Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

371 - 380

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 371: Kì lạ 12 năm trước...(1)

Một người đàn bà bị hủy diệt cái gì là chuyện khiến cô ta thống khổ nhất?

Mặt mũi? Tôn nghiêm? Trinh tiết? Danh dự? Tự do?

Đều không phải!

Danh tiếng một người bị hủy diệt có thể dựng lại, dung nhan một người bị hủy diệt có thể chỉnh sửa lại, nhưng hủy diệt tinh thần một người là đả kịch nặng nề nhất!

Sở Minh Y bị Lục Y Phàm phá hủy dung nhan, phá hủy tôn nghiêm, phá hủy trinh tiết, phá hủy danh dự, phá hủy tự do!

Cô ta như miếng vải rách bị Lục Y Phàm xé nát, bị Lôi Dịch xé —— bị Lôi Dịch xé xong lại bị người nhà bạn bè xé!

Cuộc sống như thế quả thực sống không bằng chết —— Nhưng còn đáng sợ hơn cái chết là cô ta muốn chết cũng không chết được!

Bạn tốt trên mạng đều mắng chửi cô ta, cô ta không dám báo cảnh sát, vì cảnh sát đang toàn lực điều tra vụ án cô ta phóng hỏa mưu sát cả nhà Bill. Cô ta không dám ra ngoài, vừa ra khỏi cửa chỉ sợ có người nhận ra cô ta, nhổ nước miếng cô ta, ném đồ lên người cô ta. Cô ta cũng không dám về nước, sau khi cô ta và Lôi Dịch đính hôn, cô ta đắc tội sạch các thân thích nhà nghèo. Bọn họ hận không thể khiến cô ta thân bại danh liệt! Bạn bè thân thích không có ai muốn gặp cô ta, thậm chí bọn họ mắng cô ta hại bọn họ mất thể diện, hận cô ta khiến bọn họ trở thành trò cười để người khác châm biếm khi uống trà! Bọn họ coi cô ta là tiện nhân bẩn thỉu nhất trên đời này! Chỉ có cha mẹ, ông nội Sở Minh Y câm miệng không nói.

Một tiệc rượu, huyên náo mưa gió!

Tiệc rượu kết thúc, mưa tạnh gió hòa, Lăng Vi muốn tặng quà Diệp Đình, nhưng còn chưa nghĩ ra tặng cái gì, cô vắt hết óc suy nghĩ, cô muốn cho anh niềm vui bất ngờ, tặng gì tốt đây?

Sau khi Lý Bằng Phi trở về, Lăng Vi thường xuyên chạy qua Bộ sửa chữa.

Trải qua hơn nửa tháng tiếp xúc, Lăng Vi chỉ cảm thấy nhân phẩm Lý Bằng Phi đáng tin, là một người đáng tin cậy.

Sắp tới ba tháng thực tập của Lăng Vi, trước khi về nước, Lăng Vi trịnh trọng hẹn gặp mặt Lý Bằng Phi.

Trong phòng tràn an tĩnh, tiếng nước chảy róc rách, Lăng Vi nói rõ mục đích đến.

Lý Bằng Phi sửng sốt chừng nửa phút mới tỉnh hồn: “Cô là con gái của anh Phong, chị Nhã?”

Lăng Vi ngồi ngay ngắn.

Cô mỉm cười nhìn anh ta chốc lát, chậm rãi gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Lý Bằng Phi cả kinh!

Anh ta quan sát cô từ trên xuống dưới, khó trách thấy quen thuộc như vậy…

Một chớp mắt anh ta nhìn thấy cô trong tiệc rượu liền cảm thấy dường như anh ta biết cô!

Lý Bằng Phi sửng sốt: “Thì ra, cô là con gái của anh Phong và chị Nhã… vậy gần đây cô chạy qua Bộ sửa chữa chúng tôi…”

Lăng Vi thành thực đáp: “Em muốn biết chân tướng cha mẹ em bị hại!”

Bất thình lình ——

Ánh mắt Lý Bằng Phi trở nên man mác, biểu tình thống khổ. Tựa như rơi vào bóng tối… 12 năm qua, mỗi ngày mỗi đêm anh ta chịu đủ nội tâm hành hạ.

Lăng Vi nói: “Anh Bằng Phi, em muốn biết tình hình lúc đó, anh có thể nói cho em không?”

Lý Bằng Phi vẫn đang đi vào cõi thần tiên, hình như anh ta không nghe Lăng Vi nói.

Lăng Vi châm một chung trà cho anh ta: “Anh Bằng Phi, cha mẹ em đã qua đời 12 năm, em hy vọng anh có thể thoát khỏi chuyện này, em chỉ muốn biết tình hình lúc đó, em biết anh không liên quan tới chuyện này…”

“Không phải vậy! Chuyện này có liên quan tới tôi!” Không đợi cô nói xong, Lý Bằng Phi đột nhiên mở to hai mắt nhìn cô, vẻ mặt vạn phần hối tiếc.

Lăng Vi chấn động, tim đập thình thịch: “Anh nói… là ý gì?”

Lý Bằng Phi che mặt, cực kỳ thống khổ xoắn tóc mình.

Chương 372: Kì lạ 12 năm trước...(2)

Giọng buồn buồn của anh ta truyền tới: “Hôm đó anh Phong chị Nhã vốn không cần ra ngoài, cũng vì tôi đang kiểm tra xe cho họ, nói một câu: Trạm sửa chữa khu đông Dương Minh xảy ra vấn đề, bọn họ mới vội vả chạy tới.”

Tim Lăng Vi tăng tốc, cô siết chặt quả đấm.

Lý Bằng Phi ngẩng đầu, nhìn ra ngấm ngầm chịu đựng trong mắt cô, liền nói: “Nhưng thật kỳ lạ! Thời gian anh Phong và chị Nhã xảy ra chuyện, rõ ràng không đúng.”

Mặt anh ta đầy nghiêm túc, đưa tay cầm hai ly trà.

Anh ta chỉ một ly trong đó nói: “Cô nhìn đi, nơi này là công ty chính của chúng ta.” Anh ta đặt ly trà khác cách đó không xa, chỉ chỉ nói: “Nơi này là nơi anh Phong và chị Nhã xảy ra chuyện! Dựa theo tốc độ bình thường, từ công ty chính đến đây, căn bản chưa tới 10 phút. Nhưng thời gian bọn họ xảy ra chuyện là sau 20 phút, như vậy, trong vòng 10 phút này, bọn họ đi đâu?”

Tim Lăng Vi nhảy lộp bộp lộp bộp: “Lúc ấy anh không nói rõ vấn đề này cho cảnh sát sao?”

Lý Bằng Phi cười bi thương…

Trong mắt anh ta đầy thương cảm và tức giận: “Tôi nói thời gian này có vấn đề, quản lý cấp cao nội bộ công ty chúng ta chấp nhận suy đoán này của tôi, bọn họ lấy camera thu hình của cả công ty. Sau khi anh Phong và chị Nhã ra công ty, xe một mực đi về phía Bắc. Kỳ quái lạ có mấy camera thu hình đầu đường đều không ghi lại xe bọn họ!”

“Bị người ta xóa đi sao?”

“Tôi nghĩ vậy.” Lý Bằng Phi như có điều suy nghĩ nói: “Trạm sửa chữa khu đông Dương Minh rõ ràng ở phía Đông, tại sao bọn họ đi hướng Bắc? Có lẽ tạm thời nhận điện thoại gì. Nhưng sau đó cảnh sát điều tra, phát hiện điện thoại bọn họ không có lịch sử cuộc gọi khác. Nên chắc chắn là cảnh sát nói dối. Lúc ấy tôi sụp đổ! Tinh thần hoảng hốt, tôi cũng không xác định có phải trí nhớ tôi hỗn loạn hay không, thậm chí tôi hoài nghi mình rốt cuộc nói gì… Vì hướng Bắc cũng có một trạm sửa chữa, tên Lương Minh! Tôi cực kỳ hoài nghi chính tôi, lúc ấy rốt cuộc nói là Lương Minh hay Dương Minh… Cô có biết cảm nhận đó không? Mỗi ngày đều chất vấn mình, ngay cả chính tôi cũng khong thể chắc chắn, sao dám hy vọng xa vời người khác tin tưởng tôi?”

“Anh Bằng Phi, bất kể anh nói gì, chuyện này nhất định đã sớm mưu tính. Nếu không ba camera thu hình đầu đường sẽ không bị xóa sạch.”

“Nói vậy nhưng nếu tôi nói sai địa chỉ, anh Phong và chị Nhã gặp điều bất trắc… Tôi phải chịu trách nhiệm lớn nhất.” Anh ta nhìn Lăng Vi, trong mắt dâng lên hơi ướt, anh ta cầm chung trà lên uống, nhắm mắt nuốt nước trà xuống.

Lăng Vi rót ly trà kia cho anh ta: “Vậy tại sao cảnh sát không bắt giữ anh?”

“Vì không có chứng cứ… Tất cả những lời đó đều nói từ miệng tôi, hôm đó camera thu hình không ghi chép gì, cảnh sát liền không có chứng cứ chứng minh tôi trong sạch, cũng không có chứng cứ chứng minh là tôi phạm tội. Mười mấy năm qua, có người hoài nghi tôi, có người tin tưởng tôi.”

“Năm đó anh vì chuyện này mà ở biệt vô âm tín ở nhà một năm, phải không?”

Lý Bằng Phi cảm thấy nhục nhã hổ thẹn: “Đúng vậy… Năm đó, tôi cho là tôi cứ thế sụp đổ, sẽ không đứng lên nổi nữa. Sau đó, một vị tiền bối ở công ty đến nhà tôi, cầm tới một bằng khen anh Phong trao tặng cho tôi!”

Hốc mắt Lý Bằng Phi tràn ra một giọt nước mắt, anh ta chịu đựng nói: “Vị tiền bối kia nói với tôi, sở dĩ anh Phong chị Nhã quyết định để tôi kiểm tra xe cho bọn họ vì họ tín nhiệm tôi! Vị tiền bối kia còn nói, nếu chuyện này thật sự có liên quan tới tôi, anh Phong chị Nhã cũng tuyệt đối sẽ không trách tôi! Từ ngày tôi vào Long Đằng, từ một lính mới, trở thành một nhân viên sửa chữa ưu tú, anh Phong chị Nhã nhìn tôi trưởng thành, bọn họ giao mạng của họ vào tay tôi chính là tin tưởng tôi vô điều kiện! Cho nên tôi cẩn thận từng chút, loại bỏ bất trắc cho bọn họ! Tôi quả thực đã làm vậy!”

Chương 373: Đệ nhất phu nhân Đỉnh Phong Quốc Tế (1)

Một giọt nước mắt của Lý Bằng Phi rơi xuống, môi anh ta đang khẽ run.

Anh ta nhìn Lăng Vi, không biết làm sao.

Lăng Vi nắm tay đang run rẩy của anh ta: “Em sẽ tra ra chân tướng. Anh hy vọng em tra ra chân tướng không?”

Lý Bằng Phi đột nhiên lắc đầu: “Tôi không biết… Tôi muốn cô tra ra chân tương, nhưng tôi lại sợ… Tôi sợ thật sự là tôi phạm sai lầm!”

Anh ta chợt lâm vào bi thương khó mà tự kiềm chế, Lăng Vi nhìn anh ta. Mấy phút sau, anh ta mới lại kiên định nhìn Lăng Vi nói: “Nếu cô có thể tra ra chân tướng, vậy tôi ủng hộ cô! Nếu quả thật là tôi phạm sai lầm, cho dù cảnh sát không bắt tôi, tôi cũng nguyện ý đền mạng cho anh Phong chị Nhã!”

Lăng Vi nhìn anh ta chăm chú, hỏi: “Anh Bằng Phi, anh nói xe ba mẹ em từ công ty chính lái ra, luôn đi về hướng Bắc. Trong đó có mấy giao lộ không có camera thu hình, bọn họ có bạn bè gì gần đó không?”

Lý Bằng Phi không chắc chắn lắc đầu.

Suy nghĩ hồi lâu, mới nói: “Anh Phong chị Nhã tin tưởng nhân phẩm của tôi, nhưng tôi và bọn họ cũng không trao đổi nhiều. Tôi không biết bạn bè của bọn họ. Lúc ấy rất nhiều quản lý cấp cao đều làm thí nghiệm ở gần đó, mười mấy phút, xe có thể tới vị trí gần đó, cũng không có bạn bè thân thiết của bọn họ.”

“Anh có thể vẽ bản đồ lúc ấy lại cho em không?”

Lý Bằng Phi tìm tòi trong đầu chốc lát, lập tức cầm bút lên, nghiêm túc vẽ.

Anh ta vẽ hơi mơ hồ… áy náy nói: “Tôi chỉ nhớ nhiêu đây… Chi tiết cụ thể, tôi không nhớ rõ nữa. Đại khái có ba giao lộ, bây giờ sửa đường không giống trước kia, có lẽ hai con đường này cũng không còn.”

“Được, cảm ơn anh.” Lăng Vi cất bản đồ, ôm anh ta, sau đó tạm biệt,

Đi ra phòng trà, Lăng Vi hơi hoảng hốt.

Lý Bằng Phi có mấy phần thật giả? Rốt cuộc… có thể tin tưởng anh ta hay không?

Lăng Vi ngồi cạnh suối phun ở quảng trường, suy đi nghĩ lại về Lý Bằng Phi…

Với phán đoán ban đầu của cô, có thể tin Lý Bằng Phi 90%!

Lý Bằng Phi đúng là một người thận trọng, nghiêm túc. Nhưng anh ta cũng có khuyết điểm, quan niệm thời gian của anh ta không mạnh lắm. Từ đầu đến cuối, khi anh ta kể lại, ấn tượng thời gian của anh ta về thời gian rất mơ hồ, ví dụ như anh ta nói: mấy phút, mười mấy phút, hai mươi mấy phút, nhưng khi nói đến giao lộ, anh ta có thể nói rõ ba giao lộ, ngay cả tuyến đường cũng có thể vẽ rõ ràng.

Còn nữa, từ ngữ ảnh hưởng rất lớn tới toàn bộ sự việc, ví dụ như: Chạy hướng Bắc, trạm sửa chữa Dương Minh và Lương Minh.

Những từ này, anh ta đều nhớ cực kỳ rõ ràng.

Đã từng có người thí nghiệm, nếu một người đàn ông nói dối, một tuần có thể nhớ, nhưng một tháng sau sẽ mơ hồ.

Một năm sau liền quên mất.

Ba mẹ cô qua đời 12 năm, Lý Bằng Phi vẫn có thể nhớ tình cảnh lúc đó, thậm chí chi tiết nho nhỏ, chứng tỏ anh ta thật sự trải qua những chuyện kia, cho nên, những chi tiết nhỏ này mới có thể khắc thật sâu trong đầu anh ta!

Nếu anh ta đã từng nói dối, một ít chuyện sẽ dễ trở nên mơ hồ và bị quên mất.

Cũng sẽ không có thể nói rõ ràng mọi chuyện như hôm nay!

“Haiz ——” Lăng Vi thở dài, ngực khó chịu.

Vì ảnh hưởng của tâm tình, cô cũng không dám chắc chắn Lý Bằng Phi chân thật bao nhiêu. Điều duy nhất có thể chắc chắn là Lý Bằng Phi thật sự đau lòng, bi thương vì ba mẹ qua đời.

Chương 374: Đệ nhất phu nhân Đỉnh Phong Quốc Tế (2)

Lăng Vi cầm bản đồ và clip thu hình đi tìm Diệp Đình. Trước khi Lý Bằng Phi tới, cô đã giấu một máy thu hình trong phòng trà.

Lời Lý Bằng Phi vừa nói, cô ghi lại tất cả.

Cô tin tưởng, với lý trí và kinh nghiệm của Diệp Đình, nhất định có thể đưa ra phán đoán chuẩn xác hơn cô.

Mắt cá chân cô bị trật khớp vẫn chưa lành hoàn toàn, nhưng đã bỏ thạch cao, chân còn có thể miễn cưỡng đi mấy bước. Cô chống gậy, cuối cùng không vụng về như trước nữa. Lần này chân rất nhanh, công lao lớn nhất là thuốc đặc hiệu thần kỳ Diệp Đình mang về, sau khi bôi thuốc, giảm sưng rất nhanh. Nghe nói là… Quân Dương cho. Còn có cánh tay cô, sau khi dùng thuốc này đã hoàn toàn có thể cầm bút vẽ.

Đi tới cửa cao ốc chi nhánh Đỉnh Phong Quốc Tế, cô chần chừ có nên đi vào hay không.

“Vị tiểu thư này, xin hỏi cô có hẹn trước không?” Trong đại sảnh, có một phụ nữ xinh đẹp bị mời ra ngoài.

Bởi vì… không có hẹn trước.

Lăng Vi thầm nghĩ: “Muốn gặp Diệp Đình còn phải hẹn trước…”

Cô suy nghĩ, lấy điện thoại ra, gọi cho Diệp Đình.

Nhưng Diệp Đình không bắt máy. Khoảng thời gian này, dường như anh đang thu mua công ty gì, nhất định bận rộn muốn chết. Có lẽ còn đang mở hội nghị quan trọng…

Lăng Vi cầm điện thoại, vừa muốn xoay người đi, bỗng nhiên nghe có người gọi: “Phu nhân, cô đến rồi!”

Lăng Vi ngẩng đầu, chỉ thấy trong quầy lễ tân có hai tiểu mỹ nữ đang đánh giá cô. Một tiểu mỹ nữ trong đó còn cầm tấm hình, nhìn cẩn thận.

Sau đó, kinh ngạc liên tục cúi người với Lăng Vi: “Phu nhân, đúng là cô đến rồi!”

Lăng Vi cả kinh.

Sau đó, tiểu mỹ nữ bỏ hình xuống, gọi nội tuyến, kích động nói: “A May, phu nhân đã tới, mau dẫn phu nhân lên lầu!”

A May lập tức từ trên lầu đi xuống, dẫn Lăng Vi lên phòng làm việc của Diệp Đình ở lầu 60.

Trước khi Lăng Vi đi lên, nhìn lướt qua hình trong quầy lễ tân…

Lại là tấm hình tự sướng của cô và Diệp Đình!

Chính là tấm hình cô đăng lên “Facebook”.

Trong hình, biểu tình của Diệp Đình… rất say mê, ánh mắt mê ly cực kỳ mê người!

Còn chính cô, cười rất ngọt ngào…

Lăng Vi囧 囧 đi vào thang máy, nhẹ giọng hỏi A May: “Mọi người còn cố ý tải hình tôi xuống?”

A May hé miệng cười: “Không phải chúng tôi cố ý tải xuống, là boss đại nhân cố ý gửi hình cho chúng tôi.”

Nói xong, bản thân không nhịn được vui vẻ trước, nói tiếp: “Boss đại nhân sợ chúng tôi thất lễ với cô, nên cố ý dặn dò, nếu không hẹn trước, cô tới công ty, chúng tôi nhất định phải đánh bóng mắt, mời cô vào. Bất kể là anh ấy đang họp hay đang tiếp khách hàng quan trọng, đều phải giữ cô lại, hơn nữa phải phục vụ chu đáo. Nếu không…”

“Nếu không thế nào?” Lăng Vi hỏi.

A May làm động tác cắt cổ: “Nếu không, chúng tôi nhất định phải chết!”

“…” Lăng Vi toét miệng hỏi: “Có nghiêm trọng vậy sao? Tính tình Diệp Đình rất tốt nha…”

“Hả?” Nghe lời này của cô, A May kinh ngạc!

Hai vai cô ta run rẩy, không tưởng tượng nổi nói: “Phu nhân, năng lực chống chọi của cô thật mạnh nha! Boss đại nhân nổi danh Diêm La mặt lạnh đó! Anh ấy hung tàn với chúng tôi! Lúc anh ấy tức giận, tiếng gào kia có thể làm cả cao ốc chấn động đến sụp luôn!”

“Không phải chứ?” Lăng Vi cười, trêu chọc: “Boss nhà các cô muốn đập lầu không cần dùng bom mà dựa vào gầm thét à?”

“Ha ha…” A May che miệng cười lên. Sau đó kinh sợ run vai: “Là thật!”

Lăng Vi sờ gáy lạnh cóng, thật sự cảm thấy Diệp Đình trừ miệng độc ra, tính cách vẫn rất ôn hòa nha, A May lại nói anh như ma quỷ vậy?

Chương 375: Yêu là ẩn nhẫn...(1)

“Tinh…”

Thang máy dừng ở tầng 60, A May lập tức thay đổi thành thái độ nghiêm cẩn.

Cô ấy cười tao nhã, ngọt ngào nói: “Phu nhân, người chờ một lát, tổng giám đốc gặp khách xong sẽ tới, thời ghan còn chừng 30ph, tôi lấy cho ngài ly café, người có thể xem tạp chí hoặc là đánh bi-a hay nghe nhạc, khu nghỉ ngơi có để sẵn laptop, người có thể lên mạng chơi trò chơi…”

“Cảm ơn, vất vả cho cô rồi.” Lăng Vi gật đầu, ngồi xuống trước máy tính, bản thảo truyện tranh của cô đã kéo dài lâu rồi, độc giả và biên tập sắp phun chết cô rồi. Vì cánh tay bị thương vẫn kéo dài không vẽ, hiện tại cô phải nắm chắc thời gian bổ sung cho xong.

A May bưng một ly café nóng tới rồi ra ngoài, Lăng Vi đánh gía căn phòng nghỉ, diện tích rất lớn, có hòn non bộ giả, có nước chảy, có nhiều phương tiện giải trí.

Mấy trăm mét vuông mà chỉ có một mình cô…

Lăng Vi ngồi xuống mở mail, tải bản thảo truyện tranh xuống máy tính, chuyên chú thay đổi bản thảo.

Đúng là phải thay đổi thật…

Trong đầu cô không tự giác hiện ra lời nói vừa rồi của Lý Bằng Phi, tâm tình lại ủ dột, ép cô sắp không thở nổi.

Nghĩ cái khác đi…

Cô cố gắng dời lực chú ý, nghĩ nên đưa quà gì cho Diệp Đình đây?

Mở giao diện trò chuyện với Hạ Tiểu Hi, cô đánh mấy chữ gửi qua: “Hi Bảo bối à, chị muốn tặng quà cho Diệp Đình lại không biết đưa gì mới phù hợp…”

Hạ Tiểu Hi nhanh chóng gửi lại: “…”

“Hiện tại hai người đang ở trạng thái quan hệ nào?”

“Tốt lắm, chị thích anh ấy…” tuy ở đầu kia Hạ Tiểu Hi không nhìn thấy nhưng cô vẫn giơ tay che đôi má ửng hồng.

“Òa…”

Bên này Lăng Vi có thể cảm nhận được chữ Òa này của Hạ Tiểu Hi bạo phát uy lực như năng lượng nguyên tử như thế nào.

“Má ơi…ngược chết chó độc thân em rồi.” Hạ Tiểu Hi gửi tới icon cắn khăn tay hỏi: “Phát triển đến bước nào rồi hả?”

Lăng Vi cắn răng gõ: “Ôm ôm, hôn nhẹ, còn lại chưa có gì cả…”

“Hả… còn chưa lên giường sao?” sau đó lại gửi tới một đóng icon đỏ mặt, không chịu nổi, em còn là trẻ con, em thuần khiết không hiểu gì hết…

Lăng Vi gửi tới icon thắt cổ: “Chân chị bị thương, anh ấy không đành lòng chạm vào chị, chờ chân chị tốt, chị sẽ hạ gục anh ấy.”

“Mẹ ơi…” Hạ Tiểu Hi gửi icon chảy máu mũi, cười nắc nẻ: “Em phải nhanh đi bổ sung chút chỉ số thông minh…” Lăng Vi nâng trán, tiểu Hi bị dọa u mê rồi, nói năng lộn xộn.

Một phút sau, rốt cuộc Hạ Tiểu Hi cũng bình thường trở lại, gửi tới một câu: “Vậy chị định đưa quà gì đây, tắm rửa sạch sẽ đóng gói, thắt nơ bướm đưa cho anh ấy, anh ấy sẽ vui hỏng mất.”

“…”

Lăng Vi nhìn dòng chữ, hơn nửa ngày mới gõ được chữ: “Được…”

Tắt khung trò chuyện, cô nghĩ nghĩ lại gửi tin nhắn cho Tạp Nhã, dù sao Tạp Nhã và Diệp Đình quen nhau đã lâu: “Nhã Nhã, tôi muốn tặng quà cho Diệp Đình lại không biết đưa gì… hình như anh ấy chẳng thiếu gì, tôi lại muốn tặng gì đó thật sáng tạo, cô có đề nghị gì không?”

Tạp Nhã đáp lại nhanh như Hạ Tiểu Hi vậy, nháy mắt tin nhắn gửi tới: “Hả? Tình huống gì? Phát triển đến giai đoạn tặng quà rồi hả?”

“…” Lăng Vi che mặt: “Ừ, đến đó rồi.”

Một hồi lâu tạp nhã mới nhắn lại: “Đình ca rất yêu cô…”

“Thế nào? Sao đột nhiên lại nói như vậy?”

Chương 376: Yêu là ẩn nhẫn...(2).

1 phút sau Tạp Nhã gửi tới một câu thâm ý, chỉ ngắn ngủi mấy chữ “Thích là sao cũng được mà yêu là ẩn nhẫn…”

Lăng Vi nhìn chằm chằm mấy dòng chữ, đột nhiên đầu óc không nghĩ được. Thích một người, lúc nào cũng đoán được, muốn giữ lấy, muốn tùy ý, tận tình. Mà yêu… là có nặng nhẹ, như khắc ghi trong lòng.

Yêu sâu sắc làm cho người ta hiểu được tôn trọng, hiểu được thưởng thức, hiểu được quý trọng, hiểu được nhẫn nại.

Anh yêu cô, cho nên không đành lòng nhìn cô chịu khổ, liền để mình chịu ủy khuất…

“Ừ, tôi biết, cảm ơn…”Lăng Vi tắt điện thoại, lúc này mới phát hiện cô đang cầm bút viết một chữ ‘yêu’ ở trên giấy.

“Cạch…” Diệp Đình mở cửa phòng ra, có người từ trong phòng làm việc đi tới.

Lăng Vi nhanh chóng lật tờ giấy, xếp lại, cho vào trong túi xách.

Có người đi vào.

Lăng Vi ngẩng đầu chỉ thấy Diệp Đình thoải mái đi tới, thấy anh vui vẻ như vậy nhất định chuyện công việc rất tốt.

Ánh mắt Diệp Đình long lanh nhìn cô chằm chằm, anh cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới cô sẽ ở đây.

Lăng Vi đẩy máy tính ra đứng lên.

Trong mắt Diệp Đình đầy ý cười, nhanh chóng đi về phía cô.

Người đàn ông trung niên đi cùng Diệp Đình như phát giác gì đó vội vàng đánh giá Lăng Vi: “Vị này là… chẳng lẽ là phu nhân vừa rồi cậu nhắc tới?”

Đôi mắt Diệp Đình đầy ý cười nhìn chằm chằm Lăng Vi, ngay cả người nọ nói gì cũng không nghe thấy.

Anh đi tới nắm lấy tay cô, ôm cô vào lòng cúi đầu nhìn cô: “Em đến tìm anh chẳng thèm báo trước cho anh, là muốn cho anh kinh hỉ sao?”

Lăng Vi ngẩng đầu, mặt mày đầy ý cười nhìn anh: “Đúng nha, cho anh kinh hỉ đó.” Hô hấp của anh nóng hổi phả xuống mặt cô.

“Em ngoan ngoãn như vậy anh phải khen thưởng cho em.” Đột nhiên anh ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn cô đến khi cô mềm nhũn trong lòng anh mới thôi.

Lăng Vi đỏ mặt, dùng cánh tay huých anh “Anh còn có khách đấy…” cô nháy mắt ra hiệu về phía người đàn ông kia, lúc này Diệp Đình mới phản ứng lại, còn chưa giới thiệu hai người.

Jayson đứng phía sau Diệp Đình muốn trừng lồi cả mắt, lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Boss nhà anh ta mất đúng mực.

“Haha… Diệp tiên sinh và phu nhân đúng là vợ chồng tình thâm nha.” Người đàn ông trung niên không ngại, đi tới vươn tay tự giới thiệu: “Kẻ hèn này họ Hà, là người sáng lập công ty trò chơi Hoa Nhã, haha… Diệp phu nhân nội ngoại kiêm tu, tài hoa hơn người, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.”

***Nội ngoại kiêm tu: “Bên ngoài có tài hoa, bên trong có nội hàm

“Hoa Nhã sao?”

Lăng Vi có chút kinh ngạc, Hoa Nhã là công ty trò chơi vô cùng nổi tiếng. Ở trong nước tuyệt đối là lão đại trong ngành.

Nghe nói hiện tại đang tiến quân ra thị trường quốc tế.

Hoa Nhã vừa mới cho ra trò chơi ‘ thần điện’, cô là fan trung thành của trò chơi này.

Lăng Vi cực kì yêu thích, lễ phép bắt tay: “Hà tổng, xin chào ngài, tôi và bạn mình đều thích trò chơi của Hoa Nhã, ‘ thần điện’ có giao diện cực kì xinh đẹp, quen biết ngài đúng là cực kì vinh hạnh.”

Cô nói những lời này thật sự không sai, cô, tiểu Hi và Thiên Mặc đều chơi, đây là game siêu cấp hot, hơn nữa chơi còn có thể kiếm ra nhân dân tệ.

Chỉ là cho tới bây giờ cô vẫn không nghĩ tới Diệp Đình còn đầu tư chế tác trò chơi?

Lúc này lão tổng Hoa Nhã Hà tiên sinh vỗ cái bụng phình to của mình, vô tình quét mắt máy tính, nhìn thấy Lăng Vi đang sáng tác truyện tranh.

“Oà, đây là tác phẩm của Diệp phu nhân sao?” ông chủ Hà nhìn chằm chằm màn hình máy tính, đây là bộ truyện tranh Diệp tiên sinh muốn bỏ 2 triệu tiền vốn xuất bản sao?

Chương 377: Tất cả vì em mà rải đường tốt nhất (1)

“Đúng thế, đó là tác phẩm của tôi.” Lăng Vi cười đáp.

“Tôi có thể xem không?” Hà tiên sinh thấy cô gật đầu, cầm chuột lật trang truyện, kinh ngạc nói: “Tranh vẽ thật đẹp, nhân vật rất hấp dẫn. Khó trách Diệp tiên sinh muốn khai phá trò chơi từ nó… đúng là…”

“Khụ khụ - -” Diệp Đình ho khan hai tiếng.

Hà tiên sinh giật mình biết mình nhiều lời... Diệp tiên sinh không muốn để cho phu nhân biết cậu ấy đầu tư.

Ông vội vàng cười nói: “Không tệ! Không tệ! Diệp phu nhân thật sự là đất thiêng nảy sinh hiền tài, tài hoa hơn người mà! Công ty chúng tôi đang muốn chọn một bộ truyện tranh đổi thành trò chơi, hy vọng sau này chúng ta có cơ hội hợp tác.”

Không chờ Lăng Vi nói chuyện, Diệp Đình đã nói: “Ông chủ Hà, có vừa lòng với tác phẩm của vợ tôi không?” Rõ ràng lời này được nói ra lại khiến ông chủ Hà nghe ra được sự kiêu ngạo và tự tin.

Ông chủ Hà vội vàng cười: “Diệp tiên sinh, anh nói gì thế, tác phẩm của phu nhân rất tuyệt, có thể nhìn trúng Hoa Nhã chúng tôi thì đó mới là chúng tôi cầu còn không được.”

Diệp Đình vừa lòng gật đầu.

Lăng Vi rất muốn cười… nhìn bộ dạng quần lâm thiên hạ này của Diệp Đình, ai dám nói không được chứ?

Dù trong lòng nghĩ thôi nhưng cũng không thể nói ra ngoài chứ?

Trò chơi của Hoa Nhã nhà người ta phần lớn đều cải biên tác phẩm nổi tiếng trên mạng hoặc truyện tranh, cô là con tôm nhỏ không có danh tiếng, nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.

Ông chủ Hà cười haha, Diệp Đình đạt được mục đích của mình, đột nhiên trong đầu ông chủ Hà xoay chuyển.. trong đầu… nảy ra chủ ý.

Ông ta nhìn Lăng Vi: “Con người của tôi ấy, thích nhất là đánh bi-a. Tôi có nhiều mối hợp tác cũng qua đánh bi-a mới thành, không bằng lão già tôi chơi với phu nhân một ván, nếu phu nhân có thể thắng tôi một ván, chúng ta xem như hợp tác thành công, được không?”

Suýt chút nữa Lăng Vi phu ngụm máu.

Chơi kiểu gì vậy?

Không nhìn kĩ thuật vẽ của cô, không nhìn tình tiết truyện của cô, ngược lại muốn xem kĩ thuật đánh bi-a của cô, nói cái gì vậy?

Lăng Vi nhìn ông chủ Hà, không thể tin nổi.

Giống như đang hỏi: “Ông thật sự không phải đang đùa tôi đấy chứ?”

Ông chủ Hà trịnh trọng gật đầu: “Phu nhân vẽ tranh tôi đã xem qua, cực kì thích hợp phong cách của công ty chúng tôi, chẳng qua ông già tôi có ham mê khác, nếu không đánh bi-a thắng tôi, tôi sẽ không vui.”

Lăng Vi muốn ngất rồi.

Ngược lại Diệp Đình rất vui, nhanh chóng để trợ lý Jayson chuẩn bị bóng.

“Phu nhân, mời cô trước…” Hà tiên sinh ra thủ thế mới Lăng Vi.

Trong lòng Lăng Vi quả thật muốn rít gào, giống như có hàng triệu con heo trừng đang lăn lộn trong bẫy.

Bởi vì căn bản cô không biết chơi bi-a, làm sao mà qua đây?

“Đừng sợ, lão Hà mờ mắt, nhất định em có thể thắng ông ấy. Ông xã coi trọng em.” Diệp Đình đưa gậy cho cô, chỉ chỉ quả bóng trắng.

Lăng Vi quẫn bách đi tới bàn bi-a.

Đối diện với quả bóng trắng, cô đánh một gậy.

Lão Hà cười haha khen: “Hậu sinh khả úy.”

Kết quả vừa nói xong… mới phát hiện… bóng chẳng vào lỗ nào.

Không chỉ không vào mà còn lăn lông lốc dưới đất.

“Ối… ngựa mất móng. Phu nhân quả nhiên là thiên phú dị bẩm…”

Trái tim lão Hà tan vỡ…Jayson dựng ngón tay cái, là ông chủ ngài trâu bò, ông nói lời này có lỗi với lương tâm không?

Trong lòng Lăng Vi gào thét,… cô đâu phải là ngựa mất móng, cô là con ngựa từ đầu đã chẳng có chân có được không? Lăng Vi không nhịn được mỉm cười, tâm tình ủ đột cũng vui vẻ hơn.

Diệp Đình thấy cô mỉm cười liền đi tới cạnh cô xoa tóc cô.

Chương 378: Tất cả vì em mà rải đường tốt nhất (2)

Jayson nén cười nhặt bóng lên đặt lên mặt bàn, đến lượt lão Hà đánh bóng.

“Haiz… nhìn tôi này…” lão Hà cười haha, thầm nghĩ… kĩ thuật này của cô ấy… làm sao mới để cô ấy thắng được đây?

Ông ấy nhìn Diệp Đình một cái, bốp… đánh trúng quả bóng trắng, quả màu trắng đụng vào quả màu vàng.

Quả cầu… lăn… lăn đến trước miệng lỗ thì dừng lại.

Bóng trắng không vào.

Không tệ. Diệp Đình vui vẻ gật đầu. Kĩ thuật của lão Hà khá cao, vị trí này đánh rất tốt, Lăng Vi chỉ cần đụng một cái là bóng có thể vào.

Bóng này, đánh hay lắm.

Lão Hà thấy Diệp Đình vừa lòng gật đầu, tảng đá trong lòng rơi xuống.

Thầm nói: “Cậu muốn truyện tranh của bà xã nhà cậu làm thành trò chơi, cần lao lực đến vậy sao? Trực tiếp làm luôn không được sao? Chơi trò này làm cái gì chứ? Haiz, hiện tại người trẻ tuôi ấy.. thật làm cho người ta không hiểu mà…”

Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng ông tuyệt đối không nói ra đâu.

Diệp Đình là cha mẹ cơm áo của ông đấy, cậu ta bỏ ra 2 triệu để chuyển thể truyện tranh của Lăng Vi, đó chính là đại thần tài của ông, cho nên… thắp hương mà cúng thôi.

Lúc này đến lượt Lăng Vi đánh bóng.

Đám người đều nhìn cô, lão Hà đánh quả bóng vàng đến gần miệng lỗ rồi, cô chỉ cần đụng nhẹ là vào.

Quả dễ dàng.

Nhưng mà… Lăng Vi chưa bao giờ chơi trò này… hoàn toàn không. Nên đánh thế nào đây.

Cô nhìn một chút…

Càng cảm thấy quả bóng vàng quá xa, không làm sao mà đánh trúng. Đánh quả màu xanh cạnh màu trắng đi.

Ba người bên cạnh quẫn bách.

Thậm chí quy tắc chơi cô cũng không biết.

Quả thật Jayson hỗn độn rồi nhưng mà tổng giám đốc đang ở đây, anh ta không dám cười mà chỉ có thể kìm nén..

9 quả bóng, bắt đầu đánh từ số ít nhất, cũng là đánh từ số 1 đến số 9…

Cô ấy thì hay rồi, chơi một phát luôn quả số 6… kết quả đánh quả số 6 bay mất, quả bóng số 6 rơi xuống đất, đụng nền đá cẩm thạch kêu coong coong…

Quả thật Jayson nén cười sắp không nhịn được rồi.

Vốn lão Hà cũng chuẩn bị một bụng lời khen Lăng Vi.

Nhưng mà… hiện tại…

Jayson cùng lão Hà quả thực muốn khen ngợi cũng không biết nên khen ngợi như thế nào rồi...

Diệp Đình bình tĩnh vỗ tay: “Không tệ, đi tốt lắm, rất có tiềm chết chơi bóng. Nếu mạnh một tí nữa thì có thể vào rồi.”

Jayson thật bội phục ông chủ nhà mình.

Quả nhiên người ta có thể làm ông chủ còn anh ta chỉ có thể là trợ lý. Công lực trợn mắt nói dối căn bản không thắng nổi người ta.

Jayson nhặt quả bóng số 6 lên, đến lượt lão Hà.

Lão Hà đánh cộp trúng quả bóng trắng, quả trắng đụng quả số 2 đi tới lỗ nhưng vẫn chưa vào, còn để quả trắng dừng cạnh quả số 2.

Bởi vì ông đã thăm dò được chiêu của Diệp phu nhân… cô sẽ đánh quả nào gần nhất.

Quả nhiên, Lăng Vi vui vẻ vội vàng cầm gậy, bốp… đánh quả số 2 vào lỗ.

Jayson mừng như điên: “Phu nhân uy vũ, phu nhân tuyệt quá, Phu nhân thật giỏi.”

Lão Hà ở bên cạnh lau mồ hôi, ông đã quên… quả số 1 còn chưa vào thì vào số 2 cũng vô dụng. Nhưng nhìn hai người bên cạnh mở mắt to trừng mắt nhỏ làm như không phát hiện, ông cũng chỉ có thể ngậm miệng làm bộ như không biết.

Chờ Lăng Vi đánh quả màu lam rơi xuống đất, lão Hà mới bắt đầu như bóng cho cô.

Đánh tới đánh lui 30ph, lão Hà run chân, Lăng Vi tốn chín sức trâu hai sức hổ đánh loạn xì ngầu vào lỗ.

Lão Hà nhanh chóng ném cây gậy: “Lão già tôi thua.”

Rõ ràng là thua, nhưng mà tại sao Lăng Vi lại cảm thấy ông ấy vui vẻ như vậy?

Không chỉ vui vẻ… còn có chút cảm giác như tôn Ngộ Không bị áp bách năm trăm năm... Đột nhiên giải thoát vậy?

“Phu nhân! Cô thật sự là quá lợi hại rồi! Lão Hà tôi đúng là vô địch thiên hạ không nghĩ tới hôm nay thua trong tay phu nhân… hổ thẹn, hổ thẹn…”

Trong lòng lão Hà vô cùng hối hận, ai bảo ông cứ đề nghị chơi bi-a làm gì, ông nên nói thẳng chơi đoán số, chơi đá,kéo cho xong việc…

Chương 379: Bên bờ núi cao mưa gió cùng chịu (1)

Lăng Vi quẫn bách nói: “Ông quá khen…”

“Đâu có, đâu có, nếu lão già tôi đồng ý ký hợp đồng với cô, cải lương không bằng bạo lực, hôm nay kí luôn đi thôi.”

Lão Hà và Lăng Vi kí hợp đồng xong thì muốn chạy trốn như điên.

Diệp Đình nói: “Không tệ mà, chơi bi-a có thể nói chuyện làm ăn, ông mạnh hơn tôi nhiều.”

Lăng Vi quẫn bách nhìn anh, thầm nghĩ: Nếu người ta không nể mặt anh thì em thua sạch…

“Cái đó… em có việc muốn tìm anh nói chuyện.” Lăng Vi khoác tay Diệp Đình kéo anh vào văn phòng.

Jayson thấy phu nhân nhiệt tình như lửa quấn lấy Boss nhà anh ta, trong lòng an ủi: Không uổng phí Boss nhà anh ta vì phu nhân mà sắp xếp những thứ tốt nhất…

May mắn, cô gái Lăng Vi này không phải không chịu để tâm.

Nếu không chẳng phải anh ta phải khóc chết thay Boss nhà anh ta hay sao?

Jayson vội vàng khóa cửa, thông tri cho bộ phận thư kí hoãn lại hành trình tiếp theo… tránh cho quấy rầy chuyện tốt của hai người… bởi vì Boss đã trịnh trọng giao phó, phàm là có chuyện liên quan đến phu nhân thì phải ưu tiên trên hết. Boss nhà anh ta không sợ đắc tội với khách hàng vì trình độ của ngài ấy chỉ có ngài ấy chọn người chứ không ai dám chọn ngài ấy…

Trong văn phòng đột nhiên Lăng Vi thở dài.

Diệp Đình lại gần cô chỉ thấy cô ngồi trước máy tính, cắm usb vào máy.

Sau đó cô mở một clip… sắc mặt càng ngưng trọng.

Diệp Đình nhìn cô sau đó mới nhìn clip.

“Em đã gặp Lý Bằng Phi?”… nháy mắt Diệp Đình cảm thấy thì ra là vừa nãy cô cười miễn cưỡng không muốn cho người khác thấy cô đang khó chịu, còn biểu hiện cực kì tự tại, nhẹ nhàng.

Ánh mắt Diệp Đình trầm xuống: “Không vui sao không trực tiếp nói cho anh?” Diệp Đình có chút tức giận, vừa nãy anh còn đùa cô như vậy… không biết trong lòng cô đau khổ thế nào.

“Không phải… anh nhìn trước đi, em rất cần ý kiến của anh.”

Diệp Đình thay đổi tầm mắt nhìn chằm chằm clip, vốn anh có thể tra giúp cô nhưng mà có một số việc anh không muốn nhúng tay quá nhiều. Ví dụ như chuyện này, nhất định Lăng Vi muốn tự mình biết rõ chân tướng. Cho nên anh vẫn bàng quan.

Diệp Đình ngồi trên ghế, nhìn xong clip, anh ngước mắt nhìn Lăng Vi: “Thả lỏng tâm tình, sớm muộn gì chân tướng cũng sẽ phơi bày. Tâm tình của em cứ ủ dột như vậy, sớm hay muộn cũng suy sụp. Em nghĩ một chút đi, ba mẹ em hy vọng em sống yên bình, vui vẻ hay là như hiện tại buồn bực không vui?”

Trái tim Lăng Vi nhảy dựng lên, từ 10 tuổi bắt đầu cả ngày lẫn đêm cô đều bị chuyện ba mẹ qua đời mà bị hành hạ tâm lý, hiện tại chân tướng sắp phơi bày, trong lòng cô thật không biết là cảm giác gì.

Diệp Đình còn nói: “Em muốn điều tra chân tướng, muốn biết rõ sự thật không phải là để tâm tình của mình bị trói buộc, em phóng khoáng trong công việc, ở dưới hòang tuyền bọn họ mới có thể vui vẻ…”

Cô nhìn vào mắt anh, anh cũng nhìn cô, một lúc sau cô mới cầm lấy tay anh: “Anh nói đúng… em phải nghĩ thông suốt thoải mái sống tốt.” Nhưng mà làm gì đơn giản như nói được.

“Phù…” nhưng dù sao lời này cũng có chút hữu kích, lúc cô nói xong câu này đột nhiên cảm giác trong lòng buông lỏng hơn.

Trong nháy máy cô cảm thấy tảng đá lớn trong lòng như phịch mà rơi xuống đất. Đúng thế, cô phải nghĩ thông suốt sống thoải mái…

“Qua đây ngồi đi…” Diệp Đình vỗ vỗ chân mình.

Lăng Vi cắn môi nói: “Quần tây của anh thẳng như vậy, ngồi lên sẽ có nếp nhăn, khó coi lắm. Lát nữa anh còn phải đi họp…”

“Không sao, ngồi sẽ không nhăn.”

“Vợ chồng già, em còn sợ cái gì?” Thấy cô do dự, anh bất mãn đứng lên, một tay kéo cô ôm vào ngực ngồi xuống.

Chương 380: Bên bờ núi cao mưa gió cùng chịu (2)

Hai tay anh ôm lấy cô, anh dán vào tai cô nói: “Có chuyện không vui thì phải nói vói anh, không cần ngây ngốc phiền muộn trong lòng, biết không? Ông xã sẽ bảo vệ em, thay em chia sẻ, đây là tin tưởng mà vợ chồng nên cố. Bất cứ gánh nặng nào cũng có thể đặt lên vai anh, mặc kệ chuyện gì xảy ra, anh đều cùng em đi đến cuối con đường mặc kệ mưa gió, nhớ không?”

Lăng Vi mềm mại nằm trong lòng anh, anh tay anh rất có lực, hơi thở nam tính bao phủ người cô khiến cho cô cảm giác an toàn.

Đột nhiên cô rất muốn khóc lại cố gắng kìm nén. Bàn tay anh xoa mặt cô, hôn lên vành tai cô, ba mẹ đã mất ở trong lòng cô tạo nên đau đớn trong cô, đối với tương lại bàng hoàng không xác định, đối với chân tưởng chư rõ vẫn còn mê mang nhát mắt như được phóng thích, được cởi bỏ.

Cô nghiêng đầu nhìn anh chằm chằm hỏi: “Anh thấy thế nào? Anh cảm thấy Lý Bằng Phi nói có thật không?”

“Không vội, để anh nhìn lại đã.”

Diệp Đình nhìn clip mấy lần nữa.

Cằm đặt lên vai cô, hai tay ôm cô vào lòng như sợ cô bay mất.

Bị anh ôm với tư thế cưng chiều như vậy, Lăng Vi cảm thấy vô cùng uất ức.

Nhưng nói thật thì… cảm thấy say mê.

Cực kỳ ấm lòng.

Bây giờ cô cần nhất không phải là an ủi, không phải lời nói ngọt ngào.

Mà là… muốn một cái ôm ấm áp, giống như lúc này anh đang ôm cô vậy, còn hơn thuốc chữa thương hữu hiệu nhất thế gian. Cô dán mặt gần mặt anh, trong lòng mềm mại như nước suối, may mắn biết bao khi cô khó chịu nhất, bất lực nhất lại có anh thương yêu, làm bạn bên cạnh, thật tốt.

Diệp Đình xem clip mấy lần, anh tắt clip. Hàng mi dài cụp xuống che đi ánh mắt như đang tự hỏi.

“Thế nào? Anh cảm thấy lời Lý Bằng Phi nói có mất phần thật giả?”

Diệp Đình nhàn nhạt nói: “Anh chưa bao giờ suy đoán vô cớ, muốn biết rõ chân tướng thì phải tìm được chứng cứ…”

Lăng Vi nhìn anh, hoàn toàn không có ý tưởng: “Làm sao mà tìm đây?”

Anh lại gần cô: “Nhìn ông xã đây.”

“Được…” cả người cô dựa vào anh, cả tấm lưng dựa vào lồng ngực anh, hoàn toàn là tư thế ỷ lại. Trong lòng Diệp Đình nở hoa, hôm nay cô dịu dàng yếu ớt như vậy, giống như chị đụng một cái là có thể tan ra. Ánh mắt ngập nước đau lòng lại muốn che giấu. Nhưng mà sao anh có thể không nhìn ra đây…

Anh hiểu cô bao nhiêu thì cảm nhận được bây nhiêu.

Anh rất hiểu tâm tình của cô, thậm chí là bị lây nhiễm… anh có thể hiểu cô mẫn cảm, có thể hiểu tâm tình cô bị áp lực, nếu hôm nay đột nhiên có người nói cho anh mẹ anh ở đâu anh cũng sẽ khẩn trương, yếu ớt như vậy.

Anh gõ gõ trên máy tính, Lăng Vi không ầm ĩ hỏi anh mà lẳng lặng chờ đợi.

Diệp Đình gọi điện thoại để người ta điều tra máy ghi hình ba con đường kia. Lăng Vi có chút lo lắng, mười hai năm trước ghi hình… không biết có tìm được hay không? Hơn nữa chôỗ ba mẹ cô đi qua đều bị cắt hết máy ghi hình…

Hai người chờ điện thoại.

Lăng Vi nhíu mày thành một hàng.

Anh đưa tay vuốt lên mi tâm của cô: “Không cần như vậy, không muốn nhìn em nhíu mày chút nào.”

Lăng Vi cắn môi, dán mặt lên má anh rầu rĩ không nói gì.

Diệp Đình đưa tay vuốt ve đôi môi cô, anh nâng cằm cô lên dịu dàng hôn xuống, phảng phất như truyền sức mạnh của anh sang cho cô, cô bị hôn mà nước mắt muốn rơi xuống.

Trong lòng cô đau đớn không chịu nổi.

Anh đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top