Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

531 - 540

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 531: Làm người cũng cần phải giữ được một phần trái tim nguyên sơ (1)

Lăng Vi nói một cách vô tội: “Đị não của cô hoạt động không giống người bình thường sao? Tôi nói với cô mấy câu thì phải chấp nhận phỏng vấn của cô à? Cô nghĩ chuyện này cũng thật hay đấy nhỉ? Nếu như cô làm việc ở cục dân chính, tôi nói với cô mấy câu thì phải kết hôn với cô luôn chắc? Có thể đừng đùa như thế được không?”

Lúc này, Diệp Đình đi tới, nhấc tâm danh thiếp trong tay Lăng Vi lên nhìn một cái: “Đài truyền hình giải trí Tân Nghệ…”

Anh trả lại tấm danh thiếp, liếc mắt nhìn Lý Phân Phương, nói: “Không có ai nói cho cô biết… là chúng tôi có đội ngũ phỏng vấn chuyên nghiệp sao? Người có thể phỏng vấn chúng tôi, trước tiên phải qua được ải nhân phẩm cái đã… Cô Lý, tôi cảm thấy cửa ải này đối với cô, hình như hơi cao thì phải…”

“…”

Lăng Vi bật cười một tiếng, mặc dù rất thất lễ, thế nhưng… câu nói này của Diệp Đình, khiến cô không thể nào nhịn cười nổi.

Lý Phân Phương cắn môi, cố gắng nhẫn nhịn, giận mà không dám nói gì.

Chờ sau khi Diệp Đình kéo Lăng Vi rời đi, hai mắt cô ta mới bốc lửa ngùn ngụt, nắm chặt quả đấm!

Tại sao cô ta lại đắc tội với tôn đại thần Diệp Đình này rồi?! Vừa nãy cô ta quả thật có mắt như mù! Lại không nhận ra đó là Diệp Đình! Còn lên tiếng làm nhục bạn bè của bọn họ.

Người ta làm nhục cô ta, giỡn cợt cô ta, cô ta lại không nói ra nổi nửa câu phản bác!

Nhưng mà… tấm vé của cửa ải này, cô ta phải dùng rất nhiều sức mới lấy được, sao cô ta lại có thể từ bỏ ý đồ dễ dàng như vậy đây?

Chỗ Diệp tiên sinh, Diệp phu nhân rất khó tìm được lối đột phá…

Cho nên, quả hồng mềm như Hạ Tiểu Hi kia, nhất định rất dễ bóp.

Lý Phân Phương đi về phía Hạ Tiểu Hi.

Hạ Tiểu Hi, Lôi Tuấn, Vinh Phỉ đang ngồi ở khu nghỉ ngơi, Lôi Tuấn mua cho Hạ Tiểu Hi một chai nước ‘tăng lực’.

“Chào em, em gái…” Lý Phân Phương tỏ vẻ thân thiện cười tươi, ngồi xuống bên cạnh Hạ Tiểu Hi.

“Em gái nhỏ, học đua xe có mệt mỏi lắm không?” Lý Phân Phương nhẹ giọng cười hỏi Hạ Tiểu Hi.

Hạ Tiểu Hi trợn mắt nhìn cô ta, nhưng vẫn nói: “Tạm được!”

Lý Phân Phương thấy thái độ của Hạ Tiểu Hi đối với mình mặc dù cũng không quá tốt, nhưng ít nhất vẫn còn đáp lại mình: “Em gái nhỏ, rất vui được làm quen với em. Vừa nãy chị rất xin lỗi, chị quá vô tâm, bởi vì làm phóng viên cũng khá lâu rồi, nên nhìn cái gì cũng giống như có chuyện cả, em có thể tha thứ cho chị được không?”

Hạ Tiểu Hi không lên tiếng, Lý Phân Phương đưa danh thiếp của mình ra.

Hạ Tiểu Hi nhận lấy danh thiếp, nhét luôn vào trong tay Lôi Tuấn, “Anh cầm dùm tôi, tôi không có túi.”

Lôi Tuấn nhìn lướt quá tấm danh thiếp: “Giải trí Tân Nghệ…”

Ha… chờ gặp xui đi! Vừa vặn gần đây anh ta cũng không có chuyện gì làm.

Vinh Phỉ đột nhiên giật lấy danh thiếp, xé rách: “Đừng có tùy tiện dạng người nào cũng tiếp xúc! Mau mau mà tập trung lái xe đi!”

Lý Phân Phương nghe xong đầu mũi cũng như phì khói!

Nhưng cô ta lại không muốn lãng phí cơ hội lần này, thế nên liền gọi điện thoại cho phụ tá của mình là Lâm Nhất Kiệt.

Lâm Nhất Kiệt là một thứ tập sinh mới tới, vừa tốt nghiệp đại học xong.

Mặc dù năng lực phỏng vấn và sáng tác rất mạnh, thế nhưng… người này lại chẳng quan tâm đến thứ gì, là một quả hồng mềm dễ bóp!

Cô ta thường xuyên cướp bài phỏng vấn của Lâm Nhất Kiệt, vậy mà tiểu tử này cũng không dám nói gì.

Chương 532: Làm người cũng cần phải giữ được một phần trái tim nguyên sơ (2)

Lúc Lâm Nhất Kiệt tới đã là nửa tiếng sau, Lý Phân Phương đã đầy một bụng tức giận rồi, nhìn thấy anh ta liền bắt đầu phun trào: “Bảo cậu nhanh nhanh một chút! Mà lại để bà đây đợi nửa tiếng đồng hồ! Cũng may Diệp tiên sinh còn chưa đi! Lỡ như mà anh ta đi rồi, thì cậu còn định phỏng vấn ai hả?”

Lâm Nhất Kiệt rất có hàm dưỡng, cũng không hề mạnh miệng, anh ta cầm giấy phỏng vấn trong tay, chỉ lạnh nhạt nói: “Không phải chị đang phỏng vấn bọn họ đó sao? Gọi tôi đế làm cái gì?”

Khuôn mặt già nua của Lý Phân Phương đầy lúng túng trở nên đổ bừng, nhưng lại không muốn mất mặt trước một thực tập sinh, liền chống nạnh nói: “Bảo cậu tới, đương nhiên là cho cậu cơ hội rèn luyện! Phí lời? Mau mau mà tìm cơ hội hẹn phỏng vấn đi! Nếu như không được, thì phỏng vấn ngay lúc này luôn!”

Cô ta dẫn Lâm Nhất Kiệt đến một khu đỗ xe, chỉ vào một chiếc xe trong đó, nói: “Thấy chưa? Trong chiếc xe kia là tổng giám đốc Diệp Đình Diệp tiên sinh của Đỉnh Phong Quốc Tế, ngồi bên cạnh anh ta chính là Lăng Vi, vợ anh ta.”

Lâm Nhất Kiệt gật đầu.

Lý Phân Phương lại chỉ vào chiếc xe của Hạ Tiểu Hi: “Nhìn thấy chưa? Cô gái trên chiếc xe kia la bạn học của Lăng Vi, nếu như cậu muố tìm nơi để đột phá, thì trước tiên có thể làm quen với cô ta. Dù sao hiện giờ bọn họ cũng không biết cậu là ai, cậu đừng có mà nói mình là phóng viên của Tân Nghệ. Đi mà làm quen với họ trước, chờ lúc quen biết rồi, lại nhắc đến chuyện phỏng vấn sau.”

Lâm Nhất Kiệt không lên tiếng, Lý Phân Phương liền dùng sức đẩy mạnh anh ta về phía trước: “Nhanh đi! Nhìn cái bộ dạng phế vật của cậu kìa! Ngáo ngáo ngơ ngơ! Cái dạng như cậu, cả đời này cũng không xoay mình được đâu!”

Trong đầu Lâm Nhất Kiệt nghĩ, nếu như không phải chị ỷ vào lớn tuổi mà cướp đi phỏng vấn của tôi, tôi đã sớm được chuyển thành chính thức rồi!

Thế nhưng, anh ta không muốn so đo mấy thứ này. Anh ta tin rằng, chỉ cần mình có năng lực, là vàng rồi sớm muộn cũng sẽ sáng lên thôi.

Chỉ chốc lát sau, Lăng Vi đã luyện xong động tác quay đầu xe, liền xuống xe đi nghỉ một lát, muốn thả lòng một hồi, sau đó bảo Diệp Đình dẫn mình đến đường đua luyệ tập một chút.

Cô đang đi về khu nghỉ ngơi, Lâm Nhất Kiệt bước đến chỗ cô, mở lời trước: “Chào cô Lăng Vi. Tôi là phóng viên thực tập của đài truyền hình giải trí Tân Nghệ, vừa nãy cô Lý Phân Phương của đài chúng tôi cũng đã hẹn cô rồi, thế nhưng cô đã từ chối chị ấy, cho nên, chị ấy tìm tôi đến nói với cô một chút.”

Lăng Vi nghe anh ta nói xong, thiếu chút nữa sặc nước luôn.

Đứa nhỏ này cũng quá thành thật rồi?

Biết rõ cô đã từ chối Lý Phân Phương, vậy mà anh ta còn dám nói mình là phóng viên của Tân Nghệ…

Lăng Vi quan sát anh ta từ trên xuống dưới, rất muốn sờ thử trán anh chàng này một chút, xem có phải là bị sốt rồi hay không?

Nhưng, đối với những người thành thật, Lăng Vi lại không hề không ưa chút nào, liền lễ phép nói: “Tiên sinh nhà tôi có đài truyền hình riêng, cũng có đội ngũ phỏng vấn riêng, cho nên… chúng tôi không tiện chấp nhận phỏng vấn của các anh, thật xin lỗi…”

Lâm Nhất Kiệt bừng tỉnh hiểu ra: “Hóa ra là vậy.. Vậy thật quấy rầy cô quá. Hi vọng sau này có cơ hội hợp tác khác.”

Nói xong, anh ta liền lễ phép gật đầu một cái, sau đó xoay người rời đi.

Lăng Vi có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới tiểu tử này, lại đuổi dễ như vậy.

Ngay cả câu từ chối tiếp theo cô cũng đã nghĩ xong rồi… nhưng bất ngờ thật, người ta đã lanh lẹ rời đi mất.

Lăng Vi thấy anh ta vào khu nghỉ ngơi, cô cũng đi đến, nói chuyện với anh ta.

Đều là vừa mới tốt nghiệp đại học, nhắc đến, cũng dễ tìm được chủ đề trò chuyện. Bởi vì hai người đã nói rõ thân phận của mình rồi, nên cũng không còn lúng túng nữa.

Lâm Nhất Kiệt biết Lăng Vi sẽ không đồng ý nhận phỏng vấn của anh ta, cho nên cũng không đặt nặng chuyện này, tùy ý hàn huyên với cô.

Lâm Nhất Kiệt còn hơi kinh ngạc: “Tôi còn tưởng cô ẽ ghét bỏ tôi nữa kìa.”

Lăng Vi cười đầy rộng rãi: “Giao hữu cần phải có ba phần hào hiệp, làm người thì cũng cần phải giữ được một phần trái tim nguyên sơ. Anh cũng không quá trong công danh lợi lộc, làm người cũng không tệ.”

Lâm Nhất Kiệt ha ha cười to, Lăng Vi hỏi anh ta: “Anh học chuyên ngành tin tức sao?”

Lâm Nhất Kiệt lắc đầu: “Tôi học chuyên ngành kiến trúc.”

“Hở?” Lăng Vi cảm thấy kỳ quái: “Chuyên ngành kiến trúc rất tốt mà! Sao anh lại lựa chọn đi làm phóng viên chứ?”

Đôi mắt đen của Lâm Nhất Kiệt đột nhiên trở nên ảm đạm, anh ta cúi đầu, cười khổ một tiếng: “Tôi nói ra, sợ cô sẽ cười nhạo tôi, nói tôi bất hiếu.”

“…” Lăng Vi không lên tiếng, Lâm Nhất Kiệt hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi làm phóng viên, chủ yếu là vì ông nội tôi…”

“Ồ? Vì ông nội anh?”

“Đúng vậy… ông nội tôi đã mất tích…”

Chương 533: Anh dám lái thì em cũng dám ngồi! (1)

Lâm Nhất Kiệt cúi đầu, nói: “Một tháng trước ông nội tôi đi lạc… Bởi vì ba tôi đột nhiên qua đời, là một sự đả kích rất lớn đối với ông ấy. Tinh thần ông xuất hiện một vài vấn đề, tôi tìm suốt một tháng, nhưng làm thế nào cũng không tìm ra được. Tôi báo cảnh sát, còn đăng tin tìm người, thế nhưng cũng chẳng có ích gì. Sau đó, tôi đột nhiên nghĩ đến, nếu như tôi làm phóng viên thì có thể thường xuyên xuất hiện trên ti vi, nói không chừng ông nội nhìn thấy tôi rồi, thì sẽ nhớ ra tôi, nói không chừng, ông sẽ tìm về nhà.”

Lăng Vi hỏi anh ta: “Nhà anh ở đâu vậy?”

Lâm Nhất Kiệt nói một số địa chỉ.

“…” Lăng Vi nghe lời anh ta nói xong, trong đầu liền có một tia sáng lóe lên: “Đúng rồi, cô nhi viện Đông Tâm, anh có biết không? Cách chỗ nhà anh cũng không xa! Gần đó có một ông lão, mới xuất hiện khoảng một tháng gần đây… liệu có phải không…”

Lâm Nhất Kiệt đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như phát sáng nhìn Lăng Vi chăm chú: “Cô! Cô nói là cô nhi viện Đồng Tâm? Tôi chưa từng đến đó! Bây giờ tôi phải qua đó ngay xem thử thế nào!”

Lăng Vi vội vàng nói địa chỉ cho anh ta.

Lâm Nhất Kiệt đột nhiên đứng lên, cúi gập người thật sâu cảm ơn cô, sau đó nhanh chân chạy đi.

Trong đầu Lăng Vi nghĩ, có khi cũng chưa chắc…

Thế nhưng, cũng không biết tại sao, giác quan thứ sáu của cô cảm thấy chính là vậy…

Cô cũng hi vọng sẽ như thế. Bởi vì cô đã sống ngay người ở cô nhi viện này mấy năm, trước giờ chưa từng thấy lão ăn mày này ở gần đó… mặc dù quần áo của ông ấy có hơi nhăn nhíu bẩn thỉu, nhưng về cơ bản thì vẫn còn rất mới. Cô vừa mới nghĩ đến đó, liền cảm thấy rất giống…

Hơn năm giờ chiều, Lâm Nhất Kiệt vẫn chưa quay trở lại.

Trong đầu Lăng Vi nghĩ, có khi lại không phải rồi.

Luyện thêm hai ngày nữa, Lăng Vi đã tập thành thạo mấy động tác như ‘Quay xe’, ‘Xà hình’, ‘trắc phương vị’.

Một ngày, đột nhiên Diệp Đình kéo tay cô, nói: “Hôm nay trường đua xe có thi đấu, đi không em?”

Thi đấu ——

“Đi chứ! Anh cũng tham gia à?” Ánh mắt Lăng Vi đầy hưng phấn như phát sáng.

Diệp Đình cong môi, cười nhạt, hỏi ngược lại cô: “Em muốn đi không?”

“Phải đi chứ! Thật muốn thử xem bầu không khí đua xe sẽ thế nào!”

Diệp Đình dẫn cô đi đổi bộ đồ đua.

Vào đến trường đua, bầu không khí cũng thay đổi khác hẳn!

Quanh tai đều là âm thanh ‘ùng ùng’ của động cơ điện.

Lăng Vi ngồi lên xe đua, cô ngồi tại vì trí bên phải, cảm thấy khẩn trương muốn chết! Cô thắt chặt dây an toàn, hai tay nắm vào tay vịn hai bên. Loại xe đua kiểu này có thể giữ chặt được người, không khiến người ngồi trên đó bị quăng hết bên này quật đến bên kia, Lăng Vi cũng có chút yên tâm.

Diệp Đình lái chiếc xe đến vạch xuất phát của đường đua.

“Ùng ——”

Bên cạnh còn có ba chiếc xe khác nữa.

Một huấn luyện viên cầm trong tay một lá cờ nhỏ, tay đang giơ cao.

Diệp Đình nhìn cô một cái, cười nói: “Gặp người quen rồi.” Cằm anh hơi hất ra phía ngoài cửa.

“Ai vậy?” Lăng Vi nhin ra ngoài, không phát hiện ra người nào đặc biệt.

Diệp Đình chỉ vào một chiếc xe đang dừng gần đó, nói: “Thấy chiếc số 1 kia không, chính là chiếc màu đỏ ấy?”

Theo ngón tay anh chỉ, Lăng Vi lại nhìn ra ngoài, thấy cách bọn họ không xa là một chiếc xe màu đỏ.

Cô gật đầu một cái: “Thấy, đó là xe của ai vậy anh?” Khoảng cách cũng hơi xa, không nhìn rõ được người bên trong.

Diệp Đình chỉ cười một chút, không nói gì.

“Trong chiếc xe đó là ai vậy? Anh nhìn anh kìa, sao nói được một nửa liền dừng…”

Diệp Đình nhìn sang chỗ chiếc xe đỏ, hạ thấp giọng nói: “Chiếc xe đó là của Hứa Tử Huân.”

“Ai cơ?” Đôi mắt Lăng Vi mở to!

“Hứa Tử Huân, nhanh vậy mà em đã quên anh ta rồi? Ừm… Anh rất vui.”

Lăng Vi giơ tay lên huých anh một cái, lại quay đầu nhìn ra ngoài: “Sao anh ta lại đến đua xe? Em và anh ta biết nhau ba năm, cũng chưa từng nghe nói anh ta biết đua xe.”

“Thật sao? Đó là do em không quá hiểu cậu ta, trong bảng xếp hạng, cậu ta đứng thứ ba đấy.”

“Lợi hại vậy sao?” Lăng Vi mở to hai mắt đầy vẻ khó tin: “Vậy đối với anh ta, quả thật… em vẫn chưa hề hiểu hết.”

Chương 534: Anh dám lái thì em cũng dám ngồi! (2)

Đột nhiên như nhớ đến chuyện gì đó, Lăng Vi liền hơi ngẫm nghĩ, nói: “Cuối tuần nào em cũng đều đi dạy bọn nhỏ, anh ta nói… anh ta muốn ra ngoài tập lái xe… hóa ra, chính là đi luyện đua xe?!”

Hứa Tử Huân nói với cô là tập lãi xe, chẳng qua chỉ là cô không nghĩ đến việc đua xe mà thôi…

Cô còn tưởng rằng chỉ là tập lái xe theo nghĩa đen thôi chứ.

Xem ra… bạn gái như cô vẫn không thích hợp rồi.

Hứa Tử Huân lựa chọn chia tay với cô, thật ra cũng coi như là một quyết định rất chính xác.

Lúc này, quả nhiên thấy Hứa Tử Huân từ bên ngoài bước tới, anh ta vòng qua chỗ cửa xe, mở cửa ra.

“Sắp bắt đầu rồi.” Bàn tay Diệp Đình khẽ đặt trên tay nhỏ của cô, giống như đang trêu ghẹo: “Bây giừ em xuống xe vẫn còn kịp, lát nữa tôi dùng tốc độ bão tố, thật sự rất nhanh. Hứa Tử Huân ở đây, anh đoán sẽ xảy ra một chút tình huống, em xuống xe trước đi, anh không muốn em bị thương.”

Lăng Vi nhàn nhạt cười, hỏi anh: “Anh chỉ tùy tiện luyện tập một chút, hay là muốn thắng anh ta?”

“Chồng em đã ra tay, đương nhiên là phải thắng rồi. Em có dám ngồi không?”

Lăng Vi bình tĩnh ngồi, mở nụ cười đày rạng rỡ: “Anh dám lái, thì em cũng dám ngồi!”

Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, khẽ vuốt ngón tay trên môi cô tựa như hôn: “Yên tâm, kỹ thuật của chồng em rất tốt, nhất định sẽ không hất văng em ra ngoài đâu.”

“Ha ha.” Lăng Vi cố ý nghẹo đầu nhìn anh, đôi mắt chớp chớp, tinh nghịch hỏi: “Kỹ thuật trên phương diện nào giỏi?”

Diệp Đình giơ tay nhéo mặt cô một cái: “Mặt nào cũng đều giỏi, buối tối sẽ cho em cảm nhận một chút.

Lăng Vi cười, khuôn mặt ửng hồng.

“Đội mũ bảo hiểm chắc vào.” Diệp Đình cẩn thận đội mũ cho cô, xác nhận không có gì sai sót, sau đó mới đội mũ của mình lên.

Sau khi đội mũ bảo hiểm xong xuôi, Lăng Vi chỉ cảm thấy có chút bực bội, hơi nóng một chút, có cảm giác hít thở không thông.

“Vi Vi…” bên tai Lăng Vi truyền đến chất giọng rầu rĩ của Diệp Đình, anh đang đội mũ bảo hiểm bằng sắt, giọng nói cũng không quá gần gũi, Lăng Vi chỉ loáng thoáng nghe thấy anh nói: “Bây giờ em mà mở cửa xuống xe, anh cảm thấy có gì đó không đúng?”

“Cái gì không đúng?” Lăng Vi nhìn ra ngoài một chút, hơi suy nghĩ rồi nói: “Khó khăn lắm em mới ngồi vào hết rồi, không muốn xuống nữa đâu. Chẳng lẽ Hứa Tử Huân lại muốn đam chúng ta?” Nếu như thật sự là vậy, thì cô lại càng không thể xuống xe. Bất kể Hứa Tử Huân làm ra hành động gì đó, nguyên nhân cũng sẽ là vì cô. Cô có thể bỏ lại một mình Diệp Đình? Để anh đối mặt một mình được sao?

Sau đó, cô lại giống như một con chuột nhỏ, xuống xe để tránh nạn?

Đó không phải là tính cách của cô!

“Đi thôi, để cho em cảm nhận thử cảm giác nhanh như chớp xem thế nào!”

Diệp Đình không nói thêm gì nữa, huấn luyện viên huýt còi một cái, bảo các xe vào vị trí.

“Ùng——” Diệp Đình mở máy, đợi một lúc…

Đột nhiên, nghe thấy khẩu lệnh của bên ngoài ——

“Chuẩn bị—— 3, 2, 1, xuất phát——”

“Ùng ùng ùng ùng —— ùng ùng ——”

Tiếng động cơ, đinh tai nhức óc!

Bắt đầu rồi!

Những chiếc xe hệt như mũi tên rời khỏi cây cung, nhanh chóng lao vèo ra ngoài ——

Chiếc xe màu đr của Hứa Tử Huân chạy rất nhanh, trong nháy mắt đã vọt đến vị trí số một.

Chiếc xe Diệp Đình lái là chiếc màu đen, dường như cũng ngang ngang tầm với chiếc màu đỏ!

Chiếc xe giống hệt đang bay ——

Lăng Vi có cảm giác hồn phách của mình vẫn đang ở nguyên vạch xuất phát, mà tất cả mọi người đã phóng xe được mấy trăm thước rồi.

Chương 535: Tình yêu trong chớp mắt!!! (1)

Căn bản là Lăng Vi không thể nhìn rõ được cảnh vật trước mắt!

Chỉ thấy, chiếc xe màu đỏ của Hứa Tử Huân… trái trái phải phải, không ngừng lao đi.

Mặc dù chiếc xe của họ vẫn theo sát ngay phía sau xe anh ta, nhưng tốc độ cũng vô cùng vô cùng nhanh!

Cái gì Lăng Vi cũng đều không thấy rõ, chỉ thấy con người ngoằn ngoèo này nối tiếp con đường kia!

Cô chỉ cảm thấy ba hồn bảy phách của mình, lúc nghiêng sang trái, lúc lại ngả sang phải, một lát sau lại đổ ập về trước, rồi thì lại ngả ra sau, nâng lên đập xuống, mấy hồn mấy phách cũng không biết chạy hết đi đằng nào luôn rồi. Thật sự cô cảm thấy rất nôn nao…

Thật sự là quá khó chịu!

Đôi môi cô run run, chỉ cảm thấy máu lên não cũng không đủ nữa, nếu như trước mặt có một chiếc gương, vậy thì trăm phần trăm sắc mặt cô lúc này sẽ là trắng bệnh không chút huyết sắc.

“Tỉnh táo một chút nào!” Lăng Vi không ngừng cổ động chính mình.

Thế nhưng, cô cản bản không thể tỉnh táo nổi!

***

Bên ngoài, Lôi Tuấn đang xem trận đua xe bỗng cảm thấy kỳ quái: “Sao hôm nay Đình ca lại chậm như vậy nhỉ? Đây là đang cố ý muốn nhường sao?”

“Chậm?” Hạ Tiểu Hi ôm túi bỏng ngô, kinh ngạc đến mức ằm cũng suýt rơi xuống đất.

Cô cảm thấy những chiếc xe kia hệt như đang bay vậy, sao cô không nhìn ra được chỗ nào ‘chậm’ vậy trời?

Lôi Tuấn nói: “Cô không hiểu đâu, tốc đô bình thường của Đình ca rất nhanh, so với những người tranh giải này, cũng chỉ như dạo chơi vậy đó. Hôm nay tôi để ý thấy anh ấy cố ý cho chiếc xe đỏ kia dẫn đầu, không biết là tại sao…”

Hạ Tiểu Hi ném bỏng ngô vào trong miệng, ánh mắt đột nhiên hơi chuyển, nói: “Có thể là... Bởi vì... Tiểu Vi ở trên xe? Sợ cậu ấy không chịu nổi, cho nên cố ý thả chậm tốc độ?

“Hừm.. cũng có thể lắm!”

Lôi Tuấn hít một hơi, suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không đúng.

“Có lẽ không phải vậy, anh ấy muốn thả chậm tốc độ thì đáng nhẽ nên chạy cuối cùng, cần gì phải để chiếc xe đỏ dẫn đầu? Cô thử nhìn xem chiếc xe đỏ và chiếc xe đen kia cách những chiếc phía sau bao xa thì biết.”

Hạ Tiểu Hi phồng má, khuôn mặt đầy vẻ mơ màng, nói: “Ai mà biết được… loại chuyện thế này chúng ta có nghĩ nát óc cũng không ra đâu. Đợi lát nữa anh hỏi một chút không phải là sẽ biết sao.”

Vinh Phỉ chuyển chủ đề: “Xem đi! Đừng có nói nhiều như vậy!”

Lôi Tuấn không nói thêm gì nữa, nghiêm túc xem cuộc đấu.

“Á! Nguy hiểm ——” Hạ Tiểu Hi kinh hoàng hô to: “Chiếc kia xe đỏ kia tại sao lại đâm vào xe của Diệp Đình?”

Hạ Tiểu Hi giật mình nhảy bật lên! Hộp bỏng ngô rơi tán loạn trên mặt đất!

Hồn vía của cô cũng bị sợ đến mức bay mất!

Lăng Vi đang ở trên chiếc xe đen đó! Chiếc xe đỏ kia đã đâm chiếc xe đen đập vào hàng rào!

“Tiểu Vi và Diệp Đình sẽ không gặp phải nguy hiểm gì chứ?” Trong nháy mắt, ánh mắt Hạ Tiểu Hi cũng bắt đầu đỏ lên.

Lôi Tuấn cũng nhảy bật dậy, thấy Hạ Tiểu Hi không ngừng run rẩy, liền vội vàng kéo tay cô.

Vinh Phỉ cũng đứng lên. Tất cả người xem cũng đều bạo phát! “Chiếc xe đỏ số 1 kia muốn làm gì thế?”

Trong chiếc xe đen, Lăng Vi không nhịn được muốn nôn, đột nhiên ——

Chiếc xe màu đỏ phía trước chợt đánh tay lái sang bên phải, muốn đâm vào xe họ!

“Á —— ” Lăng Vi che miệng, kinh hô thành tiếng.

Keng, hai chiếc xe đụng vào nhau.

“Ùng Ùng ——m”

Chiếc xe đỏ dùng hết sức lực, muốn ép chiếc xe đen vào sát bên phải!

“Xẹt xẹt rè…..” Chiếc xe đen đã chạm sát vào hàng rào bên phải, dường như Lăng Vi còn ngửi thấy cả mùi khét.

“Ầm… rè…” Một loại những tiếng va chạm mạnh!

Hai chiếc xe khác nhân cơ hội vượt lên trên bọn họ.

Chương 536: Tình yêu trong chớp mắt!!! (2)

Lăng Vi chỉ cảm thấy choáng váng một trận, dạ dày như lộn tung hết cả lên, sắp sửa phun ra đến nơi.

Cô không muốn ảnh hưởng đến Diệp Đình, cho nên, liền liều mạng cắn chặt môi, nuốt hết những thứ đã trào đến cổ họng xuống dưới!

Cô nhắm mắt lại, mím chặt đôi môi, đai an toàn cũng thít chặt, cả người cô như cố định tại chỗ ngồi, không thể động đậy gì. Chiếc xe lại nghiêng sang trái, ngả sang phải thêm một lúc, lượn qua lượn lại nhanh đến mức khiến cô cảm thấy nghẹt thở.

Mặc dù cô nhắm mắt lại, nhưng là, không thể giảm bớt sự sợ hãi được một chút nào!

Trước mắt không ngừng hiện lên khung cảnh cha mẹ xảy ra tai nạn xe,, mặc dù cô không chính mắt nhìn thấy cảnh tai nạn đó, thế nhưng cảnh tượng lúc đó lại giống như đã vụt qua trong đầu cô đến mấy vạn mấy triệu lần.

Cô vừa nhắm mắt, cảnh tượng thảm thiết kia bỗng nhiên hiện ra không báo trước.

Cô nắm chặt tay vịn hai bên, bên tai toàn những tiếng xì xì rầm rầm, chấn động đến mức khiến màng nhĩ của cô sắp sửa nổ tung!

“Ùng ùng ——” Chiếc xe đỏ lại đánh tới!

Thân xe đụng nhau, khiến máu trong người Lăng Vi như chảy ngược!

Lúc này cô đột nhiên nghe thấy giọng nói của Diệp Đình, anh nói: “Nhìn về phía trước, anh sắp vượt qua anh ta!”

Lăng Vi mở to hai mắt! Chỉ thấy Diệp Đình đã tháo mũ bảo hiểm xuống!

“Sao anh lại tháo mũ bảo hộ thế hả? Quá nguy hiểm! Mau đội nó lên!” Sẽ xảy ra án mạng đấy!!!

Thế nhưng Diệp Đình lại không để ý đến, anh đặt chiếc mũ sắt bảo hộ vào trong lòng cô, cát cao giọng: “Đã chuẩn bị xong!”

Pâng, chiếc xe của Hứa Tử Huân giống hệt quả đại bác bay thẳng ra ngoài.

Mà Diệp Đình cũng chợt tăng tốc độ: “Oong” một tiếng, nhanh hệt tia chớp, chiếc xe đen nhanh chóng lao thẳng về phía trước!

“Tiểu Vi! Em nhìn em có phải cảnh vật xung quanh, đang chạy về phía sau hay không?”

Ánh mắt Lăng Vi cay xè, cô rụt vai nhìn sang bên cạnh. Cô cũng muốn tháo mũ bảo hộ xuống giống như anh, nhưng cả người cô đều cứng ngắc, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích được.

Lúc này, lại nghe thấy anh nói: “Tiểu Vi, em nhìn đi… tất cả mọi thứ đều lui về phía sau! Em phải nhớ rắng, bất kể trước kia từng xảy ra cái gì, chúng ta nhất định đều phải nhìn về phía trước. Tấ cả những không vui, tất cả sự sợ hãi cũng sẽ trở thành quá khứ. Em phải dũng cảm đối mặt với chính mình, dũng cảm đối mặt với những gì mình đã mất đi!”

Câu nói của anh, giống như một quả bom, nổ ‘đoành’ một tiếng trong lòng cô.

Câu nói của anh, giống như một cỗ năng lượng vô cùng lớn, ‘oành’ một tiếng, nổ tung trong cơ thể cô.

Hốc mắt Lăng Vi nóng lên, ngay lập tức trở nên trấn định.

“Tỉnh táo một chút! Người lái xe là Diệp Đình mà, không có gì phải sợ hãi cả! Không có tài xế xe chờ hàng nào, cũng không có tai nạn xe cộ! Đừng sợ, đừng sợ… Mình phải dũng cảm đối mặt, mình phải chiến thắng sự sợ hãi! Ba mẹ rời đi rồi, chẳng qua bọn họ chỉ chuyển sang một địa phương xa xôi khác chờ mình mà thôi, bọn họ vẫn ở trên trời, đang dõi theo mình, cho tới giờ họ vẫn chưa từng rời khỏi mình. Mình biết mà…”

Cô nắm chặt nắm tay, Diệp Đình không ngừng nói chuyện với cô, Lăng Vi sợ sẽ làm anh phân tâm, cố nén sự sợ hãi trong lòng, giọng nói run run kêu lớn: “Em không sợ hãi, anh cứ lo lái xe đi! Không cần để ý đến em! Em chờ anh vượt qua anh ta!”

“Ha…” Diệp Đình cười một tiếng, đột nhiên nói: “Tiểu Vi, anh yêu em! Nếu như anh có mười nghìn cái mạng, anh cũng đều có thể cho em hết! Sau này chồng em sẽ bảo vệ em, dùng thay phần của ba mẹ em, cũng dành cho em hết. Em không cần phải sợ! Anh yêu em——”

Câu nói của anh đứt quãng, thế nhưng sức mạnh kia! Giống hệt mưa cơn mưa lớn trên biển, mạnh mẽ tựa sóng trào!

Trong lòng Lăng Vi, lập tức cảm thấy bình tĩnh lại.

Giống như quả cân nặng mười triệu kilogam, vững vừng rơi xuống đất.

Cô tràn đầy nhiệt huyết, sôi trào, gào thét!

Trong đầu như nổ tung một tiếng, cô yêu Diệp Đình mất rồi!

Vừa nghĩ đến đó, cả người cô liền giống như được thiêu đốt. Trong lòng ngập tràn tình yêu, không có chỗ nào không có!

Diệp Đình không nói thêm gì nữa, bàn chân lại đạp ga mạnh hơn, đạp đến cùng, nâng tốc độ lên đến mức cao nhất!

“Xẹt ——” Vượt qua một chiếc xe màu vàng!

“Xẹt xẹt ——” Lại vượt qua một chiếc xe màu xanh!

“Xìii ——” Còn một chiếc cuối cùng nữa! Màu đỏ!

Lăng Vi mở to hai mắt!

“Xì ——” tăng tốc —— tăng tốc —— tăng tốc hết mức ——

Chương 337: Kẻ đê tiện (1)

Chiếc xe đen lao nhanh như bay!

“Xuy ——” vượt qua —— xe đỏ!

Chiếc xe của Hứa Tử Huân bị tụt lại phía sau.

“Anh đã vượt qua tất cả mọi người rồi!” Lăng Vi kích động hô to: “Chồng, anh là số 1 rồi!”

Diệp Đình cười vui vẻ, số một hay không, không phải là thứ anh muốn, anh chỉ muốn khiến cô chiến thắng được sự sợ hãi, anh chỉ muốn khiến cô tin tưởng anh vô điều kiện. Bất kể sau nay có xảy ra nguy hiểm gì, bất kể có gặp phải khó khăn gì, anh cũng hi vọng cô sẽ dũng cảm đối mặt, cũng có thể sáng vai bên anh vô điều kiện, cùng anh đối mặt với mọi khó khăn, mưa gió cùng thuyền. Anh muốn cho cô biết rằng, bất kể lúc nào anh cũng sẽ ở bên cạnh cô. Cho dù có nguy hiểm đến tính mạng, dù anh có vứt bỏ chiếc mũ bảo hộ rồi, không còn muốn sống nữa, nhưng cũng sẽ bảo vệ cô thật an toàn, cho cô lòng tin, cho cô sự an tâm.

“Pi-pô——” Lăng Vi nghe thấy một tiếng vang, chiếc xe của họ đã lao đến điểm cuối cùng.

Bên cạnh không ngừng có người vẫy vẫy cờ.

“Pi-pô——” Chiếc xe màu xanh cũng vượt qua điểm cuối.

Chỉ chậm hơn hai giây so với chiếc xe đen.

Nhưng, trong cuộc đấu kỹ năng chuyên nghiệp, hai giây, đối với một số người mà nói, đó chính là thứu mà cả đời này vượt mãi cũng không xong.

Mà chiếc xe đỏ, đột nhiên chạy ta khỏi đường đua!

“Ùng oàng” lăn lông lốc mấy vòng liên tiếp, đầu xe đập vào thảm cỏ màu xanh.

Sau đó, thân xe đỏ cũng đột nhiên bốc khói đen…

Hứa Tử Huân bị ngã đến mức đầu óc quay cuồng, anh ta cực kỳ giận dữ! Cả người cũng treo ngược trong xe, tư thế khó mà chịu đựng được.

Chiếc xe lăn lông lốc, khiến cả người anh ta cũng lăn theo, đau nhức như bị vỡ vụn, cả người đều đau.

Vừa nãy anh ta luôn một mực áp sát xe đen, lại không nghĩ đến việc chiếc xe đó đột nhiên đẩy anh ta ra, tăng nhanh tốc độ lao về phía trước.

Mà anh ta vẫn khống chế cả thân xe áp sát vào bên phải, không kịp quay trở về giữa đường đua.

Khiến cho chiếc xe đua màu đỏ của anh ta mất đi thăng bằng, lao ra khỏi hàng rào bên phải.

Trong lòng anh ta không cam tâm, anh ta tức giận, điên cuồng! Anh ta phẫn nộ gào to: “A a a —— Diệp Đình! Mày cướp phụ nữ của tao! Đâm vào xe tao, ông đây nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!”

Đầu Hứa Tử Huân sung huyết, lỗ mũi cũng như bốc khói, thật giống như có thể phun máu mũi ngay lập tức, thậm chí còn sắp sửa bất tỉnh luôn được.

Cả người anh ta đều đau, ngay cả một tế bào cũng thấy đau. Anh ta hận Diệp Đình! Hận Diệp Đình đã đoạt Lăng Vi đi, hận Diệp Đình thứ gì cũng đều mạnh hơn anh ta! Ngay cả thứ mà anh ta có tự tin nhất là đua xe, cũng không thể sánh bằng Diệp Đình được.

Hứa Tử Huân đột nhiên phun máu mũi, ngất đi.

“Xuống xe! Xuống xe! Cuối cùng cũng có thể xuống xe được rồi!” Lăng Vi như sắp sụp đến nơi!

Chiếc xe màu đen cuối cùng cũng dừng lại, có người mở cửa xe ra, Lăng Vi bị một người kéo ra ngoài: “Tiểu Vi, cậu không sao chứ?” Khuôn mặt Hạ Tiểu Hi đầy vẻ kinh hoảng: “Sao vừa nãy chiếc xe đỏ lại đụng vào các cậu? Anh ta có bệnh sao?”

Hạ Tiểu Hi mở một chai nước suối: “Mau uống chút nước cho đỡ nào.”

Lăng Vi tháo mũ bảo hiểm xuống, nhận lấy nước, chỉ thấy cả khuôn mặt Hạ Tiểu Hi đều trắng bệch. Hiển nhiên là sự mạo hiểm mới vừa rồi đã khiến cô ấy hoảng sợ đến trắng xanh.

Chương 538: Kẻ đê tiện (2)

Lăng Vi hít một hơi thật sâu, nói: “Chiếc xe kia là của Hứa Tử Huân.”

“Cái gì? Ai cơ?” Hạ Tiểu Hi há hốc miệng, vô cùng kinh ngạc: “Hứa Tử Huân? Anh ta biết đua xe? Anh ta đua thì cứ đua đi, mắc mớ gì lại đi đụng các cậu? Bị thần kinh chắc?”

“Ai yo… Chị gái, cậu để lát nữa rồi nói tiếp được không, chân mình mềm nhũn hết cả ra rồi này…” Lăng Vi nghiêng người dựa vào vai Hạ Tiểu Hi, Hạ Tiểu Hi vội vàng đỡ cô: “Cậu còn nói mình gan lớn, nhìn xem nhìn xem, mới vừa bắt đầu thôi mà đã không chịu nổi. Cậu nhìn khuôn mặt cậu đi, trắng bệch, còn xanh xanh xao xao nữa!

“Không sao không sao, thêm một thời gian nữa là quen ấy mà. Vạn sự khởi đầu nan ấy mà, bây giờ mình đã không sợ nữa. Lần tới là có thể tự mình lái xe rồi.”

Hạ Tiểu Hi bị cô chọc cười: “Cậu lợi hại! Mình thì sẽ không dám đâu… Ai ya, tiểu Vi, sao cánh tay cậu cũng tím hết cả lên thế này? Có phải đã đập vào đâu rồi không?” Hạ Tiểu Hi lật cánh tay của Lăng Vi ra, soi từ trên xuống dưới: “Cậu xem này, cả cánh tay đều sưng, to hơn bên trái bao nhiêu! Cậu nhìn cậu đi, vừa xanh vừa tím? Có phải là do Hứa Tử Huân khiến cậu bị đập vào đâu không?”

Hạ Tiểu Hi tức giận cắn răng: “Nhất định là do lúc nãy Hứa Tử Huân đụng xe vào các cậu, đã khiến cậu bị đập rồi. Tên khốn kiếp này! Bà đây muốn tìm anh ta tính sổ!”

Lăng Vi kéo kéo cô, cả người cũng dựa sát vào: “Đừng đi, cho mình dựa thêm một lát đã nào… chân mình run hết cả lên rồi đây.”

Hạ Tiểu Hi gấp đến mức lông mày ánh mắt cũng trợn ngược, không còn cách nào khác đành ôm lấy cô.

“Chỗ nào sưng, để tôi xem một chút.” Lúc này, Diệp Đình đi từ phía bên kia xe tới. Sắc mặt anh vô cùng đen, khẩn trương nhìn cánh tay Lăng Vi, quả nhiên đen tím cả một mảng, sưng to.

Hạ Tiểu Hi vội vàng đưa nước cho anh ta, khen một tiếng: “Diệp Đình! Anh thật lợi hại! Anh không biết vừa nãy chúng tôi đều bị hù chết mất! Hừ —— hóa ra chiếc xe đỏ kia là của Hứa Tử Huân, anh cũng luôn biết là anh ta sao? Vì sao lúc đầu anh lại phải nhường Hứa Tử Huân? Rõ ràng là anh có thể lái nhanh hơn anh ta mà.”

Diệp Đình liếc sang Lôi Tuấn, Lôi Tuấn cố ý ngẩng đầu nhìn trời, tỏ vẻ cái gì cũng không nghe thấy, đột nhiên giơ ngón tay lên chỉ vào bầu trời: “Hey! Hôm nay khí trời tốt thật nhỉ!”

Hạ Tiểu Hi cũng ngẩng đầu: “Tiết trời hôm nay chỗ nào tốt hả? Anh nhìn đi? Không phải là cả một đám mây đen treo lơ lửng trên đó sao?”

Lôi Tuấn nghẹn họng, ngượng ngùng cười một tiếng: “Ngày âm u thì mát mẻ….”

Mới vừa nói xong: “Đùng đùng” mấy tiếng, bỗng nhiên mưa rơi ngay được.

“Miệng quạ đen!”

Diệp Đình nhìn anh ta đầy khinh bỉ, sau đó cúi người xuống, ôm ngang Lăng Vi lên, nhẹ giọng hỏi: “Sợ hả?”

Lăng Vi một tay giữ chặt cổ áo của anh, một tay ôm lấy cổ anh: “Anh đặt em xuống đi, chỗ này bao nhiêu người nhìn như vậy. Bây giờ em không sợ nữa rồi. Em muốn xuống uống nước.”

Diệp Đình nhìn nhìn xung quanh, anh còn lâu mới quan tâm đến ánh mắt người khác. Thấy cô vẫn luôn liếm môi không ngừng, nhất định là cô khát lắm rồi, thế nên anh liền đặt cô xuống.

“Tiểu Vi…” Hứa Tử Huân đột nhiên đi tới: “Tiểu Vi… Sao em lại ở trong xe?”

“Cmm!” Vinh Phỉ đánh một quyền về phía Hứa Tử Huân ——

“Hự ——“ Hứa Tử Huân ngã nhào, ôm mũi kêu la thảm thiết. Sau đó lảo đảo đứng lên, Lôii Tuấn lại tàn bạo đạp cho một cước thẳng vào bụng anh ta, gân xanh Hứa Tử Huân cũng nổi rõ, ôm bụng nằm co rúc trên mặt đất.

Vinh Phỉ lại lao lên, Diệp Đình giơ tay ngăn cản anh ta.

Hứa Tử Huân lau máu trên khóe miệng, lại đứng dậy, lảo đảo đi đến trước mặt Lăng Vi.

Anh ta đứng đối diện với Lăng Vi và Diệp Đình, vị trí của ba người tạo thành một thế hình tam giác đều ba cạnh.

Lăng Vi không đáp lại anh ta, giơ chai nước khoáng lên, uống liền mấy ngụm. Chân vẫn còn đang hơi run, cô liền nhích lại gần ngực Diệp Đình. Diệp Đình thuận thế ôm lấy eo cô.

Hình tam giác đều ba cạnh, lập tức biến thành… hình tam giác cân đáy bé tẹo.

Hai người đứng bên kia, ngay lập tức, nhất trí cùng gạt Hứa Tử Huân ra.

Sắc mặt Hứa Tử Huân vô cùng khói coi, chỗ lỗ mũi vẫn còn nguyên tia máu.

Anh ta quệt mũi một cái, ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Diệp Đình, chất vấn: “Cuộc đua nguy hiểm như vậy, tại sao mày lại để tiểu Vi ngồi lên xe? Nguy hiểm như thế, mày không biết?”

Trong đôi mắt Diệp Đình lộ ra một tia hung ác!

“Mày cũng biết là nguy hiểm sao?” Diệp Đình đột nhiên đạp Hứa Tử Huân một cái, khiến cho Hứa Tử Huân bay ra ra hai thước —— cmn!

Chương 539: Cố ý mưu sát! (1)

Một cước này của Diệp Đình như phá lôi, như kình phong vậy!

‘Bành…’ một phát, kinh tâm động phách!!! Lôi Tuấn, Vinh Phỉ lúc này mới nhận ra, Diệp Đình đã muốn đạp một cước này từ rất lâu rồi. Cú đạp vô cùng ngoan độc, xương sườn của Hứa Tử Huân như muốn gãy ra vài chiếc!

“Ách…” Hứa Tử Huân bị ngã nằm trên đất, đau đớn khiến trên trán chảy ra mồ hôi hột, xương như muốn nứt ra…

Vừa rồi anh ta đã ngất đi một lần, nhưng đột nhiên nhìn thấy Lăng Vi đi ra từ trong xe, trong tiềm thức nghĩ đến Lăng Vi có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn… Anh ta cố gắng khiến cho mình tỉnh táo lại, vọt đến trước tiên, kết quả, lại nhìn thấy… Lăng Vi chủ động dựa vào trong ngực Diệp Đình.

Anh ta thật sự không dám tin tưởng vào mắt mình…

Anh ta cũng không muốn tin tưởng vào những gì mình nhìn thấy, nhất định là anh ta hôn mê, là ảo giác, nhất định anh ta vẫn chưa tỉnh táo lại.

Hai vệ sĩ của Hứa Tử Huân vọt đến, Hứa Tử Huân giơ tay ngăn cản bọn họ.

Anh ta cố nén đau bò dậy, Diệp Đình lại đạp một cước lên mặt anh ta!

“Bên kia sao vậy? Đánh nhau sao?” Bảo an trường đua xe cầm gậy chạy qua bên này. Ám vệ bên người Diệp Đình trong nháy mắt chắn trước mặt.

Rất nhiều người cũng chen tới xem, mới vừa rồi bọn họ nhìn thấy rõ, lập tức có người nói: “Tiện nam nhân đó thật sự đáng đánh! Thi đấu nguy hiểm như vậy mà còn cố ý đụng vào xe người ta, căn bản cũng không phải là muốn cướp đường đua! Anh ta là cố ý muốn lấy mạng người ta! Quá rác rưởi, anh ta không xứng là một tay đua xe!”

Hứa Tử Huân nằm trên mặt đất đau đớn không nhúc nhích được, vệ sĩ của anh ta đỡ anh ta dậy.

“Tiểu Vi… Anh có lỗi… Anh thật sự không biết em ở trong xe…” Thanh âm của anh ta run rẩy kịch liệt… lảo đảo bò dậy, đứng ở trước mặt Lăng Vi.

Ngọn lửa trong người Lăng Vi bốc lên ngùn ngụt: “Hứa Tử Huân! Tôi không có ở trong xe, anh liền có thể đâm vào người ta sao? Anh biết người trong xe là Diệp Đình, vì vậy anh muốn đâm chết anh ấy!”

Thân thể Hứa Tử Huân chao đảo một cái.

Lăng Vi cắn răng nghiến lợi, hận đến ngứa răng: “Hứa Tử Huân! Chúng ta đã kết thúc, tôi có chồng, tôi yêu anh ấy! Mong anh không cần lấy danh nghĩa yêu tôi để che lấp đi hành vi ghen tỵ trả thù của mình! Anh ác độc với Diệp Đình bao nhiêu, tôi chán ghét anh bấy nhiêu! Tôi hận anh không thể chết đi! Hận anh không cút xa tôi một chút, hận sao anh không vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt tôi! Anh chính là đồ nhỏ mọn, ích kỷ, tự đại tự cuồng… một năm qua lại với anh chính là Lăng Vi tôi mù mắt! Anh thay đổi, tôi biết hết, Hứa Tử Huân bây giờ quá đáng sợ! Mong anh cách xa chúng tôi ra một chút!”

“Vi Vi, thật sự em đã hiểu lầm anh… anh là nhất thời xung động…”

“Nhất thời xung động? Thật sự là vậy sao? Nhất thời xung động thì tại sao anh biết Diệp Đình đến đây đua xe? Cơ hội này anh đợi bao nhiêu lâu rồi? Anh ấy lên xe trước anh, còn đội mũ bảo hiểm! Anh cũng biết người trong xe là anh ấy? Anh thật sự là nhất thời đến đây sao?”

Lăng Vi siết chặt quả đấm muốn đấm vào anh ta! Nhưng cô thật sự cảm thấy cả người anh ta đều dơ bẩn không muốn động tay vào!

Hứa Tử Huân đau lòng ôm đầu… trong nội tâm đã hoàn toàn tan vỡ!

Lăng Vi nghiến răng nghiêm giọng nói: “Hôm nay chính là Diệp Đình không sao, nếu anh ấy bị chút xíu thương tổn nào, tôi nhất định sẽ tự tay cầm đao giết anh!”

“Vi…”

Hạ Tiểu Hi hung hăng đẩy Hứa Tử Huân một cái: “Từ nay về sao mong anh đứng cách xa Tiểu Vi một chút! Trên người anh có vi khuẩn lây truyền, chính anh không biết sao?”

Cô ta hung tợn cắn răng trợn mắt nhìn Hứa Tử Huân: “Hứa Tử Huân, cho đến bây giờ anh còn không biết rõ sao? Cho dù Tiểu Vi không có ở trên xe, anh cũng không thể tùy tiện đâm người khác! Anh đúng là mất trí rồi! Anh đồ rác rưởi, khốn kiếp, biến thái!”

Huyết dịch Hứa Tử Huân cháy bùng.

Đau đớn trên người không bằng một phần vạn đau đớn trong lòng.

Anh ta biết trong chiếc xe kia là Diệp Đình, anh ta nhìn thấy Diệp Đình liền hận không thể đâm chết anh ta!

Mới vừa rồi anh ta hưng phấn đỏ cả mắt lên!

Chương 540: Cố ý mưu sát! (2)

Ngày đó, sau khi anh ta đi ra khỏi phòng làm việc của Lăng Vi, anh ta liền quyết định muốn theo dõi Lăng Vi, anh ta muốn biết một chút rốt cuộc Diệp Đình dùng thủ đoạn gì mà có thể giam cầm Tiểu Vi ở bên người.

Anh ta dám chắc, Diệp Đình nhất định cũng không dùng thủ đoạn tốt đẹp gì.

Tiểu Vi nhất định không phải là tự nguyện ở bên cạnh anh ta.

Hứa Tử Huân tiêu tốn một số tiền lớn mời một thám tử, thám tử kia đưa đến tin tức, nói Lăng Vi cùng Diệp Đình tiếp đó muốn đến trường đua xe tập lái xe.

Nhưng là trường đua xe bị phong tỏa, người không có thân phận không được phép đi vào.

Hứa Tử Huân liền vận dụng danh tiếng của gia tộc, làm một tấm thẻ hội viên kim cương.

Giám đốc trường đua xe cũng không biết ân oán giữa Diệp Đình và Hứa Tử Huân, gia đình của Hứa Tử Huân quả thật rất có thực lực ở Giang Thành, Hứa Tử Huân lại có dáng dấp thư sinh, rất ra dáng là một nhân tài, nhìn thế nào cũng không giống là đến để quấy rối, vì vậy, giám đốc liền mở ra một cửa sau cho anh ta.

Hứa Tử Huân đối với kỹ thuật đua xe của mình vô cùng tự tin.

Thậm chí anh ta đã chiếm được rất nhiều thứ hạng!

Hôm nay khi anh ta đến chính là đã chuẩn bị sẵn sàng đụng ngã Diệp Đình!

Vì vậy, anh ta vẫn luôn luôn núp trong bóng tối quan sát Diệp Đình.

Hứa Tử Huân sợ Lăng Vi nhìn thấy anh ta, anh ta ngay cả cửa cũng không dám ra ngoài, vẫn luôn ẩn núp trong phòng thay đồ, âm thầm quan sát động tĩnh ở bên ngoài.

Anh ta ở trong phòng thay đồ ngây ngốc cho đến trưa, Diệp Đình vẫn luôn giúp Lăng Vi tập lái xe.

Tuy nhiên, Hứa Tử Huân cũng không nóng nảy: “Muốn làm chuyện lớn, tất nhiên phải có sức nhẫn nại hơn người thường!”

Thẳng đến buổi chiều, Lăng Vi mệt mỏi mới để cho Diệp Đình đi đua xe.

Hứa Tử Huân rốt cuộc bắt được cơ hội!

Anh ta ‘Đùng’ một cái đứng lên, lúc này mới phát hiện trên trán mình tất cả đều là mồ hôi. Tóc đen đang nhỏ từng giọt nước. Trong quần áo đua xe tất cả cũng đều là mồ hôi.

Anh ta đi vào trong phòng vệ sinh, nhanh chóng rửa mặt, cởi quần áo đua xe xuống, cầm một chiếc khăn tay lau mồ hôi.

Chính là lúc này, Lăng Vi lên xe của Diệp Đình.

Mà Hứa Tử Huân không nhìn thấy…

Nếu không, anh ta biết hành động như vậy sẽ nguy hiểm, sẽ không ép đến xe của Diệp Đình!

Nhưng là bây giờ… tựa như nói gì cũng là dối trá.

Anh ta vốn cho rằng, Diệp Đình nhất định sẽ bị ép đến lật xe, không đâm chết Diệp Đình, cũng phải khiến cho anh ta nếm chịu chút thương tích! Tốt nhất khiến anh ta mất hết mặt mũi trước mặt Lăng Vi.

Hứa Tử Huân cơ hồ xuất ra tất cả khả năng của bản thân, muốn ép xe Diệp Đình đụng vào hàng rào! Kết quả, kỹ thuật của Diệp Đình thật sự quá cao, anh ta làm sao cũng không đâm lật được Diệp Đình.

Cuối cùng, không chỉ không lật được Diệp Đình, còn bị anh ta vượt trước xe chạy về đầu tiên, mà anh ta… không chỉ bị lật xe, còn bị chảy máu, còn ngất đi, bây giờ đầu gối vẫn đang đau, không biết xương có bị gãy hay không.

“Tiểu Vi, chúng ta đi thôi, nói chuyện với loại người như vạy, cũng sẽ bị lây bệnh đó!” Hạ Tiểu Hi kéo Lăng Vi đi ra bên ngoài, Hạ Tiểu Hi cho đến bây giờ chưa từng nói lời cay nghiệt cũng trở nên không khách khí.

Từ sau khi Hứa Tử Huân và Trương Diệc Đình lăn lộn với nhau trên giường, ánh mắt của Hạ Tử Hi nhìn Hứa Tử Huân vẫn giống như đang nhìn đống rác vậy, rất sợ ở cạnh anh ta lâu, mình sẽ bị lây vi khuẩn.

“Tiểu Vi…” Hứa Tử Huân đưa tay về phía Lăng Vi, anh ta muốn đuổi theo, nhưng xương sườn, đầu gối đều vô cùng đau đớn, đau đến gập cả người, không nhấc nổi chân lên.

“Tiểu cái gì Vi? Anh còn có mặt mũi gọi sao? Anh nhìn một chút cánh tay Tiểu Vi bị anh đụng thế nào rồi đi!” Hạ Tiểu Hi đột nhiên quay đầu, cố chấp đưa cánh tay Lăng Vi đến trước mặt Hứa Tử Huân: “Anh nhìn một chút đi! Thật may Diệp Đình cùng Tiểu Vi không sao, nếu không, anh chính là cố ý mưu sát!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top