Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Ngay sáng hôm sau cậu ta tức tốc về Sài Gòn, trên đường về còn không nhìn mặt tôi một lần nào , không khí trên xe vô cùng ảo não. Sau mấy tiếng đồng hồ cũng về tới Sài Gòn. Cậu ta vào phòng lấy hết đồ đạc cá nhân rồi đi thật nhanh ra khỏi phòng.
— Cậu không cần phải đi, tôi mới là người nên đi khỏi đây.—Tôi nói với Đăng.
— Xin lỗi bây giờ tôi không muốn ở đây nữa, bây giờ tôi phải qua ở chung với bạn gái tôi Kim Yến vì cô ấy sợ khi ở một mình.
— .....— Tôi nhìn cậu ta và cứng họng không biết nói gì hơn.
.
.
.
.
Bóng dáng cậu ta xa dần xa dần và chiếc xe đã chạy đi khỏi ký túc xá. Tôi ngồi bệt xuống đất hai hàng nước mắt chảy từ khi nào không hay.
— Có chuyện gì xảy ra giữa ông và thằng cha Đăng vậy?—Nam lại hỏi tôi.
—...—Tôi im lặng và chỉ biết nước mắt cứ chảy dù tôi ko muốn.
.
.
.
Sau đó Nam đỡ tôi đứng dậy về giường. Nhìn qua chiếc giường đối diện không còn một thứ gì còn sót lại có liên quan đến Đăng nữa. Ồ không còn một thứ gì đó sót lại trên giường thì phải. Tôi đi qua xem thì ra là sợi dây chuyền có mặt là thanh kiếm mà tôi tặng cho Đăng. Tôi cầm nó lên và trở về giường của mình rồi dần nhắm mắt lại. Tôi muốn lần này nhắm mắt lại thì sẽ không bao giờ tĩnh lại để tôi mãi mãi quên đi mọi chuyện đang xảy ra.
.
.
.
.
Đêm đến tôi cũng phải đi làm cho nhà hàng của dì Đăng. Tôi đến thì nhà hàng khá đông khách.
— Chào dì con đến trễ, con vào thay đồ rồi ra làm ngay.
— Ừ... Lần sau nhớ tranh thủ thời gian.
— Dạ con biết rồi.
.
.
.
.
Sau khi quần áo chỉnh tề tôi bắt đầu với công việc, hôm nay khá nhộn nhịp nhưng tôi lại thấy toàn màu xám xịt. Tôi đã cố quên đi cảm giác chuyện lúc sáng mà cười cười nói nói như đang rất vui.
— Bảo lại đây dì nhờ cái.
—Dạ con việc gì vậy dì?
— Hôm nay con không cần phục vụ ở đây nữa.
— Sao vậy dì có gì thì dì nói ra con sửa, dì đừng đuổi con mà.
— Thằng ngốc này, ý dì là con không phục vụ ở đây là con vào phục vụ một phòng vip ở trên lầu, vì hôm nay có cậu nhân viên xin nghỉ.
— Dì làm con hết hồn, con đi làm liền.
— Đi ngay đi khách đợi, nhân viên nhanh nhạy như con sao dì đuổi cho được.
.
.
.
Sau khi dì giao cho việc thì đi làm ngay. Phòng vip mà tôi được phân công là phòng 3. Tôi bước vào cuối đầu chào và đợi họ gọi món.
— Xin mời gọi mọn ạ, hôm nay nhà hàng chúng tôi có món mới đó là Lẩu Hải Sản Lớn và được khuyến mại 20% cho món đó ạ.
— Tôi không thích hãi sản, cho tôi hai phần bò bít tết và một chai rượu vang loại ngon nhất.
— Dạ có ngay xin qúy khách đợi trong giây lát.
.
.
Tôi đưa tay lấy menu lại mới nhìn rõ hai người họ là Kim Yến và Đăng. Nhìn họ đang rất hạnh phúc và vui vẻ tay trong tay. Tôi ra ngoài chuẩn bị thức ăn rồi mang vào cho họ . Trên dĩa đồ ăn của Đăng tôi đặt lên sợi dây chuyền mà cậu ta để lại rồi nhanh chóng mang vào. Hai người họ vẫn cười nói vui vẻ không quan tâm đến tôi là ai, tôi đặt thức ăn xuống bàn và nhanh chóng ra ngoài.
— Ơ cậu kia.—Đăng gọi tôi.
— Dạ có việc gì thưa quý khách.
— Cậu chưa mang rượu cho chúng tôi.
— Vâng xin lỗi tôi sẽ mang vào ngay.
.
.
.
Tôi ra ngoài lấy chai rượu vang vào thì Yến đang đút cho Đăng ăn còn dĩa thức ăn của Đăng thì chưa được động vào.Chai rượu được đặt lên bàn và tôi đi ra ngay vì không muốn thấy cảnh đó nữa. Sau khi trở xuống quầy tôi chạy nhanh vào nhà vệ sinh vì không muốn ai thấy tôi đang khóc. Vào nhà vệ sinh tôi khóc thật to thật to. Tôi muốn trút hết nổi ưu phiền đi.
— Nè lau nước mắt đi.—Một giọng nói phát ra từ phía sau lưng.
— Nam cậu làm gì ở đây?— Tôi bất ngờ hỏi.
— Tôi đi họp lớp.
— Sao cậu biết tôi ở trong này?
— Lúc nảy tôi và đám bạn đang ở trong phòng vip số 2, tôi định ra ngoài đi vệ sinh thì gặp cậu từ trong phòng số 3 chạy ra nên theo xuống đây luôn.
— À thì ra là vậy.
— Cậu yêu Đăng phải không?
— Ai nói với cậu?
— Không ai nói hết, lúc nảy tôi có nhìn vào bên trong thấy Đăng và Yến đang rất thân mật nên tôi nghĩ cậu buồn vì họ.
— Vậy sao cậu không nghĩ tôi thích Kim Yến?
— Bởi vì khi nhìn cách cậu đối xử với Đăng tôi nhận ra ngay, cậu đừng nói dối tôi, tôi cũng giống cậu mà.
— Giống tôi là sao?
— Thì tôi và thằng Hoàng đang quen nè.
— Oh my got.... Vậy mà không nói cho bạn bè biết gì hết.
— Tôi thấy tâm trạng cậu tốt hơn rồi, không mấy nghỉ sớm đi, đi bar với tôi cho khuây khỏa.
— Ok ý kiến hay.
.
.
.
.
.
.
Đêm qua đi nhậu với Nam giờ không biết trời trăng gì nữa. Giờ thì đang nằm trên giường có lẽ là ký túc xá, nhưng sao nó êm như vậy? Ô không đây không phải ký túc xá mà là một căn phòng lớn và rất sang trọng. Dù sao cũng đi ra tìm chủ nhà này là ai. Không biết đêm qua uống bao nhiêu mà giờ nặng đầu đi không nổi. Đi xuống tới dưới sảnh thì một người đang ngồi ở sofa nhâm nhi ly cafe. Tôi muốn bỏ ra về thật nhanh khi người đó là Đăng.
— Cậu ngồi xuống đi, làm gì mà đi vội dậy?—Cậu ấy nói mà chỉ nhìn ra phía cửa.
— Xin lỗi hôm nay tôi có tiết buổi sáng.
— Ủa sao tôi nghe Nam nói sáng nay không học, cậu với Nam học chung mà.
.
.
Chết tiệt thằng Nam khốn kiếp
— À tôi nhớ nhầm.—Tôi nói
— Vậy ngồi xuống uống cái này giả rượu rồi về.
— Cảm ơn tôi khỏe không cần, tạm biệt.
Tôi bước ra cửa chuẩn bị về thì Kim Yến đến hai người vừa gặp đã nói nói cười cười thật biết làm người khác đau lòng. Mà không biết tại sao tôi lại ngủ ở nhà cậu ta nữa, phải hỏi Nam cho ra lẽ mới được.
.
.
.
.
Về Đến Ký Túc Xá
.
.
— Nam tại sao đêm qua tôi lại ngủ ở nhà Đăng.
— À chuyện đêm qua là như vầy.
.
.
.
' Đi tăng 2 Nam ơi, quẩy lên'
' Xỉn như vầy rồi mà còn đòi đi tăng 2'
' Ồ....ồ...ồ'
' Ôi ông ói đầy người tôi rồi nè giờ làm sao đây?'
.
.
Tiếng bước chân
.
.
.
' Cậu cứ về đi, cậu ta cứ để tôi lo'
' Vậy có phiền cậu quá không Đăng?'
'Không sao cậu về đi, tôi đưa cậu ấy về nhà tôi'
'Vậy thôi cậu đưa cậu ta về đi, cảm ơn'
.
.
.
Mọi chuyện là như vậy đó.
— Vậy à xin lỗi nha, làm dơ người cậu.
— Xin lỗi là hết chuyện sao, cậu ói thối ơi là thối.
.
.
.
.
Nam đè tôi xuống lấy gối đánh liên tục, bọn tôi đang giỡn thì có người nói.
— Xin lỗi đã làm phiền hai cậu, làm tiếp đi.....................
Trời ơi là Đăng chắc cậu ta hiểu lầm, kỳ này toi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #hsjs