Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

411 - 420

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 411: Đây chẳng qua chỉ là bắt đầu của cơn ác mộng! (1)

Lục Thiên Minh nhìn cô ta một cái.

Bởi vì gần đây bận chuyện kết hôn, vì vậy Chu Chỉ Vân đẩy về sau các dự án quảng cáo, quay phim, ngày ngày ở nhà, bố trí chỗ này, bố trí cái kia. Ra vẻ bộ dạng nữ chủ nhân Lục gia.

“Anh sao vậy?” Chu Chỉ Vân thấy anh ta dường như tâm tình không được tốt, vội vàng xoa vai anh ta. Đôi tay nhu nhược nhỏ bé như không xương của cô xoa xoa trên người anh ta.

“Công việc một ngày của anh quá mệt mỏi sao?” Cô ta ôn tình giúp anh ta cởi bỏ áo khoác, đôi đùi đẹp dán vào người anh ta, không biết vô tình hay cố ý chà sát vào chân anh ta.

Lục Thiên Minh nhìn chằm chằm vào mặt cô ta, bỗng nhiên có chút hoảng hốt. Vốn đơn thuần như vậy, đôi mắt trong suốt như vậy, tại sao đột nhiên cảm thấy trở nên xảo trá?

Anh ta lắc đầu đẩy cô ta ra. Chậm rãi đi lên lầu, anh ta muốn yên tĩnh một chút.

Nếu như bình thường, Chu Chỉ Vân sẽ quấn lấy anh ta, chu mỏ ra nũng nịu. Cho đến khi anh ta đẩy ngã cô xuống, để cô ngoan ngoãn phục vụ anh ta mới xong.

Hôm nay, người đứng phía sau lại không hề nhúc nhích.

Khi Lục Thiên Minh quay đầu nhìn cô ta liền thấy cô ta đang trầm mặc, mâu quang u ám, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lục Thiên Minh như người mơ mới tỉnh!

Trước kia anh ta mù mắt rồi!

Vì vậy mới cảm thấy người phụ nữ này đơn thuần… trong sáng… thánh khiết… đáng yêu…

Vào giờ phút này, ánh mắt của cô ta tràn đầy u ám! Thật giống như đang tính toán ai đó. Ngay tại khi anh ta quay đầu, Chu Chỉ Vân phát hiện anh ta đang nhìn cô, vì vậy vội vàng đổi sang bộ dạng hờn dỗi. Cô ta cắn môi, điềm đạm đáng yêu nhìn thẳng vào anh ta. Bộ dạng như kia thật đúng khiến cho lòng người nhộn nhạo. Chân mày Lục Thiên Minh ngày càng nhíu chặt.

Biểu tình của cô ta phong tình vạn chúng, anh ta lại cảm thấy thật đáng hận!

Lục Thiên Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta một lát, xoay người tiếp tục đi lên lầu.

Chu Vân lập tức ngây ngẩn, trước kia mỗi lần cô làm ra biểu tình cắn môi đó, Lục Thiên Minh liền sẽ không cầm được kéo cô vào trong ngực liều mạng hôn, cô lại thuận theo trêu chọc một chút, anh ta liền giống như mãnh thú tấn công cô, đẩy cô ngã xuống nghiền ép cô, cô lại tiếp tục giả bộ đáng thương cầu xin tha thứ, anh ta sẽ càng kích động muốn cô ta. Hôm nay tại sao lại như vậy?

Tại sao anh ta lại bày ra biểu tình như thế kia?

Giống như rất chán ghét cô vậy!

Trong lòng Chu Vân khẽ động, chẳng lẽ công ty xảy ra vấn đều gì sao?

Cô không dám thờ ơ, vội vàng gọi điện thoại cho trợ lý của Lục Thiên Minh. Trợ lý nghe điện thoại lại nói: “Hôm nay trong công ty không xảy ra chuyện gì, tất cả đều bình thường.”

Chu Vân cúp điện thoại, càng cảm thấy kỳ quái…

Công ty không xảy ra chuyện gì, vậy vì sao anh ta bày ra bộ mặt thối như vậy? Không được! Vẫn phải đi lên nhìn một chút, có hiểu lầm gì, vẫn là nên giải quyết sớm một chút!

Chu Vân nhanh chóng đi pha cho Lục Thiên Minh một ly cà phê mà anh ta thích.

***

Trở lại thư phòng, Lục Thiên Minh phiền não cởi áo khoát, tháo cà vạt ra. Khi mở máy vi tính, phát hiện trong máy vi tính có một thư điện gửi đến.

Nội dung thư điện… là một đoạn video.

Là… là đoạn video kho hàng Lục gia bị trộm!

Đoạn video này lúc trước đã bị xóa! Anh ta còn tìm vài hacker muốn khôi phục số liệu, nhưng làm sao cũng không có biện pháp khôi phục được! Anh ta nhìn người gửi thư điện, lại là… Diệp Đình!

Trời ơi! Làm sao Diệp tiên sinh lại có đoạn video này?

Trong đầu Lục Thiên Minh ‘oang’ vang lên một tiếng, chân tướng sắp được vạch trần, anh ta đột nhiên vô cùng khẩn trương.

Lòng bàn tay Lục Thiên Minh chảy đầy mồ hôi, anh ta cầm chuột ấn vào nút phát video.

Mắt anh ta mở to, nhìn chằm chằm vào video. Trong hình rất đen, là ban đêm…

Không bao lâu sau, có ba chiếc container lớn dừng ở bên cạnh kho hàng của Lục gia tại ngoại ô!

Chương 412: Đây chẳng qua chỉ là bắt đầu của cơn ác mộng! (2)

Tiếp đó, có người từ trên xe bước xuống, phân công cho người phá hỏng hệ thống báo động, rồi cho người cạy cửa kho hàng.

“Tiểu Vương, mau đi xóa bỏ camera theo dõi! Không thể để camera thu lại được hình của chúng ta!” Giọng nói trong video này…

Chính là cha của Chu Chỉ Vân, Chu Xung!

Lục Thiên Minh như bị sét đánh!

“Nhanh lên một chút nhanh lên một chút! Chớ lề mề… mau mang những vật dụng này lên xe!” Chu Xung không ngừng thúc giục bọn họ. Nơi này là ngoại ô, ban đêm căn bản không có xe cộ đi qua, thanh âm của bọn họ cũng đủ nhỏ, lại đã phá hỏng hệ thống báo động, cuối cùng còn xóa sạch video thu hình! Thật sự chính là thần không biết, quỷ không hay! Chuyện này đã bị bọn họ đè xuống suốt ba năm!

Chu Xung mang theo những người này, có người khuân đồ, có người canh chừng, bọn họ sắp xếp vô cùng trật tự, dường như đã làm nhiều lần, thông thạo vô cùng!

Hơn nữa, rất hiển nhiên, bọn họ đến trộm đồ là dự mưu đã có từ lâu!

Nhìn thấy tất cả những thứ này, trên người Lục Thiên Minh hiện lên sát khí đằng đằng.

Anh ta nhìn Chu Xung mang đi toàn bộ vật liệu trong kho hàng, tròng mắt đỏ bừng bừng như muốn nổ tung!

“Cốc cốc cốc…” bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Lúc này, anh ta không muốn nhìn thấy bất kỳ ai, nhưng mà, người ngoài cửa như không biết phải trái, không đợi anh ta cự tuyệt đã mở cửa ra.

Chu Vân bưng cà phê thơm nóng đi vào: “Chồng… anh làm việc một ngày rất khổ cực phải không? Uống một ly cà phê nóng giải tỏa chút áp lực đi.”

Chu Vân cố ý thay một bộ quần áo ngủ bằng tơ lụa màu đen gần như trong suốt, rất có tình thú.

Trong lúc đi lại, bộ phận trắng như tuyết dưới cổ như ẩn như hiện.

Bước chân cô ta nhỏ nhẹ đi đến trước bàn làm việc của Lục Thiên Minh. Cả người nghiêng về phía trước, để ly cà phê lên bàn, cố tình đè thấp ngực để lộ xuân quang bên trong.

Lục Thiên Minh lạnh mặt liếc nhìn cô.

Chu Vân thẹn thùng hơi cúi thấp đầu xuống, trong nháy mắt trên mặt hiện lên một rặng mây đỏ. Giả bộ mặc một bộ y phục như vậy, không phải do cô thích, nhưng là… vì lấy lòng anh ta, cô nguyện ý thử.

Lục Thiên Minh hừ lạnh một tiếng không nói gì, chỉ là dùng ánh mắt dò xét đó nhìn cô. Chu Vân kiều mị quở trách cười một tiếng: “Tại sao nhìn em như vậy?” Cô ta cắn cắn môi, mặt đầy ủy khuất… tay nhỏ của cô ta đặt lên bả vai Lục Thiên Minh, mùi thơm trên người tựa như có tác dụng kích thích, khiến Lục Thiên Minh càng thêm phiền toái!

Âm thanh của cô ta mềm nhũn nhỏ nhẹ nói: “Đừng quá mệt mỏi, em sẽ đau lòng.” Vừa nói, tay non mềm liền cởi bỏ cúc áo sơ mi của anh ta.

Đột nhiên “Choang” một tiếng, Lục Thiên Minh đưa tay hất ly cà phê xuống, ly rơi xuống sàn nhà, vụn vỡ.

Cà phê nóng văng khắp nơi, còn làm bỏng cả tay anh ta.

Nhưng anh ta không có chút cảm giác này, chỉ dùng đôi mắt như có thể giết chết người nhìn vào cô ta.

Chu Vân sợ hết hồn, không tự chủ được lùi về phía sau nửa bước: “Sao vậy? Anh hù dọa em!”

Lục Thiên Minh bỗng dưng đứng lên, một tay giữ chặt cằm cô ta, nhìn thẳng vào cô ta. Anh ta cố nén lại hành động muốn bóp chết cô ta! Phải ẩn nhẫn! Ẩn nhẫn! Ẩn nhẫn đến nỗi mạch máu như muốn nổ tung! Anh ta quay màn hình máy vi tính về phía Chu Vân, vô cùng khí thế ấn vào nút phát.

Chu Chỉ Vân xem video như bị sét đánh, cả người cứng đờ như một tượng gỗ.

Cả người cô ta run rẩy, âm thanh run rẩy cầu xin: “Đây là… Chu Xung làm… không liên quan đến em…”

“Ha…” Lục Thiên Minh cười nhạt, vào giờ phút này, bộ dạng điềm đạm đáng yêu của Chu Vân, nhìn thế nào cũng cảm thấy khó chịu!

Cô ta ngậm nước mắt, giả mù sa mưa tố khổ: “Em chẳng qua chỉ là con gái nuôi của ông ta, ông ta làm gì… cũng không nói với em… em làm sao biết ông ta trộm đồ nhà anh…”

Lục Thiên Minh nhìn chằm chằm cô ta, cười lạnh một tiếng: “Bây giờ, cô lại thừa nhận, cô là con gái nuôi của ông ta sao?”

Chương 413: Đàn mưu lục lực (1)

Chu Vân ngạc nhiên, vô cùng ủy khuất cắn môi, nước mắt tràn đầy trong hốc mắt, yêu kiều ngẩng đầu nhìn anh ta.

Lục Thiên Minh nhìn thấy bộ dạng kia, hận không thể xé nát bộ mặt dối trá đó của cô ta!

“Thiên Minh…” Chu Vân cố nhịn nước mắt, đâu ngón tay nắm lấy vạt áo anh ta: “Thiên Minh… ông ấy là ông ấy, em là em… những chuyện này không liên quan đến em…”

Lục Thiên Minh nhìn vào bàn tay đang bám chặt vào vạt áo mình của cô ta nói: “Bỏ bàn tay bẩn thỉu của cô ra! Cô dám nói cô không biết chuyện này sao? Từ sau khi cô qua lại với tôi, Lục gia bị Chu gia cướp đi bao nhiêu khách hàng? Tôi yêu cô, mở một mắt nhắm một mắt giả vờ không trông thấy! Các người vậy mà được voi đòi tiên! Cô khinh thường Lục Thiên Minh tôi ngu ngốc sao? Có phải không?”

Anh ta tức giận đẩy cô ta ra, ‘A’ Chu Vân bị đẩy về đằng sau, eo đụng phải góc nhọn của giàn hoa bên cửa sổ, cô ta đau đớn đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng.

Lục Thiên Minh hận không thể đạp cô ta một cước, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn lại.

Gương mặt anh ta lạnh như sương, tức giận phất tay áo đi ra ngoài.

Nước mắt Chu Vân ‘tạch tạch’ rơi xuống, eo cô giống như bị đứt lìa, đau đớn khiến cô ta không thể nhúc nhích được.

Chỉ chốc lát sau, có vệ sĩ tiến vào đỡ cô ta dậy. Chu Vân vẫn mặt đồ ngủ tơ lụa nửa trong suốt…

Toàn bộ thân hình bị lộ hết ra ngoài, nhưng cô ta quả thực không còn chút sức lực quản đến những thứ này, chỉ cảm thấy eo của mình như sắp đứt thành hai đoạn.

Cô ta cắn chặt răng, nước mắt như hạt mưa vậy, từng hạt từng hạt lớn rơi xuống.

Cổ áo ngực đều bị nước mắt thấm ướt, muốn có bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.

Nửa giờ sau, Lục Thiên Minh gọi người thay quần áo cho cô ta, cũng đưa cô ta đi bệnh viện.

Chu Vân nằm trong bệnh viện, giống như một bức tượng gỗ không có linh hồn, Chu Xung cùng với Vương Hân Bình đến bệnh viện thăm cô ta.

Sắc mặt Chu Xung âm trầm đi vào trong phòng bệnh trợn mắt nhìn cô ta: “Sao vậy? Mắt thấy đã sắp đến ngày cử hành lễ đính hôn, con còn giả bộ đại tiểu thư cái gì, mau đứng dậy!”

Chu Vân hận không ngừng cắn chặt răng, chống một cái ngồi dậy khỏi giường: “Còn không phải bởi vì ông sao? Á…” Eo cô ta rất đau, rất đau, đau khiến trán cô rịn ra một tầng mồ hôi!

Nhưng là, cô ta quá giận, quá hận!

Cô ta đưa tay cầm một chiếc usb ném vào mặt Chu Xung: “Ông nhìn chuyện tốt ông làm đi! Trước khi ông trộm đồ của Lục gia, để người khác phát hiện! Chuyện ông làm không lau sạch! Để lại bắt tôi lau sao?”

Chu Vân cắn răng nghiến lợi nói!

Nếu không phải thắt lưng đau đớn không thể nhúc nhích, bây giờ cô ta đã xông đến, muốn cào chết ông ta!

Chu Xung vốn một bụng tức giận, nhưng vừa nghe cô ta nói… trộm đồ Lục gia đã bị người khác phát hiện, không nhịn được rùng mình!

Ông ta nhặt usb rơi xuống lên, cắm vào máy vi tính.

Tiếp đó, liền thấy năm đó… một màn ông ta và một đám người cùng đi vào kho hàng…

Nếu như những chứng cứ này bị giao ra tòa án, vậy ông ta xong rồi! Đây chính là ăn trộm, hơn nữa là một số tiền lớn!

“Tiểu Vân… con cứu cha đi!” Chu Xung lập tức trợn tròn mắt!

Hai mắt Chu Vân hung tợn trợn lên nhìn ông ta một cái: “Tôi bây giờ bị ông làm hại… tự thân mình còn khó bảo toàn! Tôi sao có thể lo chuyện của ông? Ông nhìn eo tôi đi! Chính là do Lục Thiên Minh gây ra! Bây giờ anh ta nhìn thấy tôi liền như nhìn thấy đống cứt vậy! Ông muốn tôi cứu ông như thế nào!

Chu Xung lập tức bối rối!

Trước đây ông ta trộm kho hàng của không ít người… không biết những video đó có bị người khác tìm ra hay không…

Nếu bị người khác phanh phui ra, mười cái mạng của ông ta cũng không chống đỡ nổi!

Mồ hôi Chu Xung ‘lả tả’ rơi xuống. Trong chốc lát, áo sơ mi liền ướt đẫm.

“Tiểu Vân, Lục Thiên Minh thích con như vậy, con sẽ có biện pháp… có phải hay không? Con nghĩ biện pháp khiến anh ta vui vẻ! Trước kia anh ta thích con như vậy, con vẫn còn thủ đoạn phải không? Cô đi tìm anh ta đi, anh ta cũng sắp kết hôn với con rồi, lần này nhất định chỉ là giả bộ mà thôi!”

“Tôi có thể có biện pháp gì? Trước kia anh ta chỉ thích tôi giả bộ đáng thương, chỉ thích tôi giả bộ nhu nhược, bây giờ những thứ này đều vô ích! Anh ta nhìn thấy bộ dạng kia của tôi, anh ta sẽ cảm thấy chán ghét! Ông biết không? Những cái này đều là bởi vì ông! Là ông hại tôi thành như vậy! Chu Xung… ông là một tên khốn kiếp!”

Chương 414: Đàn mưu lục lực (2)

Lúc này, Vương Hân Bình đột nhiên rống lên một tiếng: “Hai người các ngươi im miệng cho tôi! Ồn ào gì thế? Gây gổ có thể giải quyết được vấn đều sao?”

Chu Vân cùng Chu Xung bị dọa run lên một cái.

Gương mặt Vương Hân Bình lạnh lùng, đôi mắt giống như đao quét trên mặt hai người.

“Gặp một chút chuyện liền khóc sướt mướt, náo loạn đến như vậy! Đầu óc của các người bị sao vậy? Để cho chó ăn rồi sao?

Chu Xung và Chu Vân ngậm miệng. Vương Hân Bình hung tợn trợn mắt nhìn hai người.

“Hai người các ngươi đều là phế vật!” Vương Hân Bình âm trầm nói: “Bây giờ quan trọng nhất là trấn an Lục Thiên Minh! Không thể để anh ta nói chuyện này ra, nếu không Tiểu Vân nhất định sẽ bị đuổi khỏi Lục gia, lão Chu, chuyện của ông bị vạch trần, còn phải nhờ ông đứng ra làm bia!”

Nói xong, nhìn Chu Xung một cái.

“Lão Chu, ông đi tìm một bác sĩ sản phụ kha, làm giả cho Tiểu Vân một phiếu mang thai. Bất kể như thế nào, phải tổ chức xong hôn lễ rồi nói tiếp! Còn hai ngày nữa liền đến hôn lễ, nếu như Lục Thiên Minh tuyên bố muốn từ hôn, ông suy nghĩ một chút, Tiểu Vân sau này làm sao có thể lăn lộn trong làng giải trí nữa chứ?”

Khuôn mặt Chu Vân bị dọa sợ trắng bệch.

“Mẹ… nhưng con không mang thai! Thiên Minh cũng không ngốc, anh ta sẽ không tin tưởng. Thời điểm anh ta đụng vào con cũng đều dùng bao, còn cho con uống thuốc, anh ta cho đến bây giờ chưa từng cho con cơ hội mang thai! Con đột nhiên nói mang thai, anh ta sẽ cảm thấy đó là chuyện cười!”

“Nói con ngu, con thật sự đúng là ngu! Dùng bao và dùng thuốc, cũng không nhất định có thể tránh hoàn toàn, huống chi! Con bỏ chút thuốc cho anh ta! Con cũng sẽ cố gắng một chút để mang thai! Chờ sau khi có thai, lại nghĩ biện pháp khiến cho Lục Thiên Minh bị vô sinh! Xem anh ta còn dám đụng đến con nữa không!”

Chu Vân há to miệng, không nghĩ đến… thủ đoạn của mẹ cô lại ác độc như vậy…

Vương Hân Bình trợn mắt nhìn cô ta một cái, nói: “Chờ đến khi Lục Thiên Minh không sinh con được, con mang con của anh ta đến, con suy nghĩ một chút đi, Lục gia sẽ làm gì? Sau này Lục gia sẽ phải nâng niu con, coi con như bảo bối, mà không phải con cầu xin anh ta, không phải là đã sinh con cho anh ta sao!”

Chu Vân hoàn toàn ngu người.

Vương Hân Bình giơ ngón tay lên, đâm vào đầu cô ta một cái!

“Còn ngớ người ra đó làm gì? Còn không mau đi thay quần áo, hẹn Lục Thiên Minh? Không cần biết con dùng phương pháp gì, hôm nay nhất định phải hẹn được anh ta!”

Sắc mặt Vương Hân Bình âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo, tựa như chuyện này đã định, nhất định phải hoàn thành!

Chu Vân vội vàng bò dậy, chịu đựng thắt lưng đang đau đớn xuống đất đi rửa mặt, thay quần áo.

Cô ta cẩn thận trang điểm nhẹ nhàng, trước kia Lục Thiên Minh chỉ thích dáng vẻ trang điểm nhẹ nhàng của cô ta. Hôm nay, cô ta muốn đem hết thủ đoạn trên người đánh gục Lục Thiên Minh, muốn ngủ với anh ta!

Chu Vân trang điểm xong, gọi điện thoại cho Lục Thiên Minh, ra vẻ buồn rầu khóc lên nói: “Thiên Minh… em biết em thật sự có lỗi với anh, chúng ta sớm hợp sớm tan… em muốn về nhà cầm một ít đồ.”

Lục Thiên Minh một chữ cũng không nói. Trực tiếp cúp điện thoại.

Tiếp đó, Chu Vân nhận được điện thoại của trợ lý Lục Thiên Minh, nói đã phái người đến bệnh viện đón cô ta.

Vương Hân Bình nhét một bọc thuốc vào trong tay Chu Vân: “Đem tất cả thủ đoạn của con xuất ra. Thành bại đều ở lần này!”

Chương 415: Thiện ác có báo, giờ thìn đã đến (1)

Sau khi Chu Vân trở lại Lục gia, cô ta nhanh chóng đi đến thư phòng, cô ta đau lòng ôm đầu sám hối với Lục Thiên Minh, Lục Thiên Minh không để ý đến cô ta, chỉ lãnh đạm để cho cô ta thu dọn đồ cho nhanh rồi cút đi.

“…” Chu Vân chịu đựng lửa giận trong bụng, trong lòng mắng chửi Lục Thiên Minh trăm lần.

Nhưng là, những lửa giận này không thể phát tác với Lục Thiên Minh, chỉ có thể nhịn, còn phải luôn luôn giả bộ đáng thương với Lục Thiên Minh…

Lục Thiên Minh lạnh như một tảng đá, thật giống như nhìn cô ta lâu thêm một giây cũng cảm thấy chán ghét.

Chu Vân cắn môi, nhìn chằm chằm anh ta một lát không nói gì. Đi ra khỏi thư phòng, ánh mắt cô ta âm lãnh đi pha một ly cà phê, sau đó bỏ thuốc vào, cho người mang vào thư phòng Lục Thiên Minh, chờ thuốc phát tác!

Sau khi đưa cà phê vào, Chu Vân thấp thỏm chờ ở cửa thư phòng, quả nhiên… chỉ chốc lát sau, Lục Thiên Minh liền có phản ứng, thời điểm mặt anh ta đỏ bừng muốn mở cửa đi tắm, Chu Vân lập tức nhào vào ngực anh ta. Lục Thiên Minh sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó liền thô lỗ ôm lấy cô ta, hung hăng hôn.

Ngày hôm nay cùng với cả một đêm, Chu Vân bị Lục Thiên Minh chơi đùa đến chết đi sống lại, anh ta dưới sự tác động của thuốc, tinh lựa tựa như dùng mãi không hết! Chu Vân cắn răng chịu đựng hung ác của anh ta… Cô ta không có sự tác động của thuốc, thời gian làm càng lâu dài, cô ta càng đau đớn hơn. Đau như bị dao băm vậy!

Cũng không biết mẹ cô ta cho bao nhiêu thuốc, phải bao nhiêu lần!

Chu Vân không ngừng khóc không ngừng khóc.

Cả người giống như bị dao băm vậy.

Rốt cuộc Lục Thiên Minh phát tiết xong, tựa như vải rách ném cô xuống đất, lập tức gọi điện thoại gọi người mang thuốc tránh thai đến, tránh không cho cô ta mang thai!

Chu Vân hận Lục Thiên Minh! Anh ta phòng cô ta như phòng kẻ gian vậy!

Thời điểm cần dùng, tiện tay gọi đến, thời điểm không cần dùng, tiện tay ném đi. Khinh cô ta là giày rách sao?

Nếu như uống thuốc, không mang thai được đứa trẻ, đau đớn trên người cô ta không phải là không công sao?

“Chồng… Anh tha thứ cho em đi… Em thật sự rất yêu anh!” Chu Vân cả người trần truồng nhào vào ngực Lục Thiên Minh, Lục Thiên Minh chán ghét đẩy cô ta ra: “Chu Vân, nể mặt cô vừa rồi phục vụ tôi, tôi không truy cứu tội của cô cùng với cha cô! Nhưng là, không có nghĩa tôi sẽ để mặc cho tất cả! Cô đừng ép tôi, cô còn chọc vào tôi nữa, Chu Vân! Tôi… sẽ khiến cô SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT!”

Lục Thiên Minh khoác áo ngủ, tuyệt tình rời đi.

Chu Vân đau khóc lên thành tiếng. Anh ta đang muốn ép cô vào đường cùng sao?

Bất kể như thế nào, thuốc này… cô tuyệt đối không uống!

Bên kia, thời gian nghỉ trưa, Lăng Vi và Diệp Đình cùng với Lăng Trí đến thăm Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu đang trong phòng nhạc kéo violon.

“Anh ấy kéo đàn rất tốt, rất có tình cảm.” Y tá đi đến, dặn dò tình trạng Lăng Tiêu gần đây, nói anh ta gần đây tình hình đặc biệt tốt. Cũng có thể vui vẻ sống chung với người khác.

Lăng Vi trong lòng nhẹ nhõm một chút, suy nghĩ rồi nhìn y tá nhẹ giọng hỏi: “Anh ấy, tình huống bây giờ đã ổn định như vậy, tôi muốn đón anh ấy về nhà ở mấy ngày. Được không?”

Y tá nhìn cô, nghiêm túc nói: “Tốt nhất không nên như vậy.”

“…” Lăng Vi không lên tiếng, nghi ngờ nhìn y tá.

Biểu tình của y tá rất chân thực.

Cô ta vô cùng trịnh trọng nói: “Chuyện này giống như Bill vậy, nếu thường xuyên thay đổi hoàn cảnh sẽ vô cùng bất lợi với tình trạng bệnh tình. Trước kia, ở nơi này của chúng tôi cũng có một bệnh nhân như vậy. Người bệnh nhân kia chính là… Mới vừa có một chút chuyển biến tốt, người nhà liền đón cậu ấy về nhà, kết quả về nhà tham gia thọ yến bảy mươi tuổi của ông nội, thọ yến quá nhiều người, cậu ta sợ quá bệnh liền tái phát, hơn nữa bệnh tình còn nghiêm trọng hơn so với trước kia.”

Lăng Vi vừa nghe liền lập tức bỏ ý định mang Tiểu Tiêu về nhà.

Y tá còn nói: “Anh ấy ở nơi này vô cùng tốt, nhân duyên cũng tốt. Mọi người đều thích anh ấy. Cho anh ấy ở đây tu dưỡng đi, cô mang anh ấy về nhà không thể lúc nào cũng có thể nói chuyện với anh ấy, anh ấy sẽ có cảm giác cô độc.”

Chương 416: Thiện ác có báo, giờ thìn đã đến (2)

Vừa nói liền cầm điện thoại của mình ra cho cô xem một vài tấm hình: “Cô nhìn một chút, anh ấy ở nơi này, có bạn bè nói chuyện phiếm, còn có thể cùng mọi người tham gia các hoạt động, còn có thể kéo đàn violon. Tốt biết bao! Loại bệnh này của anh ấy, rất sợ cô độc. Anh ấy ở nơi này, càng nhiều bạn càng có lợi cho bệnh tình. Vì vậy, tôi đề nghị nên để anh ấy ở bệnh viện điều dưỡng.”

“Được, cám ơn cô!” Lăng Vi thành khẩn nói cám ơn. Có một người có trách nhiệm như vậy chăm sóc Tiểu Tiêu, cô thật sự rất yên tâm.

Y tá khẽ gật đầu, sau đó vội vàng đi.

Nhìn Lăng Tiêu ở trong phòng nhạc kéo đàn violon, Lăng Vi nói: “Tiểu Tiêu rất thích kéo đàn violon, không bằng chúng ta báo danh một lớp học cho anh ấy?”

Lúc này Lăng Tiêu đang chuyên chú kéo đàn. Tiếng đàn du dương, êm tai…

Đàn violon màu nâu gác trên vai trái anh ấy, mày anh khẽ cau lại, mắt nhắm hờ, ưu nhã kéo đàn, biểu tình vô cùng chuyên tâm. Anh ấy thỉnh thoảng mở mắt ra, trong mắt tràn đầy tình cảm, cả người anh đều đắm chìm trong âm nhạc duy mỹ.

Lăng Trí nhìn Lăng Tiêu, gật đầu một cái: “Báo đi, Tiểu Tiêu thích kéo đàn, vậy để nó đi học đi. Có lẽ như vậy, bệnh tình sẽ tốt hơn.”

Lăng Vi mở điện thoại di động, lên internet tìm một vài trung tâm dạy đàn violon.

Cô vui vẻ chỉ vào một trang mạng trong đó nói: “Chú, chú nhìn xem, trung tâm này cách đây rất gần! Hơn nữa có hoàn cảnh tốt nhất, chúng ta đưa Tiểu Tiêu đến nơi này đi.”

Lăng Trí nhìn chằm chằm điện thoại di động, trên viết: “Một giờ học 100 đồng… một tuần học một lần.”

“Tốt vô cùng, cũng không đắt.”

Lăng Vi lại lên internet tìm giá đàn violon, cô muốn mua một chiếc đàn tốt một chút cho Tiểu Tiêu.

Lăng Trí nhìn màn hình, cả kinh đôi mắt trợn to gấp đôi.

Chỉ thấy cô đang nhìn một cây đàn Amati có hoa văn lông hổ bằng gỗ sam… phía dưới ghi giá: 20680!

Hơn hai mươi nghìn!

“Đắt như vậy?” Lăng Trí chần chừ một chút nói: “Mua một cái vừa phải là được, nó kéo được gì chứ!”

Lăng Vi lại nói: “Muốn mua thì mua tốt một chút, cháu có tiền lương và tiền nhuận bút. Không sợ lãng phí.” Cô còn muốn mua một cái tốt hơn, nhưng tiền tích góp trong tay chỉ có hơn hai mươi mốt nghìn. Mua xong cây đàn này, chỉ còn lại hơn ba trăm đồng…

Cô nhìn trên internet một chút, không chút do dự tắt đi, bởi vì chất lượng trên internet như thế nào, cô không nhìn được trực tiếp, tốt nhất vấn nên đến cửa hàng đáng tin xem mua.

Lăng Trí thở dài một tiếng nói: “Bây giờ cháu phải gánh vác tiền chữa bệnh cho Tiểu Tiêu, còn phải nuôi chú, áp lực thật sự quá lớn.”

“Không sao, người một nhà chúng ta vui vẻ là được rồi, tiền tài là vật ngoài thân.” Lăng Vi ngẩng đầu nhìn chú, nở một nụ cười rực rỡ với ông ta: “Chú, người yên tâm đi! Cháu có tiền.” Vừa nói vừa ôm cánh tay Diệp Đình nói: “Chờ đến khi cháu không có tiền, cháu tìm chồng cháu xin.”

Diệp Đình giơ tay lên, cưng chiều xoa mái tóc của cô.

Lăng Trí biết cô nói đùa, cô còn chưa từng đưa tay xin Diệp Đình tiền. Trong lòng Lăng Trí càng áy náy… Trước kia ông ta là một phiền toái, mà bây giờ con trai ông ta, cũng mang đến phiền toái cho cô…

Lăng Trí rất khó chịu.

Trong đầu nghĩ, mặc dù ông ta mới ra tù, nhưng có tay có chân, anh ta hẳn nên tìm chút việc để làm.

Nhưng là, tuổi của ông ta như vậy, lại mang bệnh trong mình, có thể làm gì chứ?

Chương 417: Vợ là để cưng chiều (1)

Lăng Trí nhìn chung quanh một vòng, nói: “Không biết viện điều dưỡng này còn thuê người làm việc lặt vặt hay không, chú có thể đến đây hỗ trợ kiếm chút tiền, còn có thể thuận tiện chăm sóc Tiểu Tiêu một chút.”

Lăng Vi cầm tay ông ta nói: “Chú… không cần người đi ra ngoài làm việc, con bây giờ có tiền lương. Hơn nữa, con còn có thể vẽ manga, quyển manga này của con đã bán bản quyền rồi, chờ ngày con nộp bản thảo lên trên, đối phương liền đưa tiền cho con. Chú không cần quá bận tâm! Đi thôi, chúng ta đi chọn cho Tiểu Tiêu một cây đàn.”

Lăng Vi kéo Lăng Trí đi ra ngoài, Diệp Đình vẫn nhìn hai người bọn họ không nói gì. Vào lúc này, anh ta đột nhiên nói: “Hai người đi mua đàn đi, tôi có chút việc phải làm.”

Lăng Vi nhìn anh ta một cái.

Đột nhiên ý thức được, Diệp Đình chắc là muốn an bài một công việc cho chú…

Cô vội vàng đi đến bên cạnh anh ta, lầm bầm nói nhỏ: “Anh không cần giúp chú thay em, em không muốn chú ấy khổ cực như vậy. Thật sự…”

Diệp Đình cười một chút: “Em cũng biết anh sẽ an bài công việc cho chú sao?”

Lăng Vi mím miệng một cái, nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh ta nó: “Anh cho rằng như vậy em sẽ không biết sao?” Cô giơ ngón tay lên, vẽ một vòng trên ngực anh ta nói: “Ở nơi này em đang dần dần lớn lên.”

Diệp Đình để tay lên trán cô, rồi xoa xoa tóc cô: “Em đi đi, anh sẽ không an bài công việc cho chú. Anh có việc khác.”

“Được rồi.” Lăng Vi khẽ hôn lên môi anh ta, khoát khoát tay: “Anh đáp ứng em rồi nha!”

Diệp Đình gật đầu một cái để cô yên tâm.

Lăng Vi cùng Lăng Trí ngồi lên xe đi mua đàn.

Diệp Đình cười một chút, trong đầu nghĩ: “Trực tiếp mua viện điều dưỡng cho chú, thì không phải thay chú an bài công việc…

Diệp Đình đi gặp mặt viện trưởng viện điều dưỡng này, cũng nói ra điều kiện phong phú, muốn mua viện điều dưỡng.

Nhưng là, Diệp Đình đưa ra một điều kiện…

Chính là… phải giữ bí mật!

Lương viện trưởng gật đầu liên tục đáp ứng: “Điều này đơn giản! Lão Lương tôi nhất định giữ kín!”

“Lương viện trưởng, ngài xem hợp đồng một chút, nếu như không có chỗ nào muốn sửa đổi, vậy liền có thể ký tên.” Jason mang hợp đồng đẩy đến trước mặt viện trưởng.

Lương viện trưởng xem một chút, có chút cảm thán gật đầu một cái: “Không có gì cần đổi! Điều kiện của các người thật sự quá tốt. Thật sự không dối gạt gì các người, viện điều dưỡng này của tôi cũng sắp không trụ được… Các người đưa ra giá tiền cao như vậy, thật sự khiến tôi…hazz! Thật xấu hổ!” Ông ta băn khoăn nhìn hợp đồng, liên tục cảm khái: “Nhiều tiền như vậy, lão già tôi dùng mấy đời cũng không hết…”

Vừa nói xong, còn có chút do dự không muốn ký tên, dường như nếu ký tên thì chính là lừa người ta vậy.

Lúc này, Diệp Đình nói: “Lương viện trưởng, ngài không cần áy náy. Tôi mua viện điều dưỡng này, tất nhiên sẽ khiến nó phát triển. Ngoài ra, còn có một việc muốn thỉnh cầu ngài giúp.”

Khuôn mặt Lương viện trưởng đầy nghi ngờ ngẩng đầu lên, trợ lý Jason vội vàng giải thích: “Lương viện trưởng, chuyện này sở dĩ phải giữ bí mật, là bởi vì… tổng tài của chúng tôi không muốn để phu nhân và chú của cô ấy biết. Vì vậy… ông vẫn còn phải đảm đương chức viện trưởng. Tiền lương, chúng tôi có thể trả ngài gấp đôi.”

“A… thì ra là như vậy!” Lương viện trưởng liền vội vàng nói: “Để cho tôi làm viện trưởng, chuyện này thật tốt! Không cần cho tôi nhiều tiền như vậy, con tôi cũng không có ở bên cạnh, một lão già cô độc như tôi không tìm chút chuyện để làm, lâu dài sẽ rảnh rỗi thành bệnh. Vừa đúng vừa đúng!”

Nói xong liền cầm bút lên, vui vẻ ký tên.

Diệp Đình nhìn thấy ông ta ký tên liền nói: “Ngài xem trong viện có gì có việc gì thích hợp với chú của tôi không? Ngài có thể tùy tiện an bài một chút chuyện an nhàn cho ông ấy làm không?”

Lương viện trưởng có chút buồn rầu nói: “Nơi này của chúng ta cũng nhiều nhân viên rồi. Không có vị trí nào muốn tuyển người…”

Chương 418: Vợ là để cưng chiều (2)

Diệp Đình nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên nói: “Chú tôi thích làm vườn trồng cây, không bằng tôi mở một cửa hàng hoa cho chú ấy, sau đó ngài mua hoa trong cửa hàng của chú, cho chú đến trong viện trồng.”

Ánh mắt Lương viện trưởng sáng lên: “Đây là một ý kiến hay! Vừa vặn khiến cho viện điều dưỡng của chúng ta thêm sắc màu!”

Sau khi Diệp Đình và Jason rời đi, Lương viện trưởng nhìn bóng lưng bọn họ cảm khái: “Thời đại này, người trẻ tuổi như vậy cũng không nhiều… lặng lẽ bỏ ra, không cần một chút báo đáp. Thay phu nhân mua sản nghiệp cho chú cô ấy, còn không để cho người khác biết… dụng tâm này, thế gian có mấy người có thể làm được đây?”

Diệp Đình và Jason rời đi, Jason liền bắt tay đi thuê cửa hàng, làm vườn hoa.

Sau đó sẽ nghĩ biện pháp cho Lăng Vi biết có một vườn hoa muốn thuê người… lại bảo cô cho Lăng Trí thuê lại cửa hàng hoa đó.

Jason chỉ suy nghĩ một chút đã cảm thấy vòng vo… Nhưng là, chuyện boss nhà anh ta làm, anh ấy không muốn người biết, anh ta cũng không có biện pháp.

***

Lăng Vi đăng ký lớp học đàn cho Lăng Tiêu, chạng vạng ngày thứ hai sau khi tan làm, cô cùng Tiểu Tiêu đi đến xem hoàn cảnh trung tâm.

Bất ngờ là… thầy dạy đàn violon nhìn thấy tình trạng của Lăng Tiêu lại cự tuyệt không thu nhận cậu bé!

Thái độ của người kia không tốt lắm, giọng cũng chanh chua, trong mắt đầy kỳ thị nhìn Lăng Tiêu một cái: “Cô nhìn anh ta một chút, thần trí không hề thanh tỉnh, còn muốn học đàn sao, thời điểm các người không có ở nơi này, anh ta phát bệnh thì phải làm sao? Những đứa trẻ học tập ở nơi này, đều là những người không giàu thì sang! Cô nói… nếu anh ta hù dọa đứa trẻ nhà khác, trách nhiệm này sẽ đổ lên đầu ai? Hơn nữa, cô nhìn một chút dáng vẻ điên điên khùng khùng kia của anh ta đi, những bạn nhỏ khác cũng không cần đi học nữa, mỗi ngày nhìn thấy cậu ta liền không muốn học rồi!”

Ánh mắt Lăng Vi lạnh lùng liếc nhìn cô ta, bởi vì sợ dọa đến Lăng Tiêu, vì vậy, Lăng Vi không gây gổ với cô ta.

Cô kéo Lăng Tiêu trực tiếp đi vào phòng làm việc của hiệu trưởng!

“Vốn cho rằng nơi này của các người tương đối lớn, tư chất giáo viên cũng tương đối cao, không nghĩ đến, giáo viên nơi này tư chất thấp như vậy!” Lăng Vi nói lời vị giáo viên kia vừa nói nói lại toàn bộ cho hiệu trưởng.

Hiệu trưởng vậy mà lại không chút bất ngờ…

Còn nói với cô: “Loại chuyện như thế này, chúng tôi quả thật không thể nào nhận cậu ấy.”

Lăng Vi nổi cơn giận dữ! Nhưng cô cưỡng chế không nổi giận.

Cô không muốn Tiểu Tiêu nhìn thấy dáng vẻ giận dữ của cô.

Cô kéo Lăng Tiêu đi ra khỏi trung tâm. Cô mở điện thoại di động gọi cho mấy trung tâm dạy đàn khác. Kết quả, vừa nghe đến bệnh của Lăng Tiêu, tất cả đều uyển chuyển cự tuyệt cô.

Lăng Vi cố nhịn cơn giận dữ trong bụng, muốn tìm một trường học cho Tiểu Tiêu khó khăn như vậy sao?

Lúc này, Jason đột nhiên gọi điện thoại đến nói: “Phu nhân, ngài đang tìm trường học cho Lăng Tiêu thiếu gia sao?”

Lăng Vi vốn không muốn phiền toái bọn họ, nhưng bây giờ cô thật sự giận điên lên rồi!

Liền nói: “Đúng vậy, Jason. Anh có trường học nào tốt đề cử sao?”

Jason nói: “Tôi có một người bạn là thầy dạy violon, cô ấy vô cùng hiền hậu. Hơn nữa kéo đàn violon cũng rất tốt, mười mấy tuổi cô ấy đã giành giải quán quân trong cuôc tranh tài cả nước. Nhưng là, cô ấy mở lớp tư nhân, không phải chính quy. Nếu không, tôi đưa địa chỉ và điện thoại của cô ấy cho cô, cô đi xem một chút, nếu như không được, tôi sẽ giới thiệu nơi khác cho cô.”

Lăng Vi trong lòng tràn đầy mật ngọt, thông minh như cô, như thế nào không biết đây là Diệp Đình an bài chứ…

Cô cũng biết, tại sao anh ta lại bỏ ra hết lòng hết sức như vậy! Bởi vì, có một loại bỏ ra gọi là… cam tâm tình nguyện! Có một loại cưng chiều gọi là… liều mạng! Có một loại yêu gọi là… yêu ai yêu cả đường đi lối về!

Chương 419: Vở tuồng Cairo (1)

Lăng Vi ngay cả suy nghĩ cũng không làm, lập tức đáp ứng: “Được, tôi đi xem một chút, anh gửi địa chỉ đến điện thoại cho tôi đi.”

Cúp điện thoại, rất nhanh liền nhận được tin nhắn Jason gửi đến.

Sau khi Lăng Vi liên lạc với vị giáo viên này liền được mời qua nói chuyện.

Đi đến ‘Mộng chi nhạc’ của Diệp Mộng Nhân. Diệp Mộng Nhân đang dạy đàn cho bọn trẻ.

Lăng Vi và Lăng Tiêu không quấy rầy cô ta, yên tĩnh ngồi ở cửa phòng học xem cô ta giảng dạy cho bọn trẻ.

Diệp Mộng Nhân quả thật giống như Jason nói, vô cùng ôn nhu. Cô ta cũng rất xinh đẹp, xinh đẹp mà đoan trang. Đặc biệt cô ta có một đôi mắt sáng ngời, tựa như khi cô ấy nhìn về phía người nào, trên người đó sẽ xuất hiện một vầng hào quang. Cô ta rất thích cười, khi cười lên khiến người khác cảm giác như gió mùa xuân, nhẹ nhàng khoan khoái.

Lăng Vi đặc biệt thích ngắm mắt cô ta, sáng rõ như vậy. Tràn đầy tinh khiết và thấu triệt.

Cô chưa từng nhìn thấy đôi mắt tốt lành như vậy.

Không phải sạch sẽ như trên mặt chữ, mà là cái loại… không có ham muốn, không có ý nghĩ tranh đoạt. Tựa như cô sinh ra trong thời hỗn loạn, nhưng cũng không tranh đấu với người nào, giống như một đóa sen xanh không nhiễm mùi bùn.

Rất nhanh liền đến thời gian nghỉ ngơi giữa giờ, Diệp Mộng Nhân điềm đạm cười một tiếng, nhìn về phía Lăng Vi và Lăng Tiêu: “Chào đón hai người.”

Lăng Vi vội vàng kéo Lăng Tiêu đứng lên.

Lăng Vi nói tình huống của Lăng Tiêu cho Diệp Mộng Nhân, Diệp Mộng Nhân ôn nhu nói: “Không sao, những đứa nhỏ ở chỗ này của tôi đều vô cùng hữu hảo.” Tiếp đó, cô dùng ngón tay che môi, nhỏ giọng nói với Lăng Vi: “Nơi này của tôi, có hai bạn nhỏ có tình huống cũng gần giống với Lăng Tiêu. Cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ khai thông tình hữu nghĩ giữa các bạn nhỏ.”

“Thật sao?” Lăng Vi rất kinh ngạc!

Diệp Mộng Nhân cười một tiếng với cô, trong nụ cười tràn đầy tự tin.

Lăng Vi nhìn xung quanh một chút, quả nhiên nhìn thấy hai đứa trẻ khác với những đứa trẻ khác. Nhưng là, những đứa trẻ khác dường như cũng không bài xích hai đứa trẻ này.

Bọn chúng chơi với nhau, cùng nhau kéo đàn, cũng không bởi vì hai đứa bé kia không giống chúng mà kỳ thị.

Càng đáng quý hơn chính là, những đứa trẻ kia còn rất biết quan tâm đến người khác.

Trong lòng Lăng Vi nhẹ xuống, sau này Lăng Tiêu học ở nơi này, nhất định sẽ chung sống rất tốt với các bạn nhỏ ở đây.

“Cô Diệp, tình huống anh tôi có chút đặc biệt, vì vậy, sau này cần ngài quan tâm nhiều hơn. Học phí của anh ấy, tôi nguyện ý đóng nhiều hơn một chút.” Lăng Vi cầm hai nghìn giao cho Diệp Mộng Nhân.

Nhưng Diệp Mộng Nhân cười từ chối: “Nơi này của tôi không thu học phí như vậy.”

Cô ta lấy một tờ giấy đưa đến trước mặt Lăng Vi, chỉ lên trên đó nói: “Cô nhìn đi, nơi này của tôi mỗi ngày thu năm mươi đồng, mỗi tuần giảng dạy hai buổi, ngày nào đến thì đóng ngày đó. Bạn nhỏ có vấn đề đặc biệt, mỗi tháng đóng nhiều hơn hai trăm đồng là được rồi.”

Một ngày chỉ 50 đồng sao? ‘tiện nghi như vậy?’

Vừa rồi những trung tâm dạy đàn kia, một tiết học đều thu đến một trăm đồng tiền!

Lăng Vi ngước mắt nhìn về phía Diệp Mộng Nhân, vừa rồi nghe cô ta kéo đàn violon, trình độ vô cùng cao!

Không nghĩ đến lại thu lệ phí thấp như vậy!

Hơn nữa, mỗi tháng chỉ thu hơn hai trăm đồng, giáo viên này thật sự có lương tâm!

Chương 420: Vở tuồng Cairo (2)

Diệp Mộng Nhân cười một chút nói: “Những đứa trẻ học tập ở nơi này đều rất có thiên phú, nhưng điều kiện gia đình cũng không phải đặc biệt tốt. Có gia đình bởi vì không chịu nổi học phí, vì vậy bất đắc dĩ buông tha cho mơ ước của con mình. Tôi cảm thấy rất đáng tiếc… vì vậy, tôi liền mở một phòng học nhỏ như thế này. Hy vọng có thể bỏ ra một chút xíu, có thể giúp cho những đứa trẻ như thế này nhiều hơn một chút.

“Cô giáo Diệp, cô thật tốt!” Lăng Vi lập tức ra quyết định cho Lăng Tiêu học tập ở đây: “Cô giáo Diệp, anh tôi sau này liền học ở nơi này của cô, sau này phiền cô nhiều hơn rồi, khổ cực cho cô.”

“Cô quá khách khí. Hy vọng anh ấy có thể sống chung vui vẻ cùng với những cậu bé khác.”

Lăng Vi nộp sáu trăm đồng tiền học, Lăng Tiêu liền bắt đầu giờ học đầu tiên.

Lăng Vi không vội đi, vẫn ngồi ở ghế nhỏ bên cạnh phòng học quan sát bọn họ học đàn.

Tại ‘Mộng chi nhạc’, phần lớn là trẻ con, điều kiện gia đình những đứa trẻ này đa phần đều không được tốt, đàn violon trong tay chúng đều chỉ khoảng mấy trăm đồng. Đắt tiền nhất cũng không vượt quá hai nghìn đồng.

Lăng Tiêu cầm một cây đàn violon hơn hai mươi nghìn đến lớp học, tất cả đứa trẻ đều vây quanh anh ta.

Lăng Tiêu nhân duyên tốt, tính cách hiền lành, ai mượn anh ta anh ta đều không phản đối.

Bọn nhỏ cầm đàn violon của anh ta luyện tập, còn cùng anh ta nghiên cứu, đàn đắt tiền và đàn bình thường thì có gì khác nhau… Lăng Tiêu cùng những người bạn nhỏ ở cùng nhau rất tốt.

Sau khi giờ học ngày hôm nay kết thúc, Lăng Tiêu vô cùng vui vẻ, anh ta lại có thêm bạn mới.

Hơn nữa, những bạn nhỏ kia đối với anh ta cũng đặc biệt tốt, càng khiến cho Lăng Tiêu vui vẻ hơn chính là, những bạn nhỏ này thiên phú đều rất cao, cùng bọn họ nghiên cứu đàn violon, đặc biệt giúp đỡ nhiều hơn cho anh ta.

Những bạn nhỏ này cũng thích anh ta, lúc nhỏ Lăng Tiêu chính là một thiên tài thiếu niên. Làm việc gì cũng vô cùng lợi hại.

Anh ta thường xuyên được mọi người gọi là ‘Con nhà người ta’.

Đi ra từ ‘Mộng chi nhạc’, Diệp Đình liền gọi điện thoại đến, thanh âm của anh ta trầm thấp dễ nghe, giọng nói nhàn nhạt hỏi: “Như thế nào? Xong rồi chứ?”

Trái tim Lăng Vi muốn say, trong lồng ngực ngọt ngào muốn nổ tung. Cô vui vẻ nói: “Chồng, giọng nói của anh thật là dễ nghe… lỗ tai cũng muốn mang thai luôn rồi, làm sao đây?”

Cô nghe thấy tiếng cười của Diệp Đình từ bên kia điện thoại truyền đến, Lăng Vi suy nghĩ một chút hỏi anh ta: “Diệp Mộng Nhân là người thân của anh sao? Cô ấy cũng họ Diệp…” Ý tứ rất rõ ràng, em biết là anh tìm người giúp em, ân tình này em biết trả ai đây.

Thật lâu sau, Diệp Đình mới nói: “Cô ấy là em gái anh.”

“Em gái?” Lăng Vi khiếp sợ! Cho đến bây giờ vẫn chưa từng nghe anh ta nói đến…

Diệp Đình trầm mặc một lát nói: “Không phải em gái ruột. Trước kia cô ấy bị mù, anh giúp cô ấy nộp tiền phẫu thuật, chữa khỏi mắt cho cô ấy.”

“Mắt của cô ấy…” Lăng Vi cả kinh chỉ nói được nửa câu.

Diệp Đình nói: “Giác mạc của cô ấy là người khác hiến.”

“Thật sự… không nhìn ra.”

Khó trách ánh mắt Diệp Mộng Nhân lại sáng ngời như vậy, thấu triệt như vậy, không một chút tạp chất. Thì ra là do cô ấy dụng tâm nhìn. Cũng chính bởi vì trước kia cô ấy không nhìn thấy cái gì, vì vậy sau khi có thể nhìn thấy được thế giới này, mới càng quý trọng hơn…

Cũng… càng biết cảm ơn.

Lúc này, Diệp Đình đột nhiên nói: “Anh cao ốc Quan Hải Đại Hạ, muốn qua đó không?”

Khuôn mặt Lăng Vi lập tức đỏ lên. Cao ốc Quan Hải Đại Hạ, địa điểm lãng mãn nhất của các đôi tình nhân… Tên bại hoại này, hôm qua chính anh ta nói nơi này là địa điểm tốt! Ừm, bán bánh ngọt!

Diệp Đình ở đầu dây bên kia vẫn không lên tiếng, vô cùng bình tĩnh hô hấp. Ai nha! Thật là khó xử… Lăng Vi nghĩ nửa ngày mới ‘Ừ’ một tiếng: “Em đến ngay…”

“Ừ, tầng cao nhất. Chờ em…”

Lăng Vi vừa mới đến thang máy dưới tầng một nhà hàng Quan Hải Đại Hạ, đột nhiên nghe thấy phía sau có người đang nói chuyện, giọng nói vô cùng quen thuộc… là Chu Vân? Lăng Vi nghiêng đầu, liền thấy Chu Vân mặc một bộ váy diễm lệ màu đỏ lộ vai và ôm mông, đi đôi giày cao gót mười mấy centimet, vô cùng nữ vương sải bước đi vào.

Chu Vân đeo kính râm thật to thấp giọng hỏi: “Chị Na, lát nữa chúng ta gặp người nọ, rốt cuộc là có thân phận gì?” Người phụ nữ bên cạnh cô ta thanh âm lạnh như băng nói: “Người ta có thân phận gì, cô không có tư cách biết! Cô lên tầng cao nhất, trực tiếp quỳ xuống dập đầu bồi tội! Cũng không cần nói cái gì!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top