Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

591 - 600

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 591: Anh hiểu tất cả... (1)

Diệp Đình muốn đánh chết mình!

Một người đàn ông già mồm.

Muốn ôm người ta ngủ, lửa giận lại không tiêu tan!

Đủ hèn!

Diệp Đình lăn qua lộn lại không ngủ được. Rốt cuộc không nằm được nữa, ngồi dậy, đi qua phòng cô.

Nha đầu thúi!

Anh thật sự trúng độc của cô rồi…

Haiz! Ai bảo anh yêu cô gái này, có cá tính, có chủ kiến như vậy, lại khiến anh mê hoặc đến thần hồn điên đảo.

Diệp Đình ngồi xuống mép giường cô, tắt đèn tường trên đầu giường. Đã lâu cô không mở đèn lúc ngủ… Anh nắm tay cô, cô ngủ, đột nhiên sợ hết hồn.

“Đừng sợ.” Lăng Vi nghe giọng anh, lập tức bình tĩnh lại, chủ động nhích người qua, dành cho anh nửa giường.

Diệp Đình hít hơi…

Động tác này của cô làm anh nhiệt huyết cuồn cuộn!

Cô biết anh tới, không chỉ không dậy đuổi anh ra ngoài, còn nhích chỗ, là muốn anh nằm xuống ôm cô sao?

Tim Diệp Đình đập rộn lên!

Anh từ từ nằm xuống bên cạnh cô, anh muốn nhìn xem cô rốt cuộc còn làm gì.

Anh nằm xuống, thấy cô trở mình, cánh tay bắp chân đều đè lên người anh… ôm anh.

Hơi thở ngọt ngào lập tức bao phủ anh!

Phần tử xao động trong thân thể Diệp Đình sống lại.

Vi Vi, em nhất định không biết anh yêu em bao nhiêu.

Em nhất định không tưởng tượng nổi…

Anh thật sự hận không thể nhét cô vào trong thân thể mình, mỗi ngày mang đi khắp nơi cùng anh, nửa bước không rời.

Diệp Đình nhìn mặt cô, khẽ vuốt gò má cô, cô nhíu mày.

Anh dùng ngón tay xoa mày giúp cô, cô cau mày, tỏ ra rất không vui.

Anh cúi người, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Chồng tới… anh ngay bên cạnh em, an tâm ngủ đi.”

Cô chu môi, chân mày từ từ giãn ra.

Diệp Đình nhìn môi cô, cảm thấy vô cùng khả ái, thật muốn cắn một cái, nuốt vào bụng.

Anh dùng ngón tay vuốt môi cô, cô theo bản năng liếm đầu ngón tay anh.

“Hm…” Xúc cảm mềm mại kia làm anh cảm thấy tê dại. Giống như một dòng điện từ đầu ngón tay lan truyền ra toàn thân.

Người anh đè xuống, tay nâng mặt cô, khẽ nâng cằm sáng bóng của cô.

Môi đặt lên, vô cùng ôn nhu hôn cô.

Cô “ưm” một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng loạn, không muốn anh hôn.

“Em còn giận?”

Lăng Vi chậm rãi mở mắt, mắt mơ màng buồn ngủ nhìn mặt anh. Cô ngửi thấy mùi hương bạc hà quen thuộc trên người anh.

“Thật mệt…” Cô đưa tay ôm cổ anh, há miệng cho anh đi vào.

Cô vừa hôn anh, vừa nói: “Không giận, em nằm mơ… Mơ thấy một con chó nhỏ cắn em.”

Diệp Đình: “….”

Cô nhắm mắt lại, tay nhỏ mò vào ngực anh, thuần thục cởi nút áo anh.

Thân thể Diệp Đình lập tức nóng lên.

Cô… còn chọc anh.

“Vợ, em còn giận anh sao? Anh chiến tranh lạnh với em…”

Lăng Vi “ừ” một tiếng: “Giận, anh quá chủ nghĩa đàn ông, không hề chú ý tới cảm nhận của em. Em cũng nói xin lỗi anh rồi, em thấp giọng hạ khí đi cử hành hôn lễ, anh không để ý em, còn hung dữ với em, còn chiến tranh lạnh với em! Nếu em gọi không gọi cho anh, anh ngay cả hỏi cũng không hỏi em một câu. Vừa rồi anh còn quật ngã em! Bây giờ cổ còn đau nữa!”

“Anh sai rồi…” Anh hôn môi cô, cởi áo ngủ cô ra.

Cô hừ một tiếng, cởi đồ anh như phát tiết.

Chương 592: Anh hiểu tất cả...(2)

Diệp Đình đè cô, vừa hôn vừa nói: “Lúc ấy anh quá tức giận, giận muốn điên lên. Anh nào còn lý trí, bình thường anh tốt với em bao nhiêu, anh có hung dữ với em sao? Em đổi vị trí của anh suy nghĩ xem, trong lòng vợ còn có một người đàn ông khác, em có thể chịu được không?”

Lăng Vi tức giận cắn anh: “Vậy anh đổi lập trường của em suy nghĩ đi! Có ân không báo là quân tử hay tiểu nhân? Khi đó em mới bao lớn? 14 tuổi! Không ba không mẹ, không có người thân nào! Anh ấy chính là chỗ dựa duy nhất của em! Nếu không quen anh, chắc chắn em sẽ gả cho anh ấy!”

“Không cho phép! Không cho phép nghĩ như vậy!”

Anh dùng sức hôn cô, hai tay xoa đầu cô, giống như muốn kéo người kia ra khỏi đầu cô! Anh dùng sức hôn cô: “Anh yêu em, Vi Vi, em là của anh! Không cho phép nghĩ tới người khác!”

Lăng Vi đẩy anh, nhìn vào mắt anh, nói: “Anh sai rồi! Em không phải của anh, em là của chính em. Nếu em quả thực muốn ở bên anh ấy, anh cản cũng không cản được! Em nói thật với anh, anh còn vô duyên vô cớ ghen, em không ở bên anh nữa!”

Diệp Đình đè cô lại, tròng mắt đen đầy hung ác!

“A… Anh còn muốn cường bạo!”

Lăng Vi bấm ngón tay vào thịt anh, gân xanh anh nhảy nhảy, nhịn! Nước mắt cô đột nhiên trào ra khỏi hốc mắt: “Có phải anh bị ngốc không?”

Diệp Đình sửng sốt.

Cô ngồi dậy, đẩy anh ra, nước mắt rơi trên mặt anh: “Sao anh ngốc như vậy! Anh không nói em cưỡng từ đoạt lý? Chuyện này vốn là em làm sai, sao anh không mắng em? Em cũng đã kết hôn với anh còn đi dạo phố cùng người đàn ông khác, vào nhà người đàn ông khác, bất kể là nguyên nhân gì đều không đúng! Còn bị người ta chụp lén, khiến anh mất hết mặt mũi! Anh phí hết tâm tư bố trí một hôn lễ long trọng cho em, muốn cho em niềm vui bất ngờ, nhưng lại trở thành trò cười của cả thế giới. Anh là đàn ông, anh luôn ở trên đỉnh cao, cho tới bây giờ chưa từng mất thể diện như vậy! Sao anh không thể tức giận chứ! Anh giận là phải, anh không vứt bỏ em đã rất kiềm chế rồi! Anh không nói gì, còn sợ em khó chịu, anh sắp tức chết còn mua dưa hấu dỗ em. Anh nên đánh em, nên ly dị với em, nên bóp chết em ngay trước mặt mọi người! Chứ không phải nói với anh em anh là anh đang ghen. Anh sợ bọn họ bất kính với em, anh liền đổ mọi sai lầm lên đầu mình! Sao anh ngu như vậy, ngay cả tranh luận cũng không biết! Ngay cả gây gổ cũng không…”

Diệp Đình xoay người đè lên người cô, cô giùng giằng muốn rút tay ra: “Thật xin lỗi, em không muốn như vậy…”

Anh siết chặt quả đấm, không đánh cô, giọng kiên định nắm tay cô: “Bởi vì anh là người đàn ông của em!”

Cô mặt đầy nước mắt đưa tay ôm anh: “Em không nghĩ tới sẽ như vậy, em chỉ muốn cho anh tất cả tình yêu, không nghĩ tới sẽ tổn thương anh.”

Mắt anh dấy lên ánh lửa, hai tay ôm eo cô, Lăng Vi “ừm” một tiếng.

Động tác của anh đột nhiên mạnh mẽ, chưa từng điên cuồng như vậy, tựa như cuồng phong bạo vũ.

Lần này, anh nghe được thanh âm anh luôn muốn nghe.

Ngọt ngào nhỏ vụn, rất dễ nghe. Rất say lòng người.

Ba giờ sáng, anh còn chưa đã ghiền, giống như vừa buông cô, cô sẽ chạy.

“Đi ngủ.” Cô ôm anh: “Em không chạy, yêu anh còn không kịp đây, sao em đồng ý rời xa anh chứ. Đời này em chỉ thích một mình anh, chỉ tốt với một mình anh.”

Anh vốn định ngủ đột nhiên nhào tới.

Lăng Vi cũng không biết câu nào đã lấy lòng anh, tại sao lại kích động?

Tối hôm sau, hội chiêu đãi ký giả, tiếng người ồn ào!

Chương 593: Làm trò yêu đương (1)

Đèn flash sáng mờ cả mắt.

Những nhà báo nổi tiếng trong nước đều được mời đến.

Hội trường vô cùng xa hoa, tổ chú ngay tại hội quán xa hoa thuộc tập doành Đỉnh phong, lúc này diện tích hội quán cực kì lớn, nhiều vị trí ngồi, trông cực kì khí phái.

Diệp Đình cũng tự mình tham gia chiêu đãi.

“Diệp tiên sinh, xin hỏi tại sao anh lại tham gia chiêu đãi lần này?”

Camera nhắm ngay ba người, ngay cả Lăng Vi đứng bên phải Diệp Đình cũng nổi bật.

Sắc mặt Diệp Đình lạnh lùng, môi mỏn nhếch lên, nhìn thoáng qua phóng viên kia.

Mọi người đều biết Diệp tiên sinh khiêm tốn, chưa bao giờ tham gia hoạt động công chúng, càng không nói đến việc tiếp đón truyền thông.

Thậm chí người phòng viên kia cảm thấy nhất định sẽ không trả lời vấn đề của anh ta.

Kết quả thật ngoài dự kiến của mọi người.

Diệp Đình nói: “Vì phu nhân của tôi.”

Đèn flash nháy điên cuồng.

Hội trường kinh ngạc, không ai dám tin đây là lời của Diệp tiên sinh, không hề lớn lối, không hề che giấu càng không hề trả lời cho qua.

Cứ nói bình thường mấy chữ như vậy.

Vì phu nhân của tôi.

……..

Đột nhiên hội trường tĩnh lặng, sau đó lại hỗn loạn rồi: “Không đúng… ngày hôm qua có người đưa tin nói…. Diệp tiên sinh và phu nhân đã ly hôn… là tin giả sao?”

“Ai biết có phải bịa đặt hay không?”

Lúc này Jayson vung tay lên áp chế dự luận của mọi người, giống như đưa tay mời phóng viên: “Mời vị phóng viên kia đặt câu hỏi.”

Vị phóng viên kia đứng lên hỏi: “Diệp tiên sinh, xin hỏi quan hệ giữa anh và phu nhân như thế nào?”

Diệp Đình ôm lấy Lăng Vi, hôn nhẹ lên trán cô: “Như anh thấy đấy.”

….

Âm thanh đèn flash không thể ngăn nổi tiếng hít không khí của mọi người…

Sao lại trả lời như vậy chứ?

Đại nhân vật như Diệp tiên sinh bị cho đội nón xanh không phải nên tức giận, mắng mỏ đôi gian phu dâm phụ sao?

Sao hỏi xong hai vấn đề, tiết tấu liền thay đổi vậy?

Không phải bọn họ đến nhầm hội trường đấy chứ?

Thậm chí có phóng viên còn dụi mắt.

Lú này có phóng viên hỏi: “Diệp tiên sinh, xin hỏi anh nhìn bức hình phu nhân cùng người đàn ông khác, tâm trạng lúc đó của anh là gì?”

Sắc mặt Diệp Đình tối đi, phóng viên kia lập tức nghĩ tới: “Nhất định vừa nãy là giả vờ, nhìn xem, sắp lộ tẩy rồi.”

Diệp Đình mặt lạnh: “Tức giận.”

Phóng viên kia vội hỏi: “Là phu nhân khiến cho danh dự của anh bị vấy bẩn sao?”

Diệp Đình thờ ơ nhìn người kia, khinh thường nói: “Tức giận vì có người bẻ cong sự thật.”

“…”

Hiện trường vang lên âm thanh bàn tán: “Sao vậy?”

Chiêu này hình như không giống ý bọn họ muốn cho lắm.

“Xin hỏi sự thật nào bị bẻ cong vậy.”

Diệp Đình vươn tay về phía Giang Quân: “Vị này chính là anh trai của phu nhân nhà tôi.”

“Sao cơ?”

“Anh sao?”

Diệp Đình mời Giang Quân nói chuyện, Giang Quân liền nói: “Tám năm trước tôi và phu nhân Lăng Vi quen nhau,lúc cô ấy 14 tuổi thì có giúp đỡ cô ấy tiền học phí, mãi đến khi cô ấy 18 tuổi thì trở thành quan hệ anh em.”

“Sao cơ?” thân phận của Diệp phu nhân là gì, tới mức cần người khác giúp đỡ tiền học phí?

Có phóng viên điều tra biết ba mẹ của Lăng Vi chính là người thành lập nên Long Đằng.

“Xin hỏi Diệp phu nhân, cô và cảnh sát Giang quen nhau lâu chưa?”

Lăng Vi nhìn người nọ: “Anh nghi ngờ lời tiên sinh nhà tôi sao?”

“…”

Phóng viên kia nghẹn họng.

Jayson mời anh ta ngồi xuống, để vị khác đặt câu hỏi.

Người phóng viên kia hỏi Lăng Vi: “Quen nhau với cảnh sát Giang lâu như vậy, tiên sinh nhà cô có biết không?”

Chương 594: Làm trò yêu đương (2)

Lăng Vi nói đơn giản qua chuyện của Long Đằng, sau đó nghiêm túc nói: “Tuy cảnh sát Giang giúp tôi tiền học phí nhưng chúng tôi chưa bao giờ gặp mặt, anh ấy gửi tiền đều dùng tên giả, quyên tiền cũng thông qua quỹ từ thiện, mấy hôm trước tôi và anh ấy trò chuyện ngẫu nhiêu mà thôi, cho nên tiên sinh nhà tôi không biết chuyện này.”

Camera chiếu vào cô, sắc mặt cô trầm tĩnh, cực kì ung dung.

Có phóng viên đột nhiên hỏi: “Diệp phu nhân, cô cảm thấy hai người đàn ông ưu tú bên cạnh cô, ai quan trọng hơn?”

Lăng Vi nhìn anh ta nói: “Cảm giác như người thân và chồng vậy.”

Lucs này có phóng viên nói: “Diệp tiên sinh, anh có suy nghĩ gì về Diệp phu nhân?” có một ít phóng viên yên lặng chờ Diệp Đình bạo tẩu, tha hồ phỏng đoán.

Kết quả Diệp Đình rất không nể mặt: “Phu nhân của tôi cũng chẳng nói dối.”

Lúc này có người hỏi người đàn bà bị thương: “Phu nhân, xin hỏi vết thương của cô và chuyện này có liên quan gì với nhau?”

Người đàn bà kia nói: “Lúc đó tôi mới tan làm về nhà, chống trước của tôi dùng dao đâm tôi. Anh ta có thói bạo lực gia đình, tôi không chịu nổi chờ anh ta đánh chết mình mới liều chết đòi ly hôn. Ngày đó vừa hay Diệp phu nhân và cảnh sát Giang đi qua cứu tôi một mạng, còn bắt được chồng tôi và một người bạn hút thuốc phiện, Diệp phu nhân và cảnh sát Giang là người tốt. Lúc đó cảnh sát Giang bị thương ở eo và lưng, là Diệp phu nhân đưa anh ấy về băng bó.”

Có phóng viên ghi chép lại.

Không nghĩ tới còn có chuyện trùng hợp thế này.

Mọi người đào bới gốc rễ hỏi mấy chuyện liền quan.

Diệp Đình cầm di động bày tỏ thời gian kết thúc, anh còn bận rộn.

Jayson tuyên bố buổi chiêu đãi kết thúc.

Nhưng thật ra là Diệp Đình nhắn tin cho Lăng Vi: “Bà xã, tối này muốn ăn gì?”

Lăng Vi đứng lên bày tỏ cảm ơn với đám phóng viên, cô mở chai nước vừa uống vừa nhắn: “Ăn đồ nướng.”

“Được.”

Diệp Đình nói: “Em ngực lớn, nghe lời em.”

“Phụt…” Lăng Vi đang uống nước không nhịn được phun ra bàn.

………

Trời ạ, Lăng Vi sặc nước ra sức ho, trong lòng hậm hực tản đi bao nhiêu rồi.

Phóng viên nhao nhao nhìn cô, chỉ thấy Diệp boss đang cầm khăn tay lau miệng cho cô, cánh tay kia thì vỗ lưng cô: “Không cẩn thận như vậy, chẳng có ngày nào làm cho anh yên tâm được.”

Lăng Vi mỉm cười: “Vất vả cho anh rồi.”

“Haha. Không có việc gì, lần sau nhớ chú ý.”

V đưa tay đấm anh, anh cầm tay cô đặt lên môi hôn, Lăng Vi dựa vào lòng anh cười hờn dỗi.

Lăng Vi ra sức chụp hình.

Lăng Vi cho anh chút khen ngợi, anh có tiền đồ lắm.

Trong cửa hàng đồ nướng đã có Giang Quân, Lý Thiên Mặc.

Hạ Tiểu Hi và Lôi Tuấn đều tới.

Lôi Tuấn rót rượu cho Giang Quân: “Anh Quân, anh là anh trai chị dâu, sau này là anh trai em.”

Hai người chạm ly.

Giang Quân hỏi bọn họ: “Hiện tại đã điều tra ra ai chụp hình chưa?”

Lôi Tuấn nói: “Việc này hỏi cho anh rồi. Em đang điều tra, đối thủ rất giảo hoạt, tạp chí kia là tạp chí nhỏ, bọn họ nhận được hình thì phát hiện đối phương gửi nặc danh. Em đến tiệm net kia lấy băng ghi hình thì phát hiện là học sinh, tìm người học sinh kia thì biết quả nhiên có người thuê cậu ta.”

Giang Quân gật đầu cụng ly với Diệp Đình.

Diệp Đình uống rượu, nói với Lôi Tuấn: “Không cần phiền toái như vậy, có một cách vừa đơn giản vừa hữu ích.”

Chương 595: Hiểu sâu bí mật? (1)

Lôi Tuấn nhìn anh.

Diệp Đình uống rượu xong liền nói: “Hai ngày nữa cậu xem ai hứng thú nhất thì người đó làm.”

Trở lại biệt thự, Lăng Vi cùng anh đi dạo bộ, đi qua một cây cầu nhỏ, đến vườn hoa yên tĩnh gần đó, cô lập tức bổ nhào vào lòng anh: “Ông xã à.” Cô ôm cổ anh: “Anh còn giận à?”

Cô nghiêng đầu cười với anh, hiển nhiên là đang lấy lòng.

Diệp Đình dùng sức xoa tóc cô, vừa muốn nói, không giận, em đã làm tốt lắm rồi nhưng nhìn bộ dáng xinh đẹp của cô, đột nhiên anh thay đổi chủ ý: “Trong lòng còn hơi buồn.”

Lăng Vi khẩn trương đưa tay đặt lên ngực anh: “Không giận, không giận nữa, em xoa xoa ngực cho anh…”

Diệp Đình: “…” bị cô đùa giỡn: “Xoa ngực cũng vô dụng, xoa cả người thì không khác lắm.”

Hừ mũi, trong lòng Lăng Vi không ngừng khinh bỉ anh nhưng gương mặt cười sáng lạn: “Không thành vấn đề, anh nằm xuống đi.”

Diệp Đình ngồi trên ghế đầu, bàn tay cô tiến vào áo khoác của anh: “Hoàng thượng cả ngày kiếm ra bạc tỷ, vất vả quá rồi.”

Diệp Đình ừ một tiếng: “Ái phi cũng vất vả rồi.”

Lăng Vi nhịn cười đấm bóp cho anh.

Đè tay cô lại, anh bất mãn nói: “Không có cơm sao? Chút sức nhỏ như vậy, vả miệng.”

“Phụt…” Lăng Vi dùng sức kêu: “Hoàng thượng tha mạng.”

Bàn tay của cô như mang theo dòng điện, còn cả hơi nóng.

Chỉ một lúc cả người Diệp Đình nóng lên.

Lăng Vi mỏi cả tay, đột nhiên bị anh áp đảo: “Ái phi vất vả rồi, trẫm xoa bóp cho nàng.”

Anh tự thể nghiệm xoa bóp cho cô.

Lăng Vi cho rằng anh lăn qua lăn lại một hồi không nghĩ tới lại đè lên người cô nói: “Cầm đi săn.”

Mệt mỏi nửa giờ lại luyện nửa giờ nữa mới được anh bế về phòng.

Vừa tắm rửa xong, còn chưa kịp ngủ thì…

Tiếng cảnh báo chói tai như thanh kiếm sắc bén đâm vỡ màn đêm yên tĩnh.

“Tiên sinh, có người xâm nhập các đây 200m.”

“Bắt lại.”

Nháy mắt cả biệt thự sáng trưng, tiếng bước chân bên ngoài vang lên.

Diệp Đình mặc áo khoác ra ngoài, có thể xông vào cách biệt thự gần 200m nhất định không phải người dễ chọc: “Bà xã, chờ anh một lúc, lát nữa ông xã trở về thương em.”

Lăng Vi nhanh chóng mặc áo khoác ra ban công, nhìn thấy anh nhanh chóng đi về tòa nhà đằng trước.

Chỉ một lúc sau Lôi Đình đến gõ cửa, vui vẻ nói: “Chị dâu đừng sợ, là con chó xông vào.”

Lăng Vi thầm nghĩ cô cho tôi là tên ngốc sao, trình độ nói dối đó… tệ như thế.

Nhưng nhìn vẻ mặt Lôi Đình thoải mái, có lẽ Diệp Đình dễ dàng tóm được người kia nên chắc không có gì phiền toái đâu.

Cô gật đầu, bày tỏ mình biết rồi, Lôi Đình vẫy tay với cô: “Chị dâu nghỉ ngơi sớm đi, em còn phải đi thẩm vấn… à… em sợ con chó kia chạy loạn nên phải đi nhìn nó.”

Lăng Vi mỉm cười: “Cô cẩn thận một chút, đừng để chó cắn cô.”

Lôi Đình haha cười lớn sau đó đóng cửa rời đi.

Lăng Vi không ngủ được liền xem tin tức, cô có hơi lo lắng… có phải gần đây Ecourt lại có động tĩnh gì không.

Ecourt: (tiếng Pháp: Hécourt) là một thị trấn thuộc tỉnh Oise của Pháp và thuộc huyện Songrong (Beauvais)

Hay à Hoắc Ân, Louis có hành động gì.

Cô rất lo lắng Diệp Đình gặp chuyện gì ngoài ý muốn.

Kết quả Ecourt vẫn vậy, chiến loạn không ngừng, Hoắc Ân và Louis hình như không có hành động gì.

Chương 596: Hiểu sâu bí mật? (2)

Diệp Đình trở về, thấy cô lo lắng, anh nói: “Là Louis phái người đến trộm nhật kí…”

Lăng Vi cả kinh: “Nhất định cuốn nhật kí đó không đơn giản.”

“Ừ… nếu không ông ta cũng chẳng phí sức lấy về.”

Lăng Vi lập tức mở tủ sắt ra, cô cầm một bản nhật kí từ bên trong ra.

Nhìn kĩ: “Ông xã, có phải mẹ dùng chất hóa học gì không? Ví dụ như ngâm nước mới có thể thấy chữ ấy?”

Diệp Đình nói: “Đã thử rồi, vô ích thôi,”

Đột nhiên trong lòng Lăng Vi lo lắng.

Cô nhìn chằm chằm dòng chữ, đột nhiên…

“á…”

Cô xoa trán: “Ông xã, em phát hiện chút bí mật.”

“Bí mật gì?” Diệp Đình khẩn trương theo.

Lăng Vi nghiêm túc nói: “Anh nhìn câu thơ này đi, hình như chẳng có mối liên hệ với nhau nhưng mà… đều tả cảnh. Anh nhìn câu này đi: Mạch ngược lên Vân Nhàn mấy chỗ, cầu nhỏ y liễu nán lại trễ trang! Không phải là chỗ chúng ta vừa đi sao?”

Hai mắt Diệp Đình sáng như bóng đèn, chớp mắt: “Nhìn mấy câu thơ này, Điệp luyến hoa tùng chính là gần nhà ấm trồng hoa Lan hồ điệp, còn Lâm tuyền ảo ảnh mượn hương sen thì chính là hồ sen.”

“Đúng vậy, đều là cảnh nhà cũ của chúng ta, không trách được Louis đoán không ra, người không biết nơi này căn bản nghĩ không ra. Ông xã, mẹ nhắc tới những cảnh vật này là có ý gì sao?”

Sắc mặt Diệp Đình thâm trầm: “Chắc là… gần đó chôn cái gì đó?”

“Có khả năng lắm.”

Diệp Đình khó nén được hưng phấn: “Anh cho người đi lấy.”

“Đừng gấp.” Lăng Vi giữ anh lại: “Như vậy sẽ khiến người chú ý, không bằng em nói nhà cũ bị hỏng, cần tu sửa một chút.”

“Được.”

...

Diệp Đình ra ngoài, lập tức sắp xếp, Lăng Vi vẽ bản thảo… lại lên weibo, cô và Anh Quân gây ồn ào như vậy rất khó coi… không khéo bị người ta mắng cho thành cái dạng gì rồi, rồi còn nguyền rủa người nhà cô, mắng cô là người đàn bà tâm cơ…”

Đột nhiên cô không muốn để Diệp Đình thấy có người mắng cô, bởi vì không muốn để cho anh thấy một mặt không đẹp về cô…

Côc he mặt, nếu Diệp Đình nhìn thấy những lời ô uế như vậy sẽ tức giận lắm đúng không?

Cô mở weibo, vào trang cá nhân, đột nhiên hai mắt cô sáng lên, thế mà không ai mắng cô?

Không hề có một dòng.

Quá kỳ quái rồi.

Trước kia có tin tức “Phu nhân của Diệp Đình và người đàn ông khác hẹn hò bí mật’ nay đã không còn.

Cô kéo lên kéo xuống, thật sự đã không còn.

Phía dưới weibo của cô quả thật rất yên tĩnh.

Là chuyện gì xảy ra vậy?

Cô tắt web yên tâm nằm xuống.

Cùng lúc đó… Lôi Tuấn đứng trong thư phòng biệt thự cùng Hạ Tiểu Hi ấn chuột xóa thiệp.

Hạ Tiểu Hi tức giận: “Đám người kia thật xấu xa, cái gì cũng có thể mắng ra miệng. Cho rằng cách màn hình thì muốn mắng cái gì thì mắng sao? Hiện tại internet nên có quy định, bắt hết đám người này lại đi.”

Cô vừa xoa thiệp vừa tức giận nói.

Xoa hơn 2h dần mất hết cảm xúc… lại nhìn mấy dòng chữ đó đã không còn tức giận như cũ.

Xoa bình luận, Hạ Tiểu Hi nén giận nhìn Lôi Tuấn: “Phiền quá, tôi phải về trường đây, 10h30 phòng ngủ đóng cửa rồi.”

Lôi Tuấn không kiên nhẫn: “Em về trường để tôi làm một mình sao? Bạn của em bị mắng em còn mặc kệ?”

Hạ Tiểu Hi chu môi: “Tôi là con gái mà, ở đây với anh không tốt lắm.”

Cô bĩu môi, bất mãn trừng Lôi Tuấn.

Lôi Tuấn chẳng thèm để ý, đẩy ly nước trước mặt cô: “Uống nước đi, lấy lại tinh thần.” thấy cô uống nước anh ta mới nói: “Sợ gì chứ? Tôi lại chẳng làm gì em.”

Chương 597: Phòng của cô ở bên trái ấy, phốc -- (2)

Hạ Tiểu Hi vẫn quệt miệng.

“Hay là anh đưa tôi về trường học đi, nếu như anh không muốn tự mình làm… thì tìm Thiên Ma đến…”

Lôi Tuấn nhìn ngớ người, trợn mắt trừng cô, “Hơn nửa đêm, tôi lại đi gọi một thằng con trai ra, phù hợp lắm hả? Tôi lại không phải gay!”

Hạ Tiểu Hi buồn ngủ muốn chết, đang ngáp dở, đột nhiên trừng mắt nhìn anh ta một cái, “Thế hơn nửa đêm gọi một nữ sinh ra ngoài thì thích hợp chắc? Tôi còn tưởng Lôi Đình cũng ở đây nữa kìa? Anh em hai người không ở chung với nhau sao?”

Lôi Tuấn căn bản không nghe thấy cô nói gì, cái bộ dạng ngáp ngắn ngáp dài của cô ấy thật dễ thương chết mất… giống hệt một con thỏ nhỏ tai dài vậy! Đôi mắt sáng trong giống hệt hai trái nho tím! Lúc buồn ngủ thế này, ánh mắt như không có thần, Lôi Tuấn muốn giơ tay lay lay cô, để cho cô tỉnh ngủ.

Hạ Tiểu Hi che miệng ngáp một cái, giơ tay, vươn người một cái.

Lôi Tuấn đầu đầy vạch đen, thần kinh cảm xúc của cô gái này cũng quá thô rồi, động tác này của cô ấy… hoàn toàn không nhận tháy là dáng vẻ nhỏ xinh ấy của mình, quyến rũ đàn ông đến mức nào hay sao hả?

Lôi Tuấn cố ý ra vẻ không nhẫn được nữa, “Bảo cô xóa thì cô xóa luôn! Bạn cô gặp nạn, chẳng lẽ cô không nên vào nước sôi lửa bỏng cùng cô ấy sao?”

“Nên chứ!” Hạ Tiểu Hi gật đầu, “Thế nhưng, mấy chuyện như xóa bỏ kiểu này, tôi làm ở phòng mình cũng được chứ sao? Tại sao lại phải đến nhà anh?” Cô đột nhiên phản ứng lại được.

“…” Lôi Tuấn câm nín, đúng nhỉ… người ta cũng có thể làm vậy ở phòng ngủ của mình được mà, tại sao lại phải đến nhà anh ta…

Anh ta hơi nghĩ nghĩ một chút, cố ngang ngạnh nói: “Tốc độ web ở nhà tôi nhanh hơn…”

Hạ Tiểu Hi chu mỏ, “Phòng của bọn tôi cũng 100m mà! Mấy phút là xong 1 đoạn video!”

“…” Lôi Tuấn lại bị nghẹn, nói: “Hai người làm cùng với nhau, có động lực hơn chứ sao…”

Anh ta nói xong, cả người liền thấy ngượng ngùng, cái cớ này… thật sự là, quá nát bét rồi! Hơn nữa còn dơ không thể chịu được.

Lại không nghĩ rằng, Hạ Tiểu Hi còn gật đầu một cái, “Vậy cũng được…”

Lôi Tuấn che mặt, trời đất mami ơi… nói chuyện với cô nàng 2b ngốc nghếch này, tuyệt đôi không thể làm theo lẽ thường được mà!

Hai người liên tục cóa từ hơn nửa đêm đến hai giờ sáng, Hạ Tiểu Hi thật sự cảm thấy quá mệt, “Lôi Tuấn, tôi buồn ngủ…” Giọng nói của cô mềm mềm, đôi mắt màu nho tím còn mơ mơ màng màng, hai mí mắt không ngừng dán chặt vào nhau.

Lôi Tuấn hấp tấp nói, “Vậy cô đi ngủ đi, phòng của cô wor bên trái ấy.”

“Oh…” Hạ Tiểu Hi lảo đà lảo đảo đi vào phòng.

Bên tái, bên phải… cô nhìn sang trái một chút, cận thận xác định đó là bên trái rồi mới mở cửa đi vào. Tắm rửa xong, liền nhào đến chiếc giường lớn, chui vào trong chăn, vừa đặt đầu xuống là ngủ ngay.

Lôi Tuấn làm thêm một lúc nữa, thật sự cảm thấy việc này quá chán! Không làm nữa!

Anh ta ném con chuột đi, đột nhiên nghĩ đến, có thể bỏ tiền ra tìm người đến làm thay mà nhỉ! Tại sao mình lại phải ngốc ngốc nghếch nghếch ngồi xóa cơ chứ!

Lôi Tuấn tắt máy tính, trở về phòng. Anh cũng buồn ngủ lắm rồi, cố nén cơn buồn ngủ lại để tắm cho xong, sau đó mò đến mép giường.

Mới vừa nằm xuống

Đột nhiên —— ảnh cảm thấy có một thứ gì đó mềm mềm quấn lấy eo mình! “Má ơi —— có rắn ——” da đầu Lôi Tuấn cũng phát nổ! Hét một tiếng sau đó nhảy bật dậy, đạp bay ‘con rắn’, sau đó nhanh chóng nhảy tót xuống đất đi bật đèn.

“Ưm… đau quá đi mất!”

Lôi Tuấn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ai đang nói chuyện thế này!

Anh vặn đèn cỡ sáng nhất ——

Anh che chỗ ánh sáng hắt vào mắt mình, chỉ thấy Hạ Tiểu Hi đang ngã lăn trên đất vừa nằm xoa xoa chỗ bị đạp vừa hừ hừ…

Chương 598: Phòng của cô ở bên trái ấy, phốc -- (2)

Hạ Tiểu Hi không mang quần áo ngủ đến, vẫn mặc quần jean mà ngủ thì rất không thoải mái, thế nên cô liền mở tủ quần áo, tùy tiện lấy ra một chiếc áo sơ mi mới mặc vào.

Chiếc áo sơ mi của Lôi Tuấn khoác lủng lẳng bên ngoài, bả vai cô cũng bị lộ ra một khoảng lớn. Mặc dù áo sơ mi của anh vừa to vừa dài, thế nhưng lúc này cô đang nằm trên đất, dường như không che chắn được một cái gì cả.

Lôi Tuấn nhìn cô chằm chằm, chỉ cảm thấy như một khối tuyết đập thẳng vào mắt, sao cô ấy lại trắng như vậy nhỉ?! So sáng với cô, anh… thật giống hệt như vừa mới chui ra khỏi mỏ than vậy ấy…

Hạ Tiểu Hi bò dậy, dụi dụi mắt, đôi mắt mở trừng trừng!

“Sao anh/cô lại ở đây?!” Hai người cùng dồng thanh lên tiếng.

Lôi Tuấn nói: “Đây là phòng của tôi chứ sao!”

Hạ Tiểu Hi nhe răng hừ hừ, ngã đau chết mất, chất vấn: “Đây không phải là căn phòng bên trái sao?”

Lôi Tuấn hơi suy nghĩ một chút, gật đầu: “Đúng là bên trái.” Ánh mắt của anh ta theo bản năng liền nhìn chỗ cô đang xoa xoa. Anh ta thấy được một mảnh màu hồng hồng.

Hạ Tiểu Hi vừa thẹn vừa quẫn lôi tấm ga trải giường, đắp lên người… “Không phải anh nói, ‘Phòng của tôi ở bên trái’ sao?”

“Đúng vậy! Phòng của tôi đúng là bên trái…”

Hạ Tiểu Hi trợn trắng mắt!

“Anh vừa mới nói! Phòng, của, tôi, ở, bên, trái!” Lôi Tuấn hơi ngẫm nghĩ một chút, “Hình như đúng vậy thật… Thật xin lỗi nhé, tôi nghĩ theo thói quen ấy mà, nên cũng nói là bên trái… đáng lẽ phải là phòng của tôi ở bên trái, còn phòng cô ở đối diện… tôi nói sai rồi, thật xin lỗi!”

Hạ Tiểu Hi ủy khuất trề môi.

Hối hận quá đi mất! Lúc vừa mới đến cũng đã chín giờ rồi! Đáng nhẽ lúc đó cô không nên đến đây mới phải!

Một cô gái tới nhà một người đàn ông, liệu có thể có chuyện gì tốt chứ?!

Vốn dĩ cứ tưởng người này nghiêm trang, trông không giống ngươi xấu! Lại không nghĩ đến! Cũng đều như nhau! Là một tên háo sắc nửa đêm canh ba bò lên giường con gái!

Mặc dù… đây chỉ là một sự hiểu lầm!

Thế nhưng, lại đạp cô ngã ra đất… ngã đau lắm đó biết không —— hu hu hu…

Cô xoa xoa cổ, bây giờ mới phát hiện ra nguy hiểm, cũng muộn xừ nó rồi! Còn mơ mơ hồ hồ tự dâng mình đến trên giường người ta nữa chứ!

Nghĩ như vậy, miệng cô lại trề ra, sắp sửa khóc luôn rồi.

Lôi Tuấn chưa từng gặp phải loại chuyện thế này, trong lúc nhất thời tay chân cũng liền luống cuống!

“Nè nè, cô đừng khóc nha… thật xin lỗi, xin lỗi mà…” Anh nhanh chóng chạy đến an ủi cô, đột nhiên Hạ Tiểu Hi lùi về phía sau: “Anh định làm gì? Hơn nửa đêm rồi, đứng gần tôi như thế làm gì hả hả? Đi ra! Cách xa xa tôi một chút ——”

“Được được được…” Lôi Tuấn nhanh chóng lùi ra đến tận cửa, “Chuyện đó.. căn phòng này nhường lại cho cô đó. Tôi đến phòng đối diện, có chuyện gì thì cô gọi tôi nhé!”

Hạ Tiểu Hi hung hãn trợn mắt nhìn anh ta.

“Rầm ——” Lôi Tuấn đóng cửa lại, sờ sờ trán, lúc này mới phát hiện trên đó toàn mồ hôi ròng ròng!

Anh hít sâu một hơi, cơn ngái ngủ cũng bay mất tiêu rồi. Anh nuốt nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi mình khô khốc…

Đi tới phòng bếp, lôi một lon bia lạnh trong tủ ra, đổ ừng ực ừng ực vào miệng.

Ra khỏi phòng bếp, anh ta ngẩng đầu uống bia, đột nhiên, cảm thấy có một thứ mềm mềm đụng vào ngực mình, “Ái——” Anh ta vừa cúi đầu xuống, chỉ thấy Hạ Tiểu Hi đang cau mày, xoa xoa ngực…

Lôi Tuấn ORZ luôn, khó trách lại mềm như vậy… Anh ta vội lảng sang chuyện khác, “Chuyện đó… cô uống chút nước nhé? Cô đi đường sao lại không chút tiếng động thế chứ? Cũng không nhìn đường…”

Hạ Tiểu Hi mặt đầy vẻ ‘tôi đúng là xui xẻo chết mất’! Cô mới vừa ra khỏi phòng, mắt vẫn đang díu chặt lại, làm sao biết phía trước có người cơ chứ…

Lôi Tuấn phát hiện ra biểu cảm của cô quả nhiên phong phú, giống hệt một ssuwra trẻ lớn xác vậy đó, đáng yêu đến mức khiến người khác muốn giơ tay lên nắn nắn bóp bóp… trái tim Lôi Tuấn nhảy lên thình thịch, vừa rồi cô đụng vào anh, cái cảm giác mềm mềm đó, thật sự khiến cả người anh đều tê rần.

Anh hít sâu một hơi, sợ mình phạm phải sai lầm, vội vội vàng vàng quay người đi rót nước cho cô.

Hạ Tiểu Hi lại nức nở nói: “Vừa rồi đúng là dọa tôi sợ mà! Thật đấy! Đột nhiên tôi không ngủ được, liền muốn lên mạng, uống một chút nước.”

Chương 599: Không nhịn được cái gì, thật đáng ghét (1)

Lôi Tuấn đưa ly nước cho cô.

“Ừm… vậy thì cô đến phòng sách lên mạng đi, cửa thư phòng không khóa đâu, mật mã của máy tính, cô vừa mới biết rồi đó.”

“Ắc…” Cô nhận lấy chiếc ly trong tay anh. Đầu ngón tay lơ đãng đụng phải ngón út của anh. Lôi Tuấn cảm thấy giống như bị dòng điện xẹt qua vậy, tê tê, anh nhanh chóng rụt trở về.

Hạ Tiểu Hi trợn mắt nhìn anh ta một cái, “Bệnh sạch sẽ à!”

Lôi Tuấn trở về phòng, xoay bên trái lật bên phải, lăn qua lăn lại mãi mà không ngủ được… căn phòng hiện giờ anh ta đang ngủ là phòng cho khách, còn Hạ Tiểu Hi ngủ trong phòng anh ta.

Anh xoa xoa lồng ngực đang phập phồng của mình, cảm giác nơi này sắp sửa căng đến phát nổ mất thôi! Anh lại lăn, lại lộn, giống như con lật đật ấy, thấy mình sắp khét đến nơi luôn rồi.

Hạ Tiểu Hi… Aizz! Cũng không biết tại sao, khuôn mặt Hạ Tiểu Hi lại hiện lên trước mắt… còn có vừa nãy nữa… cái cảm giác lúc cô đâm vào anh…

Lôi Tuấn nhức đầu muốn chết. Làm kiểu gì cũng không ngủ được, dứt khoát cũng lên mạng luôn, xem xem cô gái kia đang làm cái gì.

Anh khoác chiếc áo sơ mi, xuống đất đi đến cửa thư phòng. Cánh cửa không khoác chặt, anh nghe thấy bên trong có mấy tiếng “ưm ưm a a ”. Mắt Lôi Tuấn giật giật một cái, cô đang xem cái gì thế hả?

Anh đẩy cửa ra, lặng yên không một tiếng động đi vào trong...

Bước đến phía sau lưng cô, chỉ thấy hai tay cô đang ôm ngực mình, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, trên màn hình máy tính…

Đang chiếu đến cảnh ma cà rồng đang quấn lấy nhau hút máu —— trong miệng còn phát ra loại giọng “ưm ưm a a” kia!

Thứ máu thịt sống đó!

Ọe —— khiến Lôi Tuấn chán ghét phát ói…

Anh ói rồi thì cũng thôi! Lại khiến Hạ Tiểu Hi sợ đến mức hét lên á á...

Cô như thấy quỷ vậy, chui ra khỏi ghế, “ping” một tiếng, chân đập thẳng vào chân bàn.

“Hu…” Thật là đau mà!

Lôi Tuấn thấy cô bị đập đau, liền giơ tay đỡ cô, nhưng Hạ Tiểu Hi vẫn đang nhảy choi choi, cánh tay anh không thể bắt lấy tay cô, không cẩn thận liền… chạm luôn vào trên ngực người ta.

Lôi Tuấn bị xẹt điện, nhanh chóng rút tay về.

Anh sợ bị đánh, liền ôm đâu ngồi co ro dưới đất…

Hạ Tiểu Hi căn bản không nhìn thấy anh, chỉ cảm thấy có một bàn tay duỗi về phía cô! Đột nhiên lại không thấy đâu nữa!

Cô điên luôn, hét “á á á” to tướng!

Hạ Tiểu Hi sợ đến mức ba hồn bảy vía cũng bay mất một nửa, Lôi Tuấn hết ORZ lại tiếp tục ORZ lần 2…

Thấy cô bị dọa sợ như thế, liền nhanh chóng đứng dậy, nói: “Là tôi! Đừng sợ!”

Hạ Tiểu Hi chợt quay đầu lại, chỉ thấy khuôn mặt đẹp tải của Lôi Tuấn đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, đôi mắt anh rất sáng, nhưng biểu cảm có chút khinh hoàng, giống nhưu là bị cái gì đó dọa sợ vậy!

Hạ Tiểu Hi lập tức chắc chắn rằng, anh ta cũng nhìn thấy quỷ rồi!

“Lôi Tuấn! Nhà anh có quỷ đó!”

Hạ Tiểu Hi ôm lấy cổ anh ta, nhanh chóng nhảy bổ thẳng vào ngực anh, hai tay hai chân quấn chặt trên người anh, thiếu chút nữa nước mắt cũng tuôn rơi, âm thanh run run: “Nhà anh có quỷ…”

Lôi Tuấn ORZ, không phải vừa mới nói… là anh đó sao? Sao lại còn nói là có quỷ nữa…

Cô gái này… chẳng lẽ bị sợ… đến choáng váng luôn rồi.

Lôi Tuấn cũng không biết mình nên nói cái gì cho phải, dẫu sao… mới vừa rồi anh ta… ạch… chạm vào… người ta, khụ khụ! Anh ta thừa nhận sao? Vẫn chưa thừa nhận mà?!

“Đi mau, đi mau, đừng có ngây ngốc ở chỗ này nữa, tôi sợ lắm! Mới vừa rồi có người thò tay bắt tôi!”

Khuôn mặt Hạ Tiểu Hi đầy vẻ kinh hoàng, ôm chặt lấy Lôi Tuấn! Lôi Tuấn chỉ cảm thấy cả người mềm mềm của cô dám chặt vào cơ ngực của mình.

Chương 600: Không nhịn được cái gì, thật đáng ghét (2)

Lôi Tuấn dang rộng hai tay, không dám chạm vào cô, phiền muộn cầu khẩn: “Cô xuống trước được không? Cô cứ ôm tôi như vậy, tôi sợ không nhịn được.”

“Không nhịn được cái gì?” Hạ Tiểu Hi mặt đầy ngờ vực.

Lôi Tuấn nói: “Cô mặc ít như thế này, ngực cô, dán sát vào tôi, tôi sẽ có phản ứng đó.”

“…” Hạ Tiểu Hi quẫn bách, chỉ hận không tìm ra được một cái lỗ nào đó để chui vào, cho dù chưa từng trải qua chuyện nam nữ, nhưng anh ta đã nói lộ liễu đến vậy rồi mà cô còn không hiểu nữa thì mới đúng là ngu ngốc!

Vội vàng nhảy xuống khỏi người người ta, “Chuyện đó… anh có thể đưa tôi về trường được không? Nhà anh âm khí quá nặng…”

Lôi Tuấn lại muốn chết thêm lần nữa, “Sao nhà tôi lại âm khí nặng được chứ? Hơn nữa đêm, là do chính cô đi xem phim ma, cô xem phim ma mà lại còn sợ hãi. Sợ hãi thì cũng thôi đi, lại còn nói nhà tôi âm khí nặng… làm gì có lý lẽ nào như vậy chứ hả?”

Hạ Tiểu Hi hoàn toàn không ngeh lọt cái gì, “Chúng ta ra ngoài trước có được không? Tôi không muốn ngây ngốc ở trong căn phòng này thêm nữa…” Màn hình máy tính vẫn đang chiếu tiếp đoạn phim, hai con ma cà rồng hút máu nhau xong, lại tiếp tục… cái cảnh giới hạn độ tuổi! Thật cay mắt quá!

Hạ Tiểu Hi cúi đầu, bịt kín mắt mình!

Lôi Tuấn cũng quẫn đến không thể tả được nữa, trực tiếp rút nguồn điện máy vi tính.

Kéo cô đi ra ngoài.

“Anh đi phía sau, có được không?” Hạ Tiểu Hi không dám đi phía sai, liền chạy lên trước. Lôi Tuấn cũng không nói gì, che chắn cho cô ra khỏi căn phòng.

“Bây giờ mới hơn ba giờ sáng, cô trở về trường cũng vào được hả? Nếu không, tôi dẫn cô đến khách sạn nhé.”

Hạ Tiểu Hi bám chặt lấy cánh tay anh, thật sự không muốn ngây ngô thêm ở nhà anh ta nữa, quá đáng sợ! Liền vội vội vàng vàng gật đầu, “Được, vậy thì đi đến khách sạn gần trường học tôi đi. Phiền anh rồi…”

Lôi Tuấn nói: “Không có gì… hẳn là tôi phải xin lỗi cô mới đúng. Vừa nãy… người bắt lấy cô là tôi… hơn nữa, buổi tối lại còn gọi cô đến nhà tôi, tôi đúng thật là thiếu suy xét… thật sự xin lỗi…”

Hạ Tiểu Hi nhìn anh chằm chằm, lại cúi đầu ngó xuống người mình một cái, khuôn mặt lập tức đỏ rực. Hai tay cô ôm chặt trước ngực, quẫn đến mức đầu cũng không dám ngẩng lên. Hóa ra người mới vừa rồi tập kích ngực cô chính là cái tên ghê tởm này!

Lôi Tuấn vội vàng giải thích: “Tôi thật sự không cố ý, tôi chỉ muốn đỡ cô một chút… Cô chứ nhảy nhoi nhoi như thế, tôi chỉ vô tình chạm phải… ách…”

Anh không thể nói tiếp được nữa.

Đầu Hạ Tiểu Hi cũng sắp sửa cúi sát vào ngực đến nơi rồi, cô muốn cào anh ta, nhưng thật sự là quá thẹn thùng, cả khuôn mặt không cách nào ngẩng lên được.

Lôi Tuấn ho khan một tiếng: “Cô có muốn thay sang một bộ đồ khác rồi hẵng đi không?”

“Ừ…” Hạ Tiểu Hi gật đầu một cái, mở cửa phòng ngủ của ly, bên trong tối thui, công tắc đèn lại cách chỗ cửa khá xa, cô không dám đi vào.

“Tôi giúp cô bật đèn.” Lôi Tuấn bước vào phòng ngủ.

Hạ Tiểu Hi bị hoảng sợ lại kêu lên ‘á á’, Lôi Tuấn vội vàng bước đến trước mặt cô.

“Anh đi cùng với tôi! Đừng có đi đằng trước! Tôi sợ!” Hạ Tiểu Hi nhanh chóng vọt đến trước mặt anh.

Lôi Tuấn đang là lá chắn tâm lý cho cô, chỉ cần anh ta đứng phía sau cô, thì cô mới có thể cảm thấy an toàn.

Lôi Tuấn có chút không biết làm sao, “Tôi cũng đã giải thích rồi mà, người vừa nãy là tôi, trên thế giới này làm gì có quỷ!”

“Á ——” Hạ Tiểu Hi vừa nghe thấy anh ta nhắc đến chữ ‘quỷ’, lại bị dọa sợ nhảy dựng lên.

… Lôi Tuấn câm nín, đỡ lấy vai cô, đi bật đèn.

Đèn vừa được bật, Hạ Tiểu Hi liền vào phòng tắm tìm quần áo của chính mình, vừa nãy cô tắm xong liền tiện tay ném luôn trong phòng tắm, bởi vì quá buồn ngủ, nên quên mất không thu lại.

“Xong rồi… ướt hết rồi…” chiếc quần jean ngắn của cô, rồi chiếc áo màu hồng phấn nữa, đều ướt hết cả rồi…

Lôi Tuấn nói: “Vậy thì đừng về nữa, cô cứ ngủ ở đây đi. Thật ra thì nếu lúc này cô đi khách sạn, ảnh hưởng cũng không được tốt…”

Hạ Tiểu Hi giương mắt nhìn anh, Lôi Tuấn có hơi lo lắng nói: “Bây giờ cũng ba giờ sáng rồi, tôi đưa cô đến khách sạn, lỡ bị bạn cô nhìn thấy, không chừng lại nói cô dụ dỗ được tên ngốc nào đó…”

“Anh tự nhận là mình là kẻ ngốc á?” Hạ Tiểu Hi chu miệng, ánh mắt oán hận trừng anh, thật đúng chuẩn bộ dạng chịu uất ức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top