Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian chớp mắt đã trôi qua nhanh chóng, sau sự cố ngoài ý muốn kia thì đã được một tuần rồi, Tiêu Chiến đã biên soạn video làm bằng chứng tham khảo về vụ ly hôn này, cộng thêm các tài liệu thu được trước đó, lần này cán cân của vụ kiện đã lệch hẳng về phía của Vương Nhất Bác rồi.

Luật sự Trọng kiến nghị anh: "Tổng giám đốc Tiêu, vụ kiện này đã nắm chắc phần thắng, có cần chuyển văn kiện đi không?"

"Không vội." Tiêu Chiến đóng văn kiện trong tay mình rồi nói: "Đợi thêm chút thời gian nữa."

Luật sư Trọng thật sự không hiểu, chứng cứ số liệu đều đã có đầy đủ, án kiện ly hôn lần này tuyệt đối sẽ không có bất kì sai sót nào, vậy mà còn phải đợi sao...

Luật sư Trọng nghĩ ngợi một chút thì đột nhiên thông suốt, anh đưa mắt nhìn lên sắc mặt điềm tĩnh của lão tổng nhà mình mà sống lưng anh lạnh toát, không lẽ Tổng giám đốc Tiêu đây là đang muốn ép tên Trần Nhật Quang đó tới khuynh gia bại sản hay sao...

Tiêu Chiến cảm nhận được ánh mắt của người đối diện đang chĩa vào mình nên liền ngước mắt nhìn qua: "Có ý kiến gì sao?"

Luật sư Trọng phát run, rõ ràng anh lớn hơn Tiêu Chiến tới tám tuổi, nhưng ở trước mặt anh thì những tri thức hay trải nghiệm của ông đều không có tác dụng gì cả, khí phách của Tiêu Chiến này quá là mạnh mẽ rồi a..

Luật sư Trọng lắc đầu ngay lập tức đáp: "Không có ý kiến, không có ý kiến!"

Tiêu Chiến đưa mắt xem lại đống tư liệu trên bàn, trong đó có vài bức ảnh của Trần Nhật Quang, bộ dạng hắn trông thật thư sinh hiền lành, nhưng những chuyện bẩn thỉu thì lại làm ra không ít, trong hôn nhân thì lăng nhăng ngoại tình, công ty thì trốn thuế, ngay cả những dự án mà hắn làm cũng không hề sạch sẽ, chỉ cần tố một chuyện thôi thì cũng đủ để khiến hắn sống không bằng chết rồi, nên nói hắn ngu dốt hay là dũng cảm đây, ngay dưới mắt anh mà cũng dám giở thủ đoạn.

Luật sư Trọng hít một hơi thật sâu rồi vươn tay lên lau lau mồ hôi. Chọc đến ai cũng được chứ đừng nên chọc đến luật sư, đặc biệt là loại người tàn bạo như Tiêu Chiến đây, anh tuyệt đối sẽ khiến bạn chết không có đất dung thân đó...

"Tổng giám đốc Tiêu, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi xin phép đi trước đây."

Tiêu Chiến xua xua tay, nhưng khi luật sư Trọng vừa ra đến cửa thì anh lại lên tiếng: "Chuyện này tạm thời đừng nói cho Vương Nhất Bác biết."

Luật sư Trọng kinh ngạc trợn tròn mắt, nhưng lúc anh ta quay người lại thì vẫn là vẻ mặt như bình thường: "Tổng giám đốc Tiêu, anh cứ yên tâm."

Sau khi hoàn toàn rời khỏi văn phòng, sắc mặt luật sư Trọng mới hoàn toàn biến đổi, không phải anh không đoán được mối quan hệ giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác. Một người nổi tiếng trong lĩnh vực pháp lý lại nhúng tay vào một vụ kiện nhỏ như vậy đương nhiên sẽ làm người ta liên tưởng tới rồi, càng huống hồ mới đây không bao lâu thì Vương Nhất Bác đã được nhận vào làm ở công ty luật An Gia này nữa.

Nhưng dù sao đi nữa Tiêu Chiến cũng chưa bao giờ tỏ ra là Vương Nhất Bác đặc biệt với anh cả, nên luật sư Trọng cũng không tiện đưa ra kết luận, nhưng vừa nãy Tiêu Chiến lại kêu anh giấu Vương Nhất Bác.

Điều này thật sự không giống với tác phong của anh một chút nào, cũng không phải là một điều mà một luật sư nên làm nữa, cho nên chỉ có thể nói rằng giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đích thực là tồn tại một mối quan hệ không bình thường.

Luật sư Trọng cảm thấy may mắn vì trước giờ mình chưa từng đề cập với người thứ ba về vụ kiện của Vương Nhất Bác, xem ra sau này phải đối đãi với cái cậu họ Vương nào đó khách sáo một chút rồi.

Vụ kiện đang tiến triển rất nhanh. Nhưng trong khi mọi thứ đang diễn ra hết sức suôn sẻ, thì cũng không biết Trần Nhật Nam biết tin tức đó từ đâu nữa, có một ngày ông ta đích thân liên lạc với Trịnh Phồn Tinh, hy vọng có thể được gặp Tiêu Chiến một lần.

"Tổng giám đốc Tiêu, có cần sắp xếp thời gian giúp ngài không?"

Tiêu Chiến cũng không thèm ngẩng đầu đáp lại một câu chắc nịch: "Không gặp."

Trần Nhật Nam bị từ chối hết lần này đến lần khác, cuối cùng ông ta cũng không chịu được nữa liền thuyết phục Nhật Hà đích thân tới công ty luật An Gia, nhân viên tiếp tân gọi điện đến thông báo, dù sao người cũng tìm tới cửa rồi nên Tiêu Chiến gật đầu đồng ý: "Đưa bà ta vào đây."

Vài phút sau, Nhật Hà theo Trịnh Phồn Tinh bước vào văn phòng, trên người người phụ nữ một thân đồ hiệu, chiếc túi xách trên tay bà ta ít nhất cũng phải tám chín chữ số.

"Tổng giám đốc Tiêu, người tới rồi."

"Cậu ra ngoài đi."

Sau khi Trịnh Phồn Tinh đi, trong văn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người, Tiêu Chiến vẫn ngồi bất động trên bàn làm việc, còn Nhật Hà thì lặng lẽ đảo mắt nhìn xung quanh văn phòng một cái, sau đó tầm mắt bà ta bất tri bất giác bị người đàn ông kia hút lấy.

Nhật Hà luôn tự cho rằng tướng mạo của con trai bà Trần Nhật Quang đã là xuất sắc lắm rồi, nhưng nhìn thấy Tiêu Chiến rồi bà ta mới nhận ra, thì ra trên đời này vẫn Trần Nhật Nam nói tên Tiêu Chiến này chỉ mới 32 tuổi, đối với những người ở độ tuổi như họ mà nói thì đó cũng chỉ là một tên trẻ tuổi mà thôi, nhưng khi được gặp tận mắt, một cảm giác áp bức toát ra từ trên mặt anh thật khiến người ta bất giác mà sợ hãi.

"Hai mươi phút nữa tôi còn có cuộc họp, bà Trần đây lại không có hẹn trước, có chuyện gì xin bà cứ nói ngắn gọn." Tiêu Chiến đứng dậy rồi đi thẳng tới ghế sofa, anh đưa ngón tay chỉ vào chiếc ghế đối diện: "Mời ngồi."

Nhật Hà hắng giọng rồi làm giá: "Hôm nay tôi đích thân tới đây tìm Tổng giám đốc Tiêu là vì chuyện của con trai tôi, chắc Tổng giám đốc Tiêu đây cũng rõ mà."

Ai mà ngờ biểu hiện của Tiêu Chiến lại không có chút thay đổi nào chứ, anh lên tiếng hỏi lại: "Là chuyện gì?"

Nhật Hà suy cho cùng cũng là người từng trải, bà ta hùa theo cười một cái: "Tổng giám đốc Tiêu, nếu tôi đã ngồi ở đây thì cũng đâu cần thiết phải vòng vo chậm trễ nữa đâu nhỉ? Đoạn video ghi lại chuyện xảy ra gần đây ở Chiến Thành phải như thế nào thì cậu mới chịu đưa cho tôi đây, cậu cứ ra điều kiện đi."

Tiêu Chiến giả vờ như vừa mới tỉnh ngộ câu nói của bà ta, đôi chân dài miên man của anh chéo lên nhau một cách tao nhã, ngữ khí nói chuyện thì điềm tĩnh vô cùng: "Điều kiện của tôi không cao, chỉ cần đem 70% số tài sản dưới danh nghĩa của Trần Nhật Quang chuyển hết cho Vương Nhất Bác, sau đó tôi sẽ đưa cho bà đoạn video."

"70%?!" Bà Nhật Hà bất ngờ đến nỗi phải ngồi thẳng người dậy, bà ta nhìn anh với ánh mắt nực cười và khó chịu: "Tổng giám đốc Tiêu đang đùa gì vậy?"

Bà và Trần Nhật Nam chỉ có một đứa con trai là Trần Nhật Quang thôi, hầu hết tài sản của gia đình bà đều đứng tên của hắn, nếu làm như vậy thì có khác nào dâng hết gia sản của nhà họ Trần cho Vương Nhất Bác luôn chứ?

Bà Nhật Hà càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này đây là do Tiêu Chiến cố ý, ngữ khí của bà chợt trở nên lạnh lẽo: "Tổng giám đốc Tiêu, nếu như làm như cậu nói thì chúng tôi còn cần đoạn video đó để làm gì nữa chứ?"

"Đương nhiên là nó có ích rồi." Tiêu Chiến 'đặc biệt tốt bụng' giải thích cho bà Nhật Hà nghe, từng câu từng chữ chậm rãi như khắc vào tâm can bà ta: "Cái này chỉ là mất tiền thôi, còn nếu như đoạn video đó được tung ra, thì anh Trần đây e là phải chịu trách nhiệm hình sự rồi."

Đáy lòng bà Nhật Hà đầy hốt hoảng nhưng bà vẫn cố ngụy trang cho mình một bộ dạng bình tĩnh bên ngoài: "Tổng giám đốc Tiêu đây, thân là luật sư thì không thể chỉ dựa vào lời nói gió bay được, ý của cậu là con trai tôi đã xúi bậy bọn người đó, vậy cậu có chứng cứ không?"

"Sao bà đây lại biết tôi không có?" Tiêu Chiến ưu nhã ngước mắt nhìn bà Nhật Hà, đôi mắt đen láy sâu thẳm kia tựa như một con dao găm sắc bén có thể xuyên qua mọi lớp ngụy trang, đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất vậy.

Bà Nhật Hà hít một hơi thật sâu rồi chuyển chủ đề: "Tổng giám đốc Tiêu làm như vậy thì có lợi gì cho bản thân cậu chứ? Vương Nhất Bác và Nhật Quang nói như thế nào thì cũng là phu phu hợp pháp, nếu như làm náo loạn lên, thì Tổng giám đốc Tiêu đây cũng không có kết đẹp đâu nhỉ?"

Nghe xong lời bà nói, đáy mắt Tiêu Chiến chợt lóe lên vài ý cười, nhưng trong ý cười chỉ toàn đầy sự chế giễu: "Nếu như bà Trần có thủ đoạn gì để khiến tôi không có cái kết êm đẹp thì cứ ra tay đi, tôi chờ."

Câu nói này của Tiêu Chiến không những tỏ thái độ xem thường bà Nhật Hà mà ngay cả nhà họ Trần anh cũng không thèm cho vào mắt, cái cách nói chuyện bình thản thoải mái, từ đầu tới cuối không có lấy một chút gợn sóng kia thật khiến bà Nhật Hà không thể giả vờ bình tĩnh nữa rồi.

Tuy nhà họ Trần không có quyền thế bằng Tiêu Chiến, nhưng tuyệt đối chưa bao giờ có ai dám nói như vậy trước mặt họ cả.

Tuy nhiên, là bà còn chưa kịp phát tiết, thì câu nói tiếp theo của Tiêu Chiến đã chặn lại tất cả những lời công kích sắp tuôn ra của bà: "Hai người được anh Trần nhờ vả cũng đã nói rồi, ghi âm, video tất cả đều đã được sao lưu."

Nhật Hà trừng to mắt nhìn anh, bà thật không dám tin: "Cái gì!?! sao cậu lại....."

Tiêu Chiến không nói thêm gì nữa, nhưng thái độ này của anh khiến bà Nhật Hà càng thêm phần lo lắng hơn nữa.

Hôm nay bà đích thân đến đây là để lấy lại đoạn video kia, bà tưởng chỉ cần lấy đoạn video đó về thêm thắt một chút là sẽ được, nhưng những lời nói mà Tiêu Chiến thốt ra đã hoàn toàn biến nhưng suy nghĩ lúc nãy của bà thành trò đùa rồi.

Người đàn ông này vốn không có ý định buông tha nhà họ Trần rồi, anh đã có phòng bị và phỏng đoán trước rồi.

Tiêu Chiến cũng không thèm màng tới tâm trạng của bà Nhật Hà, anh đưa mắt nhìn xuống đồng hồ đeo tay của mình: "Cũng không còn nhiều thời gian nữa, bà Trần mời đi cho, tôi không tiễn nữa."

Từ lúc vào cửa cho đến bây giờ, mỗi động tác cử chỉ của anh đều rất lịch sự, nhưng chính người lịch sự nho nhã như vậy mới khiến cho bà Nhật Hà phải run sợ.

Bà lấy điện thoại ra rồi bấm bấm cái gì đó, cũng không biết đang bấm cái gì mà tốc độ vô cùng nhanh, một lúc sau, bà Nhật Hà mới lại ngẩng đầu lên, nhưng bà vẫn chưa có ý định rời đi: "Tổng giám đốc Tiêu, yêu cầu tới 70% quá lớn, nhưng tôi có thể quy 30% quyền sở hữu bất động sản dưới tên của Nhật Quang cho Vương Nhất Bác."

Tiêu Chiến rõ ràng chẳng có ý định nói sâu thêm về chuyện này, nên anh thản nhiên lên tiếng: "Bà đã nói xong chưa?"

Bà Nhật Hà nhìn thấy anh quay người định rời đi thì lập tức đứng dậy: "Tổng giám đốc Tiêu, cậu giúp Vương Nhất Bác tranh tài sản như vậy thì có ích gì với cậu đâu chứ!"

Tiêu Chiến chợt dừng bước, môi anh khẽ nhếch lên một chút như thể anh đang nghĩ ra gì đó, ánh mắt anh trầm xuống, sau đó anh khẽ thở dài một cái rồi mới từ từ mở miệng: "Bởi vì tôi....."

"Cạch!"

Lời chưa nói hết thì cửa văn phòng đột nhiên bị mở toang từ ngoài ra, Vương Nhất Bác thở hổn hển xuất hiện ở trước cửa văn phòng, còn Trịnh Phồn Tinh thì vội vàng từ sau chạy đến: "Tổng giám đốc đang gặp khách, cậu không thể vào được đâu..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top