Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 121

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn xong, Vương Nhất Bác hơi ngại không biết nên nói chuyện này với Tiêu Chiến như thế nào. Thật ra cũng không biết mở lời ra sao, nếu tình huống giống như trước đây, cậu nhất định nói đi là đi.

Nhưng bây giờ, thằng bé vẫn muốn ở lại đây, thằng bé cũng đã hạ mình rồi, nếu như cậu còn muốn ép, chẳng phải chứng minh cậu giống một người ác hay sao.

Vốn dĩ Tiêu Chiến muốn ép giữ cậu ở lại, nhưng nghĩ đến những lời cậu nói ở bệnh viện, anh nhẫn nại, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: "Khó khăn lắm mới đến đây một chuyến, cứ lên phòng nghỉ ngơi trước đi."

"Em..." Cậu còn muốn nói gì đó, nhưng anh đã xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Vương Nhất Bác không còn cách nào, đành nghe theo lời anh đi lên lầu hai. Vốn dĩ cậu không muốn nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy nghe theo lời anh, có lẽ anh sẽ để mình rời khỏi đây. Nhưng khi cậu thật sự đi lên tầng hai, cậu bỗng nhiên cảm thấy vô cùng sửng sốt. Mọi thứ đập vào mắt không thể nào quen thuộc hơn. Tấm thảm ở hành lang, đèn treo tường, thiết kế trần nhà, còn có cảnh cửa của căn phòng ở giữa, mọi thứ đều không hề thay đổi...

Trong lòng cậu bỗng gợn sóng, dưới chân giống như đeo chì nặng mấy nghìn cân, phải tốn sức lắm mới có thể đi đến trước cửa phòng ngủ. Cửa phòng mở ra một khe hở, chị Phụng đang thu dọn đồ bên trong, cậu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn mọi thứ bên trong.

Mọi thứ giống hệt năm năm trước. Rèm cửa sổ màu trắng, ga trải giường màu tối và chiếc ghế sofa đơn bên cạnh, còn có đôi gối thiết kế giống nhau. Đã vô số đêm họ ôm nhau nằm ngủ trong căn phòng này, trên chiếc giường này.

Cậu cũng đã rời đi lâu như vậy rồi, nhưng anh vẫn để đôi gối đó trên giường, ý của anh là gì, không cần nói cũng biết.

Khi nhìn thấy những thứ này, Vương Nhất Bác chỉ còn cách đưa tay lên bịt chặt miệng, cậu sợ rằng chính mình sẽ phát ra âm thanh kỳ lạ, cảnh tượng trước mắt dần dần mờ nhạt đi, nước mắt không kìm được tràn ngập hốc mắt, cậu kích động không thể khống chế được bản thân.

Chị Phụng ở bên cạnh nhìn thấy cậu như vậy thì vô cùng đau lòng, cũng không để ý đến thân phận khác biệt, chị tiến lên phía trước nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: "Năm đó, cậu xảy ra chuyện, tôi vẫn ở đây một thời gian, cậu Tiêu mới bảo tôi đi. Tôi cũng đã nhìn thấy khoảng thời gian đen tối của cậu ấy, mặc dù tôi nói những lời này có lẻ không thích hợp với cậu, nhưng cậu Tiêu thật sự rất yêu cậu. Năm đó khi cậu xảy ra chuyện, mỗi ngày cậu ấy đều đi đến bên bờ sông, mỗi lần đi thường là đi cả một ngày trời mới về. Buổi tối trở lại, đều uống say bí tỉ, có mấy lần nói mớ, đều là gọi tên của cậu đó."

Chị Phụng vẫn hơi đa sầu đa cảm, kể đến đây, chị nhịn không được rơi nước mắt: "Năm đó, rất nhiều người đều khuyên cậu ấy chuyển nhà đến nơi khác, sợ thần kinh cậu ấy xảy ra vấn đề, nhưng cậu ấy vẫn nhất quyết ở lại nơi này. Cậu ấy nói, sợ nếu cậu trở về sẽ không tìm được mình, cho nên mọi thứ vẫn giữ nguyên. Cậu ấy nói rằng, khi cậu trở về, đồ đạc vẫn có thể dùng được..."

Thật ra, cậu có thể nhìn ra được năm năm trôi qua, rất nhiều thứ cậu để lại trong phòng đều trở nên cũ kỹ, dép của cậu đi đã phai màu..., nhưng cho dù là vậy, anh vẫn đau khổ giữ lại suốt năm năm.

Năm năm, đó bao nhiêu thời gian, phải có niềm tin mãnh liệt tới mức nào mới có thể khiến cho anh ở trong tâm trạng không nhìn thấy được người, tuyệt vọng như vậy, làm những điều đó với gian nhà vắng vẻ và một người 'đã chết'?

"Cậu Vương, điện thoại cậu dùng trước kia chắc hẳn cũng còn giữ lại. Có lần nửa đêm tôi dậy đi vệ sinh, đi ngang qua cửa thấy cậu ấy ngồi ở đầu giường một mình nói chuyện với điện thoại."

Vương Nhất Bác đã không biết mình nên có tâm trạng thế nào. Cậu đi tới bên giường, kéo một ngăn kéo trong đó ra, bên trong quả nhiên có một chiếc điện thoại hình chữ nhật nằm yên tĩnh, còn là kiểu dáng năm năm trước, thậm chí ngay cả hình dán sticker phía sau cũng vẫn còn.

Đầu ngón tay cậu run rẩy gần như không cầm chắc được điện thoại, phải hai tay mới có thể giữ được. Cậu ấn nút nguồn, màn hình nhanh chóng sáng lên, pin còn một nửa, tốc độ khởi động máy cũng không chậm, chắc là thường xuyên có người sử dụng.

Cậu tìm lịch sử cuộc gọi, nhìn trên đó là các cuộc gọi tới, đồng thời đều đến từ cùng một số. Mỗi lần đều khoảng mười mấy phút, cuộc gọi gần đây nhất là vào khoảng một tháng trước, tính ngày thì chắc là mấy ngày trước khi bọn họ gặp nhau ở Anh. Cho nên, trước khi vô tình gặp cậu ở Anh, anh đều dùng điện thoại khác gọi vào số điện thoại này mỗi ngày.

Cậu không nhịn được khẽ nức nở một tiếng. Cậu mở tin nhắn ra, trong đó có rất nhiều tin nhắn, hết tin này tới tin khác, tất cả đều do anh gửi tới, mỗi ngày đều có, không ngày nào thiếu cả.

'Tiểu Bác, hôm nay trời mưa, bên ngoài rất lạnh, anh lấy chiếc khăn quàng cổ em tặng anh để quàng lên cổ, cảm giác ấm hơn rất nhiều. Đã rất lâu rồi anh không có cảm giác như vậy, hôm nay thật muốn ở cùng em thêm một lúc, không biết em có thấy lạnh không?'

'Hôm nay là ngày 30 tháng 4, ngày cuối cùng của tháng này, cũng là một nghìn ngày em rời đi. Không sao, em đừng sợ, anh vẫn sẽ tiếp tục chờ em. Anh tin em sẽ về sớm thôi, đúng không?'

'Tiểu Bác, dự án đầu tiên anh đầu tư đã thành công rồi, công ty sắp được đưa ra thị trường, có một phóng viên cũng họ Vương. Em biết họ này rất ít, anh nhớ tới em nên nghe họ nói thêm một lúc, em sẽ không ghen chứ?'

'Tiểu Bác, anh rất đau khổ, anh nhớ em.'

---

Xem những dòng tin nhắn này, Vương Nhất Bác không thể nén được nước mắt nữa, cậu đè nén âm thanh của mình, từng giọt nước mắt rơi xuống màn hình điện thoại. Cậu vội vàng dùng ống tay áo lau đi, nhưng lau thế nào cũng không hết.

Trong lúc hoảng loạn, cậu tắt điện thoại, nắm chặt trong lòng bàn tay, ép chặt vào ngực, bờ vai cũng run rẩy theo. Rõ ràng trong phòng không lạnh nhưng cậu cảm thấy mình như bị nhốt vào hầm băng, trong lòng buốt giá. Đằng sau có một bàn tay từ phía sau đặt lên vai của cậu, nắm lấy bờ vai đang run rẩy. Cậu hơi sửng sốt, sau đó nước mắt càng tràn ra nhiều hơn, cậu còn chưa nghĩ ra mình nên xoay người đối mặt với anh thế nào, cậu đã được kéo vào một vòng tay ấm áp.

Anh ôm lấy cậu từ phía sau, hai tay ôm thắt lưng cậu, cằm tỳ lên vai cậu, hơi thở nóng ấm cùng giọng nói truyền đến: "Sao lại khóc rồi?"

Nghe cậu khóc mắt anh cũng đỏ lên, nhưng lại an ủi cậu: "Em đừng khóc nữa, tất cả đều đã qua rồi, bây giờ em có thể trở lại sống an toàn bên cạnh anh là anh đã cảm ơn ông trời rồi."

Vương Nhất Bác nghe đến đây thì trong lòng không những không dễ chịu, trái lại càng khó tiếp nhận hơn. Tất cả đều đi qua sao? Qua thế nào? Chính là qua như vậy à? Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, uống tới không rõ ngày đêm, về đến nhà thì ôm một cái điện thoại lạnh lẽo xem nó là cậu, ngồi ở đầu giường vừa cô đơn vừa đáng thương tự hỏi rồi tự trả lời sao?

Vương Nhất Bác thậm chí cũng không dám tưởng tượng tới hình ảnh đó nữa. Năm năm qua, cậu vẫn luôn kìm nén tình cảm của mình, không muốn nghĩ tới anh, không nhìn những thứ liên quan tới anh. Mà anh thì ngược lại, liều mạng nhớ tới cậu, đi thu thập tất cả mọi thứ của cậu, giống như tự hành hạ chính mình suốt năm năm.

Vương Nhất Bác dần bình tĩnh lại, qua một lúc lâu mới thốt ra được một câu: "Năm năm qua... anh sống như vậy sao?"

"Em có thể trở về thì anh có thế nào cũng không sao nữa rồi." Anh thoáng cười, từ giây phút cậu xuất hiện, những ngày tối tăm kia đã không đáng để nhắc tới nữa.

"Nếu em đã 'chết', anh cần gì phải hành hạ mình như vậy..."

Anh lại không để ý: "Nếu không phải vậy, anh đã sớm không thể kiên trì sống tiếp được nữa."

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy như ai đó đánh mạnh vào trái tim mình. Phải yêu nhiều bao nhiêu mới có thể làm được tới mức vì cậu sống mà sống, vì cậu chết mà chết? Đối mặt với một vòng tay ấm áp như vậy, lần đầu tiên cậu cảm thấy đau lòng như vậy. Phần ấm áp này không phải vẫn luôn ở đó, mà đã phải chịu đựng vô số những buổi tối tuyệt vọng, trải qua vô số hiện thực khiến lòng người lạnh giá, đau khổ chống đỡ để giữ lại.

Giờ phút này, cậu không thể tiếp tục kìm chế được nữa, giang hai tay quay lại ôm lấy anh. Năm năm xa cách, thật sự ứng với câu nói kia, yêu cách núi biển, núi biển không thể bằng phẳng, nhưng khó chỉ là tình yêu sâu nặng, yêu chân thành trong lòng.

Trong lòng anh cũng rất kích động, anh đã chờ chờ cái ôm này suốt năm năm. Năm năm, không phải chỉ một câu nói là có thể kể hết, cũng không phải chớp mắt là qua, anh đã ép mình sống trong sự dày vò, đau khổ.

"Em đừng khóc nữa, con còn chờ ở bên ngoài, lát nữa không thấy em sẽ tới tìm anh tính sổ mất." Giọng Tiêu Chiến trầm lắng lại dịu dàng, có thêm chút dỗ dành.

Cậu lau nước mắt lại quạt gió cho đôi mắt, khi xác định mũi và mắt không còn đỏ mới ra khỏi phòng ngủ. Quả nhiên như lời Tiêu Chiến đã nói, cậu mới đi tới đầu cầu thang đã nghe Tỏa ở dưới kêu: "ba nhỏ, chúng ta có đi nữa không, ba lên đó làm gì mà lâu thế?"

Vương Nhất Bác đến gần và khẽ xoa đầu bé rồi ngồi xổm xuống, ngây người mất một giây mới hỏi: "Con có muốn đi leo núi với chú vào ngày mai không?"

Đôi mắt to của Tỏa chớp chớp: "Con muốn ạ, nhưng chúng ta phải về nhà..."

Cậu nhìn vẻ mặt đứa trẻ do dự lại suy sụp thì hạ quyết tâm: "Nếu con muốn thì ở lại đây một đêm đi."

"Tốt quá rồi ạ!" Thằng bé vừa nghe xong thì hưng phấn vỗ tay, chỉ một giây tiếp theo lại rối rắm: "Nhưng nếu ba không ở đây, con cũng không muốn ở đây nữa, con muốn ở cùng với ba cơ. . ."

Thằng bé nhớ tới vấn đề của mình vừa rồi, cậu không khỏi đau lòng: "ừm, ba cũng ở đây, ba ở cùng với con."

"Thật... thật vậy sao?" Nhóc con vui mừng trợn tròn mắt, lại chờ một câu khẳng định của cậu.

Cậu gật đầu: "Thật, ba ngoéo tay với con!"

"Yeah!!" Tỏa vui vẻ chạy vòng vòng trong phòng khách, còn kéo tay của chị Phụng chạy, rất lễ phép nói: "Bác ơi, ba con bảo hôm nay sẽ ở lại đây với con, thế là buổi tối con lại có thể được ăn cơm bác nấu rồi."

Chị nhất thời mặt mày rạng rỡ: "Được được, bác làm cho con một bàn toàn món ngon, làm cả món cánh gà mà con thích nữa."

"Con chạy chậm thôi, đừng kéo bác ngã đấy!"

...

Trên tầng, Tiêu Chiến cầm điện thoại đi tới phòng để quần áo thông với phòng ngủ, sau khi bảo đảm không ai có thể nghe được tiếng anh nói mới gọi cho trợ lý.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói trong trẻo của trợ lý truyền đến: "Tiêu Tổng?"

Giọng điệu có hơi bất ngờ, không nghĩ tới Tiêu Chiến sẽ gọi cho anh ta vào giờ này.

"Khụ, trợ lý Phùng." Anh vừa mở miệng đã khiến cho trợ lý sợ đến mức run rẩy.

"Ngày mai tôi dự định làm lành lại với Vương Nhất Bác, anh tìm một chỗ lãng mạn bao cả sân, bố trí hiện trường đẹp một chút. Anh giúp tôi tìm người thiết kế mấy bối cảnh, đợi lát nữa tôi sẽ gửi cho anh, anh lo liệu."...

Tới bữa ăn tối, Tiêu Chiến mới đi từ trên tầng xuống. Vương Nhất Bác đã dẫn theo thằng bé chơi mệt tới bàn ăn rồi. Anh rửa tay ngồi xuống, nhìn hai người bên bàn ăn và hơi nhíu mày: "Hôm nay không đi à?"

Gương mặt nhỏ của cậu có hơi mất tự nhiên, nói khẽ như tiếng muỗi kêu vậy: "Ừ."

Cậu lại thêm một câu: "Con nói đã hẹn anh leo núi nên muốn ở lại."

quay sang khen chị Phụng một câu cho đỡ ngại: "Chị, chị nấu còn ngon hơn cả trước đây nữa."
"Cậu thích là tốt rồi, tôi không biết làm gì khác, chỉ có nấu cơm là tạm được thôi!"

"Cậu Vương, cậu cũng phải tranh thủ đi, cuộc sống sau khi kết hôn cũng có thú vị riêng của nó đấy." chị Phụng không nhịn được khuyên cậu.

"Tôi không vội, sau này hãy nói."

Cậu không biết những lời này lại làm cho Tiêu Chiến nhíu mày. Từ thái độ tránh né còn có trong giọng nói của cậu, anh có thể cảm giác được cậu thật sự chưa từng nghĩ tới việc này. Nửa sau của bữa cơm chiều, bầu không khí có phần im ắng, hơn nửa chỉ là trao đổi giữa Vương Nhất Bác và thằng bé, hoặc Tiêu Chiến thỉnh thoảng hỏi thằng bé vài câu, hai người lớn gần như không nói với nhau được mấy câu.

Ăn tối xong, Vương Nhất Bác lại ngồi cùng con vẽ tranh, xếp lego, không hề ra khỏi phòng lấy một bước. Một là đã mấy ngày không gặp con nên cậu muốn ở bên cạnh con nhiều hơn, hai là cậu cũng muốn trốn tránh, không biết nên đối mặt với anh thế nào.

Mãi đến hơn chín giờ tối, gần mười giờ, vui vẻ suốt một ngày, chẳng mấy chốc mà Tỏa đã ngủ mất. Nhìn thằng bé ngủ say, ánh mắt cậu chợt dịu xuống. Cậu cúi đầu hôn lên trán con rồi ôm con vào trong lòng. Hai tay thằng bé ôm lấy cậu, ngủ lại càng say hơn.

Sau khi ăn cơm xong, Tiêu Chiến lại ngồi ở phòng khách xem ti vi, phần lớn là kênh tài chính và kinh tế, rất nhiều chuyên gia đang phát biểu rất đĩnh đạc trên đó, nhưng gần hết các nội dung nói chuyện đều là những điều anh đã biết được từ hai tháng trước. Mãi cho đến hơn mười giờ, thấy trên lầu không có tiếng động gì, Tiêu Chiến không thể chịu nổi nữa, ném điều khiển từ xa trong tay qua sofa, vô cùng khí thế đứng dậy đi lên. Phòng ngủ của đứa nhỏ ở bên trái phòng ngủ chính, ngay bên cạnh phòng của anh. Anh đi tới trước cửa, giơ tay lên muốn gõ, không biết nghĩ thế nào lại dừng lại, nghiêng người áp tai lên, lắng nghe tiếng động bên trong. Chẳng nghe thấy gì cả, ngay cả một tiếng động cũng chẳng có.

Năm năm lo được lo mất, làm cho trong lòng Tiêu Chiến lập tức hoảng hốt, anh giơ tay đặt lên tay chốt cửa và xoay mạnh. "Rắc" một tiếng, cửa mở ra, ánh mắt tối tăm trong phòng chiếu vào trong mắt. Trong phòng chỉ mở đèn ngủ, trên thảm còn có mấy miếng lego chưa được cất dọn, trên giường có một lớn một nhỏ đang ngủ rất say. Đặc biệt Tỏa ở trong lòng Vương Nhất Bác nhỏ bé lại co ro, rất dễ dàng động tới dây cung mềm mại nhất trong lòng anh.

Vẻ khẩn trương trong mắt anh biến mất, chỉ còn lại tình cảm dịu dàng dành cho hai ba con bọn họ. Anh vô thức bước nhẹ tới bên giường, nhìn hai người ở khoảng cách gần, trong lòng càng thêm xúc động.

Thật khó tưởng tượng nổi, khi ở nơi đất khách quê người không nơi nương tựa, vừa sinh xong lại rơi vào trong sự lo lắng về sinh hoạt, thậm chí không có thời gian để ý tới chính mình còn phải ra ngoài làm việc, còn phải chăm sóc con, cậu phải có tâm trạng và cảnh ngộ thế nào. Mà tất cả những điều này đều xảy ra vì anh, cậu sinh con cho anh, chăm sóc con cho anh, cũng bởi vì anh mà trong lòng oán giận nhưng không có cách nào kể ra.

Năm năm trôi qua, anh đã nợ cậu quá nhiều, anh nên dùng cả đời để bù đắp lại.

Ánh mắt anh lại nhìn quyển truyện cổ tích trong tay của cậu, anh cầm lên thấy là chuyện chàng hoàng tử ếch, Tiêu Chiến hơi cong khóe miệng, bởi vì hình ảnh trước mắt mà trái tim dường như nổi bong bóng màu hồng. Anh tiện tay đặt quyển sách ở đầu giường, cúi xuống định bế người lên. Nhưng cánh tay anh mới dùng sức thì dường như cảm nhận được có người đang kéo lại. Thằng bé ôm chặt lấy Vương Nhất Bác, vô thức mở miệng thì thầm: "ba, muốn ba cơ..."

Cơ mặt của Tiêu Chiến giật giật, muốn tạm thờ thả cậu ra, kéo hai cánh tay múp míp non mềm của con trai ra, hạ thấp giọng nói: "Giỏi lắm, bây giờ đã biết cướp người với ba con rồi à."

Anh lặng lẽ bước ra khỏi phòng, sau khi tiếng đóng cửa sập lại một cách nhẹ nhàng. Người trên giường mở mắt ra, cậu bắt đầu trằn trọc suy nghĩ đến những chuyện của mấy ngày vừa qua. Chuyện mà cậu quan tâm nhất là lúc chị Phụng nói chuyện về anh cho cậu biết, anh đã bảo vệ cậu suốt năm năm, những thứ đã nghe kích thích nặng nề đến tâm lý của cậu, nếu như anh là một người bình thường thì thôi, anh giỏi giang đến như vậy, xuất chúng dường thế, khắp thành phố này, nào có ai sánh bằng anh đâu, nhưng một người như thế đã vất vả chờ cậu suốt năm năm. Tình cảm chứa chan trong ấy, cậu cũng biết được ít nhiều.

Trong màn đêm yên tĩnh, Vương Nhất Bác nghe tiếng tim mình đập thình thịch, cũng nghe thấy tiếng lòng mình, tiếp tục hay là buông bỏ mối tình này, cậu cũng nên chính thức đối mặt rồi. mà cậu cũng chẳng biết là cậu ngủ vào lúc nào. Sáng sớm ngày hôm sau, cậu bị đánh thức bởi tiếng ồn ào từ ngoài cửa.

Cậu nhìn đồng hồ mới biết đã gần 8 giờ, cánh cửa phòng hé ra một kẽ nhỏ, có thể nghe loáng  thoáng tiếng hai người bọn họ nói chuyện với nhau.

"Chú ơi, con muốn vào đó với ba nhỏ của con."

"ba nhỏ còn đang ngủ đó, đợi lát nữa rồi vào nhé."

"Không chịu đâu, ba hứa sáng nay sẽ dẫn con đi leo núi, bây giờ đã tám giờ rồi, con muốn kêu ba dậy."

"Tỏa ngoan nhé, con nghe chú nói này, tối qua ba con đã mệt lắm rồi, để ba ngủ thêm một lúc nữa, con xuống dưới nhà ăn sáng trước đi."

"Con không chịu đâu." Hiếm lắm mới thấy Tỏa tỏ vẻ ương bướng, giọng nói của cậu bé cũng cao hơn, rốt cuộc không nhịu nổi nữa mà nói toạc hết suy nghĩ trong lòng ra: "Rõ ràng tối qua ba nhỏ ngủ với con mà, chắc chắn nửa đêm nửa hôm chú qua bắt trộm ba con rồi"

Mặc dù Tiêu Chiến nói chuyện rất bình tĩnh, nhưng giọng nói của anh lại có vẻ lạnh lẽo: "Ha ha, chú mà cần cướp của con sao?"

Vương Nhất Bác á khẩu, đành đỡ trán ngồi dậy, vươn tay cầm bộ đồ bên cạnh mình lên, lúc nhìn thấy vết hôn sẫm màu vẫn còn mới trên cổ mình, vừa cảm thấy bất lực, cơ thể lại vừa nóng lên một cách lạ lùng.

Tiêu Chiến trở tay đóng kín cửa lại, đi vài bước ra sau lưng Vương Nhất Bác, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào người trước mặt: "Để anh giúp em."

"Không, không cần đâu..."

Cậu không nói thêm lời nào mà cầm ngay áo sơ mi ở bên cạnh lên, mặc vào người, sau khi quần áo chỉnh tề rồi, rốt cuộc mới có thêm tự tin,cậu chỉ tay vào vết hôn trên xương quai xanh của mình hỏi anh: "Tối qua anh làm cái này sau khi ngủ đấy à?"

"Không phải."

Vương Nhất Bác nhướng mày, lúc định nói không phải anh thì là ai, chợt nghe thấy anh bồi thêm một câu: "Sáng nay anh hôn em lúc ngủ dậy đó."

Ba người họ rề rề rà rà, lúc xuống dưới nhà ăn sáng đã hơn 8 giờ, Vương Nhất Bác lại chuẩn bị bình đựng nước và nón cho con, nắm tay Tỏa ra ngoài cửa đợi Tiêu Chiến.

Tỏa đi quanh chiếc xe một vòng: "Woa, chiếc xe này ngầu quá, giống y chang xe đua luôn vậy!"

"Tỏa thích là được rồi, chú có nhều xe giống như vậy lắm."

Bây giờ rốt cuộc cậu đã biết tình cảm giữa anh và cậu bé đã được xây dựng như thế nào rồi, anh duy trì tình cảm bằng việc đắp nặn hình tượng cao ráo mạnh mẽ.

Tiêu Chiến ôm cậu bé lên xe xong, nhìn thấy cậu vẫn đứng tại chỗ bèn giơ tay nâng cằm cậu lên: "Sao thế, em cũng đợi anh ẵm lên à?"

Hành động lưu manh và giọng điệu của anh làm cậu thoáng kinh ngạc, cậu đè giọng xuống: "Trước mặt con nít đấy, anh chú ý một chút đi được không?"

"Sớm muộn gì cũng có ngày con nhận anh làm ba lớn, bắt nó thích ứng với giọng điệu của anh ngay lập tức thì chi bằng thể hiện từng chút, từng chút một ngay từ bây giờ?" Lúc anh những lời này, ánh mắt tỏ ra hết sức nghiêm túc, không hề có ý đùa cợt nào.

Tất cả mọi tính toán và dự định của anh đều xây dựng trên cơ sở hai người sẽ tái hợp với nhau.

Ba người đi xe lên ngọn núi cao nhất trong thành phố, núi Thiên phong, từ nhà lái xe chừng 1 tiếng đồng hồ là đến, hôm nay là ngày trong tuần, không đông người lắm, bãi đậu xe có rất nhiều chỗ trống.

Lúc bọn họ đến chân núi là chín giờ hơn, mất khoảng một tiếng đồng hồ để đến lưng núi, dọc đường có rất nhiều chỗ nghỉ ngơi, Tiêu Chiến mua một ít nước và nửa bịch quýt về.

Nghỉ ngơi thêm một lúc nữa, ba người tiếp tục đi lên đỉnh núi, rốt cuộc Tỏa vẫn còn quá nhỏ tuổi, mặc dù Vương Nhất Bác dẫn bé đi, đôi lúc còn kéo lên nhưng cậu bé vẫn cảm thấy đuối sức.

"Ba nhỏ ơi, con không đi nổi nữa rồi." Cậu bé đứng ở ban công trên núi, trông có vẻ hết mệt mỏi.

Vương Nhất Bác còn chưa kịp nói gì, chỉ nhìn thấy Tiêu Chiến lao vút lên trước, giống như anh luôn chờ đợi thời khắc này vậy, dáng người cao ráo của anh ngồi xổm xuống, một gối chống xuống đất, vỗ lên lưng của mình: "Lên đi, để ba lớn cõng con."

Ánh mắt Tỏa thoáng có vẻ mừng rỡ, nhưng rồi một giây sau, cậu bé lại hơi do dự và tỏ vẻ cẩn trọng, đứng nguyên tại chỗ, băn khoăn không biết làm sao.

Tiêu Chiến vừa nhìn đã biết suy nghĩ trong đầu bé, anh lập tức nói ngay: "Rất nhiều đứa trẻ không leo nổi đến nửa quả núi nữa kia kìa, Tỏa đã giỏi lắm rồi, chú hoàn toàn không biết con lại giỏi như vậy, nhưng phong cảnh trên đỉnh núi còn đẹp hơn nữa, để chú cõng con nhé, được không?"

Tỏa nghe anh nói thế mới gật đầu: "Được ạ."

Lúc sắp sửa leo lên tới tỉnh, anh mới thả đứa nhỏ xuống: "Còn một quãng không xa nữa là đến đỉnh rồi, con tự mình lên nhé?"

Tỏa được anh cõng suốt đoạn đường dài, đã nghỉ ngơi lại sức từ lâu rồi, nghe anh nói bèn gật đầu: "Dạ được!"

Tiêu Chiến nở nụ cười tán thưởng, lúc anh định đứng thẳng người dậy thì cậu bé nắm lấy tay anh, Tiêu Chiến ngạc nhiên, cứ nghĩ con còn có việc gì khác: "Sao thế?"

Chỉ thấy Tỏa lấy một tờ khăn giấy từ trong túi ra, đứng trước mặt anh, kiễng gót chân lau những giọt mồ hôi đầu đìa trên trán Tiêu Chiến. Mặc dù anh rất khỏe mạnh, nhưng dù sao năm nay cũng đã có tí tuổi rồi, không thể bì được với các cậu thanh niên tầm tuổi 20, bây giờ lại là buổi trưa, mồ hôi túa ra trên trán, cậu bé nhìn thấy bèn ghi nhớ vào lòng.

Anh nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của bé, dường như trái tim mình đang bị ngâm trong nước nóng hơn 30 độ, chan chứa tình thương ấm áp: "Tỏa ngoan quá."

Tỏa nhìn mồ hôi nhễ nhại trên trán anh, bé vươn bàn tay nhỏ nhắn của mình ra, thay anh lau sạch sẽ.

Vương Nhất Bác đứng bên cạnh, nhìn thấy như vậy, cậu chưa từng tưởng tượng thấy hình ảnh trước mắt, không ngờ rằng sẽ cảnh tượng ấm áp như vậy xảy ra giữa Tiêu Chiến và đứa nhỏ.

Ở trên đỉnh núi, phong cảnh đẹp đẽ vô cùng, đứng ở nơi đây có thể nhìn thấy hết cả thảy các tòa kiến trúc và những căn nhà cao lầu.

Tầm nhìn thoáng đãng, gió mát phả vào mặt, ở thành phố quốc tế như thành phố mà lại có thể tìm thấy một nơi như vậy, đúng là không dễ dàng gì.

Ba người ngồi nghỉ lại trong chòi, đại đa số thời gian đều là Tiêu Chiến và cậu bé nói chuyện với nhau, cậu ngồi bên cạnh, mặc dù không nhìn bọn họ như tai cậu luôn cẩn thận lắng nghe những gì họ chuyện trò.

"Đỉnh núi đẹp quá chừng, trước giờ con chưa từng trèo lên núi nào cao như vậy hết." Tỏa còn đang cảm khái phong cảnh xinh đẹp trước mặt.

Tiêu Chiến gật đầu, bộ dạng kiên nhẫn của anh trông rất giống một người ba hiền từ: "Đúng rồi, chỉ khi nào trèo lên đến đỉnh núi mới có thể ngắm phong cảnh, bởi vậy cho dù con muốn làm bất cứ chuyện gì thì cũng đừng dễ dàng bỏ cuộc."

Anh đang dạy cho cậu bé biết, kiên trì là như thế nào, tại sao phải kiên trì, cho dù ở độ tuổi này, Tỏa vẫn chưa hiểu một cách sâu sắc ý nghĩa của từ này, nhưng tích lũy từng chút từng chút một sẽ khiến cho trái tim nhỏ bé của Tỏa trở nên kiên cường hơn.

Tiêu Chiến dẫn hai người đến một nhà hàng dưới chân núi, cửa ra có một hòn non bộ trên ao nhỏ, bên trong có một dòng suối nhỏ chảy ngược lên róc rách, hai bên là rừng trúc nhân tạo, hoàn cảnh ưu nhã, rất có tình điệu.

Trong hoàn cảnh này ăn một bữa cơm như vậy, cũng là một loại hưởng thụ đặc biệt.

...

Quay về xe, Vương Nhất Bác trả lại ví tiền cho anh, thuận tiện nói: "Tổng cộng là 500 tệ, em trả bằng tiền mặt."

"Ừ." Tiêu Chiến khởi động xe, hai tay nắm lấy tay lái vẽ nên một đường cong đẹp đẽ.

"Ngủ một lúc, đến nơi sẽ gọi em." Tiêu Chiến nhìn thẳng về phía trước.

Trong xe yên tĩnh, Vương Nhất Bác lúc đầu còn có thể gắng gượng, mí mắt thời gian dài bắt đầu đánh nhau, mở ra rồi nhắm lại, cuối cùng không tránh khỏi sự buồn ngủ trong đầu, hoàn toàn thiếp đi.

Xe dừng lại ở chỗ đèn đỏ, anh nhẹ nhàng hạ ghế ngồi xuống của cậu xuống, rồi mới tiếp tục nhấn nhẹ chân ga thong thả lước đi, một lần nữa cầm bàn tay của người ngồi bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top