Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 165 >>> 169

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 165 :

 

Tối nay, có hai điều mà tôi không ngờ tới, chẳng bao giờ có thể tưởng tượng được là nó lại xảy ra, mà ác nỗi nó lại có thật mới đau chứ.

 

Vâng, đây là điều đầu tiên !

 

Cơn mưa mùa hè vẫn ào ào như trút nước, gió thốc mạnh thành nhiều đợt liên tiếp, ánh đèn vàng vọt phía trên cao không đủ để bất cứ ai thấy rõ những gì trước mắt mình, mà thay vào đó chỉ là một làn mưa trắng xoá , lạnh căm căm.

 

Nhưng tôi thì lại không lạnh, tôi nóng bừng cả người, chả rõ là tay tôi đang ướt mưa hay là đang toát mồ hôi hột, người thì cứ run lên từng hồi, tim đập thình thịch y như lần đầu tiên tôi biết thế nào là thi học kỳ vào năm lớp 1, hay là những lần chìa bản kiểm điểm ra trước mặt ba mẹ.

 

Hoặc giả đây là lần đầu tiên, tôi đối mặt với chính mình !

 

Tôi ấp a ấp úng, ngắc ngứ mãi rồi mới mở miệng nói, dù trong trong đầu vẫn đang ngăn không cho mình mở miệng ra :

 

- “ Cái thằng kia, mày tính làm gì đấy ? Há miệng ra tao tát cho vỡ mồm ! “- “ Sợ gì, cứ nói những gì cần nói, chả sao cả, có tao đây ! “- “ Ớ, tao bảo mày chỉ đớp không khí thôi nhé, nói cái gì thì ôm hận cả đời đấy con trai “- “ Hận cái đầu mày, bây giờ, hoặc là không bao giờ ! “- “ Ừm, để rồi xem là đúng hay là sai nhé ! “- “ Nhảm nhí, trong tình cảm không có đúng sai, lí trí không thẳng nổi trái tim, mày cho nó đúng thì nó là đúng, mày cho nó sai thì nó sẽ là sai, vấn đề là mày có dám làm đúng với ai, và sai với ai không ! “

 

Nhuệ khí bừng bừng, tôi lúc này đã không sợ trời cũng không sợ đất, mang tinh thần nhất kích tru thiên, oai hùng…mở miệng :

 

- Tiểu Mai…. !

 

Đã bao giờ các bạn ở trong tình thế đầu óc bảo nhưng cơ thể lại không nghe chưa ? Tôi ngàn vạn lần chẳng muốn mở miệng, vì chính tôi đã dứt khoát từ 2 tuần trước rồi, nhưng trái tim lại như ma đưa lối quỷ đưa đường, tôi đã mở lời tự lúc nào không hay.

 

Vậy là tôi đã chính thức leo lên lưng cọp rồi đấy….

 

Tôi đợi, tôi đợi Tiểu Mai quay lại….nhìn tôi và thắc mắc……và tôi sẽ…

 

Nhưng khi tôi không sợ trời đất thiên địa thì ông trời ngược lại cũng chả ngán gì tôi, rõ là chẳng hề e ngại gì trong cái chuyện trêu ngươi tôi cả, vừa nãy thì mưa gió ầm ầm làm tôi té lăn cù ra đường.

 

Bây giờ thì….mưa tạnh đi một cách nhanh chóng, đột ngột cũng như lúc nó đến, làm tôi thấy hụt hẫng tột độ.

 

Đó là điều bất ngờ đầu tiên, gọi là trời đất không dung, tôi đã mất đi thiên thời lẫn cả địa lợi chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi.

 

Và điều bất ngờ thứ hai cũng diễn ra chỉ ngay vài giây sau đó, Tiểu Mai nhẹ len ra khỏi vạt áo mưa, và mỉm cười đứng dậy, chẳng nhìn sang tôi lấy một lần nào.

 

- Tạnh mưa rồi, về thôi N ha !

 

Vâng, đó là điều bất ngờ thứ hai, tôi đã bị đá văng ra khỏi lưng cọp té chổng vó còn nhanh hơn lúc cưỡi lên lưng cọp, mất luôn yếu tố cuối cùng là nhân hoà.

 

- À….ừ… ! – Tôi ngượng ngập đáp, trong đầu thầm mong cho Tiểu Mai vừa rồi không nghe được tôi đã nói gì.

 

Và tôi thầm cảm ơn ông trời, vì đã tạnh mưa cực kì đúng lúc, giúp cho tôi hoàn hồn trở lại, quay về với bản ngã hôm giờ.

 

- “ Con cảm ơn ông trời, lần sau con không dám dại dột như hôm nay nữa ! “

 

Như vậy đó, sau khi tạnh mưa, tôi đã trở lại là “ tôi “ sau khi té một cú quay đơ càng từ trên lưng cọp vừa run rẩy leo lên vài phút trước.

 

- Về thôi N, ngồi hoài vậy ? – Tiểu Mai tủm tỉm cười nhìn tôi đang đần mặt ra.- À….về nè ! – Tôi sực tỉnh vội vàng đứng dậy.

 

Trời đêm chỉ còn lất phất mưa, gió nhẹ lành lạnh khẽ đưa những hạt nước còn sót lại trên lá rơi tí tách, ánh đèn vàng giờ đã sáng hẳn lên, sau cơn mưa thành phố lại yên tĩnh. Hai đứa tôi đạp xe sóng đôi nhau, tôi nhìn nét mặt Tiểu Mai tươi tỉnh lạ thường, dường như thỉnh thoảng nàng lại mỉm cười, và có đôi lần như khoan khoái thưởng thức nét dịu mát của đường phố sau mưa.

 

Không biết là đã bao lần rồi, nhưng cảm giác này vẫn như còn mới tinh, mỗi lần đi cạnh Tiểu Mai, tôi đều cảm thấy lòng mình thật thư thái và yên bình. Và cái ngày mà tôi nói lời dứt khoát với nàng lại như chưa hề tồn tại, nàng đối với tôi hãy còn như trước, tôi cảm nhận được điều đó.

 

“ Đặt bàn tay lên khoé môi, chiếc hôn vẫn xa vời “

 

Tôi bất giác mỉm cười, buồn hay là không thì tôi cũng chẳng rõ, vì tôi vừa thấy tiếc nuối, nhưng đồng thời lại cảm giác rất nhẹ nhàng, không biết phải giải thích cảm giác này ra sao, vì chính tôi đến tận bây giờ cũng không thể cắt nghĩa được nó. Chỉ biết nó vừa đắng lại vừa ngọt, chính từ trong cái khuyết mới có được hoàn mỹ, và vì biết nó đắng, nên nó mới lại càng ngọt ngào hơn bất cứ lúc nào.

 

Và tự dưng tôi lại nhớ đến đêm Noel, khi mà tôi chở Tiểu Mai dạo lòng vòng phố biển buổi khuya, ngày hôm đó tôi lại được biết đến một mặt khác của nàng. Tiểu Mai chỉ lạnh lùng trong lúc nào đó, còn những khi bên cạnh tôi, thì nàng cũng rất vui tính và dễ thương hệt như Vy vậy, cũng giận dỗi đấm thùm thụp vào lưng tôi, cũng phụng phịu bĩu môi thỏ thẻ, khẽ khàng lém lỉnh chẳng kém gì ai. 

 

Tôi nhớ khuôn mặt bí xị của Tiểu Mai khi đánh cờ bị chiếu tướng, hay lúc nàng ngủ gật bên giường bệnh của tôi, lúc nào cũng xinh, cũng đáng yêu. Tôi khâm phục nhìn nàng đỏ bừng gương mặt, mồ hôi ướt đẫm, làn tóc mai dính bết vào đôi gò má cao lúc nấu ăn với mẹ tôi, không thể chối cãi rằng tôi khi đó đã mường tượng ra cái ngày Tiểu Mai là con dâu của mẹ, và hẳn mẹ tôi sẽ vui lắm, vì bà luôn ao ước có một đứa con gái đảm đang hiền thục mà.

 

“ Đêm vẫn lạnh lùng, dù qua phố đông “

 

Tôi cũng rất thích nét lạnh lùng có phần kiêu ngạo của Tiểu Mai, điều đó làm nàng khác biệt hẳn so với những cô gái khác, không trầm tính quá mà cũng không sôi nổi quá, luôn dè chừng đúng mực, mà lại luôn tạo cho tôi một cảm giác quý phái khi nhìn nàng.

 

Nàng lạnh lùng bên ngoài, nhưng nhiệt thành tình cảm trong tim.

 

Và đổi lại là tôi lạnh lùng với nàng cả về tình cảm lẫn cách xử sự, tôi vô tâm nhờ nàng làm quà giùm cho Vy, tàn nhẫn cố tình không hiểu và chối bỏ những gì nàng đã làm cho tôi. Chỉ bởi vì tôi cố chấp và độc đoán, một khi tôi đã xác định có tình cảm với ai rồi, dù như thế nào đi nữa thì chỉ cần người đó không làm gì lầm lỗi với tôi, tôi sẽ không bao giờ rời bỏ người đó. Và Vy là người làm cho tôi biết thế nào là tình cảm lứa đôi, biết thế nào là rung động đầu đời, mà khoảng thời gian đó thì tôi lại chỉ biết rầu rĩ nhìn Tiểu Mai luôn lạnh lùng băng sương nguyệt lãnh.

 

Chúng tôi yên lặng đi cạnh nhau, chẳng ai nói với ai điều gì, hoặc giả đã quá yên bình, đến nỗi không cần phải nói gì thì cũng đủ lắm rồi, đủ ấm áp và nhẹ nhàng lắm rồi. 

 

Tôi dừng xe, nhìn Tiểu Mai mở cổng dắt xe bước vào nhà, tôi tự dưng cũng xuống xe và đứng tần ngần ở trước sân, hương hoa thơm ngát ở đâu đó nhẹ đưa đến, thoảng qua làn gió mát lạnh, trên kẽ lá, những giọt nước sáng long lanh như sao rơi tí tách xuống mặt đường thêm phần yên tĩnh và thanh bình.

 

“ Người yêu ơi em biết không, vẫn say đắm trong lòngDù thời gian trôi xa, tình vẫn trao người thiết tha…. “

 

Tiểu Mai lại bước ra ngoài, nàng nhìn tôi mỉm cười, và cúi chào :

 

- Năm vừa qua, rất cảm ơn N !- Ừ….đâu có gì ! - Ngày mai, mình về Nhật rồi ! - Vậy à…. ? Chi…vậy ? - Mình về thăm gia đình, hì ! - Ừm, vậy….về vui vẻ nha ! - N cũng nghỉ hè thật vui nhé, mình vào đây ! - Ừ….N cũng….cũng về…. !

 

Tôi lúng búng gật đầu, tần ngần nhìn nàng, như để ghi nhớ nét cười này mãi mãi, và tôi quay lưng bước về phía xe đạp.

 

Rồi tôi cảm nhận được cái ôm chầm từ phía sau, Tiểu Mai tựa đầu hẳn vào vai tôi, dịu dàng và say đắm.

 

“ Khi em thấy cô đơn lòng em nhớ aiAnh mong bước chân em về trong nắng mai…. ! “

 

- ………. !- ……………………. !

 

Ánh đèn vàng trước nhà toả xuống, làn gió nhẹ đưa hương hoa thoảng qua, và những hạt mưa còn sót lại khẽ rơi thánh thót, thánh thót…..

 

- Khi nào thì về… ?- Ừm….hết mùa hè….nhé ?- Ừ…. !- Những ngày này, tự bảo trọng nha !- ……… !- Ăn khô bò hoài, mắt đỏ lên đấy !- Ừ…. !- Cũng đừng chơi game nhiều quá, cận mất !- Ừm….nhớ mà….!- ……….. !- …………………. !- Vậy…tạm biệt…bạn…. !- Ừ… !

 

Tiểu Mai lưu luyến rời tay bước lùi lại, tôi nín thở quay sang nhìn nàng.

 

Rồi nàng mỉm cười gật đầu chào tôi lần nữa, mới quay bước trở vào nhà.

 

Và tôi đợi đến khi Tiểu Mai khuất sau cổng nhà thì mới quay xe đi, vì….tôi muốn ít ra trước khi rời Việt Nam, nàng sẽ vui lên, để không còn nhớ đến những gì buồn rầu ở nơi này trong những ngày qua nữa.

 

Những gì làm được, tôi đã làm rồi.

 

Ừm, thôi, tạm biệt nhé, Tiểu Mai……… ! 

 

Chap 166 :

 

Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ đêm, phố phường vắng lặng, chỉ còn lác đác lại dăm ba bóng người đang vội chạy xe về nhà.

 

- Chắc giờ này cũng tan tiệc rồi, thôi về nhà luôn vậy ! – Tôi tặc lưỡi nhủ thầm.

 

Tôi đạp xe về nhà, khoan khoái hít một hơi dài, tận hưởng cảm giác mát lạnh của không khí sau mưa, luôn có tác dụng là sảng khoái và tỉnh cả đầu óc.

 

Nhưng tôi chẳng ngờ là, ngay sau đêm liên hoan thì tôi về nhà lại bị ăn mắng té tát :

 

- Đi đâu giờ này mới về, hả ? – Mẹ tôi mắng.- Dạ….đi liên hoan ! – Tôi trố mắt ngạc nhiên, trong lòng dự là có điều chẳng lành.

 

- Mày đi liên hoan sao bạn gọi đến bảo là không có, bữa nay dối mẹ à con ? - Ớ…con đâu có, vừa nãy ăn liên hoan với lớp thật mà !- Thế sao có con bé Vy gọi đến nói là đợi mãi không thấy tới ?- À……à….. !- À cái gì ? Nói nhanh !

 

Và thế là trước trận mắng như tát nước vào mặt của mẹ, tôi khổ sở phịa đại một lí do là tôi chỉ đi tăng 1 chứ không đi tăng sau, và nửa đường thì tôi đi với….tụi bạn cấp 2, nói chuyện lâu ngày không gặp. Chả biết mẹ tôi có tin hay không, nhưng bà thì kiên quyết ra án phạt cấm túc 1 tuần, bắt tôi trong 7 ngày phải ở nhà luyện Anh ngữ, không được bước chân ra ngoài.

 

Tôi đau khổ chấp nhận án phạt vừa được nghỉ hè lại phải ngồi học, tất nhiên là trước đó còn cãi chày cãi cối không chịu chấp pháp, nhưng sau khi mẹ tôi phát hiện ra chân trái tôi bị trầy xước do bị té khi nãy thì tôi đành ngoan ngoãn chịu bị cấm túc, nếu không muốn chuyện này đến tai ba tôi.

 

Tôi tần ngần đứng trước điện thoại, rồi cũng nhấc máy lên :

 

- A lô ! – Giọng của Vy ở đầu dây.- Ừ….N nè…. ! – Tôi nói.- Trời, N đi đâu cả buổi vậy ? Giờ đã về chưa ? Sửa xe gì mà lâu quá vậy ? – Vy gắt ầm lên.- À…ừ….xe hư nặng lắm ! – Tôi nhăn mặt đưa ống nghe ra xa tầm tai, vì Vy nói như thét.

 

- Mà sửa xong sao không chạy qua quán luôn ?- Ừ….mưa to, N phải núp mưa, rồi tí tạnh mới dắt bộ sửa xe được !

 

- “ Hú vía, hoá ra K mập nói với em Vy là xe tôi bị hư ! “ – Tôi nghĩ thầm trong bụng.

 

- Rồi giờ mới về nhà à ?- Ừm…về được 15 phút rồi… !- Ôi……làm lo chết được, ông ác lắm !- Hì, có gì mà lo !- Gọi cả buổi giờ nè, hic !- Ừ….biết mà !

 

Tôi đâm ra mủi lòng quá xá, hoá ra nãy giờ lúc tôi chưa về nhà thì Vy đã mượn điện thoại của chủ quán, gọi liên tục đến nhà tôi, làm mẹ tôi đâm ra lo theo, thế nên mới mắng tôi xối xả. Tôi lắc đầu cười khổ, vừa buồn vừa vui, vui vì em Vy lo cho tôi nhiều thật, và buồn vì…..

 

- Này…từ mai N không đi chơi với Vy được rồi ! – Tôi rầu rầu.- Sao…sao vậy ? – Em ấy nói hoảng hốt.- Ừm…bị mẹ cấm túc 1 tuần rồi ! – Tôi thú nhận.- Sao mà bị cấm túc ? – Vy sửng sốt.- Thì…bữa nay về trễ đó, thêm Vy gọi đến nhà, nên mẹ N lo, mắng nãy giờ nè ! – Tôi đáp.

 

- Hic….xin lỗi nha, tại….sợ N gặp chuyện gì nên mới thế…. !- Ừm, có trách gì đâu !- Ui…buồn ghê là, vậy là 1 tuần ở nhà luôn hở ?- Chịu thôi chứ biết sao giờ !- Ở nhà không thì chán chết !- Chán gì nổi, mẹ bắt học tiếng Anh ở nhà nè !- Ơ….nghỉ hè mà ?- Thì gọi là cấm túc mà, phải đi kèm án phạt chứ, không thì N nằm nhà xem ti vi với đọc truyện cũng đâu có gọi là cấm túc !- Ừa….vừa nghỉ mà đã học lại !- Nhờ ơn ai đó, cảm ơn nha !

 

- Thôi mờ, xin lỗi mờ, có cố ý đâu chứ ! - Hì, giỡn đó, thôi, cúp máy nhé !- Ấy…khoan… !- Gì thế ?- Ừ…..mỗi ngày Vy gọi qua nói chuyện cho đỡ buồn ha ?- Ngày nào cũng gọi à ?- Ừa, hết 1 tuần thôi, nha ?- Thì….. !- Nha, nha , nha, nha…. !!!!!!- Ừ, được rồi, cứ gọi thoải mái !- Hi, ngủ ngon hén !- Ừa, ngủ ngon !

 

Tôi đặt máy xuống, đang phì cười vì điệu bộ dễ thương vừa rồi của Vy thì chuông điện thoại lại reo lên.

 

- “ Vừa gọi rồi, giờ gọi lại chi nữa không biết ? “ – Tôi thắc mắc nhấc ống nghe lên.

 

- A lô !- N hả ? Tao nè, sao, có gì không ?- Ừm, không ! – Tôi gật đầu, hoá ra là K mập.- Ờ, nãy mày chạy tìm Trúc Mai à ? – Nó hỏi tiếp.

 

- Ừm !- Thế có tìm được không ? Có gì gay cấn kể tao nghe với !- Èo, có gì đâu, thì…tìm được, trả áo mưa xong rồi về !- Thế thôi à ?- Ờ !

 

Tôi tưởng như mình đang thấy bộ mặt chưng hửng của K mập bên kia đầu dây.

 

- Hên nha mậy, tao nói với Vy là xe mày bị hư, bảo tao chở thằng D đi trước, mày lại quên áo mưa, nên sửa xe xong rồi đi sau !- Ừm, mà sao lí do gì củ chuối quá vậy ?- Chứ gì nữa, lúc đầu Vy đâu có tin, nghe tao nói xong thì chả buồn nhìn tao nữa là !- Rồi sao nữa ?- Thì ngồi hoài không thấy mày tới, thế là Vy ra ngoài mượn điện thoại chủ quán, rồi cứ vài mươi phút lại ra ngoài gọi, hình như đâu chừng 6- 7 lần ấy !- Èo….quá dữ !- Mà rồi….giờ sao ? Chọn ai ?- Chọn gì mậy, tao quyết định lâu rồi mà !- Ừm, thế là vẫn quyết định là Vy à ?- Chứ sao, tao nói rõ với mày rồi còn gì !

 

 

- Ờ, thế mà nãy tao cứ tưởng….có phim coi !- Phim cái đầu mày, mưa to thấy mấy ông trời, tao ướt mem đây này !- Ớ…mày có áo mưa mà ?- Thì….mưa to kinh hoàng, áo mưa che một phần thôi chứ !

 

Tôi ngớ người ra mất một lúc rồi phịa đại, chứ không lẽ nói rằng tôi chạy đi tìm bị té xe, rồi núp mưa cả buổi với Tiểu Mai nên mới bị ướt.

 

- Ờ, mà nãy tao thấy tội Vy quá, chạy ra chạy vô gọi cho mày hoài mà không được !- Ừm, rồi sao nữa ?- Thì mặt xụ một đống chứ sao, cả buổi có thèm chơi giỡn hát hò gì đâu!- ……… !- Mày coi liệu sao mà đền bù cho đáng đấy !- Cái đó mày khỏi nhắc, tự tao biết mà !- Ờm, à mà, mai đi net không ? Làm bữa thả giàn coi, hè rồi !- Thôi, tuần sau đi, giờ tao bị cấm túc rồi !- Hả ? Cái gì ?

 

Rồi tôi rầu rầu kể cho K mập câu chuyện cấm túc lần hai cho nó nghe, vừa kể vừa nhìn ra ngoài xem mẹ tôi có ở gần đó không, chứ bị bắt gặp nghe thấy thì chỉ có nước bị tát vêu mồm chứ chẳng chơi, bị cấm túc mà còn khoe nữa.

 

- Ừm, xui nhỉ !- Xui quá xá luôn đấy chứ, vừa nghỉ hè đã bị bắt học tiếp !- Mà nghĩ đi nghĩ lại, thấy mày toàn gặp hoạ không đâu từ Vy với Mai nhỉ ?- Ờ, tao cũng thấy vậy, bị ám hay sao ấy ?- Cái đó gọi là do ăn ở đấy !- Hừ, tao ăn ở hiền lành, cứu nhân độ thế, do cái quái gì. Thôi ngủ đây !- Ờ, tuần sau anh gặp lại chú vậy !- Ừm, bye mày !

 

- Ế ế, quên mất, ế ế…. ! – K mập gọi với lại.- Gì nữa chú ? – Tôi nhăn nhó.- Quên hỏi mày, sao tìm được Trúc Mai hay thế ? – Nó tò mò.- Thì đi theo hướng mà Mai chạy thôi, đuổi theo chút là thấy ! – Tôi đáp.- Nhưng thằng D nó nói với tao lúc nãy quíu lên, nó chỉ nhầm hướng mà, Mai chạy bên phải mà nó lại chỉ vội sang trái, thế mà mày vẫn tìm được à ? – K mập nói nhanh.

 

Và tôi dập máy luôn chả buồn nói nữa, không lẽ giờ bảo là tôi biết Tiểu Mai sẽ núp mưa ở mái hiên ngày trước cho K mập nghe. Mà cái thằng D xoắn này cũng chết bầm thật, Tiểu Mai chạy hướng bên tay phải mà nó chỉ tôi sang trái, hèn gì chạy cả buổi chả thấy nàng đâu dù tôi đã phóng hết tốc lực, hoá ra chỉ cần quẹo phải chạy vòng lại một đoạn là đã ra đến đường biển rồi. Tao thật là bó tay với mày luôn đấy D ạ !

 

Vậy là tối nay xem như chính thức xong hết 1 năm rồi, chính thức dứt khoát với Tiểu Mai, và đường hoàng toàn tâm toàn ý với Vy. Tôi hoàn toàn tự tin trong 3 tháng hè bên cạnh Vy, chắc chắn tôi sẽ có thể làm con tim mình thôi nghĩ về Tiểu Mai, hoặc ít nhất là nếu nghĩ về nàng, tôi sẽ thanh thản xem nàng là bạn.

 

Và những gì tôi mong đợi thì lại hoàn toàn trái ngược, âu cũng là sự đời éo le, số phận khéo tay trớ trêu sắp đặt mọi thứ hệt như thuở ban đầu !

Chap 167 :

 

Tối hôm đó, tôi lò mò trèo lên sân thượng, nằm oạch ra nền đất, chắp hai tay sau gáy nhìn lên cao, bầu trời buổi đêm sau cơn mưa to đùng vừa nãy giờ đã quang đãng một vùng rộng lớn cùng ngàn ánh sao lấp lánh. Không khí mát lạnh và khoảng thời gian yên tĩnh về khuya luôn làm tôi cảm thấy thoải mái đầu óc, hít một hơi dài sảng khoái, tôi mỉm cười một mình, thầm nghĩ cuộc đời vẻ như đã ưu ái tôi quá rồi chăng.

 

Đầu năm học, tôi gặp lại Tiểu Mai, mẫu người yêu lí tưởng trong mơ của tôi, và trước khi gặp nàng, tôi cứ đinh ninh rằng người con gái đó sẽ chẳng bao giờ rời khỏi mộng mị bước chân ra ngoài đời thực.

 

Tiểu Mai rất đỗi xinh đẹp, ừ, ai cũng thừa nhận như vậy, mà cũng có thể quan điểm về cái đẹp của mỗi người mỗi khác. Nhưng với tôi, tóc dài kẹp mái hờ hững, gương mặt thanh tú với đôi gò má cao, môi hồng kiêu sa cùng ánh mắt thoáng nhìn lạnh băng, đã là nét đẹp hoàn mỹ nhất của riêng tôi. Càng tiếp xúc với Tiểu Mai, tôi lại thêm mười phần quý mến, vì ẩn sau nét lạnh lùng cố hữu là một người con gái đảm đang chu toàn, nhất mực hiền dịu, điềm đạm mà tinh tế nhất tôi từng được biết. Nét cười khẽ khàng của nàng, là điệu nhạc dương cầm thánh thót trong cánh rừng yên tĩnh với dòng suối róc rách mát trong.

 

Nhưng vì, có lẽ đó là do những ngộ nhận của tôi về lúc ban đầu, tôi rời khỏi khung cảnh yên bình ấy, đón nhận làn gió ấm áp từ một nụ cười toả nắng, khúc khích reo vui hệt như những giọt nắng đang nhảy nhót của buổi ban mai mùa hè.

 

Khả Vy, hoạt bát dễ thương, mắt hấp háy lém lỉnh luôn tạo cho người đối diện một cảm giác yêu mến cô nàng này ngay từ lần gặp đầu tiên, mà tôi tin rằng mười người gặp em ấy thì hết tám người đã gọi là rung rinh xao động rồi.

 

Và cơ duyên xảo hợp, cả hai nàng đều thích một thằng con trai còm nhom không có gì đặc biệt, đã từng liên tục thất bại trong cuộc “ thập tự chinh tán gái “ từ năm lớp 2 đến tận cuối năm lớp 9, là tôi đây. Với một thằng con trai mới lớn chưa hiểu sự đời, tôi khoái chí nghĩ thầm mình thật may mắn, vì hầu như bây giờ không thể đào đâu ra một điểm nào để than phiền về cuộc sống hiện tại, nhất là khi có đến hai cô gái cùng thích mình.

 

Đã quá đầy đủ rồi, đừng tham nữa mà hại thân hại luôn người khác, chọn Vy thay vì Tiểu Mai, âu cũng là hợp lẽ, đó là những gì tôi rút kết được sau khi đếm cả thảy có vài mươi ngôi sao trong tầm mắt mình. 

 

Nhưng phàm ở đời, cái gì nhiều quá cũng không tốt, và chẳng ai may mắn hoài, đó cũng là điều tôi rút kết được, nhưng đó là chuyện của vài năm sau.

 

Còn bây giờ, tôi leo xuống quay lại vào phòng ngủ, thoải mái đặt lưng xuống giường, và giật mình nhận ra cái ôm từ đằng sau khi nãy, hãy còn ấm áp lắm…

 

Ngày mai, chào nhé, những ngày mới tinh khôi của mùa hè đang ở phía trước….

 

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, lại leo lên sân thượng dợt lại vài đường lả lướt dành cho lời hẹn sắp tới, tầm nửa tiếng đã vã cả mồ hôi, ngồi bệt thở dốc một hồi rồi xuống dưới nhà kiếm đồ ăn sáng.

 

- Ớ, đại huynh, học siêng quá vậy ? Hèn gì tối qua mưa to đùng ! – Tôi trố mắt nhìn ông anh vừa sáng bảnh mắt đã nhảy vào bàn học.- Cút, bố đang tập trung, lảng vảng tao tát vỡ mồm ! - Ổng sừng sộ nạt ngang.

 

Tôi hoảng hồn lỉnh ngay xuống nhà dưới, tặc lưỡi nhủ thầm từ bây giờ đừng có mà dại dột chọc giận ổng nữa, vì năm nay là cuối cấp của ông anh tôi rồi, vừa thi tốt nghiệp xong là lại sẽ phải lao đầu vào thi đại học, thế nên giờ này ổng siêng cũng đúng. Với cả ổng đăng kí thi 2 trường vừa nghe tên đã thấy khủng hoảng, đại học Y Dược và đại học Bách khoa, tôi lúc vừa biết thì cũng thiếu điều lăn đùng ra xỉu vì thất kinh. Bởi vì đại học Y thì không nói làm gì, dòng họ nhà tôi có luật bất thành văn, bất kể là trai hay gái, cứ đến tuổi thi thố là nhất định phải đăng kí thi vào trường đại học Y Dược TP HCM, tất cả chỉ vì ai cũng mong dòng họ sẽ có một người nối nghiệp bác sĩ của bác Hai tôi. Mà trước ông anh tôi thì đã có 3 ông anh họ cũng đăng kí thi Y dược và rớt luôn cái độp mấy năm liền, dù mấy ổng toàn học trường chuyên, 2 ông anh họ kia thì lại càng dữ hơn khi mà cũng học trường chuyên THD vốn là đại kình địch với trường PBC tụi tôi. Thế nên đợt này nếu ông anh hai quý hoá của tôi mà rớt Y Dược, thì chắc chắn 2 năm sau tôi cũng sẽ nối gót theo nghiệp, khăn gói thi vào 1 trong những trường xếp hạng khó vào bậc nhất Việt Nam, mà gì chứ tôi thi thì cũng chắc 100% là….rớt luôn.

 

Chính bởi tâm lí này, mà lúc nhìn nguyện vọng còn lại là Đại học Bách Khoa thì tôi hoảng hồn :

 

- Điên sao đại ca, đã thi Y rồi còn Bách Khoa, nhỡ rớt hết thì làm thế nào ? À, cơ mà lúc rớt cũng oai nhỉ, ai hỏi thì bảo “ tại tao thi Y với Bách khoa nên mới bị rớt “, chà, dám lắm !- Cái thằng khốn, ông chưa thi mà mày đã trù à ranh con ! – Và rồi ổng cốc tôi một phát muốn thủng não, kể từ hôm đó, tôi ra chiều uý kị nép sang bên nhìn ổng lao đầu vào học bất kể sớm tối, hết đi luyện thi với học nhóm thì lại về luyện công ở nhà, 1-2h sáng vẫn còn thấy đèn nhà dưới sáng trung. 

 

- “ Coi mòi giờ mình lớp 10 vậy mà nhàn hạ thật, giờ chả phải lo học hành gì sất ! “ – Tôi khoái chí cười thầm trong bụng.

 

Nhưng khi tôi vừa nuốt xong chén cơm chiên vào bụng thì cái sự nhàn hạ nó cũng trôi tuột đâu mất, ăn uống no nê xong toan dắt xe đi thì mẹ tôi đã gọi giật lại :

 

- Ăn xong rồi thì học tiếng Anh đi nhé, đang trong tuần cấm túc đấy !

 

Tôi đần mặt ra, bữa sáng ngon lành vừa nãy giờ cứ như sắp ào lại ra ngoài theo nỗi…ấm ức của học sinh được nghỉ hè mà vẫn phải học :

 

- Thôi mà, mẹ……. ! – Cực chẳng đã, tôi chuẩn bị giở chiêu bài năn nỉ.- Không cãi ! – Ngờ đâu mẹ tôi lạnh lùng buông lời sắt đá rồi quay đi.

 

Tiu nghỉu như mèo bị cắt tai, tôi ỉu xìu lê thân lên phòng, lần mò trong tủ ra cuốn English 10, cay đắng nhìn nó như nhìn kẻ thù không đội trời chung. Và còn hơn thế nữa, khi ông anh tôi phốc lên lầu lấy sách, thấy tôi đang xụ mặt chống cằm đọc ê a liền giở giọng cười đểu :

 

- Hê hê, thiệt là tội nghiệp quá đó mà, hè cũng không được nghỉ ngơi, ua cha, coi cái mặt kìa….ua à….coi cái mặt mà vậy đó…ua à…..hây dà….. !

 

Đến đây thì tôi ấm ức quẳng luôn cuốn sách mà bật tivi lên xem, chuyển kênh vài lần cũng lựa ra được tập phim coi được, đang đến khúc nam chính chuẩn bị đánh trận quyết định với nhân vật phản diện thì tivi tắt cái phụp.

 

- Ơ cái đệch …… ! – Tôi nói theo phản xạ khi cái màn hình trước mặt đột nhiên đen ngòm ngay cảnh hấp dẫn.- Mẹ bảo mày học bài mà lại xem tivi à con ! – Mẹ tôi tay cầm remote đứng ngay đằng sau, và bước đến xách tai tôi lên rồi véo thật lực.- Ấy….ấy….con học…để con học… .! – Tôi ôm đầu la oai oái.

 

Năm phút sau, tôi bị di lý xuống dưới nhà ngồi chung bàn học với ông anh, và mười phút sau tôi bị ổng đá đầu lên lầu trở lại, chỉ vì tôi ngồi học mà cứ đọc tào lao, tiếng Anh chẳng ra mà tiếng Việt cũng chẳng phải.

 

- Hi hi, cho đáng, ai bảo bị cấm túc làm chi ! – Vy cười khúc khích phía bên kia đầu dây.- Ớ…đã không an ủi lại còn chọc ! – Tôi ngớ người, vừa nói vừa dòm xuống nhà dưới canh chừng mẹ tôi lên trên bất ngờ như khi nãy.

 

- Mà phải đúng 1 tuần lận hở ?- Ừm, mẹ N đã nói thì đố có dám cãi !- Nếu cãi thì sao vậy ?- Thì chuyện sẽ đến tai phụ vương, và thế là….hoàng tử sẽ bị tống ra ngoài hoàng thành !- Hi , lại còn hoàng với tử !- Èo, đang rầu đây, mà nè, sáng mai dậy sớm chạy bộ không ? Hè mà, tập thể thao cho khoẻ, N qua rủ nha !- Hic, lười lắm, muốn ngủ thôi, sáng sớm trời lạnh !- Lạnh mấy đâu, chạy bộ hết đường biển thôi, rồi ra đồi Dương ngồi chơi, ngắm bình minh cũng đẹp mà !- Thôi, lạnh lắm, người ta không chịu nổi, N chạy một mình đi ha !- Thì chạy bộ, ra mồ hôi là bớt lạnh thôi chứ có gì đâu !- Ớn, đường biển thì xa, đi xe thì còn được, chứ chạy một hồi chắc mình xỉu mất !- Xỉu quái gì được, mệt thì chuyển sang đi bộ, vừa đi vừa nói chuyện chơi !- Thôi mờ, người ta lười lắm, N đừng lôi kéo mờ, hì hì !- Ớ…..ơ này, này….. !!!!!

 

Và tôi đau khổ cúp máy sau một hồi thương thuyết bất thành dụ dỗ Vy chạy bộ buổi sáng, tôi tặc lưỡi thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã về chiều, từng áng mây trôi đỏ hồng lãng đãng về đằng xa, tiếng nhạc A love for life quen thuộc mở đầu chương trình tin tức cho đài phát thanh.

 

- “ Tiểu Mai giờ này chắc đang trên máy bay rồi nhỉ ? N thì phải học bài đây, chẳng được tự do như đám mây kia, thích làm gì thì làm, chẳng phải bị cấm túc…..à…. “ !

 

Tôi tự dưng thấy đầu mình sáng láng rõ rệt, nảy lên một ý nghĩ rất chi là tào lao và cũng không kém phần táo bạo. Tôi lục trong tủ sách được cuốn truyện lâu rồi chưa đọc, và chễm chệ ngồi khoan thai lên ghế, giở sách English ra, và kẹp cuốn truyện vào giữa.

 

Ok, nhìn từ bên ngoài vào ư, tôi đây là một học sinh rất là chăm chỉ nhé, nghỉ hè rồi mà vẫn còn cầm sách học đấy, mà lại nhíu mày chăm chú lắm cơ. Còn nhìn từ trong ra thì tôi đang khoái chí nhẩn nha đọc truyện, lâu lâu giả vờ tặc lưỡi lắc đầu vài cái cho ra dáng….đang gặp chỗ khó lắm cần phải động não ghê gớm, mà thật ra thì học English có cần phải động não gì nhiều cho cam, e he he, sao mà tôi phục tài tôi quá đi.

 

Chốc sau, nghe có tiếng chân bước lên cầu thang, đoán chắc mà mẹ tôi lên “ thăm “ ông trời con quý hoá đây mà, tôi nghĩ thầm chắc mẩm trong bụng :

 

- “ Dào ôi, quả này gọi là nguỵ trang kiểu Úc, mẹ chả thể phát hiện ra nổi đâu, có khi thấy mình siêng năng quá lại chẳng thương tình mà nấu cháo gà cho ăn, có khi lại giảm luôn án phạt không chừng ! “ – Thế là tôi yên chí chú tâm vào “ học tiếp “.

 

Thế nhưng những gì tôi mong đợi lại trái ngược hoàn toàn với sự thật, mẹ tôi thoạt đầu lúc bước đến thì có vẻ hài lòng thật, nhưng vài giây sau thì bà đăm chiêu, trầm ngâm một hồi rồi hỏi :

 

- N, đang làm gì đấy ?- Con đang học mà, mẹ hông thấy sao ! – Tôi giả giọng ngây thơ.- Có chắc không ? – Mẹ tôi nheo mắt.- Dạ…chắc mà, sao mẹ ? – Tôi đã bắt đầu thấy chột dạ, chả hiểu cái vụ gì nữa đây.

 

Và ngay sau đó, tôi đã biết ngay mình phạm một sai lầm chí mạng nhất từ trước đến giờ.

 

- Mày học mà sao lại cầm sách ngược ? – Mẹ tôi gằn giọng.

 

Tôi giật thót người, tá hoả tam tinh phát hiện ra sự thật phũ phàng rằng chỉ có cuốn truyện kẹp bên trong là tôi cầm đúng chiều, còn lúc nãy ba chớp ba nháng thế nào lại đi cầm ngược cuốn sách English dùng để nguỵ trang phía ngoài.

 

- Ơ…..dạ….ơ…. ! – Tôi ú ớ, trống ngực đập binh binh.- Thêm 8 ngày cấm túc nữa cho chẵn nửa tháng nhé con ! – Mẹ tôi buông án phạt sau khi cầm lấy tang vật là cuốn truyện đang được kẹp bên trong “ quyển sách ngược “ .

 

Và tôi đần mặt ra nhìn mẹ tôi lạnh lùng quay bước, chẳng những không ân xá mà lại còn nâng án phạt lên đến 15 tờ lịch, cứ thế này thì dám tôi tiến gần đến mức án chung thân lắm đây.

 

Vâng, ngày hè đầu tiên của tôi đã kết thúc như vậy đấy, đầy sóng gió và phong ba, hic !

 

Chap 168 :

 

Mùa hè đáng nhớ nhất, ngày thứ 2 của án phạt cấm túc 15 ngày…

 

5 giờ sáng, tôi ỉu xìu với tay tắt cái đồng hồ báo thức, lò dò xuống nhà rửa mặt, mắt nhắm mắt mở thế nào lại quáng gà thấy sáng trưng trước mặt, hoá ra là ông anh còn dậy sớm hơn cả tôi, giờ này đã chong đèn luyện thi, thiệt là bái phục.

 

Khởi động qua loa tất cả mọi động tác, chỉ trừ cái động tác xoay hông là tôi làm thật kĩ lưỡng, hết xoay trái lại chuyển qua xoay phải, vì cái đau thấu xương hồi bị trẹo hông mỗi lần nghĩ lại vẫn còn làm tôi ám ảnh.

 

Đang ngồi xỏ đôi giày ba-ta vào thì ông anh tôi lại giở giọng cười nham hiểm :

 

- Hây dà, bị phạt ở nhà nên bây giờ phải tranh thủ dậy sớm, tung vó ra đường tìm lấy tự do đây mà. Nhưng nhớ nhé, tự do chỉ kéo đến 7h sáng thôi đấy, hê hê hê !

 

Tôi mặt nhăn như khỉ ăn ớt nhưng không tài nào phản bác được vì ổng nói quá đúng, tối hôm qua sau một hồi vận động tư tưởng và dụng đến ăn vạ tuyệt chiêu thì tôi mới được mẹ đồng ý trong 15 ngày cấm túc này, tôi sẽ được ra ngoài lúc sáng sớm cho mục đích chạy bộ thể dục. Mà thật ra thì tôi thiệt lòng là muốn luyện thể lực lắm đấy chứ, phải lấy lại phong độ để còn kịp trước khi đến kì nghỉ hè ở quê nội.

 

Tôi bước chân ra đường, khởi đầu là bắt đầu đi bộ ra đến cầu THD, đến đó sẽ chuyển sang chạy bộ đến hết đường biển. Thật ra mà nói thì từ nhà tôi xuống đến biển Đồi Dương, nếu đạp xe thong thả thì mất tầm 20 phút nên cũng gọi là không xa mà cũng không gần, nhưng nếu là đi “ xe dép “ thì hơi bị xa, cơ mà tôi mặc kệ, đã gọi là chạy đường trường luyện sức bền thì không kể chi mấy cái chuyện cỏn con này.

 

Không khí buổi sớm mát lạnh và cực kì trong lành, phố phường hãy còn vắng vẻ, dọc theo hai bên đường cũng lác đác vài người đang đi bộ hoặc chạy thể dục như tôi, cảm giác được hoà mình vào không khí này làm tôi thấy khoan khoái hẳn lên. Bỏ qua nỗi ưu tư về 13 ngày cầm tù phía trước, tôi hít một hơi dài rồi chuyển sang chạy chầm chậm, đến chỗ cây xăng đầu đường NTT thì tôi dần tăng tốc.

 

Con đường biển dài hun hút hiện ra trước mặt, thấp thoáng đằng xa là cánh rừng dương quen thuộc, tôi giữ nhịp thở đều đặn, vừa chạy vừa cảm khái tận hưởng thời gian buổi sớm mà đã lâu lắm rồi tôi mới được cảm nhận lại.

 

Tầm 20 phút sau, tôi quệt mồ hôi ngồi lên trên thảm cỏ xanh của đỉnh đồi Dương, nhìn thẳng ra phía biển, thống khoái đón làn gió mằn mặn đặc trưng đang thổi ngược lại. Phía cuối đường chân trời, vầng dương đã bắt đầu ló dạng, toả ra những tia nắng đầu tiên cho ngày mới, hứa hẹn nhiều điều bất ngờ cho mọi người.

 

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, hi vọng thấy đâu đó sẽ là Vy đang tươi cười bước tới, hi vọng hôm qua em ấy chỉ giỡn chơi thôi, và hôm nay sẽ bất thình lình xuất hiện từ sau lưng, áp vào má tôi lon coca mát lạnh như hôm nào. Nhưng vài mươi phút sau tôi thất vọng tràn trề vì hoá ra em ấy không có tinh thần thể thao thật, quanh tôi cũng có vài cô gái đang đánh cầu lông hoặc dạo chơi dưới biển, tuyệt nhiên chẳng có người tôi mong đợi trong số đó.

 

Nhưng thôi kệ, đã mang tiếng là bế quan 15 ngày luyện công thì tuyệt đối không để nữ sắc làm ảnh hưởng thần trí, tôi chuyển sang ngắm các cụ già tập dưỡng sinh Thái cực quyền bên dưới, hay mấy nhóc con chạy lăng xăng đùa giỡn nghịch nước chí choé, để các bậc phụ huynh cứ gọi là gắt ầm lên, tiếng mọi người cười nói hoà lẫn vào tiếng rì rào của sóng biển buổi sớm.

 

Nhìn mấy nhóc té nước ầm ầm rồi cười ha hả, tôi tự dưng thấy nhớ thằng cu Bột quá xá, khoái cái bộ đang chạy rồi té cái oạch của cu cậu, đặc biệt là sở trường ném cát của nó lại càng cực kỳ giống sở trường sút bóng của ông chú nó y chang. Giả như tôi và ông anh tôi đang đứng yên tại chỗ, và cu Bột muốn ném nắm cát vào tôi, ok, vài giây sau trên mặt ông anh tôi chắc chắn sẽ là nắm cát to tổ bố từ cú ném thần sầu của thằng cháu quý hoá.

 

Tưởng tượng cái cảnh nhóc Bột đang là thằng nhỏ tụt quần lăn lộn trên bờ cát, tôi lại nhớ đến ngày hôm đó, tôi và….Tiểu Mai, cũng nghịch nước rồi nhìn nhau cười khúc khích cả buổi.

 

- “ Không, không nghĩ ngợi vẩn vơ nữa, xong rồi, Tiểu Mai giờ ở Nhật rồi, tỉnh táo nào ! “ – Tôi vừa tự nhủ vừa lắc đầu lia lịa, đồ rằng người ngoài nhìn vào dám tưởng tôi đang bị tự kỉ lầm bầm một mình lắm.

 

Ngồi thêm vài mươi phút nữa, tôi đứng dậy phủi đất rồi đi lững thững rời khỏi bãi biển, ra đến đường lớn thì lại tiếp tục hành trình chạy bộ đường trường, và về đến nhà trong bộ dạng nhếch nhác, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

 

Buổi sáng đầu tiên, do chưa quen giấc nên tôi canh giờ không kịp, thế là đoạn gần cuối tôi tăng tốc chạy như ma đuổi cho kịp về đến nhà trước 7h sáng theo quân lệnh của mẫu thân. Nhờ vậy mà lúc ngang qua nhà sách tôi bị chó nhà ai thả rông rượt theo loạn xị, làm tôi hồn vía lên mây co giò chạy như chưa từng được chạy, về đến nhà rồi mà vẫn còn ngoảnh đầu lại sau lưng xem con chó quỷ quái kia có còn dí theo không mới hài. Kết thúc ngày chạy bộ đầu tiên vì tinh thần thể thao đầy nghị lực, kết quả là tôi bị chó rượt chạy trối chết.

 

Và rồi sau bữa sáng, tôi lại ôm sách English mà tụng như tụng kinh, đến chiều chống cằm ngồi trước sân nhìn mưa ào ào như trút nước, buồn thiu vì ngày hôm nay chẳng thấy Vy gọi điện, và gần như là sửng cồ khi mà tôi đang thiu thiu ngủ thì lại bị em ấy dựng đầu dậy để….tán dóc.

 

Ngày cấm túc thứ 3, buổi chạy bộ thứ 2……

 

Tôi vẫn ngồi trên đồi cỏ, vẫn nuôi hi vọng sẽ tự dưng cảm thấy lành lạnh bên má, và quay lại là Vy đang tươi cười chìa lon coca ra trước mặt. Và rồi lại thất thểu bỏ về, tiếp tục hành trình chạy bộ, không quên lúc ngang qua nhà sách chuyển sang đi chầm chậm để khỏi bị “ thần cẩu “ rượt.

 

Buổi chiều, tôi lại đần mặt ra nhìn mưa tầm tã đến hết buổi, đến tối thì ngủ luôn một mạch với cuốn sách English phủ lên mặt.

 

Ngày cấm túc thứ 4, buổi chạy bộ thứ 3……

 

Tôi chuyển hẳn ngồi xuống luôn dưới bờ cát, và lại càng tủi thân khi thấy cơ số các cặp kè đôi lứa đang tình tứ cùng nhau ngồi ngắm bình minh, cơ số khác lại nắm tay dắt nhau đi dọc theo bờ biển, ai nấy mặt mũi cũng phởn ra phết.

 

Đang đần mặt ra vì thắc mắc tại sao mình cũng mang tiếng là có bạn gái, mà lại là hot girl trong trường, sao giờ ngồi đây giương mắt ếch nhìn thiên hạ tích tịch tình tang trước mặt, thì bất thần tôi ăn ngay trái bóng vào lưng muốn bể phổi.

 

- Xin lỗi nha, hì ! – Một thằng con trai đem nhẻm chạy tới lượm trái banh, cười khì một cái lấy lệ rồi chạy biến.

 

Tôi lúc này hệt như bị stress nặng, cái quỷ yêu gì chứ, đã bị cấm túc, bạn gái thì không thấy mặt, mà giờ muốn ngồi yên cũng không xong. Tôi tức khí đứng dậy quay lưng ra đi đầu không ngoảnh lại, lầm bầm trong đầu rủa thầm cho mấy cặp đôi phía sau….bị cá mập ngoài biển kéo vô xơi tái hết đi cho rồi.

 

Tôi vừa chạy bộ về nhà vừa gằm gằm cái mặt hệt như một thằng giang hồ vườn du thủ du thực, ngang qua nhà sách thấy có cái vỏ lon nước đang nằm chỏng chơ, tôi nổi máu cong chân sút văng cái lon, và lại chạy trối chết vì có tiếng chó sủa liên hồi từ đằng xa vọng lại.

 

Và từ chiều đến tối, tôi lại thừ người nhìn mưa rả rích đêm ngày, thiếu điều đếm luôn số giọt nước đang rớt từ mái hiên trên nhà rớt xuống. Rồi lại lắc đầu ngao ngán sau một hồi nói chuyện điện thoại và thương thuyết bất thành với Vy về cái vụ chạy bộ buổi sáng, chả buồn để ý luôn là em nó vừa cười vừa bí ẩn tiết lộ vừa có một sự trùng hợp khá là thú vị.

 

May là buổi khuya, đang ngồi gõ gõ vô chai Sting và lẩm bẩm “ Một chai, hai chai lại ba chai “ thì ông anh tôi phốc xuống nhà dưới, bật tivi lên và dặn nhỏ volume hết mức :

 

- Suỵt im nha mậy, coi phim với tao ! - Ổng dặn.- Phim gì thế ? Đại ca không học, mẹ thấy là tèo đấy ! – Tôi ngạc nhiên.- “ Thất kiếm hạ thiên sơn “, coi đi phê lắm, vừa ra tập 1-2 tối hôm qua thôi, tao giải lao hết 2 tập rồi lên học tiếp ! - Ổng liếm môi.

 

Và lát sau, cả hai thằng tôi bu đầu vào cái tivi mê mẩn xem phim, chốc chốc ông anh tôi lại hít hà bình phẩm.

 

- Đó, mày thấy cây Du long kiếm tê chưa, cái chuôi đẹp khiếp, nguyên con rồng cuộn lại kìa !- Nè nè, mày xem cái mặt thằng Sở Chiêu Nam kìa, nó mà tâm trạng lên là cái chuôi kiếm rung theo kêu tưng tưng nghe ảo lắm !

 

Còn tôi thì thỉnh thoảng lại trầm trồ xuýt xoa phụ hoạ theo :

 

- Ế ế, cây Thanh cang kiếm to đùng, giống của Dương Quá nhỉ đại huynh !- A ù, thằng Sở nó múa kiếm kìa, mà nó đánh giỏi sao mà ngu quá nhỉ, con nhỏ thích ra mặt rồi mà còn không biết, phải đệ là xong rồi !- Mày cũng ngu bỏ xừ ra còn nói ai ! – Ông anh hừ mũi làm tôi cụt hứng ngay tắp lự, chỉ biết câm nín chúi mũi vào màn hình.

 

Hai thằng tôi cứ gọi là ngẩn ngơ vì bộ phim này hấp dẫn quá đỗi, đến cả nhạc nền cuối phim nghe cũng hay tuyệt, vừa hào hùng vừa bi tráng.

 

Và như vậy, đối với tôi, 2h đồng hồ chạy bộ buổi sớm và 1h45 phút xem phim buổi khuya là 2 niềm vui nhỏ nhoi mà lớn lao duy nhất của những ngày cấm túc tưởng chừng dài lê thê bất tận. Và mưa thì cứ rả rích đêm ngày càng dễ làm tâm trạng người ta thêm buồn chán, vì cái lạnh lẽo và cô quạnh của những ngày mùa mưa rất đặc trưng không lẫn vào đâu được, âm u và xám xịt hệt như cảm giác của tôi lúc này.

 

Chap 169 :

 

Những ngày hè sau đó vẫn cứ tiếp diễn đều đều như vậy, sáng chạy bộ, trưa nằm lăn lộn đọc sách, chiều trơ mắt ra nhìn mưa, và tối thì đi vòng vòng trong nhà đợi đến 10h45 để cùng ông anh xem phim “ Thất kiếm “.

 

Tôi cứ tẩn ngần tần ngần mãi, vì lúc xem phim, tôi cực kì thích hình ảnh nhân vật nữ quận chúa Nạp Lan Minh Tuệ, nhìn nàng ta độc bước trong sa mạc sau khi bị ông cha Tú Cáp hắt hủi, từ đằng sau tôi trông hệt như em Vy, cũng tóc dài và gương mặt bầu bĩnh. Thế là tôi lại càng thêm nhớ Vy hơn nữa, những buổi sáng ngồi ở bãi biển, tôi cứ mường tượng ra nắm cát trên tay mình là cát…sa mạc, và từ đằng xa Vy sẽ nhẹ nhàng bước đến, nở nụ cười toả nắng cùng vầng dương đang ló dạng.

 

Và mơ thì cũng chỉ là mơ, ngày nào tôi cũng thất thểu quay về, lắm lúc tủi thân pha lẫn bực dọc, tôi đồ rằng con chó hôm nào mà lảng vảng ở đây thì tôi cũng đá nó văng xoáy luôn chứ ở đó mà sủa bậy. Mà tôi thì cực kì ghét cái câu “ Chó sủa là chó không cắn “ , bởi vì nó bố láo quá thể.

 

Nguyên do là hồi nhỏ, khi đại lý nước ngọt gần nhà vừa đổi chủ, thì người chủ mới có nuôi một con chó Nhật, lông trắng và hay lon ton chạy quanh quẩn trong nhà. Tôi thì hay sang đó mua nước ngọt về uống, ngày nọ tôi cũng xách 2 cái vỏ chai rỗng qua để đổi 2 chai 7up mới. 

 

Vừa bước vào nhà thì con chó lồng lên và sủa ăng ẳng, tôi giật mình nép sang bên ra chiều uý kị :

 

- Không sao đâu con, cứ vào đi, nó không cắn đâu ! – Người chủ cười nói, vẫy tay bảo tôi vào.- Gấu…gấu….ẳng….. ! – Con chó vẫn tiếp tục ra oai.

 

Tôi đánh bạo bước ngang qua nó, quả là không cắn thật, thở phào nhẹ nhõm đặt 2 cái vỏ chai xuống két nhựa.

 

- Thấy nó sủa dữ quá, con cũng ớn !- Ừm, chó sủa là chó không cắn mà !

 

Tôi nhe răng cười phụ hoạ theo bà chủ, vừa xách hai chai nước lên vừa nghĩ thầm trong bụng :

 

- “ Nuôi chó canh trộm mà nó không cắn thì nuôi làm quái gì chẳng biết ! “

 

Cầu được ước thấy, hình như con chó Nhật thấy tôi cầm hai chai nước bước ra khỏi nhà nên tưởng tôi là trộm, và nó phóng tới….ngoạm một phát ngay bắp vế, tôi quẳng luôn 2 chai nước la lên đau thấy mấy ông trời.

 

Sau vụ đó, tôi đâm ra sợ chó, chả phải vì vết cắn của nó, mà vì 7 mũi tiêm ngừa bệnh dại, cứ 1 tuần ăn 1 mũi đau điếng vào tay, đã vậy lại còn bị ông anh chọc thối đầu cả ngày.

 

- Có mỗi con chó nhỏ cũng xoắn cả lên, chú mày thật là….chậc, chết nhát ! – Rồi ổng phá ra cười hả hê lắm.

 

Tôi sầm mặt làu bàu trong bụng, cầu cho ổng cũng bị chó cắn một lần cho biết sợ. Và cái sự đời, cầu cho trúng số hay lượm tiền thì nó chẳng được, mà cầu cái gì xui xẻo thì cứ y như rằng toại nguyện ngay lập tức.

 

Tháng sau, đến lượt ông anh tôi bị chó cắn.

 

Đầu đuôi là do một bữa hai thằng tôi đi bộ ra nhà sách kiếm mấy quyển Toán nâng cao về luyện, lúc về ngang qua một tiệm vải, tôi thấy con chó trong nhà đó tự dưng sủa lên inh ỏi. Thế là theo phản xạ của nỗi sợ lần trước, tôi vội lách ra đổi vị trí với ông anh, con chó thấy động, bèn nhảy cẫng lên và….táp ngay mông ông anh tôi một nhát thủng cả quần jean.

 

Bữa đó tôi về nhà, đầu tiên là ăn mấy cái cốc muốn bẹp đầu của ông anh, và sau là ăn một trận mắng tơi tả của mẹ, rồi một ngày sau ăn vài cây roi mây của ba, kể từ đó tôi đã ghét lại càng thêm ghét chó hơn, chuyển qua thích mèo. Cái giống tiểu hổ này nhìn vừa dễ thương lại vừa thông minh, tôi khoái gì đâu.

 

Tạm lược qua cái vụ chó mèo, quay trở lại những ngày cấm túc chán ngán, sáng ngày cấm túc thứ 7, tôi như thường lệ xỏ giày vào và chạy bộ dọc đường biển. Đang giữ nhịp thở đều đặn thì tôi nghe có tiếng chân thình thịch sau lưng rất chi là gấp gáp.

 

- “ Éc, cướp rượt à ? “ – Nghĩ bụng thế, tôi lại càng tăng tốc nhanh hơn nữa, mới được nửa đoạn đường đã chuyển qua chạy nước rút, tôi phi như con ngựa rọc của thành Rome.- Ế ế, …..N….tao nè…..N…..ế…. ! – Cái giọng này quen lắm, tôi quay đầu lại.

 

Hoá ra là thằng C, nó đang hộc tốc chạy theo phía sau, mặt mũi xanh như tàu lá chuối.

 

- Ơ, người anh em ! – Lâu ngày gặp lại, tự dưng tôi thấy thằng này sao mà thân thương quá đỗi, dừng lại tay bắt mặt mừng, vỗ vai tới tấp.- Mày…chạy gì…nhanh thế ? – Nó quệt mồ hôi thở hổn hển.- Thì chạy tập thể dục, sao, dạo này sao ? – Tôi hỏi dồn.- Bình thường….hộc… ! - Nó ngừng lại vài giây để lấy hơi rồi mới nói tiếp – Sáng nào mày cũng chạy dưới đây à ?- Ờ, cũng được 1 tuần rồi, còn mày ? – Tôi gật đầu đáp.- Hơ, sáng nào tao cũng chạy dưới đây mà, sao không thấy mày ? – Nó sửng sốt.- Tao cũng có thấy mày đâu, mà chạy xong mày nghỉ ở đâu ? – Tôi thắc mắc.- Tao chạy ra biển Hưng Chánh luôn, xong mới vòng về nhà ! – Nó trả lời.- Chậc, tao chạy xuống Đồi Dương là ngồi nghỉ rồi, mày chạy gì mà khiếp thế ! – Tôi ngạc nhiên.

 

Thật vậy, từ nhà tôi chạy xuống Đồi Dương đã gọi là khá xa, trong khi thằng này lại chạy xuống tuốt luôn Hưng Chánh, đúng là sức nó bền thật, hèn gì nhìn đô con khiếp.

 

- Thì nhà tao cách Đồi Dương đâu có xa, chạy ra đó không lẽ nghỉ ? – Thằng C nhún vai.- Ờ ha, tao quên mất ! – Tôi ngớ người, quên mất là nhà thằng C gần nhà Tiểu Mai, ở ngay đoạn đường TQ, mà đường này thì không cách bãi Đồi Dương là bao.- Thế giờ sao ? Chạy tiếp không ? – Nó nhìn tôi.- Thôi khỏi, xuống biển ngồi tán dóc chơi ! – Tôi khoát tay đáp.

 

Cảm giác lâu ngày gặp lại bạn cũ thực là thống khoái, tôi chả ham chạy chọt gì nữa, xuống bãi cát hai thằng ngồi tán chuyện trên trời dưới biển.

 

- Con nhỏ kia xinh quá mậy ! – Tôi chỉ trỏ vào cô bé đang mặc áo pull quần thể thao, mặt xinh dáng chuẩn đang chơi cầu lông với một đứa bạn khác nữa.- Ừm, mày địa nhanh thiệt, mà vẫn còn chưa bằng Vy với Trúc Mai lớp mình ! – Thằng C trề môi chê õng chê ẹo.- Ghê, mày nhắm cua được con nhỏ đó không mà chê ? – Tôi trố mắt.- Mày khỏi cần khích, tao tái gái cũng xịn lắm chứ chẳng phải đùa đâu ! – Nói rồi nó đứng phắt dậy, bước tới chỗ cô bé.

 

Tôi lấy làm thắc mắc sao mà hôm nay thằng này dạn dĩ quá cỡ thợ mộc, bình thường trong lớp nó cứ lù đà lù đù chẳng dám nói chuyện với mấy đứa con gái kế bên chứ đừng nói là đi tán gái, thế mà giờ này bộ tịch của nó lại hùng hổ quá xá.

 

Chưa kịp thán phục thằng C thêm giây phút nào thì tôi đã ngớ người ra nhìn nó ỉu xìu quay về, khi chỉ mới bắt chuyện với cô bé kia chưa đầy 5 giây, và nhỏ này sau khi trao ánh nhìn hậm hực cho thằng C thì cũng quầy quả thu dọn cầu vợt rồi ngúng nguẩy bỏ đi.

 

- Mày làm sao mà con nhỏ chạy làng mất tiêu rồi ? – Tôi đần mặt ra hỏi.- Thì tao…làm quen nó, ai dè….nó chảnh quá ! – Thằng C rầu rĩ.

 

- Mày làm quen sao ?- Thì tao….hỏi giờ nó !- Là sao ?- Tao tới hỏi nó mấy giờ rồi, nó bảo là 6h30 !- Sao nữa ?- Rồi tao hỏi tiếp, 6h30 sáng hay 6h30 tối ?- Ớ… !!- Nó nhìn tao rồi nói cha già bị khùng, xong bỏ đi luôn !

 

Khỏi phải nói, tôi phá lăn ra cười sằng sặc, cười như điên dại trước cách làm quen con gái tự cổ chí kim mới có một không hai như thằng này.

 

- Nhỏ đó chưa cầm cái vợt táng vô đầu mày là may rồi, ha ha ! – Tôi vỗ vai an ủi nó mà cứ ngoác miệng ra cười muốn sái quai hàm.- Dẹp mày đi ! – Nó quạu quọ.

 

- Thôi, tụi mình chạy bộ luyện công, quan tâm làm gì chuyện nữ nhi thường tình, hề hề ! - Ờ, thế mà có thằng xuống đến đây là ngắm gái, tao méc Vy nghe con !- Cho mày méc, bữa giờ em nó cũng có đoái hoài gì đến tao đâu !

 

Thấy cái mặt tôi rầu rĩ nom đến tội, thằng C tò mò gặng hỏi, một hồi sau tôi cũng kể cho nó nghe cái án cấm túc và cái hẹn 15 ngày sau hai đứa tôi mới gặp được nhau hệt như Ngưu Lang Chức Nữ, chỉ khác là hàng thật thì 1 năm mới gặp, còn tôi với em Vy thì nửa tháng.

 

- Thôi, tinh thần thể dục thể thao muôn năm, bọn con gái không hiểu được đâu ! – Nó nói đỡ.- Ờ, thì vậy ! – Tôi thở dài ngao ngán.- Giờ về, mai chạy tiếp ! – Nó đứng dậy.- Ok, để tao về rủ thêm thằng mập cho vui ! – Tôi gật đầu.

 

Thế là ít ra tôi cũng thấy đời tươi sáng lên chút đỉnh, khi mà cuối cùng cũng gặp được một thằng trong đám bạn thân chí cốt, âu cũng gọi là đỡ nhớ trường nhớ lớp. Nhưng tôi chẳng vui được lâu, khi mà chập tối gọi sang K mập thì được mẹ nó cho biết là thằng này đã vào thành phố chơi, tuần sau mới về. Tôi ôm sầu cúp máy, ngớ người hiểu ra hèn gì hôm giờ không thấy thằng này gọi sang rủ đi net như mọi khi.

 

- “ Thây kệ, từ từ rồi rủ lại cả đám cũng được ! “ 

 

Tôi tặc lưỡi nhủ thầm rồi tót xuống nhà dưới xem Sở Chiêu Nam múa Du Long kiếm bá đạo, nhắc ghế ngồi cạnh ông anh đang ngồi chồm hổm hóng phim, và đau khổ khi bị túm đầu bắt làm 2 ly đá cho bữa Sting cuối ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top