Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

421 - 430

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 421: Vội vàng đắc ý, càng vui mừng càng tốt (1)

Chu Vân khó chịu, mới vừa muốn nói lại đột nhiên bị người phụ nữ kia nghiêm nghị chặn lại: “Chu Chỉ Vân! Tôi cảnh cáo cô, cô biết điểm dừng cho tôi! Đây là Lục tiên sinh cùng đạo diễn Đại Minh tranh thủ cho cô một cơ hội cuối cùng! Cô cũng đừng nghĩ nói chuyện này đơn giản như vậy! Cô dập đầu bồi tội với người ta, người ta có buông tha hay không, còn phải xem tâm tình của người ta. Cô đặc biệt giả bộ đáng thương đến cùng cho tôi! Cho dù là việc không biết xấu hổ như liếm giày cho người ta cũng phải làm cho tôi! Tôi nói cho cô! Công ty giao cho cô vở tuồng kia, nếu như vi phạm hợp đồng, cô biết tiền bồi thường là bao nhiêu không? Nếu như không xong, đảm bảo mười đời cô cũng không trả xong!”

“Tôi biết! Có thể nói nhỏ một chút hay không? Có fan hâm mộ của tôi đến!” Trong đầu Chu Vân nghĩ, Lục Thiên Minh luôn miệng nói lời tuyệt tình, nhưng đây không phải vẫn giữ lại đường lui cho cô sao? Anh ta vẫn còn yêu cô! Anh ta vẫn nguyện ý quản chuyện của cô! Chỉ là bây giờ giận dỗi không muốn nhượng bộ mà thôi. Chờ qua mấy ngày, anh ta bớt giận, khi đó sẽ đến tìm cô, nâng niu cô, cưng chiều cô!

Cô ta vén tóc quăn trên trán, đối với mị lực cùng thủ đoạn của mình, cô ta vô cùng tự tin.

Lúc này, đột nhiên nghe thấy xung quanh có người hét ầm lên: “Chu Chỉ Vân!”

“Chu Chỉ Vân… là Chu Chỉ Vân! A… trời ơi! Thần tượng, tôi có thể chụp chung tấm hình với cô không?” Nữ sinh bên cạnh đột nhiên kéo lấy cô ta: “Gần đây không thấy sao? Người phụ nữ này gần đầy tin tức vô cùng xấu!”

“Vậy thì sao… đời này chúng ta có thể gặp được minh tinh mấy lần chứ?”

“Cũng đúng… Vậy đi ký tên đi…”

“Thần tượng, có thể ký tên cho tôi không? Tôi thật sự thích cô trong phim ‘Tình cảm cấm khu’ của cô!”

Chu Vân mặc dù đang đeo kính râm lớn nhưng vẫn bị người khác nhận ra, trong nháy mắt liền có người hâm mộ vây quanh muốn chụp hình cô, muốn cô ký tên.

“Chị Chỉ Vân, có thể ký tên cho chúng tôi không?”

Chu Vân bày ra một tư thế điển hình, cười một tiếng: “Được nha, không thành vấn đề…”

“Tôi cũng muốn! Tôi cũng muốn!”

Trong nháy mắt Chu Vân bị mọi người bao vây, cô đặc biệt kiên nhẫn ký tên cho từng người.

Sau khi ký tên cho vài fan hâm mộ, thang máy mở, hai vệ sĩ ngăn cản fan hâm mộ, Chu Chỉ Vân mặt đầy hiền hòa vẫy tay chào tạm biệt fan hâm mộ, khi cô ta quay mặt sang bên cạnh, trong nháy mặt không nhịn được đen mặt.

Cô ta bước vào thang máy, đột nhiên nhìn thấy một người khác tiến vào cùng mình, vậy là lại là Lăng Vi! Sau lưng cô ta còn có hai người đàn ông cao to mặc tây trang đi theo.

Thang máy rất lớn, đứng bảy người cũng không bị chật.

Nhưng là, Chu Vân không nghĩ đến Lăng Vi lại không biết xấu hổ đi vào trong thang máy.

Hôm nay Lăng Vi mặc quần màu đen, áo sơ mi trắng, áo buộc lên lộ ra vòng eo mảnh khảnh, còn đeo một chiếc kính thời trang màu đen, lộ ra dáng vẻ ta đây là nữ cường nhân.

Cửa thang máy đóng lại, Chu Vân xì một tiếng với Lăng Vi: “Làm sao người nào cũng dám đi vào trong này vậy? Quan Hải Đại Hạ không phải là nhà hàng cao cấp nhất Ninh Thành sao? Chẳng lẽ là tôi nhớ nhầm? Một tiện nhân không cha không mẹ bị đàn ông bỏ rơi cũng có thể vào đây sao?

Chu Vân hai ngày nay đều nhịn đến muốn nổ rồi! Đều là do Lăng Vi! Nếu không phải cô ta thuê ký giả chụp lén cô đánh Lăng Trí, cô cũng không đến nỗi bị anti, bị công ty mắng, bị Lục Thiên Minh ngược đãi, còn phải mặt dầy đến đây nói xin lỗi!

“Đều là do cô đồ tiện nhân này!” Chu Vân ỷ vào mình có nhiều người, người đông thế lớn, đột nhiên đưa tay lên muốn cào vào mặt Lăng Vi.

A Lợi phía sau Lăng Vi lập tức đưa tay đỡ, sau đó đẩy Chu Vân ngã trên mặt đất!

“A…” Chu Vân ngã xuống đất, đau đớn kêu lên một tiếng. Konina kéo cô ta lên, cánh tay Chu Vân bị té bầm, chỉ vào Lăng Vi mắng: “Tiện nhân cô, còn dám đánh trả? Tôi cào hỏng mặt cô!”

Chương 422: Vội vàng đắc ý, càng vui mừng càng tốt (2)

Hai vệ sĩ sau lưng Chu Vân ‘Răng rắc’ vang lên tiếng khớp tay, sau đó đứng lên phía trên Chu Vân.

Sau lưng Lăng Vi là A Khôn, A Lợi hai tay khoanh lại, đứng hai bên Lăng Vi.

Bốn người đàn ông cao lớn đối lập nhau, giương cung bạt kiếm!

Lăng Vi phất phất tay, A Lợi, A Khôn thu liễm lại sát khí. Lăng Vi ngược lại cũng không sợ gây chuyện, chỉ là lấy đại cuộc làm trọng, bốn người bọn họ nếu đánh nhau trong thang máy, đảm bảo bảy người bọn họ hôm này đều không ra khỏi được cái cửa này.

Chu Vân cho rằng Lăng Vi sợ, mở miệng cay nghiệt nghiêm giọng mắt: “Một nhân viên phục vụ ở quán bar, mang theo hai vệ sĩ liền cho mình là nữ vương!” Cô ta xoa cánh tay, đi đến bên cạnh Lăng Vi, đưa tay muốn nắm lấy cổ áy sơ mi của Lăng Vi.

Trong nháy mắt Konina vặn cánh tay cô ta, quát lên: “Bây giờ cô còn ngại scandal quá ít phải không? Trong thang máy đều có camera! Cô còn muốn bị tung ra tin tức xấu nữa sao?”

Chu Vân cắn răng nghiến lợi, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn được không động thủ, tuy vậy trong miệng vẫn không ngừng ép Lăng Vi: “Một tiện nhân ngủ với vạn người, ngay cả em gái họ mình cũng hại! Đồ kỹ nữ tâm cơ tìm ký giả chụp lén tôi! Lại lén lén lút lút không biết xấu hổ làm ra chuyện trộm gà trộm hó! Cô chính là nhìn thấy tôi phất lên, ghen tị tôi! Cô đồ tiện nhân chính là nhìn không được người khác gả cho người khác tốt hơn cô, không nhìn được người khác tốt hơn cô! Khi cha mẹ cô chết, là ai thu nuôi cô? Là cha tôi! Là mẹ tôi! Lăng Vi, cô đồ bạch nhãn lang không biết xấu hổ, đảo mắt liền quay lại cắn chủ nhân! Nuôi cô nhiều năm như vậy, còn không bằng cho chó ăn!”

Trên mặt Lăng Vi kéo ra một nụ cười lạnh lẽo, cô từ đầu đến cuối đều không nói gì. Nhìn Chu Vân như một tên ngốc vậy. Đắc ý đi, tranh thủ đắc ý đi, càng vui mừng càng tốt!

Lăng Vi nhìn chằm chằm con số nhảy lên trong thang máy, thang máy ngừng ở tầng 68.

A Lợi, A Khôn bảo vệ cô đi ra khỏi thang máy.

Chu Vân cau mày, Lăng Vi đến đây làm gì? Cô ta vừa đi ra vừa ác độc mắng: “Tiện nhân chính là tiện nhân, bò lên được tầng cao, cũng không có nghĩa cô là nhân vật tầng cao!”

Chu Vân đeo kính râm lên, sải bước dài thành công đi lên trước Lăng Vi. Cô ta mặc dù không cao bằng Lăng Vi, nhưng giày cao gót cao mười hai centimet cũng không phải chỉ đề làm cảnh! Mấy bước liền đi đến trước cánh cửa xa hoa quý phái, có đường viền mạ vàng.

Ánh mắt Lăng Vi từ đầu đến cuối đều lạnh lùng nhìn Chu Vân.

Chu Vân nhìn ánh mắt của cô, giận đến mức không có chỗ phát tiết!

Lúc này, Konina gọi điện thoại cho giám đốc nhà hàng: “Lưu giám đốc… tôi cùng Chỉ Vân đã đến tầng cao nhất Quan Hải Đại Hạ, làm phiền ngài thông báo một tiếng giúp chúng tôi…”

Đầu điện thoại bên kia ‘Ừ’ một tiếng rồi không nói nữa.

Lăng Vi mang theo A Khôn, A Lợi sải bước đi đến bên cạnh cửa lớn, cửa tự động mở ra, Diệp Đình đã sớm biết cô đi lên, tất nhiên sẽ nghênh đón cô vào.

Chu Vân vừa nhìn thấy cửa mở ra, liền lập tức cất bước đi vào.

Bên trong đột nhiên xuất hiện hai tên vệ sĩ áo đen: “Tiên sinh vẫn chưa dùng cơm, không muốn nhìn thấy các người, mời ngồi chờ ở bên ngoài.”

Chu Vân chau mày, không biết rõ là đang xảy ra chuyện gì?

Cô nhìn chừng một phút. Nhìn thấy khuôn mặt của Konina cũng đầy mờ mịt, Chu Vân không tự chủ được lui về phía sau nửa bước.

Lăng Vi bước vào bên trong, đi qua một tấm bình phong lịch sự tao nhã vào phòng khác. Lăng Vi ngắm nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, sáng tỏ thông suốt!

Hai tên vệ sĩ áo đen đóng cửa lại.

Chu Chỉ Vân bị nhốt ở ngoài cửa, hỏi Konina: “Lăng Vi đến nơi này làm gì? Cũng là được vị tiên sinh kia gọi đến sao? Vị tiên sinh kia là muốn phủ đầu Lăng Vi trước sao? Muốn Lăng Vi giải thích chuyện chụp lén tôi sao?”

Chương 423: Còn muốn làm thiên hậu? Sớm muộn cũng thành hậu thiên! (1)

“Im miệng đi! Cái gì cũng không được hỏi!” Konina cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy…

Cô ta vô cùng phiền lòng, nói với Chu Vân một câu: “Vị đại nhân vật trong cửa kia, không phải ‘Hạo Vũ Ảnh Nghiệp’ của chúng ta chọc nổi! Cô đang hoàng ngồi chờ ở nơi này cho tôi! Có thể gặp người ta hay không, còn phải xem vận khí của cô!”

Chu Vân buồn bực không nói thêm gì nữa, lặng lẽ đứng ở cửa chờ đợi.

Lăng Vi đi vào trong phòng khách, chỉ cảm thấy dường như mình đi vào một công viên thu nhỏ…

Cô còn tưởng rằng tầng chót chính là một căn phòng lớn, lại không nghĩ rằng… nguyên cả tầng lầu này đều được che bằng một lớp màn thủy tinh!

Toàn bộ tầng chót tươi sáng, vô cùng xanh biếc… có xanh của cây trồng, của núi non, bên trong thiết kế quầy bar, phòng tắm suối nước nóng, có phòng ăn, có màn ảnh cực lớn, có phòng nghỉ ngơi.

Màn che lưu ly bốn phía có cây mây và cây leo mọc lên xanh mướt, cửa sổ có rèm màu xanh nhạt khẽ bay. Cửa sổ mở hé, không hề có cảm giác bực bội, vô cùng thông suốt, tầm mắt cũng rất thoải mái. Bên tai róc rách tiếng nước chảy, khiến tinh thần người ta an tĩnh.

Lúc này, một vị giám đốc cung kính giới thiệu với cô: “Phu nhân, Quan Hải Đại Hạ chúng tôi là một sản nghiệp dưới chướng Đỉnh Phong quốc tế, là kiến trúc đánh dấu cho Ninh Thành. Tất cả tám tầng lầu phía trên tòa nhà sáu mươi tầng, đều là Diệp tiên sinh thiết kế vì ngài, cũng là địa phương để ngài và tiên sinh nghĩ dưỡng.

Lăng Vi kinh hãi gật đầu một cái, cô biết cao ốc này là sản nghiệp của Diệp Đình, bởi vì… ở trong hiệp nghị được tặng khi kết hôn, cô nhìn thấy cái tên ‘Quan Hải Đại Hạ’…

Lúc ấy, cô cũng kinh ngạc một chút, nếu cô ký tên lên hợp đồng, cao ốc này chính là đứng tên Lăng Vi cô.

Khi đó… cô đại khái lường trước được, Kỳ Tha Địa Bì, cổ phần cũng không phân cao thấp so với Quan Hải Đại Hạ. Đây cũng là lý do cô không ký tên.

Lăng Vi đi vào phòng khách, liền nhìn thấy Diệp Đình mặc âu phục màu đen thẳng thớm ngồi bên cạnh cửa sổ sát đứng, đứng bên cạnh là một vị thân sĩ, đang trình bày một khúc violon.

Ngồi bên cạnh Diệp Đình… Lăng Trí…

Đứng phía sau là bốn tên tổ trưởng Bạo Phong. Dưới bàn chân Bạo Phong số một đạp vào mặt một người, chính là tên lão đại côn đồ muốn ‘lấy mạng nhỏ của cô’.

Diệp Đình cùng Lăng Vi và Lăng Trí từ từ dùng cơm, A Lợi, A Khôn cùng với thành viên Bạo Phong đến một phòng khác ăn buffe hải sản.

Ánh mắt Lăng Vi liếc nhìn xuống đất, nhìn sáu người bị đánh mặt đầy máu me đến cha mẹ cũng không thể nhận ra, cô lại bình tĩnh không có cảm giác nuốt không nổi cơm… Xem ra ở cùng Diệp Đình lâu ngày, năng lực chịu đựng trong lòng cô càng ngày càng mạnh rồi.

Sắc mặt Lăng Trí không được tốt lắm, mới vừa rồi một màn trong thang máy ông ta đều nhìn thấy được trên máy vi tính.

Mới vừa rồi những lời Lăng Vân nói còn là tiếng người hay sao? Cô ta nói gì? Cô ta lại chỉ thẳng vào mũi Lăng Vi mắng: “Cha mẹ cô chết khi đó, là ai thu nuôi cô? Là cha tôi! Là mẹ tôi! Cô đồ bạch nhãn lang không biết xấu hổ, đảo mắt liền cắn lại chủ nhân! Nuôi cô nhiều năm như vậy, còn không bằng cho chó ăn!”

Lăng Trí giận đến choáng váng đầu óc! Thời điểm ông ta nhận nuôi Lăng Vi, cũng lấy tất cả sản nghiệp của anh cả ông ta! Lăng Vi mặc dù được nuôi ở nhà ông ta, nhưng không tốn một phân tiền nào của ông ta! Ngược lại thì sao, cả nhà bọn họ mượn ánh sáng của Lăng Vi, có cuộc sống đại phú đại quý! Nhưng cuối cùng thế nào, ông ta lấy sạch di sản của Lăng Vi! Số tiền này, ân huệ này, còn chút nào chứ? Ông ta thật sự có lỗi với Lăng Vi, dùng mạng ông ta cũng không trả nổi! Con gái ông ta còn mặt dày vô sỉ mắng Lăng Vi là bạch nhãn lang?

Lăng Trí tức giận đến mức ăn không ngon! Lồng ngực như có tảng đá đè ép lại… ông ta cũng không muốn biểu hiện ra ngoài, tránh cho Tiểu Vi khó chịu. Nhưng lại không nhịn được than thở…

Cơn nước xong xuôi, ba người đi đến một phòng trà yên lặng uống trà.

Diệp Đình đánh cờ cùng với Lăng Trí, Jason đúng lúc nói chuyện vườn hoa cho Lăng Vi.

Lăng Trí cảm thấy việc làm ăn trồng hoa với viện dưỡng làm là một việc làm tốt, liền hỏi mấy câu. Vừa vặn ông ta là người thích trồng hoa cỏ. Chủ yếu hơn chính là, nếu vườn hoa này phát triển, sau này gánh nặng của Tiểu Vi cũng nhẹ bớt.

Chương 424: Còn muốn làm thiên hậu? Sớm muộn cũng thành hậu thiên! (2)

Bên ngoài, Chu Chỉ Vân đứng đến phù chân! Cô ta đi giày cao gót mười hai centimet, toàn bộ đều đứng thẳng chờ đợi, giống như đang nhảy ballet vậy. Sau khi thành danh, cho đến bây giờ chưa có người nào khiến cô ta chờ lâu như vậy!

Hai tiếng rưỡi trôi qua, các cô đến từ năm rưỡi, hiện tại cũng đã tám giờ. Mắt thấy sắp đến tám rưỡi, Cả người Chu Chỉ Vân đau xót, miệng khát yếu ớt kêu: “Chị Na, người bên trong rốt cuộc có thân phận gì? Tôi đã hèn kém đến đây xin lỗi, tôi cũng đã chờ đến ba giờ, sao vẫn không được đi vào? Chân tôi cũng sắp gãy rồi!” Hai chân cô ta run rẩy. Muốn đi nhưng cũng không dám, muốn ngồi lại không có ghế.

Trong lòng Konina cũng nổi giận: “Tôi cũng không phải đứng với cô sao? Cô suốt ngày chỉ biết gây họa! Lần này không phải tôi lau cứt cho cô sao? Chân cô đau xót, chân tôi không đau xót sao?”

Chu Chỉ Vân không nhịn được nói: “Tôi không phải có ý đó, tôi chỉ là than phiền người bên trong cũng quá lớn lỗi mà! Dầu gì bây giờ tôi cũng là một tiểu thiên hậu trong lòng giải trí…”

“Cô im miệng đi!” Konina hung ác trợn mắt nhìn cô ta: “Thiên hậu? Cô vẫn còn nằm mộng lớn sao! Chuyện này nếu cô không giải quyết được! Cô cho rằng cô có thể làm thiên hậu hay sao? Cô muốn đổi thành hậu thiên hay sao? Cô cho rằng có người còn nhớ đến cô? Danh tiếng bây giờ của cô cũng vô cùng xấu rồi, nếu lần này không tẩy trắng được, cô ăn không khí đi! Công ty nâng cô là nâng, nâng người khác cũng là nâng! Cô không có núi lớn Lục tiên sinh dựa vào, cô cho rằng bằng người cha kia của cô, cô có thể trở thành thiên hậu hay sao?”

Konina càng nói càng tức, trực tiếp mở miệng mắng: “Thời điểm cô bỏ rơi cha ruột cô từng nghĩ đến ngày hôm nay! Cô bây giờ còn không biết ôm bắp đùi cha ruột mình! Cô bỏ đi tính đại tiểu thư cho tôi! Muốn người ta cho cô mặt mũi, cô cũng phải có mặt mũi thì mới được!”

Chu Chỉ Vân giận đến phát điên!

Lúc này, cửa lớn màu vàng đột nhiên mở ra: “Hai vị, mời vào trong.”

“…” Chu Chỉ Vân cùng Konina đột nhiên sững sờ.

Hai người sửng sốt chốc lát, vội vàng nhấc chân đi vào trong, lúc này chân hai người đã tê rần, đi bộ cũng cảm thấy loạng choạng.

Hai người đi qua bình phong, khi đi vào phòng khách, chỉ cảm thấy cảnh đẹp trước mắt như muốn đập bể mắt!

Chu Chỉ Vân không nhịn được xúc động: “Đây là địa bàn của người nào nha? Thật biết hưởng thụ…” Cô ta sống hai mươi mấy năm ở Ninh Thần, cũng không biết bên trong thành phố còn có một đạo nguyên thế ngoại như vậy!

Trong đầu cô ta đột nhiên nảy sinh ra một ý nghĩ: “Nháo với Lục Thiên Minh, cũng không nhất định là chuyện xấu… Nếu như được vị tiên sinh này coi trọng, vấn đề cô ta gặp phải bây giờ đều sẽ được giải quyết dễ dàng!”

Chu Vân vội vàng lấy lại tinh thần, sửa sang lại mái tóc quăn, sửa sang lại quần ngắn đỏ tươi, lại kéo thấp cổ áo xuống mấy phần.

Cô ta nhấp đôi môi đỏ mọng, cánh môi khẽ đâng lên, kéo ra một nụ cười ôn uyển mị hoặc.

“Mời đi bên này…” Một vị giám đốc dẫn các cô vào phòng trà bên cạnh một rừng trúc. Bình phong cản trở tầm nhìn vào bên trong, các cô không nhìn thấy được tình hình người bên trong.

Chu Vân nhìn vào bên trong, đột nhiên… nhìn thấy Lăng Trí mặt đầy lửa giận từ bên trong đi ra!

Chương 425: Quỳ!!! (1)

Lăng Trí?

“Ông đến đây làm gì?” Chu Vân kinh ngạc.

Cả người Lăng Trí đằng đằng lửa giận, trong ánh mắt xen lẫn thần sắc thất vọng.

Chu Vân khinh bỉ trợn mắt nhìn ông ta một cái: “Có phải ông lại gây ra chuyện gì điên khùng hay không?” Cô nhìn thấy Lăng Trí đầu đầy tóc trắng, trên mặt đầy nếp nhăn. Rõ ràng hơn bốn mươi tuổi, lại nhìn giống như một lão già sáu mươi tuổi!

Lúc này, đột nhiên nghe thấy Lăng Trí quát lên: “Quỳ xuống!”

Chu Vân sợ hết hồn, nhưng trong lòng không phục, cô cũng coi như là một người có chút địa vị xã hội, làm sau có thể ở trước mặt nhiều người như vậy nói quỳ là quỳ!

Lăng Trí nén chịu lửa giận trong lòng ngồi xuống một chiếc ghế thái sư. Trên bàn bên cạnh tay ông ta bày ra một cây thước, chân mày Chu Vân nhảy lên một cái, cứng đầu đứng đó không nhúc nhích.

“Còn không mau quỳ xuống…” Konina vộ kéo váy Chu Vân.

Chu Vân trố mắt một lát, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Trí, trong mắt cô ta đầu phức tạp có chút không vui vẻ nói: “Có lời gì về nhà nói không được sao? Tại sao phải gây huyên náo khó nhìn như vậy?”

“Cô im miệng đi!” Konina hận không thể véo hai lỗ tai cô ta: “Bảo cô quỳ, vậy cô quỳ đi!

Chu Vân đứng đó không nhúc nhích, đột nhiên Lăng Vi đi ra từ phía sau bình phong.

Trong nháy mắt Chu Vân bừng lên lửa giận! Lăng Vi liếc cô ta lạnh giọng hỏi: “Con gái quỳ dưới chân cha, có gì không ổn sao?”

Chu Vân siết chặt quả đấm, cắn răng muốn mở miệng mắng to! Nhưng là, lúc này cô ta nhìn thấy rõ quan hệ lợi hại! Lăng Vi cùng Lăng Trí không biết leo lên được nhân vật lợi hại nào, lại đè ép một người như cô!

Nhưng là, người thần bí kia rốt cuộc là ai? Chị Na lại không chịu nói cho cô… Cô ta đứng bên ngoài chừng ba giờ! Bây giờ tiến vào cũng không nhìn thấy người đó, lúc này, Konina trợn mắt nhìn cô ta một cái, tựa hồ muốn ói: “Chính cô có thân phận gì còn không biết lớn nhỏ? Người ta là nhân vật lớn đến nhường nào, đâu phải là người cô muốn gặp là có thể gặp được?”

Chu Vân lại tưởng, là Lăng Vi cố ý mướn chỗ này hù dọa cô ta?

Lúc này, Lăng Vi giơ tay lên ra động tác mời với Konina: “Vị nữ sĩ này, mời ngồi xuống. Chuyện này không liên quan đến cô.”

Konina mặt đầy ngơ ngác ngồi vào ghế bên cạnh.

Trái tim Chu Vân đột nhiên tăng tốc nhảy lên, có một dự cảm vô cùng xấu!

Lăng Vi! Cô cái đồ không biết xấu hồ, cô muốn làm gì? Có lời gì thì nói thẳng? Đừng có mà giả thần giả quỷ!”

Trong phòng khác bỗng nhiên tĩnh lặng, Lăng Vi đột nhiên lạnh lùng nhìn chăm chú vào Chu Vân, quát lạnh lên một tiếng: “Dập đầu nhận sai với cha cô cho tôi…”

Chu Vân sợ hết hồn! Cô như gặp quỷ nhìn về phía Lăng Vi, đột nhiên, lúc này nhìn thấy ba mươi mấy người đàn ông áo đen vây quanh, trong đó hai người xách Chu Xung ra… tay Chu Xung bị trói ở sau lưng, ‘Bùm’ một tiếng quỳ sụp xuống đất, tóc ông ta xốc xếch, trên mặt xanh tím, lỗi mũi vừa sưng vừa đỏ! Quần áo rách tả tơi, hiển nhiên là bị người ta hung hãn đánh đập.

Chu Vân mở to mắt, hô hấp cũng có chút yếu đi. Tiếp đó, lại thấy có người ném sáu tên đàn ông cao to đi ra! Sáu người này nằm trên đất không nhúc nhích, giống như bị hành hạ vô cùng thảm thiết vậy! Chu Vân tựa như tiên đoán được dáng vẻ sau đó của mình, trong nháy mắt trên trán lấm tấm mồ hôi.

Chương 426: Quỳ!!! (2)

Trong phòng khách lớn như vậy rơi vào yên tĩnh quỷ dị. Chân Chu Vân đột nhiên mềm nũn! Cô ta nghe thấy tiếng nước chảy, nghe thấy tiếng gió, nghe thấy tiếng tim đập của mình, ‘Ầm’ một cái quỵ xuống đất.

Lăng Trí mặt lạnh như sương, hỏi cô ta: “Cô họ gì?”

Chu Vân ngước mắt ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy khiếp sợ! Cô không nghĩ đến Lăng Trí sẽ hỏi câu hỏi như vậy! Càng không nghĩ đến, Lăng Trí nói chuyện sẽ có khí thế như thế này!

Chu Vân cũng đã nhìn thấy xã hội, nhưng không biết tại sao… đột nhiên có một áp lực ép khiến cô ta không ngẩng đầu lên được, không mở được miệng.

Cô liếc mắt nhìn Chu Xung đang thương tích đầu mình, lại len lén liếc mắt nhìn về phía Lăng Trí đang ngồi trên ghế thái sư.

Trong đầu cô ta hoàn toàn tê dại! Nhận Chu Xung, không biết thế lực sau lưng Lăng Trí có khiến cô ta thân bại danh liệt hay không? Nhận Lăng Trí, vạn nhất chuyện này không thành, cô ta còn phải nhờ vào Chu Xung nuôi…

“Bành…” Lăng Trí dột nhiên vỗ lên lưng ghế! “Cô họ gì?”

“Cha, con họ Lăng!” Nói xong liền ‘bụp bụp bụp’ dập đầu với Lăng Trí mấy cái. Chu Xung ngẩng đầu nhìn cô ta, hung thần ác sắt mắng: “Chu Vân! Đồ tiện nhân cô! Ông mày nuôi cô mười mấy năm! Cô lại trở mặt không chịu nhận người thân!”

‘Bụp…’ Chân Dũng nhấc chân đạp bay Chu Xung: “Có phần của ông nói chuyện sao?”

Chu Vân bị dọa sợ kinh hoảng thất thố, đùng đầu gối đi đến bên cạnh Lăng Trí, trong mắt đầy hoảng sợ nói: “Cha, con sai rồi! Con họ Lăng, con gọi là Lăng Vân! Là con hỗn đản! Con không nên động thủ đánh cha! Con biết lỗi rồi…”

Lăng Trí đứng lên, đi đến bên người Lăng Vi: “Nhận sai với chị cô!”

Lăng Vân ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên tia máu đỏ, cô ta nhìn chăm chú vào Lăng Vi, hận không thể nói ra câu nào.

Lăng Trí tức giận nói: “Bác trai cô, bác gái cô qua đời, mặc dù chân tướng không rõ, nhưng có thể là mẹ cô xúi giục người phá hư xe của bọn họ! Cô luôn miệng mắng chị cô là bạch nhãn lang! Cô mới là bạch nhãn lang! Sau khi bác trai bác gái cô qua đời, tất cả sản nghiệp của bọn họ là tôi sang tên cho các người! Là Lăng Trí tôi vô năng! Tôi bị mù mắt! Bị mẹ cô lừa gạt! Làm hại anh chị tôi bị mất mạng, còn táng gia bại sản! Còn nuôi ra một đứa con gái bất hiếu như cô!”

Lăng Trí càng nói càng giận, nổi gân xanh nói: “Tôi Lăng Trí vô phương dạy con gái! Hôm nay người làm cha nh tôi phải dậy dỗ thật tốt đồ không có liêm sỉ nhà cô!” Lăng Trí siết chặt thước trong tay, giận dữ chỉ vào Lăng vân: “Thước thứ nhất: Cô ăn của người ta, uống của người ta! Còn không biết cảm ơn! Còn nhục mạ ân nhân của mình! Thước đầu tiên của tôi đánh cô không có tôn ti!” Lăng Trí chợt giơ tay lên, ‘ba’ một thước hung hăng quất vào lưng Lăng Vân! ‘A…’ Lăng Vân đau nằm rạp lên đất. Cô đâu đớn nước mắt chảy ra, muốn chạy, nhưng xung quanh có ba mấy tên vệ sĩ áo đen! Chạy thế nào? Cô ta sợ cả người run rẩy, sau lưng đau đớn, quần áo dính vào lưng, đại khái là có máu chảy ra.

Lăng Trí cầm thước tức giận chỉ, căn răng nói: “Thước thứ hai: Tôi là cha cô! Cô động thủ đánh tôi! Tôi đánh cô tội bất hiếu!” Lăng Trí tức giận vung thước, lại ‘ba’ một tiếng đánh vào lưng Lăng Vân. ‘A…’ Lăng Vân điên cuồng rống lên!

“Thước thứ ba: Cô mất trí cố tình tìm người muốn lấy mạng tôi vào chị cô!”

‘Ba…’ thước quất vào lưng Lăng Vân vang dội!

‘A…’ thật là đau! Lăng Vân nước mắt chảy ra như suối trào! Cô ta muốn tránh, muốn chạy trốn, nhưng trong nháy mắt bị người ta ấn xuống. Cô ta kêu thảm thiết, trong lòng sợ hãi đến cực điểm!!!

Lăng Trí cắn răng tức giận nói: “Nhận sai với chị cô!”

“Chị, em sai rồi!” Lăng Vân cắn răng nói, sau đó bò đến bên cạnh Lăng Vi, cúi đầu xuống, chịu đứng khuất nhục, quỳ trước Lăng Vi.

Trong lồng ngực Lăng Vi nhiệt huyết sôi trào! Tay Lăng Trí cầm thước đi đến trước Lăng Vân chỉ một cái: “Lăng gia tôi nuôi ra một thứ bại hoại như cô!”

Konina nhìn thấy sợ mất hết hồn vía! Bây giờ là xã hội gì? Còn có người sử dụng gia pháp đánh người… còn đánh ác như vậy… còn đánh chính là một đại minh tinh…

Một nhà này, thật sự không sợ chuyện gì!

Bọn họ không sợ Chu Chỉ Vân trả thù sao? Dẫu sao, vị đại nhân vật kia để ý được một lần, không quản được cả đời! Lần này ra tay giúp Lăng Trí, lần sau thì sao? Sẽ không sợ Chu Chỉ Vân trả thù sao?

Chương 427: Mang em bay (1)

Sau lưng Chu Vân rỉ ra từng giọt máu.

Cả người cô ta run cầm cập.

Tay Lăng Trí cầm thước đập mạnh lên bàn một cái: “Cô tỉnh táo lại cho tôi! Chị cô phạt cô như thế nào! Cô nhận cho tôi!”

Lăng Vi ngước mặt nhìn Lăng Vân một cái: “Cố ý thuê người giết người không thành công. Liền quỳ một nén hương đi!”

Giám đốc cầm một lư hương đến, đốt một nén hương…

Konina sững sờ, nói thật, trước khi đến… Cô ta không nghĩ đến sẽ như vậy. Cô ta cho rằng đi vào, bồi người ta ăn một bữa cơm, bồi một lễ, chuyện liền được giải quyết trên bàn rượu… Nói cái gì mà dập đầu, cũng chỉ là hù dọa Chu Vân… Lại không nghĩ đến! Nhà này lại ác đến như vậy! Đây quả thực là khủng hoảng gấp trăm lần so với dập đầu!

Trong phòng khách an tĩnh quỷ dị. Lăng Vi ngồi bên cạnh Lăng Trí, Lăng Vân bị áp giải nằm quỳ trên đất. Ước chừng quỳ xong một nén hương. Lăng Vi còn nói: “Còn không phục, quỳ thêm một nén hương nữa. Quỳ đến khi nào phục mới thôi.” Lăng Vân kinh hoảng ngẩng đầu: “Chị, em biết lỗi rồi! Chị tha thứ cho em lần này!”

Lăng Vi nhìn chằm chằm vào cô ta một lát, vẫy tay nói: “Sau này thật hiếu thảo với cha cô! Làm người thật tốt! Cút đi ra ngoài đi.”

Konina vội vàng đỡ Chu Vân ra ngoài. Tiếp theo, Chu Xung cùng với sau người kia cũng bị ném ra ngoài. Konina sợ người nhận ra Chu Vân, không trực tiếp xuống lầu mà cô ta gọi điện thoại cho người đi lên, cầm theo quần áo vây kín đầu Chu Vân, cõng cô ta đi ra ngoài.

Tiếp theo đó, ‘Hạo Vũ Ảnh Nghiệp’ tổ chức họp báo, Konina thay mặt Chu Vân làm sáng tỏ: “Tát cha đó là một cảnh trong bộ bộ phim về luân lý gia đình, mọi người nhìn thấy video đó, là có người hâm mộ len lén đến hiện trường quay phim chụp hình. Quan hệ của Chu Chỉ Vân chúng tôi với cha mình vô cùng tốt, xin mọi người không cần đoán lung tung. Ngoài ra, hai ngày nay Chu Chỉ Vân bận chuyện hôn lễ, không an bài thông cáo, cũng không muốn bị ai vây xem, xin mọi người đưa lời chúc phúc, cũng mong Chỉ Vân có được một gia đình hạnh phúc, cảm ơn các vị.”

Chu Chỉ Vân nằm trong bệnh viện dưỡng thương, sau lưng chua xót đau đớn! Càng nghĩ đến càng cảm thấy tức giận, như vậy hồ đồ bị đánh cho một trận! Nhưng dù gì ‘sự kiện tát cha’ kia cũng được giải quyết.

Mặc dù chuyện đóng phim tạm thời không cần, nhưng chuyện Lục gia cô ta còn chưa giải quyết được! Hôn lễ ngày mốt phải làm sao? Tuyên bố hủy hôn, danh dự của cô toàn bộ sẽ bị quét sạch!

Lúc này, Vương Hân Bình đi vào, bà ta cầm một tờ đơn, ra vẻ đắc ý đi đến trước mặt Chu Vân ngồi xuống: “Tiểu Vân, con thật sự không chịu thua kém! Con mang thai!”

Chu Vân biết đây là bà ta tạo giả, nhưng khi cô ta nhìn thấy mẹ Lục Thiên Minh – Tương Lệ đứng ở cửa muốn đi vào, liền vội vàng nói: “Thiên Minh vẫn muốn có con, con cũng không nghĩ đến sẽ có con… anh ấy giải trừ hôn ước với con, con vẫn nên bỏ đứa trẻ này thôi…”

Tương Lệ đi vào trong phòng bệnh, quan sát Chu Vân, bà ta đưa tay nhận lấy phiếu siêu âm, cười lạnh nói với Vương Hân Bình: “Bà đến tìm tôi, chính là muốn cho tôi nhìn thấy cái này?”

Mắt bà ta lạnh lùng quét qua khuôn mặt Chu Vân, cười lạnh một tiếng nói: “Phụ nữ muốn sinh con cho Thiên Minh nhà tôi không thiếu. Cô không muốn, liền bỏ đi!”

Sau khi Tương Lệ đi, Chu Vân tức giận muốn đập đồ: “Mẹ, không phải người nói, làm hư Lục Thiên Minh sao? Vì sao bây giờ?”

Vương Hân Bình đâm vào cô ta: “Con có phải ngu quá rồi không! Con còn chưa thực sự mang thai với Lục Thiên Minh, mẹ làm anh ta không sinh được, con làm sao có thai? Con còn không biết tạo ra dư luận kìm kẹp anh ta sao?” Chu Vân nhịn đau, lập tức bò dậy đăng lên weibo: “Nói cho mọi người một tin tốt, tôi với Thiên Minh có bảo bảo! Mới vừa biết được! Ngày mốt chính là hôn lễ, mau đến chúc phúc chúng ta đi! Hì hì…”

Chương 428: Mang em bay (2)

Tin tức này một khi được phát ra, Lục gia từ trên xuống dưới đều ồn ào! Cha Lục Thiên Minh đập bể một bình hoa cổ: “Chuyện đã thành như vậy! Vứt bỏ phụ nữ đã có thai như vậy, cho dù là vì lí do gì, mặt mũi của Lục gia chúng ta cũng không còn nữa! Anh muốn Lục gia chúng ta sau này làm ăn như thế nào?”

Tương Lệ cả giận nói: “Cái đồ phụ nữ không biết xấu hổ, không biết đứa trẻ có phải là của Thiên Minh nhà chúng ta không, chuyện đó còn không nói được! Cô ta có thai thật hay không cũng còn chưa chắc chắn!”

Cha Lục cả giận nói: “Bất kể trong bụng cô ta có thai hay không, dự luận đã đứng về phía cô ta! Tôi đang nói đến một vụ làm ăn lớn, các người đứng kéo tôi lại! Trước tiên trấn an dư luận lại cho tôi, đừng để cô ta làm loạn!”

Trong phòng khách tầng chót Quan Hải Đại Hạ. Sau một trận náo loạn oanh oanh liệt liệt, chỉ còn lại hai người Diệp Đình và Lăng Vi.

Lúc này, trăng sáng treo cao, trăng giăng đầy trời, Lăng Vi gối lên cánh tay Diệp Đình, hai người nằm trên ghế, ngửa mặt ngắm sao. Lăng Vi đột nhiên nói: “Tắt đèn đi, đèn sáng quá, nhìn không rõ…”

Diệp Đình vung tay lên ‘ba’ một cái tắt đèn. Trong bóng tối, bọn họ ngửa mặt lên ngắm trăng, tựa như rất gần trời, giống như đưa tay một cái là có thể hái sao trên trời.

Diệp Đình hạ xuống một nửa màn thủy tinh xung quanh, trong nháy mắt gió đêm thổi vào. Lăng Vi ôm chặt anh ta, tựa như đặt mình vào giữa không trung…

Diệp Đình đột nhiên hỏi cô: “Hả giận rồi chứ?”

Lăng Vi buồn buồn không lên tiếng, suy nghĩ chuyện hôm nay, chỉ thấy trong lòng nghẹn nghẹn. Không biết có phải lòng cô quá tham, vậy mà cảm thấy vẫn chưa hết giận!

“Không hả giận sao… muốn làm thế nào?” Diệp Đình đưa mặt đến, nửa người đè lên trên người cô.

Hô hấp của anh ta đốt nóng mặt cô, Lăng Vi đẩy anh ta: “Tâm tình em không tốt, chớ lộn xộn!”

Diệp Đình hôn lên khuôn mặt cô, đưa tay vào trong quần áo cô, đi lên phía trên xoa xoa: “Tâm tình không tốt mới muốn náo, để chồng khai thông, tâm tình lập tức sẽ tốt lên.”

Lăng Vi muốn ngăn cản anh ta, lại thấy anh ta dứng lên, Dáng vẻ thân sĩ khom người đưa tay về phía cô: “Nữ sĩ xinh đẹp, có thể mời người nhảy một điệu không?”

“…” Lăng Vi mím môi cười.

Anh ta giơ tay xoa eo cô: “Dưới bóng đêm nhìn em… thật đẹp…” Nhất là ánh mắt, giống như sao trên trời. Anh ta đưa tay kéo cô lên, nhấn mở âm nhạc, mở ra ánh đèn mờ ảo. Anh ta ôm cô khiêu vũ từng vòng từng vòng, Diệp Đình nhìn chăm chú vào cô, đột nhiên đưa tay thả tóc cô ra. Mái tóc của Lăng Vi giống như yêu tinh bay lượn trong gió.

Trong nháy mắt khuôn mặt Lăng Vi đỏ lên.

Lông mi thật dài của Diệp Đình rủ xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt trơn bóng yêu kiều của cô, giơ tay lên mở một nút áo của cô: “Bộ quần áo hôm nay quá cường thế, đổi bộ khác.” Diệp Đình rút bỏ kính đen của cô xuống. Dùng ngón tay cuốn sợi tóc của cô, âm thanh trầm thấp nói bên tai cô: “Lỗ tai cũng muốn mang thai… là cái gì?”

Khuôn mặt Lăng Vi cháy sạch hồng như cánh hoa đào, anh ta ôm cô, kéo cô ra ban công bên ngoài kính thủy tinh, bên ngoài gió rất lớn! Giống như có thể thổi bay người vậy!

Từ ban công nhìn về phía xa, có thể nhìn thấy ngọn hải đăng ngoài biển. Lăng Vi nắm chặt lan can nhìn xuống… đột nhiên cảm thấy chân mềm nhũn… từ tầng sáu mươi tám của tòa nhà này nhìn xuống, từng tòa nhà của thành phố mọc lên san sát như rừng, cảm giác thật khác bình thường. Thật giống như nửa thành phố nằm cả trong tay cô vậy.

Diệp Đình cởi áo cô ra, kéo khóa quần cô. Lăng Vi nắm chặt tay anh ta, đưa tay kéo anh ta đi vào bên trong: “Coi như muốn làm, cũng không thể để cả thành phố vây xem chứ?”

Diệp Đình nhưng kéo cô lại, đem người cô dựa trên lan can, thanh âm trầm trầm nói: “Ở nơi này.” Ánh mắt của anh ta giống như một vòng xoáy! Đốt sáng kinh người! Anh ta đưa tay nhấn một cái nút, bên ngoài ban công chậm rãi kéo lên một bức màn màu xanh nhạt. Gió thổi vào tấm màn vang lên tiếng ‘phần phật’ vang dội, trái tim Lăng Vi đập như trống đánh! Nhưng vẫn nghe thấy thanh âm anh ta trầm thấp nói: “Mang em bay…”

Chương 429: Cực hạn (1)

Lăng Vi từ tầng 6 đi xuống, hơi choáng váng...

Cô quay đầu lại, buồn cười nhìn Diệp Đình, không nghe nhầm đúng không? Anh muốn tại đây?

Còn nói cô phóng khoáng? Hừ —— anh không biết xấu hổ à?!

Chân Lăng Vi mềm nhũn, nhưng cũng không sợ hãi. Nhưng... Dù sao cũng là bên ngoài... Còn là tầng 6, ban công không xây rào bảo hộ, chỉ có một hàng lan can nghệ thuật.

Cô có lãng mạn, có lớn gan thế nào đi nữa cũng không dám đứng lâu ở đó.

Hơn nữa... Anh muốn...

Lăng Vi tránh anh chạy vào trong, Diệp Đình dùng sức giữ chặt cổ tay cô.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy... gió xuyên qua bức mành màu lam nhạt thổi qua quần áo anh, quần áo anh giống lá trúc đập vào ngực anh.

Lăng Vi cảm giác da đầu từng đợt run lên, cũng không biết là vì... gió thổi tung tóc cô, hay là vì lúc này Diệp Đình rất bá đạo mê người...

Anh nắm chặt của tay cô, gương mặt tuấn mỹ như thiên thần trong bóng đêm lộ ra một hơi thở thần bí, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô nói: “Vui vẻ một chút, Vi Vi. Khiến cho kẻ địch thống khổ nhất, không phải làm cho kẻ đó quỳ xuống xin tha, mà là em sống tốt hơn kẻ đó. Cuộc sống của em là của em, em vui vẻ hay không chỉ mình em có thể cảm nhận. Người khác ai cũng không thể nhúng tay vào.”

Gió, thổi át giọng anh, chợt xa chợt gần.

Anh dùng lực kéo cô về, Lăng Vi ngã vào lòng anh, ngửa đầu nhìn anh. Mắt anh sáng như sao, tràn đầy thâm tình. Anh bế cô lên ban công, đưa tay chỉ cô xem: “Đối với thành phố này mà nói, chúng ta rất nhỏ bé. Mà thành phố này đối với vũ trụ mà nói, chẳng qua chỉ là hạt bụi. Cho nên chút phiền não nho nhỏ này của chúng ta thật sự bé nhỏ không đáng kể.”

Anh kéo cô khiêu vũ, một vòng lại một vòng, bỗng nhiên lại nhét vào tay cô một cây súng phun nước: “Đến...” Anh nắm tay cô bắn nước lên trời, ánh bọt nước lóe lên rực rỡ như pháo hoa nở rộ.”Bọt nước nhiều màu” rơi xuống trên mặt, trên vai, khiến cô run lên, lại cực kỳ đã nghiền!

“Ha ha ——” Cô nơi nơi bắn nước, thoải mái cười to, tưới cây, sàn nhà đều ướt sũng. Thật sự vui vẻ nha! Mưa nhân tạo nè!

Cô cười lớn, xoay người... Diệp Đình bị cô bắn nước ướt hết người... Quần áo anh ướt đẫm, anh giống người khổng lồ dưới nước, cởi áo, quăng quần, đứng ở trong nước nhìn cô chăm chú. Người này... Thật sự... Rất muốn chết!

Lăng Vi ném súng bắn nước, lạch bạch chạy tới nhào vào lòng anh. Hai tay ôm cổ anh, hai chân quấn lấy thắt lưng anh.

Diệp Đình ôm cô, một vòng một vòng—— cả phòng đều quanh quẩn giọng cười như tiếng suối của cô.

Cũng không biết là choáng đầu hay tại sao, đột nhiên nghe thấy giọng anh chợt xa chợt gần chui vào tai, anh nói: “Anh không chỉ muốn em vui vẻ, anh còn muốn em cảm thụ đến cực hạn!” Diệp Đình đột nhiên buông cô ra. Con ngươi đen nặng nề nhìn chằm chằm vào cô, cô xoay người hai tay chống lên lan can ban công, qua tấm rèm che màu lam nhạt nhìn ráng mây nhiều màu, đột nhiên cảm giác anh từ sau ôm chặt lấy cô, giữ chặt cô.

Diệp Đình luôn nói cô là hồ li tinh, thật ra chính anh mới là yêu tinh!

Anh đã mê hoặc thần trí cô! Mê hoặc đôi mắt cô, hơn nữa anh ôm cô, thanh âm động tình lại từ tính vang lên bên tai cô: “Vì sao yêu em đến thế nào cũng không thấy đủ...”

Lăng Vi nháy mắt hóa thành một vũng nước. Cuối cùng cũng hiểu ra vì sao Diệp Đình lại nói... Muốn dẫn cô bay. Hóa ra... Là thật! Nếu không có bức mành chống đỡ, cô thật sự sẽ ngã từ trên này xuống! Cô muốn bay —— cô giống như được siêu thoát, phiền não gì cũng không còn nữa.

Cô nhắm mắt lại, cảm nhận gió thổi qua bên tai, cảm nhận cực hạn của sinh mệnh! Lúc mở mắt lại đã ngâm mình trông suối nước nóng... Được anh ôn nhu ôm.

Anh và cô mười ngón đan nhau, đầu tựa đầu, nằm ngắm sao.

“Tối nay sao trời đẹp thật...”

Cô cười nhẹ, không phải sao trở lên đẹp hơn, mà là vì... Bên người có anh.

Chương 430: Cực hạn (2)

Sáng sớm hôm sau, Diệp Đình đưa cô đến công ty đi làm, cô tựa vào lòng anh, lưu luyến không rời hôn tạm biệt. Anh xoa khuôn mặt cô, ở bên tai cô nói: “Ngày mai có kinh hỉ.” Nói xong, nháy mắt với cô. Lăng Vi bật cười: “Lần sau hẳn là đến phiên em.” Diệp Đình nhướn mày, nhìn cô, cong môi cười: “Được, anh chờ em.”

Cô vẫy tay với anh, bước vào cổng công ty. Thầm nghĩ: Cô nên dùng cách gì bây giờ?

Vừa mới vào ban thiết kế, chợt nghe có người đang nghị luận Chu Vân.

“Trời ạ, Chu Vân ngày mai sẽ tổ chức hôn lễ! Nếu mình được tham gia thì tốt quá!”

“Không đúng? Cậu không thấy tin tức à?”

Có người nghi hoặc: “Hai hôm trước không phải báo Chu Vân và hôn phu đòi chia tay sao? Sao lại có hôn lễ?”

“Đúng rồi! Chu Vân không phải đánh ba cô ta à? Còn ngại ba cô ta nghèo, đuổi ông ấy đi! Mình xem video rồi, giờ mình cực kỳ ghét cô ta!”

“Mình cũng vậy, khuôn mặt kia nhìn đã thấy tâm cơ!”

“Này —— mấy người nói chuyện chú ý một chút được không? Cô ấy là thần tượng của tôi đấy!”

Nữ sinh này hầm hừ nói: “Lời mấy người nói là giả! Mấy người vào xem bài mới đăng trên Weibo của Chu Vân đi, cô ấy bác bỏ tin đồn, cô ấy nói đoạn video kia là cô đang quay một bộ phim. Người cô mắng là vai diễn trong phim. Tôi không tin chị Vân của tôi lại là người chanh chua như vậy.”

“...”

“Ha ha...”

Nhìn thấy fan não tàn này, rất nhiều người đều cười ha ha.

Lúc này, có người nhìn thấy Lăng Vi tiến vào, đột nhiên hô một tiếng: “Trưởng phòng Lăng! Chào buổi sáng!”

Mấy cô gái đó lập tức nói: “Trưởng phòng Lăng, vừa rồi quản lí tới nói cuối tuần sau chúng ta có buổi triển lãm ô tô Lan Mị, quản lý bảo chị qua đó thảo luận tổ chức như thế nào.”

“Không thành vấn đề. Đều đi làm việc đi. Mấy ngôi sao đó như thế nào không liên quan gì đến chúng ta.”

Lăng Vi nhìn mọi người một cái, đoàn người cúi đầu lập tức vùi đầu vào làm việc.

Lăng Vi về nước, liền trực tiếp thăng lên làm trưởng phòng ban thiết kế.

Loại chức vị lên theo đường hàng không này rất dễ khiến người ta ghét. Tình hình chung là rất khó phục chúng, muốn hoàn toàn chinh phục đám “thiên chi kiêu tử” trong ban thiết kế, đó chính là chuyện khó hơn cả “hòa tan băng nam cựu”! Nếu không Lăng Vi cũng sẽ không cố ý đeo kính đen ăn mặc như bà cô thế này.

Giữa trưa thời gian nghỉ ngơi, lướt một vòng Weibo, phát hiện Chu Vân vừa mới đăng bài, nội dung là: “Cảm ơn mọi người quan tâm, tôi và Thiên Minh quan hệ rất tốt. Mọi người không cần phỉ báng chúng tôi nữa. Lấy việc tư của người khác ra làm đề tài nói chuyện là không tôn trọng đương sự. Mặt khác, tin tức tốt là ~ hôn lễ ngày mai cử hành. Cảm ơn mọi người đã chúc phúc!”

“...”

Buổi tối tan tầm, Diệp Đình và Lăng Vi vừa mới vào đại sảnh tiếp khách đã thấy Lăng Trí ngồi trên sô pha, bộ dáng u sầu.

“Chú làm sao vậy ạ?” Lăng Vi đi về phía ông.

Lăng Trí vẻ mặt rối rắm nói: “Ngày mai là hôn lễ Tiểu Vân. Chú mới nhận được thiếp mời của con bé...”

“Cô ấy mời ngài đi?”

Lăng Trí lấy ra hai cái thiếp mời: “Cô ấy không chỉ mời chú, còn mời con nữa.” Anh đem thiếp mời đưa tới: “Con xem...”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top