Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

☆, [MỘT] 07

, [MỘT] 07

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Tri Dị Thần chạy trả về Yên Tri lâu, đẩy mạnh cửa ra, dùng sức đóng lại, dựa lưng vào trên cánh cửa, thân thể không có sức trượt xuống, ngồi dưới đất, thân thể không ngừng run rẩy, hắn chỉ bị người nọ nhìn thoáng qua cũng cảm giác được sợ hãi chưa từng có, này so với lúc hắn biết bản thân mình không bao giờ có thể ở buổi sáng đi lại nữa sợ hãi hơn rất nhiều!

Từ khi hắn có ký ức tới nay, thì một mực sống ở thành trì này, trong tiệm này, không biết lúc nào nhiều ra thêm một người muội muội, từ đó trở đi, thời gian của hắn bị chia cho muội muội, buổi sáng không thể không rơi vào ngủ say, chỉ có buổi tối, hắn không biết tại sao có thể như vậy, một chút đều không biết, ngay cả muội muội làm sao xuất hiện đều không nhớ rõ, nhưng giống như sinh hoạt với muội muội rất lâu.

"Làm sao ngồi dưới đất?" Đàm chậm rãi bước đi tới trước mặt hắn.

Hắn từ từ ngẩng đầu, đôi mắt có chút không tập trung nhìn thẳng, há miệng tiếng gọi, "Đàm..."

"Xảy ra chuyện gì?" Đàm nhìn dáng vẻ của hắn nhăn mày lại, lại không có dự định đi dìu hắn.

"Ta cảm thấy, hai người kia không đơn giản..." Hắn yếu ớt nói.

"Ừm." Đàm nhưng chỉ là ừ một tiếng.

Hắn từ từ ngẩng đầu, nhìn Đàm, "Ngươi sớm biết." Không phải là hoài nghi mà là khẳng định.

Đàm lắc đầu, "Mới vừa khẳng định ra." Hắn cũng không có nói nói thật, ngày đầu tiên quán trà mở tiệm, hắn thì biết, phiền phức đã tìm tới cửa, hắn không biết đối phương nghĩ cái gì, lại biết, đối phương là bọn họ vô luận như thế nào đều không chọc nổi.

Hết lần này tới lần khác Yên Dạ Ly còn cố chấp như vậy, xem ra là cần phải để cho đứa nhỏ kia sớm đi sinh ra đời.

Trên sông, trong thuyền nhỏ, một đèn con thỏ xiêu xiêu vẹo vẹo làm xong, Tùy Âm lau lau mồ hôi trên trán, nhìn về phía Mộc Hi Sanh đồng dạng là một đầu mồ hôi, hai người cười với nhau.

"Muốn viết những gì?" Hắn cười hỏi.

"Ừm..." Nàng suy nghĩ một chút, nhìn về phía hai người ở một bên uống trà nói chuyện ăn điểm tâm, nhớ đến chữ trên hai ngọn hoa đăng kia, nâng bút viết xuống một hàng chữ nhỏ.

"Nguyện được người một lòng, bạc đầu không xa rời..." Hắn lẩm bẩm đọc lên hàng chữ này, đáy lòng có thứ gì bị kích động, "Quý chủ..." Hắn mở miệng gọi nàng, lại chỉ gọi tôn xưng thì cũng nói không ra lời.

Nàng hạ bút xuống nhìn hắn, "Ngươi sẽ thu vợ bé nạp thiếp sao? Sẽ chỉ có ta một người sao? Ngươi là người một lòng của ta sao?" Ba cái vấn đề nhàn nhạt hỏi ra.

Hắn há miệng không nói ra lời, hắn không biết phải nói gì.

Ở trong gia tộc hắn, tam thê tứ thiếp là bình thường, cực ít có người sẽ chỉ có một vợ, không biết phải trả lời như thế nào.

Nàng nhìn dáng vẻ của hắn, nở nụ cười, "Ngươi không cần hiện tại trả lời, chờ ngươi nghĩ xong, lại trả lời ta cũng không muộn." Đáy lòng nàng kỳ thực cũng không tin thật sự sẽ có người một lòng, bạc đầu không rời xa.

"Này, hai người các ngươi, thả hoa đăng xong thì tới ăn điểm tâm, bánh hoa nhài của nhà này không tệ." Long Ngọc kêu bọn họ.

"Được." Nàng gật đầu, đặt hoa đăng vào trong hồ nước, hoa đăng trọng tâm có chút không ổn định, đến trong nước lệch đến một bên, một lúc lâu mới thẳng lại, từ từ trôi xa, thẳng đến nhìn không thấy, cũng không có chìm xuống.

Hai người dọn dẹp đồ trên bàn nhỏ qua một bên, ghép bàn nhỏ với bàn nhỏ của Long Ngọc lại cùng nhau, vừa lúc đủ bốn người dùng, Nhã Diệc vừa vặn pha tốt một bình trà, sau khi rót cho Long Ngọc và bản thân mình xong, thì đặt ấm trà vào trên bàn đẩy tới trước mặt hai người kia.

Mộc Hi Sanh cũng là biết hai người này thân phận tôn quý, cũng không nói thêm cái gì, cầm ấm trà qua chọn rót một chén cho Tùy Âm, cuối cùng mới rót bản thân mình, hít một hơi hương trà, chỉ cảm thấy mùi thơm đánh úp người, chỉ ngửi thì thoải mái, uống một ngụm, toàn thân dễ chịu.

"Ngọc thiếu trà này là cái gì trà?" Tùy Âm chưa từng có ngửi qua trà dễ ngửi như thế.

"Nhà mình trồng." Long Ngọc nhàn nhạt nói, uống trà trong ly, ánh mắt nhìn về phía Nhã Diệc, tiếp xúc hai mắt ôn nhu đến cực điểm kia, lộ ra nụ cười minh diễm.

Tùy Âm nhìn dáng vẻ tình thâm của bọn họ, không khỏi mở miệng hỏi: "Ngọc thiếu Nhã thiếu nhân khẩu trong nhà rất nhiều đi?"

"Mẹ ta chết sớm, cha mẹ hắn đi xa, chỉ có tổ mẫu di mụ cữu cữu ta còn trên đời, chỉ là không ở cùng với bọn ta." Long Ngọc nghe lời của nàng thì biết nàng muốn hỏi cái gì, "Thì hai người bọn ta sống qua ngày, cho nên muốn đi đâu, thì đi đó."

"Cũng, không có cái, đứa nhỏ?" Nàng thăm dò hỏi.

"Đứa nhỏ đều là đòi nợ, muốn bọn họ làm gì." Nhã Diệc tức giận nói, khiến Long Ngọc cười khẽ không ngừng.

Hai vị Minh giới cùng nhau đánh cái hắt xì lớn.

Nàng há mồm, muốn nói cái gì, lại không dám nói, Long Ngọc nhìn nàng, nở nụ cười, "Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, ngươi muốn hỏi, trong nhà có thể có thiếp thất thông phòng? Đúng không?"

Nàng ngượng ngùng gật đầu một cái, không dám nhìn Long Ngọc.

"Ta chỉ có một trái tim, toàn bộ đều cho hắn, hắn nếu có hai trái tim, một cho ta, một khác yêu cho ai thì cho người đó, ta tuyệt đối không ngăn cản." Cậu oán trách liếc mắt nhìn Nhã Diệc mắt, Nhã Diệc mắt cười nhìn cậu, "Dựa vào cái gì ta một lòng cho hắn, đổi trả về chỉ có nửa viên, thậm chí ngay cả nửa cũng chưa tới." Cậu đưa tay "hung ác" nhéo qua cổ áo của Nhã Diệc, "Nếu không thì thì hắn nạp ta cũng nạp, ta chia sẻ hắn với người khác hắn, hắn cũng chia sẻ ta với người khác."

"Nghĩ muốn cũng đừng nghĩ." Tay Nhã Diệc nâng mặt cậu lên ở trên môi cậu hôn một cái, "Yêu em một người thì yêu không hết đó, nào có tâm tư chia cho người không liên quan gì."

"Dù sao, anh nạp thì nạp, cùng lắm thì, em cũng nạp!" Cậu một bộ dáng vẻ em không quan tâm, không được tự nhiên của quay đầu, đầu tai đỏ đỏ.

Cậu lời này nếu để cho Tiểu Tang nghe, nhất định sẽ giơ chân, điện hạ thật đúng là dám nói! Là người nào lúc vừa nghe nói trưởng lão nạp phi cho Vương đánh ba người đại trưởng lão gào to khắp Minh giới! Là người nào đi một mình đấu gia tộc của cô nương người ta! Là người nào buông lời dám gần Vương trong vòng một trăm bước tới một người giết một người, tới hai người chém một đôi! À! Đều là người nào à!

"Bình dấm chua." Nhã Diệc cười ôm người đến trong lòng, "Chúng ta không phải nói xong rồi sao? Thì hai ta, cả cuộc đời, một đôi người. Ăn giấm bọn họ cái gì a."

"Ai bảo anh trêu hoa ghẹo nguyệt." Long Ngọc lẩm bẩm.

Nhã Diệc đưa tay nhẹ nhéo chóp mũi cậu, "Nói giống như em không trêu vậy, một đống lớn như thế kìa."

"Hứ! Kia là bản thiếu chủ có sức hấp dẫn!" Long Ngọc lẩm bẩm một tiếng, khỏi phải nói ngạo kiều bao nhiêu.

Hai người kia ân ái không coi ai ra gì ân ái, để cho Tùy Âm nhìn rất là hâm mộ, có một người yêu toàn tâm toàn ý như thế, cả đời này cũng là đủ rồi.

"Hoàng kim có giá, chân tình vô giá." Nàng than thở một tiếng.

Mộc Hi Sanh nhìn nàng, vừa nhìn về phía hai người Long Ngọc, một loại cảm giác không hiểu nổi lên trong lòng, nói không được, tỏ không rõ.

Tùy Âm chơi rất vui vẻ, nếu không phải là sắc trời quá muộn, Du thế tử lại cảm thấy không an toàn, kiên quyết kéo nàng trở về, nàng có thể sẽ chơi suốt đêm, từ nhỏ đến lớn nàng rất ít chơi điên như thế, để cho Du thế tử gõ trán nàng nói nàng không rụt rè, lại cũng không có ý thật sự chỉ trích nàng.

"Cảm ơn hai vị một đường cùng bảo vệ." Hắn biết đại thể hướng về phía hai người Nhã Diệc nói cám ơn, lúc Tùy Âm ra cửa không có mang nha hoàn, ngại hai nha đầu bên người líu ríu ầm ĩ người, ám vệ là mang mấy người, nhưng vẫn sẽ chăm sóc không chu toàn toàn bộ, hắn nhìn ra được, hai vị này tuyệt đối là cao nhân, nếu không phải là có tâm tương bảo vệ, tự nhiên là sẽ không dính vào.

Long Ngọc tựa vào trong lòng Nhã Diệc ủ rũ ỉu xìu đánh cái ngáp, rõ ràng là mệt, không thèm để ý vẫy vẫy tay, mạnh mẽ mở to mắt nói với Tùy Âm: "Rảnh rỗi tới chơi." Nói xong thì nhắm mắt lại không nói, tay còn đang nắm quần áo của Nhã Diệc, như vậy giống như là tùy thời cũng sẽ ngủ mất vậy.

Nhã Diệc cúi người xuống, một tay tóm lấy hai đầu gối cậu, ôm người đến trong lòng, một khắc Long Ngọc bị ôm lên kia trong nháy mắt ở trong ngực hắn tìm cái vị trí thoải mái vừa nhìn chính là thường xuyên làm chuyện này, anh tay nửa che miệng đánh cái ngáp nhỏ, di chuyển miệng, câu ra ý cười ngọt ngào.

Rõ ràng môi cậu môi rất mỏng, mỏng như lưỡi dao, Du thế tử nhớ kỹ có ai nói qua, người mỏng đều rất bạc tình, nhưng Long Ngọc thoạt nhìn lại không giống như là người bạc tình như vậy, cảm giác giống như là, bởi vì không có người toàn thân toàn ý yêu cậu, cậu mới có thể bạc tình, mà người đàn ông trước mặt này hình như có thể cho đối phương tất cả, bao gồm mạng...

Nhã Diệc gật đầu với bọn họ, ôm Long Ngọc rời khỏi, ba người nhìn bóng lưng anh rời đi, dưới ánh trăng cái bóng của anh...

Một đời một kiếp một đôi người, tranh cho hồn mất hai nơi? Tương tư nhìn nhau không thân cận, trời xuân vì ai! Hướng phía cầu xanh dễ cầu, thuốc thành khó trốn đi. [Nạp Lan Tính Đức]

*Họa đường xuân của Nạp Lan Tính Đức

"Nếu như tương lai ta gả cũng có thể như Ngọc thiếu Nhã thiếu như vậy, liền không uổng công cuộc đời này." Tùy Âm cảm khái.

Du thế tử sờ sờ đầu nàng, cũng không tị hiềm còn có người ngoài ở, "Chỗ nào có dễ dàng như vậy, bách tính bình thường còn dễ nói, danh môn như muội ta vậy, cầu được người có lòng cũng không tệ, biết ca vì cái gì vẫn luôn không thành thân sao? Bởi vì không có gặp được người để cho ta động tâm."

"Động tâm? Ca muốn gặp được cái dạng người động tâm gì?" Nàng liếc hắn một cái cười hỏi.

"Người tựa phụ vương gặp được mẫu phi như vậy." Hắn ngẩng đầu nhìn trăng sáng trắng trên trời, cúi đầu nhìn người đã đi xa kia, "Người giống như Nhã thiếu gặp được Ngọc thiếu như vậy." Lúc gặp được người kia, cam nguyện vì nàng hạ xuống tư thái, nguyện ý vì dỗ nàng vui vẻ, nguyện ý vì nàng giữ mình trong sạch.

Tựa như phụ vương vậy, sau khi gặp được mẫu phi thì không có từng động tâm với người khác, từ sau khi mẫu phi chết thì không ai có thể đi vào trái tim ông, nói phụ vương si tình cũng được, thẹn với lòng cũng được, người ngoài nói người sống không tranh lại người chết, lại không có ai biết, lúc mẫu phi đi theo phụ vương cũng không biết phụ vương là hoàng thân, chỉ coi ông là cái thương nhân bình thường, phụ vương nói qua, không có người giống mẫu phi yêu ông như vậy, không liên quan tới xuất thân của ông, yêu chỉ là ông! Bây giờ những người nghĩ vào vương phủ đó, kia không phải là hướng về phía thân phận của hắn tới sao?

"Niếp Niếp." Du thế tử gọi nàng một tiếng.

"Dạ?" Nàng nhìn hắn.

"Ca có nói cho muội biết là mẫu phi theo đuổi phụ vương hay chưa?" Hắn mắt cười nhìn nàng.

"À!" Nàng trợn tròn mắt, trong trí nhớ nương ôn nhu như vậy theo đuổi cha? Còn bắt được?

"Ừm." Hắn gật đầu, "Quản gia gia gia nói qua, là mẫu phi ép phụ vương vào góc tường, tháo nút áo ấn phụ vương nói, Chàng dám không cưới ta, hiện tại thì hét chơi lưu manh! Ta nhìn chàng sau này làm sao buôn bán!' phụ vương thì ngoan ngoãn của cưới." Hắn mắt cười nói, nàng và Mộc Hi Sanh đều ngây ngẩn cả người, đây cũng quá tàn nhẫn!

Mộc Hi Sanh nhưng tính là biết nàng hào hiệp giống người nào, chẳng qua nói đến, nếu không phải là tông thân vương lúc đó đã động tâm, sẽ đáp ứng sao?

Cho nên nói, Mộc Hi Sanh chân tướng! Năm đó nếu không phải là Tùy Vương phi ra tay mau, bị ấn chính là nàng!

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn bảo bối mìn, moazzz

Hôm nay đi ngân hàng làm thẻ lương, quá không cấp lực, còn công việc quan trọng nhân thân tư pháp thẻ căn cước cùng với con dấu =-= ta đều hông có.... Một chuyến tay không

---0o0o0o0---

*Bánh hoa nhài 茉莉花糕

*Họa đường xuân của Nạp Lan Tính Đức

Nhất sinh nhất thế nhất song nhân, tranh giáo lưỡng xử tiêu hồn? Tương tư tương vọng bất tương thân, thiên vi thùy xuân! Tương hướng lam kiều dịch khất, dược thành bích hải nan bôn.

-> Nạp Lan Tính Đức (Chữ Hán: 納蘭性德, phiên âm: Nalan Xing De; 19 tháng 1 năm 1655 - 1 tháng 7 năm 1685), tên nguyên là (成德), tự (容若), hiệu (楞伽山人), Na Lạp thị, người Mãn Châu Chính Hoàng kỳ, là một học giả, nhà thơ nổi tiếng của nhà Thanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top