Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 111

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến lái xe về nhà chính, xuống xe chỉ muốn bước vào nhà, chỉ là còn chưa đi được vài bước thì đã nghe thấy tiếng gọi thân thiết của người phụ nữ sau lưng: "Tiêu Chiến, anh vừa tới sao?"

Tiêu Chiến biết trong lòng cô có tính toán gì, nghiêng đầu cười lạnh một tiếng, lại đành phải dừng lại bước chân, một hai giây sau, bóng dáng thơm phức nức mũi sau lưng đi tới phía trước. Sắc mặt anh bình thản, xa lạ nhìn người trước mặt.

Hoàng Khánh Vi biết anh không thích mình, thậm chí không thích đến mức không muốn nhìn thấy mình, trong lòng đều hiểu rất rõ, trên mặt lại đành giả hồ đồ: "Hôm nay bà nói gói sủi cảo, sợ mệt nên gọi em đến giúp, anh đừng hiểu lầm."

Ánh mắt sắc bén lướt qua quần áo hở vai của cô, càng khinh thường: "Cô Hoàng thích làm người ta ngột ngạt như vậy?"

Hoàng Khánh Vi biết anh nói chuyện khó nghe, không cho mình chút mặt mũi nào, nhưng mỗi lần anh nói vậy, đều giống như đang nói về rác rưởi không đáng một đồng, trên mặt cô nóng bỏng: "Nếu anh thấy em phiền, có thể không cần để ý đến em..."

Cô vốn muốn tỏ ra rộng lượng, không nghĩ tới câu này còn chưa nói xong, anh đã lướt qua người cô, đi thẳng vào nhà, nhìn cũng không nhìn cô một cái.

Điều này còn làm cô tức giận hơn trực tiếp đánh cho cô một bạt tai, ngực cô phập phồng, cơn tức xông lên lại không thể nhịn được, quay phắt người nhìn bóng lưng anh biến mất ở cửa, âm thầm cắn răng. Không sao, anh không thích cô, người nhà họ Tiêu lại rất thích cô. Nghĩ vậy, Hoàng Khánh Vi bèn điều chỉnh biểu cảm, cùng đi vào.

Tiêu Chiến xoay người lên lầu hai, gọi ông xuống, vừa khéo cũng chào hỏi.

Từ sau chuyện bệnh tim lần trước, ông Tiêu và Tiêu Chiến có chút khúc mắc, ông trách anh không hiếu thuận, không nghe lời làm ông tức giận phát bệnh, Tiêu Chiến lại không chịu vì chuyện của Vương Nhất Bác mà cúi đầu.

Nhưng bây giờ cậu quay về rồi, Tiêu Chiến cũng không tránh né nữa, quá khứ thì để qua đi, anh lát nữa còn có lời muốn nói.

"Được rồi, đều đến đủ rồi thì bắt đầu ăn cơm đi." Ông ngồi vào ghế chủ, kêu mọi người cùng ngồi xuống, ngước mắt nhìn Hoàng Khánh Vi đang đứng một bên sắc mặt khó xử, vẫy tay: "Khánh Vi, con ngồi bên cạnh Tiểu Chiến đi."

Hoàng Khánh Vi cố ý không chịu hành động, lúc này nghe thấy ông nói vậy, đương nhiên vui vẻ, chậm rãi đi tới, trên mặt còn làm ra bộ dạng lo lắng: "Anh Chiến, anh không để ý chứ?"

Tiêu Chiến mím môi, thái độ không rõ ràng lại không cự tuyệt: "Ông kêu cô ngồi, thì cô ngồi."

Tiêu Chiến không có làm khó trước mặt, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là bà Tiêu, bà rất vừa ý Hoàng Khánh Vi, luôn xem cô là cháu dâu, hi vọng có thể nhìn thấy hình ảnh hai người ở chung hòa hợp.

Quả nhiên, nói xong người khác, ông Tiêu lại bắt đầu lo lắng đến chuyện đại sự của anh.

"Nghe nói con gần đây rất bận?" Ông có ý nói, là nói việc anh từ chối gặp Hoàng Khánh Vi.

"Dạ, đi Anh một chuyến, ở một khoảng thời gian." Tiêu Chiến cũng không che giấu, phóng khoáng thừa nhận.

"Anh?" Ông Tiêu cau mày: "Còn còn có công việc ở đó?"

Rõ ràng, ông không tin, bầu không khí trên bàn ăn vì đối thoại của ông lão và Tiêu Chiến mà trở nên có chút kỳ dị.

"Nói ông cũng không biết, ông còn hỏi gì không?"

"Được, được!" Ông liền nói hai lần, vừa chuyển đề tại: "Chuyện công việc ông không biết, về cuộc sống, con chuyển bị lúc nào thì kết hôn?"

Trước đây khi nhắc tới vấn đề này, hai người nếu cãi nhau không vui, kết quả tốt nhất cũng chính là hai bên không nói chuyện với nhau, không nghĩ tới hôm nay nghe thấy câu này, Tiêu Chiến lại rất cho mặt mũi mở miệng: "Nếu thuận lợi, thì khoảng thời gian này đi."

Lời vừa nói ra, những người ngồi xung quanh đó đều sững sốt.

Đặc biệt là ông Tiêu: "Con nói gì?"

"Con muốn kết hôn, chỉ là không biết người ta có đồng ý không thôi." Anh nhàn nhạt nói.

Hoàng Khánh Vi vốn còn có chút vui mừng, cảm thấy không biết có phải anh hồi tâm chuyển ý cảm thấy mình tốt không, hoặc là lớn tuổi nên cũng muốn có gia đình, nhưng câu này nói xong, suy nghĩ duy nhất trong lòng cô cũng hoàn toàn bị đánh tan. Người anh yêu không phải cô, nếu là cô sao có thể không nắm chắc? Sự yêu thích của cô với Tiêu Chiến, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.

"Nếu con đã quyết định, đối phương có điều kiện gì, con có thể nói với trong nhà chứ?"

"Cũng không phải không biết, mọi người đều đã biết." Anh đặt đũa trong tay xuống, cầm khăn giấy bên cạnh khẽ lau khóe miệng, bình tĩnh nói ra một tin tức muốn nổ tung: "Vương Nhất Bác em ấy đã quay về rồi."

"Cái gì?" Ông Tiêu kích động đến ho vài tiếng, không quan tâm uống hớp nước ổn định, bèn lập tức hỏi: "Cậu ta không phải năm năm trước đã bị cảnh sát..."

"Là hiểu lầm." Tiêu Chiến nói đến đây không có chút hoảng loạn nào, giống như anh từ đầu tới cuối đều biết cậu còn sống: "Em ấy luôn ở Anh, tạo một văn phòng luật sư, làm rất tốt."

Hai người già nhìn nhau, đều bị tin tức này kinh động đến không kịp hồi thần.

Họ thế nào cũng không nghĩ tới, có một ngày Vương Nhất Bác còn sống quay về, hơn nữa lại xuất hiện trong đời của Tiêu Chiến một lần nữa.

Lúc đầu họ phản đối như vậy, hai người còn kiên trì ở cùng một chỗ, sau đó có chuyện ngoài ý muốn lần đó mới hoàn toàn không còn liên hệ, bây giờ nghe thấy tin tức này, trong lòng cảm xúc phức tạp. Chẳng lẽ thật sự là ý trời đã định?

Ông Tiêu sắc mặt xụ xuống: "Ông cho con biết, năm năm trước ông và bà con không cho phép hai đứa ở cùng nhau, năm năm sau cũng sẽ không cho phép. Đứa bé đó phúc lớn mạng lớn có thể còn sống quay về, là bản lĩnh của nó, nó làm gì cũng được, làm thế nào cũng được, đều không có quan hệ với chúng ta, ông tuyệt đối không cho hai đứa ở cùng nhau."

Ràng buộc giữa hai người quá sâu, bây giờ còn khôi phục như xưa, e rằng sẽ có rất nhiều thị phi, ông tuổi cao, chỉ muốn Tiêu Chiến an ổn sống hạnh phúc. Nhưng họ lại không biết, người có thể làm cháu họ hạnh phúc, chỉ có Vương Nhất Bác mà thôi.

Giống như đã đoán được ông sẽ phản ứng như vậy, Tiêu Chiến không có chút ngoài ý muốn nào, anh thậm chí còn hỏi lại một câu: "Ông xác định?"

Ông Tiêu nghĩ cũng không nghĩ gật đầu: "Ông xác định!"

Lời ông vừa nói ra, lại nghe thấy Tiêu Chiến rất bình tĩnh nói: "Vậy tốt, vậy chắt của ông cũng không thể vào cửa rồi."

Ông Tiêu cả người cứng đờ, hai năm nay sức khỏe ông ngày càng không tốt, tai cũng lãng, hi vọng Tiêu Chiến thành gia đồng thời muốn ôm chắt, hưởng thụ một chút vui vẻ tứ đại đồng đường. Nhưng anh hiện tại vừa nói gì? Chắt của ông? Anh ngay cả vợ còn không có, đâu ra chắt? đừng nói là cậu kia có thể sinh con cho Tiêu Chiến nha

Ông nghĩ tới Vương Nhất Bác, năm năm đó đều không lộ mặt, giống như là một người bốc hơi, trong lòng mơ hồ có chút dự cảm không tốt: "Con đi đâu tìm chắt cho ông ôm?"

"Vương Nhất Bác em ấy sinh cho con." Tiêu Chiến nhớ tới khuôn mặt mềm mại của Tỏa, khóe môi cong lên nụ cười ấm áp, cũng là lúc duy nhất có ý cười từ lúc vào cửa đến giờ: "Con của con và em ấy, không phải chắt của ông thì là gì?"

Ông Tiêu hoàn toàn cứng họng, không biết nên nói gì mới tốt. Vương Nhất Bác quay về rồi, còn sinh một đứa bé.

Lượng tin tức quá lớn, cũng quá công kích, ông có chút không tiêu thụ được.

Ngược lại là bà Tiêu bên cạnh ngồi không yên nữa: "Tiểu Chiến, còn đừng trách bà lắm lời, bà biết Vương Nhất Bác quay về con sẽ vui mừng, nhưng đã năm năm không gặp rồi, con làm sao biết đó có phải con của con không?"

Câu này vừa hỏi xong, ông Tiêu cũng tỉnh táo lại, phối hợp nói: "Đúng vậy, con làm sao biết, con đừng bị tình yêu làm mê muội đầu óc."

"Đứa bé đó năm nay hơn bốn tuổi, thời gian vừa khớp, hơn nữa vẻ ngoài cũng giống con bảy phần, nếu con không nhận nó, có lẽ không ai dám nhận." Anh không lo lắng vấn đề này chút nào: "Nếu ông không tin, có thể kêu người tới giám định ADN, chỉ là đến lúc đó làm tổn thương cảm tình của ông và chắt, ông đừng trách con không nhắc nhở."

Những lời này, trên đường tới anh đã muốn nói rồi, năm năm, ông Tiêu âm thầm lộ liễu nhét cho anh không ít đối tượng thích hợp kết hôn, anh đều không cho chút mặt mũi nào cự tuyệt, bây giờ Vương Nhất Bác cuối cùng quay về, anh không cần tìm cớ nữa, đơn giản là đứa bé có thể nắm chắc tim của ông Tiêu.

Rõ ràng, tính cách của Tiêu Chiến hai người già cũng đều biết, nếu không tin tưởng nắm chắc trăm phần trăm, anh sẽ không nói với họ những lời này. Vương Nhất Bác nếu thật sự mang về con của Tiêu Chiến, họ nên làm thế nào?

Ông Tiêu nhất thời trong lòng cảm xúc phức tạp, ông có chút sầu khổ, nhưng cũng không thể phủ nhận, lúc hai chữ 'cháu chắt' lướt qua trong đầu ông cũng rất vui mừng. Mấy người đang ngồi cảm xúc đều rất phức tạp, vừa vui mừng vừa âu lo, chỉ có tâm trạng Hoàng Khánh Vi là vô cùng khó chịu, Tiêu Chiến ngồi bên cạnh cô, cô là người nghe rõ nhất, cũng là người khó tin nhất.

Cô thế nào cũng không thể tiếp nhận, Tiêu Chiến đã có con rồi, hơn nữa đã hơn bốn tuổi rồi. Bốn năm trước, cô còn chưa biết anh, lúc đó, anh đã có con rồi.

Sau khi ăn xong cô chào tạm biệt Bà Tiêu để ra về, nhưng cô còn cố tình nói với bà: "Thực ra con rất thích Tiêu Chiến, nếu anh ấy bằng lòng, cho dù thật sự có con, con cũng không để ý, xã hội bây giờ, người đàn ông thành công như anh ấy, cho dù không chủ động làm gì, cũng sẽ có người khác sử dụng tâm cơ muốn đạt được, con biết, cũng hiểu."

Mấy câu của cô lại đem Vương Nhất Bác tính vào trong nhóm người "sử dụng tâm cơ", nhìn như vô ý, thực ra là âm thầm nhắc nhở đối phương Vương Nhất Bác cố tình giữ lại đứa bé, là có mục đích.

Trong lòng bà đương nhiên có tính toán, nhưng lúc này...không phải trường hợp nói những lời này.

"Con về trước đi, chuyện này nếu có thể, hi vọng con giữ bí mật giúp nhà họ Tiêu chúng ta, cho dù là vì con và Tiêu Chiến cũng tốt, truyền ra ngoài cũng không có lợi cho hai đứa." Dù sao là người ở nhà họ Tiêu, thời điểm mấu chốt vẫn biết bên nào nặng bên nào nhẹ.

Ông Tiêu gọi anh vào phòng làm việc. Giữa hai người cách một cái bàn, một người đứng một người ngồi, bầu không khí rõ ràng vô cùng căng thẳng, không để ý một chút là sẽ lau súng cướp cò.

"con nói đi, chuyện đứa trẻ rốt cuộc là thế nào?"

Dáng vẻ Tiêu Chiến vẫn thản nhiên nói: "Chuyện là như vậy đấy, con của con và Vương Nhất Bác đã hơn bốn tuổi, đứa nhỏ trông rất giống con."

"Ông hỏi con là cụ thể đã có chuyện gì xảy ra? con có con lúc nào, nó được sinh ra ở đâu, con nói rõ ràng tất cả cho ông nghe đi." Ông không nhịn được, cao giọng.

Tiêu Chiến nghe xong lại cười gượng: "Đứa trẻ được mang thai vào năm năm trước, lúc em ấy xảy ra chuyện. Vì đứa bé nên em ấy mới tính kế rời xa con, sinh con cho con ở nước Anh, đồng thời nuôi nó lớn lên. Những cái khác thì con không biết, ông có thể tự mình hỏi em ấy."

Ông Tiêu nghiêm túc nghe từng câu từng từ, cuối cùng nói ra một câu: "Đứa bé tên gì?"

"Vương Tỏa."

"Con trai à?"

"Vâng."

Ông Tiêu nghe vậy thì gật đầu: "Đó là một cái tên rất hay, nhưng... sao lại theo họ của nhà họ Vương chứ?"

"Khi em ấy sinh đứa trẻ này đã không muốn cho con biết, cho nên để nó theo họ em ấy. Vừa vặn ông cũng không cần lo lắng em ấy có chuẩn bị trước khi tới hay không, không phải là rất tốt sao?" Tiêu Chiến biết hai người sẽ suy nghĩ nhiều nên quyết định nói ra trước để chặn miệng bọn họ.

"Bất kể các con làm ba mẹ thế nào, nếu đứa trẻ là con con thì phải theo họ Tiêu nhà chúng ta, bằng không chẳng phải sẽ để cho người ta chê cười à!" Ông vẫn còn thiên về tư tưởng truyền thống, cảm thấy đứa trẻ cần phải theo họ của nhà ông.

Ông cũng không phải coi trọng con trai hay con gái, chỉ cần là con cháu nhà họ Tiêu bọn họ là đủ rồi. Tiêu Chiến lại cảm thấy lời này của ông rất nực cười, cho dù ông nói vậy chẳng khác nào tán thành sự tồn tại của đứa trẻ này, nhưng...

"Người ta tự mình sinh con, tự mình nuôi lớn, hộ khẩu cũng theo người ta, ông cho rằng chỉ cần một câu nói là có thể đổi họ lại cho đứa bé sao? Bản thân con cũng muốn đấy, nhưng Vương Nhất Bác chưa chắc đã đồng ý đâu."

"Cậu ta có gì mà không đồng ý chứ? Cậu ta có đứa trẻ và nhà họ Tiêu này, còn có thể chịu thiệt sao?"

"Ông cho rằng ai cũng muốn nhà họ Tiêu của ông chắc? em ấy sống một mình ở nước Anh cũng rất tốt. Cho dù không có con, em ấy cũng có thể kiếm tiền sống giàu sang, quyền lực cả đời này."

"con!" Ông bị anh chặn họng cho không nói được lời nào, tức giận vỗ xuống bàn: "con đúng là bị thắng nhóc kia mê hoặc rồi!"

"Đúng, con đúng là bị em ấy mê hoặc." Chuyện đến bây giờ, Tiêu Chiến cũng không phủ nhận nữa: "Năm năm trước con đã bị mê hoặc rồi, ông đâu phải là không biết."

"Được được được lắm, con giỏi lắm..." Ông hoàn toàn nghẹn lời, chỉ có thể trợn mắt nhìn, mãi một lúc sau mới tức giận nói: "con có giỏi thì xử lý ổn thỏa việc này đi, đừng để cho ông và bà con phải đi theo quản nữa. Năm nay con cũng ba mươi bảy tuổi rồi, con cho rằng mình còn có mấy lần năm năm để phí phạm như vậy nữa hả?"

Tiêu Chiến chỉ chờ những lời này của ông, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại lóe lên vẻ sắc bén: "Thật ra con cũng muốn yên ổn, chỉ cần một câu nói của ông, con sẽ lập tức ở cùng với Vương Nhất Bác."

Ông cố bình tĩnh lại hỏi anh một câu ba phải: "Không phải con nói con bằng lòng, người ta còn chưa chắc đã đồng ý à? Tới lúc này lại thành con nói là được sao?"

"Vậy ông cứ chờ mà xem con có thể giải quyết với hai ba con bọn họ không."

Tiêu Chiến nói xong câu đó, cũng không quan tâm xem tâm trạng ông thế nào, cười một cách khó hiểu: "con đi đây."

...
Cậu và Bồi Hâm cùng đi ăn cơm, hai người đã lâu không gặp tất nhiên có rất nhiều lời muốn nói. Nhưng vào lúc này, Vương Nhất Bác lại nhận được điện thoại của mẹ Vương.

"Tiểu Bác không xong rồi, mẹ không thấy thằng bé đâu cả"

Tay Vương Nhất Bác vốn đang cầm đũa, vừa nghe được những lời này thì lập tức đánh rơi đũa, cậu bối rối, qua vài giây mới có phần đờ đẫn xác nhận lại: "Mẹ, mẹ nói... gì cơ?"

"Thằng bé! Không thấy nó đâu cả. Mẹ vừa dẫn nó xuống tầng đi ra mua bánh nướng, đang trả tiền, vừa quay đầu đã không thấy nó đâu nữa. Bây giờ mẹ đang tìm ở dưới tầng, ba con cũng xuống đây rồi. Con nói xem phải làm sao bây giờ..."

Bồi Hâm đã thấy bóng người trước mặt lao ra ngoài. Cậu vội vàng đứng lên đuổi theo: "Tiểu bác! Tiểu Bác!"

Hai người chạy thẳng đến cửa trung tâm thương mại thì Bồi Hâm mới kéo cậu lại được: "Tiểu Bác, cậu bình tĩnh một chút đi!"

Lúc này, cậu làm sao bình tĩnh được, trong đầu chỉ còn lại lời mẹ Vương nói,: "Không thấy Tỏa đâu cả..."

"Tớ biết, tớ biết." Bồi Hâm vội vàng trấn an cậu: "Dì nói vừa mới không thấy, cũng chỉ mười mấy phút thôi. Chúng ta chạy tới đó trước, trên đường đi tớ sẽ bảo bạn xem video giám sát, cậu cũng suy nghĩ xem có người nào đáng ngờ không?"

Cậu quay ra xe, cũng thuận tiện gọi điện thoại báo cảnh sát, nhưng mới nói chưa được vài câu đã cãi ầm lên: "Cái gì gọi là không quá hai mươi bốn giờ thì không thể lập án? Đứa trẻ cũng chỉ có hơn bốn tuổi thôi, không phải là người trưởng thành, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, các người chịu trách nhiệm được sao?"

Nỗi khủng hoảng tới cực điểm lập tức dâng lên trong lòng cậu, cậu thậm chí không nhịn được mà bắt đầu run rẩy, ngay cả hít thở cũng bị động. Trong lòng cậu không ngừng nhắc lại, không ngừng tự nhủ, lúc này không tìm được con, cậu càng phải bình tĩnh. Vương Nhất Bác đột nhiên nhớ tới người đã hai ngày không xuất hiện trước mắt mình.

Có phải là anh không? Đây là lúc thà giết lầm mười nghìn chứ không thể bỏ qua một nghìn, cậu lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm số của Tiêu Chiến và gọi tới không hề do dự.

Đối phương rất nhanh đã nghe máy, giọng điệu trầm ổn: "Alo?"

"Không thấy Tỏa đâu cả." cậu dùng lời nói thẳng thắn nhất để nói cho anh biết tin tức này.

Bên kia điện thoại, trong một giây giọng nói và tiếng hít thở của anh chợt biến mất, một giây tiếp theo lại đột nhiên trở nên nặng nề, rõ ràng là tâm trạng đè nén gần như muốn bùng phát: "Chuyện xảy ra khi nào?"

Nghe được những lời này của anh, chút hy vọng cầu may cuối cùng của cậu cũng tan vỡ. Không phải là Tiêu Chiến, vậy sẽ là ai dẫn đứa trẻ đi chứ?

Vương Nhất Bác không tin chuyện này vô cớ xảy ra, nhất định là người cậu biết, hoặc quen biết cậu gây ra.

"Vừa rồi, đang ở dưới tầng nhà thì không thấy nữa. Mẹ em nói chớp mắt đã không thấy đâu, bây giờ mẹ em đang tìm cùng ba em..."

Tiêu Chiến nghe giọng nói run rẩy không thành âm điệu, biết trong lòng cậu bây giờ chắc chắn rất lo lắng, anh lại không phải vậy sao? Anh vừa cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, vừa cố trấn an cậu: "Em đừng hoảng hốt, không thấy con thì em càng phải bình tĩnh, bây giờ anh sẽ chạy tới đó ngay. Mới mới mất tích như thế không thể xảy ra chuyện gì đâu. Em tin anh đi, đây là Bắc Kinh, không ai có thể tổn thương con trai anh ngay trước mắt anh được."

Từng lời nói của anh đầy khí phách, hùng hồn mạnh mẽ. Cậu nghe thấy, lo lắng trong lòng cuối cùng cũng giảm bớt: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Vừa rồi Tiểu Hâm cũng báo cảnh sát, cảnh sát nói không có cách nào lập án."

"Anh sẽ tìm người qua điều tra, em cứ đi gặp bác trai bác gái trước đi." Tiêu Chiến nói xong lại sợ cậu thiếu kiên nhẫn, không nhịn được dặn tiếp: "Em ở đó đừng đi lung tung, chờ anh qua."

"Được." Cậu nhắm mắt lại, giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu tí tách rơi xuống đầu gối: "... Anh tới nhanh đi."

Mi tâm của Tiêu Chiến nhíu chặt, lo lắng cho sự an toàn của Tỏa lại vô cùng đau lòng cho cậu, trong lòng trở nên hung ác muốn chém kẻ mang con đi ra thành nghìn mảnh: "Được."

...

Tiêu Chiến nhìn hoàn cảnh xung quanh một lượt, mặc dù trong lòng đau khổ như ở trên chảo dầu, vẫn cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại: "Lúc trước không thấy thằng bé ở đâu?"

"Là ở bên đó." Mẹ Vương chỉ vào cửa hàng bánh nướng phía sau, lại mở ở ngay tầng một khu căn hộ, khu căn hộ của bọn họ chỉ là tòa nhà bình thường, đã nhiều năm, có vài nhà bán đồ ăn sáng hoặc buôn bán vặt khác ở dưới tầng một.

Tiêu Chiến nhíu mày, đứa trẻ ở khoảng cách gần như vậy sẽ không đi lạc được, đám buôn người cũng không có khả năng vào khu căn hộ trộm trẻ con. Nhất định là có người để mắt tới mới muốn dẫn đứa trẻ đi.

Tiêu Chiến nghiêng người lấy điện thoại di động ra gọi cho Cục trưởng Cục cảnh sát, giọng điệu uy nghiêm đáng sợ: "Con trai tôi bị mất tích, làm phiền cục trưởng Trương phái người qua điều tra."

Anh vừa dứt lời, không chỉ Bồi Hâm, ngay cả ba mẹ Vương cũng không nhịn được liếc nhìn anh. Ba từ 'con trai tôi' từ trong miệng anh nói ra khiến người ta hơi sốc. Nhưng vào giờ phút này, ai có thể nói gì? Tỏa thật sự là con trai anh, mà bởi vì không thấy đứa trẻ, anh cũng đỏ cả mắt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top