Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến ôm người đi ra khỏi hẻm nhỏ, lái xe vừa vặn dừng xe ở bên cạnh, anh mở cửa xe đem người ôm vào chỗ ngồi phía sau, anh cũng ngồi vào theo.

Nhiệt độ trong xe hơi cao, cậu vô thức đưa tay giật xuống áo khoác Tiêu Chiến khoác trên vai cậu, ánh mắt quét đến người đàn ông ngồi bên cạnh cậu đạp rơi giày trên chân, hai đầu gối quỳ trên ghế ngồi bằng da thật, xê dịch từng chút xíu về phía anh.

Trong mắt mơ màng giống như chứa một vũng nước trong, tận đến khi cách anh một khoảng rất rất gần thấy rõ được gương mặt đẹp đẽ của anh ở trước mắt, cậu bỗng nhiên cười lớn, lộ ra một hàm răng trắng đều: "Anh là Tiêu Chiến à!"

Nếu như lúc bình thường Vương Nhất Bác chính là người bảo thủ thận trọng khiến anh không nhịn được muốn bắt nạt và muốn chinh phục, thì hiện tại cậu lại đang câu hồn người khác, khiến anh không tự chủ được muốn trầm luân vào đó.

Chỉ là... Ánh mắt anh quét về phía người lái thuê đang ngồi trên ghế lái, đó là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, cho dù người kia từ đầu đến giờ không hề quay đầu lại, nhưng là một người đàn ông chắc chắn ông ta cũng biết chỗ ngồi phía sau đang xảy ra chuyện gì.

Thật ra anh muốn chiếm hữu cái người đang câu dẫn anh, nhưng đây lại là người lái xe thuê, anh không muốn người khác nhìn thấy hoặc nghe thấy tiếng nỉ non của cậu, anh bắt buộc bản thân mình phải kiềm chế. Nghĩ đến đây, anh hơi đẩy cậu ra một chút, đáy mắt là bất đắc dĩ và kiên nhẫn: "Ngoan, ngồi xuống."

Không chạm được tới anh, cậu có chút không vui, ngọn lửa trong cơ thể thiêu đốt khiến cậu giống như sắp chết rồi, chỉ có người trước mắt này là có thể khiến cho cậu cảm thấy mát mẻ hơn một chút, loại cảm giác này giống như là ở trong sa mạc hơn bốn mươi độ nhìn thấy một hồ nước, căn bản là cậu khống chế không nổi chính mình.

Cậu không ngừng tới gần, đến một lần lại bị đẩy ra, cuối cùng cậu dứt khoát sải chân ra mạnh mẽ ngồi ở trên đùi rắn chắc của anh, đôi tay cũng không an phận sờ soạng vào cổ áo sơmi của anh: "Anh đừng đẩy tôi ra..."

Trong giọng nói mang theo một tia ủy khuất, Tiêu Chiến nghe được tê cả da đầu, mùi thơm nhàn nhạt trên người cậu truyền vào xoang mũi, dù không làm gì khác cũng đủ làm dục vọng trong thân thể của anh vận sức chờ phát động một chút.

Nhưng mà không được, tối thiểu trong xe là không được.

Tiêu Chiến giữ lại bàn tay đang không ngừng làm loạn của cậu: " nào em nghe lời, chúng ta về nhà trước."

Nhất Bác lắc đầu, khó chịu chảy nước mắt, đèn xe trên đỉnh đầu chiếu xuống làm tăng thêm mấy phần điềm đạm đáng yêu: "Tôi muốn anh, tôi rất là khó chịu, Tiêu Chiến, anh giúp tôi một chút đi..."

"Tôi sẽ giúp em, chờ một chút được không?" Lần đầu tiên trong ba mươi hai năm sống trên đời anh lại kiên nhẫn như thế, có trời mới biết đối mặt với một người mà mình cũng có cảm giác đang cầu xin nhưng phải nhịn xuống khó khăn như thế nào.

Anh không bị hạ thuốc nhưng lại không hề dễ chịu hơn cậu chút nào.

Hai tay cậu bị anh nắm lấy, không động được cũng không đụng tới anh, lửa nóng khó giải, cậu nhìn cổ áo đang mở rộng của người đàn ông trước mặt liền cúi đầu hung hăng cắn một ngụm lên xương quai xanh gợi cảm của anh.

Một ngụm này dùng bảy phần sức lực, trực tiếp đổ máu.

Tiêu Chiến kêu lên một tiếng đau đớn, rõ ràng cảm giác được cổ đang đau đớn nhưng vẫn không đẩy cậu ra.

Hiện tại cậu cảm thấy những con kiến trong cơ thể dường như an phận một chút, loại cảm giác khó nhịn kia trở thành một loại khát vọng, cậu cấp bách muốn càng nhiều để làm dịu phần thống khổ này.

Cơ bắp trên người anh phát triển so với tảng đá còn cứng rắn hơn, phía sau lưng áo sơmi rất nhanh đã bị mồ hôi thấm ướt một mảnh, ánh mắt kiềm chế lại hàm chứa sự mãnh liệt liếc mắt với lái xe: "Lái nhanh lên một chút!"

Mặt lái xe đã đỏ lên, không dám nói hai lời lập tức đem chân ga hung hăng giẫm, hận không thể cho chiếc xe này bay đi. Một đường giày vò rốt cục cuối cùng cũng đến nhà.

Không nói câu nào với lái xe, thậm chí không cầm lại chìa khóa xe, Tiêu Chiến trực tiếp mở cửa xe đi xuống, ôm lấy người ngồi phía sau lên, chân dài sải bước tiến vào biệt thự.

Lái xe thuê đứng ở sân biệt thự xa hoa lau đi vệt mồ hôi trên trán, nghĩ đến tất cả chuyện vừa rồi ông ta liền thở phào một hơi, rốt cục cũng đến nơi rồi.

Tiêu Chiến đi vào phòng bước chân cũng không ngừng lại, trực tiếp đem người ôm đến phòng ngủ, quần áo cũng không kịp cởi, anh mở một bồn nước ấm rồi thả cả người Vương Nhất Bác vào.

Thân thể bỗng nhiên chạm phải bồn tắm lớn phát đau, quần áo trên người cũng bị ướt nhẹp dính vào người rất khó chịu, Nhất Bác không phối hợp bắt đầu khua tay múa chân, vừa mới chuẩn bị từ trong bồn tắm đứng lên liền bị một đôi tay đè vai lại, ấn trở về lần nữa.

"Ngâm một chút, ngâm một chút sẽ dễ chịu." Giọng nói của anh trầm khàn vang lên ở bên tai.

Vương Nhất Bác quyết đưa tay muốn túm lấy anh lại bị anh nhanh chóng tránh đi, động tác của cậu gấp gáp nên không cẩn thận bị sặc nước ho kịch liệt: "Khụ khụ, khụ..."

Tiêu Chiến thấy cậu ho đến mức mặt đỏ rần trong lòng giống như là bị kim đâm, ánh mắt rơi vào chiếc cổ trắng ngần của cậu, ánh mắt u ám xuống: "Không được cởi."

Nói xong, anh mới đem người trong nước vớt ra, ngón tay thon dài đẹp mắt thuần thục cởi quần áo trên người cậu xuống, kéo một chiếc áo choàng tắm ở bên cạnh bọc qua loa một chút, sau đó đem người ôm trở về phòng ngủ.

Một khắc cơ thể chạm đến giường này, không kịp cảm thán một tiếng, một bộ phận trên thân đã trở nên cứng rắn nóng hổi.

Vương Nhất Bác toàn thân mềm oặt, lẩm bẩm một tiếng sau đó đưa tay ôm lấy cổ anh, theo bản năng dán sát vào, môi mỏng không cẩn thận sượt qua cái cằm của anh, bất lực gọi tên của anh: "Tiêu Chiến,Tiêu Chiến ơi..."

"Tại tôi." Trên trán anh rơi xuống một giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu, động tác ôn nhu trước nay chưa từng có: "Cho em, tất cả đều cho em."

...

Một đêm này, dưới sự hung mãnh tiến công của anh rốt cục lửa nóng trong cơ thể Vương Nhất Bác đã lắng xuống, nhưng cậu lại quá mệt mỏi không mở nổi mắt ra, mê man ngủ thiếp đi.

Một lần cuối cùng kia thì trời cũng sắp tảng sáng, dưới tác dụng của thuốc thật ra cậu đã không còn nhiều sức lực, trong mơ màng có thể cảm nhận được động tác cẩn thận kiên nhẫn của anh, đó là một mặt mà Tiêu Chiến chưa từng có.

Người đàn ông cường thế bá đạo không chỉ trong công việc trong sinh hoạt, mà còn trong sự thể hiện lúc trên giường, mỗi lần Vương Nhất Bác đều bị anh tra tấn không chịu nổi, lần này đã có thể xác minh được suy đoán kia của mình.

Chỉ là không kịp nghĩ quá nhiều đã hoàn toàn ngủ thiếp đi.

Khi mở mắt ra lần nữa thì mặt trời đã lên cao, cả hai làm nhiều lần như vậy nên thân thể rất mệt mỏi, cho dù đã nghỉ ngơi nhưng vẫn chưa hết uể oải.

Vương Nhất Bác đưa tay đang định ấn ấn bả vai, lại ngoài ý muốn chạm đến da thịt trơn bóng.

Cậu sửng sốt một chút, chậm rãi quay đầu lại mới nhìn thấy Tiêu Chiến đang ngủ ở bên cạnh. Đúng lúc lúc này người kia cũng mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, ngay cả trong không khí cũng bắn ra tia lửa.

Cậu hơi thẹn dời ánh mắt đi chỗ khác, rụt cổ lại đem nửa gương mặt vùi vào trong chăn: "Anh không đi làm à..."

Đây là lần đầu tiên trong gần hai tuần qua, lần đầu tiên hai người lại chung giường, cậu lại có chút xấu hổ.

Đáy mắt anh mang theo sự mệt mỏi rõ ràng, con ngươi tối đen bình tĩnh nhìn cậu, rất lâu sau mới mở miệng: "Hôm qua quá mệt mỏi, tinh lực không đủ."

Tinh, lực, không, đủ. Lời này sao... nghe lại hơi khó chịu chứ?

Cậu ho nhẹ một tiếng, không biết nói cái gì liền thuận theo anh: "Anh rất mệt mỏi sao?"

Lần này Tiêu Chiến lại cười, môi mỏng cong lên một độ cong tà mị, mở miệng trêu tức: "chẳng lẻ anh đúng là phải giống như thần tiên, một đêm làm nhiều lần như vậy ngày hôm sau vẫn phải có sức đi làm?"

Một câu nói khiến cho Vương Nhất Bác mặt đỏ tới mang tai không dám nói thêm câu nào, cậu đến cùng da mặt vẫn là mỏng, huống hồ cậu lại nhỏ hơn anh tận tám tuổi, nghe được loại lời nói này vẫn là không có sức chống đỡ.

Cậu một khắc nhấc chăn lên đem mình che kín lại, nhưng mà... Một giây sau cậu lại ló đầu ra lần nữa, lúc này mới phát hiện hai người cùng đắp chung một chiếc chăn, mới vừa rồi lúc chui vào liền thấy cơ bụng rắn chắc của anh, và còn...

Vương Nhất Bác âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, cái này không thể động, cái kia không thể nhìn, không tự nhiên, rất không tự nhiên, ngay cả tròng mắt cậu cũng không biết nên nhìn chỗ nào.

Tiêu Chiến nhìn thấy cậu như vậy chỉ cảm thấy rất đáng yêu, dứt khoát đem người ôm vào trong ngực, giọng nói trầm khàn khàn mang theo sự lười biếng: "Bây giờ lại ngại à? Tối hôm qua em cũng rất là nhiệt tình đó."

Nhịp tim cậu đập như sấm, mặt nhanh chóng đỏ như con tôm luộc: "Tôi, hôm qua hình như là tôi bị hạ thuốc nên mới có thể như thế..."

Cậu thật sự khó khăn vất vả lắm mới nói ra được một câu, đáng tiếc lời giải thích này dường như cũng không quan trọng như vậy.

Chỉ là nhắc nhở cho Tiêu Chiến nhớ lại những chuyện xảy ra tối hôm qua, nghĩ đến Hoàng Gia Hân sắc mặt anh liền trầm xuống: "Em yên tâm, tôi sẽ không bỏ qua cho người hạ thuốc em đâu."

Trong lòng cậu thất kinh, ngửa đầu nhìn cái cằm với đường cong gợi cảm của anh, trong nháy mắt cảm nhận được anh đang tản ra sự tức giận rất lớn: "Anh định làm thế nào?"

Làm thế nào? Để nhà họ Hoàng phế bỏ công việc Hoàng Gia Hân, để cô ta cũng nếm thử mùi vị bị hạ thuốc, đây là chuyện cơ bản nhất.

Nhưng những chuyện này, anh không muốn nói cho cậu biết, sợ trong lòng cậu có gánh nặng. Tiêu Chiến bất động nhanh chóng đổi sang chủ đề khác: "Đầu còn choáng không?"

Cậu không hề chú ý, trả lời: "Không sao."

Đầu cũng không choáng, chỉ là cơ thể như tan ra thành từng mảnh chỗ nào cũng không chịu nổi, ngẫm lại ngay cả người có thể lực cường hãn như Tiêu Chiến còn cảm thấy không chịu đựng nổi, huống chi là cậu, không bị mệt chết đã là chuyện tốt rồi.

Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt nhỏ khí sắc không tốt của cậu, hai tay chống người ngồi dậy, lộ ra nửa người trên cường tráng: "Tôi bảo chị Phụng làm làm chút gì ăn nhé, em rửa mặt xong thì xuống dưới."

Vương Nhất Bác thấy anh muốn đi liền kéo lại cánh tay của anh lại, muốn nói lại thôi: "Chuyện kia..."

Tiêu Chiến dừng chân lại, hơi nhíu mày: "Hả?"

Trên mặt cậu xẹt qua một tia sầu lo, do dự rất lâu mới mở miệng hỏi: "Chuyện trước đó anh vẫn còn tức giận phải không?"

Cậu bỗng nhiên hỏi như vậy suýt chút nữa khiến Tiêu Chiến bị hỏi cho ngơ ngác, trải qua chuyện tối hôm qua kia, anh đã sớm đem chuyện lúc trước ném ra sau đầu, bây giờ cậu lại nhắc lại anh mới nhớ tới chuyện Nhật Hà muốn video kia.

Ánh mắt cậu hơi có vẻ thấp thỏm, anh vốn định thẳng thắn nói ra giờ phút này tâm tư thích đùa lại nổi lên, chân dài hơi cong, chân sau quỳ gối trên giường, nghiêng người tới gần cậu, không trả lời mà hỏi lại: "Em cứ nói đi?"

Trong lòng cậu thật không chắc chắn, không biết chuyện tối ngày hôm qua anh xử lý như thế nào, lại nghĩ tới lời Trịnh Phồn Tinh nói trước đó nên đầu óc rất loạn: "Để Nhật Hà lấy đi video giám sát thật sự là tôi không cân nhắc thỏa đáng suy nghĩ quá đơn giản, lúc ấy tôi chính là vì đứa bé kia, không nghĩ rằng Trần Nhật Quang sẽ dùng chuyện này để lừa tôi, tôi cũng biết anh là vì tôi nên mới đem vụ kiện giao cho luật sư Trọng, trước đó đúng là tôi đã hiểu lầm anh, là tôi lòng dạ hẹp hòi, thế nhưng anh..."

Cậu ngừng lại, hít sâu một hơi lại nói: "Thái độ của anh đối với tôi cũng rất dễ dàng khiến cho tôi hiểu lầm."

Mấy ngày nay đừng nói là nói chuyện, ngay cả nhìn cậu anh cũng không, hoàn toàn đem cậu xem như người xa lạ, làm sao cậu có thể suy nghĩ theo hướng tích cực được.

Tiêu Chiến nghiêm túc im lặng mà nghe cậu từng câu từng chữ chậm rãi nói ra, nói những gì anh cũng không thèm để ý, những chuyện tối hôm qua cậu làm vì anh đã chứng minh tất cả, chẳng qua anh cảm thấy giọng nói của cậu rất dễ nghe.

"Nói xong rồi à?" Đợi cậu nói xong, Tiêu Chiến mới mở miệng.

Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu: "Nói xong rồi."

"Được, bây giờ đến lượt tôi." Ánh mắt anh khóa chặt trên người của cậu, đáy mắt phản chiếu khuôn mặt khẩn trương của cậu, dường như tại thời khắc này, ánh mắt của anh thực sự chỉ nhìn về phía một mình cậu.

"Trước đó đúng là tôi giận em chuyện để Nhật Hà cầm đi video theo dõi, trên lập trường riêng của tôi bây giờ em đã là người của tôi nhưng lại cùng người khác đứng chung trên một chiến tuyến, như vậy lý do vụng về là em tin tưởng không đúng mà là vì em ngốc, em hoàn toàn không hề có chút nghi ngờ nào, tôi không thích là cái thái độ của em, trên lập trường công việc mà nói, em phải bổ sung thêm chứng cớ tư liệu đối với chuyện kiện cáo mà nói cũng không phải là một chuyện tốt." Giọng Tiêu Chiến rất chân thành, mỗi một chữ đều giống như đang đánh vào mặt câu vậy, nhưng trong mắt anh lại không có mấy phần trách cứ: "Vương Nhất Bác, không phải tôi tức giận vì Nhật Hà, cũng không phải vì nhà họ Trần, càng không phải vì chồng trước của em, tôi tức giận chính là vì thái độ và lựa chọn của em."

Với anh lúc ấy mà nói, xem như cậu đã lựa chọn nhà họ Trần. Cho nên anh nôn nóng, khó chịu, thậm chí có chút buồn bực, nếu không phải tối hôm qua cậu uống ly rượu kia thay mình, có lẽ anh sẽ còn tiếp tục giận cậu.

Vương Nhất Bác bị anh nói cho không ngóc đầu lên được, sống cùng nhau hơn một năm thì như thế nào, người của nhà họ Trần so với tưởng tượng còn vô sỉ, còn ti tiện hơn, bọn họ không đáng được đồng tình, càng không đáng tin tưởng.

Tiêu Chiến nói không sai, là tại cậu dễ tin người mới dẫn đến một loạt vấn đề đằng sau. Bỗng anh gọi tên cậu: "Vương Nhất Bác"

Cậu có chút không muốn đối mặt với anh, nho nhỏ đáp lời: "dạ?"

"Tôi còn chưa nói hết." Anh hình như có chút bất đắc dĩ, nhắc nhở cậu không được phân tâm.

"Anh còn muốn nói gì nữa?" Chuyện nên nói không phải đều nói rồi sao?

"Hiện tại tôi chắc chắn rằng em..." Tiêu Chiến ngừng lại, một chút một chút, rồi tự tin thốt lên: "Thích tôi."

Cậu nghe thấy suýt chút nữa ngừng thở, sửng sốt bị nước miếng của mình làm cho sặc, ho đến mức mặt đỏ tía tai: "Khụ khụ khụ, anh, có phải anh hiểu lầm cái gì hay không, khụ..."

Dường như Tiêu Chiến anh đã dự liệu được cậu sẽ không thừa nhận, cũng không vội mà chứng thực, một chút xíu hỏi cậu, tra tấn cậu: "Em đừng nói với tôi việc chặn tôi ở cửa khách sạn là ngoài ý muốn?"

Chặn anh ở cửa khách sạn?... Được rồi, chuyện này hoàn toàn chính xác không có cách nào chối cãi, thật sự đã cố gắng hết sức nhưng cũng không thể cứ nhận như vậy, Tiêu Chiến làm cách nào nào nhận ra cậu vậy?

Cậu ổn định lại tâm tư: "Đúng là tôi tới tìm anh, có một số việc muốn hỏi anh mà thôi."

"Chuyện gì?" Anh từng bước ép sát.

Vương Nhất Bác thuận miệng nói dối: "Thì là chuyện công việc."

Ai ngờ, nghe xong Tiêu Chiến lại cười xùy một tiếng: "Trong công việc tôi không phải là quản lý trực tiếp của em, em đây là báo cáo vượt cấp."

Vương Nhất Bác bị anh nói cho á khẩu không trả lời được, luôn cảm giác cảm xúc và tâm tư của mình khác thường, đều tại ánh mắt lợi hại của anh đã nhìn thấu tất cả không còn một mảnh.

Cậu vẫn còn suy nghĩ muốn làm sao để phủ nhận, liền nghe được tiếng nói của anh từ đỉnh đầu rơi xuống: "Em không cần phải vội vàng phủ nhận chuyện thích tôi, nếu như đổi lại là người khác thay tôi uống ly rượu này, tôi cũng sẽ giúp, nhưng tuyệt đối không dùng hình thức này."

Nói xong, sợ cậu không hiểu, Tiêu Chiến còn đưa ngón tay chỉ chỉ quần áo tán loạn trên mặt đất chưa kịp thu dọn.

Có ý tứ gì cũng đã quá rõ ràng rồi.

Vương Nhất Bác có chút không rõ ràng cho lắm nhìn về phía anh: "Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"

"Tôi muốn nói, em, có thể thích tôi."

Có thể thích anh? Cho nên bây giờ là anh đang cho phép cậu có tình cảm với anh?

Dường như trong nháy mắt hiểu được ý tứ trong câu nói này, cảm xúc trong đáy lòng Vương Nhất Bác từ bối rối khẩn trương biến thành kinh ngạc rung động, tiếng tim đập mạnh mẽ nhắc nhở cậu, mình đối với câu nói này của Tiêu Chiến có bao nhiêu phản ứng.

Là cậu thích Tiêu Chiến sao? thật cậu chưa từng dám nghĩ tới chuyện như vậy, bọn họ bắt đầu cũng không mấy tốt đẹp, quan hệ thực tế nhất trực tiếp nhất, cho nên cậu cấm bản thân mình đối với người đàn ông trước mắt này sinh ra bất kỳ huyễn tưởng nào.

Nhưng mỗi lần gặp nguy hiểm, anh luôn luôn là người xuất hiện đầu tiên cứu cậu trong nước sôi lửa bỏng, kể cả ý chí sắt đá như thế nào cũng không được thờ ơ được, huống chi là cậu.

Không thể nói là anh không đặc biệt, vừa vặn ngược lại, đối với cậu mà nói anh thật sự là quá đặc biệt.

Tất cả đều thẩm thấu dần dần mỗi khi hai người ở chung và dần thay đổi một cách vô tri vô giác, không phải cậu không biết, chỉ là không muốn đi đối mặt.

Hôm nay Tiêu Chiến đã nói ra, cậu không thể không nhìn thẳng vào tình cảm của mình.

Cậu thích Tiêu Chiến sao? Vương Nhất Bác lại hỏi mình một lần, hai mươi bốn năm ngoại trừ Trần Nhật Quang ra, cậu chưa từng thích qua người khác, nếu như bây giờ con tim đã trả lời, như vậy chắc là thích.

Suy nghĩ kỹ một chút, chuyện anh làm cho cậu cũng rất nhiều. Kiện cáo, công việc, chăm sóc tất cả cuộc sống của cậu, còn chèn ép nhà họ Trần nữa, tất cả đều không khỏi có liên quan đến anh.

Vương Nhất Bác rất lâu mới tìm được giọng nói của mình, cậu hỏi ra một vấn đề rất lớn mật, giọng nói mang theo sự run rẩy: "Ý của anh là, anh cũng thích tôi sao?"

Ánh mắt anh rất sâu, khiến cho người ta không thấy rõ được cảm xúc bên trong, duy nhất có thể chắc chắn là bây giờ anh rất nghiêm túc: "ừm! em có thể hiểu như vậy."

Thừa nhận sao? Cậu nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái: "Chuyện này..."

"Bên cạnh tôi không người nào khác, cũng không có đối tượng mập mờ nào, chỉ có một mình em mà thôi, cho nên nghĩ như thế nào thì tùy em." Tiêu Chiến đánh gãy lời cậu, giống như ghét bỏ cậu hỏi quá nhiều.

Mà anh, căn bản không biết nên trả lời như thế nào. Ba mươi hai tuổi, thời gian tốt nhất của một người đàn ông, có sự nghiêp được vạn người kính ngưỡng, duy chỉ thiếu một tình yêu.

Câu nói này Vương Nhất Bác rốt cục nghe rõ, anh đem quyền chủ động giao vào trong tay cậu, chỉ là... Sao đột nhiên từ chiến tranh lạnh lại biến thành như bây giờ vậy?

Chẳng lẽ là bởi vì tối hôm qua cậu thay anh uống ly rượu kia?

Hai người trò chuyện xong, Tiêu Chiến khẽ hôn một cái lên môi cậu sau đó liền phủ thêm áo quay người ra khỏi phòng ngủ.

Còn lại cậu nửa ngồi nửa nằm trên giường, đầu vẫn có chút mơ mộng, tâm tình cũng bị khuấy động thật lâu không thể bình phục lại, cậu lấy ra điện thoại từ đầu giường, tìm tới một tên trong wechat.

Tiểu Bác: Ngủ dậy chưa?

Tiểu Hâm Hâm: Nói nhảm, cũng không nhìn một chút là mấy giờ rồi à, ngủ tiếp thật sự sẽ thành heo đấy.

Tiểu Bác: Tớ có chuyện này nói cho cậu biết trước.

Tiểu Hâm Hâm: Cái gì?

Sau khi nhắn xong một loạt tin nhắn Tất Bồi Hâm thuận tay đem điện thoại di động đặt trên mặt bàn, lấy một chén nước ấm nhấp một hớp, chờ lần nữa cầm điện thoại di động lên nhìn đoạn chat trong khung chat trên màn hình, nước vừa uống vào lại phun ra. ! ! ! ! !

Tiêu Chiến đã thổ lộ với Với Vương Nhất Bác?

Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, đem nội dung hai người đối thoại vừa rồi kể lại, không tới nửa phút, điện thoại của Bồi Hâm đã gọi tới.

Cậu rất nhanh nhận, còn chưa kịp nói chuyện, liền bị tiếng thét chói tai của Bồi Hâm dọa cho hết hồn. "A a a a a Nhất Bác này! ! Cậu mẹ nó không lừa tớ chứ, cậu lại đem Tiêu Chiến câu được tới tay sao?"

Vương Nhất Bác không biết làm sao, bỗng nhiên có chút cảm giác có tật giật mình, miệng dán lên microphone, hạ giọng: "Cậu nhỏ giọng một chút có được không!"

"Tớ sao phải nhỏ giọng? ! Chuyện này phát sinh xác suất có thể so với sao hỏa đụng phải trái đất, heo mẹ biết trèo cây có được không!" Nói xong, dường như cậu ấy ý thức được không quá hợp lý, lại bổ sung thêm một câu: "Đương nhiên, không phải tớ nói cậu không tốt, chỉ là tớ quá khiếp sợ, thực sự không nghĩ tới hai ngươi có thể đến được với nhau!"

Phải biết là Tiêu Chiến xuất sắc như thế nào, người đàn ông như vậy đừng nói là Vương Nhất Bác ngay là một trăm Vương Nhất Bác cũng không thể sánh được.

Khác nhau nhiều như vậy vậy mà cuối cùng lại đến với nhau! Khóe miệng cậu giật một cái, trong lòng cũng thấp thỏm: "Cậu nói có phải anh ấy có ý tứ này hay không?"

"Tớ cảm thấy là, mặc dù Tiêu Chiến không có nói rõ, nhưng ý của anh ấy không phải là cậu nghĩ như thế nào thì là như thế đó sao!" Nói xong Bồi Hâm lại bắt đầu kích động: "Không ngờ tới luôn nha đúng là không ngờ tới, Tiêu Chiến vậy mà lại biết trêu chọc như thế."

Tuy ngoài miệng Vương Nhất Bác không nói, nhưng nụ cười đã lặng lẽ bò lên trên gương mặt, đáy lòng lan tràn ra một cỗ ngọt ngào mật ý.

"Cậu mau sửa lại tên trên tin nhắn đi, cho thêm hai chữ Tiêu Chiến vào, đừng nói gì nữa, cậu chính là Thượng Đế!" Bồi Hâm so với cậu còn kích động hơn: "Bạn tốt, có được phú quý rồi chớ quên tớ nha, nhớ kỹ đừng quên người anh em này đó!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top