Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 69 >>> 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 69 :

 

Tối ngày thứ sáu, tôi đã khoẻ dần lại, nhiệt độ chỉ còn 39 độ, tuy vẫn hơi đau đầu âm ỉ và bụng thì mỏi nhừ vì 3 ngày nay tôi chưa có gì vào bụng, chỉ toàn uống nước với thuốc, cháo thì nuốt miếng được miếng không, nhưng đỡ nhất là đôi mắt đã dần trở lại bình thường.

 

Chiều ngày thứ tư trong viện, tôi sốt 39 độ nằm mê man không biết trời trăng mây gió gì, nhưng có vẻ ngủ ngon nhờ thuốc hạ sốt có tác dụng, thế nên mẹ tôi tranh thủ về nhà tắm giặt và lấy thêm vài món đồ cần thiết, nhưng tầm chút sau thì tôi bắt đầu mê sảng, tay chân ra mồ hôi nhiều và thở khò khè, Tiểu Mai sợ quá vội gọi bác sĩ đến khám. Bác sĩ bảo phải chuyển xuống phòng cấp cứu cho thở oxy vì tôi đang có biến chứng của viêm phổi do tiền sử hen suyễn hồi nhỏ, vì vậy sẽ gây khó khăn khi tự thân hô hấp. Đến khi mẹ tôi vào viện lại thì nhờ người cô Tiểu Mai báo nên mới biết mà xuống dưới túc trực, cả đêm hôm đó mẹ tôi ngồi ngoài băng ghế phòng điều trị đặc biệt, Tiểu Mai thì hết lên chăm cô rồi lại xuống dưới ngồi với mẹ tôi, xem như nàng thức trọn đêm. Đến sáng ngày thứ năm thì tôi đã khá hơn, tuy vẫn còn sốt nhưng đã hô hấp dễ dàng hơn, chiều cùng ngày thì tôi được đưa trở lại lên phòng 402, biến chứng suy hô hấp đã giảm hẳn, chỉ có nhiệt độ sốt là tăng lên đến 40 độ, và đến khuya thì tôi tỉnh lại, sau là làm anh hùng lao ra cứu ông lão hái dưa leo lầu 7.

 

Đó là tình hình 2 ngày qua theo lời mẹ tôi kể lại, vậy nên ngoài Tiểu Mai ra thì sẽ không ai biết lúc mê sảng tôi đã nói gì kể cả bản thân tôi, nếu như nàng không nói. 

 

Tôi ngồi xoay xoay ly nước nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ một hồi rồi quyết định xuống giường, gượng bước ra ngoài hành lang.

 

- Đi đâu đó N ? Để mẹ đẩy xe ra ! – Mẹ tôi đang ngồi nói chuyện với cô của Tiểu Mai gọi lại khi thấy tôi ra ngoài.- Con tự đi cho khoẻ người, nằm lâu mệt lắm ! – Rồi tôi chào cả 2 người và bước ra ngoài.

 

Quả thật là nằm lâu nên bây giờ cứ đứng thẳng lên là phần cơ vùng bụng lại đau nhói, nhưng vì cái tính sĩ diện tôi cắn răng mà cố đi thẳng cho thật đường hoàng, Tiểu Mai đang ngồi ôn bài ở ghế đá hành lang, tôi bước chầm chậm rồi ngồi xuống.

 

- Sao N không nằm nghỉ ? Ngoài này lạnh đấy ! – Tiểu Mai ngạc nhiên khi thấy tôi vừa ngồi xuống cạnh bên.- Hì, N khoẻ hơn rồi ! – Tôi cười cười, nhìn nàng đầy biết ơn.- Vậy à ? Hay là đang cố gượng đó ?! – Nàng nhăn mặt nói.- Không, làm gì có ! – Tôi làm bộ nói cứng.- Chẳng tin, ai mới bệnh dậy cũng ko đi được liền như N ! – Tiểu Mai bĩu môi.

 

Tôi cười cảm khái, tựa hẳn người vào thành ghế, nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài, gió mát miên man.

 

- Ừm….cảm ơn Mai nhé ! - Mình…có làm gì mà N cảm ơn ..!!- Không, thật lòng đấy !- …Ừ !- Sao Mai lo cho N vậy ?- Thì… bạn bè giúp nhau mà !- Vậy à ? Bạn bè à ?- …………..!!

 

Đôi gò má nàng đỏ hồng lên, bàn tay cứ miết mãi vào bìa quyển sách Địa lý.

 

- Người được hỏi phải trả lời !- ……….không mà…. ! – Nàng phụng phịu lắc đầu.

 

Tôi thở hắt ra, cười buồn vì cái sự bướng của nàng.

 

- Phải có lí do gì chứ ?- Thì….thì giống như…lúc N giúp Mai buổi giáng sinh thôi !- Ra là có nợ, nên trả qua trả lại hở ?- Không phải như vậy !

 

Nàng lắc đầu, nói như phản xạ.

 

- Vậy thì vì gì ?- Thì…vậy đó !- Ớ….sao vừa bảo ko phải ?- Không phải …chuyện kia thôi !- Là chuyện gì ?- Là….là vậy đó !- Vậy đó hoài ai mà hiểu ?- Không….N ko hiểu đâu.. !- Ko nói ra sao biết là ko hiểu ?

 

Tôi cau mặt, làm ra vẻ bực mình, Tiểu Mai rùn vai, khẽ đáp.

 

- Nhưng có nói… N cũng sẽ không hiểu đâu.. !- Ai bảo ko hiểu ?

 

Tôi được nước làm tới, nói càn.

 

- Vậy chứ N hiểu gì ?- Ơ….. !

 

Tôi cứng họng vì bị điểm huyệt bất ngờ.

 

- Biết mà, có hiểu được đâu ! – Nàng nói như dỗi.- Thì…….!- Thì sao ? 

 

Đến lượt tôi bị phản công, đúng là đối đáp với con gái chưa bao giờ tôi chiếm thế thượng phong được quá 5 phút.

 

- Thì….vậy đó ! – Tôi lúng búng đáp, oai nghiêm nãy giờ tụt mất hết.

 

Tiểu Mai phì cười vì cái sự làm hoàng đế 1 ngày của tôi, nàng khẽ vuốt đôi làn tóc mai.

 

- Nè, xin lỗi N nha !- Gì thế ? N cảm ơn Mai còn ko hết mà !- Ko phải chuyện đó !- Chứ là gì ?- Hôm nay với cả ngày mai Vy sẽ ko tới thăm N đâu !- Sao vậy ? Vy bị gì à ?

 

Nếu có thể quay ngược thời gian, tôi sẽ trở về đấm cho thằng N lúc này 1 phát vêu mồm vì cái tội ngu quá cỡ thợ mộc.

 

Tiểu Mai lắc đầu, khẽ cười buồn trả lời.

 

- Không, là Mai nói với H rằng mẹ N bảo hôm nay và ngày mai đừng vào thăm N, đợi ngày mốt có thể N đỡ sốt rồi hẵng tới, chắc là H sẽ nói với Vy luôn !- Sao lại thế ?- Vì …mẹ N kể với Mai là N ko muốn ai vào thăm lúc N sốt hết, tại N ngại người khác nhìn thấy mắt bị…., nên Mai nghĩ N cũng ko muốn để Vy thấy!- Ý N hỏi là sao phải nói với H mà ko nói thẳng với Vy luôn ?- Nếu Mai nói trực tiếp, có lẽ Vy sẽ ko tin đâu ! – Nàng thở dài đáp.- Ừm…mà chẳng sao đâu, N cũng định vậy đấy !- Thật hở ?! – Nàng tròn mắt nhìn tôi.- Ừa, thật, chẳng muốn ai nhìn lúc sốt cả !- Nhưng…Mai thấy rồi !- Vậy…lúc đó N ra sao ?

 

Nàng lúc lắc mái đầu, cười cười đáp.

 

- Trông cũng sợ, nhưng nhìn hoài thấy…ngồ ngộ !- Nhìn hoài luôn à ?- …Ừ…thì vậy ! – Lại lí nhí, nói như thở.- Chà, tranh thủ lúc mình mê man, và rồi…. ! – Tôi dại dột cà khịa.- Vô duyên ! 

 

Nàng nguýt tôi rồi quay ngoắt đi.

 

- Ơ ..này…giận N à ? – Tôi ngây thơ vô số tội.- Hơi đâu giận người dưng, hứ ! – Vẫn dỗi.- Thế mà lo cho người dưng đến không ngủ, mém nữa nghỉ học luôn ! – Tôi khôn ra, chơi đòn tâm lý.- … Ai bảo đấy ? Làm gì có ! – Đôi má lại hồng lên, lúng búng chối.- Chẳng cần ai bảo, tự biết !- N xạo, mê man suốt mà biết gì chứ ! – Nàng bĩu môi.- Ừ…thì…. !

 

Vâng, vẫn như cũ, chưa được 1 phút tôi lại rơi vào thế hạ phong trong cuộc đối đáp.

 

- Khuya lạnh rồi, vào trong N ơi ! – Tiểu Mai giải phóng tôi khỏi tình trạng bị kê tủ đứng vào miệng.- Ừ, ừ ! – Được cứu rỗi, tôi mừng như bắt được vàng.- Từ từ thôi N, đi nổi ko vậy ? – Nàng ái ngại nhìn tôi tựa vô thành ghế mới đứng lên được.- Bình thường, khoẻ như voi ! – Tôi nói cứng dù cơ bụng vẫn còn đau.

 

Tính sĩ diện nổi lên, tôi cố đứng thẳng và cắn răng mà hiên ngang đường hoàng bước đi song song với Tiểu Mai, dù nàng đã đi thật chậm để tôi theo kịp, nhưng thấy vậy tôi lại tự ái, tăng tốc nhanh hơn để rồi hụt chân đập mặt luôn vô cửa phòng đang đóng, đau thấy mấy ông trời !

 

Chap 70 :

 

Sáng nay cô của Tiểu Mai xuất viện, mẹ tôi cũng giúp Tiểu Mai một tay dọn dẹp lại đồ đạc, tôi thì chỉ làm được mỗi chuyện là xếp lại mớ sách nàng cho mượn đang từa lưa trên bàn :

 

- Dạ cảm ơn bác, còn lại con tự xếp được mà ! – Tiểu Mai chào mẹ tôi.- Ừ, vậy 2 cô cháu về cẩn thận ! – Mẹ tôi vẻ như thích nàng lắm rồi.- Mau hết bệnh nha N, cô về trước ! – Cô của Tiểu Mai cười cười bảo tôi.- Dạ, hẳn rồi ! – Tôi cũng gật đầu lễ phép.

 

Rồi mẹ tôi cùng với người cô Tiểu Mai ra ngoài trước, nghe đâu còn phải trình giấy xuất viện với thủ tục gì đó, nên mẹ tôi muốn giúp, vì nhà tôi cũng có người quen ở bệnh viện. Tiểu Mai vẫn còn loay hoay với mớ ly tách và ấm nước.

 

- Chà, cái này để ở ngoài gọn hơn kìa! – Tôi ngồi phách đất chỉ đạo. – Đó, thấy chưa, bảo ngay từ đầu rồi mà !- Hức, chỉ biết nói thôi ! – Nàng bĩu môi.- Hì, thì giúp nè ! 

 

Rồi tôi phốc xuống giường, phụ nàng 1 tay nhét cái ấm vô túi kéo to đùng.

 

- Xong ! – Tôi phủi phủi tay.- Hì, vậy giờ Mai về đây, để cô đợi ở ngoài ! – Tiểu Mai nhìn quanh hết 1 lượt xem còn để quên gì không.- Ừ, về cẩn thận ! – Tôi gật đầu, cũng có hơi luyến tiếc.- Nè… ! – Nàng nhỏ giọng.- Gì cơ ? !- Tôi thắc mắc hỏi.- Ngày mai mình lại lên thăm nhé ! – Lại càng lí nhí hơn nữa.- Được rồi, ngày mốt N cũng xuất viện luôn mà, Tiểu Mai cứ ở nhà cho khoẻ, lên đây xa xôi, mệt người thêm ! – Tôi cười cười, tưởng nàng lo chuyện gì, chứ sáng nay bác sĩ bảo tôi đã hạ sốt hẳn rồi, giờ ở lại thêm 2 ngày hồi phục thêm rồi có thể xuất viện ngay cuối tuần luôn.- Ừa…vậy, tuần sau gặp ha ! – Nàng gật đầu.- Ừm, tuần sau ! – Tôi đứng dậy tiễn nàng ra cửa.

 

Vậy là trong phòng giờ chỉ còn giường của tôi và giường ông lão đối diện là có người nằm, hi vọng tối nay ổng đừng có giở trò gì nữa, như hôm bữa thót cả tim.

 

- Xong rồi à mẹ ? – Tôi thấy mẹ bước vào lại phòng.- Ừ, 2 người đón taxi về rồi ! – Mẹ tôi ngồi xuống ghế.- Ngày mốt mình cũng về luôn ! – Tôi đáp bâng quơ.- Ừm…mà giờ mẹ mới biết là Mai ở nhà 1 mình, thương con bé quá, vậy mà đã tự lập được rồi ! – Mẹ tôi thở dài, lấy trái cây trên đĩa ra gọt.- Con biết lâu rồi, cơ mà con cũng tự lập được thôi ! – Tôi nhún vai nói càn.- Ngon ta, mẹ quăng mày ra đường chừng 3 ngày là chết đói thôi con ! – Mẹ tôi lắc đầu.- Đâu cần phải gay gắt vậy chứ, hề hề ! – Tôi cười cầu tài.- Hôm nào con mời Mai xuống nhà mình ăn cơm nhé ! – Mẹ tôi đề nghị.- Ớ…sao phải thế ? – Tôi ngạc nhiên.- Sao trăng cái gì ? Con bé giúp mẹ chăm mày cả tuần nay, giờ mời người ta đến ăn bữa cơm cả nhà cũng ko được à ? – Mẹ tôi cau mặt.- Dạ, ây dà, con mời, èo…. ! – Tôi thở dài, hổng dè mẹ làm căng quá.- Cũng chẳng đợi mày mời, mẹ tự gọi điện cho con bé cũng được ! – Mẹ tôi lắc đầu, ý chừng chẳng trông mong được gì ở thằng con này rồi.- Ủa ? Mẹ biết số phone nhà Mai à ? – Tôi thắc mắc.- Ừ, mẹ hỏi rồi ! – Rồi mẹ tôi bước ra ngoài phòng đổ mớ vỏ trái cây vừa gọt.

 

Tôi đoán chừng mẹ tôi thích Tiểu Mai lắm rồi, cũng phải, mẹ tôi mỗi lần gọi 2 ông thần bọn tôi ăn cơm hay nhờ làm gì đó mà bọn tôi kì kèo là mẹ lại bắt đầu điệp khúc giá như hồi đó sinh ra 1 trong 2 thằng là con gái thì đỡ biết mấy, ít ra còn biết giúp mẹ làm việc nội trợ chứ không như 2 thằng tôi, học chơi ăn ngủ suốt ngày, lâu lâu nhờ 1 cái thì mặt lại xụ ra, nhìn chả được việc gì.

 

Đến chiều thì mẹ tôi lại về nhà vì cũng hơi yên tâm phần nào, tôi đang nằm đọc mấy tờ báo mẹ đưa thì em Vy với nhỏ H vào thăm, thấy em nó là tôi sáng mắt lên liền, cũng phải, mắt hết đỏ rồi mà, hề hề !

 

- Chà, trông khoẻ hơn rồi nhỉ ! – Nhỏ H vẫn thẳng thắn như mọi khi.- Sao rồi N ? – Em Vy đặt bọc trái cây xuống bàn.- Ừ, khoẻ rồi, ngày mốt N xuất viện ! – Tôi tự hào khoe.- Vậy à ? Vậy tốt quá rồi ! – Em ấy hấp háy mắt cười tươi.- Bữa giờ có làm kiểm tra môn gì không ? – Tôi tò mò.- Cũng có, nhưng có vài bài kiểm tra 15 phút với 1 bài kiểm tra 1 tiết Toán hình thôi ! – Em nó nhún vai đáp.- Gì chứ 1 tiết Toán thì N đây đâu có lo gì ! – Nhỏ H cười cười.- Èo, cũng phải ôn bài lại chứ ! – Tôi rụt cổ, cũng hơi hãi vì bỏ bài vở hôm giờ.- N đưa Vy tập vở đi, Vy chép bài rồi mai đem lên cho N ôn lại ! – Em Vy mở cặp lấy ra tờ giấy kiểm tra ! – Bài kiểm tra Địa của N tuần trước nè !- Thảm ! – Tôi nhăn hí nhìn con 6 đỏ chót.- Hì, ai bảo ko học bài chi ! – Em ấy tủm tỉm.- Ông K còn được 8 điểm kìa ! – Nhỏ H hứng chí khoe K mập để dìm hàng tôi.- Nè Vy, chép hết nổi ko đó ? – Tôi lấy trong ngăn bàn ra gần 15 cuốn vở cho tất cả các môn học.- Có gì đâu, 1 buổi là xong à ! – Vy nhún vai đáp.- Ừa, cảm ơn ! – Tôi cười tình với em nó.- Ủa, sao hôm nay ko thấy Trúc Mai vậy N ? – Nhỏ H thắc mắc.- À, sáng nay cô của Mai xuất viện, 2 người họ về hồi sáng rồi ! – Tôi giải thích.- Hèn gì nãy giờ nhìn hoài ko thấy đâu ! – Nhỏ H thở phào, đã thôi nhìn quanh quất.- Ra vậy ! – Em Vy cũng cười, vui lên thấy rõ.- Mấy hôm rồi chắc thăm bệnh mệt quá, Mai ngồi học mà cứ gục hoài ! – Nhỏ H rầu rầu tiết lộ.- Vậy à ? – Tôi sững sờ.- Ừa, bữa trước còn gục luôn trên bàn, tui hết hồn tưởng Trúc Mai xỉu, dè đâu là ngủ gật, bọn tui lúc đó cũng ngạc nhiên như ông vầy nè ! 

 

Tôi thừ người ra bâng khuâng, mấy hôm rồi đêm nào Tiểu Mai cũng thức với mẹ tôi đến gần sáng, trưa lại về nhà đi học ngay, nên mệt quá gục luôn trên lớp chứ ngày thường đời nào nàng lại như vậy, giờ thì chẳng cần đợi mẹ tôi phải nói, nhất định phải mời nàng sang nhà tôi dùng bữa cảm ơn thôi !

 

- Còn bạn Vy đây thì cũng hồn bay phất phơ suốt buổi học, chắc là lo cho chàng, hì hì ! – Nhỏ H che miệng cà khịa.- Giỡn nữa ! – Em Vy đập cuốn vở vô lưng nhỏ H chối đây đẩy.- Thế cơ à ? – Tôi mặt ngu ra luôn.- Làm gì có… về nhé N, ngày mai mình đem vở lên cho ! – Em Vy đứng dậy, 2 má đỏ lựng vì bị trêu.- Chào nhé ! – Nhỏ H cười khoái chí.- Ơ này, bữa nay về sớm vậy ? – Tôi gọi giật lại.- Ừa, về sớm chép bài, mai mới ở lâu được chứ ! – Vy nháy mắt cười tình tứ.- Ừ..à, vậy 2 người về ! 

 

Tôi rụng rời chân tay vì bị ánh mắt mê hoặc của em Vy công phá, nằm bệt ra giường mà cười tự kỷ một mình, quên mất luôn trước đó tôi vẫn còn đang cảm động Tiểu Mai không để đâu cho hết.

 

- Mày sao thế con ? Sốt nữa hay sao mà cười 1 mình thế ? – Mẹ tôi bước vào ngạc nhiên với cái bộ dạng như một thằng đang phê thuốc của tôi lúc này.

 

Nhưng đêm đó, khi mẹ tôi đã ngủ rồi, tôi nằm trên giường nhìn ra cửa sổ, rồi lại quay nhìn sang bên phải, thở dài rồi lại quay ra ngoài, đi lẩn thẩn ngoài hành lang, ngồi xuống ghế đá uống nước xong rồi lại vào phòng, thẫn thờ ngắm trời sao buổi khuya.

 

Cảm giác một mình buồn buồn như trống rỗng, thiếu vắng một điều gì đó mà tôi luôn cố tự ngăn bản thân mình nghĩ rằng đó là do…Tiểu Mai, vì nàng đã về rồi, không còn ở cạnh tôi như ngày hôm qua nữa.

__________________

Chap 71 :

 

Trước khi bệnh, ở nhà tôi chỉ là thằng con út học chơi ăn ngủ trong mắt ba mẹ, và chỉ là thằng em đầy tớ cho ông anh phát xít ở nhà. Bệnh xong, xuất viện về, đùng một phát tôi vọt lên làm ông trời con, có gì nhờ thì mẹ tôi đều kêu ông anh, tôi chỉ việc ôn bài và ăn ngủ. Mấy bữa đầu ổng còn vui vẻ làm, mấy bữa sau bắt đầu cắn răng bất nhẫn, qua vài hôm nữa thì hễ gặp tôi là ngứa mắt muốn đạp cho phát, nhưng tôi thì sức khoẻ đã trở lại, nhanh nhẹn dùng thân thủ bất phàm mà né rồi lỉnh đi mất.

 

Nhưng hãi nhất là cái điệp khúc “ Bò “ của mẹ tôi, bà bảo tôi bị sốt xuất huyết, bệnh về phải ăn thịt bò nhiều cho bổ máu. Thế là sáng phở bò, trưa cơm bò chiên, chiều có thêm bữa phụ, tối cơm bò xào, bữa khuya thêm tô bò kho, vài hôm đầu tôi khoái chí tử, ăn mải miết, nhưng dần dà thấy thịt bò là tôi muốn mửa tại chỗ, nhưng vẫn phải cắm đầu cắm cổ mà ăn, nhưng tuyệt nhiên có 1 món cũng là bò, mẹ tôi cương quyết ko thêm vào thực đơn.

 

- Còn 1 món bò sao mẹ ko làm nốt luôn ? – Tôi ngán ngẩm chọc đũa vào dĩa bò xào dứa với ớt Đà Lạt trước mặt.- Món gì con ? – Mẹ tôi quay sang hỏi.- Khô bò ! – Tôi đáp tỉnh queo, gì chứ món đó là tôi khoái nhất, ăn hoài ko biết chán, mỗi khi ba tôi nhậu mà có dĩa khô bò trên bàn là tôi lại mon men mò đến.- Dẹp, ăn vào cho mắt mày sưng lên à ! – Mẹ tôi nạt ngang.

 

Khổ là ở chỗ đó, tôi rất thích ăn khô bò với uống coca ( bây giờ là nhắm với bia ) , ăn ít thì không sao, nhưng khô bò thì ai lại ăn ít bao giờ, thế là phải ăn nhiều, và 10 lần tôi tọng nguyên 1 bụng khô bò thì hết 10 lần mắt tôi đỏ lên y hệt lúc bị sốt, tệ hơn là có thể sưng vù luôn 2 mí trên. Mẹ tôi thấy thế thì hãi quá, dẹp luôn bọc khô bò vô tủ lạnh cột kín lại làm dấu, hễ tôi lén lén mở ra ăn vụng là biết ngay, thể nào cũng la cho một chập.

 

Sau hôm xuất viện về, sáng sớm bữa sau là tôi lo đạp xe lên nhà thằng T học lại Hoá ngay, vì Toán với Lí có thể tự xử, chứ Hoá thì anh thằng này dạy rất siêu, nghỉ bữa nào tiếc bữa đó, trời mưa to lụt đường hay bệnh liệt giường thì hoạ hoằn tôi mới vắng mặt. Hơn nữa thằng T cũng nhờ ông anh nó dạy lại cho tôi bài mấy hôm nghỉ, nên bữa này có chết cũng phải vác mặt lên, ko thì mất cả chữ tín. Nhưng nhà nó xa, tôi cứ nghĩ đã khoẻ lại rồi nên tự đạp xe học, lên đến nơi thì đã đứt hơi, dắt xe vô mà chân nọ cứ xọ chân kia.

 

Trưa ăn cơm xong, tôi đi sớm hơn mọi ngày vì tự nhắm hãy còn yếu, nên tàn tàn đạp tới trường là vừa. Đúng y chóc, bước vô lớp là trống đánh luôn.

 

- A ùa, thánh N đã trở lại ! – Thằng D thấy tôi đầu tiên.- Ăn hại gấp đôi…. ! – Thằng T cà khịa.- Á cái thằng, muốn gây à ? – Tôi cười cười, nhưng vẫn dứ nắm đấm vô mặt nó.- Người anh em, chúng ta lại tái ngộ ! – K mập vỗ vai tôi, rồi nó hét to ! – Các chú đồng thanh nói lại một lần nữa, xem anh N đây có oai hay là không ?- Oai quá đê ! – Thằng C đập bàn nhặng xị.- Như cọng bún thiu ! – Nhỏ H che miệng cười.

 

Cả lớp phá ra cười rần rần, tôi bắt đầu thấy hoảng.- Oai nhất A1 rồi, tí nước mía đê, thằng N nó đãi ! – Thằng L đứng hẳn lên ghế mà cổ động hô hào. - Tụi tao bỏ phiếu cho mày rồi đó !- Phải gọi là thánh đã trở lại, lợi hại gấp hai, đẹp trai gấp bốn, khiêm tốn gấp mười , hé hé ! – Thằng P cười đểu cáng nháy mắt nói tôi . – Tao 2 ly nha mậy !- Con lạy mấy bác, cho con về ! – Tôi chắp tay bái bọn này như thật.

 

Lúc về chỗ, đi ngang qua thì tôi thấy Tiểu Mai đang nhìn và cười dịu dàng, tự nhiên tôi thấy bồi hồi lạ lùng, hôm giờ ở cạnh quen rồi, giờ được nhìn lại nàng trong tà áo dài, đến giờ tôi thật tình cũng không biết giải thích đây là cảm giác gì nữa, chỉ là như vừa thân quen vừa…say đắm.

 

Liệu đó có phải là cảm giác sau này khi mỗi ngày ta được nhìn vợ yêu không nhỉ ?

 

Nhưng đó là 1 chuyện, bị em Vy mê hoặc lại là 1 chuyện khác, giờ chơi em nó xuống chỗ tôi ngồi.

 

- Sao, ôn bài hết chưa N ? – Vy hấp háy mắt hỏi tôi.- Gần xong oy, vở người đẹp chép mà, chết cũng phải học ! – Tôi khoái chí tử.- Hì, giỏi cái mồm ! – Em nó véo mũi tôi.- Ai dà, chút về đi với tụi N luôn ko? – Tôi vờ nhăn mặt.- N cứ đi, Vy về với H cũng được, con trai đi với nhau cho vui ! – Em ấy lắc đầu đáp.- Ừa …! – Tôi rầu rầu.- Rồi bữa khác tụi mình đi riêng, ha ? – Vy nháy mắt, cười tình.- Ừ, ừ, vậy chứ ! – Tôi gật đầu lia lịa.

 

Lúc nào ở cạnh em Vy, tôi cũng cảm thấy có cảm giác gì đó vừa trẻ con vừa quyến rũ ở cô nàng, thế nên bất kỳ hành động nào của em nó tôi cũng như bị mê hoặc, cái mặt cứ ngu ra trong cõi mơ đến khi thằng K gọi giật thì tôi mới choàng tỉnh.

 

- Ê ku, thầy kêu kìa, ê ! – K mập lay lay vai tôi.- Ớ…dạ thầy ! – Tôi lật đật đứng dậy.- Cầm vở lên bảng đi N, thầy kiểm tra bài ! – Thầy Vật Lí gọi đích danh tôi.

 

Tôi chẳng hiểu sao run lẩy bẩy ôm tập lò dò lên bảng, hông lẽ phong độ vẫn chưa trở lại sao ta ? Chả phải, mình xưa nay đẳng cấp rồi, cần quái gì phong độ chứ !

 

- Bây giờ đáng ra thầy chỉ cho em 1 bài ngắn để lấy điểm trả bài thôi, nhưng nếu như em muốn lấy điểm kiểm tra 15 phút hôm bữa nghỉ thì thầy sẽ cho bài khó hơn, thế nào ? – Thầy từ tốn nói.- Dạ…ơ thầy cho em lấy điểm 15 phút luôn! - Tôi quyết định luôn, tránh để đêm dài lắm mộng.- Ừm, vậy em nghe thầy đọc, chép đề lên bảng đi ! – Thầy gật đầu đồng ý.

 

Đó là một bài toán khá hóc về chuyển động tròn đều, yêu cầu tính gia tốc hướng tâm, thầy đọc đề đến đâu tôi toát mồ hôi đến đó, môn Vật Lí với Toán tôi chủ quan không ôn, giờ sao thấy nó xa lạ quá thể. Tôi nhắm mắt tĩnh tâm suy nghĩ, đợi cho mấy cái công thức nó quay trở lại trong đầu, rồi tay tôi mồ hôi dần khô lại, đầu óc tỉnh táo hẳn lên, dưới lớp hồi hộp căng mắt theo dõi…

 

- Hôm nay trẫm rất vui, tuy long thể bất an nhưng vẫn giữ được chiến tích huy hoàng ! – Tôi đứng giữa quán nước mía, cầm cái ly giơ cao ở ghế chủ xị. – Uống thoải mái đê tụi bây !- Hé hé, mày nói nhé ! – Thằng P quay vào trong gọi thêm.- Tao bảo rồi, thánh mà, gặp tao bài đó chắc chạy dài cả thước ! – Thằng D giở giọng nịnh bợ ba xạo. – Thế mà thánh N đây giải có 6 phút 45 giây !- Sặc, mày đếm luôn à ? Bựa thế ! – Thằng C suýt ngộp nước, phun luôn cục đá ra ngoài.- Chứ sao, thần tượng của lòng tao mà, anh nhỉ ? – Thằng D giả giọng gái quay sang tôi cà khịa.- Cút, biến thái à ! – Tôi quắc mắt xua tay.- Sao chú ? Thấy tinh thần thể lực sung mãn quá nhẩy ? – K mập cười đểu.- Ò, đẳng cấp mà lị ! – Tôi nhai đá rốp rốp.- Cũng phải, hết em Mai kế bên, rồi đến em Vy vào thăm, nhất mày rồi ! – Nó lim dim đôi mắt nói nhấn nhá.- Ớ…sao mày biết ? – Tôi kinh hoàng nhìn nó.- Em H tao kể, hề hề ! – Nó ra vẻ tự hào.- Chậc, chắc hôm nào tao cũng phải bệnh quá ! – Thằng T tiếc nuối tặc lưỡi.- Ừ, cỡ mày có Y ù vào thăm, cũng có tương lai lắm ! – Thằng L chốt ngay đòn nhan sắc quá hiểm hóc.- Bá đạo ! – K mập gật gù.- Dẹp mày đi ! – Thằng T sừng sộ.

 

- Thằng N hồi sức chưa ? Hôm nào ra 36hecta đá tiếp, bữa giờ nhiều kèo thơm quá, mà thiếu mày ! – Thằng Q đề nghị.- Thôi ba, đợi thi học kỳ xong đã, rồi đá mấy chẳng được ! – Tôi rụt cổ từ chối.- Ờ, cũng được ! – Nó đồng ý, vẫn còn ra chiều tiếc nuối.- Uống nữa đi tụi bây, tao đãi mà ! – Tôi khoát tay mời hết 1 lượt.- Éc, còn về ăn nữa mày, uống nứt bụng luôn à ? – K mập lắc đầu lia lịa.- Ăn gì nữa ? Tao mời uống thôi mà ? – Tôi trố mắt, dự có chuyện chẳng lành.- Ăn cơm nhà chứ gì ! – Nó nhún vai đáp.- À…ờm ! – Tôi thở phào, tưởng nó rủ đi tăng 2.- Hay là anh N đây muốn đãi bọn em đi ăn gỏi ốc với cá viên chiên ? – K mập sấn tới cười đểu cáng.- Đúng dzồi, anh N có lòng thì bọn em có bụng, hế hế ! – Thằng L hưởng ứng.- Dẹp mày, tao đâu phải nhà từ thiện ! – Tôi kinh hãi bọn này quá luôn, hở ra chút là chúng nó chộp ngay vào mà bơm đểu.- Ây dà, anh chỉ giỡn thôi đó mà ! – Nó khoái trá uống nốt ly nước.

 

Tính tiền xong xuôi cả bọn tan hàng, đứa nào về nhà đứa nấy, K mập rủ tôi tắm rửa xong rồi gặp nhau ở quán net cũ luôn, làm vài ván Gunbound chứ không là sa sút phong độ ngay, thằng K nó dụ dỗ tôi thế đấy, mặc dù nó bắn dở òm, thua xong lại cười cầu tài bảo :

 

- Hề hề, cọ xát là chính mà chú ! – Câu cửa miệng của K mập đấy.

 

Tất nhiên tôi gật đầu đồng ý cái rụp, nhanh chóng chạy xe về nhà ăn xong rồi dông, vậy là sau 1 tuần bệnh hoạn nguy cấp ngập đầu thì cuộc sống học sinh đã trở lại như cũ, tương lai tươi đẹp còn cả quãng dài phía trước, hì hì !

 

Chap 72 :

 

Trưa chủ nhật, cả buổi sáng tôi long nhong ngoài đường mệt mỏi với K mập, về nhà ăn cơm xong tót lên giường ngủ ngay, đang nằm nướng ngon lành thì mẹ tôi vào phòng, mở màn cửa sổ sáng trưng dựng đầu tôi dậy.

 

- Dậy N, mẹ bảo này ! – Mẹ tôi lay lay tôi dậy.- Ớ…chủ nhật mà mẹ, để con ngủ tí…ớ…! – Tôi ngái ngủ, cố rút đầu vào đống chăn mền quyết tâm cố thủ đến cùng.- Dậy ngay ! – Mẹ tôi kéo chăn ra, tôi chỉ còn độc cái gối đang che mặt làm hàng rào dã chiến ngăn địch.- Oáp…chi dzạ..ớ ..hớ ! – Tôi ngáp muốn rách miệng.- Qua nhà Trúc Mai chở con bé qua đây, mẹ gọi điện báo rồi, rửa mặt đi ! – Mẹ tôi tắt luôn cái quạt đang quay vù vù.- What ? Ớ…hả ? Mẹ nói gì ? – Tôi tỉnh cả ngủ, nói năng lẫn lộn ngôn ngữ tây ta.- Ông tướng, qua nhà bé Mai rồi 2 đứa về đây ăn cơm, nghe không ? Hôm bữa mẹ nói mày biết rồi còn gì ! – Mẹ tôi ngán ngẩm lắc đầu.- Ơ…là hôm nay à ? – Tôi mặt đần ra.- Chứ hôm nào nữa, rửa mặt đi ! – Rồi mẹ tôi ra khỏi phòng.

 

Tôi ngồi thẫn thờ cả lúc rồi mới lò dò xuống phòng tắm, sạch sẽ thơm tho, đầu tóc láng o, áo quần chỉnh tề rồi lên đường rước…bạn về dinh. Cơ mà hùng tâm tráng chí hôm nọ hứa mời Tiểu Mai về nhà ăn tối giờ nó vèo đâu mất hết, giờ tôi chỉ thấy ngại ngại, kỳ kỳ làm sao ấy !

 

Cánh cổng màu đen với tay kéo sắt quen thuộc hiện ra, tôi dựng xe trước cửa, ko quên nhìn lên cái bóng đèn bị đáp banh hôm nào, rồi bước tới nhấn chuông cửa.

 

- Kính..coong…! – Tôi định nhấn thêm cái nữa cho…đã tay.- Ai vậy ? Đợi chút ! – Giọng của Tiểu Mai trong nhà vọng ra.- N đây ! – Tôi lên tiếng báo danh.- À, vào nhà đi N ! – Nàng bước vội ra mở cổng.- Khỏi, qua nhà N luôn ha ! – Tôi từ chối, vì thấy nàng chuẩn bị hết cả rồi.- Cũng được ! – Rồi nàng khoá cửa lại, ngồi sau xe tôi.

 

- Chở nổi không đó ? – Tiểu Mai hỏi, vẻ như chưa tin là tôi đã hoàn toàn hồi phục.- Nhân 3 trọng lượng 2 đứa lên vẫn chạy phà phà ! – Tôi nổ văng trời.- Hì hì, được oy ! – Nàng cười rạng rỡ.

 

Tiểu Mai diện quần jean với áo sơ mi sọc xanh trắng, trông trẻ trung mà cũng chững chạc hẳn ra, tóc xoã dài kẹp mái để nửa hờ như mọi khi, nhưng vậy cũng đủ để trai làng trên đường ngước nhìn mê mẩn, tôi thì…khoái mê tơi, dù cảm thấy có hơi tội lỗi với em Vy. Chiều nay trời đẹp, trong xanh một màu và cao vút vì ít mây, gió mát miên man.

 

- Giờ qua rồi nấu ăn hở Mai ? – Tôi ngoái ra sau hỏi.- Ừ, cũng ko biết nữa, mẹ N chỉ gọi bảo mình qua thôi ! – Nàng cười đáp.- Tại thấy ở nhà chưa có gì hết, chắc phải nấu đấy ! – Tôi thật thà nói.- Hì, chẳng sao ! – Nàng nghiêng mái đầu trả lời.- Biết nấu ko đấy ? – Tôi hỏi ngu.- Hứ, rồi N xem ! – Tiểu Mai nguýt môi.

 

- Đây mẹ ơi, con xong nhiệm vụ roài này ! – Tôi đi vào nhà nói vọng ra sau.- Ừm ! – Mẹ tôi từ bếp bước lên – Ngồi nghỉ chút đi Mai, rồi bác cháu mình đi chợ !- Dạ, con chào bác ! – Tiểu Mai lễ phép chào.- Ừa, lấy nước cho bạn đi N ! – Mẹ tôi quay sang.- Ớ….! – Tôi đứng ngẩn ra.- Dạ thôi bác, con ngồi đợi cũng được mà ! – Nàng phì cười cái bộ ngơ ngơ của tôi.- Con cứ ngồi chơi ! – Mẹ tôi cười với nàng rồi quay sang cau mặt với tôi – Mẹ bảo lấy thì cứ đi lấy, cái thằng !- Dạ, dạ, để con ! – Rồi tôi mò ra sau bếp.

 

Ngồi nói chuyện hỏi thăm qua lại một hồi rồi hai người xách giỏ đi chợ, mẹ tôi đi trước, Tiểu Mai cầm giỏ đi cạnh bên, tôi làm bổn phận coi nhà, ngồi thẫn thờ trên ghế, toát mồ hôi hột nghĩ thầm.

 

- Nguy to, sao mà giống mẹ chồng với nàng dâu thế ?!

 

Được lúc rồi 2 người về lại, trong giỏ đầy cá thịt rồi rau cải những thứ, lại còn cả bọc bánh trái bên cạnh, tôi thất kinh thêm phen nữa, hông lẽ mở đại tiệc sao chứ !

 

Tiểu Mai xắn tay áo hăng hái làm bếp, hết chuẩn bị nguyên liệu rồi xem mẹ tôi nấu, lại có lúc nàng nấu còn mẹ tôi đứng xem, cười nói rộn ràng cả bếp, trông 2 người thoải mái và tự nhiên vô cùng, y như mẹ và con gái thứ thiệt. Đôi má nàng đỏ lựng lên vì lửa bếp, làn tóc mai dính bệt vào má do mồ hôi, mắt ánh lên rạng rỡ, mẹ tôi nhìn nàng ra chiều hài lòng yêu thích. Tôi ngẩn ngơ đứng xem một hồi rồi tặc lưỡi lên nhà trên ngồi, thế này đúng ý mẹ tôi quá rồi còn gì nữa.

 

- Úi chà, mùi gì thơm thế ? Nhà có khách à ?! – Ông anh tôi học về, dắt xe vô nhà.- Ờ ! – Tôi đáp gọn lỏn, hất đầu ra sau bếp, ý bảo ổng ra xem rồi biết.

 

- Ớ…mẹ…ai đây ? ! – Y phốc, ông anh tôi ôm xe đứng như trời trồng.- Bạn thằng N đấy, mẹ mời về ăn tối ! – Mẹ tôi ôn tồn đáp.- Em chào anh ! – Tiểu Mai gật đầu cười lễ độ.- Ừ…chào em ! - Ổng lắp bắp, cà lăm đến nơi rồi.

 

Rồi hấp tấp lôi đầu tôi lên lầu, đóng cửa phòng bắt đầu hỏi cung.

 

- Xinh gái quá vậy ? Thằng này khá ! – Ông anh tôi vỗ vai.- Ờm, bạn cùng lớp ! – Tôi làu bàu đáp.- Sao ? Tranh thủ lúc ba đi công tác dẫn về à ? Có tiến tới luôn không ? - Ổng nheo mắt tò mò.- Bạn bình thường thôi pa, chẳng có gì cả ! – Tôi cau mặt khó chịu bước ra khỏi phòng.- Ơ, thằng này láo, anh đang hỏi mà ! - Ổng gọi giật lại phía sau.

 

Mặc kệ, tôi cắm cúi đi thẳng, chẳng hiểu sao nghe ổng nói thế thì tôi lại thấy bứt rứt khó chịu quá thể. Mà cũng phải, tôi lúc này xác định Tiểu Mai là bạn mà, nghe vậy ko bực mình sao được chứ !

 

Bữa cơm tối thịnh soạn như đại tiệc nhà hàng, súp măng tây cua, càng cua rang me, bò xào xả ớt, bò hấp xắt lát cuộn rau, sườn heo xào chua ngọt, heo nấu đậu, rồi lại còn cả đống trái cây, nhưng tôi đặc biệt chú ý đến mấy dĩa bánh Tiểu Mai làm, tiên lượng rằng thể nào tí cũng có trà uống, khoái chí tử !

 

Mẹ tôi gắp thức ăn cho Tiểu Mai đầy trìu mến, 2 người cười nói rôm rả suốt bữa ăn, hết chuyện bệnh viện rồi sang chuyện gia đình nàng, rồi chuyển sang đề tài học hành của tôi trên lớp, lâu lâu tôi lại nhận được ánh mắt toé lửa của mẹ khi biết tôi lãnh 2 con dê-rô Anh ngữ, và Tiểu Mai thì ngơ ngác cứ tưởng tôi thú tội rồi, nàng nhìn tôi đầy…biết lỗi. Ông anh tôi bữa nay cũng có nhã hứng tám chuyện, cũng chen vào mà hóng, mỗi tôi là cắm đầu ăn lấy ăn để, ăn như chưa từng được ăn, lâu lâu ngước mặt lên cười khè một cái rồi lại chúi mũi vào chén cơm. Mà công nhận Tiểu Mai nấu ăn cũng giỏi, tôi ăn cơm của mẹ từ nhỏ nên món nào nàng làm tôi biết, cứ nhằm vô mà gắp, ăn đến lúc nứt bụng vẫn còn thòm thèm.

 

Xong bữa trà thơm phức với bánh ngon tuyệt, Tiểu Mai phụ mẹ tôi rửa chén dưới bếp, tôi với ông anh lên sân thượng ngồi hóng mát.

 

- Ợ…đói cũng khổ, mà no cũng chẳng sướng gì ! – Tôi xoa xoa bụng, hối hận vì khi nãy lỡ tọng nhiều quá.- Mẹ có vẻ khoái nhỏ này rồi ! – Ông anh tôi gục gặc đầu phán.- Ờm, biết hồi trong bệnh viện rồi ! – Tôi thở cái phì cho đỡ tức bụng.- Chắc định cho về làm dâu, mày sắp có vợ rồi ! - Ổng cười đểu.- Bậy bạ, đệ có bạn gái rồi ! – Tôi chối ngay tắp lự.- Chẳng cần biết bạn gái mày là ai, chỉ biết mày ko chịu em này là ngu, phải tao năm nay ko thi đại học thì cũng hốt luôn rồi ! - Ổng ra chiều tiếc nuối.

 

Tôi tặc lưỡi thở dài, nhìn trời mà tự kỷ, hồi trước tôi cũng thích Tiểu Mai lắm chứ, nhưng khi đó nàng cứ như ghét tôi mà tránh mặt mãi, thế rồi giờ tôi thích Vy hơn, chỉ xem nàng là bạn thì chịu chứ biết sao giờ. Tôi tự biết một là một, hai là hai, thích ai ghét ai thì phải rõ ràng, chứ chẳng phải loại ỡm ờ như mấy thằng sở khanh mà tôi có dịp được biết , ai thích thì chúng nó cũng thích lại, bảo từ chối thì sợ con nhỏ buồn khổ, mà cặp với người ta cũng chẳng mất mát gì. Loại đấy tôi khinh ra mặt, chỉ muốn lợi cho mình mà không muốn chịu trách nhiệm bị ràng buộc khi thích một người, để rồi lúc con bé phát hiện ra nó đi với con nhỏ khác, thì mới nói là chỉ như bạn bình thường, lúc đó cả 2 con bé đều buồn hơn hết thảy, còn nó thì cái mặt cứ nhơn nhơn. Thế nên có câu trong bài hát gì ấy rất đúng, thà đau một lần rồi thôi, không thích cứ từ chối thẳng thừng, tránh dông dài để người khác tơ tưởng, hại người trước hại mình sau.

 

- Thưa bác con về ! – Tiểu Mai thưa mẹ tôi xin phép về nhà, vì cũng tối rồi.- Ừ, hôm nào bác lại gọi điện, con qua chơi nhé ! – Mẹ tôi tiễn nàng ra cửa.- Dạ, con đợi ! – Nàng cười ấm áp.- Đưa bạn về cẩn thận đấy N ! – Mẹ dặn tôi.- Con biết rồi mà ! – Tôi nhăn mặt, mẹ làm như tôi con nít mới tập xe không bằng.- Chào anh, em về ! – Tiểu Mai quay lại chào ông anh tôi.- Ừ, em về, cẩn thận thằng N đấy ! – Phút cuối ổng cũng muốn chơi tôi.

 

Nàng cười lỏn lẻn rồi ngồi lên sau xe, tôi đạp dông thẳng để tránh ở lại đêm dài lắm mộng. 

 

- Hôm nay vui quá, lâu lắm Mai mới lại được ăn cơm gia đình thế này ! – Tiểu Mai cảm khái nói.- Ừ, hì hì, Tiểu Mai nấu ngon ghê ! – Tôi hưởng ứng.- Hi, bảo rồi mờ, còn nghi ngờ gì hem ? – Nàng nghiêng đầu nhìn tôi.- Ây dà, tại hạ biết lỗi, từ giờ không dám nghi kị nữa ! – Tôi bông đùa.- Anh của N nói chuyện vui ghê ha ! – Nàng hấp háy mắt.- Èo…ổng hung bạo lắm, giả vờ đấy ! – Tôi rụt cổ.- Hì hì, vậy mới vui chứ ! – Nàng lại cười, hôm nay tôi để ý thấy Tiểu Mai cười rất nhiều.

 

Đường phố vắng dần, ánh đèn vàng nhẹ trải dài con đường 2 đứa đi, tiếng cười nói rôm rả vang lên, và tôi cũng cười thật nhiều, rất thoải mái và yên bình.

 

- Đã đến nhà, mời tiểu thư quá bộ từ đây ! – Tôi giả giọng phim kiếm hiệp.- Ừ, bản nương hồi cung, mời đại hiệp ra về ! – Nàng cũng đối đáp lại.- Cáo từ, không cần tiễn ! – Tôi chơi luôn, chắp tay ôm quyền xá lệ.- Hì hì, giỡn hoài, cho Mai cảm ơn cả nhà N lần nữa nha ! – Tiểu Mai cười dịu dàng.- Ừm, có gì đâu, hôm nào lại qua chơi ! – Tôi vui vẻ đáp.- Ừa, vậy N về cẩn thận, ngủ ngon ha ! – Nàng tựa cửa chào tôi.- Dĩ nhiên, Mai cũng vậy ! – Rồi tôi đợi nàng bước vào nhà mới quay xe đi.

 

Vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi mà lị !

 

Dọc đường về, tôi cứ băn khoăn mãi, hay là hôm nào dẫn em Vy về nhà thử, chẳng biết mẹ tôi có vui như với Tiểu Mai cả ngày nay không nhỉ ? Cũng chẳng biết em Vy có biết nấu ăn ko ta ? Và quan trọng là nấu có ngon ko nhỉ ? Gì chứ tôi là chúa kén ăn, ko vừa miệng là quăng đũa lật bàn như hoàng đế luôn ấy chứ, hề hề !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top