Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

phần 4: Tuần lễ khắc nghiệt của Hà Bảo Trâm

Kết thúc 5 tiết hok đầy mệt mỏi, Bảo Trâm mua đại 1 ổ bánh mỳ cho bữa trưa.

" alo, mẹ ạ? Vâng.....con có bài tập lên qua nhà bạn hok luôn..... Vâng...mẹ yên tâm.. tụi con đang ăn cơm, mẹ bạn í nấu ăn rất ngon ..vâng...vậy con cúp máy đây...bye mẹ!"
Bảo Trâm thở dài vội gập điện thoại bỏ vào cặp, vừa đi vừa nhai ổ bánh mỳ trứng khô hông khốc. Cô vừa nói dối mẹ, mẹ mà biết chắc chắn sẽ không vui. Biết làm sao giờ. Cô đâu có muốn thế.

Ghé quán trà sữa " Thiên Đường", đang 12h trưa, quán chưa có khách. Đẩy nhẹ cánh cửa kính. Nhớ lần trước cô đến đây với tư cách là khách hàng mà giờ đây lại thành nhân viên phục vụ quán.Đúng là, trong cái thế giới nhỏ bé này, không gì là không thể xảy ra.

" Dạ chào chị...!" Bảo Trâm nở nụ cười làm quen vs chị chủ quán" em đến làm thay cho Hoàng Đức Dương ạ!"

" À... em là Bảo Trâm phải không? Dương nó có nói hôm nay có người đến làm thay, không ngờ lại là 1 cô bé xinh xắn!" Chị chủ quán cười hiền, chắc chị tầm ngoài 30 nhìn rất có duyên, làn da dám nắng khoẻ khoắn vóc dáng khá cân đối. Lần trước Bảo Trâm đến không thấy chị, chỉ thấy 1 anh đứng ở quầy thu ngân trông khá bảnh chắc là chồng chị.

Bảo Trâm đỏ mặt:

" Vâng, em đến làm thay anh ta 1 tuần,có gì....mong chị chỉ bảo thêm ạ!"

" uk! Chị cũng mong là chúng ta sẽ hợp tác tốt!" Chị chủ quán xoa xoa đầu Bảo Trâm, tính hỏi cô gì đó nhưng lại thôi" Được rồi! Em theo chị vào đây!"

Bảo Trâm nhanh nhẹn đi theo chị chủ quán. Cô cảm thấy bản thân vẫn còn có chút may mắn, chị chủ quán này có vẻ khá dễ tính. Đi sâu vào bên trong, xuống nhà bếp, chị chủ quán dừng lại trước 1 đống cốc chén đủ thể loại đang chờ người đến xử lí. Đừng bảo người đó chính là cô nhá!

" Đây, đầu tiên em rửa giúp chị đống cốc này rồi úp lên cái rổ lớn bên cạnh là được!"

" Hết chỗ này luôn sao chị?" Bảo Trâm nuốt nc bọt. Đâu ra nhiều qúa vậy. Riêng chỗ này đếm sơ qua phải gần trăm cái chứ chả ít.

" À, ngại qúa. Đáng nhẽ công việc này là của ca sáng làm nhưng cậu ta có việc đột xuất nên xin về sớm!" Trời ơi, vì vậy mà để lại cho ca chiều làm sao? Và nạn nhân hứng chịu chính là cô!

" Thôi em cố giúp chị nhé!" chị chủ quán vỗ vỗ vai Bảo Trâm tỏ vẻ thương cảm.

" Vâng...em...sẽ cố!" Bảo Trâm nuốt nc mắt chảy ngược vào trong, xắn tay áo bắt đầu " công việc cao cả"
Đầu tiên là đổ ít dầu dửa bát vào búi dửa chén. Xem nào , cô chưa dửa bát bao giờ tại ở nhà toàn do bác Trần giúp việc làm nên cô có chút đắn đo. Cho chừng nào thì đủ nhỉ? Thôi kệ đi! Cứ cho nhiều 1 chút, càng nhiều càng sạch mà! Nghĩ vậy, Bảo Trâm dốc ngược chai dầu dửa bát Mỹ Hảo cho nguyên nửa chai vào búi. Chắc tầm này đủ rồi đấy!

Tg: Tui thấy khổ thân chủ quán qúa! Sắp sửa phá sản vì mua dầu dửa bát cho bà này dùng!

" Nói gì đấy?"

"À... Dạ không! Í em là bà chủ quán hơi ở bẩn ạ!"

Cho qúa nhiều dầu dửa bát không hẳn đã sạch. Chúng ta chỉ nên cho đủ dùng. Bảo Trâm vì cho qúa nhiều dầu dẫn đến hậu qủa mấy em cốc thuỷ tinh xinh xinh không chịu ngồi yên cho cô kì cọ mà đã nhah chóng nhảy tuột khỏi tay và biến thể thành nhiều mảnh sắc nhọn nằm la liệt trên nền đất ẩm ướt.

" Em...em....xin lỗi chị...." Chị chủ quán nhìn cô ái ngại. Cũng may chị í dễ tính chỉ nhắc nhở vài câu thôi chứ không bắt đền. Bảo Trâm thấy rất buồn, cũng tại tay chân cô lóng ngóng, hại chị chủ quán bị thiệt hại. Thôi đành ra ngoài làm tốt bổn phận của 1 nhân viên phục vụ vậy.

" Cho tôi 2 cốc trà sữa vị dâu, 1 đĩa khoai tây chiên...."

" vâng, qúy khách đợi 1 lát ạ!"

"Cho tôi..."

" vâng.....!"

"......" Mệt bở hơi tai, sao quán bỗng nhiên đông khách qúa vậy. Nhìn đi nhìn lại toàn là nữ sinh trường cô. Hôm nay mọi người mắc triệu trứng " nghiện trà sữa" đồng loạt sao? Hại Bảo Trâm nãy giờ quay như chong chóng hết mang giấy cho bàn A, rồi lại mang trà sữa cho bàn B song lại đến bàn C gọi thêm món ..... Nói tóm lại 1 câu" trong 1 ngày của Hà Bảo Trâm chưa bao giờ phải chạy đi chạy lại nhiều lần như vậy!" Haiz, Bảo Trâm lúc này chỉ muốn được quay về cái đệm êm ấm áp mà nằm ngủ thật say. Thật sự mệt mỏi.....

" Nè, cô phục vụ..."

" Dạ, đến liền...!" Nhưng muốn là 1 chuyện còn thực hiện đc phải là cả 1 qúa trình. Bảo Trâm cố nết cái xác đến chỗ vị khách vừa gọi:

" Quý khách dùng gì ạ?"

" hơhơ, cho tôi 1 cốc trà sữa vị bạc hà, nhiều trân châu ít trà sữa!"

Bảo Trâm vì cúi đầu ghi món nên không để í đến người trước mặt. Quái lạ, sao gọi đồ uống mà còn đặt điều kiện, có phải đi ăn cơm, ăn phở gì đâu mà đòi cái này ít cái kia nhiều. Tò mò quá Bảo Trâm bèn ngước đầu lên nhìn cái vị khách đối với cô là " khá đặc biệt". ...Mái tóc màu cà phê.....cái khuôn mặt vênh váo nhìn chỉ muốn cho cái dép vào mặt .

....Hoàng .....Đức... Dương....

Bảo Trâm há hốc mồm nhìn kẻ trước mắt, suýt nữa làm rơi quyển sổ nhỏ trong tay.
Đúng......là hắn rồi! Hắn đang nhìn cô cười nhăn nhở!

" hơhơ, dù biết là tôi vốn rất đẹp trai nhưng cô ko cần phải biểu hiện thái qúa thế đâu!" Grừ.. Tên chết tiệt. Hắn lại lên cơn tự sướng rồi. Ai công nhận mi đẹp chứ ta đây ko bao giờ công nhận.

"Anh...đến...đây làm gì??"

" hơhơ, tôi đến đây để giám sát cô làm việc!" Hoàng Đức Dương dí sát mặt khiến Bảo Trâm vội lùi ra sau.

" Anh thấy đấy...tôi đang làm rất tốt, vì vậy không cần phiền "đích thân" anh phải đến giám sát!" Bảo Trâm thấy khó chịu khi nhìn thấy mặt Hoàng Đức Dương. Tại ai mà cô phải làm những công việc này chứ?

"Làm rất tốt sao? Ý cô là.... làm tốt bằng cách làm vỡ 3 cái cốc thủy tinh và 1 cái ly bằng sứ sao...?" Hoàng Đức Dương nhếch mép.

" Làm .....làm sao mà anh biết đc?" Bảo Trâm tái xanh mặt. Chuyện cô làm vỡ đồ chỉ có chị chủ quán và cô biết. Tại sao hắn cũng biết? Chẳng phải hắn vừa đến thôi sao? Không lẽ hắn đặt máy nghe lén ở đây?

" Điều đó cô không cần biết!" Hoàng Đức Dương nghiêm mặt tỏ vẻ bí hiểm. " vì cô làm vỡ đồ cho nên...cô sẽ bị phạt làm thêm một ngày công"

" Cái gì? Anh bắt tôi làm thêm 1 ngày nữa?" Bảo Trâm nói lớn " Anh đang đùa tôi đấy à? Chị chủ quán không phạt tôi thì anh có quyền gì mà phạt tôi chứ?"

" hơhơ, tuy tôi không có quyền nhưng cô đừng quên giữa chúng ta có giao hẹn" Hoàng Đức Dương lại lôi cái huy hiệu đó ra khua khua trước mặt cô, ánh mắt hắn lăm le đe dọa" nếu cô không nghe lời tôi thì đừng mơ lấy lại thứ này!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top