Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

341 - 350

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 341: Đình ca chính là cường thế như vậy (1)

Judy làm bộ như không nhìn thấy gì, ra vẻ trấn tĩnh bắt đầu thuyết trình.

Cô ta thiết kế tạo hình chiếc xe rất bình thường, hơn nữa chú trọng giải thích thật làm người ta không nhịn được ngủ gà ngủ gật!

Tiểu Bạch biểu hiện rõ ràng nhất, không ngừng trợn trắng mắt, thậm chí còn che miệng đánh ngáp……

Lôi Dịch giận mà không dám nói gì, nghẹn đến mức khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.

Tiểu Bạch hoàn toàn xem Judy là không khí, vẻ mặt chán ghét quay đầu sang chỗ khác, phảng phất như xem cô ta sẽ cưỡng gian ánh mắt của anh ta vậy.

Judy còn chưa nói xong thì sững sờ trên bục, bởi vì cô ta nhìn thấy mấy cổ đông lúc nãy còn gật đầu vài cái với cô ta lúc này chẳng có ai lắng nghe.

Judy nhục nhã muốn chết.

Nhưng cô ta vẫn kiên trì trình bày bản thiết kế của mình hoàn chỉnh.

“Cảm ơn ý tưởng thiết kế của Lăng Vi và Judy.” Lôi Dịch đi lên đằng trước đưa thủ thế chỉ Lăng Vi và Judy: “Hiện tại chúng ta phải đưa ra lựa chọn, mời hai vị trở về chỗ ngồi chờ kết quả cuối cùng.”

Lăng Vi và Judy từ phòng hội nghị ra ngoài.

Lăng Vi chống gậy đi về phía thang máy, Judy đi đằng trước đột nhiên quay đầu hung ác nhìn Lăng Vi.

Judy nghĩ tới vừa rồi Lăng Vi nổi bật cô ta liền hận đến ngứa răng. Vừa rồi trong phòng hội nghị nhận hết ánh mắt khinh bỉ của cổ đông đều là vì Lăng Vi dẫm lên đỉnh đầu cô ta, Judy thù hận, hận không thể lập tức giết chết Lăng Vi, hai mắt cô ta như bốc hỏa, đột nhiên Judy duỗi chân gạt cây gây của Lăng Vi: “Không phải què sao? Tôi cho cô què hơn chút nữa.”

Chỉ nghe cheng một tiếng, cây gây của Lăng Vi bị ném rơi, còn may cô đang chống tường nên mới không té ngã.

“Lăng Vi! Cô đừng đắc ý! Tôi là do tổng giám đốc Lôi Dịch lựa chọn, cổ đông ủng hộ tổng giám đốc Lôi Dịch còn nhiều hơn cổ đông ủng hộ tổng giám đốc Henry đấy!”

Judy tàn nhẫn trừng Lăng Vi: “Một lát nữa sẽ cho cô biết cái gì gọi là từ thiên đường té xuống địa ngục!”

Lăng Vi lạnh lùng liếc cô ta một cái, hừ một tiếng, cười nói: “Mặc kệ kết quả như thế nào, ít nhất tôi còn có con đường khác để đi, không giống người nào đó vẫn luôn ở dưới địa ngục ngây ngốc.”

“Cô…” Judy tức giận đến lỗ mũi phun lửa! Nhưng nơi này là cửa phòng hội nghị, cô ta không dám làm gì Lăng Vi.

Nhưng, Lăng Vi là cái loại này ăn mệt mà không dám đáp trả sao?

Haha… Lăng Vi đá chiếc gậy dưới đất một cái, giày cao gót của judy đạp trên gây, á… Judy ngã kiểu chó gặm ***.

Đầu Judy cắm xuống đất kêu đau, không biết răng có gãy không, Judy đau tới mức mở miệng cũng cảm thấy tê rần.

“Lăng Vi! Mày cái tiện nhân! Mày dám hại tao!”

Lăng Vi khoanh tay đương nhiên nói: “Chưa từng nghe ngạn ngữ của Hoa Hạ bọn tôi sao? Gậy ông đập lưng ông! …… Cô không tới quấy rối tôi thì sao chiếc gậy dưới đất, nó không rơi xuống đất thì sao cô lại dẫm phải…… Cô là tự làm tự chịu, liên quan gì tới tôi……”

Lăng Vi vừa nói vừa khom lưng nhặt gậy lên rồi vẫy tay với cô ta: Bye nha…”

Cô vừa đi được mấy bước liền thấy Jason trợ lý của Diệp Đình đi về phía cô: “Phu nhân, tổng giám đốc lo lắng cho ngài nên bảo tôi ra đây đưa ngài về phòng.”

Lăng Vi vui vẻ không ngừng gật đầu.

Hiện tại cô đang rất cần người giúp.

Diệp Đình làm việc, thật là quá chu đáo!

Lăng Vi vui vẻ cười rộ lên, cô thích anh chu đáo như vậy.

Chương 342: Đình ca chính là cường thế như vậy (2)

Lúc này, Judy vẫn còn ngồi dưới đất. Cô ta trơ mắt nhìn Jason đỡ Lăng Vi rời đi, lúc gần đi, Jason còn nheo mắt, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm cô ta một cái.

Cả người Judy rùng mình!

Vừa rồi cô ta khó thở công tâm, thế nhưng quên mất Lăng Vi…… Còn có một chỗ dựa… lớn như vậy!

Đột nhiên Judy có chút sợ hãi!

Tổng giám đốc Đỉnh phong quốc tế trong truyền thuyết …… Diệp Đình…… Là nhân vật mặt lạnh! Thủ đoạn cực kì thiết huyết!

Đối với cô ta mà nói, anh tồn tại tựa như vị thần, mong muốn mà không thể chạm……

Đột nhiên Judy run lập cập, là cô ta tìm chết mới đi chọc Lăng Vi chăng?! Tuy Lôi Dịch đề cử thiết kế của cô ta nhưng mà…… Cũng chỉ là đề cử thiết kế, nói đến cùng, cô ta chỉ là nhân viên bé nhỏ trong công ty, nếu Lăng Vi cũng là một nhân viên nhỏ mà nói, cô ta có thể dùng kinh nghiệm để áp Lăng Vi nhưng mà.. hiện tại như thế nào? Hình như cô ta luôn quên mất Lăng Vi và cô ta là hai thân phận khác nhau.

Judy như bị sét đánh, cũng không rảnh nghĩ đến chuyện bị đau, té ngã lộn nhào mà bò dậy, thất tha thất thểu mà đuổi theo.

Cô ta kéo tay Lăng Vi, trịnh trọng xin lỗi cô: “Vi Vi… vừa nãy tôi đùa với cô thôi, cô ngàn vạn lần đừng để trong lòng. Tôi chỉ nhất thời sốt ruột sợ cô vượt qua tôi. À không đúng… không phải sợ cô vượt qua tôi mà… là… là… sợ cô đoạt công đầu thiết kế. Cô có thể hiểu cho tôi không? Nhiều tiền như vậy tôi không thể nào không để ý. Vi Vi.. cô không cần giận tôi được không? Chúng ta cạnh tranh công bằng, sau này, tôi không bao giờ nói âm dương quái khí như vậy! Tôi cam đoan đấy!”

Judy nói đến đây nước mắt rơi xuống, Lăng Vi giật mình nhìn cô ta, cô ta nói như vậy so với thuyết trình lúc nãy còn sống động hơn gấp trăm lần.

Lăng Vi nhìn cô ta liền thấy sắc mặt cô ta trắng bệch, không biết nghĩ tới cái gì mà bị dọa thành như vậy.

“Vi Vi…… cô không cần giận tôi có được không?”

Lăng Vi kỳ quái nhìn cô ta. Hơn nửa ngày, cô vẫn chưa nói cái gì mà xoay người vào thang máy.

Vẻ mặt Judy ngây ngốc, nhưng thấy Lăng Vi không làm gì mình lúc này mới thoáng yên lòng.

Lăng Vi cùng Judy ra ngoài.

Diệp Đình lạnh nhạt mỉm cười.

Ngón tay gõ gõ trên bản thảo thiết kế của Lăng Vi ……

Tiếp theo, đôi mắt đen ngước lên, nhìn qua mọi người một lần, nhàn nhạt mà nói: “Tôi vẫn rất xem trọng thiết kế của Lăng Vi tạo hình chiếc xe này của cô ấy, nếu sản xuất ra thì Đỉnh phong quốc tế hứa hẹn nâng lượng tiêu thụ lên 30%.”

“Cái gì?” 30%?!

“30%...” một mảnh cổ đông ồ lên! Cả kinh mở to đôi mắt!

Rốt cuộc là Boss của Đỉnh phong quốc tế, khẩu khí lớn không phải bình thường đâu……

“30% đấy! Cũng không phải là 3%……”

Có người móc lỗ tai: “Không có nghe lầm chứ? Là 30%? Không phải 3% sao?”

“Là 30%” sao?”

!!!

Lôi Dịch trực tiếp đã bị chấn động đến choáng váng: “Đình thiếu, năm trước khoản xe đại chúng tiêu thụ tới 400.000 chiếc!”

Năm nay khoản “Việt dã” này ……

Như thế nào …… Tăng lên “30%”?

Có người che lại trái tim, kinh hãi nói: “Vậy chính là 512.000 chiếc? Năm trước tiêu thụ 400.000 chiếc, bây giờ là 512.000 chiếc? 400.000 chiếc đã là mốc cao nhất của Laroe rồi!”

“512.000 chiếc, nói dễ hơn làm?” Lôi Dịch không dám tin tưởng mà lắc đầu.

Không phải anh ta nghĩ tiêu cực, mà là cái con số này, quả thực chính là con số thiên văn, đó là tuyệt đối không thể thực hiện …

Trừ khi, mặt trời mọc từ hướng Tây!

Chương 343: Quan trọng nhất (1)

Lúc này, Henry lại đột nhiên đứng lên, nói: “Tôi xem trọng khoản xe này! Không thử một chút, như thế nào biết không có khả năng? Tôi tôn thờ một câu danh ngôn của Hoa Hạ: Vạn sự đều có khả năng! Hơn nữa có Đỉnh phong quốc tế cùng hợp tác với chúng ta, còn có gì để hoài nghi? Diệp tổng có năng lực như thế nào các người còn chưa biết sao?”

Đúng vậy!

Nếu là người khác nói lời này, có thể chê cười là xong.

Nhưng mà người nói chuyện chính là Diệp Đình!

Diệp Đình nói chuyện, tương đương với miệng vàng lời ngọc … chuyện hợp tác với anh đến nay còn có hạng mục nào mà không thành?

Lúc này, tầm mắt đoàn người “Lả tả” nhìn Diệp Đình.

Chỉ thấy anh vân đạm phong khinh mà cười, phảng phất chuyện này căn bản dễ như trở bàn tay.

Anh nói trước, lập tức đánh mất băn khoăn của mọi người.

Lúc này, Holt đột nhiên hỏi: “Nếu tôi nhớ không lầm, trước kia Đỉnh phong quốc đống ý giúp Laroe tăng 3% lượng tiêu thụ ……”

Diệp Đình nhún vai.

Holt cười một chút: “Vì thiết kế của Lăng Vi, cậu từ 3% tăng lên 30%? Không khỏi quá mạo hiểm rồi chăng?”

“Mạo hiểm?” Diệp Đình nhướn mày cười: “Con người Diệp mỗ chưa bao giờ làm chuyện mạo hiểm.”

Đôi mắt anh nhìn chằm chằm Holt, trịnh trọng nói: “Tôi hứa hẹn 33% mà không phải 3%.. thật ra 33% cũng không tính là nhiều. Tôi dự tính khoản xe này ít nhất có thể tiêu thụ tới 700.000 chiếc.”

“……”

Tất cả mọi người ở đây đều bị nghẹn họng.

Có người còn nghĩ: “Anh xem ai cũng như anh sao? 700.000 chiếc? Chính mình anh mua 300.000 chiếc hả?”

Đám cổ đông ở đây đều choáng váng.

Chẳng ai nghĩ tới Holt lại đánh nhịp.

Holt tiên sinh luôn luôn vững vàng, hôm nay thế mà bị thuyết phục? Thiết kế “Con ngựa hoang”của Lăng Vi có thể nói là “Kỳ ba”!

Phái bảo thủ còn muốn nói gì đó, đột nhiên Holt phất tay: “Muốn kiếm tiền thì bớt nói nhảm đi. Các người chỉ là cổ đông nhỏ của công ty, nhưng các người không gan dạ, sáng suốt và quyết đoán như Diệp tiên sinh,! Nhớ kỹ, muốn trở thành dạng người gì thì phải theo sát bước chân người đi trước.”

Đám cổ đông ở đây đều nghẹn họng.

Hội nghị cổ đông tản ra.

Tất cả mọi người rời đi, lúc sau, Lôi Dịch nhíu mày, vạn phần khó hiểu.

“Ba, sao ba lại hồ nháo theo Diệp Đình? Chiếc xe kia nhìn thì đẹp nhưng mọi người chưa chắc đã thích…nhỡ may sản xuất ra hàng hóa ế ẩm thì sao? Đến lúc đó Laroe của chúng ta sẽ gặp nguy đấy.”

Holt ngước mắt nhìn anh ta một cái.

“Lôi Dịch…… Muốn làm đại sự, không có chút quyết đoán là không được. Người không thể sợ té ngã, té ngã thì lại bò dậy, không té ngã, làm sao có thể thành công?”

Ông ta thâm sâu nhìn Lôi Dịch một cái, lời nói thấm thía: “Chúng ta không chọn tác phẩm của Lăng Vi là vì không muốn bồi thường. Diệp Đình đã nguyện ý bảo đảm cũng đã cho chúng ta giảm bớt nguy hiểm rồi.”

Lôi Dịch chấn động.

Lại nghe ba mình nói: “Con còn không có thấy rõ bản chất sự tình sao? Sở dĩ ba lựa chọn thiết kế của Lăng Vi chủ yếu là muốn nhìn tiếp đến Diệp Đình sẽ làm gì. Diệp Đình vừa mới 26 tuổi, Đỉnh phong quốc tế, lại đè ép chúng ta một cái đầu! Vì cái gì lại như vậy? Ông già như ba đều có thể bắt kịp thời đại, nắm chắc trào lưu xu thế, con còn trẻ tuổi như vậy chẳng lẽ còn không bằng lão già đầu gỗ như ba sao?”

“……” Lôi Dịch nhíu mày: “Con chỉ cảm thấy Lăng Vi rốt cuộc không phải nhà thiết kế nổi tiếng. Cô ta tiến vào cái ngành sản xuất này mới bao lâu?”

Holt lắc đầu: “Con vẫn còn quá non nớt!”

Chương 344: Quan trọng nhất (2)

Dừng một chút, lại nói: “Nhà thiết kế có thiên phú chân chính hơn mười tuổi liền có thể bộc lộ tài năng. Tuổi đời và tuổi nghề không quan trọng, chủ yếu cô ta nắm chắc phương diện phương hướng, chi tiết, chúng ta lại không phải không có nhân tài.”

Nói xong, đầy nghi hoặc đánh giá Lôi Dịch: “Sao ba cứ có cảm giác con bài xích cô ta, các người từng quen biết sao?”

Lôi Dịch bị hỏi nghẹn lại một chút.

Nói lời thật lòng, xác thật anh ta có thành kiến đối Lăng Vi!

Sở Minh Y bỏ anh ta nguyên nhân chủ yếu là vì Lăng Vi.

Tuy rằng nói…… Sở Minh Y làm anh ta rất thất vọng, nhưng mà…… Rốt cuộc yêu nhau nhiều năm như vậy ……

Holt nhìn anh ta oán hận trong lòng, ánh mắt trầm xuống, nói: “Đàn ông chí ở bốn phương! Đại trượng phu, là lấy sự nghiệp làm trọng! Đàn bà chỉ là chế phẩm sinh hoạt. Bỏ đi thì cuộc sống không thú vị nữa sao? Con không phải muốn nếm thử hương vị này lần nữa đấy chứ? Rời khỏi người đàn bà kia khó như vậy?”

Nói xong rõ ràng còn giận, đột nhiên ông ta trầm mặt: “Đến lúc nào con còn rối rắm chuyện này thì đừng đi làm nữa.”

Lôi Dịch đại kinh thất sắc, vội vàng nói: “Con đã không có việc gì, vừa rồi ba nhắc tới con mới cảm khái một chút.”

Holt nhìn anh ta trong chốc lát, nói: “Đi làm hợp đồng đi. Laroe chúng ta có thể phát triển cao hơn một cái bậc hay không, đây là thay đổi mấu chốt!”

Lôi Dịch soạn xong hợp đồng, tìm Lăng Vi nói công việc.

Lăng Vi nhìn điều khoản hợp đồng, lắp bắp kinh hãi!

“Chuyện này quá tốt chăng?……” Cô ngạc nhiên phát hiện Laroe đưa ra điều kiện…… Quả thật…… tốt đến tận trời cao!

Ngoại trừ chia 1/1000% hoa hồng còn mở một tài khoản riêng, nói cách khác, toàn bộ số tiền này đều thuộc về cô, còn chuyện cô nói muốn chia hoa hồng cho đồng nghiệp, công ty sẽ có khoản khác.

Chính là Lăng Vi kiếm được nhiều hay ít cũng không cần chia cho người khác một phần mà là công ty chi trả.

Quả thật Lăng Vi cảm thấy như đang nằm mơ……

Lôi Dịch nhìn cô từng chút nhìn kĩ điều khoản liền hỏi: “Điều khoản như vậy có vừa lòng không?”

Lăng Vi nhìn chằm chằm hợp đồng nói: “Chờ một chút, tôi muốn nhìn kỹ một chút.” Cô cẩn thận, nghiêm túc nhìn lần nữa.

Lôi Dịch duỗi tay đưa bút qua, nói: “Nếu vừa lòng liền ký tên đi.”

Lăng Vi gật gật đầu: “Cái hợp đồng này tôi vô cùng vừa lòng. Chỉ là tôi có điểm không rõ, công ty tại sao lại cho tôi điều kiện tốt như vậy?”

Lôi Dịch nhướn mày: “Đây là điều khoản do Diệp Đình yêu cầu, cô không biết sao?”

“……”

Diệp Đình yêu cầu điều khoản hợp đồng?

Trái tim Lăng Vi đập ‘thình thịch”. Cô hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Đình còn quan tâm tới chuyện này của cô.

Còn tranh thủ nhiều lợi ích cho cô……

Lôi Dịch gắt gao nhìn cô rồi chỉ hợp đồng nói: “Anh ta không chỉ yêu cầu điều khoảnh hợp đồng, còn hứa hẹn… nâng lượng tiêu thụ năm nay lên 33%…Cũng chính là năm nay con ngựa hoang sẽ tiêu thụ ở mức 520.000trở lên!”

Lăng Vi giật mình mà há hốc mồm, trái tim giống bồn chồn đập “Thịch thịch thịch đông”!

Diệp Đình… vậy mà anh lại làm ra hứa hẹn như vậy chỉ vì muốn tranh thủ lợi ích cho cô!

Lăng Vi đang miên man suy nghĩ, lúc này, điện thoại vang lên. Cô nghe máy liền nghe được Diệp Đình nói: “Cái tên lang thang đã tìm được rồi. Buổi tối anh tới đón em, đến lúc đó lại nói tỉ mỉ.”

Chương 345: Vạch trần mạng che mặt thần bí (1)

Tìm được kẻ lang thang kia rồi?

Lăng Vi kích động nói: “Tốt quá! Tối gặp!” Cả buổi chiều, cô đều trải qua trong lo lắng…

Vì quá muốn biết thân phận người kia!

Tối tan việc, Diệp Đình tới sớm, ôm cô ra phòng làm việc.

Hiện tại giám đốc Bộ thiết kế là Tony, người này rất ít cho làm thêm giờ, trừ phi có chuyện cực kỳ khẩn cấp.

Đảo El Hierro, trong một gian phòng đồn cảnh sát, Cục trưởng Cục cảnh sát John cung kính mời Diệp Đình và Lăng Vi vào phòng thẩm vấn.

Kẻ lang thang kia điên điên khùng khùng ngồi trên ghế, cảnh sát hỏi anh ta vấn đề gì, anh ta cũng hoảng hốt lắc đầu.

Cục trưởng John tiếc nuối lắc đầu, thở dài nói: “Đáng tiếc thần trí anh ta không tỉnh táo lắm… Không thể ra tòa án. Cho nên, hai người muốn tố cáo Sở Minh Y mua chuộc kẻ xấu cướp bóc, e là… hơi khó khăn…”

Lăng Vi nhướng mày, trong lòng giật mình! Sở Minh Y… tâm cơ hơn cô tưởng tượng!

Sở Minh Y, thật quá biết tìm người!

Người thần trí mơ hồ, không thể ra tòa án làm chứng! Sở Minh Y đã sớm biết.

Sở Minh Y bán đứng công ty, bán tài liệu cho đối thủ, cũng nhất đính làm vô cùng bí mật, những chứng cứ kia càng đừng nghĩ lấy được.

Người đàn bà này… Thật sự không thể khinh thường!

Trong lòng Lăng Vi âm thầm đề phòng.

“Diệp tiên sinh, đã tra rõ thân phận kẻ lang thang này.” Một cảnh sát cung kính hành lễ với Diệp Đình, anh ta cầm phần tài liệu tới.

Diệp Đình nhìn lướt qua, tài liệu thân phận tra rất rõ ràng, chẳng qua, rất nhiều chi tiết, không cặn kẽ bằng nhóm Ám dạ nhỏ của anh.

Anh nhìn xong, đưa tài liệu cho Lăng Vi, Lăng Vi nhìn sơ qua, hơi kinh ngạc, kẻ lang thang này… lại… đã từng là nhà thiết kế vô cùng hot ở công ty Laroe!

Trong tài liệu viết tên anh ta là Bill, sinh ra ở đảo El Hierro, chưa bao giờ rời đi.

Tài liệu này chỉ có bấy nhiêu tin tức, không có chỗ nào đặc biệt đáng giá chú ý… Xem năm sinh… cũng không phải người thân của cô… Lăng Vi hơi thất vọng.

Lúc này, giọng nói trầm thấp của Diệp Đình đột nhiên vang lên bên tai cô: “Phần tài liệu này của đồn cảnh sát không tỉ mỉ. Em muốn biết kẻ lang thang này làm sao bị điên không?”

Lăng Vi lập tức nhìn chăm chú vào anh: “Làm sao bị điên?”

Trong mắt Diệp Đình chứa ưu tư phức tạp, anh thấp giọng nói: “Kẻ lang thang này vốn là một nhà thiết kế của Laroe, tên Bill. Tháng 12 năm 2012, trong cuộc họp thường niên của Laroe, anh ta đoạt được hạng nhất cuộc thi thiết kế, đoạt sự nổi trội của Sở Minh Y… Sở Minh Y trong cơn tức giận, cho người đốt nhà anh ta…”

Lăng Vi giật mình nhìn Diệp Đình! Tuy trên mặt anh không có biểu tình gì, nhưng trong mắt toát ra tia thống hận và thương tiếc.

Anh nói: “Vợ của Bill, còn có con gái anh ta… đều bị chết cháy, vốn lúc đó Bill cũng ở nhà, nhưng anh ta đột nhiên nhớ ra có một bản thiết kế quan trọng để quên ở công ty, anh ta liền lái xe tới công ty lấy… Nhưng… chờ anh ta lái xe về nhà, thấy cả ngôi nhà bị cháy thành đống đổ nát. Anh ta nổi điên, chạy vào trong lửa đi tìm vợ và con gái anh ta, phát hiện… vợ và con gái yêu bị cháy sạch mặt mũi ở trong phòng ngủ.”

Mắt Lăng Vi đột nhiên ê ẩm, hoàn toàn có thể tưởng tượng được, lúc đó Bill suy sụp thế nào! Dẫn tới anh ta bị điên!

Diệp Đình nhìn Bill bẩn thỉu: “Cũng may đội chữa cháy tới kịp thời cứu được anh ta. Nhưng… tinh thần đã suy sụp. Lúc ấy, anh ta luôn nói là Sở Minh Y hại anh ta, nhưng lời nói điên khùng của anh ta, quan tòa không thể nào suy xét quyết định… Từ đó trở đi, Bill từ một nhà thiết kế cao cấp trở thành một người vô gia cư. Thật đáng tiếc, Bill quả thực là một nhà thiết kế thiên tài, không nghĩ tới lại bị hủy hoại trong tay Sở Minh Y. Còn có người vợ hiền lạnh và con gái đáng yêu của anh ta đều vô tội.”

Chương 346: Vạch trần mạng che mặt thần bí... (2)

Lăng Vi khiếp sợ nhìn Bill, thật sự không nghĩ tới thủ đoạn của Sở Minh Y lại đáng sợ như vậy!

Sở Minh Y, lại gây ra án mạng!

Chỉ vì ghen tỵ?!

Quá đáng sợ ——

Đáng sợ hơn là, Sở Minh Y không chỉ hại chết vợ con Bill, nhiều năm sau, còn xúi Bill đã bị điên cầm dao đi cướp bóc!

Người đàn bà này… lòng như rắn rết, bò cạp!

Lăng Vi không dám tin Sở Minh Y lại là người như vậy, thủ đoạn ác độc đã vượt ra khỏi hiểu biết của cô!

Lăng Vi nhìn Diệp Đình, thấp giọng hỏi: “Anh đang nắm giữ những tài liệu này, đồn cảnh sát cũng không tra được phải không?”

Cô vừa xem tài liệu đồn cảnh sát cung cấp, hoàn toàn không nhắc tới Sở Minh Y.

Diệp Đình gật đầu: “Đúng vậy, nhưng tài liệu anh tra được không thể cung cấp cho tòa án. Bởi vì, những người làm chuyện này đều đã chết.”

Qua cầu rút ván, tiêu hủy dấu vết sao? Lăng Vi chỉ cảm thấy đầu bị gõ một gậy!

Sở Minh Y… còn đáng sợ gấp trăm lần so với tưởng tượng của cô!

“Cô ta làm nhiều chuyện xấu như thế, lại mặc kệ vậy sao?”

Ngay cả Diệp Đình cũng không tìm được chứng cứ có thể tin tưởng, Sở Minh Y làm việc đúng là giọt nước cũng không lọt.

Ánh mắt Diệp Đình sa sầm, anh nhìn Lăng Vi một hồi, trầm giọng nói: “Cô ta trộm bản vẽ của Laroe, bây giờ phiền phức lớn. Chỉ cần Lôi Dịch không phải phế vật, nhất định có thể nắm được sơ hở của Sở Minh Y.”

Nói xong, anh dừng một lát, nói tiếp: “Cho dù Lôi Dịch thật sự là một phế vật, không tìm được sơ hở của Sở Minh Y, anh cũng sẽ tìm giúp anh ta.”

Lăng Vi cảm thấy khó chịu, cô nhìn Bill, bỗng nhiên đau lòng.

Anh ta vốn là một nhà thiết kế rất có tiếng tăm, anh ta vốn có một gia đình hạnh phúc, vui vẻ giản đơn. Lãi không ngờ, toàn bộ thay đổi trong một đêm!

Lăng Vi chợt nghĩ tới mình… Sở Minh Y vì cô mà chia tay với Lôi Dịch, còn bị Laroe sa thải! Thành trò cười lớn nhất của Laroe trong năm nay!

Sao Sở Minh Y có thể không hận cô?

Nếu không có Diệp Đình bảo vệ, không biết mình có trở thành Bill tiếp theo hay không?

Cũng không biết tại sao, cô nhìn Bill giống như nhìn anh cả của mình, vô cùng thân thiết.

Nghĩ tới cảnh ngộ của anh ta, Lăng Vi liền cảm thấy cả người đầy đau nhói!

Không có bất kỳ nguyên nhân gì, chỉ vô duyên vô cớ muốn vươn tay giúp anh ta.

Cô ôm ngực, ngẩng đầu hỏi Diệp Đình: “Em có thể quan tâm anh ấy như bạn không? Hoặc là đưa anh ấy đến bệnh viện dưỡng bệnh, số tiền này em có thể chi. Anh nhìn anh ấy bây giờ đi, điên điên khùng khùng, bẩn thỉu, ma ốm. Anh ấy không nên nhận lấy kết quả như vậy!”

Diệp Đình nhìn cô, mắt ngày càng sâu: “Dĩ nhiên có thể, chỉ cần em nguyện ý. Anh ta quả thật không có kết quả như vậy…”

Lăng Vi rút án, ngày hôm sau đón Bill đi.

Lăng Vi đưa anh ta tới một khu suối nước nóng, mời người tắm giúp anh ta, thay quần áo sạch, mới đưa anh ta đến viện điều dưỡng.

Nếu không, cô sợ Bill bẩn thỉu sẽ phải chịu kỳ thị.

Trang hoàng cho Bill xong, Diệp Đình và Lăng Vi đích thân đưa anh ta đi.

Chương 347: Còn khó chịu hơn cái chết (1)

Hoàn cảnh viện điều dưỡng này rất tốt. Mỗi tháng chi 7000.

Lăng Vi đã trở thành nhân viên chính thức, hiện tại tiền lương của cô chỉ có 13000, lấy ra 7000, cũng còn đủ cô chi tiêu. Còn lại 6000, gửi một phần cho chú, một phần cho bọn nhỏ ở vùng núi, tiền còn lại cô làm tiền sinh hoạt. Cô cơ bản không mua đồ xa xỉ, đồ trang điểm cũng rất ít mua, Diệp Đình lại có thể lo cho ăn uống, sinh hoạt hàng ngày của cô, tuy cô không có nhiều tiền, nhưng không có áp lực kinh tế.

Bill tắm xong, cả người nhẹ nhàng khoan khái, nếu anh ta không nói lời nào, không nhìn ra tinh thần anh ta có vấn đề gì.

Khiến Lăng Vi bất ngờ là Bill sửa tóc, lộ ra khuôn mặt anh tuấn, tóc đen, tròng mắt đen, dáng dấp rất giống người Châu Á!

Cảm giác thân thiết càng thêm mãnh liệt! Tim Lăng Vi chợt đập nhanh!

Nhưng trong tài liệu ghi rõ Bill sinh ở đảo El Hierro? Chẳng lẽ giấy khai sinh của anh ta… là giả?

Lăng Vi và Diệp Đình đưa anh ta tới viện điều dưỡng, Bill đến hoàn cảnh mới, tình trạng vô cùng không ổn định. Nhưng anh ta làm người rất hiền lành, nhanh chóng kết giao rất nhiều bạn.

Lăng Vi kinh ngạc, cô không nghĩ tới Bill lại có thể kết giao bạn mới…

Dù sao… đầu óc của anh ta… không tỉnh táo lắm.

“Có lẽ là thiên tính, thiên tính của người thuần lương, rất dễ được người khác tiếp nhận.” Lăng Vi nghĩ vậy.

Lăng Vi không vội đi, cô muốn ở cùng anh ta thêm một lúc, liền hoạt động cùng anh ta, ăn trưa, nghe nhạc.

Buổi chiều, ở trong phòng âm nhạc, Lăng Vi kinh hãi lần nữa!

Bill thấy một cây đàn violon, đột nhiên sững sờ. Ngón tay anh ta nhẹ nhàng phủ lên dây đàn… Ánh mắt ôn hòa, động tác nhẹ nhàng, giống như đang nói chuyện với một người bạn cũ.

Sau đó, Bill cầm đàn violon gác lên cổ. Anh ta nhắm mắt, xúc động trình diễn. Lăng Vi kinh hãi! Vì bài hát anh ta đàn, lại là “Lương Chúc” nổi tiếng nhất Trung Quốc!

Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài…

Nghe bài hát này, Lăng Vi đột nhiên muốn khóc! Anh họ cô – Lăng Tiêu thích kéo Lương Chúc nhất. Nếu anh Lăng Tiêu còn sống, cũng sẽ anh tuấn như Bill chứ?

Mà kỹ thuật của Bill hoàn toàn giống kỹ thuật kéo đàn của Lăng Tiêu!

Lăng Vi rưng rưng nước mắt, hỏi Bill: “Anh biết Lương Sơn Bá là ai không?”

Bill thừ ra chốc lát, vẻ mặt hoảng hốt nói: “Anh ấy yêu Chúc Anh Đài…”

Nước mắt Lăng Vi lập tức rơi xuống, Bill nói đúng!

Cô lại hỏi: “Chúc Anh Đài về sau thế nào?”

Bill mở to mắt, anh ta đột nhiên nói như điên: “Cô ấy chết!”

Lăng Vi rưng rưng, đưa tay kéo anh ta, trịnh trọng nói: “Không đúng, lúc Lương Sơn Bá đi bái tế Chúc Anh Đài, phần mộ của Chúc Anh Đài đột nhiên nứt ra, một con bướm bay ra. Lương Sơn Bá cũng hóa thành bướm, cùng Chúc Anh Đài bay đi.”

Bill đột nhiên chảy nước mắt, anh ta nói: “Sống không thể cùng chăn, chết cũng phải cùng mộ!”

Nước mắt Lăng Vi không thể khống chế chảy xuống.

Cô lấy túi xách, lấy hình cũ của cô và ba mẹ cô ra cho anh ta xem: “Anh biết ba người này không?”

Bill nhìn hồi lâu, bỗng nhiên nhíu mày, vẻ mặt ngày càng hoảng hốt. Anh ta bất chợt nhức đầu, ôm đầu đập vào đàn như điên!

Lăng Vi bị dọa sợ không dám hỏi tiếp. Vội trấn an anh ta, y tá thấy bên này xảy ra chuyện, lập tức chạy tới, dẫn anh ta đi ngủ trưa.

Chương 348: Còn khó chịu hơn cái chết (2)

Hoàn cảnh viện điều dưỡng này rất tốt. Mỗi tháng chi 7000.

Từ viện điều dưỡng đi ra, Lăng Vi ngồi trong xe, nhìn cảnh vật hai bên dần lui về sau, hốc mắt lại đỏ!

Cô quay đầu nhìn Diệp Đình, nhìn thật lâu, Diệp Đình nhìn cô, anh không hỏi cô thế nào. Đến khi nước mắt cô rơi xuống, khóc thút thít, cô mới nói: “Anh có thể tra thân phật thật của Bill giúp em không? Em có cảm giác… Anh ấy giống như anh em.”

Con của Lăng Trí và Phương Di, Lăng Tiêu!

Sau khi Vương Hân Bình gả cho Lăng Trí, Lăng Trí được quyền nuôi dưỡng Lăng Tiêu, Phương Di rời đi một mình.

Mà Lăng Tiêu ở nhà cũng không sống tốt. Vương Hân Bình thường xuyên ngược đãi anh ta sau lưng Lăng Trí.

Lăng Tiêu quật cường đột nhiên bỏ nhà ra đi, không rõ sống chết.

Lăng Trí lật tung trời đất tìm anh ta, nhưng về sau được cảnh sát chứng minh, Lăng Tiêu rơi xuống sông bị lỹ cuốn. Còn cho ông xem hình chụp lúc điều tra.

Khi đó Lăng Vi còn rất nhỏ, hầu như không nhớ ra được bộ dáng của Lăng Vi. Vì ba mẹ cô kết hôn muộn, nên cô nhỏ hơn Lăng Tiêu rất nhiều, lúc ấy ký ức vô cùng mơ hồ, nhưng cô nhớ mắt Lăng Tiêu rất đẹp, hình dáng thanh lặng, thích vẽ và kéo bài Lương Chúc cho cô nghe.

Hơn nữa, người Lăng gia đều rất có thiên phú thiết kế.

Bill cũng từng là nhà thiết thiên tài nổi tiếng!

Càng nghĩ, Lăng Vi càng cảm thấy kinh hãi!

Lăng Vi có chút mâu thuẫn hy vọng… Hy vọng Bill chính là anh cô, mặc dù bây giờ tinh thần anh ta không tốt lắm, nhưng nếu hết lòng chăm sóc, anh ta sẽ khá hơn.

Ít ra cho cô biết, anh ta còn sống!

Cô không nói chuyện này cho Lăng Trí. Tuy đã hơi chắc chắn Bill chính là anh cô, nhưng vẫn chưa hoàn toàn chứng thực, cô không muốn khiến chú vui vẻ rồi lại hụt hẫng.

Đáng hận! Người tốt như anh Lăng Tiêu… Lại bị Sở Minh Y hãm hại thành như vậy!

Nghĩ tới anh từng chịu đau khổ hành hạ như vậy, cô liền đau lòng đến mức ngay cả hít thở cũng cảm thấy đau…

Điều duy nhất cô muốn làm lúc này là cho người đàn bà ác độc Sở Minh Y này nhận được quả báo!

“Mustang” của Lăng Vi xoay chuyển tình thế, kéo Laroe từ bên bờ vách đá mạnh mẽ trở lại!

Từ trên xuống dưới ở Laroe bắt đầu tăng ca sản xuất xe mới.

Trong phòng làm việc, Lôi Dịch siết chặt tấm hình!

Người trong hình chính là Sở Minh Y —— Tiện nhân này! Mắt Lôi Dịch trong nháy mắt lóe lên tia sáng lãnh khốc, cho tới nay, anh ta chưa từng căm ghét một người đàn bà như vậy.

Người đàn bà này là người anh ta dành hết tình cảm chân thành, anh ta hận không thể mang hết tất cả những gì tốt đẹp trên đời này cho cô ta, nhưng mà… cô ta tự tay đẩy mình về phía địa ngục, tự tay hủy diệt sự nghiệp của cô ta, tự tay hủy diệt nhân duyên của bọn họ, tự tay hủy diệt phần tốt đẹp của cô ta trong mắt anh ta.

Lôi Dịch nhìn người đàn bà trong hình, ánh mắt ngày càng thâm trầm, ngày càng nguy hiểm! Ánh mắt kia giống như muốn lột da tháo xương người kia, sau đó vô tình cắn nuốt như dã thú!

Bây giờ công ty được kéo lại nề nếp, anh ta rốt cuộc có thời gian chơi với Sở Minh Y!

Lúc này Sở Minh Y vô cùng chật vật.

Không có công việc, không có đàn ông nuôi, nhà cô ta cũng không phải nhà giàu có đại quý đại quý gì.

Cuộc sống trong nháy mắt quẫn bách. Cô ta quen tiêu tiền, chỉ dựa vào mấy chục triệu nhờ bán bản thiết kế kia, căn bản không đủ cho cô ta dùng!

Cô ta dùng đồ xa xỉ, bây giờ bảo cô ta tiết kiệm, sao có thể?

Chỉ có thể nhìn, không thể mua, vậy chính là còn khó chịu hơn chết! Còn không bằng trực tiếp đòi mạng cô ta!

Chương 349: Lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác (1)

Sở Minh Y xem danh bạ điện thoại, trong đầu thoáng qua một tên, âm thầm suy nghĩ, người đàn ông nào dễ bị bắt bí, dễ cho cô ta tiêu tiền hơn.

Cô ta không muốn sống cuộc sống nghèo nàn! Cô ta muốn rất nhiều rất nhiều túi xách nổi tiếng! Còn muốn rất nhiều quần áo nhãn hiệu nổi tiếng! Cô ta còn muốn đồng hồ đeo tay số lượng có hạn!

Cô ta muốn xe thể thao, muốn du thuyền! Muốn kim cương châu báu cao cấp nhất thế giới!

Điện thoại cô ta đột nhiên vang lên.

Trên màn hình hiện lên tên tiếng Anh, là sở tư pháp…

Sở Minh Y chợt giật mình, nhận điện thoại, nghe đối phương thông báo cô: “Sở Minh Y tiểu thư, Tập đoàn Laroe đã tới đồn cảnh sát lập án, ngày X tháng X kiện tòa án…”

Sở Minh Y ngây ngốc…

Sau đó nói gì, cô ta không nghe lọt một câu, cô ta ném điện thoại như điên!

“Lôi Dịch —— tên khốn kiếp anh!” Anh ta lại kiện cô ta ra tòa! Sao bọn họ biết được là cô ta ở sau lưng giở trò quỷ? Đàn bà chết bầm Rose đó đã bại lộ sao?

Bọn họ không đẩy Lăng Vi xuống địa ngục, ngược lại muốn bắt cô ta sao?

Sở Minh Y không hiểu được, kế hoạch này rõ ràng rất hoàn mỹ! Cô ta cho là đã thần không không biết, quỷ không hay bán bản thiết kế cho công ty Ander… Lúc này hẳn là Lăng Vi bị đưa vào ngục, còn cô ta… có thể dễ dàng lấy tiền nha!

Bây giờ là chuyện gì?

Sao Lăng Vi có thể rửa sạch hiềm nghi? Không phải tên hacker kia nói trong tài khoản ngân hàng của Lăng Vi có số tiền không rõ lai lịch sao? Lần hãm hại này rõ ràng không chê vào đâu được…

Sở Minh Y chống trán, cực kỳ bối rối.

Cô ta bắt xe đi tới nhà Rose, kết quả Rose đã bị cảnh sát mang đi! Lúc này, đang thẩm vấn…

Sở Minh Y sợ hết hồn hết vía, chỉ cảm thấy cả người phát rét, Rose bị bắt đi? Vậy Rose có khai cô ta ra hay không? Không được không được, không thể ngồi chờ chết như vậy, cô ta phải làm chút gì mới được!

Sở Minh Y vội đội tóc giả, trang điểm, giả trang thành em gái của Rose đến đồn cảnh sát xin bảo lãnh.

Đến đồn cảnh sát, lại được báo không thể bảo lãnh Rose, Sở Minh Y lập tức xin xem xét.

Sở Minh Y dùng một số tiền lớn mua chuộc cảnh sát viên giám sát camera.

Sở Minh Y được gặp Rose trong phòng gặp mặt…

Rose cắn răng nghiến lợi, hung tợn muốn bóp chết cô ta: “Sở Minh Y —— tiện nhân! Tiện nhân cô! Cũng vì cô —— là cô hại bà! Bà nhất định phải khai cô ra!”

Sở Minh Y cười lạnh: “Cô có chứng cứ sao? Cô muốn khai tôi ra ư? Lúc tôi gọi cho cô, cô có ghi âm không? Tôi bán bản vẽ cho Ander, tiền gửi vào tài khoản của cô, sau đó, cô vòng vo mấy chục tài khoản mới chuyển tới tài khoản hải ngoại của tôi, mấy chục thủ tục trung gian, cô cảm thấy những thứ đó có thể trở thành chứng cứ buộc tội tôi?”

“Sở Minh Y! Cô quá độc ác! Cô đã sớm mưu tính!” Rose đau lòng ôm đầu.

Mắt cô ta đỏ ngầu, căm tức nhìn Sở Minh Y, hận không thể lập tức bằm Sở Minh Y thành ngàn khúc! Người đàn bà hạ tiện này —— cô ta quá thâm độc!

“Suỵt… Cô tốt nhất đừng làm ầm lên…” Sở Minh Y để tay bên mép, nhẹ giọng nói với Rose: “Cô ngồi tù, ba đứa con của cô phải làm sao đây? Đưa bọn chúng đến thân thích? Những thân thích của cô, vì tranh giành tài sản mà hận mấy đứa con của cô không thể chết sớm! Chắc cô biết rõ sự thật này…”

Cả khuôn mặt của Rose đều vặn vẹo: “Cô muốn làm gì? Cô không được đụng vào con tôi!”

Chương 350: Lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác (2)

Sở Minh Y cười lạnh: “Cô nghĩ tôi là loại người gì? Hôm nay tôi tới tìm cô là muốn nói cho cô, tôi sẽ nhận nuôi ba đứa con của cô, tôi sẽ an bài người chăm sóc bọn chúng tốt nhất. Tôi sẽ cho bọn chúng học trường tốt nhất. Hẳn cô biết nên làm thế nào, nếu không… ha ha… Tôi đảm bảo lập mộ tốt cho ba đứa con của cô, để bọn chúng cùng đến dưới lòng đất tìm cô đoàn tụ!”

“Sở Minh Y! Tiện nhân!”

“Suỵt…” Sở Minh Y cười độc ác, nhét hình ba đứa bé vào tay Rose.

Sở Minh Y nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Rose, vỗ tay cô ta: “Cô yên tâm ngồi tù, vì ba đứa con của cô, cô biết nên làm thế nào.”

Sở Minh Y đứng lên, có thâm ý khác nhìn Rose, xoay người rời khỏi đồn cảnh sát.

Về tới nhà, cô ta hung tợn lật ngược chậu hoa! Ném tóc giả! Lửa giận không có chỗ phát tiết!

Điện thoại cô ta reo. Cô ta cầm lên nhìn, lại là Lôi Dịch!

Cô ta nhấn nút nghe.

Đặt điện thoại bên tai, nghe Lôi Dịch đầu bên kia truyền tới giọng nói cực kỳ tức giận: “Sở Minh Y! Tiện nhân —— Cô bán đứng tôi! Bán đứng công ty! Uổng công tôi tín nhiệm cô như vậy, cô lại trộm thiết kế của tôi bán cho Ander! Cô còn xúi giục Rose vu cáo Lăng Vi! Cô chính là đồ thối rữa! Cô chờ tòa án gọi cô đi!”

Sở Minh Y cười lạnh, mắng: “Anh mới là đồ thối rữa! Lôi Dịch —— anh cho là anh rất cao thượng sao? Anh đã từng hại chết bao nhiêu đối thủ cạnh tranh? Laroe các người đi tới hôm nay, trên tay không dính máu người khác sao? Anh có tư cách gì chỉ trích phẩm hạnh của tôi? Anh mất bản vẽ, là trừng phạt đúng tội các người! Đáng đời các người!”

Lôi Dịch tức giận nói: “Sở Minh Y —— đến bây giờ cô vẫn không biết hối cải!”

“Tôi hối cải cái gì? Cũng không phải do tôi làm! Anh nói bản vẽ là do tôi trộm? Anh cũng không phải quan tòa, anh cũng không phải là thượng đế! Anh có chứng cứ gì có thể chứng minh là tôi sai khiến Rose? Anh có chứng cứ gì có thể chứng minh là tôi bán thiết kế cho Ander?”

Cô ta đã chặn miệng Rose! Huống chi, trước khi cô ta làm, đã che giấu tất cả chứng cứ!

Hừ ——

Muốn bắt cô ta, không dễ như vậy!

Cô ta có chuẩn bị!

Lôi Dịch giận điên lên: “Sở Minh Y! Tôi hoàn toàn thất vọng về cô! Cô đã làm, bất kể cô che giấu thế nào cũng sẽ lộ dấu vết! Cho dù hôm nay cô tránh được một kiếp, một ngày nào đó, tội của cô cũng sẽ bại lộ! Sở Minh Y! Loại đàn bà như cô, lúc đầu sao tôi có thể yêu cô?”

Lôi Dịch quăng điện thoại!

Sở Minh Y ném điện thoại về phía cửa sổ thủy tinh, một tiếng “rắc” giòn giã, miếng thủy tinh thành mảnh vụn.

“Lôi Dịch! Tên khốn kiếp anh! Tiện nhân —— anh không bằng heo chó! Đồ con nuôi anh!” Sở Minh Y điên cuồng đập những thứ Lôi Dịch tặng cô ta.

Cô ta vung vẩy, vung trúng TV 40inch, điện “chít chít” vang dội.

“Các người đều ức hiếp tôi —— tôi dễ bị ức hiệp như vậy sao?”

Cô ta khua tay, tức giận đập bẻ gương tủ quần áo!

Cô ta tức giậm thét to —— trên trán trên cổ, gân xnah nổi lên như giun…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top