Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 109 >>> 112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 109 :

 

Ra đến xe, tôi đâm chột dạ khi nhìn bộ mặt đỏ gay của chú tài xế :

 

- Mấy đứa lấy đồ lâu quá, nhanh chú còn về chở hàng nữa !- Dạ…xong ngay chú ơi ! – Giọng mấy nhỏ con gái đang lục đục kéo mớ trái cây ra.

 

- Đưa N cầm dùm cho ! – Tôi galang.- Hì, Mai cầm được mà ! – Tiểu Mai cười lắc đầu.- Ừ…cũng được ! – Tôi lúng búng đáp, thôi cũng tốt, nhỡ đang xách ba lô dùm Tiểu Mai lại bị em Vy bắt gặp thì khổ, dù rằng xác suất để 3 đứa tôi gặp nhau trong cánh rừng này khi mà học sinh toàn trường 3 khối đang tập trung là rất ít, phải gọi là hầu như không có, nhưng cẩn tắc vô ưu vậy, chứ lại như hôm giả say ngoài biển thì có mà tèo !

 

Ngang qua cổng trại của 12A15, tôi thấy lúc nhúc học sinh vẻ như là của các lớp khác đứng phía trước đang nhìn vào mẩu giấy A4 trên cổng xì xào bàn tán gì đó.

 

- Gì vậy nhỉ ? – Tôi tò mò bước lại gần xem.- À, mỗi trại sẽ chuẩn bị 1 câu đố, lớp nào giải được thì sẽ có quà đó N ! – Tiểu Mai vội giải thích.- Ái chà, trúng tủ rồi ! – Tôi liếm môi hớn hở.

 

Câu đố của 12A15 là một bài toán liên quan đến việc chia số viên đá cho 20 ô thành số lượng bằng nhau, còn cụ thể bài toán đó ra sao thì tôi ko còn nhớ rõ, nhưng chỉ nhớ mỗi việc tôi chen vào đám đông mất 5s, nhìn sơ bài toán mất 3s, và tổng cộng 10s đến khi nhận quà.

 

- Đố thế này thì dễ ợt chứ có khó gì ! – Tôi cười tự mãn, nhận lấy 2 chai 7up từ 12A15.- Còn nhiều câu của các lớp khác lắm ! – Tiểu Mai tiếp lời.- Hề hề, đi hốt quà thôi ! – Tôi hất hàm đi tiếp.

 

Đến trại của 12A14, đập vô mặt tôi là 1 câu đố mẹo rất hay thường gặp.

 

- Từ gì mà 100% người Việt Nam đều phát âm sai ? – Đại diện 12A14 khoanh tay hỏi.- Sao đây Mai ơi ? – Tôi cười cười nhìn sang Tiểu Mai.- Thì N nói đi, biết rồi còn hỏi ! – Nàng lắc đầu đẩy vai tôi.- Hì, là từ “ sai “ , phải hông bạn ? – Tôi trả lời.- Ây dà…đúng rồi ! – Đại diện 12A14 gãi đầu thừa nhận.

 

Câu đố của 12A12 cũng khá dễ, nhưng là đối với Tiểu Mai, với tôi thì hơi khoai.

 

- Lion = ai + ai ? – Nhỏ đại diện 12A12 ra đề.- Là sao nhỉ ? – Học sinh vài lớp khác ngơ ngác.- Ai + ai là thế quái nào ? – Tôi đần mặt ra, nhìn sang Tiểu Mai.- Lion là sư tử = sư + tử = thầy + trò, nhỉ ? – Nàng mỉm cười trả lời.- Ừ, đúng đó ! – Nhỏ 12A12 cười tít mắt, trao ra phần quà là bọc bò khô cỡ vừa.- Quá đỉnh ! – Tôi thán phục nhìn Tiểu Mai rồi nuốt nước bọt nhìn bọc bò khô trong tay.

 

Thế là tiếp sau đó là chuỗi thắng giải đố huy hoàng liên tiếp của hai tinh anh 10A1, những câu đố logic thì tôi diệu võ dương oai, những câu đố mẹo hay ngoại ngữ thì Tiểu Mai phô trương thanh thế, 2 đứa tôi cứ gọi là tay xách nách mang quà đố của các lớp khác, đến nỗi sau khi giải xong câu của 12A1, tôi còn phải xin thêm cái bọc nylon cỡ to để dồn hết quà vô đó, và bọn học sinh lớp khác thì lắc đầu ngán ngẩm, có đứa hâm mộ quá còn đi theo xem bọn tôi giật giải ở các lớp khác.

 

Ngang qua trại 12A2, tôi lắc đầu đi thẳng cho qua chuyện, vì đây là trại của ông anh, mà hễ dính tới ổng là tôi thể nào cũng gặp xui, nhưng sự đời nó ko bao giờ được như ý.

 

- Bé nè, sao ko giải câu đố lớp anh ? – Một ông 12A2 nhảy ra chặn đường Tiểu Mai.- Ơ….. ! – Nàng ngơ ngác đứng lại.

 

Tôi lắc đầu than khổ, định đến kéo Tiểu Mai dông luôn, dè đâu bọn mấy ông trai làng 12A2 bắt đầu túa ra quanh nàng, thế là tôi đành tặc lưỡi quay lại bước vào tham chiến.

 

- Câu đố gì vậy mấy anh ? – Tôi thấp thỏm hỏi, mắt dáo dác nhìn quanh xem có ông anh bá đạo đang lảng vảng gần đây không.- E hèm, chú em muốn thử à ? – Ông đội nón ngược khi nãy hất hàm hỏi.- À…dạ… ! – Tôi rụt cổ đáp.- Được, là thế này, chia một hộp có 3 cây kẹo cho 3 người, chia làm sao mà mỗi người được 1 cây mà trong hộp vẫn còn dư lại 1 cây ? – Anh này cười khẩy.

 

Tôi mặt ngu ra, là thế quái nào nhỉ ? Mỗi người được 1 cây, mà trong hộp còn dư 1 cây, tức là nhiều nhất trong hộp phải có 4 cây chứ ?

 

- Bẻ đôi cây kẹo thứ 3 ra à anh ? – Tôi cắn môi hỏi.- Không…phải…. ! – Tiểu Mai kéo áo tôi lại nhưng đã muộn.- Ranh con… ! – Ông anh tôi ở đâu nhảy xổ ra núm đầu tôi lại.- Ahhhh…cái gì nữa ? – Tôi la bài hãi.- Mày bôi tro trát trấu vô mặt tao à thằng nhãi ? Bẻ cái gì, bẻ cái đầu mày à ? - Ổng ấn 2 nắm đấm vô 2 bên thái dương tôi.- Ahhh…thả đệ…ra…..chưa kịp…nghĩ…mà… ! – Tôi ôm mặt rống lên.- Gì thế P ? – Chị xinh đẹp khi nãy ngạc nhiên kéo ông anh tôi lại.- Mất mặt tao quá mà… ! - Ổng gằn giọng.- Mất…cái gì…đại ca ngon…giải đi ! – Tôi nhăn mặt.- Giải con khỉ, câu này tao đố chứ ai ! - Ổng thiếu điều muốn đạp tôi thêm phát nữa.- Hừ….nãy…đệ chưa kịp…nghĩ kĩ thôi ! – Tôi lúng búng chữa thẹn.- Mày có mà nghĩ đến mai, xem em dâu giải này ! – Ông anh tôi nhìn sang Tiểu Mai.- Dạ…chia 2 cây kẹo cho 2 người kia trước, lúc này…trong hộp còn lại 1 cây, đưa cả hộp kẹo cho người còn lại luôn…vậy là 3 người 3 cây, mà trong hộp vẫn còn 1 cây ! – Tiểu Mai trả lời, ái ngại nhìn sang tôi đang nhăn như khỉ ăn ớt.- Chính xác ! – Ông anh tôi vỗ tay, kéo theo là mấy ông bạn ổng cũng rào rào bên cạnh.- Đệ…cũng định nói vậy… ! – Tôi cố cãi cùn.- Á…à…được, giờ tao với mày đi giải mấy câu lớp khác, xem trình chú thế nào ! – Ổng đẩy tôi chúi nhủi ra trước.- Khoan…quà đâu ? – Tôi hỏi.- Không đến lượt mày cầm ! – Ông anh tôi khoát tay, rồi chìa ra quyển từ điển nho nhỏ - Của em nè !- Dạ…cảm ơn anh ! – Tiểu Mai cười.- Hôm nào qua lớp anh chơi nha bé ! – Một ông khác trờ mặt tới.- Chú chưa ăn đòn chưa sợ mà ? – Ông anh tôi bẻ tay răng rắc.- Bố giỡn tí mày làm gì ghê thế ! – Ông kia nhảy thót ra đằng sau.- Đi mày ! – Rồi ông anh tôi đẩy tôi ra trước, Tiểu Mai vội đi theo sau.

 

Tôi rủa thầm trong bụng, phủ phui cái trại 12A2, quỷ tha ma bắt thế nào mà lại đi ngang qua thế ko biết ? Để bây giờ bị dắt như dẫn độ tội phạm ra nhà giam, tôi đi trước, Tiểu Mai đi cạnh, ông anh tôi và bà chị xinh xắn khi nãy cười giỡn ầm ầm phía sau.

 

- Dừng lại, nhìn kìa chú ! – Ông anh tôi kéo tay lại.- Đang xem nè ! – Tôi nhăn mặt.

 

Câu đố của 11A30 vừa nhìn là tôi đã nghĩ bậy, Tiểu Mai vờ như không thấy, nó phải gọi là tào lao quá thể.

 

- Con trai có cái gì quý nhất ? – Một ông đại diện lớp này hỏi.- Ái chà…. ! – Thằng học sinh lớp khác kế bên tặc lưỡi rồi đáp bừa – Chắc là…bi… !- Bi cái đầu mày ! – Ông anh tôi quắc mắt nạt, làm thằng này lượn ngay tắp lự.- Chứ là gì ? – 11A30 hỏi.- Ngọc trai, hề hề ! - Ổng cười vênh mặt- Ờ…. ! – Đại diện 11A30 xuôi xị trao quà ra.

 

Sặc, tôi cứ tưởng câu đố hỏi…cái vụ kia, chứ thế này thì gọi là đố mẹo bậy bạ rồi, thằng nào lại chả nghĩ như tôi vừa rồi chứ, ai mà ngờ được là hỏi con trai nhả ngọc dưới biển !

 

Sang trại 11A28, lại thêm một câu đố bá láp nữa, tôi đần mặt ra, bên cạnh Tiểu Mai cũng tròn mắt không hiểu gì.

 

- Em trai của Mai An Tiêm là ai ? – Lớp này hỏi.- Ớ…Mai An Tiêm có em trai à ? – Tôi ngơ ngác.- Có sao không ? Chưa đọc lịch sử à ? – Lớp 11A28 cười sằng sặc.

 

Tôi bắt đầu toát mồ hôi, rõ ràng trong Sự tích dưa hấu đâu có nhắc gì đến em trai của Mai An Tiêm đâu chứ, thế quái nào mà tụi này lại biết được, tôi nhìn sang Tiểu Mai, nàng cũng lắc đầu chịu thua.

 

- Dễ ợt ! – Ông anh tôi nói thản nhiên.- Là ai ? – Bọn 11A28 hỏi.- Mai An Chích, sau Tiêm là Chích chứ gì nữa ! - Ổng nhún vai đáp.- Giỏi ta ! – Lớp này xác nhận.

 

Tôi thì lúc này gọi là cái mặt chảy dài ra như trái dưa leo, lão anh tôi chơi cú này độc quá, rõ ràng trình đấu láo ổng cao hơn tôi nhiều, tôi sức mấy mà chơi lại.

 

- Thấy chưa chú ? Hơn nhau là ở cái này ! – Ông anh tôi chỉ lên đầu.- Câu đố tào lao tào đế…. ! – Tôi rầu rầu đáp.- Mày nói với anh mày thế à ? - Ổng sầm mặt.- Kìa P, ăn hiếp em hoài ! – Chị dễ thương nhăn mặt.- Hề hề, anh em mình giỡn nhau vậy hoài mà, phải hông hiền đệ ? - Ổng vỗ vai tôi gằn giọng, cười nham hiểm.- Dà…dạ…đúng rồi ! – Tôi lạnh gáy, a dua theo ngay tắp lự- N bị át vía rồi ! – Tiểu Mai khúc khích cười, thỏ thẻ nói vào tai tôi.

 

Quả thật tôi bị ông anh áp đảo hoài, bình thường tôi chả sợ bố con thằng nào, thế mà cứ đụng ông đại ca bá đạo này là tôi tắt đài, như đèn dầu trước bão, ổng hắt hơi cái là tôi văng ra tận đâu đâu, hết có cơ hội về quê hương. Tôi vừa đi vừa thầm kêu khổ, cái thời giải đố huy hoàng của tôi với Tiểu Mai giờ đã tụt vào tay hai anh chị phía sau mất rồi !

 

Chap 110 :

 

Nhưng ko phải chỉ có mình nhóm 4 người chúng tôi là giỏi giải đố, các lớp khác cũng có ngoạ hổ tàng long, bọn tôi dạo quanh vài vòng nữa thì thấy đa số các câu đố đều vừa được tháo xuống vì đã có người giải xong, rốt cuộc sau gần 30 phút quần thảo thì cục diện “ cưỡi ngựa xem hoa “ bây giờ đã chia làm 2 tốp, anh em nhà tôi cùng Tiểu Mai và bà chị kia là một, và nhóm còn lại là băng bọn 11A1 và 10A2, tôi nhận ra vì có cả thằng lỏi A2 hôm nào đua Toán cùng tôi, tóm gọn lại là 12A2 vào 10A1 chung chiến tuyến, và 11A1 cùng 10A2 vẫn đang chống cự quyết liệt.

 

Về phần giải mấy câu đố tào lao bá láp thì ông anh tôi vẫn bá đạo như thường, còn các câu đố logic ổng nhường tôi ra tay, nhưng cũng có lắm câu mà cả 4 người chúng tôi đều bí chứ không phải là bất bại.

 

Như câu đố của 11A13, tôi với Tiểu Mai bó tay đã đành, đến ông anh tôi cũng ngơ ngác mất cả lúc.

 

- Ước mơ của gấu trúc là gì ? – Đại diện 11A13 hỏi.- Ăn thật nhiều lá trúc à ? – Ông anh tôi liếm môi.- Sai rồi, he he ! – Lớp này cười khẩy.- Được thả về thiên nhiên ? – Tiểu Mai dè dặt đáp.- Cũng ko phải em ơi ! – Một thằng con trai 11A13 nhanh nhảu trả lời.

 

Tôi cứng họng luôn, chả biết trả lời như thế nào cho phải, gấu trúc thì làm gì có ước mơ chứ ? Có thì ai mà thực hiện cho nó ? Bọn này hỏi vớ vẩn quá sức.

 

- Chứ sao ? – Ông anh tôi bắt đầu nóng.- Sao là sao ? – Bọn lớp kia hỏi vặn.- À biết rồi, gấu trúc muốn được chụp hình màu ! – Một đứa bên 11A1 nói.- Ơ…đúng rồi này ! – Đại diện 11A13 xác nhận.- Chụp hình màu ? – Chị dễ thương ngơ ngác.- Ừ, gấu trúc panda có 2 màu đen trắng chứ mấy, nên nó muốn được có thêm màu sắc, hề hề ! – 11A1 cười đểu.

 

Tôi với ông anh không hẹn mà cả 2 thằng cùng sầm mặt, vặn tay răng rắc, chả phải vì câu hỏi tào lao này của tụi 11A13, mà tiếc vì bị bọn 11A1 giật quà, ác cái quà là 2 chai Sting mới đau.

 

- Đố quái gì toàn chơi bố láo ! – Ông anh tôi quạu đeo, quên mất là chính ổng cũng khoái trả lời mấy câu bá láp như vậy.- Mất 2 chai Sting, điên thật ! – Tôi hùa theo.- Bên này nè P ơi ! – Bà chị kia kéo tay ông anh tôi sang trại 11A1.

 

Tôi với Tiểu Mai cũng ghé mắt xem thử coi câu đố của bọn kình địch này nó ra làm sao, gọi là kình địch vì trận đá banh giao hữu hồi kỳ 1 bọn tôi vẫn còn ấm ức vì thua.

 

- Có 2 làng nói dối và làng nói thật, đầu mỗi làng có đại diện 1 người đang đứng, giả sử ta không biết đâu là làng nói dối và làng nói thật, và bạn chỉ được nói 1 câu với người đứng đầu đường, làm cách nào để người ta dẫn bạn đến làng nói thật ?- Hề hề, ko giải nổi đâu ! – Bên 11A1 nãy giờ đi giải đố cùng bọn tôi đã thấy lớp mình có biến, lật đật trờ tới chơi đòn gây nhiễu tâm lý.

 

Thể loại câu đố kiểu này thì tôi xem phim ảnh cũng hay gặp, lúc bình thường ngồi yên tĩnh 1 mình thì cũng có thể giải ra, nhưng bây giờ xung quanh bọn tôi là cả đám đông 11A1 và 10A2 cùng các lớp khác cùng giải, đau não hơn là 11A1 liên tục chơi tuyệt kỹ thượng thừa của võ lâm tối cổ là…tâm lý chiến.

 

- Câu này tao vắt óc ra suy nghĩ cả đêm mới được đấy !- Ghê thế cơ à ? Thế thì ai mà giải nổi ?- Chắc mỗi lớp mình giải được !- Hề hề, thế là 2 chai Pepsi cỡ bự này lớp mình đành thầu rồi !

 

Tôi thừa biết là băng bọn 11A1 đang chơi trò dóc tổ, câu này lấy trên mạng hay trên phim ảnh xuống chứ làm quái gì mà nghĩ ra được như thế !

 

- Chà…. ! – Ông anh tôi đăm chiêu.- Ừm…. ! – Tôi cũng nhăn mày nhíu mặt.- Èo…… ! – Thằng cán sự toán bên 10A2 cũng ra vẻ suy nghĩ tợn, hết ham làm đồng minh với 11A1 nữa, coi mòi nó quyết tâm ôm 2 chai Pepsi về.

 

Bây giờ ko biết làng nào là làng nào, mà cũng ko biết người nào nói dối người nào nói thật, nếu hỏi bừa 1 trong 2 người là “ Anh có phải người nói dối ko ? “, thì một là người này sẽ lắc đầu, như vậy tức đấy là người nói thật, nhưng chắc gì người nói thật đang đứng ở làng nói thật, nhỡ đứng bên làng nói dối thì sao ? Nhưng nếu người được hỏi gật đầu, thì tức là người nói dối, cơ mà người nói dối thì đời nào nói thật, nó phải lắc đầu mới đúng chứ ? Mà nếu là người nói dối thì đời nào nó dẫn mình đến làng nói thật là nơi cần phải đến ? 

 

Vậy là thế quái nào ta ? Thật thật giả giả nó cứ rối tung beng lên, cái này gọi là bọn tôi càng nghĩ càng sai, tự mình dẫn mình vô chính cái mê cung của mình đặt ra để rồi quên luôn cả lối thoát. Ông anh tôi mặt đã bắt đầu phừng phừng hoả khí, và tôi thì đã não đã bốc khói, thằng 10A2 bên kia vẻ như ko ham hố gì chai Pepsi nữa, bọn các lớp khác cũng chỉ biết xì xào bàn tán.

 

Tôi liếc sang ông anh, ổng chuyển sang liếc mặt bọn 11A1 đang vênh lên, rồi vặn tay liếc lại…sang tôi, tôi hoảng hồn, cả 2 thằng cùng…nhìn sang Tiểu Mai, tự dưng lúc này 2 anh em tôi đồng tâm xem nàng như cứu cánh cuối cùng hay sao ấy !

 

- Sao…Tiểu Mai ? – Tôi thì thầm hỏi.- Là sao ? – Nàng ngơ ngác.- Giải được không em ? – Ông anh tôi thều thào.- Dạ...được ! – Nàng gật đầu.- Trời đất quỷ thần ơi ! – Ông anh tôi ôm đầu bổ ngửa ra sao.- Gì…vậy ? – Nàng tròn mắt ngạc nhiên.- Giải được thì em nói đáp án ra đi , còn đợi gì nữa ? – Lão anh tôi nhăn hí.- Em tưởng anh với N muốn tự giải ! – Tiểu Mai đáp tỉnh queo.- Hự, bí nãy giờ mà tiểu thư ! – Tôi thẫn thờ.

 

- Sao ? Có ai giải được câu này không đây ? – 11A1 lớn tiếng hỏi.- Đây nè ! – Tôi nói lớn.- Nói nghe coi ! – Ông tiền đạo số 10 mà tôi còn nhớ mặt đang nheo mắt hỏi.- À…như vầy, chọn 1 trong 2 người rồi bảo, “ Hãy dẫn tôi đến làng của anh “, thì mình sẽ đến được làng nói thật ! – Tiểu Mai trả lời.- Ừm…Giải thích đi em ! – Đám đông hết thảy đều nhìn Tiểu Mai.- Theo câu nói trên, thì dù không biết ai là người làng nào, nhưng chắc chắn rằng nếu là người nói thật, hiển nhiên sẽ dẫn ta đến làng nói thật, còn nếu người được hỏi là người nói dối, thì người này sẽ không đời nào dẫn ta đến làng của người đó, tức làng nói dối, mà sẽ dẫn đến làng của đối phương là làng nói thật. Vậy đằng nào ta cũng sẽ đến được làng nói thật ! – Nàng từ tốn giải thích.

 

Đám bọn tôi trố mắt nhìn Tiểu Mai phán như thánh sống, nghe đến đâu thấy đầu óc mình sáng ra đến đây, y như những kẻ tu hành lầm đường lạc lối nay đã giác ngộ kinh phật của Đại Thiện Như Lai vậy.

 

- Ừ, đúng rồi đấy ! – Anh này cười thán phục, trao quà cho bọn tôi.

 

- Tuyệt chiêu, em đỉnh quá ! – Ông anh tôi vung tay ca ngợi Tiểu Mai.- Hì, đâu có gì ! – Nàng khiêm tốn đáp.- Không, giỏi thật đấy ! – Bà chị kia nhìn nàng ngưỡng mộ.- Do em gặp mấy câu đố logic như này nhiều thôi ! – Nàng trả lời.- Thế này thì nhóm mình vô đối mất rồi ! – Ông anh vờ ngửa mặt cảm khái.- Không có đâu, bên 11A1 còn đi theo kìa ! – Bà chị tiếp lời.- Tụi này khoái làm đối thủ bọn mình thế nhỉ ? – Tôi nhăn mặt khó chịu.- Đâu sao, thà có một kẻ thù thông minh còn hơn có một người bạn ngu ngốc ! – Tiểu Mai nhún vai nói thản nhiên.

 

Ba người bọn tôi đần mặt ra, nhìn nàng không chớp mắt vì câu vừa rồi quả là hơi bị…sốc, riêng tôi thì lại thấy thinh thích, hổng dè lâu lâu Tiểu Mai cũng cá tính phết ! 

 

- Thế câu đố của 10A2 là gì nhỉ ? – Ông anh tôi cười đểu nhìn thằng cán sự Toán 10A2.- À…cũng dễ thôi ! – Thằng này đáp, ra chiều uý kị.- Dẫn anh tới lớp chú coi ! - Ổng hất hàm ra lệnh.

 

Câu đố của bọn 10A2 dễ ẹc, vẻ như bọn nó hết chuyện hay sao mà đem bài toán lớp 10 vô để làm câu đố, chẳng thà ra đề bá láp như các lớp khác còn hay hơn, ông anh tôi liếc cái rồi hừ nhạt chả buồn giải đề, bỏ đi luôn.

 

- Qua trại hiền đệ xem câu đố nào ! – Ổng khoác vai tôi.- Lớp mình ai ra đề vậy Mai ? – Tôi hỏi.- À…mình đó ! – Nàng đáp.- Bỏ xừ chưa đại ca ! – Tôi nhìn lão anh cười mỉa mai.- Hơ, chiến luôn chứ sợ gì ! - Ổng mạnh miệng nói cứng, dù tôi biết là trong bụng ổng cũng đang thấp thỏm lắm đây.- Không khó đâu anh! – Tiểu Mai cười cười.

 

- Ớ…mày dẫn đại huynh đến à ? – Thằng T trố mắt.- Dạo…ạo…chơi….à ? – K mập ngấu nghiến mớ chả lụa trong miệng.- Qua giải đố ấy mà ! – Tôi trả lời.- Mày…mày nội gián à ? – Thằng L đi theo.- Nội cái đầu mày, tao còn chưa biết câu đó ra sao ! – Tôi quắc mắt cự lại.- Dẫn anh qua xem coi mấy đứa ! – Ông anh tôi ngoắc tay.- Dạ…để em ! – Thằng D nhanh nhảu dẫn ông anh tôi đến chỗ treo câu đố.

 

- “ Cái gì nhìn dưới kính lúp không thể nào phóng to lên được ? “

 

- Câu này của Mai ra đó hở ? – Tôi ngẩn người hỏi.- Ừ ! – Nàng mỉm cười đáp.- Cái gì nhìn qua kính lúp lại chẳng thấy to lên ! – Ông anh tôi lẩm bẩm.- Đồ đạc đâu ra nhiều thế chú ? – Thằng C lục lọi mớ quà.- Khổ công lắm mới hốt về được đấy ! – Tôi cười tự mãn.- Thế giải được câu này không ? – Ông anh tôi sừng sộ nhìn tôi.- Hề hề, của lớp đệ mà, đệ nỡ lòng nào giải chứ ? – Tôi vờ rụt cổ.

 

- Nói đáp án nghe coi ! – Tôi thì thầm với thằng L.- Biết đâu mà nói ! – Nó nhún vai đáp.- Ớ…tụi mày ở đây nãy giờ mà ! – Tôi ngạc nhiên.- Bọn tao cũng có biết câu này của Mai đâu, đang bí nãy giờ đây ! – Nó lắc đầu.

 

- Đại huynh…bí rồi hiền đệ ơi ! – Ông anh tôi ỉu xìu vỗ vai tôi.- Ờ…đệ cũng như rứa ! – Tôi nửa rầu rĩ, nửa khoái chí.- Thôi để câu này cho các lớp khác giải, chừng nào về nhà nói đáp án tao nghe ! – Rồi ổng cùng với bà chị kia về, ko quên cầm theo 1 chai Pepsi loại bự khi nãy.

 

Tầm vài phút sau, canh chừng lúc em Vy vẫn chưa từ trại chỉ huy về, tôi tò tò đi theo Tiểu Mai từ trại trước trại sau, rồi lại từ trại sau ngược ra cổng, mặt ra vẻ đăm chiêu tợn.

 

- Gì thế N ? – Nàng phì cười hỏi.- Hì, đáp án câu đố, bí rồi ! – Tôi tò mò.- Dễ lắm ! – Nàng nheo mắt.- Nhưng bó tay rồi mà ! – Tôi ngoan cố.- Là…góc ! – Tiểu Mai trả lời.- Hả ? Cái gì góc ? – Tôi trố mắt, hình như nãy nghe sót.- Góc hình học ấy, N đâu thể nào phóng to hay thu nhỏ nó được, kính lúp cũng vậy thôi, bao nhiêu độ là bấy nhiêu độ, bất di bất dịch ! – Nàng từ tốn giải thích.- Ớ…ờ ha.. ! – Tôi ngớ người.

 

Đến đây chỉ biết gọi là mười phần bái phục nàng, xưa nay tôi luôn tự hão cái khoản thông minh của mình là nhất, dè đâu nhân ngoại hữu nhân, đúng là không lường trước được. Tôi thầm tiếc hùi hụi cho tụi K mập ko chịu đi theo xem bọn tôi trổ tài lúc giải đố mấy lớp khác, nếu mà thằng D có mặt lúc đó thì thể nào nó cũng tôn Tiểu Mai lên làm thần mất, vì nó đã hay gọi đùa tôi là thánh rồi mà tôi còn thua nàng mấy bậc, cái này theo như tiên hiệp thì gọi là “ Siêu phàm nhập tiên, siêu tiên nhập thánh, siêu thánh nhập thần, siêu thần nhập tôn “ , hề hề !

Chap 111 :

 

Tầm 10 giờ hơn, tôi ngồi dựa gốc cây nhìn chai Pepsi cỡ bự mà lắc đầu ngao ngán, tất cả chỉ vì…thiếu đá lạnh, uống nước ngọt mà thiếu đá lạnh thì uống thế quái nào được.

 

- Sao cái mặt mày thảm thế ? – Thằng L ngồi kế bên đang chỉnh sửa lại con diều nó tự làm để chuẩn bị thi thả diều cho buổi chiều.- Khát quá ! – Tôi thều thào.- Mày ôm nguyên chai nước bự chảng đó mà khát gì ? – Nó trố mắt ngạc nhiên.- Không có nước đá, khó uống ! – Tôi nhăn nhó.- Thế đợi tới giờ cơm, thể nào cũng có trà đá, vớt đá bỏ vô ! – Thằng L nhún vai nói tỉnh queo như ko có gì.- Đợi tới đó thì thân tao héo úa như….ế ế….mập…cái ly gì thế ? – Tôi đang rên rỉ thì nhìn thấy K mập tay cầm ly nước đá mát lạnh đang đi ngang qua.- Ly nước chứ gì, mày hỏi ngu ! – Thằng K nhếch môi.- Thì biết, nhưng mày kiếm nước đá đâu ra thế ? – Tôi sẵng giọng.- Suỵt…qua đây ! – Rồi nó ngoắc tay làm bộ bí hiểm.

 

Thằng L và tôi ôm con diều chạy theo K mập ra sau lều, đến chỗ mấy thùng đựng trái cây mà khi nãy bọn tôi xách lên trại.

 

- Trái cây mà, đá đâu ? – Tôi thắc mắc.- Đá dưới chân mày chứ đâu ! – Thằng T nhập bọn.- Đâu ? – Tôi ngạc nhiên tợn.- Mấy cục lăn lông lốc dưới đất đó ! – Nó cười đểu.- Dẹp mày đi ! – Tôi sầm mặt.

 

Tôi hồi hộp nhìn K mập dở tấm bạt phủ trên mấy thùng đựng trái cây ra, cuối cùng nó lôi ra một cái thùng xốp cỡ vừa như những người bán dừa ướp lạnh ngoài chợ.

 

- Thế nào ? – K mập nháy mắt, trên tay nó là một bọc nylon đựng nước nhưng đã đông thành đá lạnh.- Tuyệt chiêu, sao nãy giờ ko nói ? – Thằng T háo hức.- Hề hề, tao dặn em H đem lên đấy ! – K mập cười tự hào.- Nước đá mà mày giấu như giấu bom ấy ! – Tôi liếm môi.- Ko giấu chúng mày bu vào thì nổ banh cái thùng xốp luôn à ! – Thằng K nói.- Mà to tổ bố vầy sao uống ? – Thằng L liếm môi.- Đập ra, mày hỏi đần thế ! – Thằng T cà khịa.- Lấy gì mà đập ? Đầu mày nhé ? - L đội trưởng cười gằn.- Tao quên dặn em H đem đồ đập đá rồi ! – K mập méo xệch mặt thừa nhận.- Chứ nãy mày lấy đá nhỏ đâu mà uống ? – Tôi hỏi tiếp.- Tao qua bọn 10A3 xin ! – Nó đáp.- Ơ cái thằng, A1 mà phải đi xin A3 à ? – Thằng T sừng sộ.- Bọn con gái bên đó nhờ tao chỉnh dùm cái ampli nghe nhạc, tao tiện tay xin về ly đá uống thôi mà ! – K mập nhún vai đáp.- Thế…sao ko xin nhiều vào ? Ích kỷ ! – Bó tay thằng T, nó tráo trở ko đỡ được.- Rồi giờ tính sao với cái bịch đá này đây ? – Tôi bắt đầu sửng cồ.- Ai biết, đừng hỏi tao ! – K mập lắc đầu.- Tất cả dang ra, để anh ! – Thằng C ở đâu nhào vào.- Mày tính làm gì đấy ? Ớ, đóng phim à ? – Thằng T há hốc mồm.

 

Thằng C giật phăng cái mũ xuống đất, xăn tay áo lên, thu nắm đấm lại, mặt mày ra vẻ căng thẳng như đang sắp vận công phát kình.

 

- Chúng mày xem nhé, đây gọi là Thiết Quyền Công, tuyệt học thất truyền đã lâu của võ lâm thần thoại ! – Nó hít một hơi thật sâu.

 

Bọn tôi dù biết thằng này sẽ chẳng làm nên trò trống gì đâu, nhưng cũng hồi hộp xem thử vì nghe đâu thằng C học võ cổ truyền từ nhỏ, nó có gãy tay cũng ko sao, nhưng nhỡ như bọc nước đá vỡ nhỏ ra thì càng tốt.

 

- Bịch….ú….ahhh….a…a…. ! – Thằng C ôm tay rú lên, bọc đá vẫn ko suy suyển.

 

Tụi tôi phá lăn ra cười sằng sặc, thằng C thì đang giãy đành đạch trên đất, trông cái bộ như con choi choi vừa bị người ta cầm cây chọc vào.

 

- Khó đỡ quá, hông dè thằng này bị hoang tưởng ! – Tôi quệt nước mắt, cười méo xẹo vì cái bụng đau quặn lại do cười gập cả người.- Mà tao thấy cũng có lý đấy, tụi mình thi nhau đập, có ngày bịch đá cũng bể ra à ! – K mập cà khịa.- Bể ra hay tan ra nước hết ? – L đội trưởng lồm cồm đứng dậy.- Giờ tính sao ? Hay lụm đá cuội chọi vô ? – Thằng T hiến kế.- Chọi vào mặt mày ấy, dơ bỏ xừ, toàn đất cát ! – Tôi thè lưỡi lắc đầu.- Chứ mày ngon thì tính đi ! – Nó quắc mắt.- Bỏ chai Pepsi vô ướp lạnh chứ tính quái gì nữa ! – Tôi xuôi xị.

 

10 phút sau, lớp tôi xếp thành 2 hàng nghiêm chỉnh 2 bên cổng trại, đứng vỗ tay rào rào chào mừng…đoàn các vị tướng chính phủ từ trại chỉ huy sang chấm điểm trại chi đoàn 10A1. Tôi thấy em Vy cũng đi chung với mấy thầy bên Đoàn, về lớp là em ấy nhập ngay vô hàng mà đứng cạnh tôi.

 

- Làm gì mất hút sáng giờ thế ? – Tôi vờ nhăn mặt.- Hic, kẹt bên trại chỉ huy nè, nghe phổ biến công tác về mấy trò chơi cho buổi chiều với buổi tối ! – Vy thở hắt ra.- Thế giờ chấm điểm trại xong rồi làm gì nữa ? – Tôi thắc mắc.- Ăn trưa, rồi nghỉ đến tầm 1h30 bắt đầu họp trại ! – Vy đáp.- Lớp mình vô đối rồi, max 10 điểm ở tất cả các hạng mục ! – Tôi phổng mũi.- Dễ ăn quá ha, chưa biết được đâu ! – Vy bĩu môi.- Cho mơ tí đi, hề hề ! – Tôi gãi mũi cười trừ.- Hứ, mơ gì thiết thực chút đi ! – Em ấy nhún vai.- Vậy…mơ có nước đá uống, hic, khát mà trời nóng quá ! – Tôi chuyển sang rên rỉ.- À, thế tí nữa đợi chút ! – Vy hấp háy mắt, cười bí mật.

 

Các thầy cô trong trại chỉ huy nhìn qua cổng trại lớp tôi một hồi, đứng nghe K mập thuyết trình ý tưởng, rồi mọi người chuyển sang chấm điểm cách dựng lều, bài trí đồ đạc bên trong và tình hình vệ sinh quanh trại, sau đó tổ chấm điểm chuyển sang trại của 10A2 kế bên, bọn tôi theo lời cô Hiền tan hàng, thích làm gì làm đợi đến giờ cơm trưa.

 

- Đi, theo Vy ! – Em Vy kéo tay tôi.- Đi đâu rứa ? – Tôi tò mò chạy theo.- Thì bảo đi mà, hỏi hoài ! – Em ấy nhoẻn miệng cười nhìn tôi, hất mái đầu sang hướng trại chỉ huy rồi vuốt tóc đi tiếp, mồ hôi lấm tấm trên trán.

 

Tôi đứng ngây ra, trời hỡi, lâu lâu em Vy cũng xinh quá cỡ thợ mộc đấy chứ, vừa rồi đúng như lời các chị em nói, gọi là nét đẹp trẻ- khoẻ- tự tin đây mà ! Chẳng đợi lâu, tôi cắp giò chạy theo, không quan tâm đến cái vụ đá lạnh gì nữa, hề hề!

 

Lên trại chỉ huy, đó là một trại nhìn cũng như của các chi Đoàn nhưng khác là tôi nhìn có vẻ chắc chắn và dày dạn hơn, với cờ Tổ quốc và cờ Đoàn treo trên cổng, bên trong có một số thầy cô đang ngồi, tôi đâm chột dạ lùi lại vài bước, chứ dân đen như tôi mò đầu vào có khi bị bắt lên bót cả ngày chứ chẳng chơi.

 

- Đứng đây nha, đợi chút ! – Vy nói rồi đi thẳng vào trong.

 

Tôi đứng tại chỗ, nhìn hết một lượt quang cảnh xung quanh, hoá ra trại chỉ huy nằm thoai thoải ngay trên đỉnh đồi, đứng ở đây có thể thấy bao quát toàn cảnh một vùng trại lúc nhúc những lều bạt, cờ hoa và bong bóng đủ màu các loại chen nhau phía dưới, lẫn giữa những hàng cây bạch đàn đang rủ bóng mát xuống cái nóng của buổi gần trưa. Xa dần hơn nữa là doanh trại quân đội, trải hết tầm mắt là một vùng đất trống khá lớn vẻ như là chỗ duyệt quân sự, cơ man nào là người những người, không khí đầy vẻ nhộn nhịp tưng bừng mà hiếm khi cánh rừng này có được.

 

- Nè, nhìn gì đó ? – Vy từ sau đập vai tôi.- Ơ..à, nhìn mấy cái trại ấy mà ! – Tôi đáp.- Đây, mỗi đứa một ly ! – Vy tươi cười chìa ra 2 ly đá thỏi y chang trong can-tin trường.- Ghê, lấy đâu ra vậy ? – Tôi trố mắt.- Hì hì, cán bộ có cái giá của cán bộ nha, lấy trong trại chỉ huy đó ! – Em ấy nheo mắt lém lỉnh.- Thế…nước đâu, ly đá không thế ? – Tôi được voi đòi tiên.- Thôi đi ông, nước về trại lớp mình lấy chứ ! – Vy đẩy vai tôi.- Ừ, có chai pepsi ở đó đấy ! – Tôi cười cầu tài hưởng ứng.

 

Tôi khoái chí tận hưởng cảm giác dòng Pepsi mát lạnh và ngọt lịm tuôn dần từ cổ họng xuống thanh quản, lim dim mắt ngồi dưới bóng mát tựa gốc cây, nắng ấm trên đỉnh đầu, mặc kệ thế sự ra chiều phởn lắm.

 

- Thánh, cho em uống với ! – Thằng D đánh hơi ào tới, cắt ngang sự sung sướng của tôi.- Á, thằng N, ly đá ở đâu đấy ? – Thằng T và thằng C cũng vồ đến.- Ớ…của…của tao… ! – Tôi ngơ ngác, cái ly trên tay đã bị thằng D giật.- A ùa, có uống mà giấu anh em nha mậy ! – Thằng Q đá tôi một cái.- Tao vừa…uống có một hớp…chứ mấy ! – Tôi nhăn nhó.- Thế để bọn tao mấy hớp còn lại cho, hô hố ! – Thằng T cười đê tiện, giật ngay cái ly.- Coi chừng rớt đá, phí thế ! – Thằng D giơ tay ra hứng, y như thỏi đá sắp rớt ra là thỏi vàng bốn số 9.

 

Tôi ỉu xìu lết ra trại trước, sao mà khốn nạn cái thân, đã trốn tuốt ra trại sau muốn nhâm nhi ly nước một mình cho sảng khoái mà cũng không được, để bọn ăn cướp trên giàn mướp nó giật lấy, biết vậy nãy nghe lời em Vy tót sang chỗ bọn con gái ngồi chơi có khi cái ly nước của tôi cũng ko đến nỗi bị mất thô bạo như thế này !

 

Chap 112 :

 

Có một kinh nghiệm mà tôi rất lấy làm tự hào vì mình là người khai sáng và đúc kết đầu tiên, đó là khi đi ăn uống gì đó chung với lớp, tuyệt đối không ngồi gần nhỏ Y ù, và sống chết gì thì cũng phải kề cạnh bên em Vy. Tại vì sao ? E hèm, là như thế này, trong một lần đi ăn lẩu, nhóm bọn tôi tầm 10 người, chia ra 2 bàn mỗi bàn mỗi cái lẩu, bữa đó tôi chung bàn với em Vy, nhỏ Y ù, thằng D và L đội trưởng, lí do vì tôi đã né cặp vợ chồng K mập – nhỏ H đang ngồi bàn bên kia ra, vì gì chứ cặp đôi này mà hợp lại ăn thì có mà lở núi, dù tôi với thằng K là bạn chí thân, nhưng ăn uống thì…như chiến trường, giành giật từng miếng mà sống, bạn bè cũng mặc.

 

Thế nhưng tôi tính già hoá non, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, vì sức ăn của Y ù bằng K mập với nhỏ H cộng lại, nồi lẩu vừa nóng và dĩa bún vừa được đặt xuống thì chẳng mấy chốc đã sạch beng, tôi ngơ ngác dòm cái chén mình mới có con tôm với vài cọng bún loe ngoe, 2 thằng D và L cũng mặt nhăn như bị. Thế là tôi bấm bụng kêu thêm cái lẩu phụ cùng 4 dĩa bún thêm trước tiếng cười hớ hớ của Y ù và trận cười sằng sặc cùng cái nhìn đê tiện từ bên bàn băng bọn K mập, cái này gọi là tính chi cho lâu rồi cày sâu chết lúa !

 

Sang cái lẩu sau, 3 thằng con trai phóng ngay đũa vô nồi lẩu mà múc lấy múc để, tránh đi sự tấn công như càn quét của Y ù, em Vy múc được khúc cá với vài thỏi mực ống. Tôi ăn như lốc cuốn nhưng vẫn thấy chưng hửng, vì lạy hồn chẳng thằng nào bàn tôi đua tốc độ lại được với nhỏ Y trong cái khoản chiến tranh lương thực. May thay Vy nhường cho tôi khúc cá với mực ống, tôi ăn trong…nghẹn ngào và sung sướng !

 

Chính vì lẽ đó, nên buổi cơm trưa của ngày đầu tiên họp trại, ngay khi quán cơm trong thành phố đem phát cơm lên trại là tôi đã hốt đại một hộp rồi tót sang chỗ Vy ngồi, vừa chạy làng vừa dáo dác nhìn xem có bóng dáng Y ù lảng vảng gần đó không.

 

- Gì thế N ? – Vy ngạc nhiên dòm bộ tịch láo liên như thằng trộm gà của tôi.- Tránh bão ! – Tôi vẫn nhìn quanh giới bị.- Bão gì ? – Em ấy tròn mắt hỏi.- Bão…Y ù ! – Tôi đáp.- Khùng quá ! – Vy phì cười.- Ra bên kia ngồi kìa ! – Tôi chỉ tay sang chỗ gốc bạch đàn gần cổng trại, có gờ đất để ngồi và quan trọng là ở đó bóng mát khá rộng.

 

Đúng như dự đoán, Vy ăn chậm và ít như mèo ăn, mới giở hộp cơm ra đã than nhiều rồi san cho tôi nửa cái opla và gần trọn miếng sườn nướng, tôi sướng mê tơi cười tít mắt.

 

- Ế….bà Y ăn dữ thế, mỗi đứa mỗi hộp chứ ! – Giọng thằng T vang lên phía trong lều.- Kệ tui, đưa đây, hớ hớ ! – Nhỏ Y vênh mặt rồi ôm 2 hộp cơm đi ra ngoài.

 

- Thấy chưa, thấy tránh bão đúng chưa ? – Tôi rụt cổ nói.- Vớ vẩn quá ! – Vy cười cười đập vai tôi.- Không đâu, tí rồi xem ! – Tôi ngoan cố dự tiếp.

 

Và y chang, tầm vài phút sau hai đứa tôi đã thấy thằng D từ trại sau ôm hộp cơm của nó vừa chạy vừa la bài hãi :

 

- Cướp, bớ cướp, trấn lột…cơm…trưa đây này… !- Hớ hớ, ăn gì mà chậm thế ? – Giọng Y ù vẫn bá đạo muôn thuở rượt theo sau.- Ối giàng ơi là giàng ơi, sao thả nó về đây, để giờ nó phá buôn phá làng này giàng ơi là giàng ơi !

 

Hai đứa tôi cười rũ rượi vì cái điệu bộ nửa đùa nửa thật của thằng D đang giãy đành đạch vì bị giật miếng ăn tận miệng. Tôi khoái chí yên tâm gấp hộp cơm đã trống không lại bỏ vào sọt rác, ngồi tựa lưng thở dốc nhưng trong bụng hãy còn thòm thèm, vì hình như cơm hơi ít, chưa được no cho lắm.

 

- Vy đi lấy ly đá, N lấy nước ngọt ra nha ! – Em Vy dặn.- Ừ, quyết định vậy đi ! – Tôi gật đầu ngay tắp lự.- Cứ thế mà làm, hì hì ! – Rồi em ấy lại ngược lên trại chỉ huy.

 

Tôi rón rén mò ra trại sau chỗ mấy thùng trái cây, định lấy chai Pepsi ướp lạnh khi nãy thì thấy K mập đang nhai nhóp nhép món gì đó ngon lành lắm, mà rõ ràng là chẳng có trong thực đơn cơm hộp.

 

- Ê ăn gì thế, cho tao với ! – Tôi nhảy xổ tới.- Dẹp, miếng này của tao ! – Nó giật ngược tay lại.- Lấy đâu thế ? Mà cái gì thế ? – Tôi háo hức dòm miếng cơm cuộn lại với trứng rán vàng ươm, bao quanh ngoài là lớp lá gì đó màu đen.- Cơm cuộn trứng, mày giành là tap đạp vỡ mặt đấy ! – K mập ngồi quay lưng lại.- Ờ, mà đâu ra thế ? – Tôi liếm môi.- Lấy bên Trúc Mai ấy ! – Nó tiết lộ.

 

Chẳng do dự, tôi phóng ngay vô trong lều nhìn quanh quất tìm Tiểu Mai, kia rồi, nàng đang ngồi ngay mép lều với mấy nhỏ con gái tổ 1, tôi bay tới ngay, rồi thắng lại cái kít vì kế bên Tiểu Mai là nhỏ Y ù đang cười hả hê.

 

- Gì vậy N ? – Tiểu Mai ngạc nhiên quay sang hỏi.- À…à…cơm..à không, cơm trứng ấy… ! – Tôi lắp bắp nói như bản năng.- Hê hê, hết rồi ông ơi, tới trễ rứa ! – Y ù cười khoái trá.- Ừ…hết rồi, Mai ko biết nên lúc ở nhà làm hơi ít ! – Tiểu Mai nhìn tôi cười ái ngại.- À…không sao, N hỏi tại…thằng K nó muốn ăn nữa, nhờ N tới hỏi, vậy thôi N đi nhé ! – Tôi lúng búng, chuyển sang dóc tổ bán đứng ngay sau lưng K mập rồi đứng dậy đi thẳng, trong bụng rủa thầm nhỏ Y ù tơi tả.- Hớ hớ, xạo nữa, ông N mà đi xin đồ ăn giùm ông K mới lạ, muốn ăn thì nói đi, hớ hớ ! – Giọng nhỏ Y vang ngay sau lưng dù tôi đã đi hết tốc lực ra khỏi lều.

 

Tôi sầm mặt cắm đầu đi thẳng, chỉ tại cái tật tham ăn mà giờ nhục không biết để đâu cho hết với bọn con gái tổ 1, mà đầu đuôi cũng tại Y ù, ăn gì mà ăn lắm thế, đã giật cơm của thằng T với thằng D rồi lại chuyển sang giành luôn món Tiểu Mai làm, báo hại tôi một phen mất mặt, thiệt là xui quá đi mà !

 

- Mặt sao thảm vậy N ? – Vy ngạc nhiên chìa ly nước cho tôi.- À…trời nóng ấy mà ! – Tôi vội lấp liếm, có cho vàng cũng ko dám để lộ vụ khi nãy.- Đâu có nóng mấy, bóng cây mát thế này mà, thêm ly đá lạnh nữa, mát dây luôn ấy chứ, hì hì ! – Vy áp ly đá lạnh vô bên má tôi.- Ế…lạnh đấy… ! – Tôi la oai oái.- Ai bảo vừa rồi kêu nóng ! – Em ấy cười tinh quái.- Thì tại….ui da….tổ bà thằng….ớ… ! – Tôi chưa kịp nói thì đã nghe đánh bốp cái giật mình ngay sau đầu, quay lưng lại làu bàu thì ngớ người ra.

 

Ônh tôi đang cười hềnh hệch phía sau, tay xách trái cây đưa ra trước mặt.

 

- Ranh con, mày bảo ai là thằng đấy ? - Ổng khoác vai tôi rồi kéo đầu đi ra ngoài cổng.- Ớ…gì nữa… ngồi đó nhé…Vy … ! – Tôi gọi với theo.- Ừ… ! – Em ấy ngơ ngác ngồi luôn tại chỗ.

 

- Ái chà, Vy ha ? Thế bé Mai nhà mình đâu ? – Ông anh tôi nói giọng nham hiểm.- …….. ! – Tôi cứng họng.- Tao hỏi Vy nào đấy ? À…con bé hôm bữa mày kể đây à ? - Ổng gật gù.- Ờ…. ! – Tôi xuôi xị thừa nhận.- Hề hề, cũng dễ thương đấy, thế mày bắt cá hai tay à ? - Ổng nheo mắt hỏi.- Bậy…bậy bạ…, tới có gì không huynh ? – Tôi nhăn nhó gỡ tay thoát ra.- Đem mớ trái cây cho hiền đệ chứ đâu, của chị dâu mày gửi đấy, hề hề ! - Ổng bảo tôi cầm bọc trái cây, rồi cười đê tiện bước lại chỗ em Vy ngồi xuống, tôi đâm chột dạ phóng ngay theo sau.

 

- Chào em, quen thằng N lâu chưa ? – Ông anh tôi hỏi ngay vấn đề.- Dạ…dạ..thì học chung lớp mà anh ! – Vy bối rối trả lời.- Ừm, anh ở trại 12A2, lên chơi với nó buổi trưa chút ấy mà ! - Ổng nói.- Dạ…anh ngồi chơi ! – Vy cười gật đầu, vẻ như em ấy đoán ra ổng là anh trai tôi rồi.

 

- “ Quỷ tha ma bắt, trưa nắng thì ở dưới trại ông chơi đi chứ mò lên đây làm gì, phá đám thằng em này nữa ! “ Tôi nhăn nhó rủa thầm trong bụng.

 

- Tiểu đệ, đá thỏi lấy đâu ra thế ? – Ông anh tôi tò mò.- Ờ…lấy bên…trại… ! – Tôi giật mình quíu lên.- Lấy huynh một ly coi, đá bên lớp tan hết từ sáng ! - Ổng phất phơ tay ra chiều nóng bức lắm, dù đang ngồi dưới gốc cây mát rượi.- Anh ngồi đi, để em lấy đá ! – Vy nói rồi đứng dậy, lại ngược lên hướng trại chỉ huy.

 

- Phiền Vy quá ! – Tôi ái ngại nói khẽ.- Hì , đâu có gì, mấy khi gặp được anh trai N ! – Em ấy cười lắc đầu.

 

Đoạn rồi tôi đi tới ngồi với lão anh, ổng đang dòm cái cổng trại, chốc chốc lại tặc lưỡi xuýt xoa rồi lắc đầu lia lịa, tôi cũng chẳng buồn nói gì, trơ mỏ ra ngồi hóng.

 

- Lấy Sting ra đãi tao coi, mày ! - Ổng bảo mà tôi nghe như sét đánh bên tai.- Ơ, lúc sáng vừa đưa ra cả 4 chai còn gì nữa ! – Tôi trố mắt.- Bây giờ, một là chú lấy Sting ra thì tí nữa có 3 người uống, anh với chú và nhỏ Vy, còn hai là anh vào trại gọi thêm bé Mai ra, rồi 4 người cùng ngồi uống nước lã tới chiều cũng được, cho chú chọn đó, anh rộng lượng lắm ! - Ổng hất hàm đánh đố.- Dà…dạ…để đệ lấy…1 chai thôi nhé… ! – Tôi ỉu xìu ngay tắp lự.- Ừ, tốt, trưa nắng mà có Sting mát lạnh thì nhất rồi ! - Ổng cười khoái trá.

 

Tôi rầu rĩ lết vô trại mở ba lô, bấm bụng lấy ra 1 chai Sting, đau khổ nhìn 2 chai còn lại, mới sáng đem 7 chai giờ đã còn 2, nản không chịu được. Đâu có ngờ đến tình huống ông anh tôi mò lên tận đây, nhìn tôi ngồi với em Vy rồi chơi ngay chiêu đem Tiểu Mai ra mà uy hiếp, thật là hiểm ác quá sức. Thôi thì Sting còn bỏ được, chứ ko đem ra nhỡ ông anh tôi điên lên làm thật thì Tiểu Mai với Vy lại ngồi chung mâm, thêm lão anh tôi chơi đểu giả vờ nói hớ hênh gì đó, rồi lộ ra mấy lần tôi với Tiểu Mai đi chơi thì em Vy có mà đem tôi treo cổ ngay lập tức chứ chẳng phải đùa !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top