nhanh ra cửa.

- “Về sao, cứ vậy mà đi sao? Lục Dịch đáng ghét.”

Kim Hạ nhanh chân bước theo, cô nhào tới ôm anh từ phía sau.

- Giờ này cũng muộn rồi, hay là anh… ở lại đây đi.

Lục Dịch đứng phía trước, khoé môi cong lên, vẫn không quay lại, giữ tay Kim Hạ đang vòng trên eo mình.

- Em có chắc là muốn anh ở lại không?

- Vậy thôi anh mau về đi.

Cô buông tay ra, mặc kệ anh, bỏ đi thẳng vô phòng.

- Alo!

- Stephen, là tôi!

- Lục Dịch! Lâu quá không nghe tin tức gì của cậu, cậu vẫn ổn chứ.

- Nghe nói anh mới sang đây phải không? Tôi có thể gặp anh được chứ.

- Tất nhiên là được! Tôi sẽ nhắn địa chỉ cho cậu.

- Cám ơn anh!

- Vấn đề của cậu thật ra không nghiêm trọng lắm, nếu cậu đã chủ động muốn tìm lại ký ức của mình, quá trình trị liệu sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Hôm nay chúng ta sẽ thử một chút xem sao nhé.

Stephen điều chỉnh cho chiếc ghế thấp xuống.

- Bây giờ cậu nhắm mắt lại, thả lỏng người, thư giản đi nào…

Câu nói vang lên nhè nhẹ ru ngủ anh, anh mơ màng kể lại những gì đã thấy trong giấc ngủ chập chờn: sinh nhật vào lúc bốn tuổi ba mẹ tặng anh một chiếc xe đạp, có cô bé đã tặng anh một chú cá gỗ sặc sỡ, rất lâu anh không gặp lại cô bé đó nữa, sau đó… anh cảm thấy đầu mình đau dữ dội.

- Cậu tỉnh rồi!

- Sao rồi?

- Rất tốt! Tôi nghĩ chỉ sau vài lần trị liệu cậu sẽ nhớ lại hoàn toàn chuyện trước kia.

- Cám ơn anh!

Chiều nay Kim Hạ rời phòng tranh sớm, cô đi siêu thị mua một ít đồ ăn.

Lục Dịch về tới nhà, vừa mở cửa bước vào đã nghe mùi đồ ăn thơm phức bay khắp nơi. Anh nhẹ nhàng bước đến, bất ngờ ôm cô từ phía sau, Kim Hạ không hề ngạc nhiên.

- Về rồi à? Anh mau đi tắm đi!

- Hôn anh một cái.

Lục Dịch nhắm mắt, đưa mặt ra chờ đợi.

Kim Hạ lắc đầu hôn nhẹ vào môi anh sau đó đẩy anh ra.

- Tắm nhanh đi, em đói hết chịu nổi rồi.

Ăn xong Lục Dịch rửa chén, Kim Hạ ngồi trên quầy bar chống cằm ngắm anh.

- Lục Dịch!

- Uhm!

- Em đưa anh đến một nơi.

- Được, đợi anh một chút.

- Anh mở mắt ra được rồi.

Kim Hạ buông hai tay đang bịt mắt anh lại, Lục Dịch từ từ mở mắt ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh bỗng chốc đứng ngây người ra.

- Anh thấy sao? Có đẹp không?

Lục Dịch không nghe thấy lời Kim Hạ nói, khung cảnh trước mắt anh trở nên mờ nhạt.

“Được rồi, em mở mắt ra đi”

“Kim Hạ… Ngày anh gặp được em chính là ngày đẹp nhất…"
" Kim Hạ… Nếu em thích anh sẽ tạo ra một nơi như vậy… ”

Hàng loạt hình ảnh lướt qua trong đầu anh, rõ mồn một. Lúc anh và cô còn là hai đứa trẻ, lúc cô vào làm ở nhà anh, cả góc tường nơi hàng ngày anh đứng đợi cô, tất cả đều hiện lên như một cuốn phim quay chậm.

- Lục Dịch! Lục Dịch! Anh sao vậy?

Anh ôm chầm lấy Kim Hạ, siết chặt lấy cô, như thể chỉ cần buông tay ra là cô sẽ biến mất.

- Kim Hạ, anh nhớ ra rồi, anh nhớ lại tất cả rồi. Anh nôn nóng trở về chính là để gặp em, để thực hiện lời hứa với em.

- Lời hứa với em? Kim Hạ quá đỗi kinh ngạc.

- Em không nhớ khi đó tới đây em đã nói gì sao? Khu sinh thái chính là lời hứa của anh.

Cô mơ hồ nhớ lại, không ngờ lời nói đùa khi đó anh lại cho là thật.

Cô ôm lấy anh.

- Lục Dịch, anh cũng hào phóng quá rồi đó. Khi đó em chỉ thuận miệng nói vậy thôi.

- Nhưng với anh thì không phải. Kim Hạ, xin lỗi em, là do anh không tốt, thời gian qua đã để em chịu khổ như vậy.

Anh nâng gương mặt cô lên, tất cả nhớ nhung, yêu thương, tự trách theo đó mà tỏ bày.

- Mọi chuyện qua rồi. Lục Dịch, có anh trở về thật là tốt.

Dưới bầu trời đêm được thắp sáng bởi hàng ngàn con đom đóm, họ lại hôn nhau, bốn năm dài xa cách đã là chuyện của ngày hôm qua.

Vu Lãm thông báo cho Kim Hạ hai trong số năm tác phẩm của Kim Hạ gởi đi dự thi đã đoạt giải, bảo cô chuẩn bị tham dự cuộc triển lãm trưng bày các tác phẩm đoạt giải ở thành phố E, thời gian là năm ngày.

- Anh phản đối! Anh không đồng ý để em đi.

- Lục Dịch, anh làm sao vậy? Trước giờ anh đâu có như thế, em đi công việc mà, đâu phải đi chơi, sao anh phản ứng gay gắt thế?

- Em muốn đi đâu, anh đều không cấm, nhưng đi với tên đó tuyệt đối không được.

- À, ra là anh đang ghen à? – Kim Hạ cảm thấy thú vị.

- Phải, là anh đang ghen, anh ghen đến chết đây này.

Lục Dịch thừa nhận không giấu diếm.

Kim Hạ nhào vào lòng anh nỉ non.

- Minh Viễn cũng như Dương Nhạc vậy, em chỉ xem anh ấy như anh trai thôi, anh đừng suy nghĩ lung tung như thế.

- Em thì không có ý gì, nhưng anh ta thì có. Em có nói gì anh cũng không để em đi.

Vu Minh Viễn có ý với Kim Hạ, Lục Dịch vừa nhìn là nhận ra ngay. Làm sao anh có thể để Kim Hạ một mình ở với anh ta tận năm ngày cơ chứ, ai biết được anh ta có làm càn hay không.

- Lục Dịch, cuộc triển lãm này rất quan trọng đối với em, em không thể không đi.

Thật tình anh không nỡ nào ngăn cản Kim Hạ, anh sợ phải nhìn thấy cô buồn. Chết tiệt thật, nếu có thể thu xếp đi cùng cô thì nói làm gì.

- Nếu vậy để Sầm Phúc và Tuệ Mẫn đi cùng em.

- Lục Dịch, là anh không tin em, anh cho người đi theo để canh chừng em có phải không?

- Kim Hạ, sao anh có thể không tin em, anh chỉ là không tin cái tên đó.

Anh kéo cô lại, đặt cô vào trong lòng mình.

Suốt mấy ngày Kim Hạ đi, Lục Dịch chẳng thể tập trung làm được việc gì cả.

- Viên Kim Hạ, chuyến này em về, anh nhất định sẽ bắt em nhốt lại, không cho em chạy loạn lung tung nữa.

- Alo, con nghe thưa mẹ!

- Tiểu Dịch, chiều nay con về nhà một chuyến nhé.

- Vâng ạ!

Biết tin hôm nay Lục Dịch về, Nghiêm quản gia và thím Trương vô cùng vui mừng, bà nấu rất nhiều món anh thích, khi anh về tới, bàn ăn đã được dọn sẵn.

- Tiểu Dịch, mẹ nghe nói con lại gặp Kim Hạ phải không?

- Cô ấy là đối tác của công ty con.

- Con đừng lấy cái cớ đó ra gạt mẹ. Con đã quên là nó đã gây ra chuyện gì cho con rồi hả?

- Mẹ, đó không phải là lỗi của Kim Hạ.

- Được rồi Uyển Ninh, lâu lâu con nó mới về, em để yên cho thằng bé ăn bữa cơm không được sao.

Lục Đình không chịu được nữa lên tiếng.

- Mẹ sẽ nói chuyện với con sau.

- Dù có thế nào con cũng không từ bỏ Kim Hạ. Con đã rời xa cô ấy một lần rồi, sẽ không để mất cô ấy lần nữa.

- Tiểu Dịch, con vì một đứa con gái mà không xem lời nói của mẹ ra gì phải không? Con chọn cô ta thay vì người mẹ này phải không?

- Con không có chọn ai bỏ ai cả, mẹ là mẹ của con, lúc nào con cũng tôn trọng mẹ, còn Kim Hạ là người con yêu, con cũng sẽ không bao giờ buông tay cô ấy.

Biết không thể nào lay chuyển con trai mình, bà tức giận bỏ vào trong.

Lục Dịch vẫn ngồi đó, anh không hiểu tại sao mẹ mình lại cố chấp chuyện của Kim Hạ như vậy. Vì gia cảnh của cô ấy sao? Không đúng, mẹ anh không phải là người như vậy.

- Giờ này con còn chưa ngủ à?

- Ba có biết tại sao mẹ lại có thành kiến với Kim Hạ như vậy không?

- Chuyện này… - Lục Đình ngập ngừng.

- Tiểu Dịch, thật ra mẹ của Kim Hạ trước đây là người yêu cũ của ba.

- Còn có chuyện như vậy sao? – Lục Dịch kinh ngạc.

- Khi đó ba đã chuẩn bị cầu hôn cô ấy rồi, không ngờ lại xảy ra sự cố, ba cưới mẹ con là vì trách nhiệm với con. Bao nhiêu năm qua bà ấy vẫn để chuyện đó trong lòng. Khi biết được Kim Hạ là con của người đó, mẹ con kịch liệt phản đối chuyện của hai đứa.

Lục Dịch thở dài, không biết phải làm thế nào, dù gì đó cũng là mẹ anh, Kim Hạ cũng sẽ không để anh khó xử khi phải đứng giữa hai người. Nhưng thật sự bà quá cố chấp, chuyện qua rất lâu rồi, không cách nào để bà buông bỏ được sao.

Chiều nay, Lục Dịch ra tận sân bay đón Kim Hạ, anh đưa cô về thẳng căn hộ của mình.

- Sao không đưa em về nhà.

- Đây cũng là nhà của em.

Sau khi ăn tối xong Kim Hạ đòi về.

- Muộn rồi anh mau đưa em về đi.

Lục Dịch bất ngờ kéo cô lại gần, anh ôm xiết cô vào trong lòng mình.

- Kim Hạ, em đừng đi. Ở lại đây với anh được không?

- Lục Dịch, anh…

Lời chưa nói hết đã bị anh nuốt vào trong, anh hôn cô thật lâu, cho tới khi Kim Hạ không thở được đập nhẹ vào lưng, anh mới luyến tiếc rời môi cô.

Bất ngờ anh bế bổng cô lên, nhắm hướng phòng ngủ đi thẳng tới, anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, ánh mắt anh nhìn cô như muốn đốt cháy hết mọi thứ.

- Kim Hạ, anh nhớ em, rất nhớ em!

Chưa kịp nhận ra điều gì, cả cơ thể ấm áp của anh đã phủ lên người cô, môi anh lại tìm đến môi cô, tay anh không kiêng dè mà đưa lên cởi bỏ từng chiếc cúc áo.

Ánh sáng bên ngoài xuyên qua khe hở của chiếc rèm cửa, chiếu sáng thân ảnh hai người.

Kim Hạ dậy thật sớm, nhìn sang người bên cạnh, anh vẫn đang ngủ say, cô lấy tay sờ khắp mặt anh, đôi lông mày cương nghị lúc nào cũng như đang nhíu lại, sống mũi thẳng tắp, cô chạm vào môi anh, bàn tay cô lại nghịch ngợm lướt xuống vẽ vòng vòng trên bờ ngực rắn chắc của anh.

- Kim Hạ, đừng phá nữa, em thấy đêm qua vẫn chưa đủ có phải không?

Bàn tay ai đó giữ chặt cái tay đang sờ soạn lung tung của cô.

- Anh dậy rồi à?

Kim Hạ giật mình rút tay lại.

Lục Dịch mỉm cười ngồi dậy, mặc lại quần áo, anh kéo chăn đắp cho cô.

- Em mau ngủ thêm chút nữa đi, anh đi làm bữa sáng.

Mẹ anh vẫn cứ cố chấp ngăn cản anh với Kim Hạ. Anh lại rất muốn đưa cô về sống chung, nhất là từ sau đêm đó anh lại càng nôn nóng hơn. Nhưng sao anh có thể để cô chịu thiệt thòi không danh không phận mà ở bên cạnh mình. Mặc dù anh biết chắc Kim Hạ sẽ không để ý những điều đó.

Thật là đau đầu quá đi.

Suy nghĩ cả một ngày trời, cuối cùng anh đã có quyết định.

- Cậu chủ về rồi!

- Ba tôi đâu?

- Ông chủ đang ở trong thư phòng ạ.

Gõ nhẹ cửa phòng, Lục Dịch bước vào.

- Tiểu Dịch, con mới về à?

- Dạ, con chào ba! Con có chuyện muốn nói với ba ạ.

- Con mau ngồi đi.

Ngập ngừng một lúc, cuối cùng anh vẫn quyết định nói thẳng.

- Ba, con muốn kết hôn với Kim Hạ.

- Đây đương nhiên là chuyện tốt, ba rất ủng hộ hai đứa.

- Con cám ơn ba, nhưng còn mẹ…

Nhắc đến đây, hai cha con đều im lặng, một lúc lâu sau Lục Đình lên tiếng.

- Mẹ con thật cố chấp, bao nhiêu năm rồi mà bà ấy vẫn không buông bỏ được, ba thật sự hết cách với bà ấy.

Nghĩ một lúc, ông lại nói:

- Tiểu Dịch, nếu như Kim Hạ không để ý, hay là hai đứa con cứ đi đăng ký kết hôn trước đi, còn chuyện của mẹ con cứ để đó cho ba, chỉ sợ là thiệt thòi cho con bé.

- Nếu được ba đồng ý con sẽ nói với cô ấy. Con nhờ ba một chuyện được không ạ?

Sau khi nói chuyện với ba mình, cả một đêm đó anh không ngủ được, chỉ hận không thể khiến trời sáng ngay lập tức.

Kim Hạ còn đang ngái ngủ, Lục Dịch đã gọi tới.

- Em nghe nè?

- Kim Hạ, em chuẩn bị đi, một chút nữa anh qua đón em.

- Đi đâu mà sớm vậy?

- Từ từ em sẽ biết.

Xe dừng trước cửa Cục dân chính.

- Anh đưa em đến đây làm gì?

- Còn làm gì nữa, đăng ký kết hôn chứ làm gì?

- Sao lại đột ngột như vậy? Em còn chưa kịp chuẩn bị gì cả.

- Kim Hạ, em còn muốn chuẩn bị gì nữa? Chẳng phải anh cái gì cũng đã cho em hết rồi hay sao, bây giờ em định chối bỏ trách nhiệm với anh à?

Cái quái quỷ gì đang xảy ra ở đây vậy? Anh đang đòi cô chịu trách nhiệm với anh? Người bị ức hiếp là cô, người chịu thiệt thòi cũng là cô. Cô không nằm vật ra ăn vạ với anh thì thôi, sao tự nhiên thành ra ngược ngạo như vậy.

- Lục Dịch, anh nói lý lẽ chút đi, người được quyền nói câu đó phải là em.

- Anh không cần biết, tóm lại nếu em không đồng ý, anh sẽ chết liền ngay tại đây cho em xem.

Lại còn vậy nữa cơ à? Ngang ngược đến thế là cùng.

- Lục đại gia à, anh là đang uy hiếp em đó hả?

Lục Dịch bất ngờ dịu dàng nắm lấy tay cô, nhìn sâu vào mắt cô, bao nhiêu yêu thương, chân tình, ấm áp đều thể hiện hết trong đó.

- Kim Hạ, chúng ta đã lạc mất nhau một lần rồi, anh không thể mất em thêm lần nào nữa. Anh muốn mỗi tối trước khi đi ngủ người cuối cùng anh nhìn thấy chính là em, mỗi sáng khi thức dậy người đầu tiên anh nhìn thấy cũng là em. Kim Hạ, em đồng ý lấy anh nhé!

Cô không phải là người thích nghe mấy lời tình cảm ướt át như vậy. Nhưng những lời anh nói thật khiến cô không khỏi xúc động.

Mặc dù vậy, không thể dễ dàng bỏ qua được, ai bảo anh bỏ cô đi biền biệt suốt bốn năm trời.

- Đây là anh đang cầu hôn em đó hả? Nhẫn đâu? Hoa đâu? Buổi tối lãng mạn dưới ánh nến đâu?

Nói xong cô quay lưng ngang nhiên bước đi.

- Kim Hạ!

Lục Dịch cuống cuồng chạy theo nắm tay cô kéo lại, bối rối quá anh quên mất.

Một tay giữ chặt tay cô, một tay đưa vào túi quần lấy ra chiếc nhẫn kim cương nhỏ nhắn tinh xảo đeo vào ngón áp út trên bàn tay trái của cô.

Không để Kim Hạ kịp nói gì, làm gì, anh dứt khoát nắm tay cô dẫn vào trong.

- Khoan đã Lục Dịch, phải có sổ hộ khẩu…

- Em yên tâm, đã chuẩn bị đủ cả rồi.

- Hả???

- Uyển Ninh, cho đến bây giờ sao em vẫn còn cố chấp như vậy? Hai đứa chúng nó thật sự yêu thương nhau, em không thể tác thành cho chúng nó được hay sao?

Lục Đình thật sự bất lực.

- Nếu tiểu Dịch vẫn cương quyết đến với cô gái đó thì nói nó đừng nhận người mẹ này nữa.

- Muộn rồi, anh đã đồng ý cho hai đứa đi đăng ký kết hôn.

- Lục Đình! Anh vừa mới nói gì? Đăng ký kết hôn? Anh có quyền gì mà cho phép chúng nó làm vậy?

- Dựa vào việc tiểu Dịch là con trai anh. Anh lấy quyền làm cha để quyết định hạnh phúc cho con của mình.

- Em sẽ không tham dự lễ cưới.

- Hai đứa nó sẽ không tổ chức hôn lễ, Kim Hạ nói sẽ đợi cho đến khi nào em đồng ý.

Lục Đình bỏ đi ra ngoài, trước khi đóng cửa ông nói thêm.

- Nếu chấp nhận em còn có thêm một đứa con dâu tốt, còn không em sẽ mất luôn con trai của mình.

Lục Dịch và Kim Hạ chỉ tổ chức một buổi họp mặt nhóm bạn thân để thông báo hai người họ đã kết hôn. Việc tổ chức lễ cưới họ tạm thời chưa tính tới.

- Kim Hạ, anh xin lỗi! Thiệt thòi cho em rồi, anh còn nợ em một hôn lễ long trọng.

Anh ôm cô vào lòng.

- Lục Dịch, anh đừng như vậy, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, những chuyện đó em không để ý, anh đừng tự trách mình nữa.

Cô vỗ nhẹ lưng anh.

- Kim Hạ, anh vừa mới có một dự định.

Đột nhiên anh đổi giọng, có chút không đứng đắn trong lời nói đó.

- Dự định gì?

Cô nhìn anh nghi ngờ.

- Nếu đã như vậy anh thiết nghĩ nên để con của chúng ta là người làm chứng cho hôn lễ của ba mẹ nó.

- Con của chúng ta? Con ở đâu ra?

- Ngay bây giờ sẽ có.

Dứt lời, anh mạnh mẽ bế cô lên, một đường hướng tới phòng ngủ.

Lục Dịch vừa ký xong hồ sơ do Sầm Phúc mang vào liền thấy Lục Đình đứng ngay cửa.

- Ba, sao ba lại tới đây? Ba mau ngồi đi.

- Ba đến xem con trai của mình có làm nên trò trống gì không? Dự án bên khu sinh thái thế nào rồi.

- Dạ, đang tiến triển rất tốt, đã bước vào xây dựng giai đoạn hai.

- Ba rất tin tưởng ở con. – Ông cười vỗ vai con trai mình.

Lục Đình đặt một chiếc hộp lên bàn.

- Con mau mở ra xem đi.

- Ba, đây là…

- Quà cưới của ba cho hai con.

Kim Hạ phải rất nhiều lần mới thuyết phục được Lục Dịch mỗi hai tuần một lần để anh đưa cô về biệt thự Lục gia.

Thỉnh thoảng anh vẫn ghé về nhưng không đưa Kim Hạ theo, anh không muốn mẹ mình lại nặng nhẹ với cô.

Mỗi khi về, Kim Hạ mua rất nhiều thức ăn, tự mình vào bếp nấu những món mà mẹ chồng cô thích.

Những lần đầu, mỗi khi Kim Hạ về bà ở luôn trong phòng, dần dần trước sự kiên trì và chân thành của cô, thái độ của bà cũng nhẹ nhàng hơn. Có lẽ trong lòng Uyển Ninh đã chấp nhận Kim Hạ, nhưng với bản tính cố chấp, kiêu ngạo của mình bà không muốn trực tiếp thể hiện ra.

Kim Hạ đang cắn tay đứng suy tư trước giá vẽ, tiếng điện thoại reo lên cắt đứt suy nghĩ của cô. Tuệ Mẫn hẹn cô với Thượng Quan Hy đi ăn uống, mua sắm.

Sau khi lang thang chán chê trong trung tâm thương mại, ba cô gái rủ nhau ra quản trường ngồi uống nước. Đang đi, Kim Hạ tự nhiên thấy đầu óc choáng váng, cô níu tay Thượng Quan Hy.

- Kim Hạ, cậu sao vậy?

Kim Hạ mặt mày tái mét, bất động ngã vào người Quan Hy.

- Tuệ Mẫn mau gọi xe, gọi cho Lục Dịch nữa.

Thượng Quan Hy la to.

- Alo, Tuệ Mẫn có chuyện gì vậy?

- Sầm Phúc, anh mau nói anh Dịch nghe điện thoại, em gọi anh ấy không được, em đang trên đường đưa chị Kim Hạ vô bệnh viện.

Sầm Phúc nghe tới đây, chạy vào báo cho Lục Dịch, anh đang tiếp khách lập tức đứng dậy rời đi.

- Bác sĩ, cô ấy có sao không?

- Sức khoẻ của cô ấy không có vấn đề gì, chỉ là đang có thai nên cơ thể hơi yếu. Anh nên chú ý đến chế độ dinh dưỡng cho vợ mình.

- Có thai, cô ấy có thai rồi sao?

- Thai được gần tám tuần rồi, lại là thai đôi nên anh cần phải chú ý chăm sóc cô ấy kỹ hơn. Tôi sẽ kê cho cô ấy một đơn thuốc bổ.

- Cám ơn bác sĩ.

Anh ngồi bên cạnh giường bệnh ngắm Kim Hạ không chớp mắt, vuốt ve bàn tay của cô, từ lúc nghe bác sĩ báo tin đến giờ anh giống như đang ở trên mây.

- Em tỉnh rồi!

- Em bị sao vậy?

- Đừng lo lắng, em không bị sao hết, nhưng mà… anh thì có sao.

Kim Hạ không hiểu anh đang nói gì, mở đôi mắt to tròn nhìn anh.

- Kể từ bây giờ anh phải làm việc gấp đôi, anh nuôi em rồi, bây giờ phải nuôi thêm hai đứa con nữa.

Cô vẫn không hiểu anh đang nói gì.

- Kim Hạ, chúng ta có con rồi, liền một lúc hai đứa.

- Lục Dịch, anh nói thật sao? Em có thai rồi sao?

Anh không trả lời, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc, dang rộng hay tay ôm cả thế giới của anh vào lòng.

Thời gian Kim Hạ mang thai, Lục Dịch không đưa cô về Lục gia, Uyển Ninh lại cảm thấy buồn. Mọi lần, khi hai người họ về, mặc dù bà không nói chuyện với Kim Hạ, cái miệng nhỏ của cô vẫn cứ huyên thuyên đủ thứ chuyện làm cho căn nhà rộn ràng hẳn lên.

Cứ cách mười ngày, nữa tháng Uyển Ninh lại sai quản gia mang đồ tẩm bổ sang cho Kim Hạ, thím Trương bà cũng cho sang đó để chăm sóc cho cô.

Vào tháng cuối của thai kỳ, do thai đôi nên Kim Hạ đi lại khó khăn, Lục Dịch ngoài các cuộc họp quan trọng phải tham gia, hầu hết anh đều ở nhà, không rời Kim Hạ nữa bước, phòng ngủ cũng cho chuyển xuống dưới.

Kim Hạ có dấu hiệu chuyển dạ sắp sinh, mang song thai nên cô sinh sớm hơn so với ngày dự sinh hơn mười ngày.

Lục Dịch đang họp, thấy số điện thoại ở nhà gọi tới.

- Cậu chủ, Kim Hạ hình như sắp sinh rồi, cậu về mau đi.

Nghe thím Trương thông báo, anh bỏ ngang cuộc họp, đứng dậy rời đi ngay lập tức.

- Lục Dịch! Em đau bụng quá!

- Em đừng lo, có anh ở đây rồi, em ráng chịu một chút, sẽ hết đau ngay thôi.

Anh nắm chặt tay Kim Hạ chạy theo băng ca, theo cô vô phòng sinh.

May mắn là Kim Hạ sinh rất nhanh, cặp sinh đôi một trai một gái xinh như thiên thần được y tá đưa ra cho ông bà nội ngoại hai bên xem mặt, Lục Dịch vẫn còn ở bên trong với Kim Hạ, đợi đưa cô ra phòng hồi sức.

Bé trai ra trước là Lục Nhất Ngư, bé gái ra sau là Lục Song Ngư, ở nhà được gọi là Đại Ngư và Tiểu Ngư

Uyển Ninh bước vô, đi thẳng tới cạnh giường của Kim Hạ, cô thấy bà bước vào liền ngốc đầu dậy, Uyển Ninh vội vàng đỡ cô nằm xuống.

- Con mới vừa sinh xong, cơ thể còn yếu, đừng cử động nhiều.

Bà ngồi xuống chiếc ghế gần đó, nắm lấy tay cô.

- Kim Hạ, mẹ xin lỗi! Vất vả cho con rồi.

- Mẹ, đừng nói như vậy! Có mẹ ở đây con thất rất hạnh phúc.

Hai người đàn ông đứng đó im lặng nhìn hai người phụ nữ không khỏi xúc động.

Cặp cá nhỏ nhà họ Lục vừa tròn một tuổi liền được chứng kiến kiến hôn lễ của ba mẹ mình.

Hôn lễ được tổ chức trên một bãi cỏ rất rộng cạnh bờ hồ nằm trong khuôn viên của khu du lịch sinh thái.

Lục Dịch bế con trai, Kim Hạ bế con gái, bốn người một nhà nắm tay nhau tiến lên lễ đường.

Dưới này, cậu bé Dương Hy Lâm hai tuổi chạy lon ton, miệng không ngừng bi bô

- Con muốn lên đó với Tiểu Ngư Ngư.

Bốn năm sau…

Kim Hạ mang giỏ trái cây sang nhà hàng xóm bên cạnh xin lỗi vì cậu con trai sáu tuổi nhà họ vừa bị Tiểu Ngư cào xướt mặt.

- Tiểu Ngư con có biết là tiền ba con vất vả kiếm về không đủ để bồi thường thuốc men cho người ta không? Lần này con muốn bị cấm túc trong bao lâu?

- Mẹ đừng phạt Tiểu Ngư mà, Tiểu Ngư biết lỗi rồi!

Cô bé phụng phịu cúi mặt xuống đất tỏ vẻ hối lỗi.

- Mẹ thật hết cách với con rồi, đợi ba con về xử lý con đi.

Đại Ngư đang ngồi xem sách lắc đầu thở dài nhìn em gái ra chiều bất lực lắm.

Cặp song sinh nhà Dịch Hạ chính xác là một bản sao hoàn hảo của hai người họ từ ngoại hình đến tính cách.

Đại Ngư từ nhỏ đã sở hữu khuôn mặt tuấn tú, cao ngạo cùng với tính cách lạnh lùng, điềm tĩnh của Lục Dịch. Còn Tiểu Ngư thì miễn bàn, chính là một phiên bản nhí của Kim Hạ, hung dữ, đanh đá từ nhỏ.

Đại Ngư điềm đạm, trầm tĩnh bao nhiêu, Tiểu Ngư nghịch ngợm, lí lắc bấy nhiêu.

Cứ cách hai ba ngày, Tiểu Ngư lại bị cô giáo than phiền, lý do là cô bé thường xuyên đánh bạn, không đánh bạn này thì cũng cắn bạn kia, không cào xước mặt thì cũng túm tóc.

Hổ báo là vậy nhưng cô bé rất thương anh trai của mình, Đại Ngư tính tình an tĩnh nên hay nhường đồ chơi cho bạn nhưng trong mắt Tiểu Ngư chính là anh trai bị cướp mất đồ chơi.

Cô nhóc tự xưng mình là “chị hai”, mỗi ngày chị hai Tiểu Ngư dẫn hội chị em bạn dì của mình sang nhắc nhở, hù doạ đám anh em cây khế của Đại Ngư không được ăn hiếp, cướp đồ chơi của anh trai mình.

Ở trường là vậy, ngày nghỉ ở nhà thì  khỏi phải nói, Tiểu Ngư cả ngày cầm đầu đám trẻ con loi choi, lóc chóc làm cho cả khu náo loạn đến độ gà bay chó nhảy.

Chẳng bù cho Đại Ngư suốt ngày ở trong phòng không đọc sách thì chơi lego, không chơi đàn thì ngồi xem chương trình thế giới động vật, đặc biệt cậu bé rất yêu thích thiên văn học.

Kim Hạ bất lực nhìn ra đứa con gái đang không ngừng nhảy nhót ngoài kia, rồi liếc sang đứa con trai đang ngồi an tĩnh xem sách trong nhà, ngao ngán lắc đầu thở dài.

- Anh xem xem, có khi nào hai đứa chúng nó bị lộn giới tính không?

Lục Dịch véo mũi cô, cười lớn.

- Ngày xưa em nghi ngờ giới tính của ba tụi nó, bây giờ tới cả con mình em cũng nghi ngờ sao?

Cứ mỗi chiều đến giờ đón con, Lục Dịch bế Đại Ngư mặt mày hớn hở nghe cô giáo khen con trai mình, Kim Hạ bế Tiểu Ngư mặt cúi gầm xuống đất xấu hổ không biết trốn đi đâu.

Tối nào cũng vậy hai nhóc phải nghe Kim Hạ kể chuyện hồi xưa mẹ tụi nó làm bảo mẫu cho ba tụi nó như thế nào mới chịu ngủ. Và lần nào nghe kể chuyện xong Tiểu Ngư cũng đòi Kim Hạ đi kiếm bảo mẫu cho anh trai của mình.

Đợi hai con ngủ xong Kim Hạ mới trở về phòng, cô thả mình xuống giường nằm gối đầu lên tay Lục Dịch buông giọng than thở.

- Em cảm thấy mình làm mẹ thật thất bại khi có đứa con gái tính tình chẳng có chút nào giống con gái như Tiểu Ngư.

- Không phải con gái rất giống em lúc nhỏ sao?

- Em lúc nhỏ nào có nghịch ngợm phá phách như nó.

- Phải không? Vậy chứ ai chỉ vì một bộ tóc giả xấu xí mà đanh đá níu quần anh bắt đền.

- Lục Dịch, tới giờ anh vẫn để bụng chuyện đó hả? Anh thật là nhỏ mọn.

- Anh chỉ là đang đòi lại công bằng cho con gái của mình thôi.

Bất ngờ anh buông quyển sách đang cần trên tay xuống, xoay người đặt cô dưới thân mình.

- Vậy là em đang muốn có thêm một cô con gái nhu mì, dịu dàng phải không?

Nói rồi anh cúi xuống phủ môi anh lên đôi môi anh đào của cô, day dưa, triền miên không dứt.

_HẾT_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top