Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

21 - 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Rất hưởng thụ đúng không?

Mặt Amanda đầy máu…

Cô ta hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Đình, lúc này, súng của cô ta đã rời tay, mắt trái bị Diệp Đình đánh bầm đen, khóe mắt cũng nứt toác.

Một dòng máu đỏ tươi theo khóe mắt chảy xuống.

Amanda tràn đầy lửa giận, không để ý đau đớn, nhấc chân quét ngang qua trước mặt.

“Mau tránh ra——” Diệp Đình vươn cánh tay dài về phía Lăng Vi, lại không nghĩ rằng, Lăng Vi đã sớm phòng bị, đột nhiên tránh sang một bên, vô cùng linh hoạt.

Người chung quanh chấn động.

Chẳng ai nghĩ tới, cô phản ứng anh như vậy.

Sau đó, Lăng Vi nắm tay thành quyền, vung ra!

“A——” Đau! Amanda che mắt.

Một quyền này của Lăng Vi lại đánh vào con mắt trái đang chảy máu đầm đìa của Amanda.

Máu lại chảy ra một lượng lớn!

Tất cả mọi người đều kinh sợ, chẳng ai nghĩ tới, Lăng Vi không chỉ có thể tránh thoát, còn có thể đánh trả…

Diệp Đình không thể tin nhìn cô chằm chằm. Nha đầu này không chỏ có xử sự bình tĩnh, đối mặt với kẻ thù, còn có thể mạnh mẽ như vậy!

Lăng Vi lại vung hai quyền, đánh thẳng vào mắt Amanda.

Mắt Amanda nổ đom đóm.

Thật ra là Lăng Vi cố ý đánh mắt cô ta. Sức lực cô nhỏ, đánh chỗ khác vô dũng, nên cô chuyên đánh vào mắt Amanda.

Amanda giận điên lên!

Đau đớn kích thích cô ta như sư tử cái nổi cơn điên!

Cô ta giương nanh múa vuốt vung tới Lăng Vi. Diệp Đình ôm vai Lăng Vi, nhấc chân, xoay một vòng, đá bay Amanda.

“Ầm!” Amanda đụng vào thân cây, đau đến ôm bụng co rúc lăn lộn trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Lúc này, bỗng nhiên có một tiểu đội áo đen xông vào rừng cây!

Bọn họ vừa nhận được tín hiệu Amanda truyền ra, biết cô ta bị bao cây, cho nên lập tức tập hợp đi cứu viện trước.

Người mặc áo đen kia lập tức giơ súng, nhắm vào Lăng Vi và Diệp Đình.

“Đùng đùng đùng…” Ba phát súng liên tiếp.

Diệp Đình đè đầu Lăng Vi, ôm cô vào trong ngực, lăn một vòng, trốn sau cây đại thụ, đạn lướt qua bên người, khảm vào trong bùn đất.

Thân cây không to thô, nên hai người phải tận lực dựa sát vào nhau.

Đầu Lăng Vi bị anh đè lại, cả người cô ngồi trên đùi anh, hai đầu gối quỵ xuống đất.

Môi mềm mại dán chặt gò má anh.

Trước ngực bị bắp thịt ngực bền chắc của anh đè ép, lúc Lăng Vi hô hấp cũng có thể cảm giác được sự cứng rắn của bắp thịt ngực đối phương. Dĩ nhiên, Diệp Đình nhất định cũng cảm giác được sự mềm mại của cô.

Tư thế lúng túng này khiến cô muốn cào chết người này.

Cô nhúc nhích, cánh tay anh ôm cô chặt hơn, làm hại cô ngay cả thở cũng thở không nổi.

Cô dùng sức giãy giụa: “Buông tôi ——”

Lăng Vi không thở được, đang giãy giụa, đột nhiên nghe Diệp Đình hít sâu một hơi.

“Không muốn chết thì đừng lộn xộn!” Bên tai là tiếng thở dồn dập của anh.”

“Buông tôi ra!” Cô nói: “Chưa bị súng bắn chết đã bị anh ôm nghẹt thở chết!”

“Đùng đùng đùng ——” Lại mấy phát súng bắn tới.

Diệp Đình ôm chặt cô, đột nhiên ý thức được sắp ôm cô nghẹt thở chết, lúc này mơi hơi buông lỏng.

Lăng Vi trợn trắng mắt, hít một hơi dài.

Bên tai là hai bên giao đấu kịch liệt.

Chốc lát, thuộc hạ của Diệp Đình đánh bọc*, bao vây đám người Amanda.

(*) Vây đánh sau lưng hoặc bên hông địch.

“Không được nhúc nhích! Để súng xuống!”

“Đừng nổ súng ——” Đám người áo đen lập tức nộp vũ khí đầu hàng.

“Một đám phế vật! Hừ—— Simon, bà xui xẻo, bị anh tính kế!” Amanda quỳ xuống đất, tức giận gầm thét.

Trên mặt cô ta dính đầy máu tươi, dáng vẻ cười lạnh đặc biệt dữ tợn đáng sợ.

Lăng Vi nhìn cô ta chằm chằm, nhảy cỡn lên, vung một quyền vào mắt Amanda, sau đó cười nhạt: “Cú đấm này, rất hưởng thụ đúng không?”

Chương 22: Tính kế hay! Siêu cấp phúc hắc!

“Con nhóc thối! Bà đây giết mày!” Amanda quả thực bị chọc giận muốn điên rồi! Giãy dụa muốn đánh Lăng Vi.

Lăng Vi cười lạnh, nhìn bà khinh thường hừ một tiếng nói: “Bà không có cái gan đấy.”

Amanda trừng muốn nứt mắt ra!

Lăng Vi không để ý tới bà, quay đầu, nửa cười nửa không nhìn chằm chằm vào Diệp Đình.

“Simon?” Lăng Vi hỏi, mang theo một tia lạnh lùng trào phúng.

Diệp Đình, híp mắt nhìn cô.

“Lấy tôi làm bia đỡ đạn, kế hay đấy!” Lăng Vi liếc anh nở nụ cười.

Nụ cười này tràn đầy châm chọc, cười đến ý vị sâu xa.

Anh không nói gì, đứng dậy theo.

Lăng Vi vi ngẩng đầu, trong mắt ánh lên lửa giận.

Cô nhanh theo dõi anh ánh mắt: “Con mồi tôi đây dùng tốt chứ? Cố ý lưu lại manh mối, làm cho bọn họ tìm đến, anh lại ra tay thu thập bọn họ, thuận đường để bọn họ giết chết tôi, anh đúng là chẳng còn chút tình người nào.”

“Đúng là kế hay!” Giọng cô lạnh lẽo.

Đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào mặt anh.

Hai mắt cô giống hai thanh đao sắc bén.

Diệp Đình hừ một cái: “Không phải cô không sao còn gì. Tôi cuối cùng cũng sẽ nghĩ cách cứu cô.”

“Thúi lắm!” Lăng Vi thật muốn đến đấm anh một trận: “Mạng của anh là mạng, mạng của tôi không phải mạng? Mạng của tôi hèn hạ như vậy, tùy anh đùa nghịch thế nào cũng được?”

Cô chỉ vào Amanda, gầm lên: “Lúc bà ta lấy súng dí vào đầu tôi, anh có từng nghĩ tới, lỡ như súng cướp cò, đầu tôi đã nở hoa rồi! Anh có từng nghĩ, mấy người không cứu được tôi, tôi sẽ bị đưa đến nơi nào, chịu tra tấn thế nào chưa?”

“Cuối cùng tôi cũng sẽ có biện pháp ứng phó.”

Anh mím môi, sắc mặt lạnh lùng, cứng rắn như sắt, híp đôi mắt đen sắc bén tàn nhẫn.

Lăng Vi phẫn nộ chỉ vào anh, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Anh không có cách nào khác dẫn bà ta ra à? Lấy một cô gái làm mồi dụ! Cô gái này còn từng là ân nhân cứu mạng anh! Anh đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy? Lương tâm anh đâu rồi? Cho chó ăn rồi à?”

Thủ hạ của Diệp Đình gần như không thở nổi.

Không khí cực kỳ quỷ dị.

Tất cả mọi người giống rối gỗ đứng yên, không ai dám lên tiếng.

Một cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh Diệp Đình dùng sức trừng Lăng Vi.

Cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Lão Đại bị người ta rống như vậy... Cô chưa từng nhìn thấy có người dám lớn tiếng như vậy nói chuyện cùng Lão Đại! Trong cảm nhận của bọn họ, người giống như thiên thần như vậy (What?) lại bị cô gái này chỉ vào mũi rống... Lão Đại còn không băm cô ra cho chó ăn?

Nhưng, khiến tất cả mọi người kinh ngạc chính là... Anh lại xoay người, nhặt viên đạn kia lên.

Sau đó lại đứng dậy, nhét vào trong tay cô, gương mặt lạnh lùng nghiêm lại, lạnh giọng nói: “Thứ tôi đưa, còn chưa có ai dám ném đi! Tôi đúng là thừa hơi mới đi quản cô.”

Đồ tự đại! Lăng Vi hất tay anh ra, hèn mọn nói: “Anh gây ra phiền toái, dựa vào cái gì mà anh mặc kệ! Tôi còn chưa tìm anh đòi phí tổn thất tinh!”

Trong rừng cây một mảnh yên tĩnh quỷ dị, chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu vang.

Ánh mắt Diệp Đình lóe lên hàn khí, nhưng vẫn nhịn xuống, đem viên đạn nhét vào trong tay cô: “Cầm lấy!”

Cô cố chấp cứng đầu, đưa tay ra sau lưng.

“Cầm lấy! Về sau bằng thứ này có thể yêu cầu tôi làm bất cứ chuyện gì.” Anh cầm tay cô.

“Ai hiếm lạ đồ của anh!” Cô giãy ra, tùy tay cầm viên đạn ném xuống đất.

“Này ——” Cô gái bên cạnh Diệp Đình đột nhiên chỉ vào Lăng Vi, khẽ nói: “Cái cô này, đừng được một tấc lại muốn một thước!”

“Tiểu Đình! Đây có chuyện của em à?” Lôi Tuấn đột nhiên ánh mắt như đao bắn về phía cô. Lôi Đình sợ tới mức run run, mím miệng, cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.

Diệp Đình sắc mặt đen sì, cố nhẫn nhịn, gân xanh trên trán cũng nổi lên, lại nhặt viên đạn kia lên, nhét vào trong tay Lăng Vi: “Là tôi không để tâm tới cảm nhận của cô.”

Anh, vậy mà lần thứ hai nhận sai với cô.

Chương 23: Tính kế hay! Siêu cấp phúc hắc! (2)

Lần này, anh không buông tay, bàn tay hữu lực bao vây lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, cầm tay cô, cầm viên đạn ném vào ba lô của cô.

“Tôi nợ cô, sẽ trả lại cho cô.” Anh ném lại những lời này, sai người đem Amanda đi.

“Đừng chạm vào tôi!” Amanda giãy dụa, gầm lên: “Simon, mày chờ đấy! Hoắc Ân đại nhân sẽ không bỏ qua cho mày!”

“Simon, có bản lĩnh thì giết tao đi!”

Diệp Đình liếc cô một cái: “Giết cô? Nghĩ hay thật. Hoắc Ân buôn lậu súng ống đạn được, buôn bán thuốc phiện... Cô biết vị trí kho hàng của ông ta, còn biết con đường nhập hàng của ông ta, yên tâm... Đặc nhiệm Quốc tế sẽ khoản đãi cô.”

“Phi —— bà đây sẽ không nói nửa lời! Simon, mày trộm con chíp của Hoắc Ân, lại giăng bẫy bà đây! Simon, mày là thằng khốn! Bà đây với mày không chết không thôi!”

Diệp Đình nguy hiểm nheo mắt lại. “Rầm——” lập tức có người một chưởng đánh ngất Amanda.

Hoắc Ân là trùm ma túy lớn quốc tế, Amanda biết rất nhiều rất nhiều bí mật của ông ta, lần này có thể bắt bà ta, công của Diệp Đình không thể không kể đến.

“Lão Cửu, lời khách khí không cần nói nhiều, cậu rảnh rỗi thì tìm anh em uống rượu.”

Đội trưởng đội đặc nhiệm quốc tế là một người mạnh mẽ, anh vươn tay đến, vỗ mạnh vai Diệp Đình.

Diệp Đình gật đầu: “Chỉ sợ mọi người bận thôi, em giờ rảnh lắm.”

Đội trưởng sắc mặt vui vẻ, dùng sức khoác vai anh.

“Lão Cửu! Chờ đến khi bắt được lão quỷ Hoắc Ân, chúng ta cùng nhau ăn mừng! Đi thôi!” Ra lệnh, đội đặc nhiệm quốc tế đem Amanda và đám người áo đen khác đi, toàn bộ rút khỏi rừng cây.

Lăng Vi cũng coi như hiểu ra, Diệp Đình và đám người trong đội đặc nhiệm quốc tế có quan hệ cũng không bình thường.

Đội đặc nhiệm quốc tế rút rồi, Diệp Đình không đi cùng bọn họ, chứng minh anh không phải người tronng đội. Nhưng vị đội trưởng kia gọi anh là Lão Cửu... Lão Cửu? Lão Tửu? (Ba danh xưng này, cái đầu tiên, Lão Cửu là người thứ chín, từ Lão Cửu thứ hai từ cửu có nghĩa là lâu, ý là người cũ, từ cuối, Lão Tửu, tửu là rượu, vừa anh đội trưởng mới mời nam chính đi uống rượu, có thể là bạn rượu lâu năm]

Là danh hiệu? Hay là vị trí thứ chín?

Có lẽ nào, trước kia anh là… thành viên của đội đặc nhiệm?

Nhưng đội viên đội đặc nhiệm chính khí nghiêm nghị, mà Diệp Đình... Lăng Vi không ngửi được chút mùi chính khí nào trên người anh cả.

Lăng Vi đánh giá anh từ trên xuống dưới, người này hôm nay làm trò ấy đúng là thiếu đạo đức!

Lợi dụng đội đặc nhiệm quốc tế để bắt Amanda, anh không tốn lấy một viên đạn, ngay cả mồi nhử là cô cũng là túm tạm lúc đó.

Người này tâm cơ quá sâu, quả nhiên phúc hắc đến cực điểm!

Diệp Đình nhìn cô một cái, không nói gì, mang theo người rời khỏi rừng cây.

Lăng Vi trong lòng tức giận, không lập tức theo sau.

Chờ đến khi cô từ rừng cây đi ra, lập tức choáng váng.

Cô nhìn trái nhìn phải, ngạc nhiên phát hiện, Diệp Đình căn bản không chờ cô...

Trên đường cái văng tanh vắng ngắt, chỉ còn lại một mình cô...

Lăng Vi không ngờ, người này lại bỏ cô lại!

Khốn kiếp!

Núi hoang rừng thẳm, anh cứ như vậy vỗ mông mà đi. Cô làm sao bây giờ?

“Tôi... làm thế nào về nhà được đây?”

Lăng Vi khóc không ra nước mắt, trong lòng hung hăng mắng một câu: “Con khốn!”

Ngẫm nghĩ, không đúng... câu này không dùng để mắng đàn ông, suy nghĩ một chút, hung tợn địa mắng một câu: “Thằng khốn!”

[Câu này bên tiếng Trung, câu trên là “tâm ky biểu”, câu dưới là “tâm ky điêu”, dùng mắng người.]

Lăng Vi đứng trên đường cái, vòng trái vòng phải vài vòng. Mặt trời chói chang nhô lên cao, nắng tới mức cô không mở mắt ra được.

Nâng tay che trước mắt, đưa mắt nhìn bốn phía, phía trước cách đó không xa... Ven đường hình như có một chiếc xe đang đỗ!

Là chiếc xe Amanda đem cô tới đây.

Nhưng…

“Có xe thì làm được gì? Mình cũng đâu biết lái!” Lăng Vi tức giận muốn chết.

Hiện giờ tính huống thế này... Không biết lái, cũng phải thử một lần!

Chương 24: Vượt qua sợ hãi (1)

Cô chạy tới mở cửa xe, xe vậy mà không khóa, chìa khóa còn cắm trên đó.

Mở cửa xe, ngồi vào ghế lái. Cô lấy di động ra, lên mạng, mở một video dạy học lái xe.

“Cắm chìa khóa vào, khởi động, đạp bàn đạp ly hợp, sang số...”

Phức tạp quá!

Khởi động xe xong, trong lòng Lăng Vi đột nhiên dâng lên một nỗi sợ hãi không hiểu được! Trong đầu tất cả đều là hình ảnh cha mẹ cô gặp tai nạn, trán cô thấm ướt mồ hôi!

Cô nhắm mắt, hít thở sâu. Không phải sợ! Không phải sợ! Vượt qua sợ hãi! Vượt qua sợ hãi!

Cô trừng mắt đỏ bừng nhìn vào video: “Chọn số! Chọn số ở đây à?” Dựa vào video, cô tìm được chỗ chọn số.

“Gạt cần số...”

Cần số là cái quái gì? Móa! Tìm được cần gạt rồi, kéo xuống.

“Chân chậm rãi buông ly hợp, nhấn ga.”

“Trời ơi! Khó như vậy, ai có thể học được?!”

Chân nhẹ nhàng nâng lên, xe đứng máy... Bởi vì “ly hợp” đạp quá mạnh.

Cô lần đầu tiên đụng đến ô tô, vô cùng khẩn trương, đầu cũng choáng váng. Hơn nữa, cô còn tâm lý bóng ma nghiêm trọng!

“Hít thở, hít thở, hít thở sâu... Ba mẹ phù hộ cho con...”

Cô cắn môi, trấn định lại, lại xem video lần nữa, xem đi xem mấy lần. Đóng video, thử lại thử lại thử.

“Rừm rừm ——” Cuối cùng! Không tắt nữa, xe vậy mà chuyển động!

Giật giật! “Cuối cùng cũng khởi động được rồi...” Lăng Vi kích động muốn khóc.

Cô không dám lái nhanh, chỉ dám lái số 1, chậm rãi đi về phía trước.

Tốc độ... 10 km 1 giờ... Chẳng khác gì đi bộ... Nhưng tốt xấu gì cũng bớt việc hơn!

“Diệp Đình, tên khốn kiếp này! Tôi hận anh! Anh chờ đấy cho tôi!” Trong xe nóng như lò nướng ấy!

Nóng đến mức cả người cô là mồ hôi...

Cứ như vừa tắm xong.

Vốn muốn dừng xe lại xem mở điều hòa như thế nào, nhưng sợ vừa dừng lại, xe lại đứng... Quên đi, cứ thế này đi!

Vài phút sau, Lăng Vi đã đổ mồ hôi đầm đìa. Cô cứng còng lưng, khẩn trương nhìn chằm chằm mặt đường, sợ đột nhiên đâm linh tinh...

Bên trong chiếc Rolls-Royce đằng trước, gió mát thổi “vù vù”, khúc nhạc du dương mở lên, đặc biệt thoải mái, đặc biệt thích ý.

Diệp Đình chậm rì rì nói: “Thả ra tin tức Amanda bị bắt đi, hơn nữa phải để cho cừu gia của Hoắc Ân biết.”

Lôi Tuấn vội vàng gật đầu: “Cừu gia của Hoắc Ân nhiều như vậy, ai cũng hy vọng ông ta chết nhanh nhanh! Lúc này ông ta gặp khá nhiều phiền phức đây...”

Diệp Đình ngồi trên ghế xe thoải mái, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên bàn phím máy tính, vẻ mặt chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình.

Lôi Tuấn đang lái xe đột nhiên nở nụ cười: “A... Cô nhóc này cũng không tệ lắm! Vậy mà lái được xe cơ đấy.”

Anh chỉ vào vệ tinh định vị, cười nói: “Mau nhìn, xe đang chuyển động.”

Trên màn hình vệ tinh định vị biểu hiện, Lăng Vi đang lái xe, lấy tốc độ 10km/h nhích về phía trước...

Lôi Đình ngồi ở vị trí phó lái hừ lạnh: “Ngu ngốc! Ngay cả xe cũng không biết lái!”

Lôi Tuấn ngoan trừng cô một cái: “Người ta xem video học lái xe, em là chính tay anh dạy! Em còn so thông minh với cô ấy?”

“...” Lôi Đình mím miệng, tức đến nổ phổi.

Lôi Tuấn nhìn Diệp Đình qua gương chiếu hậu: “Anh Đình, cô gái này lớn gan, thận trọng, đầu óc lại tốt như vậy, cô gái như vậy cũng không dễ tìm! Có rảnh mang cô đến giới thiệu với nhóm mười người chúng ta.”

“Anh! Đầu anh không bị bệnh chứ? Cô ta là cái gì? Nhóm mười người chúng ta là tùy tiện ai cũng có thể gặp chắc? Anh điên rồi à?”

Diệp Đình nhắm mắt lại, lãnh đạm nói một câu: “Ồn quá, tự đi về đi!”

“Hắt xì ——” Lôi Tuấn đạp phanh.

Lôi Đình bĩu môi, quay đầu lại nhìn Diệp Đình. Anh nhắm mắt lại, gương mặt anh tuấn lạnh lẽo như thiết.

Lôi Đình cắn môi, ủy khuất xuống xe. Tuy rằng trong lòng phẫn uất, nhưng cô nửa lời cũng không dám nói ra.

Lôi Tuấn khó xử, vừa muốn xin cho em gái, đột nhiên lại nghe Diệp Đình nói: “Còn cả anh nữa!”

“...” Lôi Tuấn run run: “Tôi xuống rồi... Ai lái xe đây...”

Diệp Đình mở to mắt nhìn thẳng vào anh.

Lôi Tuấn không dám ra tiếng, mở cửa xe, bước ra... Vừa muốn xuống xe, lại hỏi: “Tôi gọi lái xe cho cậu?”

Diệp Đình không nói gì, lông mi cụp xuống.

Chương 25: Vượt qua sợ hãi. (2)

Lôi Tuấn tự biết lắm miệng, không dám nhiều lời nữa, vội vàng xuống xe, đóng cửa xe.

Lôi Đình đang tức muốn chết, thấy anh trai cũng bị đuổi xuống dưới, lập tức cười nhạo một tiếng: “Đáng đời!”

Hai anh em khổ bức đành phải nướng người dưới ánh mặt trời chói chang, từng bước lấy chân đo đường cái.

Lôi Tuấn trừng cô: “Về sau nói chuyện cẩn thận một chút, cô gái này lai lịch tuyệt không đơn giản. Em không thấy Lão Đại rất để ý cô ấy sao? Cô ấy là người Lão Đại coi trọng, về sau nên nói hay không phải nghĩ cho kỹ.”

“Hừ! Thân phận không đơn giản như thế nào, có thể sánh với người đứng đầu đất nước tài sản khổng lồ sao? Không nói tài sản, chỉ cần nói đến thân phận anh Đình, toàn bộ thế giới cũng là số một số hai...”

“Câm miệng! Lão Đại không thích nghe mấy câu này, em cũng không phải không biết! Đừng tưởng trước đây chịu đánh thay Lão Đại lại nghĩ mình có công! Lão Đại đã sớm trả hết cho chúng ta rồi!”

Lôi Đình cắn môi, không hề hé răng.

Lôi Tuấn còn nói: “Về sau chú ý vào, chúng ta theo Lão Đại lâu như vậy, em có từng thấy cậu ấy để tâm đến ai chưa? Trước khi hành động, lão Đại còn cố ý dặn chúng ta, nhất định phải cam đoan Lăng Vi an toàn. Vì hành động lần này, Lão Đại cho mai phục bao nhiêu người ở ngoài, em không nhìn ra à?”

Lôi Đình khó chịu: “Cô ta không phải chỉ cứu Lão Đại thôi à! Cam đoan an toàn của cô ta là chuyện bình phải làm.”

“Shit! Em cũng từng cứu Lão Đại, Lão Đại có thèm liếc mắt nhìn em không? Cho chúng ta cổ phần công ty, cho chúng ta cơm ngon áo đẹp, để chúng ta đi theo bên cạnh cậu ấy, có thể gọi một tiếng anh đã là nể mặt lắm rồi, em còn nghĩ mình là công chúa chắc?!”

Lôi Đình không phục, hừ nói: “Anh Đình còn ném cô ta ở lại rừng cây kìa...”

“Em khờ thật hay giả ngốc thế?” Lôi Tuấn giơ ngón tay chọc chọc đầu cô: “Không thấy anh Đình để lại cho cô ấy lại một chiếc xe sao? Không thấy trước sau đều có người đang âm thầm bảo vệ sao? Lão đại là thân phận gì, anh muốn thử một người, thủ đoạn rất nhiều. Cô ấy lúc ở trong rừng cây làm mất mặt Lão Đại, Lão Đại nhẫn nhịn cũng chưa từng phát hỏa, còn cố ý muốn báo đáp nhân tình của cô ấy. Chuyện này em còn không nhìn ra, còn chưa thấy mình ngu ngốc lại đi nói cô ấy! Đuổi em xuống xe còn là nhẹ, không biết nhìn sắc mặt chút nào, bao nhiêu năm như thế em lăn lộn đúng là uổng công!”

“...”

Lôi Tuấn một câu lại một câu, đem Lôi Đình nói đến á khẩu không trả lời được.

Diệp Đình một mình ngồi trong xe, nhắm mắt dưỡng thần.

Hơn mười phút sau, Diệp Đình nghe thấy phía sau truyền đến tiếng động cơ. Anh mở to mắt, quay đầu nhìn về phía sau... Lăng Vi lái Wrangler từng chút từng chút xuất hiện trong tầm nhìn.

“Ốc sên!” Diệp Đình mở cửa xe, xuống xe, thân hình cao ngất đứng giữa đường.

Lăng Vi lái xe đến phụ cận, hận không thể đạp chân ga một cái, xông lên đâm chết anh! Nhưng... tốc độ 10km/h, thật sự là không làm được...

Với tốc độ này, đừng nói đâm chết, ngay cả đâm cho tàn phế cũng không được... Lùi một vạn bước mà nói, lỡ đâm anh tàn phế, cô còn phải gánh tiền thuốc men, rất không có lời...

Cô đạp phanh, dừng xe lại.

Wrangler đỗ trước mặt anh.

Cách chân anh chỉ có 2cm... Anh bình thản đứng đó, tươi cười bất động, như là trước chỉ là một cái xe đồ chơi.

Lăng Vi trong lòng tức giận, đây là chắc chắn cô không dám đụng anh à!

Cô mở cửa, xuống dưới. Chống nạnh trừng anh.

“Tôi là tay mới, anh không sợ tôi đạp chân ga, đâm anh đến mức không thể tự gánh vác cuộc sống à?”

Anh nhìn cô, cười: “Tôi nghĩ cô còn mang IQ ra khỏi nhà.”

“Cút ngay —— chó khôn không cản đường!”

Chương 26: Trêu đùa. (1)

Lăng Vi nóng bức, cả người toát mồ hôi, nửa giờ, toàn thân cô ướt đẫm.

“Khốn kiếp!” Sợi tóc dài dính vào bên má, khó chịu muốn chết. Áo thun cũng bị thấm ướt, dán chặt vào người.

Anh nghiền ngẫm nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen nhìn ngực cô không rời.

Lăng Vi thấy rõ tia trào phúng trong mắt anh…

Cô cúi đầu nhìn ngực mình, áo thun bị mồ hôi thấm ướt, dính sát vào người. Chỗ ngực như ẩn như hiện, khó che giấu bộ ngực đầy đặn, ngay cả áo ngực viền hoa màu da cũng có thể thấy rất rõ ràng.

Lăng Vi quẫn bách, mặt đỏ bừng.

Hai tay ôm ngực ngồi vào ghế tài xế, tức giận đóng cửa xe.

Cô dùng sức trừng anh, ghét ánh mắt của anh! Ghét vẻ mặt của anh! Ghét giọng điệu nói chuyện của anh! Nhất là biểu tình trơ tráo không cười của anh!

Vào giờ phút này, cô hận không thể móc mắt anh ra, đạp nghiền nát dưới chân! Hận không thể xông lên, nạo mặt anh thành con mực! Hận không thể xé miệng anh, lấy kim vá lại!

Diệp Đình đột nhiên bật cười. Cô giận quá, ngực phập phồng kịch liệt.

“Ngu ngốc!” Mắt anh sáng ngời, cảm giác giống như trở lại mới ôm cô.

Lăng Vi càng thẹn thùng quẫn bách! Cô biết, người này cố ý!

Cố ý khiến cô khó chịu! Nhìn anh cười đáng ghét như vậy, nhất định không có chuyện tốt!

Mặt Lăng Vi giận đến tối đen, tâm tình Diệp Đình rất tốt. Chọc tiểu nha đầu miệng lưỡi sắc bén này giận đến giậm chân đúng là một chuyện đặc biệt thú vị.

Anh vững vàng đi tới xe, tiêu sái gác một tay trên mui xe, cúi đầu nhìn cô: “Có ngồi ngây trong đó làm gì? Xuống xe!”

Lăng Vi phẫn hận trợn mắt nhìn anh: “Ai muốn ngồi xe anh!”

Anh cười như không cười nhìn cô hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Có chí khí.”

“Lát nữa đừng đi cầu xin tôi.” Anh xoay người đi tới xe mình.

Quay đầu nhìn cô một cái.

Khóe môi nhếch lên một nụ cười.

Anh mở cửa xe, ngồi vào ghế tài xế Rolls Royce.

Lăng Vi nhất quyết không ngồi xe anh, nổ máy xe Wrangle lần nữa, xe nhảy lên chạy tới trước một khoảng, lại chết máy, làm thế nào cũng không mở được.

Chỉ chốc lát sau, anh hạ cửa kính, nhẹ nhàng nói: “Xem ra hết xăng rồi…”

Lăng Vi nhìn bảng điều khiển…

Hiện lượng xăng… ô vuông cuối cùng… đường màu đỏ…

Trong bình xăng con, lại…không còn dầu?

Anh nở nụ cười, từ trong xe truyền ra: “Khi xe hơi chạy, hao phí một lượng xăng. Đừng thấy nó chạy chậm rãi, nhưng thật ra hao xăng nhất. Tôi đoán cô chạy không được bao xa, cố ý ở đây chờ cô, còn không mau cảm ơn tôi.”

“Tôi cảm ơn anh?”

Tôi cảm ơn cả nhà anh!

Điêu không biết xấu hổ!

“Nếu không phải tại anh, bà đây sẽ khốn khổ như vậy?”

Cô mở cừa, xuống xe, dùng sức đóng cửa xe. Đi tới bên cạnh xe anh, thấy xe có ký hiệu thiên sứ nhỏ màu vàng, hừ một tiếng: “Người dựa vào ăn mặc ngựa dựa vào cái yên, chó mang theo chuông chạy vui vẻ*.”

(*) Con người dựa vào ăn mặc mới chứng tỏ thân phận.

Ngựa dựa vào yên ngực tỏ ra đẳng cấp.

Chó mang theo chuông chứng tỏ được cưng chiều yêu thương.

Ý là, một người cần phải dựa theo nhân vật của mình trong xã hội mà thiết kế hình tượng.

Thành phần trí thức cũng không mặc như ngựa.

Âu phục giày da không thích hợp với ca sĩ.

Diệp Đình làm như không nghe thấy, khóe miệng co rút.

Trong miệng chậm rãi lặp đi lặp lại: “Người dựa vào ăn mặc ngựa dựa vào cái yên, chó mang theo chuông chạy vui vẻ…”

Lăng Vi mở cửa sau, làm thế nào cũng không mở ra.

Quỷ thất đức – khóa cửa lại!

“Cầu xin tôi đi…”

“Anh thật đẹp trai nha!” Cầu anh?!

Lăng Vi quật cường nhấc chân bước đi.

Tiếng mở cửa xe… Anh xuống xe, nắm cổ tay cô, kéo cô lại. Tầm mắt hai người đối diện nhau, vì trời nóng nực, mặt cô béo béo mập mập, trán còn có giọt mồ hôi, gương mặt trông sáng bóng mềm mại.

Cặp mắt đào hoa đặc biệt đẹp mắt. Cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, tựa như cực kỳ tức giận muốn cắn người.

Chương 27: Trêu đùa (2)

Diệp Đình nắm cổ tay cô, kéo ra cửa sau, đè đầu cô, nhét vào trong xe: “Tính tình vừa thúi vừa cứng, cô ở trong hầm phân quá lâu?”

Cô hất tay anh ra: “Hai ta ai ở trong hầm phân quá lâu? Anh mới vào nhà vệ sinh thắp đèn tìm phân!”

Diệp Đình: “…”

Mở cửa ra, Lăng Vi cảm thấy gió đập vào mặt…

“Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ mở điều hòa!”

Cô nhấc chân lên xe.

Không gian Rolls Royce xa hoa rộng rãi, màu nâu nhạt làm chủ.

Lăng Vi tùy tiện dựa vào ghế ngồi thật dài.

“Điêu biết hưởng thụ như vậy!” Cô đang muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên giật mình.

Vừa rồi lúc cô lái xe không mở điều hòa, cả người ướt đẫm, lúc này bị gió lạnh trên xe thổi tới, liền hắt xì.

Diệp Đình chỉnh máy điều hòa nhỏ lại, cởi ác khoác âu phục ra, đi tới cửa sau, ném lên người cô.

“Không được cảm, tránh lây cho tôi.”

Lăng Vi trừng anh: “Nếu anh không nói chuyện, tôi còn có thể cảm động.”

Anh hừ lạnh: “Tôi sợ cô cảm động, tránh cho cô dây dưa tôi. Điều này cũng không nhìn ra được? Chỉ số thông minh đâu rồi?”

Đồ xấu xa!

Lăng Vi lanh lợi đáp trả: “Yên tâm! Tim bà đây làm từ đá.”

“Ừ, quả thật…” Anh nghiêm túc gật đầu: “Đá trong cầu tiêu.”

“…” Lăng Vi thiếu chút nữa bị nghẹn chết, hung tợn nói: “Lăn!”

Lười cãi với anh.

Cô lấy áo khoác âu phục của anh, cũng không khách sáo, trực tiếp đắp lên người.

“Ha ha…” Anh đột nhiên cười rét lạnh, cố ý gác tay lên cửa xe nhìn cô.

Mặt đầy vân đạm khinh phong: “Lăn là một kỹ thuật làm việc, phân trường hợp, phân địa điểm, phân hành động. Cô muốn lăn đi đâu cùng tôi? Làm sao lăn? Tư thế gì, động tác gì? Cô thích trước hay là sau.”

Áo sơ mi trắng của anh cởi ra hai nút, lồng ngực quyến rũ lộ ra ngoài.

“Không biết xấu hổ!” Lăng Vi xoay mặt đi, làm bộ ngắm phong cảnh.

“Sao không biết xấu hổ? Tôi nói gì? Chính cô suy nghĩ không trong sáng mà thôi.” Diệp Đình giễu cợt cười một tiếng.

Anh dừng lại, cố ý ngắm ngực cô: “Dĩ nhiên, cô có một bộ ngực đẹp là đủ rồi, không cần suy nghĩ, cũng không cần chỉ số thông minh.”

Lăng Vi căm hận không thôi, cầm giày đánh miệng anh!

Anh ngồi vào vị trí tài xế, khởi động xe, cửa xe tự động khóa lại.

Xe chạy một lúc, Lăng Vi thấy ven đường có một nam một nữ đang đón lấy ánh mặt trời đi tới trước.

Mặt trời chói chan nhô lên cao, nhiệt độ mặt đất ít nhất 40 độ…

Hai người này giống như hai lò nướng, bị lửa nóng hơ lửa…

Mặc dù cách khá xa, Lăng Vi vẫn nhận ra bọn họ: “Hai người kia… không phải là người của anh sao?”

Diệp Đình không lên tiếng, nghiêm túc lái xe.

Lăng Vi quan sát anh mấy giây, lại quay đầu nhìn ra ngoài. Lăng Tuấn đang giơ áo khoác “hình cảnh” của mình, che nắng cho người phụ nữ kia.

Lôi Tuấn còn đỡ, người phụ nữ kia mang giày cao gót, đi cà nhắc cà nhắc, dáng vẻ cực kỳ buồn cười…”

“Vừa rồi là cô ta hung dữ với tôi đúng không?” Lăng Vi bóp cằm nói: “Nói chuyện nghe không tốt, đáng đời!”

Còn chưa dứt lời, Diệp Đình đột nhiên đạp thắng xe, xe vừa vặn ngừng lại bên cạnh Lôi Tuấn và Lôi Đình.

Hai người ở bên đường trố mắt nhìn nhau.

“Muốn chúng ta lên xe sao?” Lôi Đình không chắc chắn hỏi.

Lôi Tuấn nhìn cửa xe, không dám vươn tay, đau khổ nói: “Chắc không phải…”

Lôi Đình tức giận nói: “Không cho chúng ta lên xe, còn tới làm nhục chúng ta…”

Lôi Tuấn ngửa mặt lên trời không nói gì, nước mắt chảy dài, tuy không muốn thừa nhận, nhưng… đây đúng là tác phong của lão đại.

Bỏ đá xuống giếng ah… Thật thê thảm!

Lăng Vi hạ cửa xe, hơi nóng bên ngoài trong nháy mắt ập lên mặt cô.

Trời nóng bức, cô thở hổn hển cũng tốn sức.

Cô giơ tay lên, phẩy phẩy gió trước chóp mũi.

“Lăng tiểu thư.” Lôi Tuấn khách sáo chào hỏi cô.

Lôi Tuấn và Lôi Đình ở bên ngoài thấy rõ tình hình trong xe, bọn họ đi theo lão đại lâu như vậy, là lần đầu tiên thấy anh đích thân lái xe!

Đáng sợ hơn là, phía sau còn có một người… Đây rõ ràng xem lão đại là tài xế rồi!

Lá gan cô gái này cũng quá lớn rồi! Càng đáng sợ hơn là, cô gái này còn sống rất tốt, lại không bị lão đại giết chết…

Lôi Tuấn và Lôi Đình bốn mắt nhìn nhau, trong lòng khiếp sợ… Vừa rồi lão đại đuổi hai người bọn họ xuống xe, hoàn toàn là vì cô gái trước mắt này…

Trong đầu hai người tràn đầy gió bão: “Vị trí của cô gái này trong lòng lão đại không phải tầm thường!”

Chương 28: Còn không phải vì anh? (1)

Tầm mắt Lăng Vi rơi vào trên mặt Lôi Tuấn.

“Này, tôi thấy anh cũng sắp nướng chín rồi.” Lúc này, mặt anh ta bị nướng đến đỏ bừng.

Lôi Tuấn vội vàng khoát tay: “Nửa chín… Nửa chín…”

Lăng Vi bật cười: “Chín năm phần?”

Lôi Tuấn khổ sở lau mồ hôi trên trán: “Cũng sắp chín bảy phần rồi…”

Lăng Vi che miệng, cười lên. Quay đầu hỏi Diệp Đình: “Ánh mặt trời chói gay gắt như vậy, sẽ nướng chết người, để anh ta lên xe được không?”

Vừa rồi ở trong rừng cây, Lôi Tuấn còn cứu cô, nguyên tắc làm người của Lăng Vi là: Bạn nhường tôi một thước, tôi kính bạn một trượng. Bạn nhượng bộ, tôi còn nhượng bộ hơn bạn, bạn cương quyết, tôi cương quyết hơn bạn gấp trăm lần.

Lôi Tuấn cứu cô hai lần, nên nhìn người này này tương đối thuận mắt.

Diệp Đình rũ mắt tiệp, giống như không nghe.

Lăng Vi lại quay đầu nhìn Lôi Tuấn.

Anh ta và Lôi Đình nhìn nhau, hai người đứng suy đoán.

Lôi Đình bĩu môi, hiển nhiên nghe hiểu ý Lăng Vi. Cô nói “cho anh ta lên xe”, mà không phải là “cho bọn họ lên xe”, đây là không bao gồm Lôi Đình.

Lôi Đình cũng biết mình vừa mắng Lăng Vi hai lần, người ta đòi lại cũng không sai. Nhưng trong lòng không thoải mái lắm.

Diệp Đình không mở cửa, hai người kia cứ đứng vậy.

Lăng Vi biết, Diệp Đình không lên tiếng, bọn họ không dám lên xe…

Lăng Vi hạ cửa kính xuống, đưa cho Lôi Tuấn một chai nước.

Lôi Tuấn đưa tay, dừng lại. Lăng Vi trực tiếp nhét chai nước vào trong tay anh.

“Hai người làm gì đắc tội anh ta?” Lăng Vi hỏi.

Hai người không lên tiếng. Trong đầu nghĩ, còn không phải vì cô…

Lôi Tuấn tương đối linh hoạt, cười nói: “Gần đây thân thể tôi yếu ớt, muốn rèn luyện một chút.”

“Phương thức rèn luyện của anh… Thật kỳ lạ.”

Lôi Tuấn cười khổ.

Lăng Vi nhìn Lôi Đình: “Cô thì sao?”

Lôi Đình thấy cô chủ động hỏi mình, tâm niệm thay đổi thật nhanh, đây là cấp cho cô ta cành ô liu?

Tâm niệm Lôi Đình xoay chuyển.

Thái độ lập tức thay đổi 180 độ. Cô ta cười nói: “Cảm nhận chút ánh nắng thiên nhiên, đi tản bộ một lát, phơi nắng vô cùng tốt.”

“Ken két” Xe mở khóa.

Lôi Tuấn và Lôi Đình bốn mắt nhìn nhau, đây là lão đại thấy thái độ bọn họ tốt, mở khóa xe cho bọn họ lên xe?

Hai người vui mừng quá đổi.

Lôi Tuấn âm thầm lạy Lăng Vi, trong lòng ghi nhớ cô tốt bụng.

Lôi Đình tâm cơ không sâu, nhưng lúc này nghĩ rõ. Nếu không phải Lăng Vi mở miệng, lão đại tuyệt đối sẽ không cho bọn họ lên xe.

Lôi Đình nhìn Lăng Vi, hiền hào cười với cô. Hoàn toàn quên mất vừa rồi tại sao bị đuổi xuống xe.

Lăng Vi kinh ngạc, cô không nghĩ tới cô gái này không thù dai như vậy.

Mặc dù nóng nảy, nhưng cũng không có tâm xấu, Lăng Vi thay đổi cái nhìn với cô gái này.

Dường như… Không đáng ghét lắm?

“Anh Đình, em lái xe.” Lôi Tuấn đi ra trước, mở cửa xe.

Diệp Đình rời khỏi ghế tài xế, đi ra sau.

Lôi Đình phất phất tay với Lăng Vi, ngồi vào ghế cạnh tài xế.

Diệp Đình mở cửa sau, ngồi đối diện Lăng Vi.

Sau xe, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Lăng Vi mệt rả rời, nhưng lại không thể hoàn toàn buông xuống lòng phòng bị. Cô mở mắt rất to, phòng ngừa mình ngủ quên.

Diệp Đình liếc cô, cô ôm áo khoác của anh, đang ngước mắt nhìn anh chằm chằm

Tầm mắt hai người chống nhau, đều không nói gì, không dời đi chỗ khác.

Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương. Tựa như im lặng tỉ đấu.

Xe chạy qua một cái hố to, đột nhiên lắc lư. Lăng Vi nhìn ra ngoài.

Diệp Đình thu hồi tầm mắt, mở laptop họp qua video.

Trong cuộc họp, anh nổi giận! Một hồi mắng cái này, một hồi mắng cái kia! Thái độ hung dữ như sư tử hoang dã!

Lăng Vi rúc cổ nghe. Những lời anh nói, cô hoàn toàn nghe không hiểu… Tất cả đều là phải thu mua ai, phải sỉ vả ai, phải đầu tư ai…

Những chuyện này đều là bí mật thương nghiệp, anh cũng không đề phòng cô? Lỡ như cô là gián điệp thương mại thì sao?

Lăng Vi đang suy nghĩ, bỗng nhiên phát hiện điện thoại anh phát sáng, thì ra anh tắt âm, lúc này có người gọi tới, anh căn bản cũng sẽ không tiếp.

Chương 29: Còn không phải vì anh? (2)

Một lát sau, cuộc họp video kết thúc, anh cài chuông lại.

Anh không thích chuông reo quá lớn, vì mỗi ngày rất nhiều cuộc gọi, anh nghe nhiều sẽ phiền não.

Anh vừa cài tiếng chuông xong, lập tức có người gọi tới.

Điện thoại anh truyền ra đoạn nhạc ghi-ta tươi đẹp…

Diệp Đình nhìn lướt qua số điện thoại, không để ý tới. Mở văn kiện, bắt đầu phê duyệt.

Điện thoại hát lên, Lăng Vi dựng tóc gáy, cô quá quen thuộc nhịp điệu bài hát này!

“Life it seems will fade away…”

(Dường như sinh mạng sắp kết thúc…”

Đó là ban nhạc kinh điển trong kinh điển “Metallica”, bài hát tên “Fade to black” “Tự sát- cũng là biến mất trong bóng đêm.”

Là một ca khúc liên quan tới chết chóc!

Nói đúng hơn là liên quan tới tự sát, bị mọi người gọi là: “Thánh ca khiến người ta tuyệt vọng tới chết!”

Lời cả bài hát “Fade to black” chính là một phần di thư của người tự sát.

Nhịp điệp tươi đẹp có chút ưu thương.

Ẩn dụ một hoàn cảnh xã hội và tinh thần của người mắc bệnh có ý đồ tự sát.

Lời ca tuyệt đối là chủ nghĩa bi quan, tràn đầy ý niệm chán ghét đời và coi thường mạng sống của mình.

Cuối cùng, người mắc bệnh rốt cuộc hoàn toàn “tỉnh ngộ” —— tự sát, tỏ ý vĩnh biệt…

Lăng Vi giật mình, toàn bộ tóc gáy cô đều dựng thẳng lên!

Nhiều lần như vậy, mỗi lần tuyệt vọng, cô đều nghe đi nghe lại.

Sự vật đều có hai mặt, có vài người nghe sẽ chán ghét đời, nhưng bài hát này ngược lại mang tới dung khí sinh tồn cực lớn cho cô! Nhiều người khác cũng nghe như vậy, bọn họ tìm được hy vọng sống trong bài hát này!

Ưu tư Lăng Vi hơi chập chờn, Diệp Đình một mực cúi đầu nhìn màn hình laptop, không chú ý tới cô.

Nhịp điệu lặp lại một lần lại một phần, không hề nhàm chán.

Hối thúc như thế.

Diệp Đình xử lý công việc trong tay xong, mới nhận điện thoại.

“Chuyện gì…”

“…”

Không biết đối phương nói gì, Diệp Đình đột nhiên cười nhạt.

Giọng anh băng hàn, lạnh lùng nói: “Bà nói với ông ta, nếu ông ta thích công chúa kia thì ông ta lấy về nhà đi. Cũng không phải là tôi thích, tại sao tôi phải cưới?”

“…”

Diệp Đình giễu cợt nói: “Lợi ích gia tộc? Có liên quan gì tới tôi? Tôi cũng không phải thành viên của gia tộc Louis. Ông ta quan tâm lợi ích như vậy, không phải cưới thêm mấy vợ là đủ sao? Đàn ông dựa vào quan hệ thông gia để củng cố sự nghiệp đều như vậy, tôi và ông ta không có gì đáng nói.”

“Charlie…” Thanh âm nhu uyển của đối phương truyền tới: “Con đừng quậy nữa… Ông ấy là cha con, con đừng đối đầu với…”

“Diệp Đình, tôi tên Diệp Đình!” Giọng anh đột nhiên lạnh tới cực điểm: “Còn có chuyện khác không?”

“…”

“Tút ——” Anh cúp điện thoại.

Lăng Vi thầm nghĩ: “Người này rốt cuộc có mấy tên? … Simon, Charlie, lại Diệp Đình… còn có lão cửu…”

“Life, it seems will fade away…” Tiếng chuông vang lên lần nữa.

Anh nhấn nút tắt máy.

Lăng Vi vùi mặt vào trong âu phục, làm bộ không nghe gì.

Bỗng nhiên nghe anh kêu: “Lăng Vi.”

“Hử?” Cô ngẩng đầu, kéo âu phục anh xuống, lộ ra đôi mắt, thấy gương mặt tuấn tú của anh hơi tức giận.

“Cô có bạn trai chưa?” Thanh âm anh trong trẻo lạnh lùng.

Lăng Vi sửng sốt, lắc đầu.

“Độc thân?”

“Ừ…” Lăng Vi gật đầu.

Anh nghiêm túc nhìn cô chằm chằm.

Nhìn hồi lâu, mới nói: “Muốn chồng không? Loại đặc biệt đẹp trai.”

“Phốc —— khụ…” Lôi Tuấn ở trước thiếu chút nữa bị nước miếng sặc chết.

Ánh mắt sắc bén của Diệp Đình trừng tới, đưa tay ấn nút màn chắn, ngăn hai người ở trước.

Lăng Vi kinh ngạc trợn to mắt nhìn anh chòng chọc.

Như nhìn quỷ vậy.

Đây là tiết mục gì?

Người này muốn tìm một người kết hôn cho hả giận sao?

Nhưng mà cũng quá tùy tiện rồi? Cô cũng không phải người tùy tiện như vậy…

“Kết hôn với tôi, cô không lỗ.”

Khóe miệng Lăng Vi co rút: “Anh có bệnh?”

“Không có.”

Mẹ nó…

Cô lại không có lời đáp trả.

Chương 30: Một hai ba, hai hai ba bốn! (1)

Diệp Đình đột nhiên hỏi ngược lại: “Cô có bệnh?”

“…” Lăng Vi thưởng anh ánh mắt xem thường.

Diệp Đình bĩu môi, liếc cô, nói: “Tôi thấy có bệnh, người tốt như tôi tặng không, cô còn không muốn. Có phải cô bị mù không?”

Cô phản bác: “Ai biết anh có phải là tên lường gạt hay không.”

Anh nhìn cô như nhìn kẻ ngu: “Cô nhìn xe tôi đi, nhìn quần áo tôi này. Cô nhìn đồng hồ tôi này!”

“Ai biết có phải đồ mượn hay không…”

“…” Diệp Đình lại tức giận cười lên: “Cô không phải ngốc mà là kém thông minh.”

“…”

Anh nghiêm túc nói: “Kết hôn hai tháng, tham gia một buổi tiệc cùng tôi, sau đó cô có thể yêu cầu ly dị bất cứ lúc nào. Thù lao tùy cô chọn.”

“…” Lăng Vi cảm thấy ngủ tốt hơn…

Anh còn nói: “Cô kết hôn với tôi, lại ly dị với tôi, cô sẽ trở thành nhà giàu. Không cần lo áo cơm mấy đời.”

“…” Lăng Vi kéo âu phục anh đắp qua đầu, giọng buồn buồn: “Tôi cố gắng kiếm tiền, cố gắng làm cho mình trở nên tốt hơn, là không muốn ở bên ai vì tiền, cũng không muốn rời khỏi ai vì tiền.”

Diệp Đình chấn động, chợt kéo âu phục trên đầu cô ra.

Khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ của cô lộ ra.

Liền ngước đôi mắt xinh đẹp, nhìn thẳng anh: “Làm gì? Hóng gió à?”

Anh nhìn thẳng vào cô, con ngươi đen như mực lóe lên tia sáng.

Ánh mắt anh rất sáng, tựa như hàm chế sức mạnh có thể xuyên thấu người khác.

Lăng Vi Cảm thấy mình sẽ bị ánh mắt anh xuyên thấu.

“Nhìn gì vậy? Mở to mắt như thế?” Lăng Vi không cam lòng yếu thế ngồi thẳng, nhìn anh chăm chú, trong đôi mắt trong suốt đầy quật cường. Cô ghét nhất là ánh mắt dò xét đó của anh.

Diệp Đình khí thế mười phần, hai người nhìn nhau, như muốn nhóm lửa hoa.

Ánh mắt giống như lửa cháy, lấp lánh tỏa sáng.

Mà lửa trong mắt anh ngày càng mạnh hơn, giống như muốn thiêu cháy cô!

Lúc này, Lôi Tuấn rảnh rỗi, mở radio trên xe.

“Vì cách mạng bảo vệ thị lực, phòng ngừa cận thị, bây giờ bắt đầu bảo vệ mắt. Đầu tiên, xoa huyệt thiên ứng*, một hai ba bốn, hai hai ba bốn, ba hai ba bốn, bốn hai ba bốn…”

Lăng Vi 囧 rồi lại 囧 … Cô thầm nghĩ, ngay cả radio cũng biết cô và Diệp Đình đang “luyện đối mắt” sao?

Lúc này, sắc mặt Diệp Đình phong vân biến ảo, không được tốt lắm!

Lôi Đình cũng quen rồi, Lôi Tuấn có biệt hiệu là “Kho tiểu khúc Trung Hoa”, đặc điểm lớn nhất của anh ta là thích nghe ca hát, yêu ca hát. Nơi nào có anh ta, thì nơi đó có âm nhạc!

“Tắt!” Diệp Đình đã nhịn đến ranh giới, Lôi Tuấn vội tắt radio.

Thật lâu, Lăng Vi đoạt lại áo khoác âu phục từ trong tay Diệp Đình, đắp qua đầu.

Hai người không nói gì nữa.

Mặc dù cách một lớp áo khoác, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt đối phương ghim vào trong thân thể mình.

Không lâu sau, Lôi Tuấn lái xe vào tiểu khu của Lăng Vi ở.

Lôi Đình đột nhiên nói: “Sao mặt đất lộn xộn như vậy?... Ai ném nhiều đồ ra ngoài thế?”

Đi tới căn hộ của Lăng Vi ở tầng 15, phát hiện chung quanh đầy người xem náo nhiệt vây quanh.

Lôi Đình chỉ quần áo lộn xộn dưới đất, nói: “Ai có bệnh như vậy, ném quần áo khắp nơi?”

Đang nói, một quyển sách lại bị ném xuống, bìa là hình vẽ động cơ. Lôi Đình ngẩng đầu nhìn lên, có người ném đồ từ trên tầng 15 xuống!

Cái gương nhỏ bị ném nát bấy.

Lăng Vi chấn động, cô vén âu phục lên, mở to hai mắt. Mở cửa nhảy xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên trên.

Đúng là hiếp người quá đáng! Cửa sổ đó là nhà cô! Là ai ném đồ của cô?

Lăng Vi nổi giận!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top