Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dũng : vậy…vậy  là bố chấp thuận cho chúng con đúng không bố

Ông Hùng không nói gì mà từ từ đi lên nhà trên , anh quay sang hỏi mẹ

Dũng : mẹ , bố chấp nhận cho chúng con rồi phải không mẹ..hic...mẹ , mẹ nói gì đi

Bà Dung : trước hết mày dìu em nó lên phòng đi đã , thay đồ lau người , bôi thuốc cho em , để mẹ đi hầm con gà bồi bổ cho em nó , không thể để chàng dâu của mẹ xanh xao được

Dũng : mẹ , mẹ vừa nói cái gì cơ , Trọng , Trọng à , em nghe mẹ nói cái gì không hic , mẹ ơi con cảm ơn mẹ

Bà Dung : mày nói lắm thế , mau đưa em nó lên phòng , Trọng mà nó có mệnh hệ gì là mày chết với tao , liệu phần hồn mày đấy

Dũng : dạ dạ mẹ *chuẩn bị có đứa ra rìa hehe

Anh bồng cậu lên phòng và làm theo cách mẹ anh bảo , đang loay hoay ngồi trên giường chăm lo cho cậu thì bố anh bước vào phòng chìa tay đưa cậu một lọ thuốc rồi đi ra

Dũng : bố…cái này là.............. con…con.....cảm ơn bố

Ông Hùng đứng khựng quay lưng về phía anh hồi lâu rồi cũng đi tiếp miệng không hề nói một câu nào
Anh thoa thuốc từ từ lên trên miệng từng vết thương cho cậu , khi mới đầu tiếp xúc ,tuy cậu vẫn chưa tỉnh nhưng vẫn nhăn mặt vì đau , biết điều đó thế nên anh thoa thuốc cho cậu từ từ nhẹ nhàng rồi mới thoa cho mình , anh ngồi chăm cậu từ lúc chiều tới tận khuya vẫn chưa chịu đi ngủ , phải để bà Dung lên nhắc anh mới chịu thôi

Anh xếp một chiếc đệm nhỏ cạnh giường cậu để nằm , tuy chiếc giường lớn nhưng anh lại sợ nửa đêm anh có bất trắc xoay người đụng trúng cậu sẽ làm cho cậu đau mà thức giấc , nên anh không dám lên nằm cùng cậu , anh cứ cầm khư khư cái tay của cậu từ chiều tới giờ , từ xoay bóp đến vuốt ve , anh làm đủ thể loại hình trò nhưng vẫn một mực không bỏ tay cậu ra , anh sợ cậu khi tỉnh dậy cậu không thấy anh sẽ bị hoảng nên ngay cả lúc ngủ anh cũng nắm tay cậu , tuy việc duy trì tư thế đó khi ngủ sẽ rất khó nhưng anh vẫn có thể như thế tới tận khi trời sáng *có mà anh khoái cái tay của Ỉn thì có , cơ hội quá

Cậu từ từ mở mắt thức giấc , cơn đau ê ẩm từ bả vai truyền xuống khiến cậu nhăn mặt , toan đưa tay lên gác trán nhưng lại bị khựng bởi thứ gì đó , cậu gắng ngồi dậy xem xét thì thấy tay mình đang bị buộc hờ vô tay anh bằng một miếng vải đỏ có thêu tên anh và cậu , chiếc khăn đó cả hai được tặng khi đến chùa làm phúc đức , cậu tưởng anh đã quên nó và quẳng vào nơi nào rồi nhưng nay cậu lại thấy anh dùng nó để buộc tay cả hai lại…

“Anh bảo chiếc khăn đó như sự liên kết của cả hai nên khi nào anh cũng giữ nó bên mình và mong rằng cả hai sẽ không bao giờ có thể chia cách”

Cậu đưa mắt nhìn xuống anh , thấy anh vẫn đang ngủ trông rất ngon thì mỉm cười hạnh phúc , cậu trườn xuống chỗ anh đang nằm mà rúc vô cánh tay anh , tuy lúc đầu hơi cản trở do vết thương của cậu , nhưng chắc do có sức mạnh tình yêu nên cậu đã thành công nằm trọn trong vòng tay anh , mắt nhắm nghiền tỏ vẻ hưởng thụ
Đang thiu thiu bắt đầu ngủ lại trong vòng tay anh thì….

: bắt gặp con chuột lén lút chui xuống chỗ anh đang ngủ nhá , có phải nhớ hơi anh rồi phải không , mè nheo như này có phải nên phạt con chuột này không đây

: không , con chuột này ngoan lắm , đừng có phạt

: thế con chuột phải làm gì để không bị phạt nhỉ

: con chuột không biết đâu , giờ con chuột chỉ muốn nằm như thế này mãi thôi

*cạch…cánh cửa được mở ra (do cậu và anh đều bệnh nên mới để cửa mở phòng hờ bất trắc thôi nên mn đừng có nghĩ mẹ anh vô duyên nhé , cứ nghĩ như khi chúng ta bị bệnh ấy)

…tiếng mẹ anh vang lên

Bà Dung : có mà hai con hà mã ấy , hai con hà mã này chịu dậy chưa hả , tỉnh nằm ôm nhau đến khi nào đây , tôi già cả rồi không muốn thấy cái cảnh này đâu nhé

Anh vẫn đang trêu cậu thì nghe tiếng mẹ , giựt mình ngồi bật dậy , cậu thì do ngại quá mà chui tọt vô trong chăn nằm im ru không nhúc nhích

Dũng : me…mẹ…mẹ lên từ khi nào vậy ạ

Bà Dung : gớm ông , tôi lên để đánh thức cặp chim cu này dậy đây này , thế mà nó làm trò này cho bà già này coi đấy haha , mẹ đùa xíu thôi , ráng dậy sớm đi cho khỏe , nằm nhiều không có tốt đâu , mày dậy đi rồi còn lo cho em , em nó vẫn chưa khỏe đâu

Dũng : dạ vâng mẹ , nhưng con cũng bị đau mà

Bà Dung : bố mày đánh mày có tí thôi , than la cái gì , mày không chịu được mấy cái đó thì làm sao mà lo cho chàng dâu của tao được , bớt nhõng nhẽo đi ông tướng , dậy lẹ nhanh lên , để em nó nằm một xíu đi , bước vô nhà tắm pha nước ấm cho lát nữa em rửa mặt , nhanh lên

Dũng : *mặt méo xị xuống* dạaaa con biết rồi

Bà Dũng từ từ ngồi xuống chiếc đệm nhỏ vỗ nhẹ lên chiếc chăn đang được cậu chùm kín mít

Bà Dung : Trọng cảm thấy đỡ hơn chưa con , thuốc hôm qua bác trai đưa con chỉ cần sức vài ba bữa là lằn vết thương thôi , nó không để lại sẹo đâu nên con đừng có lo , còn cái chân lát bác bảo thằng Dũng đi xin lá thuốc về đắp cho con , hai đến ba bữa là đi lại được bình thường , nằm đây xíu rồi lát xuống ăn sáng nhé , bác bồi bổ cho con

Trọng : *kéo chăn ra* dạ con đỡ rồi bác , bác đối xử tốt với con như này con hơi ngại

Bà Dung : ui dào ơi , ngại cái gì không biết , trước sau gì cũng đều chung một nhà hết mà , giờ bắt đầu làm quen là vừa rồi hahaha

Trọng : da…dạ vâng  *ngại

Bà Dung : thôi , xuống nhanh nha con *bà Dung nói vọng vô trong nhà tắm* thằng Dũng mày mò trong đó đấy à , lẹ lên chưa hả

Dũng : dạ rồi , con biết rồi

Bà Dung đi xuống dưới nhà để anh ngồi trong nhà tắm pha nước mà mặt xị xuống một đống , còn cậu thì cười đến híp cả mắt
Anh đi ra trên tay cầm chiếc thau nhỏ và cái khăn mặt , anh để  nó qua một bên rồi tiến đến chỗ cậu

Trọng : anh Dũng tối qua anh có làm sao không

Dũng : không , anh không sao , anh chỉ lo cho em thôi , lên giường nằm cho êm , anh bồng em lên

Trọng : anh Dũng , lên này với em tí , chắc mẹ không lên nữa đâu

Dũng : khồng , anh không lên đâu , đẹp chứ hỏng có dễ dãi đâu à nghe , lêu lêu

Trọng : á à , là anh nói nhé , cho anh 3s để bước lên , không là từ mai anh cứ mãi nằm dưới đất đi , có mà mơ em cũng không cho anh nằm cùng em

Dũng : ấy ấy anh lên liền , anh giỡn xíu thôi mà

Anh trèo lên giường chui vô chăn nằm với cậu , đầu anh gác gối còn cậu gác tay anh , tiếng cậu thủ thỉ phát ra

: anh Dũng này , tối qua bố đánh anh đau lắm phải không

Dũng : hửm , không sao đâu , vết thương ngoài da thôi mà , không đau đâu

Trọng : anh bốc phét , hôm qua em chịu có 2 roi mà điếng hết cả người , đằng này anh bị đánh đến cả chục cái , anh tính lừa con nít đấy à , lát đưa cái lưng ra em bôi thuốc cho

Dũng : nhưng mà….

Trọng : nhưng cái qq

: hửm ?

Trọng : ấy chết lộn , em xinloi , nhưng mà bố chấp thuận cho hai đứa mình chưa vậy anh , em vẫn cảm thấy hơi lo

Dũng : anh cũng chưa biết nữa , nhưng chắc bố cũng sớm nói ra thôi , anh tin là bố sẽ chấp thuận vì mẹ đã nhận em là con dâu rồi mà

Trọng : nhắc em mới nhớ , nãy mẹ gọi em là con dâu , ultr em ngại lúc đó xỉu

Dũng : hehe vậy là Tư Dũng ta sắp có vợ rồi bà con ơi húuuuuuuu

Cậu đánh vào vai anh mấy cái rồi chui đầu vô trong chăn

: anh bị điên à

: anh có điên đâu , mà em chui vô đó làm gì đấy…….áaaa thả anh ra … đau …đau…anh biết sai rồi đừng cắn anh nữa , vợ…cho anh xinloi anh sai rồi

Trọng : sao mới xíu anh đã than đau rồi , bữa còn cắn môi em hơn thế mà , đã thế em cắn chết anh

: thôi mà ,anh xinloi tha anh đi từ mai anh hứa sẽ làm nữa mà

: lại còn dám trả treo

Những tiếng hét thất thanh vang dội trong căn phòng cách âm 3m vuông , những tiếng hét tưởng chừng vô vọng và vô nghĩa nhưng nó đúng là vô nghĩa thật

__________________________________

:> Hết chap òi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top