Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

221 - 230

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 221: Như trân như bảo (1)

Diệp Đình phẫn nộ nắm cổ áo Hoa Thiếu Kiền, trong mắt đầy lệ khí.

“Chúng tôi ly hôn? Anh nghe từ đâu? Tòa án không công nhận, cục dân chứng không lập hồ sơ, đơn ly hôn còn chưa ký, anh nghe từ đâu?” Diệp Đình nheo mắt: “Hoa Thiếu Kiền, thích một người không sai nhưng nhìn trộm cuộc sống riêng tư của người khác thì thật làm người ta ghê tởm.”

Hoa Thiếu Kiền khó chịu nhìn anh, tàn nhẫn nói: “Nếu ký tên rồi còn sợ người khác không biết sao? Muốn người khác không biết trừ khi mình không làm, Diệp Đình, mời anh tôn trọng cô ấy cũng tôn trọng tôi. Lúc anh có được cô ấy không biết quý trọng, hiện tại chia tay rồi mới biết sốt ruột, hối hận sao?”

“Chuyện của chúng tôi còn cần anh tới quản sao? Tôi đối với cô ấy có tốt hay không cô ấy còn rõ ràng hơn anh đấy.”

“Diệp Đình, nếu đã ly hôn thì để cho cô ấy được tự do đi. Anh trói buộc cô ấy như vậy không phải là việc quân tử nên làm.”

Rốt cuộc Lăng Vi cũng thở bình thường trở lại đột nhiên bụng đau: “Ừmm...” cô ôm bụng, cắn răng nói: “Đừng ầm ĩ nữa, đau quá...”

Hai người đang ầm ĩ túi bụi giống như sét đánh đồng thời quay lại liền thấy Lăng Vi co người thành một đoàn.

Diệp Đình hoảng sợ đi lại gần cô, Hoa Thiếu Kiền bật đèn sáng hơn liền thấy Lăng Vi ngồi trên giường, cả người đang lung lay.

Sắc mặt cô cực kì khó coi, khóe miệng nứt ra, phía dưới ga trải giường có vết máu.

“Tiểu Vi...” Diệp Đình như bị sét đánh: “Súc sinh kia làm tổn thương đến em sao?” Vừa rồi đèn yếu căn bản anh không phát hiện cô bị thương, anh tới đúng lúc, chân trước Jack bước chân vào biệt thự thì chân sau anh đã tới chẳng qua muốn dọn dẹp đám thuộc hạ bên ngoài nên trì hoãn chút thời gian. Anh không nghĩ tới cô lại bị thương căn bản không nghĩ tới phương diện khác.

Lúc này cả người Lăng Vi đổ mồ hôi, che bụng nằm trên giường.

Cả người đau mồ hôi lạnh chảy ròng.

Diệp Đình từ phẫn nộ biến thành nóng nảy, duỗi tay nắm tay cô, quần áo trên người cô ướt đẫm như vừa từ hầm băng đi ra. Diệp Đình gấp tới mức cầm ga giường bọc kĩ người cô.

Trong lòng đau xót.

Lăng Vi đau đớn phát run.

Lúc này Hoa Thiếu Kiền cũng vọt tới, Diệp Đình ngăn anh ta lại: “Đừng chạm vào cô ấy.”

“Diệp Đình, các người vừa ly hôn, anh cho rằng cô ấy còn muốn theo anh trở về sao?”

“Cô ấy không trở về cùng tôi chẳng lẽ trở về với anh? Tốt xấu gì tôi cũng là chồng trước của cô ấy, anh là cái gì của cô ấy? Bạn cũng chẳng tính.” Diệp Đình cường ngạnh bế Lăng Vi lên, chạy như điên ra ngoài. Lăng Vi gắt gao ôm cổ áo anh, sắc mặt trắng bệch, đôi môi không ngừng run rẩy.

Diệp Đình ôm cô, đau lòng như muốn nứt ra, giọng điệu lại phá lệ dịu dàng: “Đừng sợ, đừng sợ, không có việc gì hết, ông xã mang em về nhà.”

Dưới chân Diệp Đình như cơn gió gấp tới mức hai mắt đỏ lên, anh nhìn thấy máu từ trên đùi cô chảy xuống...

“Làm sao vậy? Làm sao vậy? Sao lại đổ máu?” màu máu chói mặt như vậy, khóe mắt Diệp Đình như muốn nứt ra, sắc mặt trắng bệch, không biết cô bị thương ở đâu.

“Sao tay em lại lạnh như vậy?” Trên trán cô đều là mồ hôi, cả người đau mà phát run.

Diệp Đình như điên lao xuống lầu, chạy như bay vọt tới ô tô, hét với tài xế: “Mau lái xe.”

“Bác sĩ Từ, bác sĩ Từ...” xe vừa tiến vào biệt thự, Diệp Đình ôm cô xuống xe, bàn tay cô lạnh lẽo, bước chân Diệp Đình gấp gấp chạy như bay.

Lăng Vi lắc đầu, không biết nói gì đó, anh không nghe rõ chỉ lo chạy như điên.

Trong chốc lát bác sĩ Từ chạy tới khám bệnh cho cô.

Chương 222: Như trân như bảo (2)

Cả người Lăng Vi không có chỗ nào không đau, quần áo rách tung tóe, cả người đều là nước, chật vật làm cho người ta đau lòng. Diệp Đình gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, lần đầu tiên sợ hãi như vậy. Nói thật chính anh bị đuổi giết còn chưa khẩn trương như hiện tại đâu.

Lăng Vi vừa đau vừa quẫn bách, quả thật khó xử vô cùng nhưng cô biết tại sao lại như vậy.

Thực tế là khóe miệng cô bị thương... ngực và sau lưng đã không đau nữa.

Vừa nãy Jack đánh cô đều đánh vào bụng.

Lúc này mới đau không chịu nổi.

Cô co người không ngừng run rẩy.

Vừa này cô ở trên xe muốn nói là dì cả tới nhưng Diệp Đình quá sốt ruột, căn bản không nghe thấy.

Bác sĩ Từ khám xong, biểu tình phức tạp không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.

“Không có chuyện gì nghiêm trọng... Cái trán sưng lên, khóe miệng nứt ra, trên người có vết bầm tím, bôi chút thuốc là đượ rồi... tôi cho người đun bát nước thuốc mang tới.”

“Cái gì? Cô ấy đau như vậy, ông chỉ cho nấu một bát thuốc mang tới?” Diệp Đình nhăn mày, ánh mắt sắc bén như có thể giết người.

Anh đen mặt nhìn bác sĩ Từ, lạnh giọng chất vấn: “Ông còn không nhanh cầm máu, nấu thuốc làm cái rắm ấy.”

“...” Bác sĩ Từ nghẹn họng, thật sự là... nói ra thì không phải Lăng Vi xấu hổ muốn chui vào kẽ đất hay sao?

Bác sĩ Từ nghẹn họng trân trối.

Hơn nửa ngày, mới khó xử ý bảo Diệp Đình ra ngoài rồi nói.

Hai người rời khỏi phòng, biểu tình bác sĩ Từ phức tạp: “Đừng gấp, hiện tại tình trạng của cô ấy là... cái đó... ấy, là con gái... là kỳ sinh lý của con gái, không phải như cậu tưởng tượng đâu.”

Diệp Đình sững người, bác sĩ Từ tiếp tục nói: “Tuy không phải bị thương chảy máu nhưng tình hình hiện tại của cô ấy không tốt, vốn thân thể hàn chứng, lúc này bị dội nước lạnh làm cho mạch máu co rút, cho nên bụng mới đau như vậy... hiện tại vấn đề này so với bị thương chảy máu còn nghiêm trọng hơn. Xử lý không tốt thì mang thai cũng thành vấn đề.” Bác sĩ Từ cau mày: “Chắc cô ấy bị đau bụng kinh lâu rồi, từ từ điều trị, nếu không buồng trứng dễ dàng bị hỗn loạn, càng dễ ảnh hưởng tới việc thụ thai.”

Diệp Đình bị chấn trụ.

Trong đầu như có gió lốc quật tới.

Kỳ sinh lý? Ảnh hưởng tới việc thụ thai?

Bụng đau như kìm cặp?

Diệp Đình cảm thấy máu trong người như chảy ngược... như bị kìm cặp.. đau lắm đó.

Anh đi vào phòng ngồi ghế bên cạnh Lăng Vi, ánh mắt đầy đau lòng và dịu dàng nhìn khuôn mặt cô, ngón tay vuốt ve vết thương nơi khóe miệng của cô. Sắc mặt cô tái nhợt, không có chút huyết sắc, vết thương nơi khóe miệng đỏ tươi càng thêm chói mắt.

Hai mắt cô khép hờ, hàng mi dài không ngừng run rẩy, ấn đường gắt gao nhíu chặt, hiển nhiên rất đau.

Anh nhíu mày nhỏ giọng hỏi: “Máu kia của em... là...?”

“...” Lăng Vi dùng khóe mắt liếc anh, cắn răng yếu ớt nói: “mỗi một tháng... con gái sẽ... có thứ tới thăm một lần.”

Vẻ mặt của anh... quả thật không có ngôn ngữ để hình dung.

Hơn nửa ngày mới lau trán đi vào toilet rửa mặt.

Lăng Vi đau bụng, không có tâm tình để ý đến anh.

Diệp Đình ra ngoài, cô không còn sức lực nói: ‘Em muốn về phòng...”

Cô thay quần áo sửa sang lại mình.

Diệp Đình duỗi tay muốn ôm cô, Lăng Vi né tránh.

Anh đen mặt, Lăng Vi gạt tay anh ta: “Sẽ làm bẩn quần áo của anh.”

Sắc mặt anh hòa hoãn một chút: “Bẩn thì giặt có gì chứ.” Anh kiên trì bế cô lên.

Cẩn thận ôm lấy như trân như bảo vậy.

Chương 223: Không thể thoát khỏi đau khổ của tình yêu, không thể làm gì khác hơn là thuần phục (1)

Diệp Đình thận trọng ôm cô về phòng.

Cẩn thận đặt cô lên giường, xoay người vào phòng quần áo lấy đồ ngủ cho cô.

Chờ anh lấy quần áo ra, thấy Lăng Vi quấn khăn tắm, từ trong phòng tắm đi ra…

Anh cau mày: “Em đau như vậy, còn tắm nước lạnh? Đừng có chạy lung tung!” Nói xong, ôm ngang cô.

Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường.

Lăng Vi chịu đựng đau đớn, lau khô người, mặc quần áo tử tế, anh cầm tới máy sấy tóc sấy cho cô. Ngón tay anh luồn vào trong tóc cô, giống như cây mây và dây leo bó chặt tim anh.

Ngón tay anh rất nhẹ nhàng, Lăng Vi có cảm giác hoảng hốt.

Vừa rồi có một nháy mắt, cô cho rằng cô sẽ chết. Nếu không phải Diệp Đình tới kịp, e là cô đã bị Jack bóp chết rồi.

Xưa nay chưa từng sợ cái chết! Sợ đến mức một giây cũng không thể chờ đợi!

“Cổ cũng tím rồi!” Giọng Diệp Đình đột nhiên lạnh lẽo. Lăng Vi ngẩng đầu, chỉ thấy trong đôi mắt đen của anh tràn đầy đau lòng.

Anh nhìn chằm chằm cổ cô.

Vừa rồi Jack xuống tay mạnh, cổ cô bị siết ra vết tím.

Diệp Đình xoay người đi lấy thuốc mỡ.

Lúc trở lại, anh mở nắp thuốc, cong người, tỉ mỉ bôi cho cô.

“Thuốc này rất hiệu nghiệm, hai ba ngày là có thể lành.”

Nói xong, ngước mắt nhìn cô.

Lăng Vi gật đầu, đột nhiên không biết nên đối mặt với anh thế nào.

Đơn ly dị cũng đã ký, còn tố với cô như vậy làm gì? Huống chi, bọn họ vốn kết hôn giả…

Lăng Vi giơ tay xoa cổ đau như kim châm.

Diệp Đình quấn một lọn tóc của cô lên, sấy tóc cho cô.

Trong lòng Lăng Vi ngũ vị tạp trần.

Sấy khô tóc, nằm xuống bên cạnh cô. Thật sự không muốn nhúc nhích.

Một lát sau, bên giường cô lõm xuống, Diệp Đình nằm cạnh cô, đưa tay ôm cô, hơi thở quen thuộc quanh quẩn bên cổ cô: “Có bị thương chỗ nào khác không?”

“Không có…” Lăng Vi thấp giọng đáp, khóe miệng hơi đau, nhưng không tính là gì. Cô ngước mắt nhìn anh, hỏi: “Sao anh lại tới?”

Kết thúc tiệc rượu, khi bọn họ ký đơn ly dị, không phải anh hận không thể giết chết cô sao?

Còn quản sống chết của cô làm gì?

Sắc mặt anh không tốt, hô hấp cũng trầm xuống. Anh lấy ra điện thoại vừa nhặt về, bỏ pin vào, ném qua cô.

“Em gặp nguy hiểm, người đầu tiên nghĩ tới lại không phải anh, mà là Hoa Thiếu Kiền?”

Anh nói thế, Lăng Vi càng hồ đồ… Rốt cuộc là ai tiếp điện thoại của cô?

Cô cầm điện thoại, mở máy, mở lịch sử cuộc gọi.

Không sai… Sau khi cô mở máy, đúng là Hoa Thiếu Kiền gọi lại.

Chuyện gì? Vừa rồi Hoa Thiếu Kiền nói không tiếp điện thoại của cô… Không bắt máy?

Mà Hoa Thiếu Kiền vì nghe dưới lầu có tiếng động mới chạy xuống xem.

Diệp Đình cười giễu cợt: “Anh tắt tín hiệu điện thoại của anh ta, cả đời này em cũng không gọi điện thoại cho anh ta được.”

Lăng Vi nổi vạch đen: “Anh như vậy, thiết chút nữa hại chết em, biết không?”

Diệp Đình nhìn cô: “Sao anh lại hại chết em? Em gặp nguy hiểm, là ai tìm được em, cứu em trước tiên?”

“Sao anh tìm được em? Anh tìm GPS của em? Em mở máy thì anh có thể tìm ra phải không?”

“Hừ!” Diệp Đình kiêu ngạo bĩu môi: “Bố trí thấp kém như vậy giống phong cách của anh không? Cho dù điện thoại em nát bét, chỉ cần con chip còn đó, anh có thể xác định vị trí của em. Tắt máy có tác dụng gì?”

Lăng Vi không nói…

Nhất thời không biết nên khen anh hay là nên mắng anh.

Cô quá mệt mỏi, không muốn nói chuyện: “Em buồn ngủ.”

Quay đầu, chuẩn bị ngủ.

Chương 224: Không thể thoát khỏi đau khổ của tình yêu, không thể làm gì khác hơn là thuần phục (2)

Diệp Đình cũng không nói gì thêm. Anh nằm bên cạnh cô. Bàn tay ấm áp vuốt lưng cô, cầm tay cô, phủ lên bụng cô.

Lăng Vi nhắm mắt, ngửi được mùi mồ hôi trên người anh, vừa rồi anh chạy rất gấp, nhất định bị dọa sợ…

Cô nhịn đau, cắn chặt răng.

Nghĩ tới chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng chua xót. Mắt ê ẩm phát đau.

Cô ủy khuất, một bụng khuất nhục!

Cả người như bỏng, đau buốt chua chua cay cay. Như lên cơn sốt, không có sức lực, da như kim đâm.

Anh ôm cô, nhận ra cô bất an và co rúm lại.

Anh nhỏm dậy, từ trên nhìn xuống cô, cảm nhận được cô run sợ. Dưới ánh trăng mông lung, thấy một giọt nước mắng từ từ trượt xuống trên gò má cô.

“Sao lại khóc?”

Tay anh vuốt ve khóe mắt cô, lau mồ hôi trên trán cô, anh kề sát cô, nhẹ giọng nói: “Anh sai rồi…”

Lăng Vi giương mắt nhìn anh, chỉ thấy tròng mắt đen của anh nhìn cô chăm chú, mặt đầy chân thành.

Diệp Đình nắm bàn tay lạnh như băng của cô, vô cùng hối hận! Lòng đau như sắp nứt ra. Trước đó Lôi Tuấn đến tìm anh, nói Lăng Vi vì chuẩn bị lần biểu diễn vẽ cát này mà dùng hết tiền để dành của cô!

Vì gia tộc Luis không phối hợp, Lăng Vi tự bỏ tiền mua bộ dụng cụ này, còn cố ý năn nỉ hai anh em bọn họ mang bộ dụng cụ này từ trong nước tới đây.

Lúc cô tập luyện, còn cố ý chạy đi hỏi Lôi Tuấn, muốn bố trí kết cục thế nào. Khi ấy Lôi Tuấn không biết bọn họ có quan hệ này, đương nhiên nói: “Dĩ nhiên là bi kịch mới có thể làm người khác nhớ.”

Kết quả… Lôi Tuấn không nghĩ tới một câu nói của mình khiến hai người bọn họ cãi nhau đến rạn nứt!

Ruột gan Lôi Tuấn đều hối hận, thiếu chút nữa trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Đình, trên đường tìm Lăng Vi, anh ta hối hận vạn phần thẳng thắn với Diệp Đình: “Hôm trước cô ấy đột nhiên nói muốn đổi bài hát… Em nói, bài hát này rất dễ nghe, cô cũng luyện nhiều ngày, đổi sợ không kịp…”

Sắc mặt Diệp Đình tái xanh! Khó coi như nuốt cái cân!

Anh bóp cổ Lôi Tuấn! Hận không thể một quyền đánh chết anh ta!

“Anh, em sai rồi, em không biết hai người còn có hợp đồng gì đó…”

Nếu không phải Lôi Tuấn ở trên xe, đã trực tiếp quỳ xuống dập đầu Diệp Đình.

Diệp Đình phất tay, biểu thị rất đau đầu. Anh xoa huyệt Thái dương, hạ cửa kính xuống, gió đêm lạnh băng làm anh tỉnh táo không ít. Anh mở laptop, mở đi mở lại video vẽ cát mấy lần, trừ đoạn cuối hợp đồng bay xuống ra, tất cả chi tiết đầu, đều rất động lòng người…

Trên màn hình, cô và anh, thâm tình nhìn nhau… Chân thành… lại tốt đẹp…

Mười ngón tay của Diệp Đình vùi sâu vào tóc đen, anh biết rõ, một thoáng kia, lòng anh cũng tan chảy…

Mà khi ấy, hợp đồng đột nhiên bay xuống, đánh tan tất cả tốt đẹp! Anh liền điên cuồng!

Anh chỉ muốn bóp chết cô!

Khi biết cô rời khỏi biệt thự, lòng anh nát tan.

Đau đớn này… không cách nào hình dung.

Tựa như linh hồn bị người khác rút đi.

“Anh sai rồi…” Diệp Đình nhìn Lăng Vi, nhận sai lần nữa, giọng anh hơi run rẩy, điều này khiến Lăng Vi hoảng hốt, đột nhiên nhớ tới lần đầu anh xông vào nhà cô, anh khinh thường tất cả nói: “Tôi chưa bao giờ nói xin lỗi.”

Còn cô, hung hăng trừng anh: “Đó là vì anh chưa gặp tôi!”

Cô buồn cười, nhưng bụng rất đau… ngay cả sức lực để cười cũng không có. Mắt lại ê ẩm, muốn khóc. Cô hít mũi, đè nén chua xót. Cho tới bây giờ, cô cũng không hiểu rõ, anh bị cái gì kích thích mới có dáng vẻ muốn giết chết cô, lúc này… sao lại đi nói xin lỗi?

Chương 225: Thật lòng (1)

Cô nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt anh.

Anh đang chống người, phủ trên người cô.

Đôi mắt tối đen nhìn mặt cô. Anh đưa tay vuốt mi tâm đang nhíu lại của cô: “Xấu xí chết được, không được cau mày.”

Lăng Vi tức giận nhắm mắt.

Cả người co quắp, đau đến run lẩy bẩy.

Anh cau chặt mày: “Đau bụng? Đau tới vậy?”

Lăng Vi lười động, lười mở mắt.

Lại nghe anh nói: “Ngồi dậy, uống thuốc giảm đau.”

Lăng Vi không nói lời nào, lắc đầu.

Cô không chịu ngồi dậy, nằm nghiêng người, co người như bánh quai chèo, trông cực kỳ không thoải mái.

Anh nằm xuống, kéo cô vào trong ngực, bàn tay ấm áp rơi vào trên ay cô, cầm lấy, đắp lên bụng cô.

Lăng Vi vùi trong ngực anh, chân lạnh cóng.

Anh đặt chân cô lên chân anh, làm ấm cho cô.

Chỉ một lát sau, có người bưng chén thuốc tới.

“Ngồi dậy, uống thuốc.” Anh ôm cô dậy.

Thật khó ngửi… Mặt Lăng Vi nhăn lại như trái khổ qua.

“Mau uống đi, uống xong liền hết đau.” Anh ôm cô ngồi trên đùi anh, dỗ cô như dỗ trẻ con.

“Không muốn uống…” Lăng Vi lại trốn vào chăn.

“Không uống không được ngủ!” Anh cường thế kéo cô ra, dùng sức ôm cô vào trong ngực.

Lăng Vi ngồi trên đùi anh, vùi vào ngực anh, cảm nhận rõ ràng người anh nóng hổi.

Ngay cả hơi thở phả lên mặt cô cũng nóng.

Bụng Lăng Vi kêu ùng ục, cô đau đến gập cả người.

“Uống mau… Uống xong liền hết đau.” Anh nhìn cô, Lăng Vi cũng muốn uống thuốc, nhưng… vừa ngửi mùi thuốc này liền muốn ói!

Cô dùng sức đẩy cánh tay anh, cánh tay anh giống như làm bằng sắt, đẩy thế nào cũng bất động.

“Uống mau lên!” Diệp Đình cương quyết để chén thuốc bên mép cô, cho cô uống một hớp.

“Ừng ực…” Ọe… Miệng đầy mùi tanh…

Cô chán ghét không ngừng toét miệng ói!

“Ọe ——” Căn bản không thể dùng chữ “Đắng” để hình dung, cô có thể chịu đắng!

Cái này, vị này…

Mẹ nó! Đây là thứ gì?!

“Thuốc đắng giả tật lợi cho bệnh, uống mau.” Diệp Đình nói bên tai cô, ép cô uống thêm một hớp.

“Ọe ——” Lăng Vi trợn trắng mắt, nếu không phải cô đau bụng không có sức lực, cô nhất định cầm dao chém chết anh!

“Khó uống vậy sao? Không đến nổi!” Sau đó, Diệp Đình trào phùng, làm tổn thương Lăng Vi tồi tệ: “Không phải uống thuốc thôi sao? Cũng không phải tra tấn! Tra tấn cũng không tốn sức như em, anh hùng hảo hán người ta thấy chết không sờn! Em nhìn em đi, uống thuốc cũng vất vả như vậy, em bình thường can đảm đâu rồi? Dũng khí của em đâu? Sao đến thời khắc quan trọng còn dây dưa? Uống mau.”

“Anh lợi hại như vậy, anh thử đi!” Lăng Vi tức giận: “Nếu anh có thể uống ba hớp, em lập tức uống sạch!”

Diệp Đình mím môi, nhìn vào mắt cô, nói: “Anh cũng uống thay em, nhưng thuốc này… chữa kinh nguyệt phụ nữ, một đại lão gia như anh, uống xong sẽ thành phụ nữ.”

Lăng Vi trợn mắt nhìn anh: “Có dễ dàng biến thành phụ nữ vậy sao? Dễ đổi như vậy, những người muốn đổi giới tính cũng không cần phải phẫu thuật!”

Vì để cho cô uống thuốc, Diệp Đình cắn răng, “ừng ực ừng ực…” Uống ba hớp.

Khốn kiếp… Cái thứ này…

Diệp Đình cố nén kích động muốn ói, cầm chén đẩy tới trước mặt cô, nhìn cô như không có gì.

“Có gì đâu? Rất bình thường nha! Mau uống đi!” Anh nhấp môi, mặt không biểu tình.

Chương 126: Thật lòng (2)

Lăng Vi nhìn anh như nhìn quái vật, sao anh không có biểu tình gì… Không phải anh bẩm sinh mất vị giác chứ?

“Uống mau đi, anh cũng uống nửa chén cho em rồi. Anh nói cho em, thật ra không khó uống lắm, em nhắm mắt, ừng ực ừng ực… là xong.”

“…” Lăng Vi cầm chén, nhắm mắt uống.

Diệp Đình không nhịn được nữa, che miệng “ọe”. Anh sợ ảnh hưởng cô uống thuốc, cố nén không phát ra tiếng.

“Ọe ——” Lăng Vi uống thuốc xong, cả người đều không ổn!

Diệp Đình che miệng cô: “Đừng ói, cố nhịn! Phun ra phải uống thuốc đắng hơn!”

“Ực ——” Thuốc đã đến cổ họng lại bị cô nuốt xuống.

Uống thuốc đắng hơn, không được! Tuyệt đối không được! Ực ực ực, dùng sức nuốt!

Diệp Đình lập tức đưa nước đường cho cô: “Uống chút nước đường để nén thuốc kia xuống.”

Giằng co nửa giờ, cuối cùng uống thuốc xong.

Hai người đặc biệt đi chà răng mới đi nằm tiếp. Diệp Đình ôm cô, cầm tay cô: “Còn đau không?”

“Nói nhảm!”

“Không phải uống thuốc rồi sao? Sao còn đau?”

“Cũng không phải thuốc thần, nào có hiệu quả nhanh như vậy!”

“…” Diệp Đình không nói thêm gì nữa, bàn tay ấm áp vuốt ve cánh tay cô, đắp lên bụng cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay cô.

Ôn nhu vuốt ve này và ấm áp trên người anh như nước suối bao lấy cô.

Cô nhích lại gần trong ngực anh, nhắm mắt hưởng thụ ôn nhu thương yêu anh cho cô.

Anh hôm cô, hơi thở hòa vào nhau. Đột nhiên nỉ non bên tai cô: “Lăng Vi, anh thật lòng…. Thật lòng… với em.”

Thanh âm anh trầm thấp dễ nghe, mang theo tia mê hoặc, đầu độc lòng cô. Cô như bị chạm điện, chỉ cảm thấy có dòng điện yếu ớt đang chạy khắp xương tủy.

Cô đau đến không muốn nói chuyện, vùi vào trong ngực anh, lưng dính sát anh, cảm nhận hơi ấm anh truyền tới.

Hành động này của cô trong nháy mắt lấy lòng anh! Diệp Đình lập tức nóng lên.

Anh cười ôm cô, khẽ hôn bên tai cô. Bầu không khí liền ấm áp.

“Vi Vi, em tu luyện thành tiểu hồ ly từ đâu… Hồn vía của anh đều bị em ăn rồi.” Anh xoay người cô, trở mình áp chế cô, ôn nhu hôn cô.

Cô đưa tay ôm cổ anh, được khích lệ, nụ hôn của anh dần cuồng nhiệt, thân thể cũng khô nóng.

Thật lâu, anh thả môi cô ra, trầm giọng cười: “Anh đúng là bỉ ổi!” Anh hít sâu, trán mơ hồ có gân xanh nhảy lên.

Lăng Vi buồn cười, biết rõ người cô không thoải mái, anh còn phóng hỏa, không phải bỉ ổi sao…

Anh thở hổn hển, giơ tay xoa mặt cô, xoa cổ cô, ánh mắt men say mông lung, muốn đi tắm lại không nỡ.

Lại cúi đầu hôn cô, cô ôm cổ anh, nhàn nhạt đáp lại anh.

“Ha…” Anh cười nói: “Đúng là tìm ngược…”

Anh xuống đất, đi vào phòng tắm.

Lăng Vi không nhịn được bật cười, cô vừa cười, bụng liền đau thắt…

Cũng là tìm ngược…

Một lúc sau, anh ướt đẫm đi ra, cường tránh oai hùng như thần Mặt trời Apollo! Anh quấn khăn tắm ngang hông, lồng ngực và cơ bắp lộ ra dưới ánh trăng, còn có giọt nước.

Dưới ánh trăng mông lung, Lăng Vi nhìn giọt nước từ trên da thịt anh từ từ trượt xuống, cô mở to mắt nhìn, thật… thật đẹp, rất thích cảm giác này.

Phụ nữ cũng là động vật thị giác, đều hướng tới, đều mong đợi sự vật tốt đẹp.

Anh chậm rãi đến gần, mở khăn tắm lau người, Lăng Vi vội nhắm mắt.

Chương 227: Gọi ông xã (1)

Bên tai anh là tiếng mặc quần áo.

Lăng Vi đỏ mặt, đôi môi nỏng bỏng không ngừng run run.

Anh nằm xuống bên cạnh cô, cắn vành tai cô, âm thanh từ tính vang lên: “Ngủ đi, anh ôm em..”

Cả người Lăng Vi như bị nấu chín, đỏ tới mức có thể nhỏ ra máu.

Anh thỏa mãn cười nhẹ, duỗi tay ôm cô, đột nhiên có âm thanh vang lên như cảnh cáo cô cũng giống như cảnh báo mình: “Đừng lộn xộn, thành thật ngủ đi.”

Lăng Vi muốn cho anh ánh mắt xem thường, là ai khiến cô muốn lộn xộn? Nhưng mà cô lười mở miệng.

Anh thành thật nằm, ngực dán vào lưng cô, một cánh tay đặt dưới cổ cô, một tay khác ôm cô, che lại bụng cô.

Hô hấp nóng bỏng cứ phản bên tai cô.

Hô hấp của anh dần vững vàng, Lăng Vi cho là anh ngủ rồi lại đột nhiên nghe anh nói: “Hợp đồng kết thúc, mặc kệ trước kia chúng ta xảy ra chuyện gì, từ hôm nay trở đi chỉ thuần túy nói yêu đương được không? Không biết vì sao... ngoài em ra anh không muốn chạm vào ai hết. Anh cao lớn oai hung, anh tuấn đẹp trai, thông minh bác học, em đi theo anh không có hại đâu... nếu em nguyện ý làm bà xã của anh cả đời cũng được.”

Môi anh đặt giữa cổ cô, Lăng Vi ngước mắt, ngón tay giật giật.

Thuần túy nói yêu đương sao... làm bà xã của anh cả đời. Trái tim Lăng Vi đột nhiên nhảy ngược, máu trong người cũng hừng hực thiêu đốt. Đầu ngón tay phát run, cô nắm tay lại, ức chế kích động trong lòng.

Đã không còn hợp đồng, cả người cô không còn gánh nặng.

Yêu anh... nhất định hạnh phúc còn ngọt hơn mật, chỉ nghĩ thôi cũng khiến cả người cô nóng lên.

Cảm giác được nhiệt độ trên người cô nóng lên, Diệp Đình nhẹ nhàng xoa tóc cô, nỉ non bên tai cô: “Em không nói gì thì anh xem như em đồng ý nhé...”

Cô run rẩy xoay người đối mặt với anh.

Hai mắt anh tỏa sáng, cô cầm tay anh sau đó giang ngón tay ra để năm ngón tay anh lọt vào kẽ hở, anh và cô, ngón tay hai người giao nhau như thế.

Mười ngón tay đan xen nhau, triền miên si tình.

Hô hấp của anh rối loạn, chống người lên muốn hôn cô.

Lăng Vi cười một tiếng, chịu đựng cơn đau nói: “Nhanh ngủ đi, tắm nước lạnh phát nghiện rồi sao?”

.”...” Anh bực bội nằm xuống, nắm tay cô đặt lên môi mình hôn hôn.

Anh nhắm mắt lại, ổn định cảm xúc chính mình lại không suy nghĩ nhiều.

Cơ thể anh rất ấm, Lăng Vi cảm thấy rất thoải mái. Vừa nãy uống thuốc, trong người đần bớt lạn, bụng không còn đau như thế, sau nửa dêm Lăng Vi nằm trong lòng anh ngủ ngon giấc.

Sáng sớm bụng lại đau...

Đau làm cô phải tỉnh lại.

Lăng Vi mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn đang nhìn cô, ánh mắt anh vô cùng thâm tình.

Lăng Vi đau bụng, vừa mở mắt ra chuyện đầu tiên là muốn lật chăn xem có làm bẩn ga giường không, chuyện thứ hai chính là muốn đi...wc.

Cô vừa động, Diệp Đình liền nhấn cô lại: “Em muốn làm gì?”

Cô còn chưa hỏi anh kéo cô lại làm gì thì anh lại hỏi: “Em muốn đi đâu?”

“’Đi WC.”

“...” anh hiểu ra, Lăng Vi bĩu môi cười nói: “Bằng không anh nghĩ em đi làm gì?”

“Không có...” Còn tưởng rằng em muốn dọn đồ bỏ đi... Diệp nuốt câu sau trở về, không nói ra khỏi miệng.

Anh nhéo má cô: “Đêm qua lời anh nói em còn nhớ rõ không?”

Lăng Vi tức giận trừng anh: “Em lại không uống say.”

Anh cười: “Rõ ràng anh say sắp bất tỉnh nhân sự vì sao chẳng quên nổi một chữ...”

“Nói gì?” Lăng Vi cố ý hỏi anh.

Diệp Đình nhướn mày: “Không phải em không uống say sao?”

“Em bị bệnh hay quên.” Lăng Vi mỉm cười.

Chương 228: Gọi ông xã (2)

Diệp Đình ra sức nhéo má cô, nhớ tới tối qua anh nói: “Hợp đồng kết thúc, mặc kệ trước kia chúng ta trải qua chuyện gì, từ hôm nay trở đi chỉ thuần túy nói yêu đương được không... không biết vì sao... ngoài em ra anh không muốn chạm vào ai hết. Anh cao lớn oai hung, anh tuấn đẹp trai, thông minh bác học, em đi theo anh không thiệt đâu... nếu em nguyện ý làm bà xã của anh cả đời cũng được.”

Anh mím môi muốn cười lại nhìn xuống... muốn nói lại không nói được.

Một lúc lâu sau mời cười cười thầm nghĩ...: “Rượu và buổi tối... thật là tốt.”

Rõ ràng là tâm trạng và hoàn cảnh giống nhau, ban ngày không thể nói ra, nói lại lần nữa cũng không được...

Anh muốn ngồi dậy, Lăng Vi lại duỗi tay cầm cổ áo anh: “Nói đi, đêm qua anh nói gì? Đêm qua bụng em đau quá, có mấy câu không nghe rõ.”

Diệp Đình cắn răng kéo cô đột nhiên nhìn thấy vết máu không nên thấy...

“Bà xã, em nhìn dưới mông em kìa...”

Lăng Vi giật mình.

Cô xê người nhìn xuống. Trời ạ… nghĩ cái gì tới cái đó.

Không có xấu hổ nhất chỉ có xấu hổ hơn thôi.

aa….

Trước mặt còn có người đàn ông nhìn cô như hổ rình môi.

Cô xấu hổ che lại làm bộ bụng đau…

Diệp Đình: “...”

Hơn nửa ngày, anh cười rộ lên, làm bộ gọi điện thoại: “Alo… bác sĩ Từ sao? Bà xã tôi biến thành đà điểu rồi!”

“...” Lăng Vi

“Diệp Đình...” Cô yếu ớt kêu một tiếng.

“Hả?”

“Anh ra ngoài trước đi...”

“Gọi ông xã.”

“...” Lăng Vi chu miệng, trừng anh một cái.

Giống như cô gái nhỏ đang yêu vậy.

Diệp Đình rất hưởng thụ nhưng vẫn là kiên trì: “Gọi ông xã!”

Lăng Vi không còn kiên nhẫn.

Diệp Đình đột nhiên haha nhướn người tới: “Tối hôm qua nói gì, anh lặp lại lần nữa, em gọi anh một tiếng ông xã, được chưa?”

“Em sẽ suy xét.”

Diệp Đình ôm eo cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Bà xã, anh muốn em làm vợ anh cả đời. Hai chúng ta sống tốt không có ly hôn. Anh đẹp trai như vậy, em ngủ với anh chẳng có gì thiệt… anh kiếm được bao nhiêu tiền đều cho em, anh cũng là của em, gọi một tiếng ông xã anh chỉ ngủ với mình em được không? Em muốn ngủ thế nào thì ngủ, ngủ hỏng rồi cũng không cần người khác, thế nào?”

Lăng Vi hỗn độn trong gió, người đàn ông này… trước kia thì bày ra vẻ mặt lãnh ngạo, lạnh nhạt.. sao ở trước mặt cô liền biến thành tên tự luyến vậy?... cái loại ngược nhau lệch trời này… có tốt không?

Lăng Vi đẩy mặt anh ra: “Hình như đêm qua không nói như vậy.”

“Không phải em không nhớ sao?”

Lăng Vi nhướn mày: “Em không nghe rõ chứ có phải không nhớ rõ đâu?”

“..” Diệp Đình cắn răng giữ má cô: “Vậy em… có đồng ý hay không?”

Lăng Vi dùng tay gạt anh, cau mày.

Cô cúi đầu tự hỏi.

Trái tim Diệp Đình đập thình thịch, nhìn biểu tình nghiêm túc của cô, anh sắp hít thở không thông rồi.

Chương 229: Chỉ một mình em (1)

Suy nghĩ trong chốc lát, Lăng Vi từ từ ngước mắt lên.

Cô nhìn anh nói: “Em cảm thấy... Chúng ta vẫn nên cho nhau hiểu biết một chút, khi cảm thấy thật sự thích hợp, lại quyết định.”

Đột nhiên Diệp Đình nắm lấy tay cô, cẩn thận nhìn cô nói: “Em muốn hiểu gì về anh? Em muốn biết gì anh đều nói cho em. Là nhân phẩm? Hay là quá khứ? Hay là tính cách? Hay là thu nhập? Đương nhiên... với tính cách của em chắc chắn sẽ không quan tâm vấn đề này.”

Đột nhiên Lăng Vi rất muốn cười, cô thật sự không quan tâm cái này, nhân phẩm sao?... nhân phẩm của anh không có gì để nói. Qúa khứ... cô không biết anh đã từng trải qua như thế nào... phương diện tích cách... thật đúng là cần chờ đợi đã.

Diệp Đình thấy sắc mặt cô hoảng hốt liền lắc tay cô: “Hoặc là em muốn hiểu sâu hơn về anh, anh sẽ cố gắng phối hợp.”

Càng hiểu sâu hơn...

Lăng Vi đổ mồ hôi lạnh, vì sao... cô hiểu sai sao? Những lời này cô cảm thấy thật xấu hổ.

Chẳng lẽ chỉ mình cô hiểu sai sao? Vì sao Diệp Đình lại nghiêm túc như vậy?

Anh dán mặt lại gần nghiêm túc hỏi: “Anh lần nữa theo đuổi em, em cho anh một cơ hội được không?”

Lăng Vi cắn môi: “Xem biểu hiện của anh đã...”

“Được, anh sẽ biểu hiên thật tốt, anh biểu hiện tốt, chúng ta sẽ yêu nhau rồi mới làm hôn lễ chính thức.”

Lăng Vi cười nói: “Biểu hiện không tốt, em sẽ không cần anh.”

Diệp Đình nói chắc chắn: “Sẽ không có không tốt, anh đẹp trai tuấn tú như vậy, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, tài cao ngút ngời. Em xem anh anh minh thần võ như vậy, cao lớn uy mãnh...” thấy cô cười ra tiếng, Diệp Đình cũng cười rộ lên, cố ý nói bên tai cô: “Nhỡ may biểu hiện không tốt... anh tiếp tục cố gắng, tranh thủ biểu hiện thật tốt, tốt đến khi em thỏa mãn mới thôi.”

“...” Lăng Vi bị lời nói vộ lại của anh làm cô cấm khẩu: “Cái gì mà kêu là thỏa mãn? Vừa lòng được không? Vừa lòng đó.”

“Đúng đúng, vừa lòng! Bà xã nói cái gì thì là cái đó...”

Cô oán trách cho anh một ánh mắt xem thường, cười trêu chọc anh: “Anh chính là tên vô lại.”

Diệp Đình nghiêm túc mà nói: “Ta đúng là tên vô lại.”

Lăng Vi cảm tháy buồn cười, nói anh vô lại, anh còn thừa nhận... cô mím môi cười, rõ ràng nói những lời này dễ dàng làm người ta không vui, nhưng mà... cô lại cảm giác rất ấm áp.

“Mau đi ra ngoài, em phải thay quần áo bẩn, còn giặt ga giường nữa.”

Diệp Đình nhíu màu: ‘Vì sao em phải giặt, đám người kia làm cái gì.”

Lăng Vi trừng anh: “Không biết xấu hổ sao? Làm người ta thấy còn tưởng rằng hai chúng ta cái kia đó, thật xấu hổ.”

“Làm cho bọn họ thấy không phải vừa lúc sao? Thuyết minh tình cảm của hai chúng ta càng gần một bước.”

“Lăn qua một bên đi!” Lăng Vi đẩy anh: “Người ta lại không có bệnh!”

Diệp Đình cẩn thận nghĩ nghĩ, đột nhiên cảm giác câu nói của cô chưa nhiều tin tức.

“Em vẫn chưa bao giờ có đàn ông sao?”

Lăng Vi đỏ mặt, bên trong đôi mắt đào hoa chứa đầy lửa giận: “Nhìn em giống đàn bà tùy tiện ngủ với đàn ông hay sao?”

“Không giống... nhưng mà, em xinh đẹp như vậy, ai biết trước kia có từng,..” biểu tình của anh có chút phức tạp, có chút chắc chắn lại có chút không thể tưởng tượng.

“Anh đang nói tiếng người hả?” Lăng Vi trừng mắt anh, tức giận phừng phừng.

Diệp Đình như không nghe thấy, vẫn còn đang trầm tư.

Hơn nửa ngày, mới nói: “Đám đàn ông trước kia đều bị mù mắt sao? Em xinh đẹp như vậy, thông minh như vậy, can đảm như vậy, có quyết đoán, có tài hoa mà bọn họ không có ý tưởng không an phận với em...”

Lăng Vi tức quá hóa cười: “Có người sáng mắt như anh còn như đủ sao? Anh còn muốn bao nhiêu đàn ông ngủ với em nữa hả?”

Chương 230: Chỉ một mình em (2)

Đột nhiên Diệp Đình ôm lấy cô: “Mình anh là đủ rồi... nhưng mà.. anh từng ngủ với người đàn bà khác, có phải không xứng với em hay không?”

Lăng Vi nhíu mày, ghét bỏ nhìn anh, đặc biệt nghiêm túc nói: “Có.”

“...” Diệp Đình trấn trụ, hận không thể băm tay băm chân mình: “Tuổi trẻ khí thịnh mà... Huyết khí phương cương mà, đàn ông chịu không nổi dụ hoặc. Em nhìn anh đẹp trai như thế, bao nhiêu đàn bà muốn cho anh, nói anh chưa ngủ với người khác em sẽ tin sao? Anh thành thật như vậy em liền tha thứ cho anh đi...”

Lăng Vi ghé mắt nhìn anh: “Trước kia anh đẹp trai như vậy, hiện tại vẫn đẹp trai, sau này càng đẹp trai hơn... đàn bà trên thế giới này nhiều như vậy, luôn có người nguyện ý cho anh, nhiều người muốn tình một đêm với anh, anh tuổi trẻ khí thịnh, huyết khí phương cương, làm sao mà chịu nổi dụ hoặc...”

“Không đâu, từ nay về sau chỉ có mình em. Nhưng mà em phải cam đoan lúc nào chỗ nào cũng phải cho ăn...”

“Bằng không thế nào? Anh liền ăn người khác?”

“Ừmmm...”

“Xí ——” Lăng Vi hung hăng liếc xéo anh, đẩy anh ra: “Anh, còn xa lắm, cút đi, thật chán ghét đàn ông heo như anh, em phải suy xét.”

Lại nghe thấy anh cười haha,.

Anh duỗi tay ôm cô, đầu ngón tay vuốt ve bên eo cô.

“’Trêu em thôi mà...”

Anh nắm tay cô, đôi mắt nghiêm túc nhìn cô: Mấy ngày này tiếp xúc, em còn không rõ con người anh sao? Anh sẽ không xằng bậy. Yên tâm đi... từ đầu đến cuối đều không có người khác, chỉ có một mình em.”

Lăng Vi hít một hơi thật sâu: “Anh chưa bao giờ có đàn bà khác sao?”

Diệp Đình đen mặt, giọng điệu này... không tin tưởng anh tới mức nào hả? Anh nghĩ nghĩ rồi lại nghiêm túc nói: “Khi còn nhỏ anh thấy Paolo ngược đãi một người đàn bà cho nên đối phương có bóng ma. Chờ lớn lên cũng yêu đương vài người nhưng không hề để ý, sau này quyết tâm phát triển sự nghiệp lớn mạnh càng không có thời gian, cho tới khi gặp em...”

Cô cắn môi mãi hồi lâu mới hòa hoãn...

Diệp Đình của ngày hôm nay như thay đổi thành một người khác vậy, nói chuyện cẩn thận, thái độ như đứa bé nhận sai.

Hơn nữa đúng như anh nói, anh cho cô cảm giác đáng tin cậy, cũng đặc biệt có cảm giác an toàn, tuy rằng anh đẹp trai, biết kiếm tiền, dáng người tốt, đầu óc thông minh, nhưng mà cô không hề lo lắng anh sẽ xằng bậy với người đàn bà khác.

Thật sự, không lo lắng. Cũng không biết vì cái gì, có lẽ là trực giác của phụ nữ.

Nhất là lúc ở chung với anh rất vui vẻ. Anh không hề cứng nhắc, không lạnh lùng cao ngạo như trong mắt người khác, không hề có, anh rất tốt.

“Em tin anh, anh nhanh ra ngoài đi, em muốn đi giặt quần áo.” Lăng Vi nhịn không được muốn đi WC, lại sợ anh thấy quần áo bẩn xấu hổ nên rối rắm không động.

Diệp Đình kéo tay cô cường ngạnh: “Không cần em giặt, đêm qua bác sĩ gọi tới dặn dò anh nói lúc thân thích của con gái tới chỉ cần chạm nước lạnh sẽ đau bụng. Bình thường em không chú ý nên mới bị đau.”

Anh lột quần áo của cô ta: “Anh giặt cho em.”

“...” Lăng Vi cúi đầu, Diệp Đình đỏ mặt nhanh chóng cầm ga giường bọc người cô lại.

“Anh đi giặt.” Anh đứng lên, ánh mắt cực kì kiên định.

“Được rồi, anh đừng giặt, để người làm giặt đi, em đói bụng...”

Diệp Đình cũng không muốn giặt, nếu cô đã nói vậy... tốt thôi...: “Anh đi gọi người mang bữa sáng tới.” Nói xong đi tới tủ quần áo lấy ra một chiếc váy sau đó cẩn thận mặc cho cô.”

“Không cần anh mặc giúp em, anh đi đi.” Lăng Vi cầm quần áo chỉ anh ra ngoài.

Diệp Đình không có kiên nhẫn: “Đều là vợ chồng già... ngại cái gì chứ...” anh vừa nói vừa xoay người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top