Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

581 - 590

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 581: Không ôm chỉ hôn đã là không tệ rồi (1)

Vừa đi dạo trung tâm thương mại, Lăng Vi vừa mâu thuẫn, Diệp Đình vẫn không để ý đến cô..

Co có nên về biệt thự không?

Diệp Đình còn dỗi, không kéo thấy cô còn muốn đánh cô một trận đấy...

Haiz...

Tạo nghiệt gì không biết, cô thành thật ngoan ngoãn, giữ khuôn phép không gây chuyện, thế mà hết chuyện này đến chuyện khác cứ tới tìm cô.

Lòng thật mệt mỏi.

Cô cũng hơi tức giận, Diệp Đình biết rõ cô và Giang Quân không có gì sao còn giận dỗi chứ.

Cô đối với anh như thế nào anh còn không biết sao?

Giang Quân là người thân của cô, mua quần áo, mua hai đôi dép lê thì là có gian tình hả? Qúa buồn cười rồi. Anh ghen, anh dỗi cô đều có thể hiểu, nếu đổi lại là anh mua cho người khác mấy thứ náy, nói không chừng cô còn đánh nhau với anh một trận ấy chứ...

Đột nhiên Lăng Vi bật cười, lại đột nhiên tức giận. Anh chính là bá đạo như thế, có gì cũng chẳng thèm hỏi, không cãi nhau với cô, chỉ tự mình giận dỗi, chọc giận mình.

Không ép cô cường ngạnh với anh.

Hừ.

Thật ra chiến tranh với Diệp Đình cô cũng khó chịu lắm... tuy giả vờ kiên cường thế thôi nhưng chỉ có... cô mới biết cô muốn khóc như thế nào....

Cô muốn gọi điện thoại cho Diệp Đình hỏi anh tối nay có ăn cơm không, tên kia cả ngày hôm nay giận dỗi nói không chừng giống cô còn chưa ăn gì đâu.

Nghĩ thế lại có chút đau lòng anh...

Lăng Vi cầm di động gọi cho anh.

Lúc này Diệp Đình vẫn chưa về nhà mà ở trong văn phòng phê duyệt văn kiện.

Điện thoại vang lên, anh nhìn lướt qua, là Lôi Tuấn, anh lười nghe, ấn nội tuyến để Jayson nghe.

Jayson nơm nớp lo sợ tới nghe điện thoại, nghe thấy Lôi Tuấn ở đầu dây bên kia nói: "Chị dâu mua một căn nhà..."

Thật sự Jayson có lòng muốn chết, rất muốn mắng anh ta: "Anh có bị ngu không vậy, mua thì mua, anh *** nó so còn gọi cho lão đại, anh làm vậy không phải đổ thêm dầu vào lửa sao?"

Sau đó liền nghe Lôi Tuấn nói: "Thật ra chỉ là hiểu lầm thôi... anh biết chị dâu mà... 10 tuổi đã trở thành cô nhi đúng không?"

Jayson á mộ ttieengs.

Lôi Tuấn dừng một chút lại nói: "Sau khi ba mẹ chị dâu qua đời thì ở nhà chú, nhưng thím của cô ấy không tốt với cô ấy, dời hết tài sản đi, hại chú cô ấy bị vào tù."

Jayson không nói một câu mà ấn loa ngoài.

Lôi Tuấn lại nói: "Lúc 14 tuổi thì chú của chị dâu bị bắt vào tù, cô ấy bị đuổi ra khỏi nhà... sau này chính là vị cảnh sát kia vẫn luôn giúp đỡ tiền học phí và sinh hoạt của cô ấy..."

"..."

Jayson ừ một tiếng, Lôi Tuấn nghe thấy đầu kia mở loa ngoài cố ý nói: "Việc này ấy... nếu là em, em cũng làm vậy. Em cảm thấy chị dâu không làm gì sai cả. 14 tuổi đó, nhà tan cửa nát... ba mẹ không còn, chú thì ngồi tù, Lăng thị phá sản, cô ấy hai bàn tay trắng, điều duy nhất có thể dựa vào chính là vị cảnh sát này."

"Ừ."

Lôi Tuấn thở dài nói: "Nếu đổi lại là em thì em không còn lựa chọn nào tốt hơn."

"Ừ."

"......"đầu dây bên kia Lôi tuấn im lặng một hồi lại nói: "Chuyện này cậu đừng có gạt anh ấy, có gì hiểu lầm thì nói ra. Chị dâu cũng chưa nói muốn làm gì với người ta, chỉ là lâu rồi không gặp đột nhiên nhận người thân, có thể không kích động sao? Hai người người ta là thanh mai trúc mã, là cây trụ tinh thần, không ôm hôn đã là may rồi. Theo tôi biết mấy hôm trước chị dâu mới nhận anh trai với người ta, hai người chẳng làm gì cả, chỉ đi uống rượu, ăn bữa cơm, chưa từng ở cạnh nhau, nếu là tôi chẳng phải mỗi ngày lì lợm la liếm dính người ta ấy chứ."

"Ừ.."

Chương 582: Không ôm chỉ hôn đã là không tệ rồi (2)

Hai người im lặng một hồi, Jayson hỏi anh ta: "Hiện tại phu nhân về nhà chưa?"

Lôi Tuấn cười haha: "Tôi đoán... hôm nay chắc chị dâu không về nhà đâu, tính tình cô ấy quật cường như vậy, anh tôi không chủ động tìm cô ấy thì cô ấy cũng không chủ động đi tìm anh tôi đâu."

Nói xong còn cười haha.

Jayson nghe mà phát hoảng.

Lôi Tuấn nghĩ nghĩ lại nói: "Cậu xem hiện tại đã 10h30, tôi định vị vị trí của cô ấy, cô ấy vẫn đang ở bên ngoài... có lẽ tối nay không về. Cậu nói với anh tôi một tiếng, vẫn nhanh nói chuyện với chị dâu đi, nói ra là được. Vât vả mới gặp được người mình thích... lại nói.. chị dâu tôi... rất tốt. Hơn nữa... hiện tại nhiều tình địch như vậy... để ai đó tận dụng cơ hội... sau này ai và ai ở bên nhau thì chưa biết chừng. Dù sao... tôi cảm thấy chiến tranh lạnh tuyệt đối không phải là cách làm thông minh."

Jayson thầm nghĩ, nghe anh nói thật đơn giản, đạo lý này ai mà không biết?

Lúc làm được thì mới biết là khó.

Jayson tắt máy, nghĩ nghĩ vẫn báo cáo với Diệp Đình: "Là Lôi thiếu gia gọi tới, anh ấy nói... phu nhân..."

Còn chưa nói xong, Diệp Đình đã vung tay tỏ vé không nghe.

Jayson biết anh đều nghe được nhưng vẫn căng da đầu báo cáo: Thật ra... cảnh sát kia đối với phu nhân..." có ơn.

Đột nhiên Diệp Đình ngước mắt hung ác trừng anh ta một cái.

Jayson hoảng sợ, hai chữ có ơn còn chưa nói đã nuốt trở về.

"Ra ngoài." Diệp Đình tiếp tục phê duyệt văn kiện.

Jayson căng da đầu lùi ra sau vừa nói: "Thật ra vị cảnh sát kia có..."

Hai tay Diệp Đình dùng sức bẻ gãy bút máy trong tay.

Trái tim của Jayson sắp vọt ra khỏi họng, lúc này biểu tình của Boss thật khủng bố, Jayson không nghi ngờ mình nói thêm chữ nào nữa, Boss tuyệt đối sẽ dùng bút máy đâm chết mình.

Jayson lộc cộc chảy ra cửa, lúc anh ta hoàn toàn ra ngoài đóng cưa rlaiJayson, Jayson hét một tiếng: "Vị cảnh sát kia có ơn với phu nhân..."

"--" cửa đóng lại, Jayson nghe thấy tiếng bút máy ném vào cửa.

Jayson sợ tới mức lùi ra sau, may mắn nhanh chân đóng cửa lại.

Anh ta vừa ra thì Irên xông tói nắm tay anh ta: "Jayson, không hay rồi, có chuyện lớn rồi." Irene sắp khóc tới nơi rồi.

Jayson vội la lên: "Xảy ra chuyện gì hả?"

Irene khóc nức nở nói: "Vừa mới nhận được điện thoại...... Nói phu nhân vừa mua nhà ở. Tiền đã giao xong rồi! Đó là muốn ly hôn với lão đại sao?"

"Tôi biết chuyện này, còn có chuyện khác sao?"

Irene đột nhiên sửng sốt: "Chuyện này còn chưa phải chuyện lớn sao?"

Jayson vẫy vẫy tay "Không có việc gì...... Tôi đoán không tới 30ph nữa căn hộ kia phải đổi chủ rồi... cái đó, nhanh gọi xe cho lão đại, tôi nghĩ chắc lát nữa anh ấy ra cửa rồi."

Irene ngây ngốc nhìn Jayson, đột nhiên cảm thấy Jayson thật bình tĩnh.

Thần tượng.

Giống như Jayson đã dự liệu hết từ trước vậy.

Ngay cả lúc lão đại muốn giết người anh ta cũng dám tiến lên vuốt râu hổ, đúng là lợi hại.

Irene còn chưa cảm thán xong thì cửa phòng Boss mở ra.

Sau đó thấy Boss mặt không beieur cảm từ bên trong đi ra.

"Tổng giám đốc... ngài muốn về nhà sao? Tôi gọi xe giúp ngài..." Irene nơm nớp rụt cổ.

Chương 583: Em phải đi lấy dưa hấu (1)

Ánh mắt Diệp Đình lạnh như băng không thèm trả lời.

Irene khẩn trương gọi cho lái xe.

Lúc này Lôi Tuấn, Tần Sênh đột nhiên chạy tới.

"Đình ca..."

Diệp Đình vung tay lên ý bảo bọn họ không cần nhiều lời.

Lôi Tuấn ngậm miệng lại, ba người đi vào khu nghỉ ngơi.

Tần Sênh mở một chai rượu đỏ hỏi Diệp Đình: "Rốt cuộc anh nghĩ thế nào?"

Diệp Đình nâng ly rượu, lắc chất lỏng bên trong, lãnh đạm nói: "Chẳng nghĩ sao cả."

Tần Sênh hừ một tiếng: "Sao lại không nghĩ, vậy thì ly hôn thôi. Người ta giá trị thị trường tốt, anh cũng đừng làm chậm trễ người ta, em thấy Hoa Thiếu Kiền với vị cảnh sát kia đều yêu Lăng Vi... nếu không ngại hai người có hôn ước thì người ta đã theo đuổi từ lâu rồi."

Diệp Đình bóp bể ly rượu, chất lỏng thấm ướt bàn tay, miểng thủy tinh đâm vào bàn tay, máu từ bàn tay chảy ra.

Tần Sênh lại nói: "Anh không thích nghe nhưng em cũng phải nói, em thấy Lăng Vi rất tốt với anh, anh còn chẳng biết đủ. Anh tự đại quen rồi, ai làm gì khiến cho anh không hài lòng, anh liền tìm người ta gây phiền toái. Người ta cũng không nợ anh cái gì, lúc ở cùng với anh thì cố gắng làm việc, không lấy một phân tiền của anh, anh tặng người ta cái gì người ta đểu biến đổi cách khác để tặng lại cho anh. Tình cảm mà anh trả giá người ta còn trả giá nhiều hơn, tuyệt đối không ít hơn anh, người ta và ân nhân quen nhau, mua bộ quần áo, mua đổi dép anh liền không vừa ý, sao anh nhỏ nhen như vậy?"

"Cậu có yên lặng được không?" đột nhiên Diệp Đình đứng lên, đôi mắt lạnh như băng: "Cậu nhận Đường Tăng làm ba rồi hả, nghĩ tỗi chỉ vì vậy mà tức giận sao?"

"Vậy anh còn giận dỗi cái gì chứ?" Tần Sênh cũng đứng lên, nhìn anh, hai người đứng sóng đôi cùng nhau.

Lúc này Lôi Tuấn cũng đứng lên: "Anh, có chuyện gì thì anh phải nói ra chứ, anh đã biết chị dâu và cảnh sát kia quen nhau rồi hả?"

Diệp Đình mặt lạnh chẳng muốn nói chuyện.

Tần Sênh lại ói: "Nếu anh đã biết từ lâu thì anh hỏi cô ấy, người ta là người có tình có nghĩa, tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*** thì có gì sai chứ, tức giận như vậy anh có ngây thơ không hả?"

***: nhận một giọt nước ân nghĩa thì phải dùng cả con suối để báo đền

Diệp Đình có nhịn nói: "Việc này tôi biết, tôi chỉ giận bà xã của tôi đặt người đàn ông khác lên thứ nhất, đặt tôi thứ hai."

Tần Sênh buồn cười nói: "Vậy anh đặt mẹ anh thứ nhất hay là bà xã thứ nhất hả? Theo em thấy đàn ông với cô ấy mà nói chẳng khác gì ba cô ấy, hơn nữa Lăng Vi đặt anh ở vị trí thứ hai hả? Em thấy chỉ thiếu nâng anh lên trời thì có."

Lôi Tuấn thấy Diệp Đình muốn bạo tẩu vội vàng giải hòa: "Ôi chao, bớt tranh cãi chút đi, hiện tại chị dâu đang ở bên ngoài đấy. Nhanh đón người ta về nhà thôi, nhỡ may bị người khác theo dõi, chúng ta còn phải gây chiến đấy."

Diệp Đình lại nói: "Cô ấy vừa ở nhà rồi, lúc nãy mới gọi cho tôi.""

Ôi chao...

Lôi Tuấn và Tần Sênh thật muốn xông tới đánh anh một trận, không ngờ người ta đã sớm làm lành, Tần Sênh trừng mắt hỏi anh: "Vừa nãy anh từ văn phòng ra ngoài là vì nghe điện thoại của cô ấyh ả?"

"Ừ."

Tần Sênh: "..." thật *** nó... Tần Sênh giận quá hóa cười: "Vậy mà anh còn không nói sớm, cô ấy giải thích với anh rồi hả?"

"...Không có... cô ấy hỏi tôi ăn cơm chưa."

"Chao ôi, anh *** nó chỉ có chút tiền đồ đó thôi hả?" Tần Sênh không định để ý đến anh nữa: "Anh nhanh về nhà đi, hãi ông đây lo lắng uổng công."

Chương 584: Em phải đi lấy dưa hấu (2)

Diệp Đình thấy anh ta rời đi liền nói: "Nếu cậu không thích Tạp Nhã thì đừng có để uổng công người ta chờ, người ta có giá trị trường tốt, lần trước không phải có người đàn ông trên Albert muốn theo đuổi cô ấy sao? Tôi thấy người đàn ông kia thật lòng với cô ấy, nếu cậu không muốn ở bên cạnh cô ấy thì sớm nói rõ với người ta đi."

Tần Sênh nghẹn họng, được lắm... vừa nãy anh ta vừa nói gì hiện tại bị trả lại hết rồi.

Diệp Đình còn nói: "Cậu không thích nghe tôi cũng phải nói, Tạp Nhã đối với cậu tốt không thể chê, cậu còn không biết đủ, Tạp Nhã người ta chẳng nợ cậu cái gì, nhiều năm như vậy thủ thân như ngọc vì cậu, người ta cần cậu báo đáp cái gì? Làm anh em với nhau tôi đều hy vọng các người hạnh phúc, đừng để đến lúc đó người ta chạy theo người khác mới hối hận."

Tần Sênh trợn mắt tức giận nói: "Anh vẫn tự lo cho mình đi, việc của em em tự có chừng mực."

"Anh, về nhà hả?"

"Ừ." Diệp Đình gât đầu, đột nhiên nói: "Tôi phải đi mua dưa hấu đã."

"..." Lôi Tuấn thật muốn quỳ với anh ta: "Anh, hiện tại là tháng 10, kiếm đâu ra dưa hấu."

Diệp Đình nói: "Không, vừa mới chuyển tới, giờ tôi đi lấy."

Tần Sênh và Lôi Tuấn nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn ra được mấy chữ: "Ngu chưa? Ai bảo cứ xen vào chuyện của người khác, hai tên ngốc."

Diệp Đình đi lấy dưa hấu đưa về nhà để đầu bếp nữ làm salad hoa quả để người ta đưa đến phòng phu nhân.

Tâm tình của Lăng Vi phức tạp, ngay chính cô cũng không nghĩ tới vậy mà cô lại trở về như vậy.

Vốn đã hạ quyết tâm đi ở khách sạn nhưng nghe đến âm thanh của Diệp Đình, lòng cô lại mềm nhũn rồi.

Cả ngày anh còn chưa căn cơm, âm thanh cô đơn, vừa nghe máy, nghe được âm thanh của cô, cô có thể nghe thấy anh kích động.

Á... ngu ngốc.. âm thanh đáng yêu như vậy, cô thật muốn ôm một cái.

Lăng Vi nằm sấp trên giường, nửa quỳ dưới đất, đau bụng chẳng muốn động đậy, quần áo chẳng thèm thay mà nằm giả chết trên giường.

"Cốc cốc..." cửa mở nhưng Lăng Vi chằng buồn quay đầu: "Phu nhân, tôi mang salad hoa quả tới đây."

Đầu bếp nữa mang hoa quả và các món ăn đặt lên bàn trà: "Phu nhân, người muốn ăn khuya không?" Lăng Vi ừ một tiếng nói: "Tiên sinh nhà cô cũng chưa ăn, cô nấu chút thức ăn loãng, cả ngày anh ấy chưa ăn gì, nấu chút nước canh lót dạ cho anh ấy đi."

Đầu bếp nữa dịu dàng nói: "Vừa nãy tiên sinh cũng bảo vậy, ngài ấy nói cả ngày cô chưa ăn gì, bảo tôi nấu gì đó loãng như nước canh lót dạ, đồ ăn đã chuẩn bị xong, lúc nào cô cũng có thể xuống ăn."

Lăng Vi: "..."

Cô nắm chặt ga giường, thầm nghĩ: "Diệp Đình chỉ được cái mạnh miệng, thật ra anh vẫn cực kì yêu thương cô, quỷ đáng ghét."

Lăng Vi đói muốn chết, bụng thì đau, ôm dưa hấu ăn mấy miếng, đột nhiên cảm thấy kì quái: "Hiện tại là tháng mười, dưa hấu đâu ra vậy."

Đầu bếp nữ nhỏ giọng nói: "Phu nhân, dưa có ngọt không?"

Lăng Vi gật gật đầu.

Dưa hấu thật ngọt, ăn vào miệng mát rượi, không giống mùi trong siêu thị, ăn đồ ngọt xong tâm tình ủ dột của Lăng Vi cũng tốt hơn.

Đầu bếp nữ mỉm cười: "Đây là tiên sinh cố ý đặt dưa qua đường hàng không chở tới, cô thích là được rồi."

"Cái gì? Đường hàng không sao?"

Cánh tay Lăng Vi ngừng lại...

Cô nhìn mâm trái cây đựng thịt quả màu đỏ... đột nhiên cổ họng nghẹn lại.

Lăng Vi nằm sấp trên giường, một tay ôm dạ dày, một tay đặt lên ga giường.

Đột nheien một đôi tay ôm lấy eo cô, hơi thở quen thuốc bủa vây quanh cô, lồng ngực rắn chắc của anh dán lên lưng cô: "Xuống lầu ăn cơm đi."

Chương 585: Dỗ dành, phát tiết (1)

Nháy mắt Lăng Vi muốn rơi nước mắt.

Âm thanh của anh cực kì dịu dàng, không giống bộ dạng cãi nhau chút nào.

Lăng Vi từ từ nhắm mắt, không hề động đậy. Anh quỳ một chân dưới đất, hai tay ôm eo cô, cả người đè nặng lên người cô, cảm giác cực kì phong phú, anh hôn vành tai cô nói: "Muốn ăn cơm trước hay là thay quần áo rồi đi ngủ trước?"

Lăng Vi tránh sang bên cạnh, rầu rĩ nói: "Em còn đang giận đấy, anh không dỗ em hả?"

"Được." đột nhiên anh vươn tay cho vào áo cô, Lăng Vi cả kinh vội vàng giữ tay anh lại nhưng đột nhiên anh trượt tay, chỉ dùng hai ngón tay cởi khuy cài áo cho cô: "Cởi xong, đến lượt em dỗ anh đi."

Lăng Vi trừng mắt.

Cô đang dỗi có được không hả? Muốn để anh dỗ omjot cái anh liền cởi khuy áo của cô.

Người này đúng là thiếu đòn mà.

"Đến lượt em dỗ anh rồi đấy." anh nắm tay cô đặt lên dây lưng của mình.

Lăng Vi vùng vẫy kêu: "Em đang giận dỗi đấy."

"Ờ..." Diệp Đình ngồi xuống cạnh cô, dán mặt lên mặt cô, gương mặt có râu cọ cọ má cô, âm thanh trầm thấp: "Anh cũng giận dỗi, ăn xong hai chúng ta có sức mới tiếp tục giận dỗi."

"Hừ, vậy cũng không được." Lăng Vi không chịu đựng được nhất là bộ dạng này của anh, anh cọ cọ râu lên má cô, cả người cô liền nóng lên... cô trừng anh: "Hừ..." sau đó ... đánh vào vai anh một cái, anh ôm eo cô, hơi dùng sức một cái bế cô lên.

Hai người đối mặt với nhau, anh ôm cô đột nhiên cúi đầu hôn cô.

Lăng Vi hoảng sợ, bàn tay ôm chặt eo anh, bàn tay anh rất không thành thật, nhanh chóng cởi khuy cài áo của cô, Lăng Vi thấy ngực trống không, liền nghe thấy anh nói: "Thay quần áo đi, em mặc thế này ăn cơm thì có thể ăn hết được sao?" Anh mang cô vào phòng thay quần áo, mở tủ quần áo chọn một chiếc áo ngực và bộ quần áo thoải mái, tiện tay nhét vào ngực cô.

Lăng Vi muốn trực tiếp thay áo ngủ nhưng chẳng thèm mở miệng, vào phòng, thay quần áo, sau đó anh nhàn nhạt nói: "Ăn xong anh mang em đi vận động, để cho em phát tiết..."

"..."

Miệng anh chẳng nói được lời gì hay, ba chữ thì hai chữ đều nghĩ đến chuyện đen tối, cô có thể kiên quyết nói không sao?

Diệp Đình kéo tay cô xuống lầu ăn cơm.

Đầu bếp nữ đã chuẩn bị sáu món ăn, canh cà rốt loãng, đương nhiên bên trong còn có gì cô không biết, thì thấy bên trong có cà rốt và ngô thôi.

Diệp Đình múc canh cho cô, Lăng Vi uống hớp nhỏ, nhỏ giọng nói: "Cái đó... em và Giang Quân..."

Cô vừa nói đột nhiên Diệp Đình cắt ngang lời cô: "Lúc ăn cơm không cần nghĩ tới chuyện phiền lòng, sẽ đau dạ dày, ăn trước đi, ăn xong lại nói."

"Ồ..." Lăng Vi không nói nữa, ngoan ngoãn ăn canh.

Hai người uống canh, dạ dày không đau nữa.

Diệp Đình gắp thức ăn cho cô, Lăng Vi cũng gắp cho anh.

Anh ngước mắt nhìn cô mỉm cười, Lăng Vi cũng cười, anh xoa xoa lúm đồng tiền trên má cô: "Vẫn là cười mới xinh đẹp."

Lăng Vi cố ý dùng tay đụng anh, anh làm bộ tức giận đụng lại, hai người đụng tới đụng lui cười cười.

Chương 586: Dỗ dành, phát tiết (2)

Đầu bếp nữa muốn cười mà còn phải nhịn, thật ngây thơ... hai người này cãi nhau nhanh, hòa hợp cũng nhanh, thật là yêu nhau cuồng nhiệt, chiến tranh một hồ cũng qua, hiểu lầm còn chưa cởi bỏ liền ngọt ngào, quả nhiên vợ chồng không có thù qua đêm...

Hai người ăn xong dùng trà, đánh cờ 30ph.

Lăng Vi đi một nước cờ nhìn Diệp Đình nói: "Sau này không cần cố ý mua dưa hấu."

Diệp Đình vừa muốn đi bước tiếp theo đột nhiên dưng lại, từ từ ngước lên nhìn cô: "Xảy ra chuyện gì, ăn chán rồi hả?"

"Không phải..." Lăng Vi cắn môi nhẹ giọng nói: "Qủa gì em cũng thích ăn, chỉ cần không phải là quả gì quá quý gì thì em đều thích."

Diệp Đình đặt quần cờ xuống, uống một ngụm trà: "Không cần lo lắng chuyện tiền bạc, nuôi em anh vẫn nuôi nổi."

"..." Lăng Vi chẳng biết nói tiếp thế nào.

Diệp Đình nói: "Em nên tiêu thì tiêu, em không tiêu anh phải tiêu cho người đàn bà khác, em muốn anh tiêu tiền cho người đàn bà khác sao?"

Lăng Vi trừng trắng mắt: "Nói hươu nói vượn."

Diệp Đình nhếch môi cười cười: "Không muốn anh tiêu tiền cho người khác thì em ra sức gây họa đi, tiền đàn ông mới cháy nhanh Diệp Đìnhuocj, sau này tiền của anh đều giao cho em quản lý, đỡ anh không quản được mình."

...

Lăng Vi thật muốn đeo bông hoa lên đầu anh.

Đánh cờ xong, cơm cũng tiêu hóa không ít rồi, Diệp Đình liền giao hết chi phiếu lưu động và mật khẩu cho cô, Lăng Vi cầm mà cảm thấy bỏng tay... chi phiếu chẳng biết bao nhiêu số 0, cô dám cầm sao?

Nghĩ nghĩ, Lăng Vi đẩy trở về, liếc mắt nhìn anh: "Cái đó... em không biết quản lý tài sản, cũng không quản được đồ của anh."

Diệp Đình nhìn cô, gật đầu: "Cũng được." anh cất chie phiếu, ôn hòa nói: "Nhà chúng ta phân công, sau này anh phụ trách quản lý tài sản kiếm tiền, em phụ trách mua sắm tiêu tiền."

.........

Lăng Vi rất muốn khóc.

Ông xã tốt như vậy làm sao mà cô lừa được tới tay vậy?

Diệp Đình giơ tay nhéo má cô.

Sau đó kéo cô đi tới căn phòng mỗi ngày anh phải chiến đấu hăng hai 30ph.

Phòng này cực kì lớn, bên trong gọn gàng ngăn nắp, đủ dụng cụ tập luyện.

Có máy chạy bộ, có tạ...

Lăng Vi nhìn thấy mấy thứ này liền cảm thấy chân nặng đầu đau...

Hiện tại bảo cô chạy bộ... chạy xong không phải sẽ mỏi chân mấy ngày sao?

Cô ngẩng đầu, như lấy lòng Diệp Đình, nhếch miệng cười: "Đột nhiên em không muốn giận dỗi nữa, cũng không muốn phát tiết nữa, anh tự mình phát tiết đi, không cần để ý đến em."

Diệp Đình nắm cổ tay cô: "Vậy thì sao được, có chuyện gì thì phải nói, còn nói cho rõ nữa, nếu không giữa vợ chồng lại có ngăn cách. Hơn nữa những hiểu lầm này, dễ dàng phát sinh kẽ hở, anh thì không muốn như vậy... nên phát tiết thì vẫn phải phát tiết một phen."

Nói xong liền cởi giày cô ra, sau đó đứng lên đưa cho cô trang bị đấm bốc: "Tới đây, muốn phát tiết thì đánh vào nó." Anh chỉ chỉ mặt mình.

"..." Lăng Vi cũng bó tay: "Được rồi, anh đã muốn như vậy thì người làm vợ như em phải chấp nhận thôi."

"Đến đây đi, anh thỏa mãn em, anh cần lực thật mạnh vào."

"Phut..." ba câu mà hai câu không thối tha thì không phải là Diệp Đình...

Lăng Vi vung tay về phía mặt anh: "..." anh dùng tay chặn lại.

"Này, sao anh còn chắn chứ?"

Diệp Đình mỉm cười: "Anh chưa nói là không che mà, anh bảo em đánh mặt thôi nhưng đánh không được thì không thể trách anh.

"..." Lăng Vi tức giận cắn răng, cô đánh trúng được mới là lạ.

Chương 587: Được lắm! Còn dùng mỹ nhân kế! (1)

Mẹ nó! Anh phản ứng nhanh như vậy, căn bản không đánh tới!

"Đùng đùng đùng", lại đánh mấy quyền, anh đều đỡ được.

Lăng Vi giậm chân: "Không đánh nữa! Hừ!" Cô chống nạnh: "Qua đây, cho em hôn một cái coi như em đánh anh!"

Diệp Đình vui vẻ đưa mặt tới cho cô hôn, cô ôm cổ anh, nhấc mũi chân, hôn lên gương mặt tuấn tú của anh, Diệp Đình muốn đứng thẳng người, đột nhiên bị cô đánh lên gò má. Sau đó, đắc ý nhìn anh cười.

"Được lắm! Còn dùng mỹ nhân kế nữa!"

Cô mang bao tay đánh quyền, đánh không hề đau. Lăng Vi đắc ý làm mặt quỷ với anh, Diệp Đình chợt nắm tay cô, quật qua vai, cô ngã xuống đất. Cũng may dưới đất có đệm... Nếu không, tay chân của cô đã bị anh bẻ gãy!

"A --" Đau quá!

Lăng Vi liếc anh, đây thật sự là chồng thân ái của cô sao? Ra tay ác như vậy! Vừa rồi cô còn xoay một vòng lớn giữa không trung!

Bây giờ mắt còn hình nhang chống muỗi!

Diệp Đình ngồi xổm xuống, mặt kề sát cô. Anh nhéo mặt cô, cười nhạo nói: "Ai u, dáng vẻ này, còn muốn đánh lén, em nhìn xem, một quyền em đánh lên mặt anh còn không đau bằng muỗi cắn, tới tới tới, bên mặt này của anh, em còn chưa đánh đâu."

Nói xong, kéo cô lên.

Lăng Vi nhảy cỡn lên, nhấc chân, dùng sức đá anh.

Diệp Đình cũng không tránh, kéo chân cô, đẩy ra sau.

"Aiya -- A!" Lăng Vi lại té...

Cô ôm mông. Chơi xấu!

Thật đau...

Diệp Đình nằm xuống cạnh cô, người đè lên người cô. Lăng Vi trong nháy mắt cảm giác được áp lực của anh, anh chặn trên người cô, như ngọn núi lớn đè xuống, hô hấp Lăng Vi ngừng lại, vì mắt phượng Diệp Đình híp lại, cực kỳ nguy hiểm. Anh hỏi bên tai cô: "Anh ta quan trọng, hay là anh quan trọng?"

Lăng Vi giật mình, không trả lời, Diệp Đình đột nhiên ôm cánh tay cô, lại quật qua vai!

"Diệp Đình -- Đại gia anh!" Người xoay một vòng lớn giữa không trung, té trên đệm. Cũng may cái đệm mềm, một khắc bay lên thật dọa người, té xuống cũng không đau lắm.

Lăng Vi nằm dưới đất, đầu óc quay cuồng... Lúc này không chờ anh kéo cô, cô tự bò dậy.

Cô lại nhấc chân đá anh, Diệp Đình dùng chiêu cũ, giữ chân cô, đẩy ra sau...

Lăng Vi hét lên: "Anh không giữ chân em thì không được sao?"

Diệp Đình cười nhạo: "Em không đổi cách đá? Em ở ngoài đánh nhau với người ta, em đá như vậy, đối thủ sẽ không giữ chân em? Anh đẩy em ra đã giảm tổn thương xuống mức thấp nhất, nếu là đối thủ, bọn họ sẽ kéo chân em lại, sau đó bẻ gãy đầu gối em."

"..." Trên trán Lăng Vi toát mồ hôi. Cô vuốt tóc ra sau, Diệp Đình đột nhiên nhấc chân, đá tới mặt cô.

"A --" Lăng Vi sợ hãi thét to! Hai tay che mặt.

"Ngốc!"

Chương 588: Được lắm! Còn dùng mỹ nhân kế! (2)

Lăng Vi xòe tay ra, nhìn qua ke hỡ, thấy anh tiêu sái thu chân, hai tay khoanh trước ngực, bình tĩnh không cười liếc cô.

Lăng Vi buông tay ra, chống nạnh, trợn mắt nhìn anh.

Nghe anh nói: "Em nhìn phản ứng của em đi! Lúc anh đá em, em che mặt có hữu dụng không? Vừa rồi em làm gì?"

"Lấy tay bắt được chân anh đi..." Lăng Vi không phục nói: "Một lần nữa, em sẽ bắt được!"

Không chờ cô chuẩn bị, Diệp Đình nhấc chân đá cô: "A --"

Khốn kiếp.... Lăng Vi tuyệt vọng về mình! Cô lại giơ tay che mặt.

Mặt Diệp Đình đầy chê bai: "Thiên tài vận động như anh đây sao tìm ra tên ngốc vận động như em chứ?"

Lăng Vi nổi giận: "Em là thiên tài vẽ, sao tìm được tên ngốc vẽ như anh chứ! Em nói gì sao?"

"Sao có thể như vậy?" Mặt Diệp Đình nghiêm túc, nhìn cô chằm chằm nói: "Giữa vợ chồng, chung sống hài hòa nhất chính là vận động ăn ý. Gia đình ly dị nói tính cách bất hòa đều là mượn cớ, nguyên nhân thật sự là đời sống vận động không cân đối."

Lăng Vi che mặt: "Giống như anh biết mọi chuyện... anh từng cưới mấy lần rồi à."

Diệp Đình vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chưa từng ăn thịt heo, còn chưa từng thấy heo chạy sao? Những lời này đều không phải là anh nói, là điều tra hôn nhân thế giới uy tín ban bố."

Lăng Vi mặt đầy khinh bỉ nhìn anh: "Sao em không thấy tin nào báo cáo về phương diện này, sao anh lại xem phương diện này?"

"..."

Lăng Vi hừ nói: "Tới đây! Lần này em phải bắt được chân anh!"

Diệp Đình đẹp trai lắc đầu, đột nhiên nhấc chân đá về phía cô, Lăng Vi nhanh chóng đưa tay, sắp bắt được! Kết quả -- anh bỗng nhiên thu chân về, đánh một quyền vào cằm Lăng Vi!

"A..."

Lăng Vi che cằm, đặt mông ngồi trên đệm: "Anh chơi xấu! Đã nói dùng chân, sao đột nhiên vung tay?"

Diệp Đình nhún vai, cười nói: "Binh bất yếm trá! Đối thủ sẽ nói trước cho em hắn muốn làm gì sao?"

Tức chết được!

"Được... Coi như anh ác!" Vũ trụ nhỏ của Lăng Vi bốc cháy.

Cô đứng lên, xoa xoa cổ tay, xoay cổ, lần đánh nhau này giống như so tài quyền kích.

Cô hung hãn trừng anh: "Em lên thật nha! Đả thương anh đừng trách em."

"Ha ha..."

Mẹ nó... Đây là cười nhạo cô sao?

Lăng Vi tức giận giậm chân, cô đột nhiên vung một quyền về phía ngực Diệp Đình, Diệp Đình đỡ được.

Lại một quyền, lại đỡ được --

Cô chợt thấy bên phải anh có một chỗ trống, cô nhấc chân trái lên, đá vào cánh tay phải của anh.

"Không tệ nha, tiếp tục." Anh cố ý chừa một chỗ trống cho cô, xem cô có phát hiện hay không.

Cũng không tệ lắm!

Phán đoán chính xác!

Lăng Vi vẫn giống vừa rồi, tay phải đánh hai quyền, tay trái đánh một quyền.

Trong chốc lát, đầu cô đầy mồ hôi, cả người ướt đẫm... Quần áo cô dính sát vào người.

Diệp Đình đưa tay cởi đồ cô...

"A -- Anh làm gì? Sao cởi đồ em?" Lăng Vi sợ hết hồn, lập tức che ngực. Bên trong cô chỉ mặc yếm, lúc này ướt đẫm... Nói thật ra, còn có lực sát thương hơn không mặc...

Diệp Đình mặt đầy đứng đắn nói: "Quần áo cũng ướt đẫm rồi, anh cũng không nhìn em! Không cần xấu hổ!"

Lăng Vi tức giận, nhấc chân đá vào bên hông anh.

"Được nha, có tiến bộ! Nhưng chân đá quá thấp! Lần nữa!"

Lăng Vi lại nhấc chân, đá cánh tay anh.

"Quá thấp! Cao nữa!" Lăng Vi dùng sữa mẹ, cũng chỉ có thể đá tới cùi chỏ anh. Diệp Đình đột nhiên giữ chân cô, kéo lên, kéo lên!

"Aiya... Đau quá!"

Cô cũng không phải ngựa... Giơ chân cao như vậy, sẽ chết người đó!

Diệp Đình mặc kệ cô, đưa tay kẹp người cô như con nít, áp cô vào tường, ép chân trên bệ cửa sổ: "Luyện ép chân!"

"A, anh nhẹ một chút! Đau quá!"

Người này tuyệt đối không phải chồng thân ái của cô!

Chương 589: Kabedon* (1)

(*) Kết hợp giữa từ "Kabe" - bức tường và "Don" - tiếng khi bạn đấm tay chống vào tường. Kabedon trở thành hình ảnh lãng mạn với nhiều cô gái, hy vọng chàng trai dễ thương sẽ giữ họ sát vào tường và đến gần một cách lãng mạn.

Diệp Đình giễu cợt: "Vậy đã kêu đau? Tuần này luyện ép chân trên bệ cửa sổ trước, tuần sau chân lên bả vai!"

Anh dùng sức ép chân cô.

Lăng Vi ôm chân đau nhức, liếc anh: "Ép chân cái rắm..."

Diệp Đình hừ một tiếng, nói: "Khi đánh nhau, chân là chỗ hữu dụng nhất, em lui người không dứt khoát, không có sức, đánh thế nào?"

Nói xong, Diệp Đình đưa tay vỗ cổ cô: "Luyện thật giỏi, sau này khi hai ta vận động, em cũng biết chỗ tốt."

Lăng Vi 囧, hình như nghe được hơi bẩn...

Diệp Đình dứt lời, xoay người đến cạnh bao cát.

Anh nhấc chân, đá bay bao cát!

Chân anh vừa dài vừa thẳng! Động tác lưu loát! Vô cùng đẹp trai! Mắt Lăng Vi lập tức sáng lên... Dáng vẻ thiếu nữ bị mê hoặc.

Nhưng ngay sau đó liền hừ một tiếng, mặt người dạ thú!

Anh biểu diễn xong, đi tới cạnh cô: "Hôm nay chủ yếu là luyện chân, nhất định phải mở chân ra! Nếu không, em căn bản không thể tiếp cận người anh."

"..." Tại sao Lăng Vi nghe ra điểm nhơ, chân mở ra... không tiếp cận được người... Nhưng cô sẽ không nói ra, cô rất thuần khiết!

Diệp Đình bảo cô ở đó áp chân, anh lên máy chạy bộ bên cạnh tập chạy.

Chạy mười mấy phút, lại đi tập cơ ngực, anh ra một thân mồ hôi, áo thun dính sát vào người, một tay cởi áo.

Thật man! Lăng Vi gian xảo nhìn chằm chằm cơ ngực, cơ bụng anh.

Vóc người anh... thật đẹp mắt. Lăng Vi đột nhiên bùng phát linh cảm! Nội dung manga là tình cảm hai người ấm lên, muốn đi ra ngoài đánh nhau, sau đó nam chủ show chút tài nghệ võ lực, show bắp thịt, sau khi đuổi được kẻ thù, cường thế jifudon*! Lăng Vi lau máu mũi không chảy xuống, suy nghĩ sắp không chịu nổi!

(*) Áp lên giường.

Cô đang thất thần, một thanh âm mị hoặc bỗng chui vào tai cô: "Lên gì?"

"Hả?" Lăng Vi sợ hết hồn, lập tức che miệng, mặt đầy hoảng sợ ngẩng đầu nhìn anh: "Em nói gì sao?"

Diệp Đình nghiêm túc gật đầu: "Em nói cường thế cái gì don?"

Lăng Vi che miệng, mặt đầy kinh hoàng: "Hình như em chưa nói gì nha!"

"Em nói cái gì don?" Anh cắn chặt không buông.

Mắt anh tối đen, giống như khối nam châm màu đen có thể hút hồn phách người khác!

Anh nhìn cô chằm chằm, thân thể khôi ngô nóng bỏng càng dựa càng gần, cô chỉ mặc áo yếm... Còn anh ở trần, cả người anh đầy mồ hôi dán sát vào người cô. Lăng Vi thu chân lui về sau, hai tay anh chống trên bệ cửa sổ, mặt anh tuấn ép tới cô, mồ hôi trên mặt khiến anh càng gợi cảm.

Anh cúi người nhìn chăm chú vào mắt cô, cười tà mị: "Cái này gọi là uorudon* đúng không?"

(*) Uoru là vách tường.

Đầu Lăng Vi "ong" một tiếng, đụng vào của sổ, cô run rẩy cười nói: "Cái này gọi là... kabedon..."

Diệp Đình cười lên: "Không sai..." Anh nhìn cô chằm chằm, mặt từ từ kề sát, tầm mắt rơi vào trên đôi môi mềm mại của cô, môi anh chạm nhẹ vào môi cô, tỉ mỉ hôn đôi môi khẽ run của cô.

Chương 590: Kabedon* (2)

Anh đưa tay ôm cô ngồi lên bệ cửa sổ, chân cô quấn ngang hông anh, cô muốn động cũng không được, bị anh ép cả người dựa sát vào cửa kính. Anh hôn cô, không ngừng hỏi cô: "Muốn kabedon, hửm? Muốn không?"

Lăng Vi cắn chặt răng, không chịu lên tiếng. Anh hôn cổ trắng nõn của cô: "Nói! Tại sao không nói chuyện? Bình thường miệng lưỡi sắc bén, thời khắc mấu chốt liền hết điện?"

Lăng Vi ngậm miệng, anh đột nhiên cắn môi cô, trầm giọng hỏi: "Anh quan trọng hay anh ta quan trọng?"

Lăng Vi chợt giật mình. Thật không hiểu tại sao anh luôn xoắn xuýt vấn đề này?

Tay cô để trước ngực anh, dùng sức đẩy. Người anh rất nóng, tay cô đều là mồ hôi. Anh cười tự giễu: "Được rồi, hôm nay bỏ qua cho em. Về thôi." Anh hít một hơi, nhìn khuôn mặt đầy mồ hôi của cô: "Nghỉ một lát rồi tắm. Em mới ra nhiều mồ hôi, lỗ chân lông cũng hở ra, tắm liền sẽ bị phong thấp."

Anh rời cô nửa thước, đôi mắt tối đen nhìn thẳng vào mắt cô, thật lâu mới kéo cô đi ra ngoài.

Lăng Vi đi sau anh, đột nhiên nói: "Hai người đều quan trọng như nhau! Nhưng... anh là chồng em, anh ấy là anh trai em."

Diệp Đình quay đầu nhìn cô, mặt cô lại là biểu tình thấy chết không sờn.

Anh đưa tay xoa mặt cô, cười kéo cô vào trong ngực: "Không phải anh kiên quyết phải có đáp án, anh chỉ muốn em nhìn rõ nội tâm em..."

"..." Lăng Vi bĩu môi.

Cô còn tưởng rằng anh luôn xoắn xuýt vấn đề này vì không tín nhiệm cô.

Diệp Đinh giơ tay xoa tóc cô, lòng bàn tay anh rất lớn, giống như muốn xoa cho cô tỉnh ngộ, giọng anh cũng mang theo mấy phần kiên định: "Vi Vi, không phải anh không tín nhiệm em. Anh hiểu rõ tính cách em. Em rất dễ rơi vào mơ hồ, không ép em đến đường cùng, em sẽ luôn trốn tránh."

"..." Lăng Vi gật đầu, điểm này, cô thừa nhận...

Trước kia, cô thật sự không suy nghĩ kỹ vấn đề này, thậm chí không biết nên xử lý quan hệ của cô và Giang Quân thế nào, cũng không biết nên nói chuyện này cho Diệp Đình thế nào.

Bây giờ, cô rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Hai người này đối với cô mà nói đều quan trọng như nhau, Giang Quân là trụ cột tâm hồn cô, Diệp Đình là tri kỷ, là bạn đời của cô.

Nhưng...

Bắt cô lựa chọn trở thành tri kỷ yêu đương nồng nhiệt, sinh sống cả đời với ai, cô nhất định sẽ chọn Diệp Đình. Cái này, hoàn toàn là vì... yêu.

Cô đi theo Diệp Đình tới cạnh cửa, Diệp Đình vươn tay lấy một cái khăn lông khoác lên vai cô: "Hôm nay mệt rồi, nghỉ ngơi một lát, ngủ sớm."

"Ừ."

Anh đưa cô về phòng, Lăng Vi cho là anh sẽ đi vào, kết quả, anh xoay người rời đi.

Diệp Đình về phòng mình tắm, thay quần áo.

Diệp Đình thay đồ ngủ xong, nằm xuống làm thế nào cũng không ngủ được. Anh muốn ôm Lăng Vi ngủ, muốn ôm cô cả đời.

Nhưng hôm nay dường như cô không muốn anh chạm vào cô lắm.

Vì vừa rồi anh quả thật rất thiếu đánh! Nhất là khi tra hỏi cô, anh cũng muốn đánh mình hai quyền, nhưng, anh thật sự không nhịn được!

Vừa nghĩ tới tim cô chừa một vị trí cho người đàn ông khác, cả người anh liền bùng cháy!

Anh ghen tỵ!

Đáng giận hơn là anh hao tổn tâm huyết chuẩn bị cho cô một hôn lễ long trọng, anh muốn tuyên bố với toàn thế giới cô là vợ anh, nhưng vừa vặn cho toàn thế giới thấy chuyện cười của anh!

Từ năm 12 tuổi, anh và Lội Dịch cắt đứt, đến 14 tuổi tự mưu sinh, anh một đường hô phong hoán vũ, cho tới bây giờ đều là người khác nể mặt anh, đều là khiến người khác mất thể diện!

Duy chỉ có lần này --

Nói thật, anh sắp tức chết! Nhưng cô gái nhỏ đó... anh không phá hủy cô, chỉ vì yêu, chỉ vì muốn nuông chiều... có thể làm sao đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top