Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 115

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến dẫn bánh bao nhỏ đến tiệm điểm tâm sáng nổi tiếng nhất thành phố, các món ăn rất phong phú, anh khá thích ăn bữa sáng ở đây, thỉnh thoảng thức dậy cũng sẽ bảo trợ lý đóng gói một phần đưa đến công ty. Xe chạy vững vàng, trong xe rất yên tĩnh, ai cũng không nói chuyện, lại không khiến người ta cảm thấy xấu hổ, có một loại không khí ấm áp nhàn nhạt đang lan tràn.

Tiêu Chiến đỗ xe xong, không nói nhiều lời đi sang phía con, đỡ thằng bé xuống, đợi cậu nhóc đứng vững xong lại không vội vã buông tay, mà vô cùng tự nhiên nắm cánh tay nhỏ hồng hào của thằng bé, trong lòng vô cùng kích động, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

Trên đường tới, anh đã nói trước với ông chủ quán ăn để lại một phòng cho bọn họ, đi vào lên lầu hai, vừa ngồi xuống đã có nhân viên phục vụ đưa thực đơn tới.

Tiêu Chiến không xem, quay đầu hỏi Tỏa: "Có muốn ăn gì không?"

Tỏa liếc mắt nhìn thực đơn, mất tự nhiên hít hít mũi: "Xem không hiểu."

Từ bé đứa bé đã lớn lên ở Anh, tất cả tiếng mẹ đẻ đều do Vương Nhất Bác dạy, nhưng dù sao cũng còn nhỏ tuổi, rất nhiều chữ phía trên đứa nhỏ đều không biết.

Tiêu Chiến mới chợt nhớ ra, chưa từng sống chung với con dù sao cũng không tỉ mỉ, hơi buồn rầu vì mình sơ ý, vội vàng hỏi lại: "Tỏa nhi con có thể ăn ngọt hay mặn?"

"Ngọt ạ."

Tiêu Chiến gọi một phần cháo hải sản, lại gọi một phần phở, một phần mì, tầm mắt rơi xuống món ăn vặt ở góc dưới bên phải, sủi cảo tôm, bánh bao kim sa, bánh bao xá xíu, bánh hoa quế, cá viên cà ri.... Cả một màu đều là món Vương Nhất Bác thích, anh còn nhớ năm đó hai người đến ăn cơm, người kia đã ăn bao nhiêu lồng hấp. Nghĩ đến những điều này, ánh mắt anh vô thức trở nên dịu dàng, gọi hết tất cả các món cậu thích ăn, cũng không quan tâm cậu hoàn toàn không có ở đây.

Tiêu Chiến cầm lấy ly trước mặt cậu nhóc, rót một ly nước ấm đưa cho nó: " con uống nước."

Lúc trước ra ngoài vẫn nhìn thấy có người mang theo bình nước của trẻ con, trong ấn tượng hình như con không thể ngừng uống nước. Vốn trước khi ra ngoài Tỏa đã uống rồi, nên không khát, nhưng bé chần chừ một lát, vẫn rất nể mặt bưng lên uống hơn một nửa.

"Đợi ăn sáng con xong muốn làm gì?" Tiêu Chiến dịu dàng hỏi, không còn dáng vẻ kiêu ngạo trước mặt người ngoài nữa.

Tỏa buông ly xuống ngẫm nghĩ: "con muốn xem phim điện ảnh."

"Xem phim điện ảnh?"

"Vâng!" Cậu nhóc gật đầu: "Lúc trước ba nuôi nói có một bộ phim hoạt hình rất hay, chúng con vốn đã hẹn đi cùng, đáng tiếc sau đó con không ở đó nữa rồi."

Nói đến những điều này, vẻ mặt Tỏa không nhịn được hơi mất mát, cảm thấy rất đáng tiếc.

Tiêu Chiến nhíu mày: "Ba nuôi?"

Tỏa đắc chí: "Đúng vậy, là chú Hâm nha, chú ấy và ba nhỏ của con là bạn rất tốt, cho nên con gọi chú ấy là ba nuôi, ba nói ba nuôi đối xử với con rất tốt."

Tiêu Chiến nhếch khóe môi, nằm trong dự đoán, sao khi nãy không nghĩ ra được nhỉ, với quan hệ của Vương Nhất Bác và Bồi Hâm, đúng là có thể để con gọi một tiếng ba nuôi.

"Vậy con muốn gặp các bạn tốt của b... chú không?" Suýt chút nữa Tiêu Chiến đã nói ra chữ ba, nhưng nói đến một nửa thì dừng lại.

Thật sự trong lòng đã suy nghĩ rất nhiều lần, nên vô thức nói ra miệng.

Thật ra Tỏa cũng hơi tò mò, dù sao lúc trước bé thật sự sống quá khô khan quá lạnh nhạt, ngoài Vương Nhất Bác và Lưu Hải Khoan thì không có ai chơi với bé, khó khăn lắm mới có một cơ hội như vậy, bé rất động lòng.

Nhưng bé sợ chú khác sẽ không tốt với mình, bé đều chưa từng gặp, cũng không quen bọn họ. Nhìn ra sự băn khoăn của thằng bé, Tiêu Chiến nâng tay gõ nhẹ lên đầu nhóc: "con yên tâm, chú dẫn con đi, không ai dám bắt nạt con đâu, chúng ta cùng nhau đi xem phim điện ảnh."

Nhắc tới phim điện ảnh, rõ ràng thằng bé phấn chấn hơn nhiều: "Thật sao ạ?"

"Ừm, thật đấy."

Tỏa cúi đầu hai tay tự xuýt xoa ngón tay, vẫn không nhịn được chút mong muốn trong lòng: "Vậy, vậy được thôi, chúng ta đi cùng nhau."

Nguyện vọng được thỏa mãn, Tiêu Chiến hài lòng cười khẽ, làm ăn buôn bán hơn mấy chục nghìn tỷ cũng không khiến tâm trạng anh sục sôi như bây giờ.

Một lát sau từng món ăn tinh tế được đưa lên bàn, mùi thơm tràn ngập phòng, suy cho cùng là đầu bếp tự ra tay, sắc hương vị đều không hề tầm thường.

Lần đầu tiên cậu nhóc gặp được món ăn như vậy, mắt cứ nhìn chằm chằm, Tiêu Chiến gắp một viên sủi cảo tôm để vào đĩa bé, nhìn thằng bé tự mình ngoan ngoãn cầm đũa gắp lên cho vào miệng, còn biết nóng mà thổi thổi, không cần anh thúc giục cũng không cần dỗ dành, tự mình cũng có thể ăn no bụng, ngoan ngoãn còn bớt khiến người ta phải lo lắng.

Tiêu Chiến cứ nhìn, trong lòng vô cùng yêu thích, ông trời đối xử với anh không tệ, để kiếp này anh gặp được một người như thế, sau khi anh phạm lỗi còn sẵn lòng sinh con rồi dạy dỗ cho anh, là phúc phận bao nhiêu người muốn mà không được chứ. Hình như chú ý đến ánh mắt của anh, nhóc hơi khó hiểu ngẩng đầu nhìn qua, Tiêu Chiến cũng sợ con nhìn ra cảm xúc nơi đáy mắt, vội vàng dời mắt đi, lại không ngừng cẩn thận gắp thức ăn cho nó.

Tỏa nhi vừa ăn xong cái này, lại được anh gắp tới cái khác, từ đầu đến cuối chưa dừng lại, bản thân anh thì không ăn quá nhiều, cả quá trình chỉ lo nhìn bé.

Đứa nhỏ không nhịn được nhắc nhở: "Chú cũng ăn đi, con tự biết gắp."

Anh biết những lời này của thằng bé đều không có ý nghĩa sâu xa gì, nhưng sau khi nghe thấy vẫn lặng lẽ đỏ mắt. Nói thế nào cũng đã ba mươi bảy tuổi rồi, mưa gió thế nào chưa từng trải qua chứ, nhưng khi gặp chuyện của Vương Nhất Bác và đứa nhỏ đều cứ mãi xúc động, một câu nói cũng có thể khiến anh chịu thua, giống một thằng nhóc khác người mới hai mươi tuổi.

Nhưng vậy thì sao chứ? Anh có con trai, con của anh còn quan tâm anh, anh vui vẻ đấy kích động đấy. Một bữa cơm xem như hòa thuận, Tỏa cố hết sức ăn từng món, nhưng anh gọi quá nhiều, cuối cùng còn dư lại không ít.

Nhìn đồ ăn vặt rực rỡ muôn màu, còn có nhiều món chỉ ăn một chút, Tỏa nhi chọc chọc người Tiêu Chiến: "Chú."

"Sao thế?"

"Dư nhiều quá, chúng ta đóng gói đi." Tỏa chỉ bữa sáng trên bàn, chớp đôi mắt to ngây thơ.

"Đóng gói?"

Nghe thấy hai chữ như thế, Tiêu Chiến hơi bất ngờ, một đứa trẻ con ra ngoài ăn cơm biết đóng gói mang về?

Nhưng chỉ chốc lát trong lòng anh trở nên hơi khó chịu, trẻ con bây giờ chưa nói tới khoe khoang lãng phí, đứa nào cũng được cha mẹ nâng trong lòng bàn tay, ra ngoài chỉ cần muốn cái gì cha mẹ đều sẽ chiều theo, có mấy đứa sau khi ăn cơm xong còn biết đóng gói mang về chứ?

Anh không khỏi đau lòng: "Đây là ba nhỏ dạy con sao?"

Tỏa ngẫm nghĩ, lắc đầu: "ba nhỏ không dạy con, nhưng con từng thấy ba làm thế, buổi tối ba nhỏ ăn, nhưng con cảm thấy rất ngon, bỏ đi quá lãng phí."

Nghe con nói anh lại xúc động, có lẻ thời điểm đó cậu ở bên kia có chút khó khăn. Hiện tại con trai anh khỏi phải so sánh với ai, cho dù đưa mắt nhìn cả thành phố này cũng là một người có địa vị nhất, nhưng bây giờ còn giản dị hơn những con khác rất nhiều. đứa nhỏ hiểu chuyện như thế khiến anh áy náy lại tự trách, từ lúc sinh ra đến giờ, quá trình bé lớn dần từng chút một anh đều không tham gia vào, thời gian không thể quay ngược lại, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ rồi.

Tiêu Chiến nâng tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: "Những thứ này nguội rồi sẽ không ngon, cũng không tốt cho sức khỏe, nếu thích, lần sau chú lại dẫn con đến, được không?"

Tỏa nhi cũng không kiên trì lắm, nghe anh nói thế thì thôi: "Vậy được rồi."

Yết hầu Tiêu Chiến trượt lên xuống mấy cái, kiềm chế nỗi chua xót đang dâng lên: "Lần sau chú dẫn con và ba nhỏ cùng đến đây."

"Vậy chú phải hỏi ba nhỏ của con nha, chưa chắc ba con sẽ đến đâu."

Một cao một thấp, một lớn một nhỏ, người đàn ông chín chắn tuấn tú, con cũng trắng trẻo, anh tuấn, hai cha con vừa bước ra khỏi cửa đã thu hút vô số ánh nhìn. Trước giờ Tỏa đều hâm mộ nhìn bạn nhỏ khác như vậy, lần này cảm nhận được ánh mắt người khác hâm mộ nhìn mình, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đáy lòng xuất hiện cảm giác kiêu ngạo không tên.

Giống như có một người "ba lớn" như Tiêu Chiến, không phải chuyện quá tồi tệ. Sau khi lên xe, anh cài dây an toàn cho con trai, đạp lên chân ga, xe thể thao chói mắt vang lên tiếng khởi động "Ring ring".

Xe rời đi, anh thông qua bluetooth của xe, lần lượt gọi điện thoại cho đám bạn của mình. Vừa nghe thấy xem phim điện ảnh, mấy người kia đều từ chối, nhưng sau đó nghe thấy anh dẫn con trai theo thì đều thay đổi sắc mặt, liên tục đồng ý, đặc biệt là Vu Bân, lập tức cầm chìa khóa xe ra ngoài.

Lúc Tiêu Chiến chở cậu nhóc đến rạp chiếu phim, người phụ trách rạp chiếu đã lấy ra một phòng chiếu VIP, mở cửa đã nhìn thấy ba người đàn ông cao lớn ngồi trong một góc ở phòng nghỉ, anh đi vào đều không hẹn mà cùng nhìn qua, một giây sau chuyển hướng sang đứa nhỏ ở bên cạnh.

Lúc nhìn thấy cậu nhóc, ba người đều sửng sốt. Cái này... con mẹ nó thật giống quá! Đúng là khắc ra từ một khuôn với Tiêu Chiến.

Uông Trác Thành lấy lại tinh thần trước, chạy chậm đến trước thằng bé, nuốt một ngụm nước miệng: "con, con con con là con... ui da!"

Chữ "trai của Tiêu Chiến" còn chưa nói ra miệng, đã bị Vu Bân ném gối ôm trên sofa lên đầu.

Trác Thành uất ức quay đầu lại: "Vu Bân, cậu đánh tôi làm gì?"

Vu Bân tức giận đến muốn lệch mũi, đi qua dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe thấy khiển trách: "Con trai cái đầu cậu! Tiêu Chiến còn chưa được nhận lại thằng bé đâu"

Lúc này Trác Thành mới bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng gật đầu: "Xem đầu óc của tôi này, trách tôi trách tôi!'

"Được rồi, hai người đừng ríu ra ríu rít nữa, dọa thằng bé sợ bây giờ."

Đều là mấy tên đàn ông lớn tuổi chưa kết hôn, càng khỏi nói tới con cái gì, lúc này nhìn thấy một "Tiêu Chiến nhỏ", thật đúng là kích động không chịu được.

Vương Tỏa nhìn mấy chú chân dài trước mặt, đều cùng một kiểu với Tiêu Chiến, rất cao lớn, cũng rất có khí thế, không giống với những người lớn bé tiếp xúc mọi khi lắm. Nhưng thằng bé hoàn toàn không bị dọa sợ, mà còn bình tĩnh nhìn đám người, mím môi lại nhanh chóng buông ra, giòn giã gọi một tiếng: "Chào mấy chú."

"Mẹ nó ơi!" Trác Thành vô thức chửi tục, sau khi chửi xong lại che miệng mình: "Xem tôi này, con mẹ nó lại nói bậy rồi!"

"Cậu vẫn nên câm miệng đi."

Trác Thành không nói nhiều lời nâng tay tát lên miệng mình hai cái: "... Tôi kích động quá."

Đứa nhỏ nhìn hành động của mấy người lớn, tuy không hiểu lắm bọn họ đang nói gì, nhưng biết là vì mình, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trác Thành, nói một câu tiếng Anh: "You are the most handsome man I have ever seen."

Trác Thành trợn to mắt, nâng tay chỉ vào mình: "Nghe thấy không, nghe thấy chứ? Đứa nhỏ nói tôi là người đàn ông đẹp trai nhất nó từng gặp đó, haha"

Vu Bân cong môi: "nhóc, hôm nào đến bệnh viện của chú kiểm tra thị lực đi."

Tỏa nhún vai: "ba con từng dẫn con đi kiểm tra rồi, thị lực của con rất tốt."

Tiêu Chiến không nhịn được cong môi, cảnh những người này gặp mặt thằng bé còn thú vị hơn trong tưởng tượng của anh nhiều, anh ngồi xổm xuống, một tay đưa qua chân, một tay đỡ lưng cậu nhóc, dễ dàng ôm cậu nhóc lên, lần lượt giới thiệu với bé; "Đây là chú Trịnh, đồng nghiệp với ba con, làm nghề pháp luật, đây là chú Vu, mở bệnh viện, đây là chú Uông..."

Tỏa ghi nhớ hết vào lòng, không có bao nhiêu tuổi, nhưng đôi mắt kia lại tràn đầy sự thông minh không hợp với độ tuổi, không phải kiểu khôn vặt khiến người ta chán ghét, mà là sự bình tĩnh và lạnh nhạt.

Vu Bân không nhịn được nhỏ giọng nói bên tai Tiêu Chiến: "Chiến, đưa nhỏ rất giống cậu, không chỉ giống khuôn mặt, ngay cả thần thái cũng giống luôn."

Tiêu Chiến cười cười không nói chuyện, nhưng trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo, con anh đương nhiên giống anh, hổ phụ sinh hổ tử mà.

"Đúng rồi, nói xem phim điện ảnh mà, chúng ta xem phim gì?" Trác Thành cầm một túi bỏng ngô từ trên bàn đưa cho bé: "Bỏng ngô vị dâu tây, con nếm thử đi."

Đứa nhỏ lễ phép nói: "Cảm ơn chú."

"Không có việc gì không có việc gì."

Tiêu Chiến thả bé xuống đất, hỏi: "con muốn xem phim nào?"

Tỏa không chút suy nghĩ đã nói: "Hành trình nguy hiểm của heo Peppa."

Bốn người đàn ông có mặt đều đầy dấu chấm hỏi, thằng bé mới nói cái gì? Heo Peppa? Hành trình nguy hiểm? Đây là cái gì vậy? Thật đúng là mới nghe lần đầu, mới nghe lần đầu.

Mí mắt Tiêu Chiến giật giật, có loại dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn vô cùng dịu dàng hỏi lại một lần: "Hành trình nguy hiểm cái gì cơ?"

"Heo nhỏ Peppa." Vẻ mặt Tỏa nhi như chuyện đương nhiên, chống lại ánh mắt của Tiêu Chiến đột nhiên hơi khinh bỉ: "Không phải là chú không biết đấy chứ?"

Tiêu Chiến lắc đầu: "Sao thế được, chú chắc chắn biết."

Vào lúc này, không biết cũng phải nói biết, nếu không thể diện của anh bị ném đi đâu chứ?

Nhưng mà anh không ngờ, Tỏa lại lạnh lùng hỏi: "Em trai của heo nhỏ Peppa tên là gì?"

Đột nhiên bị vả mặt, người đàn ông nhiều tuổi đổ mồ hôi. Ngay cả Peppa anh cũng không biết là cái thứ quỷ gì chứ nói gì đến em trai nó. Có điều anh vẫn nói mò: "Hình như tên là Nhật Duy thì phải?"

"Không đúng." Nụ cười trên mặt đưa nhỏ đã không còn, vẻ mặt đầy vẻ ghét bỏ sự "không biết" của anh.

Bên kia, Trác Thành nhanh chóng dùng điện thoại di động của mình tìm kiếm. Nhìn màn hình đang xoay tròn, lần đầu tiên anh ta cảm thấy gấp gáp như vậy. Nhưng cũng may là đã tìm ra, lập tức đáp lại: "Tên là Pop!"

Nói xong, anh ta lập tức buông điện thoại xuống, sợ sẽ bị phát hiện.

"Đúng." Đứa nhỏ giống như đã tìm được đồng bọn, ánh mắt nhìn Trác Thành hơi nhảy nhót: "Chú cũng xem rồi sao?"

"Đúng vậy, chú rất thích heo nhỏ Peppa." Thực ra Trác Thành cũng đâu có xem, anh ta bận đến mức thời gian mở TV cũng không có, anh ta chỉ nghe nói qua mà thôi, nhưng vẻ mặt lại rất vô liêm sỉ: "Chú là người hiểu biết đấy."

Vu Bân không nhìn nổi nữa, chọc chọc sau lưng anh ta: "Không khác lắm đâu."

"Chẳng lẽ cậu thực sự chuẩn bị đi xem phim hoạt hình à?"

Tiêu Chiến không hề xấu hổ gật đầu: "Con tôi muốn xem thì tôi đi cùng nó."

Vu Bân trán đổ mồ hôi, những người đàn ông hơn ba mươi tuổi lại bỏ một đống công việc sang bên để chạy đi xem phim hoạt hình. Nếu nói chuyện này ra, đừng nói người khác không tin, ngay cả bản thân anh cũng không tin được.

Nhưng mà có thể làm gì được, đến thì cũng đến rồi, nhìn anh em nhà mình vẻ mặt kiêu ngạo vui vẻ đi cùng con trai, anh ta đi theo. Vì vậy, bốn người đàn ông dẫn theo một cái bánh bao nhỏ đi vào phòng chiếu VIP. Ghế trong phòng chiếu VIP không giống như ghế thường, đó là ghế sofa một người, có thể điều chỉnh góc độ, ngồi lâu sẽ không khó chịu.

Tiêu Chiến vốn không có tâm trạng xem phim, mà cố ý chỉnh ghế thấp xuống, từ phía sau len lén nhìn Tỏa nhi vừa ăn bỏng ngô vừa xem phim.

Ánh sáng lờ mờ chiếu lên mặt đứa trẻ, anh có thể thấy niềm hạnh phúc lóe lên trong đôi mắt ngây thơ kia. Chỉ cần con vui vẻ, anh đã thỏa mãn rồi. Đừng nói là ngồi xem một bộ phim không mấy hứng thú, có xem mười tập cũng được. Anh ích kĩ nghĩ, nếu thời gian bộ phim kéo dài càng lâu càng tốt, ngay cả khi anh không làm gì cả, chỉ cần lặng lẽ ở bên cạnh đứa bé, với anh đó cũng là một loại yêu cầu xa xỉ rồi.

Bộ phim vẫn đang chiếu bình thường. Mỗi lần đến một cảnh phim thú vị, đứa nhỏ đều sẽ cười rộ lên. Tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng lại có thể khiến người khác cảm thấy vui vẻ. Mắt thấy bộ phim sắp kết thúc, trong lòng Tiêu Chiến đang suy nghĩ xem lát nữa nên làm gì thì chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra.

Chỉ trông thấy đứa bé đặt bỏng ngô trên tay sang một bên, đột nhiên khom người ôm bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhăn lại, dáng vẻ rất khó chịu.

Tiêu Chiến tinh ý nhận ra thằng bé đang khó chịu, lông mày lập tức nhíu lại: "Sao thế, khó chịu chỗ nào thì nói cho chú."

"Bụng, con đau bụng..." Thằng bé đau đến mức nói ra hơi khó khăn.

"Đột nhiên đau sao?"

"Vâng."

Tiêu Chiến vội vã kêu nhân viên dừng bộ phim, mở đèn lên. Khuôn mặt bé hơi tái nhợt. Rốt cuộc thì anh cũng chỉ là một vú em mới chưa có kinh nghiệm, chân tay anh hơi luống cuống: "Đau chỗ nào, nói cho chú biết."

"Ở đây." Tỏa chỉ chỉ dạ dày của mình, đau đớn hít vào.

Vu Bân thấy tình hình bất thường, đi đến bên cạnh bé, đưa tay ấn lên một vị trí, lập tức nghe được tiếng kêu lên, anh ta chưa kịp làm ra động tác tiếp theo đã bị Tiêu Chiến ngăn lại.

"Nó đang rất đau, cậu đừng có ấn."

Vu Bân biết anh quan tâm quá sẽ bị rối loạn, nhịn xuống mà giải thích: "Tôi đang kiểm tra bước đầu cho nó."

"Đổi cách khác đi."

Vu Bân thấy dáng vẻ đau lòng không thôi của anh thì cũng không làm gì nữa, chỉ dặn dò đứa nhỏ: "Tỏa ngoan, hít thở chậm rãi, từng chút từng chút một, bây giờ chú dẫn con đến bệnh viện."

Có Vu Bân ở đây, đương nhiên là không cần xếp hàng, kết quả lấy máu xét nghiệm cũng có ngay tại chỗ. Không có vấn đề gì cả, chỉ là do buổi sáng ăn quá nhiều, hơn nữa lại còn ăn nhiều bỏng ngô như vậy, dạ dày tiêu hóa không kịp, nên hơi co giật.

Vu Bân kê đơn thuốc tiêu hóa và tiêm cho thằng bé một mũi thuốc dưỡng dạ dày, cũng coi như không việc gì. Nhìn kim tiêm lạnh như băng cắm vào cánh tay nhỏ bé trắng nõn của thằng bé, Tiêu Chiến không đành lòng mở mắt nhìn, trong lòng phập phồng khó chịu.

Trác Thành nhìn đứa bé nằm trên giường bệnh, hơi áy náy: "Là tại chú, chú không nên cho con ăn bỏng ngô."

Tỏa đang đắp chăn, lắc đầu: "Là do con tham ăn, ba nhỏ đã dặn con phải ăn ít rồi."

Vu Bân nhìn mấy người đang đứng một bên: "Mấy người đi về trước đi, ở đây có tôi và Chiến rồi, đừng lo lắng."

Trác Thành dặn dò mấy câu rồi ra về, trong phòng bệnh an tĩnh chỉ còn lại ba người. Vu Bân vỗ vỗ vai anh, thì thầm vào tai: "Cậu có muốn thông báo cho Vương Nhất Bác một tiếng không?"

Dù sao cậu cũng là ba của thằng bé, bây giờ Tỏa bị ốm, không nói cho cậu thì cũng không được. Nếu sau đó cậu từ miệng thằng bé mới biết thì việc này lại mang ý nghĩa khác rồi.

Nghĩ đến Vương Nhất Bác, trong lòng Tiêu Chiến hơi bối rối: "Bây giờ tôi mà nói, em ấy đến phỏng chừng sẽ giết chết tôi."

"Không đến mức đấy đâu, cũng không phải là bệnh nặng gì." Vu Bân quan tâm đến hai người đã thành thói quen, chậm rãi khuyên bảo anh: "Cậu chủ động nói vẫn tốt hơn là em ấy biết tin một cách bị động, nếu không được thì tôi nói với em ấy mấy câu, giúp em ấy bình tĩnh."

Tuy rằng Tiêu Chiến không muốn cho cậu biết, nhưng anh cũng biết là không tránh được. Suy cho cùng cậu cũng sẽ phát hiện ra, như thế còn gây hiểu lầm hơn nữa, thực sự chẳng thà làm như lời Vu Bân nói.

Mới bên cạnh đứa nhỏ một ngày đã vào bệnh viện, Tiêu Chiến cảm thấy vô cùng thất bại. Anh lấy điện thoại di động ra, tìm được dãy số quen thuộc, nhìn cả nửa phút mới gọi đi.

Anh hơi xoay người, trên mặt hiện lên chút chán nản, mãi đến khi điện thoại được kết nối, đầu bên kia truyền đến giọng nói vội vàng chất: "Tiêu Chiến anh đưa thằng bé đi đâu rồi?"

Tiêu Chiến liếm liếm đôi môi khô khốc, không để ý đến tiếng kêu gào của cậu, giọng nói trầm thấp của anh hơi bất an: "Bây giờ em đang ở đâu?"

"Em đang đi tìm con!" Tay cầm điện thoại của Vương Nhất Bác đang run rẩy: "Rốt cuộc anh đưa con đi...."

"Bọn anh đang ở bệnh viện." Tiêu Chiến ngắt lời cậu, lời ít ý nhiều, khiến cậu nghe thấy mà trái tim run lên bần bật.

Câu "Anh giấu con ở đâu rồi?" Cậu còn chưa kịp kêu lên đã bị dọa ngược lại.

Bệnh viện? Sao bọn họ lại ở bệnh viện? Điều này khiến người ta quá dễ dàng nghĩ đến chuyện không hay. Vừa nghĩ đến việc có thể con mình đã xảy ra chuyện, Vương Nhất Bác thoáng chốc luống cuống, sức lực trên tay như bị rút hết, suýt nữa đã đánh rơi điện thoại di động xuống đất, giọng cậu tắc nghẹn: "Tỏa, Tỏa... Tỏa bị làm sao rồi?"

"Con không việc gì, chỉ hơi bị đầy bụng, Vu Bân vừa truyền dịch cho nó rồi." Tiêu Chiến giải thích trông có vẻ bình tĩnh.

Vương Nhất Bác không thấy con, cũng không biết tình hình thế nào. Nghĩ đến việc anh tự ý đưa con đi, lại không chăm sóc tốt cho nó, cơn tức giận nhất thời lan từ bàn chân lên đỉnh đầu. Cậu cố gắng kìm nén nỗi lo lắng và sự tức giận, cắn chặt răng hàm, liên tục hít sâu để kiềm chế lại.

"Anh nói cho em số phòng bệnh, bây giờ em đến đó."

Tiêu Chiến chần chừ một chút, nhưng cuối cùng vẫn báo số phòng bệnh cho cậu. Cậu không dám trêu chọc anh vào lúc này, rất sợ người này lại mang con đi mà không nói lời nào. Cậu bàn bạc đầy thiện ý với anh: "Anh ở yên đó trông chừng con, chờ em đến rồi nói tiếp."

Đôi mắt hẹp dài của Tiêu Chiến chậm rãi khép lại, trả lời bằng giọng mũi: "Ừ."

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Chiến đi đến bên cạnh giường bệnh, nói chuyện Vương Nhất Bắc sắp tới cho thằng bé. Trên khuôn mặt Tỏa hiện lên một nụ cười: "Vậy chờ ba nhỏ của con đến rồi lại ngủ."

Tiêu Chiến đau lòng nhìn cánh tay nhỏ bé cắm kim truyền dịch của thằng bé: "Ngủ đi, ba con tới chú sẽ gọi con."

"Không sao, con có thể đợi được."

Nghe thằng bé nói như vậy, trong lòng anh càng khó chịu, áy náy xen lẫn với ảo não, giày vò trái tim người cha của anh: "Chú không biết phần cơm của con là bao nhiêu, lần sau nhất định chú sẽ chú ý."

Đứa nhỏ ngẩng đầu lên nhìn anh đứng bên cạnh giường, đôi mắt to chớp chớp, con ngươi đen láy không nhúc nhích nhìn anh chăm chú, hơi khó hiểu: "Chú, con chỉ ăn hơi nhiều chút thôi, chú không cần lo lắng như vậy."

Tiêu Chiến nắm chặt bàn tay nhỏ bé không cắm kim tiêm của thằng bé, đôi mắt đen dán chặt vào nó: "Chú thương con."

Loại đau lòng này, những thứ khác hoàn toàn không thể so sánh được, nó giống như gãy chỗ xương liền gân, chỉ có quan hệ máu thịt mới có thể cảm nhận được. Nếu có thể, anh tình nguyện đau thay thằng bé. Đứa nhỏ nghiêm túc cẩn thận nhìn Tiêu Chiến chăm chú. Tuy rằng dạ dày hơi khó chịu, nhưng trong lòng nó rất vui. Nhóc có thể nhìn ra được sự quan tâm và căng thẳng của Tiêu Chiến. Trước kia, mỗi lần mình bị bệnh ba nhỏ cũng đều như thế. Tình cảm này nhóc có thể cảm nhận được.

Nhưng nguyên nhân như thế lại càng khó mà hiểu được. Tại sao năm năm qua chú chưa chịu xuất hiện?

Thằng bé bối rối, buột miệng nói ra lời trẻ con: "Chú, chú thích con sao?"

Câu hỏi đột ngột của thằng bé khiến Tiêu Chiến hơi sửng sốt. Ánh mắt anh chống lại đôi mắt to tròn lấp lánh của thằng bé, trái tim đập thình thịch, trả lời không cần suy nghĩ: "Thích, rất thích."

"Thật không?"

"Chú không lừa con."

Nhận được câu trả lời khẳng định, đầu thằng bé từ từ rũ xuống, không biết đang suy nghĩ gì, mãi nửa phút sau mới chậm rãi nói: "....Vậy tại sao từ trước đến giờ chú không đi tìm con và ba nhỏ?"

Vấn đề này đã khiến thằng bé bối rối rất lâu. Từ khi biết Tiêu Chiến là ba lớn của mình, thằng bé luôn luôn suy nghĩ, nhưng mà thế giới của người lớn thực sự quá phức tạp, nó không hiểu được.

Nếu như thích mình, tại sao lại không gặp mình? Thích một người không phải là nên đối xử tốt với người đó, giống như ba mẹ của những bạn khác, mỗi ngày đều ở bên cạnh các bạn ấy sao?

Thằng bé thực sự rất muốn biết. Tiêu Chiến nghe giọng nói non nớt đầy tủi thân của thằng bé, trái tim như bị ai siết chặt, vừa đau vừa nhói. Anh khẽ nắm lấy tay thằng bé, ánh mắt tràn đầy dịu dàng: "Chú không phải không muốn đi tìm con, chú không biết con và ba nhỏ của con ở đâu, nếu chú biết, nhất định chú sẽ đi tìm."

Thằng bé nhíu mày, nhẹ nhàng hỏi anh: "Tại sao chú lại không biết? Những bạn khác từ khi sinh ra đều được ở cùng với ba rồi."

Những lời này khiến trái tim Tiêu Chiến chua xót như bị xối nước lạnh. Anh im lặng thở dài, cố gắng giải thích đơn giản cho thằng bé: "Năm đó lúc mang thai con, chú cũng không biết. Sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ba con mang theo con đến Anh, chú cũng không biết. Chú tưởng rằng hai người đã không còn trên đời này nữa, không ngờ hai người lại sống ở Anh."

Đứa nhỏ lắng nghe vô cùng nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng rất nghiêm túc: "Cho nên chú vốn không biết mình có con sao?"

"Ừ." Trong lòng Tiêu Chiến vui mừng cười cười: "Chú không biết."

Lần này, thằng bé không nói gì. Cho đến tận bây giờ, ấn tượng của thằng bé về ba lớn của mình đều là một khoảng trống rỗng, bây giờ đột nhiên trở thành hiện thực, sau khi nghe xong nguyên nhân, đưa nhỏ hơi mờ mịt. Hình như đứa nhỏ đã hiểu được tại sao Tiêu Chiến lại vẫn luôn không xuất hiện, nhưng lại không hiểu tại sao chỉ có một mình mình như thế, còn những bạn bè khác thì không.

Thằng bé không hề so sánh với ai, nó chỉ không hiểu mà thôi.

"Đây là chuyện giữa chú và ba nhỏ, con không cần hiểu. Con chỉ cần biết rằng, từ trước đến giờ chú chưa từng vứt bỏ con và ba con, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ vứt bỏ hai người là được rồi." Lúc Tiêu Chiến nói lời này, cả người dịu dàng đến kỳ lạ, anh thể hiện tất cả sự dịu dàng của mình với thằng bé.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cha con liền tâm, có thể cảm ứng được nhịp tim của nhau. Thật tâm anh cũng hơi hoảng sợ và căng thẳng nói ra xưng hô đã xoay chuyển liên tục trong đầu: "Ba yêu hai người, vô cùng yêu, điều này con vĩnh viễn không cần phải nghi ngờ."

Sau khi nghe xong, đưa nhỏ đột nhiên xúc động, thằng bé hít mũi muốn nhịn xuống nhưng không được, đôi mắt to tròn bắt đầu chảy nước mắt.

Tiêu Chiến đau lòng, rút khăn giấy lau sạch nước mắt nước mũi cho thằng bé, không hề hơi ghét bỏ nào: "Đừng khóc, sau này ba sẽ bảo vệ con và ba nhỏ của con, sẽ không để cho hai người rời đi nữa."

Tỏa rất muốn lớn tiếng chất vấn anh, rất không muốn dễ dàng tha thứ cho người đã vắng mặt năm năm này, nhưng khi cánh tay mạnh mẽ của anh ôm lấy nó, khi nó chạm đến vòng tay ấm áp đáng tin cậy thì lại không kiềm chế được mà sa vào. Đứa nhỏ khao khát được nhìn thấy ba lớn của mình như vậy, rốt cuộc hôm nay giấc mơ cũng trở thành sự thật.

Sau khi Vương Nhất Bác nhận được điện thoại của anh thì lái xe chạy tới bệnh viện, cũng may không trúng vào giờ cao điểm nên chỉ mất nửa giờ đã đi đến nơi. Cậu dựa theo địa chỉ Tiêu Chiến nói tìm được phòng bệnh.

Lòng nóng như lửa đốt không kịp chờ đợi chỉ muốn gặp được con ngay lập tức, quên cả gõ cửa đẩy cửa đi vào. Ánh mắt rơi vào trên giường bệnh, một lớn một nhỏ, nhỏ thì nửa nằm mắt đỏ ngầu đang truyền nước, còn lớn ngồi ở trên ghế cạnh đầu giường, kiên nhẫn trò chuyện, hốc mắt cũng đỏ lên một vòng.

Trong lòng cậu 'Lộp bộp' một chút, đi mấy bước đến trước mặt vẫn còn đang thở dốc, bởi vậy có thể thấy được dọc đường đến đây cậu sốt ruột tới mức nào. Một đôi mắt đen theo bước chân cậu tiến đến rơi vào trên mặt cậu: "Em tới rồi à."

Đứa nhỏ nhìn thấy cậu lập tức nở nụ cười, lớn tiếng kêu lên: "ba!"

"Chuyện gì xảy ra vậy, con có chỗ nào không thoải mái không?"

Bé con nhìn thấy ánh mắt lo lắng sốt ruột của cậu, biết mình làm sai chuyện nên rụt cổ lại: "Chú nói con ăn nhiều, tiêu hóa không tốt."

"Không phải ba đã nói với con ăn cơm không thể ăn quá nhanh rồi sao, nhai kỹ nuốt chậm, không được ăn quá nhiều đồ ăn vặt, khẩu vị bản thân con đã không tốt bây giờ không nghe lời chịu đau đ.!" Liên tiếp hai ngày không được gặp con, cậu vừa tức vừa lo lắng không nhịn được quát lớn.

Tỏa dẩu môi: "Con xin lỗi, con biết sai rồi."

Tiêu Chiến sợ cậu trút sự tức giận lên con quét mắt nhìn cậu, giọng nói lạnh nhạt: "Em có tức giận cũng đừng trút lên con như thế, con ăn nhiều đau bụng cũng là do anh chăm sóc con không được tốt."

Anh nói còn chưa dứt lời đã làm cho lửa giận trong lòng cậu bùng cháy.

Cậu đột nhiên mỉm cười, trừng mắt nhìn gương mặt vừa anh tuấn vừa tức người này: "Anh còn biết được như vậy à? Không nói tiếng nào đã đưa con đi, thế nào, cái thói quen này cũng là di truyền từ nhà họ Tiêu à?"

Anh không còn lời nào để nói, việc này anh chính là cố ý khiến trong lòng cậu khó chịu, cho nên cậu phàn nàn hai câu cũng là phải.

"Nói đi, ở trước mặt con tỏ ra tốt lành cái gì, không phải anh rất lợi hại sao, chưa tới hai ngày đã chạy đến bệnh viện rồi, đây chính là cái mà anh gọi là có thể chăm sóc tốt cho con?"

Anh chỉ biết yên lặng nghe, không thể cãi lại. Cậu nhìn anh cúi mặt xuống, rơi vào trong mắt nhìn có vẻ như vô tội nhưng bộ mặt thật của anh chỉ có cậu biết.

Đáng ghét, gia trưởng, bá đạo, từng cái từng cái anh ta đều có đủ cả.

"Tiêu Chiến, anh đừng tưởng rằng chăm sóc con chỉ là một câu đơn giản như vậy, anh không có kinh nghiệm cũng chưa từng chăm sóc cho con một ngày nào nên anh không thể biết được tình hình sức khỏe của con, cũng không biết mức độ như thế nào là phù hợp, lần này cũng may chỉ là tiêu hóa không tốt, chẳng may xảy ra chuyện gì khác thì anh có chịu trách nhiệm nổi không, hay là anh căn bản chưa từng nghĩ tới phải chịu trách nhiệm..."

"ba ơi!." Tỏa vẫn luôn nằm ở trên giường không lên tiếng, đột nhiên mở miệng cắt lời cậu.

Cậu sửng sốt, cho là thằng bé có chuyện gì, vội hỏi: "Con sao vậy?"

"ba đừng trách chú nữa, là tại con ăn quá nhiều, hơn nữa chú đối với con rất tốt, đưa con đi ăn xong còn đi xem phim nữa."

Tiêu Chiến không ngờ đứa nhỏ lại bảo vệ cho mình, Vương Nhất Bác lại càng là không thể tưởng tượng nổi. Trong lòng anh có một thứ gọi là cảm động, xem ra những lời vừa rồi của mình nói không phí công, bây giờ con đối với anh so với hai ngày trước đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Vương Nhất Bác hơi kinh ngạc, sửng sốt nửa phút mới tỉnh hồn lại, sau đó khó có thể tin nhìn một lớn một nhỏ, cậu hiểu tính cách của Tỏa, nếu như không phải thật sự cảm thấy người này tốt thì bé sẽ không bao giờ nói như vậy, chỉ là nghe được mấy câu này trong lòng cậu ít nhiều hơi ghen ghét, bây giờ mới có mấy ngày...

Tiêu Chiến nhìn gương mặt ẩn nhẫn không phát tác của cậu cũng biết đã sắp đến điểm giới hạn nhẫn nại, để tay của con vào trong chăn, thân hình cao lớn đứng lên, che lại một mảnh tia sáng trên đỉnh đầu: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."

Cậu cúi đầu dặn dò bé: "Con ngoan ngoãn ngủ đi một chút, ba ở ngay ngoài cửa, có chuyện gì thì gọi ba, biết chưa?"

Đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết rồi ạ."

Vương Nhất Bác chỉnh lại chăn cho con xong thì đứng dậy, anh nhanh chóng dời ánh mắt đi, cất bước đi trước một bước ra khỏi phòng bệnh.

ở ngoài hàng lang, cậu đứng ở đối diện anh, đáy mắt ẩn ẩn ánh lửa chưa hoàn toàn tắt, chờ thật lâu vẫn không thấy anh nói chuyện nên chủ động cắn răng mở miệng trước: "Có phải anh cũng nên giải thích một chút với em hay không."

Cặp mắt kia nhìn anh chằm chằm, anh hoàn hồn lại, mắt híp lại nhàn nhạt nhói, bỗng nhiên cúi người xuống cách mặt cậu. Vương Nhất Bác không hề phòng bị, chưa kịp nói chuyện thì cổ tay bỗng nhiên bị bắt lại.

"Anh... Ưm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top