Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng ngày thứ hai, khi An Nhược Uyên tỉnh lại thì đã hơn mười giờ sáng rồi, đại khái là do hôm qua quá mệt đi.

Duỗi duỗi cái thắt lưng lười biếng cảm thấy mỹ mãn, sau đó tìm thấy được một mảnh giấy nhớ của kẻ nào đó lưu lại:

— Tôi có việc ra ngoài, không được phép bỏ cơm.

An tiểu bằng hữu vui vẻ ha ha đem tờ giấy bỏ vào ví, đầu óc nghĩ tới người kia thế nào mà chỗ nào cũng đẹp vậy, ngay cả chữ viết cũng đẹp. Dù sao cũng ít có nam sinh nào có chữ viết nhìn vô cùng được như hắn.

Tẩy rửa mặt xong, cậu chạy đi ăn sáng, đột nhiên lại nhớ đến mình có một tấm vé đi phi cơ lúc một giờ bốn mươi phút chiều, tâm tình An Nhược Uyên thoáng cái down về đến cực điểm, vui đến quên cả trời đất luôn.

Nghe thấy tiếng điện thoại trong nhà vang lên, Nhược Uyên thoáng sửa lại tâm tình, kích động chạy tới tiếp máy.

"Alô, xin chào. "

"Tiểu Uyên hở, cháu nói với Dư Khả nhanh lên chút được không, đừng khiến cho cả nhà Lâm Vãn phải đợi lâu chứ...."

"Dư Khả đã sớm ra ngoài rồi ạ, dì à, dì đừng sốt ruột."

Không yên lòng cúp điện thoại, cậu mơ mơ màng màng trở về thu thập đồ vật.

Nhược Uyên vốn đơn thuần, nhưng cậu không ngu, hoàn toàn trái ngược, ở một số phương diện, cậu quả thực có thể nói là nhạy cảm hơn người.

Cũng không phải đối với tất cả mọi người, cậu đều trở thành thứ phiền toái, cũng không phải cậu nguyện ý gây phiền toán cho mọi người. Cậu là dạng người thích được người ta đau lòng, được người ta sủng, được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, không sai, nhưng cậu cũng có lúc không thể tham lam, không thể quá mức lạc quan.

Chuyện gì cũng phải có giới hạn, vượt khỏi giới hạn sẽ khiến người ta bất bình. Hoặc là đối với Dư Khả mà nói, cậu chỉ anh trai thằng bạn, thậm chí ngay cả người quen cũng không phải. Bọn họ mới gặp nhau có vài ngày, hắn chăm sóc cậu cũng chỉ là nể mặt mũi của Nhược Cốc, trước một nữ sinh xinh đẹp như Lâm Vãn, hắn cũng không thể nào làm lơ cô ấy được.

Cho nên, không nên tham lam. Cũng không nên chìm vào quá sâu.

-oOo-

Vì vậy, khi kẻ mượn cớ đi gặp cha mẹ Lâm Vãn, rồi lại tân tân khổ khổ chạy đi mua đồ ăn cho người bạn nhỏ của mình, muốn cậu được nếm qua một chút đặc sản địa phương, tiểu suất ca của chúng ta ôm bao lớn bao nhỏ nguyên liệu nấu nướng trở về nhà, đầu óc chỉ toàn nghĩ đến cảnh đứa trẻ xấu xa kia hiện vẫn đang trên giưởng ngủ say, nhưng dĩ nhiên là ... Không gặp rồi? !

Cậu để lại một tờ giấy, trên đó là vài chữ méo mó, lung lay sắp đổ — Tôi về đây, cám ơn đã chiêu đãi. Hắn có cảm giác bản thân đang đông cứng lại, vậy mà vẫn cố nặn ra một nụ cười nhìn đâu cũng thấy không tự nhiên.

Tốt lắm, hắn có phải không hẳn là nên cảm ơn cậu một chút về thời điểm cậu chọn bỏ đi?

Phương Dư Khả rất buồn bực, hắn thề rằng hắn lớn vậy rồi mà vẫn chưa từng buồn bực như thế này, chắc cậu mẹ nó cũng tựa như trăng sáng bỏ bờ mương mà đi.

Gọi điện thoại, thằng nhóc kia đương nhiên tắt máy, hắn rất nhiều năm rồi không sinh ra loại tâm tình phong phú như vầy, thậm chí còn có chút không sao có thể kiềm chế được tức giận.

Không chút nghĩ ngợi gọi điện thoại cho Nhược Cốc, cái tên tiểu tử thúi kia vừa tiếp vừa nói cười, lại rống vào tai hắn, nói cái gì mà "Không có việc gì đừng gọi điện thoại, có việc thì cũng đừng nói ra", hắn đột nhiên cảm thấy mình bắt đầu nghẹn thở đến nội thương luôn a.

Quả nhiên là được cả đôi, đáng yêu nhiều lắm á.

-oOo-

Hết lần này tới lần khác nhận được điện thoại yêu cầu phục hồi lại công việc, người chủ trì nào đó có chút danh tiếng lại càng thêm buồn bực, tại sao mình cách điện thoại cũng có thể nhận ra được giọng nói cậu nhưng cậu lại không nhận ra hắn chứ, hơn nữa chính mình vẫn thường ám ám chỉ chỉ cậu như vậy, sao lại không nhận ra chứ?

An tiểu bằng hữu uể oải vốn là tạm thời, Phương soái ca buồn bực chính là khắc sâu. Nhất là trong buổi tối được thính giả nhiệt liệt gọi điện thoại đến như hôm nay.

"Này, xin chào, đây là Caffeine, tôi là Latte..."

"Hả, Latte, anh về rồi!" Một thằng nhóc xấu xa quá đáng đột ngột bỏ đi nào đó chặt đứt lời nói của hắn.

"Uh, cảm ơn vị thính giả này còn nhớ rõ tôi." Mặc dù giọng nói hắn hiện giờ đang mang theo ý cười nhưng chỉ bản thân hắn biết, lúc này hắn chỉ hận không thể xuyên qua điện thoại, túm thằng nhóc kia về, đập cho một trận.

"Chúng ta đêm nay nói về chủ đề của mùa hè, xin hỏi có vị thính giả nào muốn nghe một bài hát hay một câu chuyện không?"

"Không có, tôi muốn nghe anh nói."

Còn không có bắt đầu đã chết non, loại này không có đi chết thì căn bản không có gì để nói. Cậu chính là muốn tìm người làm tiêu tán chút tưởng niệm nhạt nhẽo của mình, bởi vì giọng nói này mang lại cho cậu một cảm giác rất quen thuộc.

Nghe giọng nói người nọ hình như đột nhiên trầm xuống, tâm tình không tốt của Phương Dư Khả không khỏi rung động. Cậu đang suy nghĩ cái gì, cậu có ăn cơm chiều không, tại sao biểu tình của cậu lại không tốt như vậy?

Không phải tình thương của Phương Dư Khả với cậu không đủ, mà là hắn không nghĩ với đoạn tình cảm vừa mới phát triển này, hắn có thể tự tin bắt buộc được người kia ở bên.

Nhưng, hắn tin tưởng rằng thời gian vẫn còn rất nhiều.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top