Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

☆, [HAI] 02

, [HAI] 02

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Tuyên Như quốc đã trải qua bốn trăm năm mưa gió, càng ngày càng lớn mạnh, mà hiện tượng nữ tôn trong nước càng ngày càng nghiêm trọng, như trong triều đình, nữ quan là nhất đẳng, nam quan là nhị đẳng, toàn bộ nhân viên tam phẩm trở lên là nữ tử, thời đại nam gả nữ cưới, đã trải qua bốn trăm năm, đã đủ tan tính nhân nô.

Phong trào của Tuyên Như quốc đã hoàn toàn là hiện tượng nữ tôn nam ti, đương nhiên sinh hoạt to khoẻ là do người đàn ông tới làm, mà đương gia làm chủ đã là phụ nữ, Tuyên Như quốc thì dường như là cái tổ ong vậy.

Thành Phi Yên, đô thành Tuyên Như, vô cùng phồn hoa, cũng vô cùng hỗn loạn...

Ví dụ như hiện tại, tiếng chuông ngựa đặc biệt vừa vang lên, tiếng động lớn cho người đàn ông trẻ tuổi phố lớn lập tức đều biến mất, tốc độ nhanh đến để cho người ta chắt lưỡi.

Một ngựa đỏ thẫm chạy tới, ở trên đường đánh cái vòng, tức khắc nữ tử hoa y xinh đẹp, bất mãn nhăn mày lại, tùy tùng phía sau chậm chạp đuổi theo còn không có mở miệng, nữ tử giương roi ngựa lên, ngựa lại chạy, tiếng chuông ngựa quanh quẩn.

Bên cạnh trong một nhà tiệm nhỏ, hai người đàn ông trẻ tuổi nhìn một màn bên ngoài, người đàn ông quần áo xanh nhạt vùng xung quanh lông mày khẽ nhướng, khóe môi câu ra một độ cung nhàn nhạt, "Đây là ý gì?"

"Tiểu ca nhi không phải là người bổn quốc đi?" Phu nhân vẻ mặt tươi cười phúc hậu đi tới, đôi mắt trực tiếp đảo quanh trên người hai người đàn ông, "Vị kia là công chúa điện hạ của chúng ta, chính là bệ hạ của chúng ta thật vất vả sinh hạ ra."

"Sinh hạ?" Ấn đường người đàn ông quần áo xanh nhạt chau lại.

"Đúng vậy! Công chúa này của chúng ta rất khó lường, giống với bệ hạ vậy, được thần quan tâm, mặt mày không thay đổi, không nhìn ra, tuổi này cũng không nhỏ." Phu nhân hạ giọng nói, "Công chúa này chính là quá tùy hứng, yêu thích trai đẹp, việc lừa nữ đoạt nam cũng không ít làm, ta nhìn hai vị tiểu ca nhi lớn lên tuấn, không biết đã đính hôn với người nào chưa?"

Người đàn ông áo đen nhàn nhạt nhìn nàng một cái, chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, khắp cả người phát lạnh!

"Nương con trở về!" Một đạo thanh âm ngọt ngào bay đi vào, thực sự là người chưa tới tiếng tới trước.

Nghe được thanh âm ánh mắt phụ nhân sáng lên, vội vàng nói: "Đây là con gái nhà ta trở về, tiểu ca nhi gặp mặt, đứa con gái này của ta khá tốt, có công danh! Hai vị nhìn tình cảm thì tốt, này vào một nhà cũng sẽ không xa lạ."

Nàng lời này vừa ra, người đàn ông quần áo trắng như trăng cười lạnh một tiếng, đây coi là tính toán thật là tốt!

"Nhã Diệc, đi thôi." Long Ngọc đứng dậy, tay hướng Nhã Diệc duỗi một cái, được người đón được nắm trong tay, nắm tay đi ra ngoài.

Phụ nhân nhìn hai người dắt tay cùng một chỗ hình như hiểu rõ chút cái gì, nhưng lại không cam lòng, "Xí! Còn chướng mắt con gái nhà ta! Cũng không nhìn một chút bản thân mình là thứ gì!"

"Đúng nha, cũng không nhìn một chút bản thân mình thứ gì." Long Ngọc nhàn nhạt lời một câu, nghiêng đầu hỏi Nhã Diệc, "Phu quân, anh nói đúng không?"

"Thân ái nói cái gì chính là cái đó." Cực kỳ không có nguyên tắc không có tiết tháo hùa theo.

Một tiếng phu quân kia của Long Ngọc để cho phụ nhân mở to hai mắt nhìn, nửa ngày không thể trở lại bình thường.

Đoạn tụ cái này Tuyên Như không phải là không có, chỉ chẳng qua thứ này không có đặt ở trên mặt nổi, đều là thứ không thấy được ánh sáng, nhưng hai người này đều thật tự nhiên bày đi ra, có thể nào không cho người chắt lưỡi!

Hai người đi ra ngoài, một cô gái đi vào trong, mặt trứng ngỗng mượt mà, hai mắt thật to nhìn qua đến coi như là mỹ nữ, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Nhã Diệc, so với khoe khoang trên người Long Ngọc, lộ ra dịu dàng hơn nhiều, mà đây cũng là ứng cử viên trắc quân trong lòng cô gái nhất, không có sai, không phải là phu quân, mà là trắc quân, kém một chữ, khác biệt của vợ cả và vợ lẽ.

"Công tử thật phong thái, làm trắc quân của ta được không?" Nàng cười khanh khách mở miệng, nhà nàng có tài sản, nàng lại có danh trong người, chỉ cần nàng mở miệng không biết bao nhiêu người vội vàng vào cánh cửa nhà nàng đấy!

Nhã Diệc nhìn đều không nhìn nàng, càng tựa như không có nghe được lời của nàng vậy, nắm tay Long Ngọc đi ra ngoài, Long Ngọc nghiêng đầu lộ ra ý cười cực kỳ yêu mị với nàng, dẫn tới Nhã Diệc ghen tuông, kéo mặt người qua đây, "Thân ái không cho phép cười với người khác!"

"Em nào nở nụ cười với nàng?" Cằm Long Ngọc vừa nhấc, "Bản thiếu chủ rõ ràng là đang xem thường nàng!"

"Nàng chỗ nào xứng để cho thân ái xem thường, chớ nâng cao nàng!" Nhã Diệc kéo người qua ở trên mặt hôn một cái, lại ở trên môi in xuống.

"Các ngươi!" Cô gái tức giận từ trong tâm sinh ra, lúc đang muốn nói gì, Nhã Diệc vung tay lên, người trong tiệm đều là sững sờ ở tại chỗ, một lát sau mới phản ứng được, dường như cái gì chưa từng xảy ra vậy, đều bận rộn, hoàn toàn không biết có một đoạn ký ức biến mất.

Khôi công chúa cưỡi ngựa một vòng không có phát hiện vào mắt người nào, lại lần nữa về tới trên đường, lần này nàng nhìn thấy một đôi bóng lưng, tuy rằng không có nhìn thấy chính mặt, nhưng bóng lưng này để cho nàng cảm thấy rất là câu người, roi ngựa giương lên đuổi theo, hai người kia lúc đầu thì ở đầu ngõ, chờ lúc nàng đuổi theo tới, người đã không biết rẽ đến trong cái hẻm nhỏ nào, để cho nàng tức giận vung roi ngựa, thật vất vả có đập vào mắt thì như thế không thấy!

Nàng ở mấy cửa ngõ nhỏ chuyển hai vòng, không thấy người, khó chịu rời khỏi, nàng vừa ly khai, bên góc tường hiển hiện ra hai cái thân ảnh.

"Lần này có ý tứ." Độ cung khóe môi của Long Ngọc câu rất lớn.

Nhã Diệc vẻ mặt ôn nhu nhìn cậu, "Thân ái, bên trong có nhà tiệm muốn bán đi xem xem." Anh biết thân ái nhà mình muốn chơi, tự nhiên là tìm nhà mở tiệm ra, cá mới có thể mắc câu!

"Được." Long Ngọc gật, nắm tay anh, hai người chậm rãi bước trong hẻm nhỏ, thân mật dựa chung một chỗ, tựa như rất sợ người khác không biết bọn họ là một đôi!

Lệ Khôi một đường chạy trở về hoàng cung, vừa vào hoàng cung lập tức biến thành cô gái ngoan ngoãn, ngoan ngoãn khủng khiếp, dường như ở trên đường cái cướp người không phải là nàng, mau mà không loạn đi tới ngoài cửa tẩm điện, ở ngoài cửa hành lễ, "Con gái tham kiến mẫu thân."

"Vào đi." Trong thanh âm Lệ Diên mang ý cười.

Trong tay nàng nuôi không ít đứa nhỏ, từng cái một đều chỉ có thể xưng nhi thần, gọi nàng mẫu hoàng, chỉ có Lệ Khôi có thể xưng con gái, gọi nàng mẫu thân, có thể thấy được, đứa bé này là không giống!

"Lại đi đâu đi chơi?" Lệ Diên cười hỏi.

"Chạy phi ngựa." Lệ Khôi đi tới bên cạnh nàng, ngồi dưới đất, hai cánh tay ghé vào trên đùi nàng, "Lần này ngựa mới đưa về cung không sai, con gái lựa một con cho mẫu thân, chờ con gái thuần hóa tốt rồi, dâng tặng cho mẫu thân."

"Tốt, mẫu thân chờ." Nàng đưa tay khẽ vuốt ve đầu Lệ Khôi, tựa như một người mẹ bình thường thương yêu con gái của mình vậy.

"Ừm!" Lệ Khôi gật đầu, "Sẽ không để cho mẫu thân chờ quá lâu!" Nàng hưởng thụ tình thương của mẹ Lệ Diên cho nàng, nàng biết đây là thứ những con trai con gái nuôi đó không hưởng thụ được, chỉ thuộc về của nàng!

Nàng ghé vào trên đùi Lệ Diên rơi vào mơ hồ, giữa mơ mộng, nhìn thấy một đôi bóng lưng, để cho tim nàng đập rộn lên, muốn chạy đi qua nhìn chính mặt của người một chút, làm thế nào cũng đuổi không kịp, cuối cùng bị lạc ở trong sương mù.

Nàng muốn có được đôi người kia!

Trong giấc mơ âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải tìm được hai người kia!

Ngõ Uấn Thủy, vàng thau lẫn lộn, ở phần lớn là hán tử làm cu li, một số ít là hộ cuộc sống qua không tốt bần cùng khốn khổ, cô gái nơi này vô cùng ít, gần như có thể nói không thấy được, nơi này không sai biệt lắm thuần một sắc đều là đàn ông, nghe nói nơi này cũng là chỗ khế anh em nhiều nhất.

Tuyên Như quốc không ủng hộ đồng tính thành hôn, dân gian sớm có anh em ký khế ước vừa nói, mà nơi này rất nhiều hộ đều là hai người đàn ông phía sau cánh cửa đóng kín sống qua ngày, cho nên đột nhiên nhiều hơn một đôi, cũng không dễ làm người khác chú ý, cũng không giống những chủ tiệm trên đường cái đó một bộ dáng vẻ thấy quỷ.

"Tiệm này ban đầu là tiệm lương thực cụ già mở, người tuổi tác lớn, lại không có con cái vừa muốn bán tiệm trở về quê hương dưỡng lão, hai vị nhìn như thế nào?" Nha lang cẩn thận hỏi thăm, nha lang này là dựa vào miệng kiếm sống, cái dạng buôn bán gì thì nhìn có thể nói hay không, thấy rất nhiều, nhãn giới cũng luyện ra, hai người này vừa nhìn quần áo thì biết không đơn giản.

Long Ngọc quan sát tiệm từ trên xuống dưới, ở trong lòng định giá, làm sao nói cũng là buôn bán, bạc thứ này, lúc tiêu thì phải tiêu, lại cũng không thể coi tiền như rác, tòa nhà nhỏ hai tầng cộng thêm sân nhỏ phía sau, nếu là mua lại mà nói, thì đoạn đường này, cậu tối đa cho năm mươi lạng.

"Nha lang nói giá đi." Long Ngọc vừa mở miệng ý tứ kia chính là vừa mắt.

Nha lang nghe cậu nói thì biết có hi vọng, lại nghĩ hai người thân phận không đơn giản, không quan tâm trăm tám mươi lạng, trong lòng đánh một vòng, mở miệng nói giá, "Tòa nhà nhỏ này cộng thêm sân nhỏ, một trăm sáu mươi lạng."

"Hì hì ——!" Long Ngọc cười ra tiếng, "Nha lang nếu không có thành ý, vậy chúng ta thì không quấy rầy." Lôi kéo Nhã Diệc, "Chúng ta đi." Nhã Diệc chủ ngoan bao nhiêu, cậu lôi kéo thì đi theo đi.

"Chậm, chậm đã!" Nha lang thấy người muốn đi, trong lòng hốt hoảng, "Một trăm lượng! Đây chính là giá quy định! Công tử cũng không thể lại thấp!"

Long Ngọc quay đầu lại liếc mắt quan sát hắn từ trên xuống dưới, lại liếc nhìn mắt tiệm nhỏ, bĩu môi, "Thì tiệm nhỏ như vậy, thì vị trí này, ngươi còn không biết xấu hổ muốn một trăm lượng, ngươi nhìn ngói mái hiên đều lỏng, không biết sửa chữa còn phải tốn bao nhiêu tiền đâu, một trăm lượng, ta mua miếng đất dựng cái cũng đủ, Nhã Diệc, chúng ta đi!"

"Đừng!" Nha lang ngăn người lại, phòng ở này áp trong tay hắn không ít thời gian, bởi vì ở ngõ Uấn Thủy nơi này vốn là không có gì quan tâm, lần này thật vất vả công tử này có ý tứ muốn mua, hắn làm sao có thể để cho người chạy chứ! "Công tử, nếu không thì ngài ra cái giá?"

Mắt Long Ngọc đảo, "Bốn mươi lạng."

Nha lang vừa nghe giá cằm thiếu chút nữa rớt xuống, lúc đó hắn chính là thu bốn mươi lạng, đây là để cho hắn một văn không kiếm a! "Công tử, ngài tốt xấu cho chút dư ra, giá này ta là thật sự không hồi vốn."

Long Ngọc bĩu môi, cằm nâng lên, "Bốn mươi lăm lạng, cộng thêm phòng chứa củi bên cạnh kia."

Nha lang liếc nhìn, lúc đầu phòng chứa củi kia cũng là dựng, không bao nhiêu tiền, cho cũng thì đã cho! Nếu là không cho nhà này còn không biết áp tới khi nào chứ chứ! Cắn răng một cái gật đầu, "Được! Nghe ngài!"

Ừm! Long Ngọc gật đầu, nghĩ thầm tiết kiệm năm lượng bạc, không sai! Tâm tình tốt hơn rất nhiều.

Nhã Diệc nghiêng đầu mắt cười nhìn cậu, một bộ chỉ cần thân ái vui vẻ thì tốt.

Này nếu để cho Tiểu Tang nhìn thấy, nhất định cắn nát răng! Năm lạng ngài thì đắc ý! Ngài lúc tiêu tiền như nước thì sao? Làm sao không gặp ngài đau lòng?

Câu này nếu để cho Long Ngọc nghe được, cậu nhất định sẽ nói ra một câu để cho Tiểu Tang hộc máu, có thể giống vậy sao, tất nhiên là nên tiêu, đây là không nên tiêu, phải hiểu được tiết kiệm, không thể phá của!

Ngài còn không phá của a!

Cuối cùng tiệm nhỏ đã lấy giá bốn mươi lăm lạng tặng phòng chứa củi nhỏ mà đổi chủ!

Ngay hôm đó bên ngoài tiệm nhỏ thì dán ra thông báo, sửa phòng, bao hai bữa ăn, một ngày một trăm văn.

Giá tiền này ở ngõ Uấn Thủy không tính cao cũng không tính thấp, lúc đầu Long Ngọc bọn họ vung tay lên thì tất cả có thể làm xong, nhưng phòng này có bao nhiêu nát đừng nói đám trẻ con, ở tại trong ngõ hẻm đều biết, cho nên chỉ có thể dán gọi nhân công.

Gọi ba người, một thợ nề, hai người thợ mộc.

Dù sao vật dụng trong nhà này cũng phải cần làm.

Ba người người lăn qua lăn lại nửa tháng sau, nhưng tính là sửa chữa đổi mới hoàn toàn phòng nát này, Long Ngọc rất hài lòng, mỗi người nhiều thêm bao tiền lì xì năm mươi văn.

Tất cả đều chuẩn bị tốt rồi thì chờ khai trương thôi!

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn bảo bối khen thưởng, moazzz

Đổi mới hoàn tất, leo đi ngủ giấc

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top