Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 103

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Động tác của anh dừng lại, ngoài ý muốn hỏi: "Em nói...ai cơ?"

"Tiêu Chiến, là anh ấy. Bây giờ anh đã biết rồi, vừa lòng rồi, có thể thu tay lại được chưa?"

Lưu Hải Khoan vô cùng kinh sợ, ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ thế nhưng lại là Tiêu Chiến, anh rút tay về, chưa kịp nói gì trên mặt liền bị ăn một bạt tại nóng rát.

Một tiếng "Pad" vang khắp hành lang yên tĩnh. Vương Nhất Bác hai mắt ngập nước không nhìn rõ khuôn mặt của anh, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng: "Lưu Hải Khoan, anh khiến tôi thật thất vọng."

Hải Khoan không phòng bị nên mặt hơi hơi nghiêng sang một bên, má trái nóng bừng, đau rát, có thể cảm giác được cậu đã dùng nhiều lực thế nào, khoang miệng đập mạnh vào răng, một mùi máu tươi ngai ngái ập đến.

Anh dùng đầu lưỡi ngăn lại chỗ bị rách da, nâng tay sờ sờ má, quay đầu mìn cười tà ác: "Tiêu Chiến đến rồi sao?"

Vương Nhất Bác nhìn thấy vẻ mặt này của anh, ánh mắt đỏ ngầu: "Anh cũng đừng nói anh ấy, tất cả những gì anh vừa làm có khác gì anh ấy đâu? Nếu không nói, rồi nếu như tôi nói mà anh vẫn không tin, thì anh muốn làm gì?"

Lưu Hải Khoan im lặng, không còn gì để phản bác lại.

Nhưng cậu lại không cho anh cơ hội trốn tránh: "Anh sẽ xâm hại tôi trong góc tối này, sẽ mặc kệ suy nghĩ của tôi để thỏa mãn dục vọng của anh"

Anh sẽ như vậy sao? Lưu Hải Khoan không biết, anh chỉ biết lúc anh nghe thấy cái tên Tiêu Chiến, đầu óc anh liền không nghĩ được gì nữa.

"Tôi cho rằng ở với nhau năm năm, anh sẽ tin tưởng con người tôi, cho dù không đi chăng nữa cũng sẽ không dùng cách này ép tôi, anh thất vọng về tôi ư?" Vương Nhất Bác nén lại sự chua sót ở mũi, gằn từng câu từng chữ với anh: "Tôi thật rất thất vọng về anh."

Nói xong, cậu mặc kệ cảm xúc của anh, trực tiếp lướt qua anh đi ra khỏi cầu thang thoát hiểm, không lâu sau tiếng mở cửa vang lên, cậu bước vào trong nhà. Lưu Hải Khoan nâng tay hung hăng day huyệt thái dương ép chính mình tỉnh táo lại, tiếc là càng dùng lực lại càng không có tác dụng.

Tối nay anh đã phạm sai lầm, ảo não vì sự thiếu kiên nhẫn của bản thân, nhưng rõ ràng nếu việc này lại diễn ra lần nữa, anh nhất định vẫn sẽ không kìm được mà tức giận. Nhưng nếu ban đầu biết đó là Tiêu Chiến, anh tuyệt đối sẽ không động vào nửa cọng tóc của cậu.

Năm năm qua đi, cái gì xảy ra thì nên xảy ra rồi, thành phố Bắc Kinh cách Luân Đôn xa như vậy, Tiêu Chiến vẫn xuất hiện, tránh không được. Mặc dù anh không muốn thừa nhận, nhưng có một cảm giác không thể giải thích được quan hệ giữa người đó và Vương Nhất Bác. Đôi mắt của anh sâu thẳm, nhưng nếu không tránh được thì sao, bao nhiêu năm như thế, anh cũng nên đối mặt với nó rồi.

Tiêu Chiến! đáy lòng Lưu Hải Khoan thầm đọc hai chữ này, vậy xem xem ai mới là người cười đến cuối cùng đi.

.....

Sau khi cậu đi, trợ lý Phùng trở về nói hai câu đơn giản với anh: "cậu Vương đã đến nhà an toàn rồi ạ."

Tiêu chiến bình thản nghe, anh vẫn đang ngồi trên giường ngay chỗ cậu vừa nằm: "Em ấy có nói gì không?"

Trợ lý nghĩ lại cuộc đối thoại trên xe, không đành lòng đả kích anh nên chỉ nói một câu: "Tâm trạng cậu Vương xem ra không được tốt cho lắm ạ."

Tâm trạng... không tốt sao? Những ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc không kiểm soát được mà run rẩy. Không vui cũng đúng thôi. Anh đã làm điều đó với cậu. Sự ghê tởm và khó chịu của cậu được viết trên mặt. Trong lòng cậu hẳn ghê tởm anh lắm.

Nghĩ đến đây, trong đầu không tự chủ nhớ đến 3 chữ hiện lên màn hình điện thoại của cậu, sự chán nản trên người anh thậm chí còn nặng nề hơn, anh quay đầu lại phân phó: "Điều tra một người tên Lưu Hải Khoan và gửi thông tin cho tôi trong thời gian ngắn nhất."

"Vâng."

"Hôm nay tôi ở đây." Ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu xuống gương mặt của anh, trái ngược hoàn toàn với màn đêm bên ngoài cửa sổ, hàng mi dài của anh hạ xuống, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc gì: "Sáng mai qua đây đón tôi!"

"Vâng"

Căn phòng to chỉ còn lại một mình Tiêu Chiến, xung quanh đều trở nên yên lặng. Anh tiện tay cầm lấy tập tài liệu Lý Hiển đưa cho, bên trên là bản ghi chép công việc của một người đã ông da trắng, từ lúc xin vào công ty đến lúc thôi việc, cột tên của anh ta có ghi 1 chữ tiếng Anh-Davic.

Đây là tên nguyên cáo mà Vương Nhất Bác phụ trách, một người đàn ông không được bồi thường thích đáng cho các thương tích liên quan đến công việc. Nghĩ cũng thật nực cười, sau năm năm không dễ dàng gì mới gặp nhau, công ty anh đầu tư lại xảy ra chuyện như vậy, còn đúng lúc bị Vương Nhất Bác gặp phải, anh luôn gây ác cảm cho cậu mặc dù kẻ ác này lại chẳng phải anh.

Tiêu Chiến đọc qua hai lần rồi đặt tài liệu về chỗ cũ, ngửa đầu ngã xuống giường, đôi mắt nheo lại vì ánh sáng của đèn trần.

Anh yêu cậu đến mức nào đây? Vì có mùi hương và dấu vết về sự tồn tại của cậu trong căn phòng này cho nên anh không nỡ rời đi, rõ ràng có nơi ở nhưng lại nói với người phụ trách bữa tiệc muốn ở lại đây. Thậm chí anh vẫn đang đóng cửa sổ, vì sợ cảm giác này sẽ nhanh chóng tiêu tan mất.

Anh giơ cánh tay đặt lên trán. Ánh sáng mờ mờ ảo ảo chiếu xuống làm hiện rõ ngũ quan sắc cạnh như điêu khắc của anh. Năm năm nay anh chẳng khác nào cái xác không hồn, đáng tiếc là cậu không hiểu được, hoặc nói cậu không muốn hiểu nữa rồi.

Anh làm chuyện sai lầm, ông trời trừng phạt anh thế nào cũng được. Chỉ xin đừng để cậu quên anh đi yêu người khác, anh không chấp nhận được, anh đi con đường tình yêu này gian khổ, chẳng khác nào một lão già ở xa mạc gần đất xa trời, mà Vương Nhất Bác lại là nguồn nước, là khát vọng duy nhất của anh.

Sáng sớm hôm sau trợ lý Phùng đúng giờ có mặt ở ngoài cửa, người trong phòng lập tức mở cửa ra, Tiêu Chiến trên người chỉ khoác một bộ áo choàng tắm.

Hắn đem tài liệu của Lưu Hải Khoan vừa thu thập được đưa cho Tiêu Chiến: "Tổng giám đốc, đây là tư liệu ngài bảo tôi tra."

Tiêu Chiến nhận lấy, không giống với trong tưởng tượng của anh, chỉ có hai tờ giấy mỏng manh, anh khẽ cau mày đọc lướt qua.

"Lưu Hải Khoan này trong quá trình điều tra chúng tôi phát hiện ra anh ta dường như có thể xóa dấu vết về sự tồn tại của mình, không có ghi chép nào trước lúc anh ta tám tuổi, cha mẹ ly hôn, anh ta theo mẹ. Cũng không biết vì sao anh ta lại sang Anh. Anh ta đã làm việc ở chợ đen, còn cụ thể làm gì thì không biết, nhưng ghi chép từ vài hồ sơ bệnh án của anh ta có thể thấy anh ta sống không được tốt lắm, lần nào cũng cận kề cái chết mới được đưa đi điều trị, có đến vai lần nhận thông báo bệnh tình nguy kịch."

Tiêu Chiến nhìn biên bản chữa bệnh, xác thực như lời trợ lý nói, tuy rằng không thường xuyên nhưng lần nào đi cũng rất nặng. Đều là bị một vài loại khí cụ đánh cho bị thương, rõ ràng không đơn giản chỉ là trùng hợp.

Sắc mặt của Tiêu Chiến không nhìn ra anh đang nghĩ gì: "Anh ta ở cùng với Vương Nhất Bác?"

Nói đến vẫn đề này... Trợ lý khó xử đáp: "Vâng."

Còn về số lần gặp mặt của bọn họ thì không thể tra ra được, chỉ có thể dựa vào tình hình hiện tại thì chính xác là như vậy. Ở với nhau thì chứng tỏ điều gì? Thế giới của người trưởng thành vẫn luôn phức tạp. Tiêu chiến lúc này có chọn tin tưởng Vương Nhất Bác cũng tránh không được mà bắt đầu nghĩ ngợi linh tinh.

Bọn họ xa nhau năm năm, trong năm năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện.

"Còn có, thân phận cậu Vương ở Anh là Leo, Lưu Hải Khoan đã đặt nó cho cậu ấy."

Nghe thế Tiêu Chiến cau mày, nếu nói như vậy, vậy chỉ có thế chứng minh họ đã quen nhau trước khi sang Anh, cũng có thể là lúc ở thành phố Bắc Kinh, thậm chí là đã liên lạc từ trước rồi. Trong lòng Tiêu Chiến dường như đã thông suốt, đột nhiên hiểu ra, có lẽ năm năm trước sự cố kia và việc Vương Nhất Bác rời đi không phải là trùng hợp, mà là có kẻ nhúng tay vào. Anh không khỏi bị ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ. Sao lại thế được, sao cậu lại cố ý dùng cách tàn nhẫn này để rời xa anh, sao có thể buông bỏ hết mọi thứ mà đi suốt 5 năm như vậy, Vương Nhất Bác trong mắt anh đã là một người thông minh, hiền lành, hiểu chuyện... sao lại... Tiêu Chiến càng nghĩ thân thể càng trở nên lạnh lẽo, sắc mặt của anh càng thêm khó coi, cả người đều toát ra một hơi thở lạnh lùng.

Trợ Lý gọi một tiếng: "Tổng giám đốc!"

Anh lấy lại tinh thần, thu lại vẻ lạnh lùng, nhưng mây đen trong đôi mắt vẫn chưa tan biến, có một vài chuyện, trước kia không nghĩ đến là bởi vì không có tâm tư nghĩ đến, hiện tải phải điều tra lại một lần nữa.

Trợ lý Phùng lập tức đưa bộ tây trang cầm trên tay cho anh: "Tổng giám đốc, ngài thay đi."

"Ừ"

Mười phút sau, anh bước ra khỏi phòng thay đồ, áo sơ mi trắng, cà vạt đen, quần âu màu xanh sẫm và một đôi giày da Anh đầu vuông. Anh vừa đi vừa cài cúc bên cổ tay áo, hành động, cử chỉ đều toát ra vẻ mạnh mẽ, không thể không làm cho người ta chú ý đến. Dường như chẳng có gì uy hiếp được anh, nếu trước khi gặp Vương Nhất Bác, trợ lý Phùng cũng sẽ tin đây là thật, nhưng gặp rồi mới biết người này còn có một mặt mềm yếu như vậy.

Trợ lý Phùng lái xe đến trụ sở của công ty Bitcost. Sau khi Tiêu Chiến đầu tư vào, công ty thuận lợi ra mắt thị trường, cũng có rất nhiều cơ hội khác. Tòa nhà mới này cũng không còn tình trạng vừa nhỏ vừa hỗn loạn như trước kia nữa.

Cả công ty Bitcost từ trên xuống dưới đều nhận được thông báo Tiêu Chiến hôm nay sẽ đến đây. Từ khi bước vào tòa nhà đến lối vào văn phòng của tổng giám đốc đều có nhân viên tiếp đón, sau lưng còn có vài vị quản lí cấp cao mà ngày thường muốn gặp cũng không gặp được.

Có lẽ các nhân viên cơ bản của công ty Bitcost không hiểu được sự tồn tại của Tiêu Chiến, nhưng đối với phòng quản lý mà nói thì đây là ông thần tài của họ.

Ông tổng bên trên của công ty là một người đàn ông ngoại quốc, Tiêu Chiến gọi hắn là Tom: "Đã lâu không gặp, Tom."

"Đúng đấy ông bạn già." Tom đã biết tình hình từ bên Lý Hiển, biết rằng lần này Tiêu chiến đến là để khởi binh vấn tội, có điều là một kẻ làm ăn thì vẫn phải có mắt nhìn.

"Tiêu, tôi biết lần này anh đến là có mục đích cả, tôi cũng không vòng vo nữa mà đi thẳng vào vấn đề luôn, chuyện này cũng không có gì to tát. Chủ yếu là không đúng thời điểm, lúc ấy Bitcost cần ra mắt thị trường, sau khi xảy ra chuyện bọn tôi cũng đã bồi thường rồi. Nhưng phía bên kia vẫn còn yêu cầu văn bản giải thích, điều này thực sự rất khó, còn về mặt tiền bạc thì chúng tôi cũng không thiếu nợ người nhân viên kia. Hi vọng cậu có thể hiểu." Lời nói của Tom tưởng như qua loa, trực tiếp nhưng thực ra ẩn giấu rất nhiều tâm tư.

Hắn ta cố ý giảm bớt tầm quan trọng của chuyện này, giống như việc tạo một cảm giác nhỏ bé không đáng kể, nhưng lại không biết rằng làm như vậy lại phạm phải điểm mấu chốt của Tiêu Chiến.

"Anh có biết vì sao lúc đầu tôi lại chọn đầu tư vào Bitcost không?" Anh đột nhiên hỏi một câu khiến người khác bối rối.

Tom vẫn nhớ bộ dạng lần đầu tiên hắn gặp Tiêu Chiến, lúc ấy anh ta đã thành công hơn hắn rất nhiều. Còn hắn vì chuyện xoay vốn mà chịu khổ không ít, gặp không biết bao nhiêu chủ đầu tư, chỉ có duy nhất Tiêu Chiến chịu đầu tư cho hắn.

Thậm chí hắn vẫn còn nhớ ngày hôm đó anh mặc một bộ tây trang màu đen không thắt cà vạt. Chiếc đồng hồ trên cổ tay anh là thứ hắn trong mơ cũng muốn có được. Trợ lý của anh nói rằng anh còn có một cuộc họp sau đó và chỉ có thể cho hắn hai mươi phút.

Trong hai mươi phút này, hắn trực tiếp nói, mà Tiêu Chiến từ đầu đến cuối rất ít khi mở lời, chỉ trả lời hoặc ném cho hắn một hoặc hai câu hỏi, chỉ vậy mà thôi.

Tom tưởng là xong rồi, nhưng không thể ngờ hôm sau lại nhận được vốn đầu tư của người này.

Hắn như trút được gánh nặng, cả Bitcost bởi vì chuyện này mà thay đổi rất lớn.

Lúc này hắn tự hỏi anh vì sao lại đầu tư vào Bitcost? Tom nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ rõ ràng không có ưu thế gì, duy nhất chỉ có những lợi thế của ngành công nghiệp này thích hợp với sự lựa chọn của anh, vì vậy hắn đã đã đưa ra một câu trả lời an toàn: "Vì văn hóa và giá trị của công ty."

Tiêu Chiến lại nở nụ cười, rất ngắn ngủi, đủ khiến cho người khác khẩn trương: "Không, bởi vì công ty của anh công ty khoa học kỹ thuật và bảo vệ môi trường, hơn nữa cũng dốc sức trong sự nghiệp làm từ thiện."

"Tôi đầu tư vào Bitcost ngoài việc cảm thấy cái anh có tiềm lực ra, thì nguyên nhân chính lại là Bitcost là một công ty xứng đáng được tồn tại." Tiêu Chiến chưa bao giờ nói những điều này với hắn, nhưng bây giờ không thể không nói đến: "Cho nên sau khi xảy ra chuyện này, mặc dù đối với anh không phải là chuyện to tát gì, nhưng nó lại phá hỏng toàn bộ ý định ban đầu của tôi."

Tom nghe anh những lời này liền biết anh đang nghiêm túc, bản thân cũng lập tức nghiêm túc trở lại: "Tiêu, chuyện này không phải không thể giải quyết, anh biết là chỉ có hơn 10 năm kể từ khi công ty được thành lập thôi, còn những cái khác đều đã được giải quyết tốt đẹp rồi.''

Hắn dùng từ "tốt đẹp" để hình dung tai nạn lao động.

Tiêu Chiến nghe xong chỉ biết cười gật đầu: "Vậy lần này anh định giải quyết "tốt đẹp" thế nào?"

Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ này, giọng điệu vô cùng trào phúng.

Tom nghẹn một lúc sau đó mới nói: "Chúng tôi có thể bồi thường anh ta bất kì thứ gì, đủ cho anh ta sống nửa đời sau mà không phải lo cơm áo gạo tiền, hoặc là cam kết để anh ta quay lại vị trí cũ đến khi nào anh ta nghỉ hưu thì thôi."

Lần thứ hai, Tiêu Chiến đặt tách trà trong tay xuống, đôi mắt đen của anh nhìn vào con ngươi màu xanh của người đàn ông Anh, giống như sự tương phản giữa biển nằm dưới những đám mây và vực sâu vào ban đêm.

"Tom, anh rất rõ ràng việc anh cần làm là giải thích và xin lỗi, chứ không phải là bồi thường." Một câu nói của anh nói thẳng vào vấn đề, không cho phép hắn tránh né.

"Công bố xin lỗi đi." Tiêu Chiến không đợi câu trả lời của hắn đã đưa ra kết luận.

"Tiêu, anh biết rằng Bitcost hiện đang trong giai đoạn phát triển nhanh chóng, nếu bây giờ..."

"Bitcost nếu vẫn còn muốn không ngừng phát triển như hôm nay thì cần phải xin lỗi và giải thích." Anh nhìn về phía người bên cạnh: "Có biết bom mai phục là gì không? Anh có muốn bị nổ tung hoặc bị biến mất khỏi tầm mắt không? "

"Anh nên cảm thấy may mắn vì người phát hiện ra chuyện này là tôi chứ không phải đổi thủ cạnh tranh, sẽ luôn có người sẵn sàng nắm đuôi gây khó dễ, đừng để cho người khác có cơ hội này." Từng chữ Tiêu Chiến nói ra đều thấu tình đạt lý.

"Vậy chuyện này thì bao giờ ra mặt?"

"Nhất đinh phải làm, nhưng không phải bây giờ, lúc khác tôi sẽ gửi thông báo cho anh."

Trên đường về anh luôn nghĩ 'Vụ án này người phụ trách là Vương Nhất Bác bây giờ anh sẽ là người giải quyết, tất nhiên cậu sẽ tìm đến anh'

Nhưng anh hiểu tính của Vương Nhất Bác. Nếu anh lùi một bước vào lúc này, thì anh và cậu thực sự không có tương lai. Nếu anh làm việc anh nên làm, mà cậu vẫn không hồi tâm chuyển ý, anh chỉ có thể chấp nhận.

Nhưng để cho anh không làm gì cả, chỉ nhường cậu thôi thì anh không làm được, việc này khác gì đồng ý cho người của mình đi theo người khác?

Anh đau, vậy anh sẽ khiến cậu đau cùng, miễn là đau chứng tỏ được anh vẫn quan tâm, vẫn yêu, còn nếu không đau, anh khẽ nhắm mắt lại, vậy anh sẽ giải thoát cho cậu.

Chiều hôm đó Vương Nhất Bác nhận được điện thoại của người phụ trách công ty Bitcost, ban đầu khi chuyển tới văn phòng cậu còn vui mừng, cho rằng là mình làm xong đã có tác dụng gặp được Lý Hiển và Vương Vỹ, dù sao trước đó thái độ của người phụ trách đối với họ đều là tránh né.

Tuy nhiên niềm vui này còn không duy trì quá lâu thì đã bị đánh tan: "Phía công ty cũng suy nghĩ đến trình độ tiến triển của dự án, nhưng dù sao cũng không phải việc nhỏ, không thể một người nói là được, phó tổng giám đốc Lý cũng đã giao phó, tiến độ sự việc sau này sẽ do anh trực tiếp bàn bạc với giám đốc Tiêu Chiến của chúng tôi."

Vẻ thả lỏng trên mặt Vương Nhất Bác lập tức cứng ngắc, cậu thậm chí cho rằng mình nghe nhầm: "Cái gì?"

"Cậu Vương, cậu có nghe thấy không?"

Nghe thấy rồi, cũng hoàn toàn tuyệt vọng rồi. Vương Nhất Bác thật sự hi vọng mình không nghe thấy, hoặc là không phải như vậy.

Nhưng sự thật bày ra trước mắt, cậu chỉ có thể tiếp nhận, cố hết sức ứng phó với đối phương một cách chuyên nghiệp: "Phía Bitcost đã giao quyền xử lý cho người khác, vậy tôi là luật sư phụ trách vụ án cũng muốn tiến hành điều chỉnh cho phù hợp, phiền cô thương lượng với phía công ty một chút."

"Xin lỗi cậu Vương, chuyện này e là chúng tôi không thể đồng ý." Đối phương cự tuyệt rất dứt khoát, tiếng Anh lạnh như băng từ ống nghe truyền tới.

Vương Nhất Bác phiền não: "Tại sao?"

"Vì giám đốc Tiêu đã giao phó, nếu vụ án thay người phụ trách, anh sẽ không gặp." Dường như là nghe ra cậu có cảm xúc, đối phương trực tiếp đề nghị: "Có lẽ cậu có thể trực tiếp gặp mặt trao đổi với giám đốc Tiêu."

Tia hi vọng cuối cùng trong lòng cũng bị đánh tan, cúp điện thoại, đầu óc cậu có chút mê mang, điện thoại cũng quên cúp, cầm trong tay xuất thần.

Tiêu Chiến có ý gì? Tối qua làm khó cậu còn chưa đủ, còn chuẩn bị tiến hành một vòng tra tấn mới?

Anh là cổ đông lớn của công ty Bitcost, nói câu nào cũng hết sức quan trọng, anh làm vậy rõ ràng là muốn nói cho cậu biết 'Nếu muốn giải quyết vấn đề, đều phải thông qua Tiêu Chiến anh.'

Anh giống như một ngọn núi đột nhiên chắn ngang trước mặt cậu, đè cậu thở không nổi cũng không thể cử động, chỉ có thể trong không gian chật hẹp, chờ đợi cái chết, hoặc là đi đối diện với anh.

Cậu đột nhiên nhớ lại chuyện tối qua, tim đập nhanh hơn, ngoại trừ căng thẳng, còn có chút tủi thân và phẫn nộ. Tủi thân anh bắt nạt cậu, phẫn nộ anh muốn làm gì thì làm đó, ép cậu giống như năm năm trước.

"Tít tít tít"

Lúc trợ lý Mickey vào thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mặc dù chuyện tối qua cậu luôn nói không sao, mickey nhìn rất đau lòng: "Leo này, thực sự không được thì vụ án này chúng ta giao cho người khác làm đi..."

Vương nhất Bác nặng nề nhắm mắt, im lặng vài giây, nhớ tới khuôn mặt bất lực lại khát vọng của Davic, lắc lắc đầu: "Kéo dài quá lâu rồi, tôi không đi giải quyết, không ai có thể giải quyết."

Đặc biệt là bây giờ liên quan tới Tiêu Chiến, cậu không dám đảm bảo người này sẽ có lựa chọn thế nào. Nếu từ bỏ như vậy, vậy cậu không bỏ được cửa này trong lòng. Thế nào, năm năm qua rồi mày vẫn không có cách nào giao đấu với người đó, còn muốn khúm núm vậy sao? Người làm sai không phải cậu cơ mà.

"Nhưng mà..." Khuôn mặt mickey do dự còn muốn nói gì.

"mickey, anh không cần khuyên tôi, vụ án này tôi nhất định sẽ phụ trách tới cùng. Nếu tôi từ bỏ, vậy ai sẽ nói giúp Davic?"

Nghĩ tới những điều này, cậu nổi lên dũng khí, đúng vậy, người làm sai không phải cậu, xem như là xử lý việc công, cậu không tin Tiêu Chiến còn có thể trực tiếp từ Anh dẫn cậu đi.

Cậu đợi trợ lý ra khỏi phòng làm việc, lấy điện thoại ra, dựa vào email người phía công ty Bitcost vừa gửi, run rẩy nhấn dãy điện thoại ở Luân Đôn.

"Tít...tít..."

Điện thoại gọi rất lâu lại luôn không ai nhận, ngay lúc cậu không kiên nhẫn muốn cúp máy, tiếng máy bận bên kia đã biến mất, tiếp đó vang lên giọng nói trầm thấp: "Alo?"

Tiêu Chiến đợi nửa ngày cũng không thấy bên kia trả lời, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng không có, anh nhíu mày, kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: "Alo?"

Cậu biết, nếu mình còn không lên tiếng, anh sẽ cúp máy. Không được! Cậu còn có chuyện muốn thương lượng với anh.

"Là tôi, Vương... Vương." Bốn chữ ngắn ngủi, cậu đã vô cùng run sợ, nghĩ tới tâm trạng bất an của mình bị đối phương phát giác, trên mặt càng nóng bỏng, không nhịn được mở miệng nói: "Công ty Bitcost nói người tiếp nhận vụ án đổi thành anh, chuyện này không phải là trùng hợp đi."

Cách ống nghe, Tiêu Chiến nghe thấy giọng nói bên tai, đơn giản như vậy cũng có thể tưởng tượng bộ dạng của cậu, rõ ràng vô cùng gấp gáp lại giả bộ trầm ổn.

Anh hơi cau mày, mắt giấu đi chút mềm mại ôn nhu của bản thân, lúc mở miệng lại khôi phục giọng điệu lãnh đạm: "Có chuyện?"

Anh không nói còn tốt, anh vừa nói trong lòng cậu đã phát hỏa, cơn tức thoáng chốc bùng lên, lập tức cũng nghẹn cậu một câu: "Tôi có chuyện hay không, giám đốc Tiêu không phải rõ ràng nhất sao? Anh đổi người tiếp nhận, không phải là ép tôi đến tìm anh sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top