Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

☆, [MỘT] 10

, [MỘT] 10

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


"Chậc! Ngươi là ghen tị tiểu cô nương người ta tốt số à, hay là lớn lên so với ngươi xinh đẹp à?" Thanh âm trêu đùa từ từ bay tới, lộ ra khinh thường.

Yên Dạ Ly giương mắt nhìn lại, Long Ngọc một thân xanh nhạt ngồi ở lầu hai quán trà mắt lạnh nhìn nàng, bay xuống dưới, trong một đôi mắt tím là lạnh như băng rất nặng, liếc mắt nhìn không thấy đáy, hình như ghìm chặt cái gì, mắt như vậy nàng từng thấy một ít, lại không có nồng như vậy, coi như là Tùy Âm cũng không có đậm như vậy, loại vật này đối với nàng mà nói có nghĩa là, tuyệt đối ngon miệng!

"Ta còn thật không biết thành Ngọc Lăng tới đại nhân vật!"

Mặt trời ngã về tây đã đi vào hoàng hôn, nàng bước mở bước, đi về phía Long Ngọc, một đôi chằm chằm nhìn chăm chú mắt cậu.

"Công tử đang suy nghĩ gì? Nhìn thấy gì? Người ngươi yêu đi nơi nào?" Theo nàng hỏi, Yên Tri lâu phía sau nàng bay ra trận trận khói mù, giống như là đốt rất nhiều nhang, lại không có bất kỳ hương vị nào tản mát ra, khói mù càng ngày càng nhiều, chặn lại tầm mắt của Long Ngọc, thấy không rõ hết thảy trước mắt, bên tai lại nghe được thanh âm của Yên Dạ Ly.

"Hắn là không yêu ngươi sao?"

"Là quên ngươi sao?"

"Hay là phản bội ngươi?"

"Ngươi, còn nhớ rõ bao nhiêu?"

Khói mù trước mặt tản đi, xuất hiện ở trước mặt là một tòa lâu vũ nguy nga lộng lẫy, cậu từng bước từng bước đi vào trong lâu, ca múa mừng cảnh thái bình trong lâu, tiếng hoan hô cười nói, cậu lại không cảm giác, nơi này vô cùng quen thuộc, cậu khẽ cau mày, bên cạnh có người đi qua, đưa tay muốn đi vuốt trán cậu, cậu nghiêng đầu né ra, đối phương thở dài, "Chân Nhi, thì tính là không vì mình, vì đứa nhỏ ngươi cũng phải thật tốt."

Đứa nhỏ?

Tay Long Ngọc theo bản năng đặt ở trên bụng, cảm giác được chỗ đó hơi hơi nhô ra.

Đúng rồi, cậu mang thai đứa nhỏ! Mà đứa nhỏ của người kia! Mà người kia đâu? Lại, chết...

"Tiểu Châu Tử! Đại ma vương muốn gặp ngươi!" Một đôi tay bắt được cánh tay cậu, một đôi con ngươi mèo đập vào mắt, "Ngươi là gặp hay là không gặp a?"

"Ta lại không có yêu qua hắn, đứa nhỏ cũng không phải là của hắn, gặp và không gặp có cái gì khác biệt?" Cậu lạnh nhạt nói, đưa tay sờ sờ lỗ tai mèo xù xù trên đầu đối phương.

"Chính là, ngươi rõ ràng là đã từng yêu Yến đại ma vương như vậy!" Lập Hạ ngoẹo đầu nhìn cậu.

"Chỉ là quá cô đơn lạnh lẽo." Cậu lắc đầu, "Ta nếu yêu hắn thì sẽ không buông tay, ta yêu là phụ thân đứa nhỏ của ta."

Tu La, không yêu là mang không được đứa nhỏ!*

Có lẽ cậu cũng không có phát hiện, sẽ yêu người kia như vậy!

Cậu đột nhiên ngẩng đầu, thấy có người từ trên thang lầu đi xuống, người đàn ông quần áo tóc đen tuyền nửa cúi đầu từ trên thang lầu đi xuống, hắn theo bản năng vươn tay, lại bị bỏ qua rồi, tiếp xúc mắt xa lạ của người nọ, hắn tức khắc hiểu rõ, đối phương đã quên mất hắn, có lẽ, bắt đầu của bọn họ chẳng qua là một giấc mộng, bây giờ, tỉnh mộng.

Đau lòng làm cho mắt rơi lệ, thống khổ lăn lộn ở trong lòng, trơ mắt nhìn hồng tuyến một đường một đường gãy mất giữa hai người, kết tóc chia ra, từng cọng tóc đen một hóa làm tro tàn, biến mất hầu như không còn.

Một khi tương tư sẽ thành xám, lúc rõ ràng thành trống không, giữa ngươi ta lại không gút mắt.

Cậu nhớ kỹ, nơi này là hồng lâu, cậu nhớ kỹ, trận thời kì thống khổ nhất kia, so với bị cuộc sống đang sống đóng đinh ở trong quan tài còn muốn đau khổ, đây là ác mộng sâu nhất đáy lòng cậu!

Cậu môi cong lên, ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía, "Giấc mơ này không tệ, yêu sâu bao nhiêu, có bao nhiêu quan tâm, thì có bao nhiêu đau, chủ ý này đánh rất tốt, đáng tiếc." Con ngươi của cậu trở nên đậm, màu tóc thêm đậm rải rác rơi xuống, một áo trắng bị nhuộm màu sắc khác, đồ đằng đường thêu tím đậm rườm rà trên trường bào màu đen, "Giả chung quy là giả!" Dung nhan của cậu tuyệt đẹp, trong mắt dài nhỏ là phong tình nói không nên lời, nhưng mà, chỗ sâu đôi mắt vẫn như cũ là một mảnh lạnh như băng, hình như bởi vì lạnh như băng cậu mới đặc biệt mê người, môi mỏng như dao, đỏ sẫm như nhiễm máu, chỉ để cho người ta cảm giác được người này cực kỳ bạc tình, ngón tay thon dài lại có móng tay dài ba tấc bén nhọn, trên mỗi một móng tay có hoa văn đơn giản, cậu giơ tay lên trên không trung một trảo, thanh chiến kích đen nhánh tràn đầy sát phạt xuất hiện ở trong tay, "Giả tạo là vĩnh viễn không ngăn được chân thực!" Trở tay rạch một cái, không gian vỡ tan, tất cả đều biến mất, vô luận là hồng lâu, hay là người đứng ở trên thang lầu kia.

Yên Dạ Ly ôm ngực, trong miệng nôn đỏ, nàng nhìn chằm chằm vào Long Ngọc, há nửa miệng lại phát ra không chút xíu thanh âm nào, người trước mắt tuyệt mỹ cường thế, ép tới nàng không thở nổi, dùng hết sức lực mới không có ngã xuống, người này tuyệt đối không đơn giản!

"Tiểu yêu lá gan đến không nhỏ." Trên mặt Long Ngọc treo lên ý cười tà khí, tức khắc cho cậu thêm vài phần mị hoặc, đi cùng là nguy hiểm hùng mạnh! Đáy lòng Yên Dạ Ly có một thanh âm đang kêu gào!

Trốn! Chạy mau!

Nhưng mà, con mồi bị Tu La để mắt tới là trốn không thoát!

Huống chi là bị Minh hậu loại Tu La này để mắt tới!

Tu La, từ nhỏ xinh đẹp, vô luận nam nữ, nghe nói, Tu La càng xinh đẹp càng nguy hiểm!

Bề ngoài xinh đẹp để cho người ta cam tâm tình nguyện chết ở trong tay của hắn, xinh đẹp theo như lời của Tu La, là màu sắc.

Tu La sùng tím, tím cho thấy pháp lực, màu tóc càng tím càng cường đại, như tóc tím của gia tộc Johnson kia hoặc đậm hoặc sáng, người một con ngươi là tím có thể tranh Vương.

Long Ngọc vị Minh hậu này là hai con ngươi tím, là thần của Tu La!

"Không ai có thể từ trong ác mộng tỉnh lại, ngươi làm như thế nào?" Nàng nhìn cậu, nàng cũng không tin cậu có thể tỉnh lại, Tu La chết ở trong tay nàng không phải là không có, ác mộng là tâm ma, vô luận người nào đều có tâm ma! Tuy rằng nàng không có hùng mạnh như mộng yểm, không thể giết chết người ở trong giấc mơ, lại có thể để cho người ta bởi vì tâm ma mà chết! Mà nàng đâu? Sẽ nhận được ác mộng vị đẹp nhất! Kia là đồ ăn của nàng!

"A!" Long Ngọc khẽ cười một tiếng, nụ cười trên môi ấm lại, rất ấm, "Ngươi khờ thật hay khờ giả a? Biết ta là Minh hậu, thì cần phải biết sau lưng ta đứng chính là người nào." Nhã Diệc ở phía sau cậu đã lộ vẻ bóng dáng, mắt ngăm đen giống như hồ sâu, không thấy đáy, ánh sáng xuyên không vào, ánh mắt nhìn Yên Dạ Ly giống như nhìn người chết.

"Ngươi rõ ràng yêu người trong giấc mơ!" Nàng không tin, nàng thấy giấc mơ của Long Ngọc, Long Ngọc có bao nhiêu yêu người kia nàng có thể cảm giác được! Coi như là thành Minh hậu cũng không thể quên, chỉ có thể nói rõ yêu có bao nhiêu sâu!

Long Ngọc cười ra tiếng, "Thật đúng là ngốc nghếch!" Khinh thường trong mắt nhìn nàng càng sâu, và Nhã Diệc cùng lúc mở miệng.

"Ta không yêu hắn, làm gì phải gả cho hắn, ta yêu cho tới bây giờ đều là hắn."

"Em ấy không yêu ta, làm gì muốn gả cho ta, em ấy yêu cho tới bây giờ đều là ta."

Hai người nhìn nhau cười.

Cho nên, giấc mơ của nàng không thành thật sự được!

"Các ngươi muốn như thế nào?" Nàng nhìn mặt trời xuống núi trái lại bình tĩnh hỏi, phía sau cửa tiệm mở ra, Tri Dị Thần từ bên trong đi ra, cũng bình tĩnh nhìn hai người, hắn đứng ở phía sau nàng.

"Để cho bản hậu ngẫm lại, làm sao giết chết các ngươi." Long Ngọc tự nhiên dựa thân thể về phía sau, tựa vào trong lòng Nhã Diệc, thói quen nghiêng đầu ở trên mặt đối phương hôn một cái, một đôi tay tự nhiên tóm lên thắt lưng cậu.

Thể hiện tình cảm trần trụi!

"Chúng ta và Minh giới nước giếng không phạm nước sông, Minh hậu thế nào nói ra lời này?" Tri Dị Thần mở miệng, hồi hộp nắm chặt hai tay.

"Chúng ta chỉ là vì sinh tồn, vì cái gì chúng ta đáng chết? Thế gian này chết oan đâu chỉ mười triệu!" Yên Dạ Ly đánh bạo mở miệng.

"Bản hậu muốn các ngươi chết chỗ nào tới nhiều vì sao như vậy? Chỉ bằng các ngươi đắc tội bản hậu!" Long Ngọc luôn luôn không phân rõ phải trái, lời này vừa ra để cho người ta có một loại cảm giác, quả thế.

"Các ngươi giỏi sửa số phận người khác, không đáng chết sao?" Nhã Diệc lạnh nhạt nói.

"Mộng yểm giết người trong giấc mơ cũng là giỏi sửa số phận người khác, vì sao bọn họ là có thể sống?" Yên Dạ Ly không phục.

"Bộ tộc Lâu thị là yêu chủ huyết mạch, mà các ngươi không phải là thần không phải là yêu, vốn thì sáu giới không dung." Nhã Diệc trả lời.

"Minh vương nói đùa, Minh hậu nhà ngươi cũng không giống nhau là không phải người không phải là Tu La sao!" Nàng hùng hổ hăm doạ, Tri Dị Thần âm thầm lôi nàng một cái.

"Ngươi sai." Nhã Diệc lắc đầu, "Thân ái nhà ta là nửa người nửa Tu La, là chi thần giết chóc, làm sao sẽ sáu giới không dung." Anh cười gian xảo dối trá, giống như một con hồ ly già.

Long Ngọc đảo cái liếc mắt, oán giận tiếng, "Cáo già." Đưa tới đối phương hôn hai gò má.

"Trời tối." Long Ngọc liếc nhìn trời, cuối cùng một luồng ánh sáng mặt trời biến mất.

Yên Dạ Ly hốt hoảng xoay người hướng bên trong lầu chạy, nhưng mà, cánh cửa lâu, cửa sổ toàn bộ đều đóng, cự tuyệt nàng ở bên ngoài, nàng sợ hãi kêu, "Đàm! Mở cửa nhanh! Mau cứu ta!"

"Đàm! Ngươi đang làm gì! Mở cửa!" Tri Dị Thần cũng luống cuống, hắn có một loại cảm giác, có việc không tốt sắp xảy ra!

Nhưng mà, không có người trả lời bọn họ, ngược lại là trên người hai người sinh ra từng sợi tơ màu xanh nhỏ như sợi tóc vậy, hai đầu chạm vào nhau lập tức quấn cùng một chỗ, kéo hai người lại gần, hai người cho tới bây giờ chưa từng gặp qua chuyện như vậy, liều mạng giãy dụa, lại vô luận như thế nào cũng giãy dụa không ra, hai đầu đụng vào nhau, sợi tơ lập tức quấn bọn họ cùng một chỗ, càng vòng càng nhỏ, bắt đầu còn nghe được tiếng kêu hai người, từ từ thanh âm gì cũng không có, sợi tơ co lại thành hình cầu lớn chừng bàn tay, ngưng kết.

Tay Long Ngọc một chiêu, viên châu kia bay đến trong tay cậu, sau khi sợi tơ nửa trong suốt ngưng kết giống như thủy tinh, có thể thấy rõ ràng bên trong, trong quả cầu có một thú nhỏ cuộn mình ngủ say, như ngựa như hươu, như chó như ưng.

Đúng vậy, một cái.

Cậu quan sát quả cầu trong tay, nhàn nhạt mở miệng, "Các ngươi sở dĩ thiên lý khó dung, thực sự là bởi vì loạn mệnh bàn, chỉ chẳng qua, loạn là chính các ngươi, một mệnh bàn phân thành hai, một mệnh bàn một người, bản hậu đều không ngoại lệ, huống hồ các ngươi." Cậu bám vào trên mệnh bàn Phượng Giác lại không có chia mệnh bàn của Phượng Giác.

Yên Dạ Ly, Tri Dị Thần, vốn là một, sau đó chia ra thành hai, một chiếm buổi sáng, một chiếm buổi tối, có thể nói bọn họ chui chỗ trống thiên đạo, vô hình trung loạn mệnh bàn.

"Đây là số phận của Yên Tri." Cánh cửa Yên Tri lâu mở ra, Đàm đứng ở cửa, "Xin Minh hậu hãy trả hắn lại cho ta."

"Đây không phải là lý do." Long Ngọc mở miệng.

"Hoàng hôn giấc mơ là loài lưỡng tính, hắn là một con cuối cùng, cô đơn lạnh lẽo thì diễn sinh thành kết quả bây giờ." Đàm bình tĩnh trả lời.

Hắn bảo vệ bộ tộc hoàng hôn giấc mơ rất lâu rồi, lâu đến hắn đều quên, bộ tộc hoàng hôn giấc mơ vốn thì rất thưa thớt, cuối cùng chỉ còn lại có Yên Tri, không biết từ lúc nào bắt đầu, bọn họ phân tách, lại tương hợp, biến về ấu thú giống như tân sinh vậy một lần nữa lớn lên, lại phân tách, tương hợp, tân sinh, lòng vòng như vậy, hắn chẳng qua là cảm thấy hắn ta là cô đơn lạnh lẽo, cho dù có bản thân mình làm bạn với vẫn là sẽ cô đơn lạnh lẽo.

Long Ngọc nhìn hắn nở nụ cười, "Làm khoản giao dịch, ta muốn một mảnh cánh hoa hoa u đàm, ta thì trả hắn lại cho ngươi."

"Được." Đàm không chút suy nghĩ đáp ứng, một mảnh cánh hoa trắng trong suốt xuất hiện ở trước mặt Long Ngọc, cậu tiếp lấy, vứt quả cầu cho Đàm.

"Mang bọn họ rời đi nơi này, rời khỏi cái không gian này." Nhã Diệc mở miệng.

"Có thể." Hắn gật đầu, ôm quả cầu lập tức thì biến mất.

"Thân ái, chúng ta cũng nên rời khỏi." Nhã Diệc nói.

Long Ngọc lắc đầu, "Trước hết chờ một chút, chờ sau khi đám cưới của Tùy Âm thì đi."

"Được." Nhã Diệc gật đầu, kéo Long Ngọc đi vào quán trà.

Long Ngọc nửa quay đầu lại, nhìn thấy trên bệ cửa sổ của Yên Tri lâu đặt bình nhỏ ngọc lưu ly, bên trong có một viên châu sáng di động lên xuống, để cho chai phát ra thất thải quang mang, cậu cảm thấy rất đẹp mắt, tay một chiêu bình nhỏ thu vào trong tay áo.

Coi như là bồi thường bị ác mộng hù đến tốt rồi!

Ngày Tùy Âm thành thân kia, thành Ngọc Lăng là tương đối náo nhiệt, mà chuyện ngày đó, Tùy Âm căn bản cũng không nhớ kỹ, giống như chỉ là ngủ trưa làm một giấc mộng mà thôi.

Lúc toàn thành chúc mừng, Long Ngọc đã ở ngoài mấy trăm dặm, cậu đứng ở bên ngoài sân nhà một hộ, quay đầu lại nhìn về phía Nhã Diệc, đối phương cưng chiều sờ sờ đầu cậu, "Đi thôi, ta ở nơi này chờ em."

"Ừm." Cậu giấu đi thân hình đi vào trong sân nhà.

Trong sân trồng đầy hải đường, đây vốn là mùa cần phải nở hoa, cành cây nơi này lại là trụi lủi, không có gì cả, trong một cánh cửa mở phân nửa, một tên thiếu niên nằm ở trên nhuyễn tháp nghỉ ngơi, lư hương trong phòng đốt hương, đột nhiên một cổ mùi trong trẻo nhưng lạnh lùng tản ra ở trong phòng, hắn muốn mở mắt ra, lại càng ngày càng mệt, trong miệng lẩm bẩm kêu một tiếng, "Là ngươi sao?"

Lúc hương trong lư hương cháy hết, thiếu niên tỉnh, dường như mơ thấy một giấc mơ, lại không nhớ rõ, giống như có ai đã tới, hắn gõ gõ đầu của mình, thật sự là ngủ hồ đồ!

"Thiếu gia thiếu gia! Hoa nở! Hoa hải đường rốt cuộc mở!" Gã sai vặt hưng phấn chạy vào.

Thiếu gia cảu nhảu từ trên giường xuống tới, túm gã sai vặt hỏi: "Nở?"

"Nở!" Gã sai vặt vội vàng gật đầu.

Thiếu niên chạy trong viện, quả nhiên hải đường trồng năm năm toàn bộ khai hỏa, một mảnh màu ngọc bích, tuyệt đối cực kỳ xinh đẹp.

"Quả nhiên rất xinh đẹp." Thiếu niên lộ ra nụ cười, sửng sốt một chút, lúc đó vì cái gì muốn trồng nhiều hải đường màu ngọc bích như vậy? Hừm, tựa hồ là muốn thấy các loại tuyệt sắc này đi!

Bên ngoài sân nhà Long Ngọc vươn tay, dắt tay Nhã Diệc.

"Về nhà đi."

"Ừm."

Hai người vai sóng vai đi cùng một chỗ.

Cánh hoa hoa u đàm nhưng vong tình, có lúc nhớ kỹ quá sâu cũng không phải là chuyện tốt, qua Nại Hà, uống qua Canh Mạnh bà, lại vẫn như cũ nhớ kỹ, đối với nhân duyên kiếp sau là không công bằng, nhất là tình yêu đời trước không cách nào có kết quả.

Long Ngọc quay đầu lại nhìn sân nhà, những hải đường màu ngọc bích đang nở ra tươi đẹp, giống như người kia vậy, là người đàn ông tốt, chỉ tiếc...

Lạc, cảm ơn ngươi đã từng yêu qua ta, ta có thể cho ngươi cũng chỉ có như vậy, ngươi kiếp này kiếp sau, sau này sẽ có nhân duyên của mình.

Cậu quay đầu lại lộ ra ý cười với Nhã Diệc, Nhã Diệc cái gì cũng không có hỏi,, hai người cùng nhau rời khỏi.

Yêu không có đúng sai, không có yêu trước yêu sau, chỉ có tác thành.

Tác thành của Lạc, ở đáy lòng Long Ngọc Lạc là người tốt, tác thành của Long Ngọc, cho hắn nhân duyên của mình, để cho hắn đi ra.

Giữa bọn họ, không quan hệ tình yêu, có lẽ chỉ có động tình qua, lại cuối cùng gặp thoáng qua.

'Chân Nhi, phải hạnh phúc.'

Ừm, ta hiện tại rất hạnh phúc, ngươi cũng phải có hạnh phúc của ngươi.

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói: ngày mai là sinh nhật cha, hừm, đại khái sẽ không mở máy tính, văn văn đặt ở hộp bản nháp, sẽ đổi mới vào hôm nay.

Moazzz

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top