Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Yêu tinh nhện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu tinh Nhện:

Yêu tâm bồ đề

Chương 1:

Edit & Beta: ۣۜJmiu

Lần đầu tiên lúc bản thân ta thấy chàng, chàng là loại người lạnh lùng trong trẻo. Lông mi lạnh nhạt, mắt lạnh, môi lạnh, ta thật sự muốn móc tim của chàng ra, xem nó có phải cũng lạnh hay không.

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

Lúc này chàng đang nhắm mắt ngâm trong suối nước lạnh, bên ngoài đất trời phủ tuyết, chàng chàng chàng. . . Không phải là chàng chán sống muốn tự sát chứ ? Ta nóng nảy co giật cẳng chân dài, nằm nhoài cả buổi chiều mới dệt xong mạng nhện, ở trên cao nhìn xuống ngắm chàng.

Tăng y (áo sư) màu xanh của chàng dính đầy bụi bặm để ở bên cạnh, xếp thật chỉnh tề. Trên cổ tăng y, còn vương một cánh hoa mai màu trắng bị dính ở bên ngoài.

Ta nghe nói, chàng đã một trăm năm mươi tuổi, nhưng khi nhìn dung mạo, lại chỉ chừng hai mươi.

Chàng ở ngôi chùa phía sau núi, mà ta vốn là một con nhện sống trên cây cột trong chùa, thời điểm khách hành hương tới lễ phật tổ đầu óc của ta bị hương hun đến choáng váng, không cẩn thật bị rơi xuống, rớt vào vai của một vị khách hành hương, người kia hất ta xuống đất, muốn dùng chân đạp chết ta.

"Thí chủ." Tiếng nói thoang thoảng, vị khách hành hương kia đành rời chân đi, ta vội chạy khỏi, chạy đến sau cây cột, vị khách hành hương kia rất cung kính nói: "Pháp sư Trầm Niệm. . . Thất lễ."

Hòa thượng ngăn cản vị khách muốn giết chết ta, gọi là Trầm Niệm. Trầm Niệm chắp hai tay, chuỗi hạt gỗ đàn hương được lần trên tay của chàng, tiếng nói của chàng điềm tĩnh nhưng mà trong trẻo lạnh lùng, vạn vật giống như có trong lòng chàng lại giống như không có trong lòng chàng :" Phật nói, vạn vật đều có phật tính*. Vật dưới chân thí chủ, tương lai có thể thành phật, mong thí chủ hành thiện nhiều hơn, để tích thiện đức."

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

*Phật tính (zh. fóxìng 佛性, ja. busshō, sa. buddhatā, buddha-svabhāva) là thể bất sinh bất diệt của mọi loài theo quan điểm Đại thừa. Theo đó, mọi loài đều có thể đạt giác ngộ và trở thành một vị Phật, không bị đời sống hiện tại hạn chế. Có nhiều quan điểm khác nhau về phật tính, người ta tranh cãi liệu tất cả mọi loài đều có Phật tính hay không, liệu thiên nhiên vô sinh vô tri như đất đá có Phật tính hay không

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

Nói xong, Trầm Niệm liếc mắt nhìn ta đang ẩn thân sau cây cột, chẳng qua chỉ hơi liếc một tí, ánh mắt kia, không rõ là trách cứ hay là thương hại, chỉ cảm thấy thấp thoáng vầng sáng nhạt huyền bí điềm tĩnh quanh mặt trăng, lại khiến ta lầm lỡ cả cuộc đời.

Ta cũng muốn trở thành phật, chính là cái dạng trong lời nói của chàng, phật.

Từ đó về sau mỗi ngày, ta đều tìm kiếm bóng dáng của chàng, chàng ngồi thiền ở trong phòng thiền, ta sẽ ngồi ở trong góc phòng dệt mạng nhện, bắt con muỗi đang vo ve bay lượn, trả lại cho chàng một nơi yên tĩnh; nếu như chàng niệm kinh ở phật đường, ta sẽ ở trên xà nhà lặng lẽ ngắm chàng, nhìn tràng hạt được lần trong tay chàng, từng hạt từng hạt một, mỗi một câu A di đà phật, chàng gần phật thêm một bước, còn ta lại cách chàng xa một bước.

Mỗi lúc trời tối chàng đều đến nơi này ngâm suối nước lạnh, một năm bốn mùa nước trong suối lạnh này đều cùng một nhiệt độ, ta đã từng qua đó, đưa chân lướt qua một chút, đã cóng đến rét run cả người, thật không hiểu sao chàng có thể chịu được.

Đúng lúc ta nghe được chàng giảng kinh cho cư sĩ, chàng nói, tu hành chính là muốn từ bỏ thất tình lục dục, nhất là lục dục, đó là nguồn cội của tội ác, mọi người đối với điều này tin tưởng không chút nghi ngờ. Thỉnh thoảng, ta cũng nghe được đám cư sĩ thảo luận về chàng, nói lúc chàng vừa mới sinh ra, không khóc không quấy, lúc chàng chui ra khỏi bụng mẹ trong tay có nắm một viên phật châu; lúc chàng biết đi đã biết ngồi thiền, sau khi tự mình dứt sữa cũng không ăn thức ăn mặn, ba tuổi xuất gia, hiện giờ đã hơn một trăm năm mươi năm, hình dáng vẫn còn giữ dáng vẻ của tuổi hai mươi.

Từ lúc chàng bắt đầu xuất ra đến bây giờ, nước đã đổi năm vị Hoàng đế, mỗi một Hoàng đế kế vị, đều đích thân tới miếu tạ thần, được gọi là lễ tạ thần, trên thực tế là để cầu được phù hộ, bởi vì chàng ở nơi này, giống như một vị thần vậy. thời điểm chàng ba mươi mấy tuổi, có một vị công chúa không biết trời cao đất rộng nhìn trúng chàng, còn thật sự muốn chàng hoàn tục làm Phò mã, đại náo hoàng cung không tính, còn náo loạn ở trong chùa, ai ngờ, chàng chỉ thản nhiên đi đến trước mặt công chúa đứng, mặt không biểu cảm, đối mặt với công chúa đọc ba câu A di đà phật, công chúa lại cúi đầu, yên lặng hồi cung không đề cập đến vấn đề Phò mã nữa.

Thật ra thì, chàng là người mù, căn bản chàng không nhìn thấy được.

Nhưng mà, chàng lại cố tình cái gì cũng có thể thấy được.

Tròng mắt của chàng một mảnh đen nhánh, không đục ngầu và không có thần giống như người mù bình thường, nếu quả thật chàng muốn nhìn ai, tiêu cự ánh mắt kia nhất định ở phía bên người đó, không lệch dù chỉ một tẹo. Nếu không nghe được người khác nghị luận, ta tuyệt đối không nghĩ chàng là người mù.

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

Thật ra thì người trên thế gian này, cho dù mắt sáng cũng không nhất định thấy được mọi thứ, còn mù không nhất định không nhìn thấy gì đó. Người mắt sáng, nhìn thấy đều là bẩn vật, thấy được không bằng không thấy; người mù, thấy vật đều là sạch sẽ, đôi mắt dù mù, không có nghĩa là lòng cũng mù, vật sạch sẽ, vừa vặn ánh mắt không nhìn thấy.

Ta nghe một bà cụ nói chuyện với cháu của bà ấy, ánh mắt người quá sạch sẽ, cũng sẽ không nhìn thấy đồ vật, giống như lúc trẻ con vừa được sinh ra, hầu như đều không thấy thứ gì, nhưng theo tuổi tác dần dần tăng, ánh mắt càng ngày càng không sạch sẽ, nhìn thấy đồ vật càng ngày càng nhiều.

Ta có rất nhiều mắt, có thể thấy được đồ vật bốn phương tám hướng.

Vì vậy ta cảm thấy, đôi mắt của ta cũng rất không sạch sẽ.

Ta thấy Trầm Niệm không ăn thức ăn mặn, cũng muốn học theo chàng, thời điểm chàng ngâm suối nước lạnh, ta đang gặm một chiếc lá. Nói về thói quen ăn côn trùng, lá cây cực kỳ khó nhai. Lúc ta ăn côn trùng, đều nhả nước miếng vào, đợi côn trùng tan sau đó mới ăn, nhưng chiếc lá này, thật sự khiến ta khó mà ngặm nhai.

Khi ta đang khổ sở cố gắng nhai nuốt chiếc lá này, chàng thật giống như đưa mắt liếc nhìn ta, ta biết rõ chàng không nhìn thấy ta, lòng dạ ta vẫn chợt thấy lạnh. Chàng hơi lắc đầu một cái, đứng dậy đi lên bờ.

Chàng thật sự là thần đi, nếu không, nam tử hơn một trăm năm mươi tuổi thân thể sao lại trẻ tuổi như vậy, vốn tuyệt đối không thể nào. Có bao nhiêu Hoàng đế âm thầm tới tìm chàng cầu thuật trường sinh bất lão (trẻ mãi không già), đều không có kết quả.

Giọt nước trong suốt trượt dọc bờ vai chàng xuống đá lát trên thành bờ, chàng dùng một miếng vải mềm màu trắng lau chùi cơ thể, ta ngắm nhìn say đắm, lá cây vô tình rớt xuống, ta muốn nhả tơ đón lấy mà không kịp, chiếc lá kia bay xuống rơi trên đầu chàng, lại bay xuống bên chân chàng.

Chàng ngồi xuống, đưa tay nhẹ nhàng sờ mặt đất mấy lần, nhặt chiếc lá kia lên, bên mép chiếc lá còn dính một sợi tơ của ta.

Chàng nhắm mắt, thả chiếc lá kia vào trong suối nước lạnh, chiếc lá kia đơn độc trôi dạt trên mặt nước, đột nhiên ta cảm giác thấy, thật ra thì chàng rất cô độc.

Ta cũng rất cô độc, thời điểm ta chưa gặp chàng, ta thường xuyên đứng ở trên mạng nhện dưới mái hiên ngắm nắng chiều phía xa.

Sau khi chàng mặc chỉnh tề, bỗng nhiên nói một câu: "Thuận theo tự nhiên, tùy theo bản tính mi, không được cưỡng cầu."

Ta ngạc nhiên, chàng đang nói với ta sao?

Ta ngu dốt, chỉ có thể từ từ đi theo chàng trở về trong chùa, tiếp tục dệt mạng ở trong phòng thiền của chàng, phiền não bắt sâu muỗi, cũng không ăn bọn nó.

Ta không biết ta có thể sống bao lâu, nhưng lúc ta sinh thời, nếu như có thể yên lặng ngắm chàng như vậy, đến chết, ta cũng cảm thấy không uổng công sống kiếp lai sinh*. Kiếp sau, kiếp sau sau nữa, ta đều phải làm một vật gì đó có thể yên lặng cùng chàng tu hành, bất kể là con nhện, hay là mùi thơm dịu trước bàn thờ phật, hoặc là chuỗi tràng hạt trong tay chàng.

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

*(Từ cũ) kiếp sau, theo thuyết luân hồi của đạo Phật

Ngày hôm sau thời điểm chàng giảng kinh, ta lại đi, lúc này ta rất cẩn thận, cố gắng hết sức không rớt xuống, nếu như rơi ở trên người nam nhân, khó tránh khỏi bị bọn họ lặng lẽ giết chết, nếu như rơi ở trên người nữ nhân, khó tránh khỏi chọc cho các nàng kêu thét chói tai.

Lúc này chàng nói, người không thể ham mê, không thể chấp niệm, có chấp niệm sẽ sinh ra dục vọng, có dục vọng sẽ không thành được phật. Chàng còn nói, phật là người từng trải, người tương lai sẽ thành phật, trước khi thành phật phải thành người, chỉ có dùng thân phận của người mới thấy rõ khổ vui của thế gian, mới có thể hoàn toàn thông suốt hiểu rõ, mới có thể vạn vật giai không. Cuối cùng chàng nói, vạn vật đều có phật tính, nhưng không phải vạn vật đều có thể thành phật, phật đều có nhân tính (tính người), nhưng không nhất định vạn vật đều có nhân tính.

Thế nào ta cảm thấy, những lời này, giống như là nói cho ta nghe.

Ta muốn thành phật, nhưng ta không phải là người.

Ta cho rằng ăn chay có thể thành phật, đó là sai lầm.

Nhân tính?

Ta trầm trầm tự hỏi, cho đến khi mọi người giải tán.

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

Ban đêm, chàng lại đi đến suối nước lạnh, sau một ngày tốt đẹp, lần đầu tiên ta không đi đâu, một mình ở trên cây cột thầm suy nghĩ.

Mười ngày ta ở trên cây cột, cuối cùng không hiểu rõ được. Ngày thứ mười một, ngoài trời tuyết ngày càng nhiều, một người bước vào cửa chính, ngồi thiền trước bàn thờ phật. Ta nhìn xuống dưới, đúng là Trầm Niệm. Ta lặng lẽ leo xuống, ngồi ở trên đệm hương bồ bên cạnh chàng, nghe chàng lẩm bẩm tiếng niệm kinh.

Sau một hồi, chàng mở mắt ra.

"Mi không cách nào thành phật, đừng chấp niệm."

Chương 2:

Edit & Beta: ۣۜJmiu

Ta không biết nói chuyện, không cách nào diễn đạt vẻ kinh ngạc của mình. Không ngờ, chàng thật sự đang nói chuyện với ta. Trong khoảnh khắc đó cho dù lập tức phải chết, ta cũng sẽ cười. Ta bằng lòng đời đời lặp đi lặp lại cuộc sống cô độc như vậy, chỉ cần mỗi một khắc ở trong đời của ta, có thể nghe chàng nói với ta một câu như vậy, bất kỳ một câu gì đều được.

Giống như những người khác, sống cả đời, thật ra chỉ vì nghe một câu nói.

Ta muốn đến gần chàng hơn, nhưng mà ta không dám, từ lúc lọt lòng đến nay, đây đã là thời khắc ta cách chàng gần nhất, ta bước lên hai bước, là có thể chạm vào một góc tăng y của chàng.

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

"Nếu như mi chấp niệm, không thể thành phật, chỉ thể thành yêu." Ngón tay chàng lần từng hạt tràng, ánh mắt dừng ở trước bát hương phật, đại điện rất tối, nhưng bởi vì chàng không nhìn thấy, ta không muốn thấy, không có quan hệ gì với tối tăm.

Ta không dám nhúc nhích, lắng nghe chàng dạy bảo, ta khẩn trương đến mức không biết chàng đang nói gì, chỉ cảm thấy tiếng nói của chàng cũng lạnh như suối nước lạnh kia vậy, triệt để lạnh, bây giờ trong lòng ta giống như băng vậy không thể suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác.

Bỗng nhiên cánh tay trái của chàng để xuống, sờ sờ phía trước ta, dường như muốn tìm vị trí của ta. Cho tới bây giờ chưa từng có ai dám tiếp xúc với ta như vậy, trong khoảnh khắc đó ta nín thở, chờ đợi chàng chạm vào ta. Chàng tìm kiếm hai bên, cuối cùng cũng chạm vào cơ thể của ta, ta rất kinh ngạc, đầu ngón tay của chàng rất ấm áp.

"Ta có thể nghe." Chàng nói nhỏ.

Ta không nói gì, chỉ có thể lặng lẽ nói thầm ở trong lòng: "Có thể nghe thật sao?"

"Có thể." Chàng lại khẽ cười :"Dọc khóe môi nói ra vài lời, có vài phần là thật, nghe với không nghe có gì khác nhau. Nhưng mà, tiếng lòng của vạn vật, mặc dù không thể diễn tả, nhưng câu câu thật lòng, muốn nghe, tự mình có thể nghe."

"Kia. . . Ngài mới vừa nói gì đó? Ta không hiểu."

"Ta đang khuyên mi, không thể chấp niệm thành phật."

"Là vì sao?"

"Người khác thành phật, là vì chúng sinh; còn mi thành phật, lại là vì ta." Chàng nhắm mắt lại, dáng vẻ hiểu rõ.

"Vì chàng thì thế nào?"

"Vì ta chính là chấp niệm, tất không thể thành phật." Chàng cười khổ :" Bọn mi khác loài, không thành phật, thì thành yêu."

"Yêu là cái gì?"

"Yêu là tâm ma, nếu có tâm ma, vạn vật đều có thể thành yêu."

"Nhưng mà chàng còn nói, vạn vật đều có thể thành phật."

"Phật tại tâm phật, là từ tâm, là từ lòng người. Muốn độ vạn người, gọi là tâm phật, muốn chiếm một vật, gọi là tâm ma."

Ta không muốn nói chuyện với chàng nữa, cuối cùng ta vẫn cô độc, cuối cùng chàng vẫn không thể hiểu ta. Yêu, người, phật, với ta mà nói có cái gì khác nhau chứ, ta muốn giống như chàng, giờ chàng là người, ta muốn là người, sau này chàng là phật, ta muốn là phật, mà không phải là. . . Mà không phải là giống như bây giờ, ta thuộc loài khác, nhỏ bé hèn mọn, mỗi ngày chỉ dám ở một góc phòng thiền, ngắm nhìn dõi theo chàng, im hơi lặng tiếng!

Ngón tay của chàng dời khỏi cơ thể ta, chắp hai tay.

"Tại sao chàng ngày đêm tu hành, nhưng vẫn không thành phật?" Trước khi ta rời đi, cẩn thận hỏi chàng.

Chàng không trả lời ta, giống như đang ngủ vậy, khoanh chân ngồi ngay ngắn.

Chắc là trong lòng không muốn dây dưa với ta.

Ta vẫn ở trong góc đại điện dệt mạng nhện, trầm tư suy nghĩ học bọn họ niệm kinh, hơn nữa còn là ăn chay. Ta nghĩ, ta là con nhện duy nhất trên thế gian này ăn chay.

Ta, sẽ thành phật.

Năm năm, mười năm, mười năm năm trôi qua, ta vẫn chưa chết, nhưng ta vẫn là một con nhện, chẳng qua là màu sắc sáng hơn trước kia, chính bởi vì như vậy, thường xuyên bị người phát hiện. Tiểu sa di trẻ tuổi cầm cây chổi quét ta khỏi góc tường, cuối cùng mỗi lần ta có thể bò đi trước một bước, lúc ta quay trở lại, mạng nhện của ta đã tàn tạ không chịu nổi.

Lại một vị Hoàng đế lên ngôi, hiệu Thuận Đức, gọi Anh Tông, hai mươi lăm tuổi. Dựa theo thông lệ, Anh Tông cùng các văn võ đại thần đến chùa lễ tạ thần, pháp sư Trầm Niệm khoác áo cà sa đi ra ngoài tiếp đón. Gần một trăm bảy mươi tuổi chàng vẫn giữ hình dáng của mười lăm năm trước, đôi mắt xanh trong vắt, bước chân khỏe mạnh. Thấy Hoàng đế, đúng mực, chắp hai tay hơi bái một cái, một đôi mắt tuy là mù, nhưng dường như có thể xuyên thủng mọi thứ.

"Trầm Niệm tham kiến bệ hạ." Giọng nói của chàng trước sau như một vẫn lạnh nhạt, chẳng biết tại sao, lúc này còn lạnh nhạt hơn.

"Khi còn bé trẫm vẫn đi theo phụ hoàng ra mắt pháp sư Trầm Niệm, không ngờ hai mươi năm trôi qua, dung nhan của pháp sư vẫn không thay đổi, còn trẻ trung hơn trẫm rất nhiều." Anh Tông cười lên ha hả, các thần tử cũng cười theo lấy lòng hắn, Anh Tông được trụ trì trong chùa dẫn đi ngồi, vừa nói đùa vừa nói thật: "Pháp sư có bài thuốc gia truyền giữ gìn nhan sắc gì, không ngại tiết lộ cho trẫm, để cho trẫm cũng có thể vĩnh viễn giữ gìn thanh xuân."

Hai vị hòa thượng trẻ tuổi dẫn Trầm Niệm đến ngồi xuống một cái ghế, Trầm Niệm gật đầu : "Nếu bệ hạ chịu tĩnh tâm tu hành, nhất định càng có phật duyên hơn Trầm Niệm. Nhưng, bệ hạ trăm công ngàn việc, giang sơn xã tắc đều ở hết trong lòng bệ hạ, trăm họ cũng nhờ bệ hạ mỗi người mới được thịnh vượng, phúc đức này, sợ còn nhiều hơn Trầm Niệm."

Anh Tông vừa nghe thấy Trầm Niệm như vậy, vẻ mặt rất đắc ý, thật ra thì ta biết, Trầm Niệm cũng chỉ là biến tướng cự tuyệt tiết lộ phương phát giữ gìn nhan sắc cho Anh Tông mà thôi. Mặc dù nhìn chàng còn trẻ, nhưng tuổi còn lớn hơn mỗi người ở đây rất nhiều, mánh khóe nhỏ này không làm tổn hại đến phong nhã, chàng dùng thành thạo hơn Đế vương nhiều.

"Trẫm mới vừa lên ngôi, thiên hạ trăm họ, còn phải dựa vào các vị cao tăng thương xót nhiều, cầu phúc nhiều hơn." Anh Tông vừa nói lời khách khách sáo, đắc ý nhưng vẫn có một chút không cam lòng, mọi người đã đi, một mình hắn ở lại với Trầm Niệm.

Trầm Niệm đã hiểu rõ tình cảnh này từ lâu, vẫn bình tĩnh lạ thường.

_ Kỳ _ Anh Tông dường như có cút không yên tâm, từ từ đi thong thả đi lại, huơ huơ tay ở trước mặt Trầm Niệm, để xác định chàng thật sự không nhìn thấy. Ta âm thầm bật cười, sợ rằng Trầm Niệm đã sớm biết rồi, bình tĩnh ngồi ở chỗ đó.

_ Sách _ "Pháp sư Trầm Niệm. . ." Anh tông ngượng ngùng cười nói, nói khách sáo: "Từ lúc trẫm lên ngôi tới nay, tình trạng thân thể mẫu hậu ngày càng yếu kém. Quả nhân có một thỉnh cầu nho nhỏ, mong pháp sư có thể đáp ứng."

_ Võng _ "Trầm Niệm không thông y thuật, không biết trị bệnh." Trầm Niệm nói: " Phượng thể của Thái hậu có trời bảo vệ, nhất định có thể gặp dữ hóa lành."

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

"Ặc, cái này. . ." Anh Tông sầm mặt lại, hai hàng lông mày nhíu chặt. Không biết Trầm Niệm có hiểu rõ tình hình Anh Tông lên ngôi hay không, dù sao ta cũng được mấy con chuột chạy ở trong cung ra nói cho nghe, Đương kim Thái hậu vì muốn để Anh Tông lên ngôi, không tiếc hại chết Thái tử đương triều và mẫu hậu của ngài ấy, cũng chính là Hoàng Hậu, có lẽ là gặp báo ứng, con trai mới vừa lên ngôi, bà ấy cũng bệnh không dậy nổi. Quá trị liệu bệnh của Thái hậu không tốt, nhưng Hoàng Thượng được một người nói cho truyền thuyết dân gian, năm xưa có một nữ tử thân thể bệnh nặng trầm trọng, gặp được pháp sư Trầm Niệm lúc còn trẻ trên đường tu hành qua, cho nữ tử đó một giọt máu tươi, sau đó nữ tử đó thuốc đến bệnh trừ.

"Nghe nói nơi ở của pháp sư, mùa thu cây không rụng lá, ao không có nước chảy nhưng trong veo thấy đáy, nhất định pháp sư là phật tổ hạ phàm, để giải bỏ ưu sầu cho ta." Anh Tông nhấc tay, bốn tên đại nội thị vệ lặng lẽ đi vào, đi đến bên cạnh Trầm Niệm, Anh Tông nói tiếp: "Pháp sư ngày đêm sống trong kham khổ, không bằng theo trẫm hồi cung, trẫm ban cho pháp sư nơi ở thanh tịnh, pháp sư ở nơi đó tu hành cầu phúc cho bách tính đi."

Ta sợ hết hồn, bọn họ muốn Trầm Niệm đi sao?

"Bệ hạ, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của nhân gian." Trầm Niệm ngồi ngay ngắn, trong mắt một mảnh trong sáng :" Bệ hạ và Thái hậu đừng làm tiếp chuyện trái luân lý nữa."

Ta nhìn thấy Anh Tông hoảng hốt, gần như thẹn quá hóa giận, mặc dù mấy tên thị vệ nhìn nhau không rõ ràng chân tướng, mặt Anh Tông vẫn đỏ bừng như cũ, dặn dò bọn họ mang Trầm Niệm đi.

"Pháp sư! Pháp sư! !" Ta ở phía sau hô lên, không biết Trầm Niệm có nghe thấy hay không. Trầm Niệm vốn bị thị vệ đưa ra cửa bỗng nhiên dừng lại, ta nghe thấy chàng nói :" Trong số mạng của ta đã có kiếp số này, không thể ngông cuồng đi tìm ta."

Ta gấp đến độ xoay vong, đám hòa thượng trong chùa kia chỉ cho rằng Hoàng thượng mang Trầm Niệm đi niệm kinh cho Thái hậu mấy ngày, cũng không biết Trầm Niệm bi cưỡng ép. Ta chợt nhớ đến câu kia của Trầm Niệm : "Bệ hạ và Thái hậu đừng làm tiếp chuyện trái luân lý. "Mà cảm thấy thật là kỳ quái, nhi tử muốn trị khỏi bệnh cho mẫu thân, mặc dù thủ đoạn có chút quyết liệt, nhưng tại sao Trầm Niệm lại nói là : "Trái luân lý ?" Chẳng lẽ sự thật không hề giống như mọi người nói ?

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

Chương 3:

Edit & Beta: ۣۜJmiu

Thừa dịp bóng đêm, ta âm thầm vào Hoàng cung.

Ta tùy tiện dệt một tấm lưới ở trên cây cột, bắt được bảy, tám con sâu. Cho tới bây giờ chúng nó chưa từng thấy một con nhện màu sắc diễm lệ giống như ta, cho nên vừa nhìn thấy ta, bọn nó sợ đến hôn mê bất tỉnh. Ta nói với chúng nó, chỉ cần có thể trả lời vấn đề của ta, ta sẽ thả chúng nó đi. Vì vậy mỗi đứa tụi nó trở nên rất tích cực, vì mạng sống, chúng nó cũng không dễ dàng.

Từ trong miệng chúng nó, ta biết đã bí mật kinh thiên.

Hoàng thượng và Thái hậu lại có gian tình.

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

Ông trời ơi..! ! Còn có chuyện như vậy? ! Chúng nó nói cho ta biết, mẹ đẻ của Hoàng thượng đã sớm chết rồi, người mẹ này thật ra là muội muội song sinh của mẹ đẻ Hoàng thượng, nhà mẹ đẻ của Hoàng thượng thấy ngài ấy là một cô nhi, không có mẫu thân làm chỗ dựa, rất có thể ở trong cung đấu bị người ta hại chết, vì vậy len lén đổi hai người cho nhau, giả vờ là muội muội song sinh bị bệnh chết. từ nhỏ Hoàng thượng hết sức thân thiết với mẹ, thấy dì nhỏ vào cung đóng giả mẫu thân giống người như đúc, nên nảy sinh tình yêu, thường xuyên qua lại, thông gian. Chúng nó còn nói, cái chết của Tiên hoàng cũng hết sức kỳ lạ, rất có khả năng đương kim Hoàng thượng giết cha * dâm * mẫu thân.

Chuyện này Hoàng thượng làm cực kỳ bí mật, trừ những con côn trùng nhỏ không biết nói chuyện ra, những người khác hoàn toàn không biết.

Sao Trầm Niệm lại biết được?

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

Tất cả mọi người nói, cao tăng đắc đạo có thể biết trước ba trăm năm, biết ba trăm năm sau, chàng biết được trong số mệnh của mình vốn có một kiếp này, nên chắc chắn sẽ biết nguồn gốc của kiếp số này.

Bỗng nhiên, ta đã hiểu ra nguyên nhân Trầm Niệm cô độc, một người biết quá khứ tương lai, mỗi một chuyện đối với chàng mà nói không có gì ngạc nhiên mừng rỡ cũng không có gì bất ngờ, đã biết đã quá trình lại biết được kết quả, giống như xem một vở kịch nhiều lần vậy, hoàn toàn không có chờ mong háo hức, khó trách chàng lại lạnh nhạt như vậy.

Có lẽ, thậm chí chàng biết ngày nào chàng sẽ chết, cái chết đối với Trầm Niệm mà nói, không chừng là một sự giải thoát. Chàng nói với ta : "Trong số mệnh của ta có kiếp số này, không thể ngông cuồng đi tìm ta." Là biết mình phải chết, cho nên không muốn ta đến phá hư sao? Hừ, ta là một con nhện nhỏ bé, sao có thể phá hư được chứ, chẳng lẽ, chàng biết được, là ta có năng lực đi phá hư sao?

Ta có thể sao?

Ta không muốn chàng chết, ta còn chưa thành phật, ngay cả người cũng không phải, sao chàng có thể chết.

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

Nghĩ như vậy, dường như cả người ta tràn đầy năng lượng. Những con côn trùng nhỏ kia đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn ta, ta cũng cảm thấy có điểm là lạ, lưới ta dệt lung la lung lay, không vững chắc giống mọi ngày. Lại một lần nữa bọn côn trùng nhỏ lại bị ta dọa ngất, ta nhìn mình, thấy ta đã lớn hơn bình thường gấp ba, thì ra, kích thước chỉ lớn bằng một đồng xu của ta, giờ đã lớn như nắp một chung trà rồi, hơn nữa toàn thân là một màu xanh lam quỷ dị, đơn độc trên đỉnh đầu, có một chấm tròn màu đỏ, yêu dị mà lạnh lùng quyến rũ.

Ta bò thật nhanh trong Hoàng cung, tìm được gian phòng nhốt Trầm Niệm, có một cung nữ muốn bước vào đưa cơm cho chàng. Ta nhảy xuống, rơi vào lưng cung nữ, áo quần trên người nàng ấy bằng tơ lụa áo trơn nhẵn, ta bị trượt chân, suýt nữa thì rơi xuống. Theo bản năng ta cắn y phục của nàng ấy, ai ngờ hàm răng của ta nhọn trực tiếp đâm rách da thịt của nàng ấy, cả người nàng ấy cứng đờ, không dám cử động.

Ta thấy nàng ấy không dám cử động, trong lòng rất gấp, thầm nói : "Tại sao cô còn chưa đi, mau vào đi mà. "Ta mới nghĩ như thế, nàng ấy lại bắt đầu đi, thật giống như ta nói gì, thì nàng ấy làm như thế.

Thông qua ánh mắt của nàng, ta có thể nhìn thấy Trầm Niệm. Chàng vẫn ngồi thiền niệm kinh ở chỗ cũ, nhưng ta ngửi được trong không khí có một mùi máu tươi khiến cho người ta hưng phấn, ta nhìn thấy, trên cổ tay của Trầm Niệm được quấn vải thưa, trên vải thưa còn có vết máu. Bọn họ. . . Bọn họ muốn máu của chàng để cho Thái hậu chữa bệnh!

"Nghiệp chướng." Chàng mở miệng, thở nhẹ ra hai chữ.

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

Cung nữ không có phản ứng, ta cũng không nghe rõ, sai khiến nàng ấy để đồ ăn xuống, còn muốn để cho nàng ất đi xem tình trạng vết thương của Trầm Niệm.

"Pháp sư, pháp sư, là ta. . ." Ta có chút kích động, bản thân bất đắc dĩ cắn thật chặt lưng của cung nữ, bản thân ta không thể đến trước mặt của chàng nhìn xem chàng.

Trầm Niệm có chút thất vọng khẽ thở dài một hơi, lại lục lọi kéo tay cung nữ, đặt đầu ngón tay lên mạch đập của cung nữ, lòng nặng trĩu nghe trong chốc lát :" không ngờ chấp niệm của mi lại sâu như vậy."

Pháp sư. . ." Ta si ngốc gọi chàng, bỗng nhiên chàng nghiêm nghị nói : "Còn không mau buông nàng ấy ra!"

Ta buông cung nữ ra, bò sang một cạnh, nhìn cung nữ kia người mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống, khuôn mặt dữ tợn, da thịt tím bầm một mảng, thật là dọa người. Ta bò qua, phát hiện nàng ấy đã chết.

"Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân vì ta mà chết." Trầm Niệm có chút bi thương niệm đại bi chú, siêu độ cho cung nữ.

Ta mơ hồ cảm thấy, nàng ấy bị ta cắn chết.

Nàng cung nữ chàng không quen biết chết rồi, chàng siêu độ cho nàng ấy. Một ngày kia nếu ta chết đi, liệu chàng có thể siêu độ cho ta hay không ? Nhưng người chàng siêu độ là người, còn ta lại không phải là người.

"Pháp sư, chàng đau không?" Ta vụng về leo lên bàn, không dám dựa gần vào chàng.

Chàng không để ý đến ta, đọc đại bi chú hết lần này tới lần khác.

Trong lòng chàng có chúng sinh, chỉ duy nhất không có ta.

Nhưng ta không oán.

Trong lòng ta không có chúng sinh, chỉ duy nhất có chàng.

Ta bi thương ngước nhìn chàng, hận không thể là loài người giống như chàng, có thể kéo tay chàng lên xem, có thể tự mình bôi thuốc băng bó cho chàng, mà không phải là giống như bây giờ, có tám cái chân, nhưng lại không thể làm được một chút gì cho chàng.

Ta chán nản muốn bò ra ngoài cửa, nghe thấy chàng vội vàng ở đằng sau ta nói: "Cơ thể của mi hiện gì có độc, không thể tiếp tục đụng chạm bất kỳ vật còn sống nào, sinh ra nghiệp chướng!"

Ta thật sự đã độ chết cung nữ kia!

Ta tự ti mặc cảm, vô cùng ghét mình bây giờ.

"Trở về đi, đừng mắc thêm lỗi lầm nữa." Chàng đưa lưng về phía ta, trong giọng nói rất lạnh lùng.

Ta chỉ muốn, chàng không bị thương mà thôi. . .

Ta yên lặng bò đi, bò cẩn thận ở bờ rìa góc cạnh, giống như chàng nói, cố gắng hết sức không chạm vào bất kỳ vật còn sống nào. Nhưng mà ta không biết độc của mình ra sao, nơi ta bò qua, các loại cỏ héo tàn, một con chuột chạy ngang qua bên cạnh ta, chạy chưa được mấy bước gục ngã mà chết.

. . . Ta vĩnh viễn, không có cách nào đến gần chàng.

Thôi, chỉ cần có thể nhìn chàng từ xa, với ta mà nói, chính là tốt nhất rồi.

Ta bò đến cung điện của Thái hậu, thấy được tường ngoài nơi đó phòng thủ nghiêm ngặt, bên trong một cung nữ thái giám cũng không có. Ta bò vào rất dễ dàng, thấy được Anh Tông ở bên trong, quả nhiên hắn và Thái hậu có chuyện tằng tịu, bởi vì hắn đang nằm chung một chỗ với Thái hậu. Vị Thái hậu kia khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặt như cái đĩa bạc, vóc người nở nang, chỉ là bởi vì bị bệnh, trên mặt không có màu máu.

"Hán Nhi (tục danh Anh Tông), hôm nay ta cảm thấy hơi khá hơn một chút, máu của hòa thượng kia quả nhiên là thần vật." Thái hậu nói sâu xa.

"Nếu mẫu hậu có thể bình an vượt qua bệnh này, tương lai vì trẫm mà hoài thai, nhất định trẫm sẽ cảm ơn hòa thượng kia thật tốt." Anh Tông cưng chìu nói.

Ta lại được biết, Anh Tông đã phát triển tình yêu với mẫu thân đến trình độ cao nhất, còn muốn để cho Thái hậu, cũng chính là dì nhỏ của hắn sinh con cho hắn.

"Hòa thượng kia, sợ không phải là người tầm thường." Ánh Thái hậu mắt quyến rũ như tơ :"Ta đã sớm nghe ngài ấy hơn trăm tuổi nhưng vẻ mặt không già, nay chỉ cần một giọt máu tươi đã có hiệu quả chữa bệnh, sợ rằng bí quyết trường sinh bất lão mà đám người Tiên hoàng đến nay chưa tìm ra, là ở trên người ngài ấy. Nói không chừng ngài ấy chính là Kim Thiền tử chuyển thế, ăn một miếng thịt, có thể trường sinh bất lão."

"Mẫu hậu, cái đó đều là lời của chuyện cổ tích bịa đặt với bên ngoài, nhưng thật sự cũng có thể tin." Anh Tông cười nói.

Thái hậu cười nhạt :" Hán Nhi chưa đến ba mươi, mẫu hậu cũng đã tuổi bốn mươi. Trong hậu cung của con có ba nghìn giai lệ, người nào cũng trẻ tuổi tướng mạo xinh đẹp hơn mẫu hậu, không đến mười năm, mẫu hậu tuổi già sắc tàn, sợ rằng sẽ thất sủng."

"Hài nhi vĩnh viễn yêu mẫu hậu!" Anh Tông mê luyến si cuồng nói :" Ngày mai hài nhi sẽ hạ chỉ giải tán hậu cung, sau này toàn bộ hậu cung, chỉ còn lại một người phụ nữ là mẫu hậu!"

"Như vậy làm sao được, dân chúng và đủ loại quan lại sẽ nhìn chúng ta như thế nào. . ." Thái hậu an ủi vỗ lưng Anh Tông : "Chỉ cần Hán Nhi có thể vì ta tìm được cách không già, mẫu hậu bằng lòng lặng lẽ cùng con cả đời."

"Dạ, mẫu hậu!" Anh Tông nói lời thề son sắt : "Ngày mai hài nhi sẽ đi tra ngay hỏi Trầm Niệm, nếu như ngài ấy cố ý không nói, hài nhi sẽ giết tự mình giết ngài ấy làm một nồi canh thịt băm cho mẫu hậu hưởng thụ."

"Hán Nhi không nên gấp gáp, nếu như ngài ấy thật sự chịu nói, con không được làm khó dễ ngài ấy. Con cũng đã biết, địa vị của ngài ấy ở trong dân chúng rồi, sợ rằng còn cao hơn con."

"Mẫu hậu người không biết, không biết tại sao ngài ấy, lại biết chuyện của chúng ta."

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

"Lời này là thật? ! Nếu thật là như vậy, sau khi lấy được bài thuốc bí truyền, không thể để cho ngài ấy yên ổn sống đi ra ngoài."

Hắn —— bọn họ! ! Ta giận dữ, chính bọn họ làm lộ chuyện, lại còn muốn làm hại Trầm Niệm! Khó trách lúc Trầm Niệm bị mang đi nói đây là một kiếp số, chàng từng xin và khuyên tên hôn quân này đừng làm chuyện trái luân lý, tên hôn quân này chẳng những không nghe, ngược lại còn tệ hại hơn!

Ta. . . Ta không thể tha cho bọn họ!

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

Chương 4:

Edit & Beta: ۣۜJmiu

"Bẩm Hoàng thượng. . ." Giọng của thái giám the thé the thé xa xa vang lên, Anh Tông vội vàng rời giường, đi tới cạnh cửa, uy nghiêm hỏi : "Chuyện gì mà vô cùng lo lắng như vậy? Ta đã nói, cơ thể Thái hậu yếu ớt, không thể kinh sợ."

"Nô tài đáng chết." Thái giám nơm nớp lo sợ nói : " Không biết tại sao có một cung nữ lại chết ở trong phòng pháp sư Trầm Niệm, thái y đã qua đó xem rồi ạ, dường như trúng độc mà chết. Chắc là có thích khách, Hoàng thượng, Thái hậu nên cẩn thận."

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

Anh Tông cười ha ha nói không sao cả : " Từ nhỏ hòa thượng kia đã xuất gia, căn bản chưa từng gặp mấy người phụ nhân, nhất định là thấy cung nữ trong cung của ta xinh đẹp, nhất thời nổi lòng dâm, muốn cùng nàng ta song tu, cung nữ không chịu, chắc hẳn ngài ấy biết tà ma ngoại đạo gì đó, chỉ cần sử dụng, đã giết chết."

Thái hậu cười nói : " Hoàng nhi đừng nói bậy, pháp sư kia là người mù, làm sao có thể thấy rõ tướng mạo cung nữ."

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

"Có thể là hòa thượng này đói bùng nên cái gì cũng quơ được, ha ha ha ha ha. . ."

Thái giám ở bên ngoài vội vàng nói phụ họa: "Hoàng thượng nói rất đúng, hòa thượng kia thật là không biết điều, sao có thể làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy."

Ta đã giận đến cả người phát run, sao hắn ta có thể làm nhục pháp sư Trầm Niệm như vậy ! Pháp sư giảng kinh nhiều năm, nữ tử chàng ấy gặp qua, hàng trăm ngàn người, có người nào khiến cho tâm chàng ấy nổi sóng dâu, nếu thật sự vấn vương trần tục, lần trước nàng công chúa kia muốn chàng ấy làm Phò mã, vì sao chàng ấy không theo? Tên hôn quân vô sỉ này, nghĩ người đời cũng vô sỉ như hắn ta chắc, làm nhục người khác thì thôi, thật không ngờ hắn ta dám bôi nhọ Trầm Niệm.

Nghe như vậy, sát khí trong lòng ta dần dần mạnh mẽ, suýt nữa muốn xông lên, cắn hắn ta một cái. Ai ngờ mới vừa bước ra chân trước, giống như có một cái gì đó kéo ta xuống, sau đó dường như giọng của Trầm Niệm vang lên từ phía xa : "Tất cả chuyện này vì mi mà lên, mi không được tái tạo ác nghiệt. An nguy của một mình Trầm Niệm không có gì đáng tiếc, không cần tổn thương Hoàng thượng. Hắn ta tất nhiên sẽ chết, nhưng không thể bởi vì mi mà chết, mi nhớ lấy."

"Pháp sư, hắn ta bêu xấu chàng !" Ta đau đớn co rút cơ thể.

"Chúng sinh có cùng giai đoạn, các giai đoạn khác lại đều là hư ảo. Người đời hối ta, phỉ báng ta, mi hãy bớt buồn. Nếu mi muốn thành phật, cho dù cuối cùng chưa chắc được lên cực lạc, cũng phải làm nhiều việc thiện, sao có thể chợt nổi lên ý định giết chóc. Tội lỗi tội lỗi."

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

"Pháp sư chàng hãy mặc kệ ta, ta không cho phép người khác làm chàng bị thương một chút nào, cho dù là một câu nói bậy cũng không được. Cuộc đời của chàng trong sáng, làm sao có thể để cho tên hôn quân này phỉ báng lung tung. Ta biết phật gia tối kỵ nữ sắc, căn bản không có song tu, nếu như hắn phỉ báng chàng nhậu nhẹt thì thôi, hắn ta dám nói chàng phạm sắc giới và sát giới, nhất định ta không thể tha cho hắn."

"Nghiệt súc, mi quá say đắm, sớm biết như vậy, lúc trước ta không nên cứu mi, mặc kệ mi chuyển thế theo đạo trời thành những thứ khác, cũng không u mê không tỉnh ngộ như vậy. Trách ta nhất thời mềm lòng, biết rõ khi đó mi đáng chết, cuối cùng niệm tình mi đáng thương, mới nghịch thiên để mi còn tính mạng, hôm nay mi rơi vào tình cảnh như vậy, đều do một tay ta tạo thành, mi và hắn có khác gì nhau ?"

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

"Ta giết bọn chúng rồi, danh dự của pháp sư còn trong sạch, sau này yêu thành Ma, tự có đạo trời trừng phạt. Ta đã giết một cung nữ, chắc hẳn khó thoát hình phạt nấu vạc dầu ở địa ngục, đã như vậy, dứt khoát tái phạm mấy sai lầm lớn, báo ứng cũng mau chút. Chỉ hy vọng kiếp sau có thể hóa thành một nén hương bên cạnh pháp sư, lẳng lặng nhìn pháp sư thành phật." Ta muốn khóc, nhưng cuối cùng không chảy ra nước mắt : " Lòng pháp sư mang trăm họ, mà ta chỉ là một con nhện nhỏ nhỏ, lòng pháp sư độ trăm họ mà không độ ta, cần gì phải quản ta."

Bên kia lại im lặng, chắc hẳn Trầm Niệm đã hết sức thất vọng về ta.

Ta đi thật nhanh đến bên chân của Hoàng thượng, thời điểm ta muốn nhào lên cắn hắn, giọng nói của Trầm Niệm linh hoạt kỳ ảo vang lên từ xa: "Làm sao mi biết ta độ người không độ mi, làm sao mi biết ta ở trên đời hơn trăm năm, không độ vạn người mà chỉ vì độ một mình mi. . ."

Ta ngừng một lát : "Pháp sư chàng nói gì?"

"Thiên cơ không thể tiết lộ, mi hãy cẩn thận."

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

Lúc ta ngẩn người lộ ra kẻ hở, Hoàng thượng đã đi trở về bên giường, tiếp tục quấy lấy Thái hậu. Thái hậu vẫn không chịu bỏ qua, thúc giục Hoàng thượng mau mau hỏi ra thuật giữ gìn nhan sắc, sau đó nhah chóng trừ khử Trầm Niệm.

Ta bởi vì lời nói của Trầm Niệm mà rối rắm nên không đồng loạt giết chết hai người này, mới bỏ lỡ cơ hội tốt nhất. Đợi ta có thời gian hối hận, Hoàng thượng đã rời đi lâm triều, mà Thái hậu thì được cung nữ hầu hạ tắm rửa thay quần áo. Ta vốn định rời đi trước, lúc này Thái hậu lại phái thái giám đi tuyên Trầm Niệm đến hỏi. Ta thấy bà ta giống như không kịp chờ đợi muốn biết bài thuốc gia truyền giữ gìn nhan sắc, ta lẳng lặng ngồi ở trên xà nhà, nếu bà ta thật sự muốn tra hỏi, ta sẽ nhảy xuống hù dọa bà ta một chút.

Nhưng mà lúc thái giám dẫn Trầm Niệm đến, ta ngây ngẩn, Thái hậu vẫn còn đang tắm, lại bảo bọn họ trực tiếp dẫn Trầm Niệm đến bờ ao. Trầm Niệm không nhìn thấy, trên mặt cũng không có biểu hiện gì, nhưng chắc chắn chàng biết mình ở chỗ nào.

"Dung mạo của pháp sư thật đẹp đó . . ." Thái hậu chẳng biết xấu hổ để cho tất cả cung nữ và thái giám lui ra, ở trong ao õng à õng ẹo : " Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai gia cũng không biết thế gian lại có phong thái tiên nhân như vậy."

"Cảnh trong mắt Thái hậu, có mấy phần là thật mấy phần là giả." Trầm Niệm thản nhiên đối đáp lại.

"Pháp sư kia xem ta, lại có vài phần thật giả chứ ?"

"Thái hậu nói đùa, Trầm Niệm sinh ra mắt đã mù, vật nhìn thấy, nếu không phải chân thân của phật tổ, chính là một tấm màn đen."

Thái hậu cười duyên, đứng lên khỏi ao, từ từ đến gần Trầm Niệm : "Mắt pháp sư không nhìn thấy, nhưng mà có tay có chân, có thể tự mình sờ một cái mà."

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

"Không thể làm bừa!" Sắc mặt Trầm Niệm rét lạnh.

Tơ nhện của ta đang kéo xuống bỗng đứng yên tại chỗ, mà đối tượng Thái hậu này hiểu lầm lời nói này của chàng, một bộ dáng vô lại, thân thể trần truồng đứng ở trước mặt Trầm Niệm. " Mạn phép ta muốn làm bừa! Pháp sư không gần nữ sắc, là không dám, hay là không biết hả ?"

Trầm Niệm lui về phía sau một bước, chắp hai tay.

Ta giận không kiềm chế được, đã như vậy, chàng còn không để cho ta xuống, chẳng lẽ chàng muốn người khác nhìn thấy sao? !

"Pháp sư ~" Thái hậu cười duyên, giang hai tay ra muốn ôm lấy Trầm Niệm, ai ngờ mới vừa nhấc chân, lòng bàn chân trượt một cái, trượt ngã hét lên một tiếng, đầu đập mạnh ở trên tảng đá bên bờ ao, nhất thời máu tươi xông ra, Trầm Niệm lại thờ ơ.

"Số mệnh bà ta đã an bài phải lấy loại phương thức này kết thúc sinh mạng, nếu như mi ra tay, uổng công vô ích mà thôi." Trầm Niệm xoay người, từ từ dò đường rời đến bên cạnh ao, đi tới phòng ngoài, ta cũng đi theo ra, chàng dừng lại nói : "Đời người đều có số mệnh, mi cũng hiểu rõ ?"

"Vì sao chàng không cứu bà ta ?" Ta truy hỏi.

"Nếu như ta cứu bà ta, nói đơn giản lại nghịch thiên, lại nhiều thêm một nghiệp chướng mà thôi." Chàng lạnh lùng trả lời ta.

"Thì ra là như vậy, bởi vì đã cứu ta, chàng hối hận, cho nên mới không cứu người." Lòng của ta như tùng xẻo vậy, không thể tưởng được chàng thật sự hối hận vì cứu ta.

Chàng lắc đầu một cái : "Chấp niệm như vậy, ngu dốt như vậy."

"Pháp sư, chàng đi theo ta, ta đưa chàng trở về." Ta vẫn lo lắng an nguy của chàng, nếu như Hoàng thượng biết Thái hậu trượt té, mà Trầm Niệm thờ ơ, không biết sẽ đối với chàng ra sao.

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

"Không cần." Chàng không có ý định muốn đi, đứng tại chỗ.

Ta càng ngày càng mất hết ý chí, leo về bên cạnh ao nhìn xem Thái hậu chết chưa, ta ngạc nhiên phát hiện, bà ta chưa chết, chỉ ngất đi. Vạn nhất sau khi bà ta tỉnh lại nói bậy nói bạ, không phải Trầm Niệm nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch sao. Nghĩ tới đây, ta không khỏi khẩn trương.

". . ." Dường như bà ta tỉnh, lay lắt hơi tàn che đầu lẩm bẩm nói: "Hòa thượng chết tiệt. . . Ta. . . Ta nhất định khiến ngươi. . . Chết không được tử tế. . ."

Ta nghe xong, không quản cái gì nữa.

"Á ——" Bà ta hét thảm một tiếng, bởi vì bà ta nhìn thấy ta trước, sau đó bị ta cắn một cái, không tới mấy giây, đã đi đời nhà ma, hơn nữa chết không nhắm mắt.

Trầm Niệm đứng ở chỗ không xa, ta nhìn thấy hai tay của chàng run rẩy, hiển nhiên biết rõ mọi thứ. "Rào", tràng hạt trong tay chàng đang gảy, hạt châu rơi đầy đất, lạch cạch.

Ta vừa muốn nói gì đó, cả người đã đau không đi nổi, thật giống như có vật gì muốn vùng vẫy ra, bốn cái chân của ta lại đồng loạt gãy, bốn cái chân khác bỗng nhiên nứt ra, bên trong da thịt màu trắng không ngừng bành trướng.

Tuy chàng không nhìn thấy, nhưng tầm mắt lại vững vàng thật giống như nhìn chăm chú vào ta, trong mắt có rất nhiều bi thương, rất nhiều thất vọng —— chàng luôn luôn không có cảm xúc gì, không ngờ trong vòng một ngày ta, lại có thể nhìn thấy nhiều cảm xúc của chàng như vậy.

Ta, cuối cùng hóa yêu rồi.

"Đây là. . . Đây là tội gì, vì ta, mà thành yêu." Trầm Niệm gần như không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, tràng hạt hoàn toàn tả đi, chỉ có một viên bị chàng cầm trong bàn tay, chắc hẳn đó chính là một viên mà chàng mang theo khi chào đời.

Sau khi thành yêu ta nằm trên đất, cả người trần truồng chỉ có một mái tóc đen nhánh xõa ra, sau lưng có một hình xăm, là hình dáng con nhện trước khi ta thahf yêu. Ta nhất thời chưa kịp thích ứng thân thể này của mình, nhưng ta nhìn thấy bóng mình bên trong ao, gương mặt ta đúng là một gương mặt của nữ nhân, môi đỏ răng trắng, giữa trán còn có một nốt ruồi son, hơi có vẻ mê hoặc.

"Ta biến thành người rồi. . ." Ta vui vẻ nói, quay đầu nhìn Trầm Niệm, mặt chàng không cảm xúc, nói với ta : "Mi không phải người, là yêu."

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

Ta nhìn thấy nét mặt ghét bỏ kia, lập tức tan nát cõi lòng. Ta nghĩ tới hôm đó ở phật đường, ngón tay chàng ấm áp nhẹ nhàng đặt ở trên thân ta, vẻ mặt mỉm cười mặt, giọng nói êm ái, từ ái như thế —— Sau đó ta lập chí muốn thành phật, vậy mà không thể thấy được nữa rồi. Chàng nói đúng, ta không thành phật được.

Ban đầu ta hoài nghi ý nghĩa tu hành của mình, đều nói : "Chuyện không nặng không sinh cây sa la (tương truyền Niết Bàn của Phật Thích Ca ở giữa có đôi cây sa la ) ", tình cảm ta dùng sâu nhất, nhưng sao lại thành yêu? !

Chương 5:

Edit & Beta: ۣۜJmiu

"Này! Đây là chuyện gì xảy ra? !" Hoàng thượng dẫn theo một nhóm thị vệ chạy đến thấy được mọi thứ ở nơi này, trợn mắt há hốc mồm, trước chỉ Trầm Niệm, hét lớn: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này? !" Sau đó chỉ thi thể của Thái hậu : "Ngươi làm gì mẫu hậu thế ? " Cuối cùng chỉ vào ta : "Nữ nhân này là ai đây? "

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

Hoàng thượng chỉ mấy bước đã vọt tới, thấy được trạng thái tử vong đáng sợ của Thái hậu, không biết là quá thương tâm hay là sợ quá, đặt mông ngồi dưới đất kêu to lên, thị vệ chạy tới hộ giá liếc mắt nhìn thi thể, đều tiếc rẻ lắc đầu. "Ai! ! Ai làm! ! Là ai ? !" Hoàng thượng giống như điên, hai chân đá lung tung :"Mẫu hậu —— mẫu hậu! Nói cho ta biết, là ai hại người! ! Là ai ? ! !"

"Ta làm." Ta bình tĩnh nói, sau đó cười ha ha.

"Giết cho ả ta cho ta ! ! Chém thành trăm mảnh ! !" Hai mắt của Hoàng thượng đỏ thẫm, chỉ vào người của ta hét to.

Mấy tiếng kêu thảm thiết, toàn bộ thị vệ đến giết ta hét lên đáp lại ngã xuống, vết thương chảy ra máu đen.

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

"Yêu. . . Yêu quái! !" Mấy thị vệ khác thấy được hình xăm quỷ dị sau lưng ta, rối rít hoảng hốt, chỉ vào lưng của ta, giống như sợ người khác không nghe thấy được :" Nàng ta —— nàng ta là yêu quái! ! Nhện . . . Yêu tinh nhện! !"

Hoàng thượng nghe thấy, lăn một vòng, vô cùng chật vật chạy ra rất xa, bắt lấy cà sa của Trầm Niệm như bắt lấy rơm rạ cứu mạng :"Pháp sư! Pháp sư. . . Mau cứu trẫm, con yêu tinh. . . nó, nó muốn hại trẫm! ! Mau, mau bắt lấy nó! !"

Trầm Niệm không hề bị lay động, tay nắm thật chặt hạt tràng :" Hoàng thượng, yêu ở đâu?"

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

"Nơi đó! Ở nơi đó!" Lúc này Hoàng thượng mới nhớ tới Trầm Niệm không nhìn thấy, bèn nắm ngón tay của chàng chỉ về phía ta :" Pháp sư, yêu ở nơi đó! Chỉ cần. . . Chỉ cần ngài thu phục yêu quái này, trẫm. . . Trẫm xây một tòa Định Quốc tự cho ngài, đúc kim thân cho ngài, phong ngài làm pháp sư Thuận Đức, để cho sử quan ghi chép tỉ mỉ đoạn này, để ngài lưu danh muôn đời !"

Ta lẳng lặng ngồi cạnh bờ ao, bây giờ ta, không biết khống chế yêu lực của mình như thế nào, hành động có thể làm ra, đều theo bản năng. Nói thật, ta có chút sợ, người luôn cảm thấy bọn họ sợ yêu, không nghĩ đến, yêu cũng sợ người. Trước kia, thời điểm ta còn chưa biến thành yêu, có thể len lén trốn đi, bây giờ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Ta nhìn Trầm Niệm, chàng khôi phục hình dáng trầm tĩnh trong dĩ vãng, không biết là muốn bảo vệ ta, hay là muốn giết ta.

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

Trước kia, ta chỉ yêu chàng ; bây giờ, yêu chàng, lại có chút sợ hãi.

Dẫu sao, tính mạng một mình ta, so với tính mạng của trăm người ở đây tại, là nhỏ nhặt không đáng kể. Lòng chàng mang thiên hạ trăm họ, hy sinh một mình ta bảo vệ mọi người, hẳn là chàng sẽ đổ xô đi làm.

"Bệ hạ." Chàng nhẹ nhàng mở môi, mọi người ở đây, đều yên tĩnh lại.

"Pháp sư, pháp sư. . ." Hoàng thượng run rẩy, rất sợ chàng không muốn cứu mình.

"Năm nay Trầm Niệm, một trăm sáu mươi tám tuổi." Trầm Niệm chậm rãi nói, ánh mắt giống như nhìn về phương xa :"Nhưng gương mặt, lại dừng lại ở tuổi hai mươi bốn."

Mọi người đều không hẹn mà cùng nuốt nước miếng một cái, dẫu sao trước kia mọi chẳng qua chỉ nghe nói Trầm Niệm hơn một trăm sáu mươi tuổi, hiện giờ những lời này do chính miệng chàng nói ra, là lần đầu tiên từ trước tới nay.

"Năm ấy Trầm Niệm hai mươi bốn tuổi, đã xảy ra một chuyện." Dường như Trầm Niệm nhìn ta một, thật ra thì không cần Hoàng thượng chỉ tay, chàng hẳn biết ta ở nơi nào. "Trầm Niệm đã cứu một nữ tử."

"Nhưng mà nữ tử kia uống máu của ngài, nên bình phục ?" Hoàng thượng hỏi.

Trầm Niệm gật đầu một cái :" Trong cơ thể vị nữ tử kia khí bẩn rất nặng, các vị thuốc bình thường không chữa được cho nàng ấy. Con đường tu hành Trầm Niệm đã từng qua, thấy trong bụng nàng ấy đã có thai nhi, nên không đành lòng, mới nhỏ máu cứu giúp. Thật ra thì máu của Trầm Niệm không có công hiệu gì của thuốc, chẳng qua chỉ dẫn ra cho nữ tử kia mà thôi, bởi vì từ nhỏ ta bỏ thức ăn mặn, ngồi thiền niệm kinh, trong cơ thể khí sạch hết sức dồi dào, cho nên đẩy khí bẩn ra, chữa khỏi cho nàng ấy. Điều này cũng không có gì hiếm lạ, chỉ cần tăng nhân xuất gia từ nhỏ cũng có thể làm được."

Cơ thể căng thẳng của ta buông lỏng chút, bởi vì cho mọi người đều nghe chàng nói, không có ai muốn làm tổn thương ta.

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

"Nhưng mà nhất thời từ bi của Trầm Niệm, lại nghịch thiên. Nữ tử kia vốn nên bởi vì bị bệnh mà tạ thế, ta lại khiến cho nàng ấy có thêm tuổi thọ mười mấy năm. Nếu như nàng ấy bởi vì bệnh mà chết, tạ thế còn có thể làm người, nhưng bởi vì sống vài năm, mới tạ thế. . ." Chàng ngừng lại một chút : "Không thể thành người, vì vậy biến thành một con nhện."

Ta hít sâu một hơi, mụn ruồi son trên trán nóng hổi, giống như bị hỏa thiêu.

"Mà bởi vì ta nghịch thiên mà nói, vĩnh viễn ở lại năm hai mươi bốn tuổi ấy, hàng năm tu hành, nhưng cuối cùng không thành chính quả. Trừ khi. . . "Chàng đi bước lên trước một bước, một hạt châu chạm vào mũi chân chàng, lăn tới trước mặt ta.

"Trừ khi ta độ hóa nó, nếu không năm này qua năm khác, cuối cùng không thể qua đời." Chàng cười ảm đạm.

Ta kinh ngạc nhìn há miệng, nhớ tới thời điểm ta muốn giết Thái hậu và Hoàng thượng, chàng nói với ta : "Làm sao mi biết ta độ người mà không phải độ mi, làm sao mi biết ta ở trên đời hơn trăm năm, không phải độ vạn người mà chỉ vì độ một mình mi . . ."

Hoàng thượng chỉ vào người của ta :" Vậy yêu tinh nhện này . . . đã được độ hóa?"

"Ta không thể độ hóa nó, nhưng nó lại bởi vì ta, mà từng bước từng bước tạo thành sai lầm lớn. Đời trước nó bởi vì chấp niệm muốn cứu người của ta, đời này nó bởi vì ta mà chấp niệm giết người, nhân quả báo ứng, đều là ý trời." Thì ra, chàng nói cứu ta, cũng không phải là lần đó ở đại điện phật đường cứu nhện con, mà là nữ tử sắp chết kiếp trước kia.

"Pháp sư, ngài mau độ hóa nàng ta đi." Hoàng thượng tránh ở phía sau chàng, chỉ vào người của ta nói.

"Một ngày chấp niệm trong lòng nàng ấy không tiêu, một ngày ta có phương pháp độ hóa nàng ấy."

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

Ta bi thương cắn môi dưới, đau thương hỏi : "Pháp sư, sau khi chàng độ hóa ta, chân thân của chàng sẽ như thế nào?"

"Tan thành mây khói."

"Vậy ta thì như thế nào?"

"Chuyển thế thành người."

"Nếu như phải để chàng tan thành mây khói mới đến lượt ta chuyển thế thành người, vậy ta thà rằng vĩnh viễn làm yêu, để mỗi ngày dung nhan chàng không già."

"Bệ hạ." Trầm Niệm quay đầu nhìn Hoàng thượng :" Chấp niệm của nàng ấy quá sâu, một lúc không thể độ hóa. Bệ hạ thả nàng ấy rời đi, cũng cho ta rời đi, chỉ cần ta không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì nàng ấy sẽ không hại người."

Hoàng thượng giống như phạm nhân lấy được đại xá vậy liều mạng gật đầu :" Mau! Các ngươi mau tản ra! Để cho pháp sư và con yêu nghiệt này rời đi!"

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

Tên thị vệ sợ hãi hai chân run rẩy, đưa Trầm Niệm đến bên cạnh ta, Trầm Niệm vừa mới nói câu "Làm phiền", tên kia trốn đi giống như gắn mô tơ vào đít, rốt cuộc ta đáng sợ bao nhiêu.

"Pháp sư. . ." Ta như con chó nhỏ tìm được chủ nhân, mong đợi nhìn chàng, thế nhưng chàng vẫn trước sau như một không có chút rung động nào, bề ngoài ta đã bình tĩnh lại, ta lại nhìn thấy một tia đoạn tuyệt. Trái tim ta đập chậm một nhịp, luôn cảm thấy chàng muốn làm gì với ta. Nhưng mà nghĩ kỹ, ta lại không thấy sợ, cho dù chàng muốn giết ta, thì như thế nào. Sự tồn tại của chàng, đúng là vì để độ hóa một mình ta, cho tới bây giờ ta chưa từng có cảm giác vui sướng như vậy, vui vẻ đến mức muốn chết.

Chàng đi đến trước mặt ta, giang tay ra, ta nhìn thấy viên phật châu kia trong tay chàng. Chàng dùng tay trái kẹp nó lên, tay phải vuốt ve mặt của ta, từ môi của ta, đến đôi mắt của ta, đến trán của ta.

Nhưng lần trở lại này, đầu ngón tay chàng lại lạnh như băng.

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

Lúc viên phật châu kia đặt lên trán của ta, ta bỗng nhiên ý thức được chàng đang làm gì, ta hô to : "Không được! Đừng mà! !" Nhưng không thể nào kịp, chàng dùng sức phật châu dính trên trán ta như nốt ruồi son, ta cảm giác đầu mình đau nhức như muốn nổ tung, trước mắt một mảnh trắng xóa, ta không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy ở trên trời có một giọt máu đỏ tươi, nhỏ giọt xuống thật nhanh, hút đi yêu khí trên người ta, giống như đời trước máu chàng hút khí bẩn trong cơ thể ta vậy.

Trước lúc cơ thể của ta tan thành mây khói, ta nghe thấy giọng mọi người luống cuống chân tay, có người kêu: "Không xong rồi, pháp sư. . . Pháp sư ngài. . . Viên tịch!"

Linh hồn của ta yếu ớt tản ra ngoài, nếu không gặp chàng.

Giống dự liệu trước kia, ta chuyển thế. Trước khi chuyển thế, ta hỏi Thần quan người gác cửa nhân giới, chàng đi nơi nào, có thể chuyển thế hay không.

Thần quan đáp: "Ngài ấy đã thành phật."

. . .

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

Trầm Niệm, chàng thật khờ. Chàng luôn nói ý trời không thể tiết lộ, cuối cùng chàng lại gạt ta, nếu như ta biết, chỉ cần ta có thể buông tha chấp niệm, chàng sẽ được thành phật, vậy nhất định ta sẽ không liên lụy chàng, chàng muốn độ hóa ai, ta sẽ cho chàng độ hóa người đó; chàng muốn độ hóa ta, ta sẽ cho chàng độ hóa ta. Ta có thể không thành phật, chỉ cần chàng có thể thành phật.

Chẳng qua là, ta chưa hóa thành người, chàng đã thành phật.

Ta cách chàng, thật ngày càng xa xôi. Khi đó như thế nào chỉ một suy nghĩ sai của chàng, làm hại ta động tình.

Minhnguyetgiatrang.wordpress.com

Bước vào cửa nhân giới, trí nhớ của kiếp trước ở trong đầu ta dần dần tan biến, không biết khi gặp lại chàng, là năm nào tháng nào. . . Lúc đó, ta vẫn bằng lòng làm con nhện dệt mạng bên cây cột kia, hay là phật tử dâng hương, hay là người trong tay lần tràng hạt.

_______________________*Hoàn*________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top