Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

351 - 360

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 351: Vùng vẫy giẫy chết (1)

Nhưng cũng không thể dập tắt lửa giận trong lồng ngực cô ta.

Cô ta phẫn nộ vọt vào bếp, mở tủ bát cầm bát đĩa trong tay, ngoan độc ném xuống đất. choang choang… cả phòng bếp bữa bãi, cô ta hung hăng ném hết xuống đất.

Cô ta có thứ mình yêu thích, những thứ bát đĩa này chẳng đáng để vào mắt nhưng giá trị lại cực kì xa xỉ.

Cô ta chẳng hề đau lòng, phát tiết đập bể toàn bộ. Cô ta hận Lôi Dịch, cô ta muốn ném hết toàn bộ những thứ anh ta đã đưa.

Cô ta cầm quần áo trong tủ, thêm túi xách, tất cả đều cắt sạch rồi ném ra ngoài cửa sổ.

Trong tay cầm hộp trang sức.

Giơ tay muốn ném lại chần chờ một chút nhưng vẫn cắn răng ra sức ném ra ngoài.

Cô ta quá hận, hận nghiến răng nghiến lợi, hận đến nỗi trong lòng lửa giận ngập trời.

Mặc dù đập bể, ném như vậy rồi nhưng vẫn không có cách nào có thể trừ bỏ hết sự tức giận trong lòng, đối với Diệp Đình, đối với Lăng Vi càng hận vạn lần.

Cô ta rơi nước mắt, mở lọ Whisky uống từng ngụm, cô ta sặc sụa nước mắt nước mũi chảy ròng, say đến nỗi hai má đỏ bừng, dưới đất đầy miểng đồ sứ vỡ, chân không cầm di động gọi cho Lục thiếu gia, vừa khóc vừa hỏi: “Lục Ý Phàm, anh còn thích em không? trong vòng 15ph nếu anh tới đây, bà đây sẽ ngủ với anh.”

Cô ta ném điện thoại, như bà điên hò hát. Cô ta muốn giết bọn họ, muốn lợi dụng tất cả những thứ trong tay để giết chết Lôi Dịch, giết chết Diệp Đình, giết chết đồ tiện nhân chết tiệt Lăng Vi, đối phó với Lôi Dịch và Diệp Đình không dễ nhưng đối phó với Lăng Vi thì đơn giản hơn rồi.

Cô ta giơ bình rượu lên, âm thầm cười lạnh.

Không tới 15 phút, Lục Ý Phàm thật sự chạy tới…

Lục Ý Phàm nhìn căn phòng bừa bãi liền kinh ngạc sửng sốt.

Anh ta nhìn cô ta cầm bình rượu trong tay, chân không đi bộ, trên người mặc bộ nội y màu đỏ vừa đi vừa hát, hai mắt phát sáng nhanh chân chạy tới một tay ôm cô ta vào lòng.

Từ lúc học đại học anh ta đã bắt đầu theo đuổi Sở Minh Y nhưng cô ta lại lựa chọn Diệp Đình. Cô ta và Diệp Đình chia tay anh ta lại triển khai tấn công nhưng cô ta lại lựa chọn Lôi Dịch.

Gia tộc của Lục Ý Phàm làm ăn ở Đức, tuy thua Laroe nhưng trong giới ô tô cũng có vị trí đứng. Nhưng mà Sở Minh Y cứ chẳng thèm nhìn anh ta một cái.

Anh ta giận, anh ta hận.

Hôm nay nghe Sở Minh Y chủ động hiến thân, anh ta còn đang cả kinh.

Sau đó… nghĩ tới chắc chắn cô ta xảy ra chuyện gì, tò mò qua xem một cái, không nghĩ tới… thật sự như vậy.

Sở Minh Y say khướt nói năng còn chẳng rõ, nước mắt ướt nhòe lớp trang điểm, nhìn chật vật không chịu nổi.

Mascara như hai con sâu có lông bò trên mặt, lớp phấn dày cộp trên mặt lem luốc xấu xí như khe suối kênh rạch.

Lúc này, bộ dạng chật vật của cô ta…lại để cho Lục Ý Phàm nhìn mà ghê tởm.

“...”

Sở đại mỹ nhân thế mà lại biến thành cái dạng này?

Lục Ý Phàm ghét bỏ đẩy cô ta nhưng lại không cam lòng vì theo đuổi cô ta nhiều năm như vậy.

Sở Minh Y tóm lấy quần áo che kín trên người, tóc tai toán loạn chui vào ngực anh ta: “Lục Ý Phàm… anh giúp em đi. Anh giúp em xử lý một người đàn bà, em sẽ là của anh…”

Lục Ý Phàm cười lạnh: “Em còn cho là em còn là em của năm năm trước sao?”

Sở Minh Y sửng sốt, cả người run rẩy.

Lục Ý Phàm dối trá cười nói: “Đùa em thôi, em biến thành bộ dạng gì tôi đều thích…”

Chương 352: Vùng vẫy giẫy chết (2)

Anh ta kéo cô ta vào ngực, nói thật ra thì dáng người Sở Minh Y không tệ… nhưng Lục Ý Phàm nghĩ tới từng bị Diệp Đình ngủ qua, bị Lôi Dịch ngu qua, nói không chừng còn bị nhiều người đàn ông ngủ qua, anh ta thật con *** nó ghét bỏ ngay cả chạm vào cũng không muốn.

Nhưng mà vẫn không cam lòng.

Anh ta theo đuổi Sở Minh Y nhiều năm như vậy.

Cô ta *** nó ngay cả nhìn cũng chẳng thèm liếc mắt một cái, hiện tại rơi xuống cảnh tự chui đầu vào lòng anh ta.

Lục Ý Phàm ngoan độc đẩy ngã cô ta, nhắm mắt, tưởng tượng tới bộ dạng thanh thuần năm năm trước của cô ta liền ngủ với Sở Minh Y mấy lần.

Cả đêm điên cuồng qua đi, Sở Minh Y đau đớn xoa trán nhìn xung quanh.

Thế mà Lục Ý Phàm đi rồi, *** tên đàn ông thối nát.

Cô ta còn muốn giữ lại con rùa vàng này đấy, tuy gia tộc nhà anh ta làm ăn thua Laroe của Lôi Dịch nhưng dù sao cũng là kẻ có tiền. Sở Minh Y đứng lên gọi điện thoại cho anh ta. Tuy anh ta đã tới nhưng không ngại làm theo kế hoạch của cô ta.

Đầu kia, Lục Ý Phàm mệt mỏi nghe máy.

Âm thanh mềm mại của Sở Minh Y vang lên kèm theo sự nén giận: “Chăn còn chưa mát anh bỏ đi được sao?”

Lục Ý Phàm chưa trở mặt với cô ta, dù sao thân thể này anh ta thích, chờ chơi ngán ném đi cũng không muộn liền nói: “Sáng nay có buổi hội nghị gấp…”

Đột nhiên như nhớ tới gì đó liền nói: “Thế nào bảo bối? Đêm qua chưa thỏa mãn em sao? Nhanh như vậy đã nhớ tôi rồi hả?”

Sở Minh Y làm bộ khó xử giận cáu anh ta một câu: “Đáng ghét, nói linh tinh gì vậy… hôm qua anh đồng ý với em khi nào thì làm giúp e,?”

Lục Ý Phàm giả ngu: “Chuyện gì nhỉ? Tôi không nghe rõ…”

Sở Minh Y âm thầm cắn răng nhưng vẫn giả mù sa mưa cười cười: “Em nói… cho anh chơi đùa một người đàn bà… người đàn bà này cực kì xinh đẹp, quả thật là cực phẩm nhân gian. Em đưa tư liệu về cô ta cho anh, nếu anh có thể tóm cô ta về tay, bảo đảm cho anh dục tiên dục tử.”

“Haha… bảo bối, trừ em ra còn có người đàn bà nào có thể khiến cho tôi dục tiên dục tử đây?”

Sở Minh Y cười nói: “Đó là đương nhiên, nhưng mà…không thể tiện nghi cho người khác đúng không?... em cứ gửi trước cho anh xem, anh nhìn kĩ rồi nói.”

Cô ta tắt máy, mở laptop, gửi hình của Lăng Vi cho Lục Ý Phàm. Những bức hình này quả thật chụp Lăng Vi đến mức siêu phàm thoát tục, vô cùng khí chất, là lúc Lăng Vi mặc chiếc váy dài màu xanh lam tham gia tiệc rượu của Laroe, còn có một tấm hình là Lăng Vi mặc váy dài màu trắng tham gia đại hội công ty, tất cả đều cực kì kinh diễm, đẹp không giống người thường.

Sở Minh Y ghen tỵ hận không thể lăng trì Lăng Vi, nhưng mà lúc này cô ta chẳng thèm bủn xỉn chọn gửi những tấm hình đẹp nhất cho Lục Ý Phàm.

Đàn ông mà.. đều háo sắc như nhau…

Đàn bà mà bọn họ ngủ, chỉ nhìn mặt mà thôi.

Mặt đẹp, hợp khẩu vị, còn tính cách, yêu thích, *** nó đều là nói nhảm.

Lục Ý Phàm mệt mỏi nằm, máy tính kêu một tiếng, chứng tỏ có thư gửi tới, anh ta miễn cưỡng mở ra, có hai tấm hình xuất hiện, ánh mắt anh ta sáng lên.

Anh ta từ trên giường nhảy dựng lên..

“*** kiếp cô gái này…** nó xinh đẹp.”

Cả người Lục Ý Phàm nhiệt huyết, lập tức gọi điện thoại cho Sở Minh Y: “Bảo bối, cũng là em biết khẩu vị của tôi, nhanh gửi tư liệu cô gái này cho tôi, lão tử muốn chơi chiêu độc.”

Khóe môi Sở Minh Y nhếch lên: “Hahah… em không lừa anh đúng không? Chơi như thế nào không cần em dạy cho anh chứ? Ví dụ như cảnh giường chiếu, clip lên giường…”

Haha.. thật muốn nhìn một chút lúc đó Diệp Đình làm sao giẫm Lăng Vi dưới chân hung hăng phỉ nhổ.

Phu nhân của Diệp Đình Đỉnh phong quốc tế, cảnh giường chiếu kinh diễm bị tung ra, sẽ bị cả thế giới nhạo báng, nghĩ mà sảng khoái. Lăng Vi không phải thích giả vờ làm thánh nữ sao? Để cho cô ta sống trong sỉ nhục cả đời so với trực tiếp giết chết cô ta thì càng giải hận hơn.

Sở Minh Y gửi tư liệu về Lăng Vi cho Lục Ý Phàm nhưng lại không gửi tư liệu liên quan giữa Lăng Vi và Diệp Đình.

Lục Ý Phàm nhận được tư liệu về Lăng Vi, hưng phấn gọi điện thoại cho Henry: “Anh trai Henry, thằng em đây muốn làm ăn với anh, chọn thời gian ra ngoài nói chuyện đi?”

Chương 353: Dịu dàng với em (1)

Hôm nay Lăng Vi đang tăng ca để sửa chữa nội thất, tiểu mỹ nữ Vương Lâm đột nhiên gọi điện thoại tới: “Chị Vi Vi, tiệc tối chị chuẩn bị xong chưa?”

Lăng Vi nói “Chờ em tới.”

Đột nhiên Vương Lâm khóc nói: “Vi Vi à… em muốn nói một chuyện bất hạnh với chị… em vì nam thần của em mà mua một chiếc váy mất 3 tháng tiền lương. Em, em, em… muốn chặt tay mình.”

Lăng Vi mỉm cười: “Em cũng bỏ được…”

Vương Lâm cười hì hì: “Tuy là quý nhưng chiếc váy kia thật sự rất đẹp. Lát nữa gửi hình cho chij.” Noí xong rụp, tắt máy.

Lăng Vi bật phần mềm nói chuyện, nhìn hình Vương Lâm gửi tới, vừa lúc thấy phía trên nhóm nhân viên của Laroe có một bình luật… là Sở Minh Y gửi tới icon nham hiểm.

Lăng Vi cau mày, thầm nghĩ người đàn bà này… còn có tâm tình đi bình luận sao?

Chứng minh tâm trạng không tệ? Cuộc sống trôi qua vui vẻ?

Tâm tình Lăng Vi liền không thoải mái, cuộc sống của kẻ đối đầu trôi qua thoải mái như thế, thanh tĩnh nhu thế, mà mỗi ngày cô phải sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng.

Làm sao mà được cơ chứ?

Đó không phải là phong cách của cô.

Lập tức gọi điện thoại cho Diệp Đình, muốn tìm số điện thoại thám tử từ anh xem nhất cử nhất động của Sở Minh Y, haha.. chờ đến khi có cơ hội lại chỉnh cô ta một phát.

Diệp Đình gửi tới mười mất dãy số cho cô lựa chọn, sau đó còn hỏi: “Sao có tâm tình điều tra chồng em vậy?”

Lăng Vi đang uống nước suýt bị sặc muốn chết, đáp lại anh: “Trên đời này có ông xã nào như vậy… cứ thích ngóng trông bà xã theo dõi mình cơ chứ?”

Diệp Đình lập tức nhắn lại cho cô: “Bởi vì có ông xã cực kì giữ mình, không quan hệ nam nữ bừa bãi cho nên rất hy vọng để cho bà xã của mình biết, hơn nữa cần khen ngợi, tốt nhất là chủ động hiến thân,.... vì gia phong nhà chúng ta…”

Lăng Vi bị chấn kinh không nhẹ, cười ấn bàn phím: “Vì tiếp tục biểu dương tinh thần tự nguyện giữ mình của anh, bản phu nhân quyết định nhất định phải mạnh mẽ khen thưởng. Cho nên, tiên sinh nhất định phải dằn mình, kháng cự cám dỗ, chú trọng ngủ nghỉ, giữ mình trong sạch. Còn mong tiên sinh duy trì tinh thần này thật lâu hơn nữa…”

Diệp Đình: “Ghi nhớ lời phu nhân dạy bảo... Vi phu nhất định nghiêm chỉnh chấp hành, dịu dàng đối đãi với em…”

Lăng Vi cười haha, mười mấy ánh mắt trong văn phòng bắn về phía cô.

Sau đó chỉ thấy Diệp Đình gửi tới một tin nhắn: “Hôn em…”

Lăng Vi đỏ mặt, cô che mặt, khó khăn lắm mới nhắn được cho anh một tin: “Hôn trả…”

Lăng Vi che mặt giống như có thể tưởng tượng đến… đầu dây bên kia Diệp Đình có biểu tình gì.

...

Diệp Đình đang họp. Không khí đặc biệt nghiêm túc, mọi người đang thảo luận phương án để Laroe tăng hạn ngạch tiêu thụ lên 33%, đột nhiên điện thoại của Diệp boss có tiếng chuông.

Sau đó là…Diệp boss nhìn di động rồi mỉm cười.

Anh bỏ mặc đám tổng giám đốc và quản lý sang một bên, chăm chú nhìn di động… sau đó khuôn mặt tuấn mỹ vạn năm bất biến của Diệp boss đột nhiên có sắc thái khác…

Có ngọt ngào, có vui vẻ, có thâm tình, có cân nhắc… ngay cả ánh mắt cũng thay đổi, cặp mắt đen như mực giống như có thể ăn thịt người của anh lại nhu tình như nước.

Ôi cha mẹ ơi… đây là Diệp boss mà bọn họ biết hay sao? Tổng giám đốc, quản lý đều run lên, nghe nói Diệp boss luôn là người tiếu lý tàng đao (cười mà như mang theo dao)… tuy giờ này đang cười nhưng ai mà biết một giây sao có bao nhiêu cái hố đang chờ bọn họ nhảy vào…

Sắc mặt mọi người vẫn rất nghiêm túc, ngồi nghiêm chỉnh.

“Vừa rồi nói đến đâu rồi hả?” Diệp Đình để điện thoại xuống, biểu tình cực kỳ sung sướng!

Chương 354: Dịu dàng với em (2)

Đám tổng giám đốc, quản lý thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghe thấy âm thanh vui vẻ của Diệp boss: “33% không thể thỏa mãn khẩu vị của chúng ta, trước hết cứ đặt ra mục tiêu nhỏ, sau đó lại nâng hạn ngạch tiêu thụ thêm 20% nữa đi.”

… đám tổng giám đốc và quản lý đều phụt máu…. 33% đã liều hết cái mạng già rồi, thế mà còn.. tăng thêm 20%?

Dù đám tổng giám đốc, quản lý đều xông pha bao nhiêu mưa to gió lớn nhưng đều bị Diệp boss nói một câu sặc muốn chét.

Diệp Đình nheo mắt nhìn mọi người, đột nhiên nghiêm mặt, ánh mắt ác liệt nhìn mọi người, ánh mắt nghiêm túc: “Thế nào, các người không tin tưởng vào thiết kế ‘con ngựa hoang’ hay sao?”

“...”

“Không dám không dám...” đám tổng giám đốc, quản lý điều thay đổi biểu tình khen ngợi: “Có tin, có tin tưởng.”

Ái dám nói không tin tưởng, còn không phải tự tìm chết sao? … Diệp boss có tiếng bao che khuyết điểm… thậm chí đến mức người thần đều phẫn, cho nên mới nói, râu của lão hổ không dễ giật dâu.

Diệp Đình vừa lòng gật đầu, nhấn nhấn trên màn hình trả lời Lăng Vi: “Làm việc cho tốt, ông xã ủng hộ em.”

Lăng Vi nhìn tin nhắn, che môi cực kì muốn cười, cô nghĩ nghĩ liền nhắn lại cho anh: “Anh tốt như vậy, em phải làm sao mới báo đáp được anh đây?”

Nháy mắt trong đầu cô nghĩ đến một đám tin nhắn của anh nhưng anh chỉ trả lời cô một câu: “Vậy em hái sao cho anh đi.. hái không được thì tự mình làm…”

Lăng Vi nhìn di động rất lâu… nháy mắt cảm giác mình tự đào hố cho mình.

Nhưng mà lúc này… vẻ mặt của cô có chút cô đơn.

Một chút hồi ức mãnh liệt ùa về.

Lúc còn nhỏ ba mẹ rất chiều cô, vào sinh nhật 8 tuổi của cô, ba mẹ hỏi cô muốn quà gì, cô ngốc nghếch chỉ vào màn đêm nói: “Con muốn nhiều sao…” ba mẹ cười ngửa tới ngửa lui, mẹ cười nói: “Có cơ hội mang con đến đỉnh Everest ngắm sao… nơi đó gần bầu trời, ban đêm nhất định sẽ đẹp…”

Suýt chút nữa Lăng Vi đã rơi nước mắt, ai mà nghĩ nguyện vọng này không có cách nào thực hiện được…

Lúc này đột nhiên Tony đi tới trước bàn làm việc của cô nói: “Vi Vi… có cuộc họp…”

Lăng Vi hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tony gửi cho cô một xấp tài liệu.

“Đây là tài liệu tập đoàn Wall gửi tới, quản lý Lục đang chờ em ở phòng họp, em qua đi.”

Lăng Vi nhắn lại cho Diệp Đình một tiếng: “Không đùa nhau nữa, em phải làm việc…” cô cất di động.

Xe vừa đưa vào sản xuất, cô bận muốn chết. Hôm nay cô còn chưa uống miếng nước nào.

Cô hỏi Tony: “Sao tôi lại phải đi nói chuyện?”

Tony nói: “Tên họ Lục kia cực kì đáng ghét, chúng ta gửi tới mấy phương án thiết kế anh ta đều không chịu ký tên.”

Lăng Vi chỉ chỉ chân mình: “Anh nhìn cái bộ dạng này của tôi… thích hợp đi gặp khách sao?”

Tony để hai tay thành chữ thập, bái bái trước mặt cô: “Chị Vi à… chị thương xót cho em đi, bộ phận thiết kế của chúng ta đều nhờ chị cho miếng cơm ăn đấy….”

Lăng Vi nghiêng đầu nhìn anh ta, Tony thề với trời: “Là tổng giám đốc Henry giao vụ này cho em, không liên quan gì tới tôi…”

Nói xong còn nhún vai đầy vô tội, vẻ mặt vô hại nhìn cô.

Lăng Vi không có biện pháp, chống gậy đi tới phòng họp.

Lục Ý Phàm mặc tây trang màu đen, cực kì nho nhã ngồi trên sofa, gương mặt tuấn tú, mang theo đôi mắt kính nhìn cực kì lịch sự.

Chương 355: Chiến trường của nữ hoàng (1)

Lăng Vi chống gậy đi vào bên trong.

Tony đưa tay chỉ Lục Y Phàm lại giới thiệu với Lăng Vi: “Vị này là giám đốc Lục Y Phàm của tập đoàn Wall.

Lục Y Phàm ngồi trên ghế sofa, tay đặt lên đùi cũng không đứng lên.

Anh ta nhìn sau lưng Tony có chút bất mãn: “Không phải nói bảo Lăng Vi qua đây sao?”

Tony sửng sốt nửa giây, anh ta dùng tay chỉ người đằng sau: “Vị này là tiểu thư Lăng Vi, là nhà thiết kế số 1 của chúng tôi. Giám đốc Lục không phải nói rất thưởng thức thiết kế của cô ấy hay sao? Vậy mà anh lại không biết cô ấy?”

Lục Y Phàm kinh ngạc nhìn Lăng Vi... đây là cô gái Sở Minh Y bảo anh ta tới tìm?

Lục Y Phàm sửng sốt.

Đánh giá Lăng Vi từ trên xuống dưới.

Cô gái trước mặt này sao lại có gì đó không giống người đàn bà mà Sở Minh Y nói?

Trời ạ... cô gái này cả người đều bị thương, còn cái gì mà chống gây nữa? Đây là người đàn bà trong tấm hình kia sao? Không phải buồn cười quá rồi chứ?

Lục Y Phàm không kiên nhẫn cầm di động lật xem tấm hình mà Sở Minh Y gửi cho anh ta.

Người đàn bà trong tấm hình đẹp không gì sánh được. Anh ta lại nhìn Lăng Vi trước mặt, khuôn mặt đúng là đẹp... cặp mắt đào hoa kia, cực kì trong vắt, còn vô cùng rực rỡ. Cô ấy không nói lời nào, đôi môi anh đào mím mím có vẻ không kiên nhẫn nhưng quật cường... thật làm con trùng thèm thuồng trong người anh ta ngóc lên.

Ánh mắt Lục Y Phàm sáng ngời nhìn thẳng mặt cô, đôi mắt câu hồn của anh ta đánh giá cô một cách cẩn thận.

Lúc ánh mắt nhìn xuống chân cô không nhịn được nhíu mày, thật phá hư mỹ cảm. Cô ấy... chống cái gậy kia... sao vậy? Hiện tại thảm như vậy... thật làm người ta mất hứng.

Nếu không nhìn kĩ khuôn mặt căn bản anh ta chẳng thèm nhìn thêm lần thứ hai.

Đúng là người Sở Minh Y nói, Lục Y Phàm gật đầu, thái độ hoàn toàn thay đổi. Phụ nữ tính tình như Lăng Vi cần phải bộc lộ chút khí chất xấu xa. Vừa nãy giả vờ văn nhã căn bản không trị được tính tình này của cô.

Lục Y Phàm ngạo màn đánh giá Lăng Vi, lúc này mới hất cằm sang ghế dựa bên cạnh: “Lăng tiểu thư, ngồi xuống nói chuyện đi.”

Đối với người này... chẳng hiểu sao Lăng Vi cảm thấy phản cảm... thật không biết lễ phép.

Nhưng đối phương là khách lớn, cô chỉ có thể ngồi xuống.

Lục Y Phàm híp mắt cười, anh ta cực kì tự tin với sức quyến rũ của mình, anh ta tin tưởng đàn bà như lc nhất định sẽ thích loại người vừa có tiền vừa có khí chất ngạo mạn như anh ta, huống hồ anh ta lại có gương mặt đẹp trai.

Anh ta cầm mắt kính ném lên bàn giấy, vô cùng tinh thần nhìn Lăng Vi, cố ý dùng âm thanh trầm thấp tà khí nói: “Lăng tiểu thư, đây là yêu cầu của công ty chúng tôi, cô nhìn xem trong vòng 3 ngày có làm ra phương án chúng tôi vừa lòng hay không?”

Nháy mắt Lăng Vi cảm thấy buồn nôn, cô cầm tư liệu anh ta đưa cẩn thận nhìn qua.

Cô vừa nhìn vừa nói: “Công ty các anh muốn chúng tôi hỗ trợ thiết kế một chiếc xe có tạo hình mà các cô gái yêu thích?” Tạo hình vừa phải đẹp, tính năng lại mạnh, còn chào giá rẻ...

“Lăng tiểu thư, cảm thấy có khó khăn sao?”

Bởi vì khoản xe này yêu cầu thiết kế ban đầu nên thù lao không nhiều, rất nhiều nhãn hiệu lâu đời không chấp nhận, Lăng Vi thì không sao, trong đầu cô đã có dự tính liền gật đầu: «Buổi tối tôi vẽ phác thảo ngày mai gửi anh anh.»

Lục Y Phàm kinh ngạc mở to mắt: “Tối nay là có thể vẽ bản thảo rồi sao?”

Chương 356: Chiến trường của nữ hoàng (2)

Vốn dĩ anh ta tính toán năm ngày, nói ba ngày chính là có ý làm khó, không nghĩ tới... người ta mở miệng chẳng khác gì đánh vào mặt anh ta.

Lăng Vi tùy ý gật đầu: “Nếu anh sốt ruột cần gấp thì buổi chiều cũng được.”

Lục Y Phàm nhướn mày phải, cẩn thận đánh giá cô, trào phúng: “Lăng tiểu thư, không cần phải thổi phồng da trâu đâu...”

Lăng Vi liếc anh ta một cái cường thế trả lời: “Nếu anh không tin vào năng lực của tôi thì tìm người khác vậy.”

Lục Y Phàm cười cười nhìn miệng nhỏ của cô: “Nếu... Lăng tiểu thư đã tính toán như vậy, vậy Lục mỗ chờ tin tốt. Nhưng mà... bản thiết kế ngày mai lại đưa cho tôi, chậm một chút cho chắc... tôi chờ tin của cô.”

Lục Y Phàm rời đi, Lăng Vi nhanh chóng bắt tay vào vẽ, tay phải của cô bị thương nên có hơi cố, cho nên chi tiết bộ phận cô không thể nào vẽ, nếu không căn bản cô chẳng cần kéo dài tới buổi tối.

Cô định đưa kết cấu cho Tony, để Tony vẽ thay cô, buổi tối hai người hoàn thành phương án thiết kế.

Ngày hôm sau, Lục Y Phàm tự mình tới nhận bản thảo thiết kế. Vậy mà Henry cùng Louis cũng tới.

Trong phòng hội nghị, Lục Y Phàm mặt lạnh, đủ loại tật xấu, đủ loại không hài lòng! Lăng Vi mắt lạnh nhìn anh ta, trong lòng mắng tên ngốc này 180 lần, anh ta tới nói chuyện hợp tác sao?

Lục Y Phàm có tật xấu là cực kì xem thường người khác, hơn nữa còn không nói lý lẽ.

“Tôi cảm thấy thiết kế này không tệ.” Henry lập tức đứng về phía Lăng Vi.

Louis khoanh tay, sắc mặt nặng nề không nói gì. Nhưng…… người có mắt đều có thể nhìn ra khoản xe mà Lăng Vi thiết kế thật sự phù hợp yêu cầu, hơn nữa cực kì nổi bật.

Lục Y Phàm lại gõ mặt bàn nói: “Cái này mà cũng kêu không tồi? Lừa gạt trẻ con 3 tuổi sao?”

Anh ta trừng Lăng Vi: “Lăng tiểu thư! Đây là phương án thiết kế mà cô đưa ra? Nhà thiết kế số 1 Orchid Charm bất quá cũng chỉ được như thế! Thiết kế này của cô, chúng ta không cần!”

Lăng Vi nháy mắt nổi giận! Thiết kế này tuy ra trong thời gian ngắn nhưng cũng là tâm huyết cô bỏ ra. Hơn nữa tạo hình phong cách hoàn toàn phù hợp với Wall, tên đàn ông thối này trợn mắt nói dối, chửi bới thiết kế của cô.

Lục Y Phàm ném thiết kế tới trước mặt cô: “Tôi không hai lòng.”

Lăng Vi tức giận trừng anh ta, ném bản thiết kế lên bàn, xoay người cầm di động gọi cho tổng giám đốc của Wall, trực tiếp gửi bản thảo cho anh ta.

Lục Y Phàm tức giận, vốn tưởng có thể làm khó Lăng Vi lại không nghĩ tới anh trai lại trực tiếp đồng ý...

Người đàn bà này, khó chơi đùa hơn trong tưởng tượng của anh ta nhiều.

Henry và Louis cũng ngẩn người, hoàn toàn không nghĩ tới Lăng Vi lại quyết đoán như vậy, sao cô ấy có thể trực tiếp liên lạc được với tổng giám đốc của Wall.

Lăng Vi tức giận trừng Lục Y Phàm, trong lòng thầm mắng ngu ngốc, còn may, Diệp Đình cho cô số điện thoại của tổng giám đốc bên Wall, nếu không không phải bị tên ngốc này chơi thành con quay hay sao?

Lăng Vi chẳng thèm để ý tới anh ta trực tiếp xoay người về văn phòng, áp chế lửa giận bắt đầu vẽ chi tiết.

Trải qua hai ngày bắt đầu, bản thảo rốt cuộc cũng qua ải.

Ban đêm, Lăng Vi nhận được điện thoại của Lục Y Phàm, anh ta nói anh ta đang ăn cơm ở nhà hàng, công ty lại gấp gáp cần bản thảo, vì phải xét duyệt nhiều cấp nên phiền Lăng Vi mang qua giúp anh ta.

Vừa hay Lăng Vi và Diệp Đình đi qua đó nên đồng ý.

Diệp Đình lái xe đến nơi liền dừng lại, nháy mắt mấy bác gái thét chói tai vây xem.

Diệp Đình duỗi tay thay cô cởi giây an toàn, Lăng Vi ngước mắt mỉm cười với anh nói cảm ơn, cô đang muốn cầm bản thảo thiết kế xuống xe lại bị Diệp Đình đè lại. Anh hôn cô nồng nhiệt làm cả người cô cứng đờ, sao vậy? Sao lại đột nhiên hôn cô như vậy?

Chương 357: Lây nhiễm, có thể khai hỏa (1)

Hai tay Diệp Đình kẹp chặt cô, ép cô ngồi trên ghế, làm nụ hôn này sâu hơn.

Đến khi Lăng Vi tỉnh hồn, anh buông cô ra, hơi thở nặng nề của anh phả lên mặt cô.

Mặt cô đỏ bừng, thật sự không hiểu, sao anh đột nhiên hôn cô?

“Làm gì?” Cô che miệng, chùi qua chùi lại: “Sao đột nhiên hôn em?”

Môi mỏng anh kề sát lần nữa, khẽ hôn lên môi cô, nói: “Hôn em còn cần lý do sao?”

Mặt Lăng Vi đỏ như bàn ủi, tức giận đẩy anh: “Đây là đường chính, không thấy chung quanh có nhiều người đang nhìn sao?”

Ngón tay Diệp Đình xoa môi cô: “Anh muốn thử xem xe này có phải kính thủy tinh một chiều hay không.” Anh nhìn ra ngoài, nói: “Em nhìn đi, người bên ngoài không hề kinh ngạc, chứng tỏ bọn họ không nhìn thấy chúng ta đang làm gì.” A… sau này làm việc này trong xe sẽ rất thuận lợi.

Lăng Vi liếc anh, tin anh mới có quỷ!

Cô giơ tay xoa môi nóng hổi, ngượng ngùng cầm tài liệu che nửa bên mặt. Anh hôn cô không hề báo trước… Nói hôn là hôn. Anh hoàn toàn tùy tâm sở dục, chẳng phân biệt trường hợp, làm nổi bật bầu không khí.

Lăng Vi thật lâu tìm hít thở đều đều, ôm ngực. Diệp Đình nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, giơ tay vuốt má cô.

Lăng Vi cầm tài liệu muốn xuống xe, bị anh kéo lại: “Em đi bộ không tiện, anh đem đi cho.”

Lăng Vi nhìn ra ngoài, lẩm bẩm: “Vẫn là em tự đi, em còn rấtnhiều chuyện muốn giao phó anh ta, anh đưa tới cũng không nói rõ.”

“Anh ôm eo đi vào.”

“Đừng… Bây giờ là giờ ăn, bên trong có rất nhiều người… Em còn mặc váy…” Cô mặc váy màu xám tro, bên ngoài là áo choàng dài, bị anh ôm… lộ sạch.

“Ừ, mười giây giao phó xong chưa?” Diệp Đình nhìn mặt cô, đôi mắt như hắc diệu thạch tựa như muốn dính vào trên mặt cô, cô muốn phun anh, mười giây, cô tàn nửa chân, ngay cả hai nấc thang cũng chưa lên tới! Cô chỉ tiệm đồ trang điểm đối diện: “Mặt nạ của em dùng hết rồi, em đau chân, băng qua đường quá phiền toái, anh có thể mua giúp em không? Anh trở lại, vừa vặn em giao tài liệu xong đi ra.”

“Em thật biết dùng người…” Nhìn cô giảo hoạt nở nụ cười, Diệp Đình nhướng mày, cũng phải cười lên. Một người đàn ông như anh, đường đường là Tổng giám đốc Đỉnh Phong Quốc Tế, cô bảo anh đi mua mặt nạ cho cô? Ha, trừ cô còn ai dám mở miệng chuyện này?

“Đúng rồi! Miếng dán mắt cũng không còn.”

“Miếng dán mắt?” Mắt Diệp Đình đột nhiên lóe sáng, anh nhớ lầm… anh nhìn chăm chú vào cô, nhớ tới… lần trước anh cầm hai bao cao su như miếng dán mắt lắc lư trước mặt anh… Cô lúc đó giống như tiểu hồ ly tinh, thiếu chút nữa giết chết anh.

Anh có thâm ý khác nhìn cô nói: “ Em bảo anh đi mua miếng dán mắt là ám chỉ gì với anh?” Mắt anh trong nháy mắt thâm thúy.

Lăng Vi hận không thể phun vào mặt anh, tức cười nói: “Ám chỉ chân anh dài, bước chân rộng! Bắp thịt phát triển, chạy rất có sức!”

Diệp Đình gật đầu: “Cảm ơn đã khen…”

Lăng Vi đột nhiên cười lên, nói: “Em thật sự không phải khen anh, em nhắc nhở anh đừng đi quá nhanh, tiết kiệm căng trứng!”

“…” Diệp Đình lại không thể đáp trả, không nghĩ tới tiểu nha đầu này trở nên buông thả, dám nói bẩn với anh rồi!

Lăng Vi thầm nghĩ, gần heo người ăn, gần mực thì đen nha! Ở chung với Diệp tổng lâu, bị anh lây… Há miệng cũng có thể khai hỏa…

Lăng Vi che mặt, nhanh chóng xuống xe, dưới ánh nhìn soi mói đằng đằng sát khí của anh, cô bình tĩnh đóng cửa xe.

Chương 358: Lây nhiễm, có thể khai hỏa (2)

Hai người xuống xe, Lăng Vi vào nhà hàng tây trang hoàng, Diệp Đình đi qua tiệm đối diện.

Lăng Vi vừa tới cửa nhà hàng lập tức có nhân viên mở cửa cho cô.

“Hoan nghênh đến chơi, Lăng tiểu thư…”

Trong nhà hàng đèn đuốc rực rỡ truyền tới khúc violon du dương, Lăng Vi đi vào, liền thấy trong phòng không có khách khác, chỉ có một mình Lục Y Phàm ngồi ở giữa… trên bàn còn có cây nến, cực kỳ lãng mạn.

Lăng Vi nhìn lướt qua chung quanh, phát hiện… nhà hàng này… hoa hồng đỏ kiều diễm khắp nơi. Trong không khí còn tản ra nhàn nhạt mùi thơm hoa hồng.

“Vi Vi, cô tới rồi… Tôi chờ cô rất lâu.” Lục Y Phàm thấy cô tới, đứng lên, thân sĩ đi tới trước mặt cô đỡ cô.

Lăng Vi nghe anh ta kêu “Vi Vi”, dựng cả tóc gáy.

Cô nhíu mày, bọn họ còn chưa thân quen đến mức kêu tên tắt đúng không? Hơn nữa ánh mắt và giọng điệu người này vô cùng mờ ám.

“Giám đốc Lục, anh có ý gì?” Cô cau mày, chỉ những đóa hoa hồng kia…

Sao giống như muốn cầu hôn?

Lục Y Phàm đứng cạnh cô, gương mặt tuấn tú kề sát cô, tà mị nhếch môi. Trong lòng Lăng Vi thầm mắng “Con bà nó”! Lập tức ngửa ra sau. Người này trúng gió? Hay là mắc bệnh?

Động tác tránh né của cô không chỉ không chọc giận Lục Y Phàm, mà anh ta lại ung dung cong môi.

Anh ta làm động tác tay mời: “Mời ngay… Chúng ta từ từ trò chuyện…” Anh ta kéo ghế ra cho cô: “Vi Vi, hôm nay tôi bao cả nhà hàng, cố ý mời cô tới, cảm ơn cô giải quyết vụ án khó khăn này cho công ty chúng tôi.”

Lục Y Phàm câu hồn cười một tiếng, tha thiết nhìn chăm chú vào cô, không ngừng phóng điện.

Lăng Vi không phải người ngu, cũng không phải cô bé mới ra đời không lâu, thế này cô làm sao không hiểu?

Tay cô vịn lưng ghế, sắc mặt lạnh băng quét một vòng chung quanh.

Cô không ngồi xuống, tầm mắt rơi vào trên mặt Lục Y Phàm.

Cô nhìn anh ta, giọng lạnh lùng nói: “Không nghĩ tới phương thức cảm ơn của giám đốc Lục lại kỳ lạ như vậy. Laroe chúng tôi giúp đỡ được nhận thù lao… Anh phải cảm ơn là Bộ thiết kế chúng tôi, không phải mời một mình tôi ăn cơm. Bữa cơm hôm nay tôi sẽ không ăn, tôi để bản thiết kế ở đây.”

Lăng Vi lãnh đạm để tài liệu lên bàn, chống gậy đi ra ngoài.

“Lăng Vi…” Lục Y Phàm đuổi theo cô, đưa tay nắm cổ tay cô, mặt đầy áy náy nói: “Xin lỗi, là tôi đường đột. Tôi thật sự chỉ muốn cảm ơn cô, cô đừng nghi ngờ. Tôi cho người đem hoa hồng đi!”

Lăng Vi hất tay anh ta ra, không kiên nhẫn nói: “Không cần phiền toái như vậy, tôi có hẹn, xin lỗi không thể dùng cơm cùng anh.”

Lăng Vi nhìn ra ngoài, thú vị nghĩ, thật muốn thấy biểu tình của Diệp Đình khi nhìn thấy cảnh tượng này…

Vại giấm của Diệp đại boss không chừng có thể phát ra mùi chua gì…

Lục Y Phàm cho rằng cô tìm cớ.

Lập tức vẫy tay, cố ra vẻ tự nhiên hô: “Người đâu ——”

Thuộc hạ anh ta nghe gọi, liền xếp hàng đi tới bên cạnh bọn họ.

Lục Y Phàm chỉ chỉ hoa hồng chung quanh: “Đem hoa hồng ra ngoài, khách tôi không thích.”

Một đám ngườ mặc âu phụcđen, mang kính râm, vóc người rắn chắc dũng mãnh lập tức vây quanh Lăng Vi!

Ai u… Bộ dạng này là muốn ép cô ở lại?

Chương 359: Bữa tối với ánh nến, thật sự không tệ... (1)

Lăng Vi cười nhạt, Diệp Đình ở bên ngoài, có thể giữ cô lại, coi như Lục Y Phàm có bản lĩnh!

“Chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện đi…” Lục Y Phàm cầm ly rượu: “Đây, tôi kính cô một ly, nhận lỗi với cô…”

Lăng Vi không nhận ly rượu kia, rượu không có ý tốt, cô sẽ không uống bậy! Nhất là Lục Y Phàm bày ra Hồng Môn Yến, cô không đề phòng thì cô chính là kẻ ngu.

Lục Y Phàm thấy cô không nhận ly rượu, cũng không giận, cười để ly rượu xuống. Anh ta nhìn cô, ôn hòa nói: “Vi Vi, làm khó cô, thật xin lỗi, tôi biết tôi hơi vội, cô đừng nóng giận. Chúng ta có thể từ từ tìm hiểu, tiếp xúc…”

Anh ta nhìn Lăng Vi chăm chú, cố ra vẻ mị lực cười lên. Rất nhiều phụ nữ xếp hàng dài vì anh ta đều sáng mắt lên, không khống chế được nhào tới trên người anh ta, ha… một nhà thiết kế nhỏ ở Laroe như Lăng Vi còn không phải nâng đùi, ưỡn ngực dán sát vào mặt anh ta?

Lăng Vi buồn cười nhìn anh ta.

Cố ý hỏi: “Nếu tôi không hiểu sai… Anh đang muốn theo đuổi tôi?”

Lục Y Phàm híp mắtt cười.

Lăng Vi cười thành tiếng, nói: “Giám đốc Lục, anh mới đến, tin tức không thạo lắm.”

Lục Y Phàm nhướng mày: “Có ý gì?”

Lăng Vi mắt lạnh liếc anh ta.

Thật lâu, mới hừ cười, nói: “Giám đốc Lục, cả đảo này, có nửa dân số đều biết tôi có chồng, không có ai nói cho anh sao?”

Lục Y Phàm sửng sốt, cau mày: “Cái gì? Cô nói gì?”

“Cô có chồng? Cô kết hôn rồi?” Lục Y Phàm kinh ngạc há miệng, gương mặt tuấn tú như bị pháo nổ, trong nháy mắt hóa đen.

Mặt anh ta đầy không tưởng tượng nổi cẩn thận quan sát Lăng Vi… Tại sao Sở Minh Y không nói cho anh ta? Mặc dù anh ta đào hoa khắp nơi, nhưng anh ta vẫn có giới hạn! Phụ nữ có chồng, anh ta kiên quyết sẽ không đụng, không nghĩ tới tiện nhân Sở Minh Y lại giới thiệu một phụ nữ có chồng cho anh ta?

Khốn kiếp… Sở Minh Y!

Lục Y Phàm híp mắt, siết chặt quả đấm! Thông qua hai ngày tiếp xúc, anh ta đã bị Lăng Vi thu hút! Nói thật, khuôn mặt nhỏ nhắn và dáng dấp xinh đẹp của Lăng Vi, đôi mắt vừa thanh thuần vừa giảo hoạt, trong mắt đầy tia sáng thông minh. Còn thu hút anh ta hơn là… tính cách của cô, tính tình Lăng Vi rất lạnh lùng cứng rắn, câu nói đầu tiên có thể đánh gục anh ta! Tuy anh ta tức giận, nhưng… không thể không thừa nhận, phụ nữ như vậy rất có mị lực! Đặc biệt là có thể kích thích lòng chinh phục của đàn ông đối với cô! Hơn nữa, mỗi lời nói mỗi hành động của Lăng Vi đều dứt khoát, nội tâm mạnh mẽ, thông minh lại tỉ mỉ, anh ta đã bị câu hồn, chơi phụ nữ như Lăng Vi nhất định rất có cảm giác!

Cho nên, Lục Y Phàm đã xem Lăng Vi là con mồi.

Vào lúc này, cô lại nói cho anh ta… Cô có chồng?!

Lục Y Phàm lắc đầu, khó có thể tin nhìn cô, lặp lại: “Cô nói… Cô có chồng?”

Lăng Vi không kiên nhẫn trợn mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh: “Anh có thể lên mạng tra…”

Lục Y Phàm nhìn điện thoại trên bàn, anh ta không nhúc nhích.

Anh ta nhíu chặt mày, lại ngước mắt nhìn Lăng Vi: “Sao có thể? Không phải năm nay cô mới 22 tuổi sao? Cô… sao có thể lập gia đình sớm như vậy?” Anh ta không ngừng lắc đầu: “Tôi không tin, nhất định là cô trêu chọc tôi!”

Lăng Vi cảm thấy buồn cười: “Tôi 22 tuổi, sao không thể kết hôn? 22 tuổi đã đến tuổi luật định kết hôn được không? Hơn nữa, tôi thích, tôi gả cho ai, hình như không cần thông qua sự đồng ý của anh phải không?”

Lục Y Phàm tức giận trừng cô: “Tôi không tin! Hồ sơ cá nhân của cô viết rõ cô mới tốt nghiệp vào tháng 6 năm nay, hai tháng ngắn ngủi, sao cô có thể đã lập gia đình chứ?”

Chương 360: Bữa tối dưới ánh nến, thật sự không tệ... (2)

Lăng Vi thật muốn phun đầy mặt anh ta, sau đó giọng điệu và vẻ mặt nghiêm túc nói cho anh ta: “Chị còn chưa tốt nghiệp đã lập gia đình đó được không?” Cô không phạm luật, không phá hoại gia đình người khác, sao không thể lập gia đình?

Lăng Vi không nhịn được liếc anh ta: “Tôi trêu chọc anh? Có ý nghĩa không? Không tin thì lên mạng tra đi, xem xem nhân dân đại chúng của đảo El Hierro có lừa anh hay không!”

Cô thật sự lười dây dưa với người này.

Loại thiếu gia như Lục Y Phàm chưa từng bị người khác cự tuyệt, đột nhiên bị cô từ chối, chắc hẳn đả kích rất lớn, rất khó tiếp nhận sự thật này.

Lăng Vi không để ý tới anh ta, bản thân từ từ tiêu hóa đi.

Cô cũng không phải Thánh mẫu mà còn phải quan tâm, an ủi người theo đuổi mình. Nếu cô phải quan tâm bọn họ thì những đàn ông nhìn cô lâu, cô phải an ủi tâm hồn bọn họ sao!

Lăng Vi chống gậy, buồn bực đi ra ngoài.

Lục Y Phàm bị tiếng gậy gõ mặt đất làm tỉnh hồn. Anh ta nhìn qua Lăng Vi…

Bỗng nhiên vênh váo cười nói: “Lăng Vi, cô tự ti nên mới nói vạy sao? Cô gái như cô, tôi đã gặp nhiều! Cô chơi trò lạt mềm buộc chặt? Ha… Nói thật, trước kia tôi quả thật không muốn nghiêm túc với cô, nhưng… bây giờ, cô chọc giận tôi thành công! Không sao, cho dù cô có chồng, tôi cũng không quan tâm.”

Lăng Vi thật sự cực kỳ muốn phun chết đàn ông bỉ ổi không biết xấu hổ này, anh ta dựa vào cái gì mà nói cô tự ti? Anh ta còn nói cô lạt mềm buộc chặt? Aiya, anh ta còn bị chọc giận, mẹ nó, giận không nhẹ! Anh không quan tâm, bà đây để ý à!

Lười để ý não tàn, anh ta ngu thì để anh ta ngu đi!

Lăng Vi chống gậy đi ra ngoài, Lục Y Phàm chạy tới, đưa tay ôm cô, Lăng Vi tát anh ta ——

Ngay lúc này, cửa mở ra, có người tiến vào.

Người trong nhà hàng rối rít nhìn ra cửa, hôm nay Lục thiếu gia bao cả nhà hàng, ai không hiểu quy củ gan dạ chui đầu vào như vậy, không thấy cửa có bảng “Không tiếp khách” sao?

Sau khi cửa mở ra, một khuôn mặt đàn ông lạnh lùng bước chân thon dài đi vào.

Tất cả mọi người trong nhà hàng đều nín thở… Nhân viên che miệng khẽ hô: “Người đàn ông này thật đẹp trai! Trời ạ ——” Anh xuất chúng ngang ngược, khí thế mạnh mẽ!

Vẻ mặt anh lạnh như băng, ánh mắt trấn định, lộ ra khí chất cao quý không thể trèo tới và lạnh lùng.

Sau đó, mười mấy người đàn ông cường tráng mặc tây trang màu đen đi theo sau anh.

“Trời ơi… Bọn họ muốn làm gì? Cần báo cảnh sát không? Mau đi mời Giám đốc!” Bầu không khí trong nhà hàng trong nháy mắt căng thẳng tới cực điểm.

Nhân viên núp trong quầy bar nín thở không dám ra, nhìn người đàn ông kia đi vào nhà hang.

Bọn họ rúc đầu, không dám lên tiếng.

Bọn họ thấy người đàn ông kia dùng ánh mắt lạnh lẽo sắc bén đảo chung quanh.

Khi nhìn thấy trong nhà hàng không có khách hàng khác, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh.

Anh nhìn lướt qua mấy người đàn ông cường tránh bao vây Lăng Vi, mắt phượng khẽ híp, giọng lãnh đạm nói: “Bữa tối với ánh nến, thật sự không tệ…”

“Diệp Đình?”

Lục Y Phàm khiếp sợ cực độ! Anh ta nhận ra Diệp Đình. Sở Minh Y từng dùng cái chết để đe dọa Diệp Đình! Lục Y Phàm luôn cho rằng Diệp Đình làm lớn, không nghĩ tới hôm nay gặp được anh ở đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top