Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

131 - 140

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 131: Tình yêu nảy mầm (1)

Từ cô nhi viện đi ra, ba người tìm một tiệm cà phê ngồi xuống.

Giang Quân nói: “Vương Hân Bình cùng Chu Vân mời luật sư, nói muốn lấy lại sợi giây chuyền. Bởi vì sợi giây chuyền một mực ở trong túi xách tay của Chu Vân... Em lại không có chứng cứ chứng minh sợi giây chuyền này đã được trao đổi… nếu không tìm được người thần bí lấy sợi dây chuyền sợ rằng sợi dây chuyền sẽ bị Chu Vân mang đi.”

Lăng Vi lặng lẽ không nói gì.

Diệp Đình không biết chuyện về sợi giây chuyền, liền hỏi Giang Quân: “Cái gì mà dây chuyền?”

Giang Quân nói rõ mọi chuyện. Diệp Đình quay đầu nhìn Lăng Vi, trong lòng khá mất hứng, gặp khó xử lại không nói với anh... Đây là sự tín nhiệm của một người vợ với chồng mình sao?

Anh gõ tay lên mặt bàn: “Cảnh sát Giang, khoảng thời gian này vất vẻ cho anh rồi. Chuyện của tiểu Vi tôi cũng có trách nhiệm hỗ trợ, tài liệu liên quan đến buổi đấu giá anh chuyển cho tôi một bản, nói không chừng tôi có thể giúp.”

Giang Quân gật đầu.

Diệp Đình tính tiền, ba người từ tiệm cà phê đi ra.

Giang Quân chào tạm biết, Diệp Đình nắm lấy cánh tay Lăng Vi.

Lực đạo trên tay làm cho Lăng Vi cau mày vì đau.

Một lúc lâu, anh mới quay đầu nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Tôi giúp em tìm người, sợi dây chuyền tôi giúp em cầm về. Chuyện này, em chớ xía vào.”

“Được.”

Nàng đáp ứng rất thống khoái, Diệp Đình nhìn cô một cái.

Cô hít một hơi, nói: “Anh giao thiệp rộng, nhiều thủ đoạn. Với anh, chuyện này dễ như trở bàn tay; với tôi, khó như lên trời. Không phải anh nói... Một người có năng lực không chỉ có trí khôn, tài hoa cùng thực lực, mạng giao thiệp của người đó, thủ đoạn, năng lực giao tế cũng quan trọng không kém không phải sao? Trừ quan hệ hợp đồng vợ chồng, ít nhất tôi còn cứu anh, xem như anh là mạng giao thiệp của tôi vậy.”

Diệp Đình nhướn mày: “Học dùng từ cũng không tệ.”

Mặc dù có đôi từ anh không hài lòng lắm, nhưng là... cô nhớ rõ lời anh như vậy chẳng khác gì lấy được lòng anh.

Lăng Vi cười nói: “Diệp Đình, cám ơn anh đã giúp tôi.”

Diệp Đình nhéo má cô: “Những lời này, nếu là đổi thành giọng điệu khác thì tôi sẽ càng hưởng thụ hơn.”

“Giọng điệu gì?” Lăng Vi nhướn mày nhìn anh.

Anh cười khẽ: “Giọng nũng nịu... Em thử một chút, em vừa nũng nịu vừa nói, nói không chừng... Mấy ngày liền có thể tìm được người.”

“...” Lăng Vi trợn trắng mắt, để cho cô nũng nịu? Còn không bằng để cho cô chết đi...

Diệp Đình kéo cô lên xe, thay cô thắt dây an toàn, đột nhiên anh nói: “Chúng ta đã là vợ chồng, làm sao em gọi tôi lại gọi luôn cả họ lẫn tên hả?”

Lăng Vi không hài lòng nhìn anh: “Nếu không gọi sao giờ? Anh gọi tôi không phải cũng kêu Lăng Vi sao?”

Anh suy nghĩ một chút, nói: “Vậy chúng ta sửa đổi một chút, sau này tôi... gọi em là Vi Vi, vậy em gọi tôi là cái gì?”

“Đình Đình?” Lăng Vi che miệng cười.

Đình Đình? Làm sao nghe giống như tên đàn bà vậy…

Diệp Đình đen mặt.

Lăng Vi còn nói: “A Đình? Không được... Giống như trưởng bối kêu vãn bối. Đình ca? Không được, giống thủ hạ của anh...”

“Vậy thì kêu "Thân ái"!”

“...” Lăng Vi chê cười bỉu môi: “Thân ái”?... Tuyệt không mở miệng được!

Một lúc sau đột nhiên anh hỏi: “Nam chính manga của em tên gì?”

“Cuốn nào?”

“Cuốn em thích nhất.”

“Ừm... Tôi thích nam chính cuốn mới nhất.” Lăng Vi đột nhiên xấu hổ nhưng vẻ mặt lại ngọt ngào, hạnh phúc gần như vô thức cười.

“Cuốn mới nhất?”

“Ừ.”

Diệp Đình đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn cô thật sâu.

Chương 132: Tình yêu nảy mầm (2)

Anh còn nhớ, lúc anh xông vào nhà cô thì cô đang chuẩn bị hình tượng nam chính cho cuốn truyện mới, vốn nam chính dự định là một cảnh sát hảo hán nhưng sau đó lại đổi thành tổng tài quốc tế cao ngạo, lạnh lùng…

Mà thứ thu hút nhất của đại tổng tài không phải là thân phận của anh ta cũng không phải dung mạo của anh ta mà là… bắp thịt to lớn của anh ta.

Một hồi Diệp Đình cũng chưa lên tiếng…

Sau một hồi anh mới hỏi: “Anh ta tên gì?”

Lăng Vi thành thật nói: “Anh ta kêu Dạ Hành.”

“Tên sách là gì?”

“Người đột nhập.”

“…” Diệp Đình à một tiếng, người đột nhập, không phải nói anh đấy chứ?

Diệp Đình không nhịn được cười lên, nhất thời trong lòng tâm hoa nộ phóng.

Ánh mắt anh cong lên, tâm tình rất tốt… như bay lên trời được.

Trong nháy mắt cảm giác... Trước mắt như có một mảnh vườn hoa xuân nở rộ!

Diệp Đình mỉm cười... Anh lại hỏi: “Vai nam chính tại sao cũng họ Diệp?”

“Không có mà?” Lăng Vi nghi ngờ, đột nhiên 囧 không biết nói gì, gương mặt đỏ rần: “Anh ta là Dạ của ban đêm, không phải lá Diệp lá cây!”

“Nhưng cũng là lá mà... Sau này em gọi tôi là Dạ Hành cũng được.” Diệp Đình gõ ngón tay lên tay lái.

Lăng Vi cúi đầu móc ngón tay: “Nhìn tình huống đi.” Mặc dù vai nam chính là dựa vào hình tượng của Diệp Đình, nhưng mà bảo cô gọi anh là Dạ Hành, cô thật sự không mở miệng được.

Hơn nữa cô cảm thấy gọi tên anh vẫn thoải mái hơn… ít nhất chân thực hơn, thân thiết hơn một chút.

Thân thiết? Lăng Vi vặn mi, sao mà cô lại nghĩ tới cái từ thân thiết này cơ chứ?

Thân thiết, cái từ này gắn lên người Diệp Đình có được không…

Quá đáng sợ...

Mà lúc này tâm tình của Diệp Đình đang tung tăng giống như chắp cho anh một đôi cánh để anh có thể bay lên được.

Anh suýt sáo, đập mạnh cần ga, lái xe về nhà nhanh như chớp.

Lăng Vi một mình đi tới phòng vẽ, trong lòng cô còn có chút mâu thuẫn, có chút quấn quít.

Cô phát hiện… cô có hơi bị coi thường lại có chút thích được Diệp Đình đụng vào… trời ơi, suy nghĩ gì vậy? Còn có vừa nãy nghe anh nói cô giáo Vi Vi, tôi yêu em thì hô hấp của cô nhưng ngừng lại, trái tim suýt chút nữa văng ra ngoài.

Mặc dù biết đó là đùa giỡn, nhưng là... Trái tim vẫn không khống chế được cuồng loạn!”Bịch bịch bịch”, lúc ấy thật sợ bị bọn họ nghe được.

Cô che lại gò mà đỏ ửng, phiền não... tính cách của cô không phải như vậy!

Hứa Tử Huân theo đuổi hai năm cô mới đồng ý qua lại. quá trình bọn họ yêu nhau cũng chỉ là nắm tay nhau mà thôi.

Cô cũng không phải người cổ lỗ sĩ, cũng không hạn chế mình không được hôn môi.

Nhưng cảm giác đó còn chưa tới vì, Hứa Tử Huân muốn hôn, cô sẽ cảm thấy không được tự nhiên.

Nhưng là... Diệp Đình đến gần cô, cô cũng sẽ không như vậy... ngày nhận giấy chứng nhận kết hôn, thậm chí cô thích thích….

… Tại sao có thể như vậy chứ?

Đáng hận hơn chính là cô còn chờ mong anh xuất hiện bên cạnh cô, cùng cô vui cười… biết anh mới được bao lâu đây? Đầu ngón tay cũng đếm được rồi…

Phiền não… không muốn gặp mặt anh.

Nếu lần sau anh còn dám kéo tay cô nhất định phải chặt tay anh.

Chiều tối, Diệp Đình đi vào phòng vẽ đứng bên cạnh cô hỏi: “Tuần trăng mật muốn đi du lịch ở đâu?”

Anh đưa tay nhéo má cô.

Lăng Vi gạt tay anh ra: “Ai muốn tuần trăng mật với anh cơ chứ.”

“Phối hợp với tôi một chút sẽ chết sao?”

Cô thật muốn đâm anh mộ câu nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của anh đột nhiên cô không nói ra được.

Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh cũng không biết tại sao đột nhiên lại cười: “Vườn sau phía sau nhà không tệ, tới đó đi.”

Chương 133: Cô gái quật cường ngu ngốc (1)

“Được! Toàn bộ nghe theo phu nhân an bài!” Anh đứng lên, đưa tay kéo cô. Anh hơi dùng sức mang cô đi.

Nội tâm Lăng Vi gầm thét, chặt tay chặt tay!

Đẩy anh ra! Lăng Vi, mày đừng bị coi thường!

Nhưng tay bị anh nắm chặt, cô muốn tránh thoát, lại có chút không nỡ.

Tại sao như vậy chứ? A a a ——

Diệp Đình kéo cô đi ra ngoài, lấy điện thoại gọi cho quản gia, bảo ông dựng một lều vải cạnh vườn rau, nói phu nhân muốn ở đó ngắm sao.

Lăng Vi囧: “Nói giỡn thôi… Đừng làm lớn được không?”

Diệp Đình cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống cô: “Không được!”

Dựng lều vải xong, Diệp Đình đuổi những người khác đi, hai người nằm cạnh nhau ngắm sao.

“Lãng mạn không?”

“Bẹp ——” Diệp Đình đập chết một con muỗi.

Trời tháng sáu, muỗi cạnh vườn rau lớn bằng trực thăng, từng đoàn từng đoàn đen thùi lùi!

Lăng Vi vốn ngứa ngáy, lúc này, lại bị chích cả người!

“Đi! Tôi muốn đi về, thật ngu nha, ở nơi này cho muỗi chích!”

Cô ngồi dậy muốn đi, Diệp Đình kéo cô: “Đi cái gì? Vô ích không? Đang trong tuần trăng mật, có thể có chút tư tưởng tình cảm không? Có thể kiên nhẫn chút không?”

Lăng Vi vừa nóng vừa ngứa, khó chịu muốn chết.

Dùng sức đẩy tay anh, cắn răng nghiến lợi hừ nói: “Tôi mặc váy, lộ tay và chân, muỗi đều chích trên người tôi!”

Cô thở phì phò không hài lòng: “Muỗi toàn chích tôi, không chích anh, anh có thể không mất kiên nhẫn sao?”

Cô đập muỗi: “Anh mặc áo sơ mi, quần tây, bọc kín như vậy, muỗi nhất định không chích anh!”

Sau đó, lại hừ lạnh: “Hơn nữa, da anh dày như vậy, muỗi chích không vào!”

Nghe cô nói xong, Diệp Đình ngồi dậy, cởi áo sơ mi khoác lên người cô, nửa người trên lộ ra bắp thịt màu lúa mạch khỏe đẹp: “Bây giờ được chưa? Cũng tới chích tôi, em mặc vào đi. Qua đây, nằm xuống.”

Anh mặc áo sơ mi cho cô, đẩy ngã cô, cẩn thận cài nút áo, vừa đập muỗi vừa ngắm sao hỏi: “Lãng mạn không?”

Lăng Vi bật cười: “Lãng mạn.”

Anh nắm tay cô, mười ngón tay giao nhau: “Khó quên không?”

“Khó quên…”

Anh chống người, đè lên người cô, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm.

Cô lập tức đỏ mặt, mặt đỏ ửng, đặc biệt xinh đẹp.

Cô đang cười, nụ cười ngọt ngào, rất mê người.

Anh nhìn cô chằm chằm, trong không khí đều là hơi thở của cô, trong vắt ngọt mềm như quả đào mật chín muồi.

Hô hấp anh trầm xuống, khàn giọng nói: “Nếu có một tuần trăng mật thì tốt hơn.”

Môi anh từ từ kề sát cô, bọn họ nhìn nhau, hô hấp hòa vào nhau.

Mặt Lăng Vi ngày càng đỏ, hô hấp rối loạn, hoàn toàn mất hết nhịp điệu. Tay nhỏ bé của anh để trước ngực anh, tim đập như đánh trống, như muốn nhảy ra ngoài.

Anh cúi đầu xuống, hơi thở phái nam bao phủ cô, râu mới mọc cạ cô, hơi thở nóng bỏng làm cô ngứa.

Cô không khỏi run rẩy.

Anh không hôn cô, nhưng cô thiếu chút nữa thét chói tai.

“Ngứa…” Cả người trên dưới đều chỉ có một cảm giác.

Ngứa, dị ứng rượu cồn ngứa, muỗi chích ngứa, anh như có như không khiêu khích ngứa.

Lăng Vi không nhịn được muốn thét chói tai, muốn gãi, muốn cắn người, muốn có người mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực… Muốn có người giúp cô ngăn ngứa…

Anh vuốt môi cô, chậm chạp không động. Cô ngứa đến khó nhịn, cắn bả vai anh.

Anh hít hơi, không giãy giụa, mặc cô cắn.

Cô nhắm mắt lại, dùng sức cắn, cô lại cắn ra máu… Anh nhìn chằm chằm môi cô, có màu đỏ nổi bật.

Lăng Vi thấy môi anh run run, ánh mắt càng sâu lắng, thanh âm trầm thấp từ tính chui vào tai.

Anh nói: “Vi Vi, hôn tôi.”

“?” Lăng Vi ngước mắt nhìn anh, anh nói tiếp: “Thủ tục tân hôn còn chưa hoàn thành… Cô dâu còn chưa hôn chú rể.”

Chương 134: Cô gái quật cường ngu ngốc (2)

Mặt Lăng Vi đỏ như trái táo, thẹn thùng quay mặt đi, cô không thể… chủ động.

“Không gấp…” Môi anh rơi xuống, nhẹ nhàng hôn tai cô: “Từ từ đi, không gấp. Tôi chờ em mở rộng cánh cửa lòng với tôi.”

Lăng Vi nhắm mắt, môi anh đột nhiên vồ lấy môi cô, thăm dò thật sâu vào trong miệng cô, cuốn lấy lưỡi cô.

Lăng Vi run rẩy, lần đầu tiên cảm thấy… Thì ra, hôn môi có thể hòa tan người ta, có thể khiến trong đầu người ta đầy bong bóng, có thể khiến người ta cảm thấy trong không khí tràn đầy ngọt ngào, ngọt ngào mật ý này làm cả người cô nóng lên.

Anh sâu đậm hôn mút, làm cô quên đi tất cả. Hai cánh tay ôm cổ anh, say sưa cảm nhận khích bác bá đạo của anh.

Ngón tay anh luồn vào trong tóc mềm của cô, bá đạo hôn cô.

Không có son môi, không có trang điểm, hôn rất thoải mái, rất ngọt ngào.

“…” Móng tay dài của cô đâm vào lưng anh.

Anh bị kích thích, trở mình, cô ở trên, trở mình lần nữa, lại đè lên người cô.

Hơi thở anh nặng nề, càng dùng sức hôn mút, hai tay bàn nắn bóp qua lại trên người cô.

Nụ hôn dài mà triên miên, hô hấp hai người dây dưa, ai cũng không nỡ tách ra.

Anh biết cô say mê, mê nụ hôn của anh, thích anh vuốt ve. Ha, cô gái quật cường ngu ngốc của anh.

Anh ôm cô, động tình quấn quýt miệng lưỡi với cô, thân thể cứng đờ chống trên người cô, kề sát cô.

Nơi nào đó của anh nóng như bị nung. Nhưng anh nhẫn nhịn, không muốn tiến thêm một bước, xâm chiếm cô.

Cũng không biết hôn bao lâu, cô đột nhiên bất động, nhấc chân đạp anh.

“?” Trong đôi mắt đen của anh tràn đầy tình dục, còn chưa tỉnh hồn từ nụ hôn sâu.

“Muỗi chích phải chân tôi, quá ngứa, không chịu nổi.” Cô vùi mặt vào hõm vai anh, giống như con mèo nhỏ.

Con muỗi đáng chết! Ánh mắt Diệp Đình mê ly sinh tình, hít sâu, ổn định hơi thở rối loạn. Anh cởi giày, cởi vớ, cà trên chân cô: “Là vậy?”

“Bên trái một chút…”

“Đây?”

“Ừ…”

“A… Duy trì tâm trạng.” Anh lại cúi xuống, hôn môi cô, Lăng Vi chống lên ngực anh: “Về đi, trên người tôi đều là vết muỗi chích.”

Anh kéo tay nhỏ bé của cô, mò mẫm trên người anh: “Em giúp tôi gãi gãi cũng không ngứa.”

Anh cười nhìn cô, bỗng nhiên kéo tay cô: “Chưa từng ngủ lều vải đúng không?” Anh đứng lên, kéo cô vào lều vải. Thuận tay kéo lá bạc hà.

Anh kéo dây kéo lều vảo xong, bên trong vừa tối vừa nóng, không khí oi bức, Diệp Đình nửa quỳ bắt muỗi. Lăng Vi nóng đến chảy mồ hôi, cởi áo sơ mi của anh. Dùng áo quơ muỗi.

“Tuần trăng mật này thật đặc biệt…”

Diệp Đình cười lên, cúi đầu đếm vết muỗi chích: “Bao nhiêu người phụ nữ muốn hôn tôi… Tôi đều khắc chế, tiện nghi cho mấy vật nhỏ này rồi.”

Lăng Vi nhìn anh, nhịn không được bật cười. Cô lấy áo anh làm gối. Che mặt nóng bừng, cảm giác râu anh cạ mặt cô, rõ ràng đau nhói. Nhưng… cảm giác đau nhói lại làm người ta thích, không ghét. Còn có trên môi, loáng thoáng còn cảm giác tê dại vì anh gặm cắn.

Chương 135: Tôi không hoang dã (1)

Cô theo bản năng liếm môi. Diệp Đình nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn của cô, ánh mắt đột nhiên nóng lên.

Lăng Vi làm bộ không thấy, nhìn một vòng lều vải. Lều vải này không lớn, cao hơn một thước, vừa vặn có thể hai người nằm.

Anh đập muỗi, hỏi cô: “Nóng không?”

Lăng Vi trừng anh: “Nói nhảm!”

“Tôi cũng nóng…” Anh lấy tay quạt quạt.”

“Đi về?” Cô hỏi.

“Không về! Đi về là cho bọn họ cơ hội cười nhạo.”

“Ở đây thì bọn họ không chê cười nữa? Người ta cũng không ngốc đến mức không biết nơi này nóng?”

Diệp Đình nằm cạnh cô, trên bắp thịt hoàn mỹ mê người đều là vết muỗi chích. Anh nói: “Hiếm khi thả lỏng một lần, tán gẫu chút đi.”

Anh vò lá bạc hà, quét lên cánh tay trắng nõn của cô.

Lăng Vi cũng lấy một ít, quét lên anh.

Diệp Đình hỏi cô: “Sau khi ba mẹ em mất, em liền theo chú em?”

“Ừ.”

“Ông ấy tốt với em không?”

“Tốt.”

“Kể cho tôi nghe đi.”

Tay Lăng Vi dừng lại, mấp máy môi muốn nói chuyện, lại nói không ra lời.

Diệp Đình cũng không thúc giục cô. Cứ vừa để lá bạc hà lên người cô vừa chờ.

Giống như không biết cô khó chịu.

Thật lâu, Lăng Vi nói: “Chú tôi rất tốt với tôi, mỗi ngày đưa tôi đi học, đón tôi tan học. Tôi thích ăn gì, chú đều nhớ. Đồ chơi, quần áo con gái chú có, tôi chỉ có thể nhiều hơn cô ấy, không hề ít hơn.”

“Em thích ăn gì?”

“Đậu phộng rang.”

“…” Diệp Đình gật đầu: “Trái cây thì sao?”

“Dưa hấu…”

Anh cười gật đầu: “Yêu cầu thật thấp, dễ nuôi. Nói tiếp.”

Lăng Vi tiếp tục nói: “Thím tôi không tốt với tôi, chú thường xuyên tranh cãi với thím. Có một lần, thím nói tôi là hàng lỗ vốn, nói tôi là sao chổi, nói ba mẹ tôi một cầm tinh dê một cầm tinh gà… Còn tôi cầm tinh chó, nên giúp trông nhà, nhưng tôi không coi chừng người khác… Toàn để lạc bọn họ.”

Sắc mặt Diệp Đình đen chìm, ngồi dậy, bắp thịt trên người cũng kéo căng.

Ánh mắt Lăng Vi mơ hồ. Dường như thấy gân xanh của anh đang nhảy.

Một lúc lâu, anh hít hơi, trầm giọng nói: “Tôi cầm tinh con ngựa, tôi không sợ lạc. Tôi canh chừng em.”

Lăng Vi hít mũi: “Tính tình anh hoang dã, tôi sợ không canh chừng được.”

Anh đưa tay lau khóe mắt cô: “Ngốc… Tôi không hề hoang dã, tôi là ngựa nhà.”

“Ngựa nhà…” Lăng Vi dùng mu bàn tay lau nước mắt, cười.

Diệp Đình nói tiếp: “Khi tôi còn bé, có một thầy bói mù coi bói cho tôi, nói mạng tôi cứng rắn, phải tìm một người cầm tinh con chó để tôi khi dễ mới được. Cầm tinh khác, đều không chịu nổi tôi. Haiz, tôi không nghĩ tới em cầm tinh con chó ah. Hai ta thật có duyên.”

Lăng Vi nghe anh nói lung tung, hốc mắt đỏ bừng.

Anh nằm xuống nói: “Mẹ tôi sinh tôi liền qua đời, ba tôi hận tôi, đánh chửi là chuyện thường, còn nhốt tôi trong phòng tối nhỏ, muốn bỏ đói tôi. Nếu không phải bà vú tôi che chở, tôi đã chết sớm rồi.”

Lăng Vi nhỏ giọng nói: “Có lẽ ông ta quá yêu mẹ anh…”

“Ai biết được, tôi cũng cho là ông ta quá yêu mẹ tôi, nên tôi chịu đựng. Nhưng ông ta không ngừng có đàn bà bên ngoài, cuộc sống rất thối nát, con riêng nhiều như khoang xe lửa vậy. Khi ông ta phát tiết, tôi nhịn. Lúc tôi 12 tuổi, ông ta cưới công chúa Irene, nói là vì lợi ích gia tộc… Hừ…”

“Anh 12 tuổi, đoạn tuyệt quan hệ với ông ta, anh sống thế nào?”

“Tôi kiếm tiền nuôi mình ah.”

“…” Lăng Vi cười lên: “Dĩ nhiên tôi biết, vậy tại sao hai chúng ta chênh lệch lớn như vậy? Từ 14 tuổi đến bây giờ, cô kiếm được hơn 200 vạn. Tôi đã cho là rất nhiều rồi. Tại sao anh có thể có nhiều tiền như vậy?”

Anh nghiêng người, dùng cánh tay gối đầu, một tay khác búng trán cô: “Vì em ngốc.”

“Tôi ngốc mà anh còn cưới tôi, chứng tỏ anh ngốc hơn!” Lăng Vi trừng anh.

Chương 136: Tôi không hoang dã (2)

Diệp Đình bật cười: “Đúng, tôi ngốc hơn em. Nhưng tôi thật sự rất có bản lĩnh kiếm tiền. Tôi thích vọc máy vi tính, thích chơi cổ phiếu. Khứu giác của tôi tương đối nhạy bén, nghề nào có thể kiếm ra tiền, tôi lập tức nhận ra được. Tôi cũng không biết tại sao ánh mắt tôi tốt như vậy, làm gì cũng kiếm ra tiền.”

“…” Lăng Vi phá đám anh: “Ba anh không giúp anh chút nào sao? Anh chưa từng nghĩ, có phải ông ta ở sau lưng thúc đẩy hay không?”

“Nghĩ tới, nhưng tôi làm đầu tư, đều rất tùy ý. Ông ta căn bản không biết tôi muốn làm gì. Cho nên cũng không có cách giúp tôi. Hơn nữa, ông ta sẽ không giúp tôi, ông ta sợ tôi làm lớn hơn ông ta, ông ta sợ tôi vượt qua ông ta.”

Lăng Vi ấp úng nói: “Nếu tôi có bản lĩnh giống anh thì tốt.”

Anh đưa tay nhéo mặt cô: “Rất cực khổ, tất cả mọi người đều thấy hào quang của tôi, không ai biết trả giá gấp bao nhiêu lần người thường. Mỗi ngày tôi chỉ ngủ hai, ba giờ, còn thường xuyên bị người khác đuổi giết, hãm hại. Em nhìn mặt tôi đầy tang thương, dáng vẻ này 26 tuổi…”

“Mới không phải! Anh còn rất trẻ!”

Anh nắm tay cô, sờ mặt mình. Ngón tay cô giật giật, nhéo mặt anh: “Tiểu thịt tươi.”

Diệp Đình nhìn chăm chú vào ánh mắt sáng ngời của cô, nắm tay nhỏ bé của cô mơn trớn, đột nhiên có tia đau lòng trào ra lồng ngực, anh muốn lấy tất cả những gì anh có thể nhét vào trong tay cô.

“Anh rất mệt mỏi đúng không? Ngủ một lát đi…” Tay cô dán mặt anh, cảm thấy trên mặt anh có lớp mồ hôi.

“Nóng quá, chúng ta về đi.”

“Không về!” Anh nhắm mắt, lấy tay kia quạt gió cho cô: “Tâm tĩnh tự nhiên mát, một hồi không nóng nữa.”

Anh không nói, trong chốc lát, tay chậm rãi rơi xuống, ngủ.

Lăng Vi cầm áo sơ mi của anh, quạt gió cho anh, chỉ chốc lát sau, cũng ngủ.

Cũng không biết qua bao lâu, bỗng cảm thấy có người cầm khăn lau mồ hôi cho cô, một lúc sau, gió lạnh tấn công tới. Lăng Vi hí mắt.

Nhìn ánh đèn nhỏ trên đỉnh lều vải, còn có cái quạt trần nhỏ! Cả người cô dính đầy mồ hôi, bị gió thổi qua, lạnh thấu tim.

Cô mở to mắt, hỏi: “Anh tìm đâu ra?”

“Gọi người đi mua, mới mua về.” Anh đưa tay kéo mí mắt cô: “Mau khen tôi, mau khen tôi.”

Lăng Vi cảm thấy buồn cười, giống như đứa bé. Cô quá mệt nhọc, ánh mắt không mở ra được, mềm nhũn nói: “Anh thật giỏi…”

Thanh âm cô mềm mại hóa xương, có thể làm xương cốt người nghe mềm nhũn. Anh cúi đầu, hôn sâu môi cô.

Cô lấy mu bàn tay lau miệng, rất ghét bỏ.

Diệp Đình nằm bên cạnh cô, hôn đôi môi mềm của cô: “Vợ… Trăng mật, em định hưởng mấy ngày?”

Lăng Vi lập tức tỉnh: “Mấy ngày? Còn mấy ngày? Nửa đêm tôi cũng không muốn…”

Anh đột nhiên hôn cô: “Đừng kích động, từ từ nói.”

Cô vừa tức giận vừa buồn cười, ngón tay ôm mặt anh, đẩy anh ra: “Mau đi ngủ, ngày mai nói sau.”

“Em cũng tỉnh rồi, đứng lên thay quần áo, quần áo em cũng ướt đẫm.” Diệp Đình tiện tay tắt đèn.

“…” Lăng Vi bò dậy thay quần áo, anh đưa lưng về phía cô. Rất quân tử.

Thay xong, Diệp Đình kéo dây kéo lều vải, ném quần áo ướt đẫm mồ hôi của cô ra ngoài.

Lăng Vi mặc đồ ngủ, duỗi tay duỗi chân, thoải mái lăn lộn qua lại…

Diệp Đình cũng mặc đồ ngủ, hiển nhiên đã thay trước khi cô tỉnh.

Mấy ngày nay Lăng Vi uống thuốc, đặc biệt mệt rả rời, lại đi ngủ. Diệp Đình cũng mệt mỏi, nhưng anh không ngủ, mở đèn, chống cự sâu ngủ gật, lấy thuốc mỡ thoa lên người Lăng Vi.

Thuốc mỡ này là thuốc đặc hiệu anh vừa lấy được, là một người bạn học tiến sĩ dược vừa vận chuyển từ nước ngoài về cho anh.

Nghe nói bôi lên sẽ hiệu quả, cũng không biết có thần kỳ như vậy hay không.

Diệp Đình xoa một ít thuốc mỡ lên tay cô.

Bôi thuốc xong, anh dùng bàn tay xoa cho cô. Người bạn kia nói, phải xoa nóng thuốc mỡ, đẩy mạnh hiệu quả.

Xoa cánh tay xong, kéo chân dài của cô đặt lên chân mình.

Chân cô rất dài, rất thẳng, đặc biệt đẹp mắt.

Tay anh phủ lên chân cô, chân dài cô trắng nõn mượt mà, đều đặn thon dài, da trắng như tuyết, bắp đùi mềm nhũn, Diệp Đình thầm nghĩ, vừa nhìn là biết thiếu rèn luyện. Sau này, phải kéo cô chạy bộ, leo núi, hoặc chơi bóng.

Xoa tay chân xong, thấy rõ ràng, thuốc này rất hiệu quả!

Lại nhìn mặt và cổ cô… Đỏ rực!

Nếu không so sánh với tay chân, thật sự không cảm thấy khó coi!

Kệ đi, người tốt làm tới cùng, đưa phật đưa đến tây…

Anh lại bôi thuốc mỗ lên mặt cô, ngay cả cổ cũng xoa xong, lật người cô lại, bôi sau lưng cho cô.

Cô ngủ say, giống như đầu heo nhỏ.

Bôi lưng cho cô xong… Ánh mắt anh đi xuống, nhìn cái mông nhỏ của cô, chỗ này… đụng vào thì không tốt lắm…

Nhưng eo thon và cái mông, phân biệt rõ ràng!

Một bên năm nhất đại học, một bên nhỏ…

Anh kéo áo ngủ của cô xuống, bôi ít thuốc cho cô, không dám dùng sức.

Xoa xong, lật cô lại, tay từ từ đưa vào áo cô… Mềm mại trong lòng bàn tay kích thích hooc-môn của anh tăng vọt.

Hô hấp dần dồn dập. Xúc cảm mềm mại này… có thể khiến anh say chết! Ừm —— thật sự quá tốt đẹp, tay như keo dính vậy…

Dùng sức một chút, không nỡ buông tay…

Anh chịu đựng, cắn răng chịu đựng, chịu đựng xao động trong thân thể, bôi qua loa.

Dày vò như vậy khiến anh nóng ran khó nhịn. Kéo dây kéo lều vải ra, gió lạnh thổi nửa ngày, rốt cuộc kìm nén xao động trong cơ thể, đột nhiên cảm thấy eo mỏi lưng đau…

Trở lại trong lều, nhìn thấy cô gái nhỏ đáng yêu ngủ như đầu heo bên cạnh, vừa thơm vừa ngọt.

A… Mệt chết cũng đáng giá.

Quả thực quá mệt nhọc, anh ném thuốc, cánh tay dài chân dài vươn ra, kéo cô vào trong ngực ôm như ôm gối.

Mút lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô, hôn đến rối loạn lòng người, không thể không buông cô ra, ép buộc khắc chế khô nóng trong cơ thể, ôm cô ngủ say.

Bên ngoài, cách đó không xa, Vương quản gia, bác sĩ Vương đập muỗi bẹp bẹp.

“Hai người này…” Bác sĩ Từ xách hòm thuốc, không ngừng lắc đầu.

“Rất tốt nha!” Vương quản gia có thâm ý khác cười.

“Đi về?”

“Đi thôi!” Vương quản gia cười ha ha: “Không về, cậu còn muốn học hỏi đánh dã chiến à?”

Sáng sớm, Lăng Vi tỉnh trước… Mở mắt ra, chỉ thấy một gương mặt đẹp trai kề sát má trái cô.

Tay chân anh đều đặt trên người cô…

Ôm cô vào trong ngực như em bé ôm gối.

Còn cô… cũng không biết trúng tà gì, tay trái bấu chặt cơ ngực anh, đầu ngón tay còn móc… hạt đậu nhỏ của người ta…

Chương 137: Chồng quyền thế (1)

Đây là đây là đây là… Cô không có cảm giác an toàn sao?

Rút tay về, làm bộ chưa làm gì.

Diệp Đình mở mắt, yên lặng liếc cô.

“Mau dậy đi, cũng không biết mấy giờ rồi.” Lăng Vi lấy tay, chân anh ra. Nhanh chóng bò dậy, kéo lều vải.

Không khí bên ngoài đặc biệt mát mẽ, cô hít thở sâu, duỗi người… Thoải mái…

Không có gì than thản dễ chịu hơn.

“Mau đi rửa mặt.” Một bàn tay ôn hòa hiền hậu xoa tóc cô. Diệp Đình cực kỳ thích cảm giác này, tóc cô mềm mại mượt mà, xoa rất thoải mái.

Bàn tay anh ấm áp, Lăng Vi chỉ cảm thấy có một dòng điện chạy qua toàn thân, dường như mạch máu cũng nóng lên.

Cô đỏ mặt, gạt tay anh, nhưng anh thuận thế nắm tay cô.

“Mau đi, đi rửa mặt.” Anh kéo cô ra khỏi lều vải, đến nhà gỗ nhỏ rửa mặt.

Lúc rửa mặt, soi gương, Lăng Vi phát hiện một chuyện thần kỳ… Vết muỗi chích trên người cô không còn!

“Ai nha, kỳ quái… Tại sao không còn vết muỗi chích?” Cô nâng tay nhìn, trên cánh tay cũng mất. Nhấc chân nhìn, trên đùi cũng mất.

“Ha ha – thật thần kỳ! Biến mất hết rồi!” Cô xé quần áo, từ cổ áo nhìn vào trong… ngực, không còn một vết đỏ nào!

Diệp Đình cũng nhìn vào trong theo cô: “Cảm giác tự nhìn thế nào?”

“Cút ——” Lăng Vi hận không thể đánh bay anh.

Buồn cười là, trên người Diệp Đình đều là vết muỗi chích…

Anh cúi đầu, nhìn chấm đỏ trên người, bĩu môi hừ lạnh: “Em nhìn đi. Em lây toàn bộ vết đỏ cho tôi…” Anh giơ tay nhéo cánh tay cô: “Em tốt rồi, lây toàn bộ qua người tôi.”

Lăng Vi vừa đánh răng vừa cười: “Đáng đời!”

Nữ đầu bếp đã chuẩn bị bữa sáng xong, tổ yến sữa bò, bánh mì, còn có một dĩa xào đậu phộng…

Lăng Vi nhướng mày nhìn Diệp Đình… Đậu phộng này là thức ăn anh cố ý thêm cho cô?

Diệp Đình hỏi cô: “Hôm nay định làm gì? Xem phim? Mua sắm?”

“Anh có thời gian?”

“Có! Bồi vợ đi tuần trăng mật, phải có thời gian.” Anh nghiêm trang nói.

Lăng Vi nhai đậu phộng thơm ngát, cũng nghiêm trang nói: “Hôm nay tôi có chuyện… Tôi phải tìm công ty thương lượng chuyện đổi manga của tôi thành trò chơi. Khoản tiền này vừa vặn có thể cứu chú tôi ra.”

“Ừ… Vậy thì tốt, tôi đi cùng em.”

Lăng Vi nhìn anh chằm chằm, không nói gì.

Diệp Đình gọi điện thoại nói trợ lý sắp xếp gặp mặt công ty trò chơi.

Cơm nước xong, hai người thay quần áo Tiểu Thu đưa tới. Lăng Vi sửa soạn thỏa đáng, cuống cuồng muốn ra ngoài, lại bị Diệp Đình kéo lại: “Gấp cái gì?”

Lăng Vi thầm nghĩ, đã hẹn gặp mặt công ty trò chơi, làm sao không gấp?

Hẹn một giờ sau gặp mặt, bây giờ ra ngoài, cô có thể đến sớm, tránh để người khác nói gì.

Diệp Đình nhìn cô như nhìn kẻ ngốc: “Bàn chuyện làm ăn không phải như vậy. Em đi sớm, người ta sẽ cảm thấy em không đáng tiền!”

Lăng Vi bừng tỉnh hiểu ra!

Trong lòng thầm nghĩ: Diệp Đình làm ăn thành công như vậy, nghe anh hẳn không sai.

Cô rất nghiêm túc gật đầu: “Vậy bây giờ làm gì?”

Anh kéo tay mềm mại nhỏ bé của cô: “Vừa ăn xong, không thể lập tức ngồi xe, đối với dạ dày không tốt. Đi tản bộ trước đi.”

Lăng Vi ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú nghiêm trang của anh, đột nhiên muốn nôn: “Trước kia, anh ra ngoài còn gấp hơn người khác, không thấy anh quan tâm dạ dày anh như vậy.”

Diệp Đình đột nhiên cúi đầu, rũ mắt nhìn cô. Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng ngời của cô, nghiêm túc nói: “Trước kia tôi một mình, bây giờ tôi lập gia đình, không chỉ phải chú ý thân thể mình, còn phải chăm sóc kỹ cho em.”

“…” Lăng Vi hít sâu một hơi, nhìn anh thật lâu.

Lăng Vi muốn nói: “Kết hôn giả không cần xem như thật như thế!” Nhưng bầu không khí quả thực quá tốt, cô không đành lòng phá hỏng không khí này…

Chương 138: Chồng quyền thế (2)

Hai bên con đường mòn nay trồng đầy cây anh đào, mùa này anh đào đang đỏ, từng giọt sương vương trên cánh anh đào mềm mại.

Lăng Vi vừa hái đào ăn vừa đi tới trước.

Trên cây ven đường còn có chim hót, sương mai hoa dại khắp nơi, hướng ánh mặt trời mà sống.

Lăng Vi ngửi không khí trong rừng, chỉ cảm thấy tâm tình sảng khoái.

Nơi này rừng ấm sum xuê, chim hót mùi hoa, giống như một thế ngoại đào nguyên.

Diệp Đình hái được mấy trái anh đào chín đỏ, nhét vào cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Đầu ngón tay anh đụng phải môi cô, xúc cảm mềm mại, giống như kẹo đường.

Diệp Đình rút tay về, lại kéo cô đi tới trước.

Rõ ràng anh đào rất chua, nhưng Lăng Vi cảm thấy cực kỳ ngọt… Sáng sớm, cùng anh tản bộ, ăn trái anh đào anh đút tới miệng, thật đặc biệt.

Cô nhìn bóng cây trên đỉnh đầu, đưa tay hái một trái anh đào nhét vào miệng anh, Diệp Đình sửng sốt.

Cô nhàn nhạt cười một tiếng, cực kỳ nghiêm túc nói: “Rất ngọt, anh cũng thử đi.”

Diệp Đình bị nụ cười của cô làm rung động, anh không thích ăn anh đào, nhưng vẫn ngậm trong miệng.

Thật chua… Anh cúi đầu nhìn cô, cô ngửa đầu, hào hứng hỏi anh: “Có phải rất ngọt không?”

Anh nhíu mày, thành thật nói: “Không ngọt, rất chua.” Anh khạc ra trái anh đào, nhíu mày.

Lăng Vi liền mất hứng: “Sao có thể?”

Diệp Đình đột nhiên ôm chặt cô vào trong ngực, đôi mắt thâm thúy nhìn cô chăm chú, nói: “Có lẽ… trái anh đào trong miệng em tương đối ngọt.” Anh nâng cằm cô, cúi người mút môi cô, đầu lưỡi cạy ra môi cô, mút sâu vào, giống như muốn mút đi vị ngọt trong miệng cô.

Trái anh đào cô vừa ăn, cái miệng nhỏ nhắn chua chua ngọt ngọt, tiếp tục mút khiến người khác muốn ngừng cũng không được.

Anh áp cô vào một thân cây, hai tay ôm chặt, giam cầm cô, ngậm cái miệng nhỏ nhắn của cô, bá đạo mút hôn.

Hôn một hồi, ngọn lửa trong cơ thể liền cháy.

Hoàn cảnh nơi này không tệ, anh thật muốn đè cô ở đây làm. Anh nhất định có thể mang cô lên trời cao!

Lăng Vi cảm giác được anh không đúng, dùng sức đẩy anh.

Cô thật sự rất khó hiểu, vừa rồi còn trò chuyện rất tốt, sao đột nhiên như điên vậy?

Lăng Vi vùng vẫy, Diệp Đình dần buông cái miệng nhỏ nhắn của cô, anh không thể không quan tâm tới cảm nhận của cô, biết cô không dễ dàng yên tâm như vậy, anh cũng không muốn vội vã, tránh cho cô bị dọa sợ chạy mất, anh buông môi cô ra, ôm cô vào trong ngực, vuốt lưng cô, từng chút từng chút.

Cằm anh tựa vào trán cô, ôm chặt cô, ổn định xao động trong cơ thể.

Râu non trên cằm anh đâm cô, cũng không biết tại sao, cô đột nhiên thích cảm giác này, vô hình có cảm giác an toàn. Cô đưa tay, xoa cằm anh, lúc ngước mắt nhìn anh, liền phát hiện chẳng biết từ lúc nào, anh mắt anh trở nên ôn nhu lạ thường, giống như đá hắc diệu rơi vào trong nước, sáng bóng trơn nhuận, tựa như vừa đụng vào thì sẽ vỡ.

Một lúc lâu, anh rũ mắt, nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ của cô, nói: “Quả nhiên… trái của em ăn ngon hơn.”

Mặt Lăng Vi đỏ như trái anh đào. Anh nâng cằm cô, cô ngửa đầu nhìn anh. Tròng mắt thâm thúy, giống như có luồng ma lực muốn hút cô vào!

Trong lòng Lăng Vi ngàn vạn lần nói với mình: “Người này rất nguy hiểm! Đừng nhìn mắt anh ấy!”

Sau đó, đoạn đường này, Lăng Vi nhìn khắp nơi, không nhìn Diệp Đình. Diệp Đình xem giờ xong, mới kéo cô ngồi xe lên đường.

Đi tới chỗ hẹn, thời gian đúng lúc, không kém một giây một phút!

Hai người bọn họ không âu không lo, chỉ khổ cho hai người đại diện công ty trò chơi! Hai người kia như ngồi bàn chông! Nhận được điện thoại, lập tức tới chờ, đợi chừng giây một!

“Diệp tiên sinh ——”

Lúc người đại diện thấy Diệp Đình, kích động bắt tay anh, giống như muốn quỳ xuống chào anh.

Lăng Vi biểu tình phức tạp nhìn hai người kia.

Cô biết bọn họ là người đại diện công ty trò chơi tới thương lượng, không biết, còn tưởng rằng bọn họ thấy cha ruột nữa!

“Thái Vi tiểu thư, manga cô vẽ thật sự quá tốt! Nội dung vô cùng vô cùng xuất sắc, cực kỳ thích hợp chuyển thành trò chơi. Chúng tôi đặc biệt yêu thích, chúng tôi luôn mong đợi có thể chuyển manga cô thành trò chơi! Có thể hợp tác với cô, là vinh hạnh lớn nhất của chúng tôi!”

Lăng Vi khách sáo cười một tiếng.

Lần trước thất hẹn, không phải nói vậy….

Nhưng cô biết đạo lý cơ bản này, biết tiến thối. Khách sáo nói: “Có thể được anh yêu thích cũng là vinh hạnh của tôi.”

Thật ra, bàn chuyện trò chơi cũng không tốn nhiều nước, trước kia bọn họ cực kỳ yêu thích manga của Lăng Vi, chẳng qua sau đó… Vương Hân Bình cản trở bọn họ, quấy nhiễu lần hợp tác của bọn họ.

Lăng Vi không so đo những chuyện kia, hai bên nói chuyện rất vui vẻ.

Nửa giờ liền bàn xong hạng mục hợp tác, giá tiền rất cao!

Lăng Vi cũng biết tại sao bọn họ đột nhiên thay đổi thái độ.

Có mắt cũng có thể nhìn ra, ánh mắt bọn họ lúc nhìn Diệp Đình rất nóng bỏng.

Không hề nghi ngờ, là nhờ phúc của Diệp Đình.

Hai người rời đi, hai người đại diện công ty trò chơi kích động vỗ tay!

“Đó là Diệp tiên sinh Đỉnh Phong Quốc Tế?”

“Đúng là tuổi trẻ tài cao! Trang đầu báo sáng nay còn nói Diệp tiên sinh cưới một cô gái tên Lăng Vi… Ai có thể nghĩ tới, Lăng Vi này là tác giả manga của chúng ta!”

“Hả? Anh nói hai người bọn họ là kết hôn thật sao?”

“Anh quan tâm bọn họ có phải kết hôn thật hay không, Diệp tiên sinh người ta bận rộn bao nhiêu, còn tới bàn chuyện với chúng ta cùng Lăng tiểu thư, có thể thấy coi trọng cô ấy thế nào.”

“Đúng vậy.”

Người nọ vỗ mạnh trán: “Lăng Vi này… Sao tôi không nghĩ tới chính là tác giả manga Thải Vi tiểu thư của chúng ta chứ! Aiya —— sớm biết cô ấy là Diệp phu nhân, chúng ta nên sớm gọi cho cô ấy mới đúng!”

“Phải vậy chứ.” Một người khác cũng ảo não: “Lúc trước, Vương Hân Bình đó còn bảo chúng ta ngáng chân Lăng tiểu thư, chúng ta còn thất hẹn với Lăng tiểu thư, cũng không biết Lăng tiểu thư có căm ghét chúng ta hay không…”

“Chắc sẽ không… Chúng ta làm đơn này thật tốt, thì sau này có nhiều cơ hội hợp tác. Mau lên mau lên, giao tiền trước, chuyện sau đó đều dễ nói.”

“Ừ! Được được được, tôi lập tức thông báo kế toán!”

Diệp Đình và Lăng Vi từ công ty trò chơi đi ra, một đám ký giả đột nhiên xông tới: “Diệp Đình tiên sinh —— xin hỏi anh và Lăng Vi tiểu thư đã đăng ký thật sao?”

“Diệp tiên sinh —— Có bài báo nói anh và Lăng Vi tiểu thư là kết hôn giả, tối qua có người cố ý điều tra hồ sơ Cục dân chính, căn bản không nhìn thấy hai người đăng ký… Xin hỏi…”

Chương 139: Dỗ vợ (1)

Còn chưa hỏi xong, bên người Diệp Đình đột nhiên xuất hiện mười mấy người mặc áo đen đứng ra canh giữ.

Đám vệ sĩ bảo vệ cho Diệp Đình và Lăng Vi, chắn hai người bọn họ ở đằng sau.

Diệp Đình kéo Lăng Vi ngồi lên chiếc Roll Royce màu đen dài.

Chỉ trong chốc lát, Sở Minh Y gọi điện thoại tới: “A Đình, hai người chưa kết hôn đúng không?”

“Liên quan gì tới cô?” âm thanh của Diệp Đình không mặn không nhạt.

Sở Minh Y ngây ngốc, nhịn một chút rốt cuộc vẫn nói ra: “Anh không lừa được em đâu, em biết hai người là đám cưới giả. Em đã cho người điều tra hồ sơ ở cục dân chính, căn bản không thấy hai người ghi danh.”

Diệp Đình mặt lạnh: “Cô quản hơi nhiều rồi chăng?”

“A Đình, em là… là bạn của anh mà. Em không bận tâm anh thì bận tâm với ai. A Đình, anh phải tin tưởng em, người đàn bà bên cạnh anh chẳng hiền lành gì đâu, nói chuyện thì chanh chua cay nghiệt, lòng dạ hẹp hòi.”

Diệp Đình cười nhạt: “Phải vậy không? Tôi cảm thấy cô ấy rất hiền lành, biết cảm ơn, làm người trọng nghĩa, có quyết đoán.”

“Anh từ đâu nhìn ra chứ? Căn bản là cô ta dối trá, đều là vẻ bên ngoài. Loại đàn bà như cô ta sao anh lại tin chứ, cô ta nghĩ đủ cách để gả cho anh, anh còn không biết mục đích của cô ta sao? Anh có tiền, nổi tiếng, có địa vị. Cô ta đang lợi dụng anh đấy.”

Diệp Đình lạnh lùng nói: “Tôi nguyện ý cho cô ấy lợi dụng, tôi thích tôi có giá trị lợi dụng.”

“Anh…” Sở Minh Y tức giận ngực như bị dao đâm.

Đột nhiên Diệp Đình trầm giọng: “Quản cho tốt chính cô và bị hôn phu của cô đi, chuyện của tôi không nhọc cô quan tâm.”

“Diệp Đình, tại sao em và Lộ Dịch đính hôn anh còn không biết sao? Muốn em nhắc nhở cho anh sao?”

*** nó lão tử không muốn biết.

Sở Minh Y ở đó đầu gầm nhẹ: “Là bởi vì căn bản anh không quan tâm em… “

“Rụp…” Diệp Đình tắt điện thoại.

Cúp máy, Diệp Đình gọi điện thoại cho luật sư Chu: “Bên trong cục Dân chính không có ghi danh sao?”

“...” luật sư Chu hít sâu một hơi nói: “Tôi gọi điện thoại hỏi một chút.”

Chỉ chốc lát sau, điện thoại của luật sư Chu gọi tới: “Cái đó... Nhân viên nữ kia có con nhỏ mấy ngày nay bị sốt, cô ta quên mất.”

Diệp Đình: “...”

Luật sư Chu hấp tấp nói: “Bây giờ ghi danh rồi, tôi đã tra được.”

Diệp Đình không quấn quít nữa, nói thẳng: “Tài liệu của chú tôi đã chuẩn bị xong chưa?”

Luật sư Chu sững sốt một chút, đột nhiên nghĩ tới Lăng Trí... là chú của Lăng Vi, bây giờ chính là chú của Diệp Đình liền vội vàng nói: “Chuẩn bị xong rồi.”

“Tôi lập tức tới ngay.”

Điều chỉnh âm thanh yên lặng, sắc mặt Diệp Đình thối thối.

Đột nhiên Lăng Vi cười một tiếng. Diệp Đình liếc cô: “Em cười cái gì?”

“Em có cười sao?”

“Em đang cười.”

Lăng Vi quay đầu nhìn anh: “Em tốt bụng như vậy sao? Lại biết cảm ơn, làm người trượng nghĩa, có quyết đoán. Làm sao em không phát hiện?”

Diệp Đình liếc nhìn cô, nói: “Đi cô nhi viện dạy học, không tiền lương, làm không công, đây không phải là tốt bụng sao? Biết cảm ơn? Tôi xông vào nhà em, tính mạng bị đe dọa, em không thấy chết không cứu còn không phải là người trượng nghĩa? Lúc em lâm nguy không sợ, lấy sự tỉ mỉ của em, đuổi theo thế lực hắc đạo đáng sợ nhất quốc tế, còn không phải là có quyết đoán?”

“Nhờ anh khen ngợi.”

Đột nhiên Diệp Đình nắm tay cô: “Vợ anh anh không khen thì khen ai.”

Lồng ngực Lăng Vi bung ra, nhất thời không nói ra lời.

Chương 140: Dỗ vợ (2)

Tới sở sự vụ của luật sư, luật sư Chu đã chuẩn bị xong tài liệu: “Phu nhân, vụ án của chú ngài không phức tạp, vụ án kinh tế này chỉ cần trả hết nợ là có thể cứu người ra.”

Sáng hôm sau, Diệp Đình cùng Lăng Vi tới nhà giam đón người.

Lăng Trí xách một túi màu xanh từ cửa nhà tù ra ngoài.

Mái tóc ông đã có hoa râm, cả người tiều tụy.

Thấy Lăng Vi, nước mắt “tách tách” một chút rơi xuống: “Cháu gái, là chú có lỗi với cháu.”

Hai đầu gối ông phát run như muốn quỳ xuống.

“Chú...” Lăng Vi vội vàng chạy tới, ôm lấy ông: “Tiền tài đều là vật ngoài thân, người không sao là tốt rồi. Chúng ta về nhà đi.”

Lăng Trí giùng giằng muốn dập đầu tạ tội với cô, Lăng Vi sống chết không chịu: “Chú, không có chú cháu cũng không sống được lớn như vậy! Chú có công ơn nuôi dưỡng với cháu mà!”

Lăng Trí đau lòng ôm đầu, lão lệ tung hoành.

“Chú, tất cả rồi sẽ tốt hơn, chúng ta về nhà.”

Lăng Trí lắc đầu, nói cái gì cũng không chịu cùng cô trở về, chỉ muốn đến miếu giải hạn trừ đen.

Lăng Vi không biết làm sao, chỉ đành phải đi cùng ông.

Lăng Trí đang muốn lên xe, bước chân dừng lại một chút. Quay đầu nhìn một chút... xung quanh không có một bóng người. Trong lòng ông ê ẩm, lắc đầu than thở.

Lăng Vi biết... Chuyện ra ngục lớn như vậy, Lăng Vân lại không tới đón ông. Chú có vướng mắc trong lòng. Ngày hôm qua, cô cố ý gọi điện thoại cho Lăng Vân thông báo cho nó, Lăng Vân cười lạnh “Phi “ nói cô mặt dầy, ở đầu điện thoại kia cắn răng mắng một câu: “Lăng Vi, chị quả là lòng dạ độc ác! Dù sao bây giờ tôi cũng là một ngôi sao, chị bảo tôi đi đón ông ta? Tôi bị đám chó săn chụp được thì làm thế nào? Còn lăn lộn trong giới giải trí ra sao? Chị xem ông ta là ba thì chị đi mà đón, tôi không có người ba vào tù.”

Lăng Vi thấy biểu tình cô đơn của chú cũng không nói gì nhiều, làm như cái gì cũng không biết.

Lên chiếc xe màu bạc, Lăng Trí quan sát nội thất trong xe cực kì xa hoa, ông ngồi lên chiếc sofa dài nhìn Diệp Đình và Lăng Vi ngồi ở dối diện.

“Tiểu Vi, vị tiên sinh này là...”

Lăng Vi nhìn Diệp Đình, trong nhất thời không biết nên giới thiệu làm sao.

Diệp Đình vểnh môi, cầm tay cô. Lăng Vi được khích lệ, lấy dũng khí, hắng giọng một cái nói: “Đây là tiên sinh nhà cháu... Chúng cháu vừa mới kết hôn, còn chưa kịp thông báo với chú.”

Trong mắt Lăng Trí đầy khiếp sợ!

Ông nhìn Diệp Đình chăm chú, tiểu tử này, phong thần anh tuấn, tuấn tú lịch sự!

Lại nhìn qua chiếc xe này, ông biết giá cả.

Lăng Trí gật đầu một cái, ánh mắt giống như đầm ao nước, từ ái nhìn Lăng Vi: “Vi vi nha, cháu sống tốt chú cũng an tâm... Cháu gả được cho người tốt, chú chết cũng có thể nhắm mắt.”

Trong lòng Lăng Vi nghẹn lại, muốn nói gì đó lại không có biện pháp mở miệng, cuộc hôn nhân này duy trì không được bao lâu...

Haix, đến lúc đó rồi hãy nói.

Lăng Trí lại hỏi: “Tiền cứu chú...”

Diệp Đình nói: “Ngài yên tâm, tiền cứu ngài là Vi Vi tự mình kiếm.”

Lăng Trí nhìn Lăng Vi.

Lăng Vi nói: “Cháu đã nói qua với chú, có công ty trò chơi muốn sử dụng manga của cháu. Bản quyền bán rồi, vừa vặn đủ trả nợ. Chú, sau này chúng ta không nợ ai nữa. Cháu có thể kiếm tiền nuôi mình, cũng có tiền biếu chú.”

“Đứa bé ngoan! Đứa bé ngoan!” Lăng Trí vui mừng gật đầu, nước mắt rơi trên khóe mắt già nua, trong lòng có khối đá nặng trĩu ép ông không thở nổi, lúc này cũng có thể buông lỏng mà rơi xuống.

“Đứa bé ngoan! Đứa bé ngoan! Cháu sống tốt, chú không sợ gì hết, nếu không... Ngay cả chết cũng không dám, chỉ sợ không có mặt mũi xuống dưới cửu tuyền gặp ba mẹ cháu...”

“Chú... chú đừng nói như vậy.” Lăng Vi ngồi vào bên cạnh ông, nắm lấy tay ông: “Chú đừng nói mò, bây giờ cháu chỉ có một mình chú là người thân, nếu chú buông tay rời đi, còn không phải để lại mình cháu cô đơn hay sao?”

Lăng Trí lau nước mắt: “Chú không đi, chú phải nhìn cháu hạnh phúc.” Ông vỗ mu bàn tay cô: “Chú còn phải nhìn cháu thành công, nhìn cháu làm mẹ, chờ các cháu có đứa trẻ, chú cũng coi như ông ngoại còn chờ hưởng thụ tình cha con vui vẻ. Chú không bỏ được.”

Lăng Vi ôm cánh tay ông, mặt dán vào bả vai ông, trong lòng chua xót như muốn nứt ra, hốc mắt chú xót rất đau.

Lăng Trí từ ái vuốt tay cô, giống như ba ruột vậy, ông phải bù đắp thiếu sót cho đứa bé của anh trai chị dâu...

Rất nhanh, xe lái đến dưới chân núi tĩnh lặng. Theo nấc thang leo đến trên đỉnh, có một tòa miếu cổ.

Trong miếu không nhiều người, lẻ tẻ mấy người. Lăng Trí quỳ xuống trước mặt Bồ tát, thành kính cầu nguyện. Lăng Vi cùng Diệp Đình ở bên ngoài ngồi trên băng đá chờ ông.

Lăng Trí mới vừa quỳ xuống dập đầu, đột nhiên nghe bên cạnh có một giọng nữ chói tai kêu lên: “Ai yêu! Đây là người nào vậy? Lão già kia, ông được thả tù lúc nào? Tôi không phải mù chứ? Vừa nhận ra lão già ông!” Vương Hân Bình dùng sức dụi mắt! Con gái bà ta đi theo thiếu gia nhà giàu, hôm nay bà ta đi cầu ngày tốt không nghĩ tới người bên cạnh lại là Lăng Trí!

Vừa nãy bà ta không nhận ra.

Lăng Trí ngẩng đầu nhìn bà ta, biểu tình không gợn sóng, nhưng trong mắt tràn đầy chán ghét.

Lăng Trí không nói gì, cúi đầu, tiếp tục lạy.

Vương Hân Bình cười lạnh một tiếng: “Vẫn là cái đức hạnh này! Ông bày cái bộ dạng uất ức dập đầu mà nhìn như con gấu.”

“Bốp…” âm thanh thanh thúy vang lên, một bạt tai vung lên mặt Vương Hân Bình, Lăng Vi hung hăng trừng bà ta.

“Nhóc con! Mày *** nó dám đánh bà!” Vương Hân Bình bụm mặt, thét lên: “Người đâu, người đâu, đi —— thu thập cái con nhỏ có móng vuốt này cho tôi!”

Am thanh vừa dứt, bốn người đàn ông vạm vỡ chạy tới!

Bốn người này hung thần ác sát trợn mắt nhìn Lăng Vi, đang muốn động thủ, đột nhiên ngoài cửa lại vọt vào mười mấy người mặc áo đen. Ai ai cũng lưng hùm vai gấu, còn không chờ phản ứng: “Ai yêu —— a! Rắc rắc ——” cánh tay bốn người kia đều gãy.

Diệp Đình đi tới, mắt lạnh liếc một cái, kia mười mấy tên đại hán lập tức ném bốn người kia ra ngoài.

“Dập đầu xin lỗi chú tôi mau!”

Âm thanh của Diệp Đình không hề tàn bạo, nhưng mắt phượng híp lại cực kì ác liệt, không hề có chút đùa giỡn.

Mấy người lưng hùng vai gấu bẻ ngón tay răng rắc.

Vương Hân Bình run rẩy, mồ hôi lớn chừng hạt đậu rơi xuống, đã sớm bị dọa sợ muốn tè ra quần, không hề nghĩ ngợi, “bụp bụp bụp” dập đầu ba cái cho Lăng Trí.

Diệp Đình âm trầm nhìn bà ta: “Thù của vợ tôi, chúng ta từ từ mà tính. Cút đi.”

Vương Hân Bình lăn một vòng ra ngoài, cũng không để ý bốn người vệ sĩ kia một đường đi xuống dưới chân núi, giày cao gót cũng ném mất, tóc loạn lung tung, dáng vẻ chạy trốn vô cùng chật vật, thật giống như có thần chét đang truy đuổi bà ta vậy.

Ánh mắt vừa rồi của người đàn ông kia quá đáng sợ! Tràn đầy sát khí! Nếu chưa từng giết người, nhất định sẽ không có ánh mắt ác độc như vậy!

Lăng Trí lạy Bồ tát xong, Diệp Đình góp 50 ngàn tiền nhang đèn.

Để cho người gọi 120, đưa bốn người này đi bệnh viện, lại cho mỗi người nhét 10 ngàn. Người đi làm, sai không hoàn toàn ở bọn họ, Diệp Đình không làm khó bốn người này.

Từ trong miếu đi ra, Lăng Vi đưa Lăng Trí trở về trang viên của Diệp Đình.

Lão nhân gia cũng là người trải đời, nhưng không nghĩ tới cháu rể lại có tiền như vậy...

Đáy lòng Lăng Trí dâng lên một vẻ lo âu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top