Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Tiêu Chiến ngắt máy với Trác Thành thì liền gọi cho cậu, đầu dây bên kia không nghe thấy giọng nói êm dịu nữa, chỉ còn một giọng nữ lạnh như băng... "Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, sorry..."

Sắc mặt Tiêu Chiến lập tức đóng băng, cả người đều tản ra khí lạnh khiến người ta rét run sợ hãi, điện thoại không nghe, người cũng tìm không thấy, anh lại đang ở Mỹ, chỉ có thể bó tay hết cách. "Chết tiệt!"

Vu Bân thấy anh vội vã như muốn đi giết người, đứng dậy theo: "Có chuyện gì vậy?"

Tiêu Chiến không giải thích, chỉ nói: "Đợi lát nữa tôi kêu người chuẩn bị phi cơ, lập tức về nước."

Nhìn người đàn ông đang bước nhanh ra khỏi phòng, bàn chân như nổi gió chỉ hận không thể chạy, Vu Bân chớp mắt mấy cái, người có thể làm cho Tiêu Chiến gấp gáp như vậy, đoán chừng chỉ có Vương Nhất Bác. Vậy nhóc con kia chắc đã xảy ra chuyện?

Anh ta mở mạng lên, chưa kịp tìm kiếm tên tuổi Vương Nhất Bác thì tin tức nóng nhất hôm nay đã hiện lên, một tin hai tin ba tin, toàn bộ đều là cậu, mà những lời bàn tán và nghị luận kia đều khá khó nghe.

Nụ cười trên mặt Vu Bân cũng hoàn toàn biến mất, anh có linh cảm, khi Tiêu Chiến trở về nước, Nhật Quang chuẩn bị về nhà nhặt xác là vừa.

...

Tiêu Chiến bảo Trịnh Phồn Tinh liên hệ bộ phận quan hệ công chúng của công ty An Gia đưa ra tuyên bố thông báo đầu tiên, chú ý ngôn từ, dù sao những thông báo mang tính quyết định đều phải chờ Tiêu Chiến trở về.

Im lặng lâu như vậy cuối cùng cũng có tin tức, dư luận lại một lần nữa xôn xao, không chỉ vì vụ ly hôn này đáng chú ý đến mức nào, mà còn bởi vì sự tồn tại của người đàn ông tên Tiêu Chiến này thật sự rất có sức ảnh hưởng.

Bao nhiêu người muốn đào ra chút chuyện về người đàn ông này đều khó như lên trời, có một lỗ hổng tốt như vậy để đào bới, tất cả mọi người đều muốn tìm hiểu đến cùng.

Vương Nhất Bác hôm nay không đến công ty, cũng không có ở nhà, cậu tự lái chiếc Mercedes đen trong gara chạy đến bên hồ ở ngoại thành.

Sau khi thuê một ít dụng cụ chuyên nghiệp từ ông chủ câu cá, Vương Nhất Bác ngồi ở ghế bên bờ hồ, tuy gió đã ngừng, nhưng đội mũ và mang khẩu trang vẫn tốt hơn.

Lần ngồi xuống này đã đến chạng vạng tối, rất nhiều người ban ngày đến câu cá lần lượt rời đi, người đến câu đêm dần nhiều hơn.

Cậu vốn muốn về sớm một chút, nhưng đúng vào lúc cậu muốn thu cần câu, dây câu lại bắt đầu nhúc nhích. Thoáng một cái, hai cái, càng ngày càng nhanh, càng lúc càng trĩu nặng...

Cậu lập tức thu dây lại, xoay tay cầm thật nhanh, lúc thu cần câu lên lại thất vọng tràn trề, thì ra chỉ là một đám rong dưới đáy hồ.

Cậu buồn ra mặt, tự dưng nhìn cần câu không có cá chỉ có một đám rong trong lòng cậu tự suy diễn đến mối quan hệ của cậu với Tiêu Chiến. Rốt cuộc anh đang ở đâu?

Từ lúc xảy ra chuyện cậu luôn suy nghĩ về anh không ngừng suy nghĩ, cho đến hiện tại cậu lại không dám nghĩ nữa, cậu thật sự rất sợ. cậu vứt cần câu qua một bên đầu gục xuống mà khóc đây là lần thứ hai cậu khóc trong tuyệt vọng. Đã qua rất nhiều ngày như vậy, cậu đều chịu đựng mà không khóc, nhưng hiện tại bỗng dưng cậu không chịu nổi nữa, nước mắt như không khống chế được mà chảy ra giàn giụa, từ trên mắt xuống má, môi rồi trôi vào cổ áo, rơi xuống bùn đất dưới chân cậu.

Chợt, có một lực rất lớn xô đến từ phía sau lưng cậu, cậu mất thăng bằng, cả người đều ngã sấp xuống mặt đất, đang muốn kêu ra tiếng lại bị một bàn tay bịt kín miệng.

"Ưm... Ưm...!" Vương Nhất Bác đột nhiên lại rất sợ hãi, sau lưng của mình vậy mà lại có người, người kia tay dài chân dài, rõ ràng là một người đàn ông cao lớn.

"Đừng lên tiếng!" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông hơi suy yếu, vừa nói chuyện vừa đem một vật gì đó kề sát sau lưng cậu.

Cách áo khoác Vương Nhất Bác vẫn cảm giác được hình dạng tròn, thô của vật kia, cậu suy nghĩ một hồi, bỗng nghĩ tới một vật, thoáng chốc mặt cắt không còn một giọt máu.

Là súng! Thời đại hòa bình, quốc gia cấm vũ khí, hắn vậy mà lại có súng! Vương Nhất Bác yên lặng trừng to mắt, lập tức im lặng, bầu không khí quá mức căng thẳng, ngay cả hô hấp cũng phải cẩn thận từng li từng tí, cũng chính lúc này cậu mới nghe được mùi máu tươi rõ ràng trong không khí.

Hắn đang chảy máu, hơn nữa đang chảy máu rất nhiều.

Cách đó không xa bỗng truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn mất trật tự, một luồng sáng chói mắt đảo qua đỉnh đầu hai người, người ông chửi thề một tiếng, kéo cơ thể của cậu cùng chìm xuống nước.

Động tác của hắn cực kỳ nhanh mà cũng rất có chừng mực, không gây ra tiếng nước quá lớn. Nước trong hồ lạnh buốt thấu xương rất nhanh đã thấm vào quần áo, Vương Nhất Bác kêu cứu đám người đang ở phía bên kia nhưng lại sợ khẩu súng ở bên hông nên không dám lộn xộn, bị động để hắn ôm vào trong ngực, cứng ngắc như sắt.

"Nhìn bên kia xem có người hay không!" Một giọng nói hung ác vang lên bên tai, người đàn ông đang đứng gần bọn họ, khoảng cách rất gần. Vương Nhất Bác đoán hắn đang chạy trốn những người này, mà đám người đuổi theo người đàn ông cầm súng chắc cũng không phải người tốt, nên hắn mới không cầu cứu.

Âm thanh sột soạt trong đêm khuya tối đen như mực nghe vô cùng rõ rệt, nửa phút sau, một người đàn ông khác mở miệng: "đại ca, người không có ở đây!"

"Mẹ kiếp! Vậy mà lại để nó chạy thoát, bọn mày chia nhau tìm, tao đi tiếp về trước, bắt sống cho tao, nghe chưa!?"

"Dạ!"

Tiếng bước chân của cả đám người lướt qua bên cạnh, sau đó càng ngày càng xa, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng thở ra, hơi giãy dụa, nhưng chỉ khiến lực tay đang giữ chặt cậu càng siết mạnh hơn: "Đừng nhúc nhích, nếu không tôi đánh chết cậu."

Không biết qua bao lâu, cả người Vương Nhất Bác run rẩy đến mức khiến nước hồ xung quanh nổi bong bóng, ngay vào lúc cậu cho rằng mình sắp chết ở nơi ngoại ô hoang vu này, người đàn ông phía sau cuối cùng cũng kéo cậu lên bờ.

Mũi miệng được tự do trở lại, Vương Nhất Bác cố sức thở hổn hển mấy hơi, sau khi hồi phục tinh thần liền dùng cả tay chân đứng lên xoay người muốn chạy.

"Đoàng" một tiếng, bên chân cậu nổ một đốm lửa nhỏ.

"A!" Vương Nhất Bác lập tức dừng chân lại, hai tay ôm đầu ngồi xuống: "Đừng, đừng nổ súng, tôi không muốn hại anh!"

Giọng nói lúng túng run rẩy của cậu truyền đến, chỉ nghe thôi không cần nhìn cũng có thể biết cậu đang sợ đến như thế nào.

Ngón tay bóp cò của Lưu Hải Khoan dừng lại, đôi mắt đen nhìn vào bóng lưng của cậu, thăm dò một lát, hắn mở miệng: "Lại đây."

Tim Vương Nhất Bác đập vô cùng nhanh, nhanh đến nỗi cơ thể cậu cảm thấy không được ổn, đầu choáng váng, thậm chí có cảm giác buồn nôn, từ lúc bò lên từ dưới hồ mới có mấy phút, vậy mà cả người cậu đều là mồ hôi lạnh.

Loại tình cảnh đáng sợ đến dựng tóc gáy này, khiến cậu không có cả thời gian để sợ hãi. Tâm trạng căng thẳng cực điểm, cậu dần dần lấy lại bình tĩnh mà trở nên tỉnh táo.

Hai tay cậu giơ lên ngang đầu, dáng vẻ đầu hàng chậm rãi xoay người lại, cậu nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng tái nhợt nhưng lại rất đẹp trai, mắt mũi hắn rất có nét, hiên tại khuôn mặt đó cũng không khiến cậu cảm thấy thích thú bởi trong tay hắn còn cầm một khẩu súng đẹp đẽ khéo léo nhưng lại vô cùng có lực uy hiếp kia.

Họng súng đen như mực chĩa thẳng vào đầu cậu, đôi lúc cậu không chút hoài nghi, nếu mình chạy trốn, hắn sẽ lập tức nổ súng. Không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể bước qua. Bước đến càng gần, càng ngửi được mùi máu loãng trên người hắn.

"Đỡ tôi đến ngôi nhà gỗ đằng sau." Người đàn ông đưa tay bảo cậu, đổi tư thế khác mà chĩa súng vào cậu.

Lần này cậu không dám nói tiếng nào, ngoan ngoãn nghe theo, cố sức đỡ hắn dậy, người đàn ông gần một mét chín, nhìn không cường tráng nhưng dìu lên lại tốn sức vô cùng.

Thật vất vả đến trước nhà gỗ, Vương Nhất Bác đang nghĩ làm thế nào để mở khóa ra, người này không nhiều lời lập tức dùng súng bắn vào ổ khóa.

Súng lục giảm thanh không gây ra âm thanh quá lớn, nhưng cậu lại bị dọa sợ đến không còn sức.

Căn phòng nhỏ rất cũ kĩ này là do bên hồ cung cấp để du khách nghỉ ngơi, chỉ có một cái ghế nằm đơn giản.

Vương Nhất Bác đỡ hắn ngồi xuống, nhìn sắc mặt đau đớn của hắn, nhỏ giọng hỏi: "Tôi có thể đi được chưa?"

Lưu Hải Khoan không chớp mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ cỡ bàn tay không còn màu máu, dáng vẻ bị dọa sợ, mái tóc đen nhánh bởi vì bị nước hồ làm ướt hiện giờ đang dính bết lại trên đầu, dáng người nhỏ gầy, chỉ cao đến cằm hắn, trong mắt còn ngập nước mắt, không có chút tính công kích nào.

Năm ngón tay cầm súng lục hơi hạ xuống: "Giúp tôi cởi quần áo ra."

Vương Nhất Bác kinh ngạc: "Cái, cái gì?"

Lưu Hải Khoan không kiên nhẫn nhíu mày: "Không hiểu tiếng người à?"

Hai tay đang rũ xuống bên người của Vương Nhất Bác nắm thật chặt, sắc mặt căng thẳng không nói gì, sau một hồi im lặng đến kì lạ, cậu đứng yên tại chỗ không nhúc nhích: "Tại sao tôi phải giúp anh cởi đồ?"

Lưu Hải Khoan "xì"một tiếng: "Để làm tình?"

Vương Nhất Bác trừng to mắt đề phòng nhìn hắn, người này nói cái gì vậy...

Cậu bị chọc tức không nhẹ, cắn răng nói: "Anh bây giờ có sức làm được vậy à?"

Ánh mắt Lưu Hải Khoan liếc xéo qua khuôn mặt lớn cỡ bàn tay của cậu, cũng không tức giận, chỉ súng vào cậu: "Vậy còn không mau cởi?"

Vài bước ngắn ngủi, nhưng cậu lại đi một cách khó khăn như bước về phía đoạn đầu đài, càng đến gần, càng ngửi được mùi máu rõ ràng trên người hắn.

Trên phần bụng hắn có một lỗ đen sì, đang chảy máu đỏ sẫm, chất lỏng thấm ướt áo sơ mi, để lại một mảng màu nâu đậm. Cậu đưa tay về phía hắn, hai bàn tay không khống chế được mà run rẩy, chạm đến một mảng ẩm ướt kia, khẽ run rẩy một chút, còn chưa kịp động tay đã nghe người đàn ông kêu lên một tiếng khó chịu.

"Cạch" một tiếng, thái dương đau đớn kịch liệt, súng trong tay người đàn ông chĩa lên, mang theo lực uy hiếp tuyệt đối: "Mẹ kiếp cậu cố ý à?!"

"Xin lỗi, tôi không cố ý." Mở miệng trở lại, âm thanh của cậu đã nghẹn ngào.

Lưu Hải Khoan cố nén đau đớn đưa tay nắm hai gò má cậu, máu trên tay dính lên khuôn mặt trắng nõn non mềm của cậu, tạo nên một vẻ đẹp tương phản mà cấm kỵ.

Ánh mắt Lưu Hải Khoan xẹt qua bờ môi bởi vì sợ hãi mà trở nên tái nhợt của cậu: "Nhanh tay lên."

Cậu gật đầu rồi cuống quít mở nút áo của hắn. Nút áo sơ mi được cởi ra, phần bụng hắn có ghim một viên đạn, có thể thấy mơ hồ hình dáng đuôi viên đạn, mà toàn bộ đầu đạn đã ghim sâu vào da thịt.

Cậu cố nén cảm giác buồn nôn trong dạ dày, nghe theo lời hắn cởi áo, sau đó quấn quanh miệng vết thương của hắn, làm chậm tốc độ máu chảy.

Làm xong đâu vào đó, Vương Nhất Bác bị ép ôm đầu ngồi xổm trong góc tường, cây súng lục kia vẫn còn chĩa về phía cậu: "Rốt cuộc anh là ai?"

Lưu Hải Khoan nhướng mày: "Tò mò?"

"Không phải tò mò." Cậu khẽ cắn môi, vừa buông ra lời nói, liền hạ mí mắt: "Tôi chỉ sợ mình sẽ cứu phải một phần tử ngoài vòng pháp luật."

"À." Người đàn ông khẽ cười một tiếng, xoay xoay cổ, giọng nói không giấu được vẻ suy yếu, chỉ là sự suy yếu này không khiến vẻ nguy hiểm của hắn giảm bớt nửa phần: "Vậy cậu có biết những lời này sẽ chọc giận một phần tử ngoài vòng pháp luật hay không?"

Không biết tại sao, bây giờ cậu không còn sợ hãi như khi nãy nữa, cậu mơ hồ cảm giác được người đàn ông này không phải muốn giết mình.

Ngoại trừ mạng sống, cậu cũng sợ mình bởi vì cứu người đàn ông này mà sẽ gặp phiền phức.

Người đàn ông không rõ lai lịch, trên người mang theo vết thương do súng, dù bụng còn đang trúng đạn vẫn có thể bắt ép cậu nhảy xuống hồ, tuyệt đối không phải người lương thiện.

"Anh là người Trung Quốc à?" Vương Nhất Bác đặt câu hỏi lần nữa: "Ý tôi là, là quốc tịch Trung Quốc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top