Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Nhật Quang ở công ty bắt chéo chân vô cùng đắc ý chờ Vương Nhất Bác nhận thua, lại không ngờ chờ được tin giật gân Tiêu Chiến thừa nhận Vương Nhất Bác này.

Hình ảnh là gara dưới tầng hầm, hai người bị những chiếc xe vây quanh, người kia ôm trọn người nhỏ hơn vào trong ngực mình, kín kẽ, chính là tư thế bảo vệ, chỉ đứng ở nơi đó cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng người trong ngực Tiêu Chiến, không phải người nào khác, mà chính là vợ cũ Vương Nhất Bác của hắn. Đột nhiên cửa phòng làm việc bị người bên ngoài đẩy ra, Vĩnh Hạ xông vào, cũng không thèm gõ cửa: "Quang, anh nhìn thấy tin tức chưa, Nhất Bác cậu ta..."

Nói được một nửa Vĩnh Hạ liền thu lại giọng nói, vì y nhìn thấy sắc mặt vô cùng giận dữ của Nhật Quang thì đã sáng tỏ, hắn đều thấy cả rồi.

Tức giận trong người hắn lập tức bộc phát, bỗng nhiên hắn đạp lên cửa văn phòng, sau đó lại ném mạnh điện thoại di dộng ở trong tay lên tường, 'bịch' một tiếng, trong nháy mắt điện thoại di động bị ném vỡ tan tành, vụn vung đầy đất.

Vĩnh Hạ bị hắn đột nhiên bùng nổ dọa sợ, sợ hãi ngồi trên ghế sofa: "Quang, đây là đang ở công ty, anh bình tĩnh một chút."

"Anh làm sao có thể bình tĩnh?"

Hừ Tiêu Chiến im lặng lâu như vậy, lâu đến mức hắn cho rằng người kia đã muốn vứt bỏ Vương Nhất Bác mà trốn đi rồi, không ngờ anh ta lại có phản ứng thế này trước tình thế dư luận đang rất gay gắt.

Hắn cướp lấy di động của Vĩnh Hạ, kéo xuống phần cuối của tin tức xem phần bình luận của cư dân mạng, rõ ràng mấy tiếng trước vẫn đang mắng Vương Nhất Bác, bây giờ đã biến thành nửa mắng nửa bênh rồi, có không ít người đều quay ngược lại, bắt đầu mắng hắn.

"Cũng đã đệ đơn ly hôn lên tòa rồi, chồng cũ của cậu ấy còn không biết xấu hổ động đến cậu ấy như vậy, cũng thật xui xẻo..."

"Xem ra Tiêu Chiến mới là tình yêu đích thật của Vương Nhất Bác, rốt cuộc tên chồng cũ này là đang làm gì, nhìn thấy người ta tốt đẹp trong lòng tức giận sao, vì vậy đi ra tìm chút chuyện kích động?"

"Bây giờ tôi cảm thấy chồng cũ này diễn hơi nhiều rồi đấy, hai người kia dường như cũng không làm chuyện gì có lỗi, được rồi, có ai biết rốt cuộc vì sao bọn họ ly hôn không?"

Một câu lại một câu bình luận đập vào mắt, Nhật Quang vừa tức vừa sợ, tức giận thở hổn hển mắng: "Đồ đê tiện, đều là đồ đê tiện!"

Vĩnh Hạ nhìn thấy vậy thì sợ hãi, sợ hắn vừa không vui một cái bèn đập điện thoại di động của y. Hiện tại Nhật Quang trước mắt như biến thành người khác, không hề giống như người  phong lưu phóng khoáng vui tính lúc trước, mà đôi mắt vì tức giận mà đỏ au lên, giống như phần tử bạo lực điên cuồng chuyện gì cũng làm được.

Thậm chí y sợ rằng hắn sẽ trút cơn giận này lên đầu y. Vĩnh Hạ thấy hắn liên tục cáu giận, mãi sau khi mười mấy phút trôi qua, hắn mới bình tĩnh lại một chút, y mới nói: "Trước tiên anh đừng chỉ tức giận thôi vậy, chuyện đều đã xảy ra rồi, nghĩ xem phải giải quyết thế nào đi."

"Giải quyết?" Trong mắt Nhật Quang chứa đầy suy nghĩ ác độc: "Đến lời thế này mà Tiêu Chiến cũng nói ra được, anh ta không có ý định ngoảnh mặt làm thinh, nhất định anh ta sẽ ra tay với công ty của anh."

Dù sao cũng đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy rồi, Nhật Quang cũng không phải hoàn toàn ngu ngốc, Tiêu Chiến làm đến như vậy nói lên điều gì, trong lòng hắn vẫn nắm bắt được. Chỉ là hắn không ngờ đến, Tiêu Chiến vậy mà có thể vì Vương Nhất Bác mà không cần đến danh dự của mình mà thôi.

"Tiêu Chiến làm như vậy chính là anh ta không sợ bản thân bị Vương Nhất Bác liên lụy?" Vĩnh Hạ vẫn không dám tin tưởng, vậy mà Vương Nhất Bác lại có thể thu phục được Tiêu Chiến

Nhật Quang cười âm hiểm: "Em nhìn xem dáng vẻ bây giờ của hắn ta là đang sợ chắc, bây giờ hắn ta chỉ đang bày mưu khiến anh không còn gì nữa mà thôi."

Vĩnh Hạ nhíu mày, chỉ cảm thấy chuyện còn nghiêm trọng hơn so với y nghĩ, Tiêu Chiến này... y nhớ đến lần đầu tiên gặp mắt anh ở sở cảnh sát, đẹp trai phóng khoáng, cao lớn rắn chắc, quanh người đều tỏa ra khí chất khiến cho người ta không dám lại gần, anh ta rất hoàn mỹ, nhưng sự hoàn mỹ này lại cất giấu một phần sắc bén và bình tĩnh, lòng dạ rất sâu.

Nếu như anh ta thật sự muốn làm gì đó hại Nhật Quang, trong đầu Vĩnh Hạ đã có thể nhìn thấy một ít kết quả rồi, nhất định Nhật Quang không phải đối thủ của anh ta.

Người kia, thật đáng sợ, nhưng một người đàn ông như vậy, lại bằng lòng trả giá tất cả vì Vương Nhất Bác sao? Bất giác hai tay Vĩnh Hạ nắm chặt, loại cảm giác vô cùng bất công kia lại xuất hiện một lần nữa, nếu như y quen biết Tiêu Chiến trước, thì anh ta chắc chắn sẽ không thích Vương Nhất Bác.

Hừ! Vương Nhất Bác có cái gì tốt chứ? Không có phong tình cũng không có sự quyến rũ như y, bọn họ sẽ không thích một khúc gỗ, bọn họ chỉ thích loại người tràn đầy hương vị như y mà thôi, chỉ là Vương Nhất Bác may mắn quen biết anh  trước mà thôi.

Nghĩ đến đây, y không khỏi ác độc nói: "cậu ấy cũng chỉ là một người đã li hôn, cho dù Tiêu Chiến có thể tiếp nhận, người nhà của anh ta cũng tuyệt đối không tiếp nhận cậu ta"

Ngày đầu tiên quan hệ của hai người bị lộ ra ánh sáng, cuối cùng Vương Nhất Bác cũng chịu đựng được tất cả những ánh mắt chăm chú của mọi người, mà thuận lợi tan làm.

Điều đáng vui vẻ là, trước đó tất cả mọi người bôi nhọ cậu, đều không còn kiêu ngạo như trước kia nữa, không quan tâm trong lòng bọn họ nghĩ thế nào, ít nhất kiêng kỵ quan hệ giữa cậu và Tiêu Chiến mà không dám biểu lộ ra mặt.

Vương Nhất Bác trực tiếp đến văn phòng tổng giám đốc sau khi tan tầm, Tiêu Chiến đang ở trong phòng làm việc chuẩn bị cho cuộc họp, cậu tự nhiên đến ngồi ở trên ghế sofa, cầm chiếc điện thoại cắm cúi chơi game miệng lẫm bẩm theo một giai điệu bài hát yêu thích của cậu.

Tiêu Chiến đưa tay lên nhìn thời gian, cách cuộc họp còn hơn mười phút. Bước lại gần chỗ cậu ngồi, mắt nhìn vào màn hình điện thoại của cậu xem thử cậu đang chơi trò gì mà rất chăm chú, thậm chí anh đứng bên cạnh cậu cũng không thèm nhìn lấy một lần.

Anh đưa tay nâng mặt cậu lên, giữ chặt lấy cằm của cậu rồi áp xuống một nụ hôn. Vì anh làm cho cậu giật mình nên thua mất ván chơi làm cậu thốt lên: " anh làm gì vậy, anh làm việc của anh đi"

Tiêu Chiến nở nụ cười: "Lá gan lớn rồi."

Vương Nhất Bác không hiểu trên mặt có chút nóng, gạt tay của anh ra, cái cằm hơi đỏ, Tiêu Chiến trông thấy nhịn không được đưa tay vuốt ve, làn da cậu đặc biệt mỏng, dùng một chút sức lực cũng đỏ hồng lên.

Chưa đầy hai phút, thư ký tiến đến thông báo Tiêu Chiến đi họp, trước khi rời khỏi Tiêu Chiến dặn dò cậu: "Buổi tối anh đã đặt nhà hàng, ngoan ngoãn chờ anh tan tầm."

Vương Nhất Bác rung động trong lòng, khoát tay: "Biết rồi anh mau đi đi."

Sau khi anh rời khỏi, cậu ngồi một mình buồn chán muốn chết trong phòng làm việc, đi đến trước giá sách lấy một quyển duy nhất không liên quan gì đến luật tài chính, trong văn phòng yên tĩnh, chỉ một lát sau cậu đã ngủ thiếp đi trên ghế sofa.

Tiêu Chiến từ phòng họp đi ra, nhanh chóng dành trọn một giờ họp, đẩy cửa phòng làm việc ra chỉ thấy một dáng người đang nằm trên ghế sofa. Anh mím môi, xoay người ngăn cản thư ký đang muốn vào theo: "Không cần nói nữa, tóm tắt sửa sang lại tài liệu gửi đến hộp thư."

"Vâng Tổng giám đốc Tiêu." Thư ký làm sao đoán được nguyên nhân, lập tức ôm văn kiện nhanh như chớp trở về phòng làm việc của mình.

Tiêu Chiến tiện tay đóng cửa phòng làm việc, cũng tiện tay đặt văn kiện trên mặt bàn, hai chân thẳng tắp đi đến bên người trên ghế sofa, người trên ghế sofa đang ngủ say sưa, không biết mộng đẹp thấy gì, khóe miệng cong lên, làm cho lòng người ấm áp.

Anh nhìn, kìm lòng không được cúi người tìm môi của cậu mà nhẹ nhàng hôn, thoáng cái hạ xuống, kiên nhẫn và dịu dàng. Mấy phút đồng hồ sau, cậu bị anh đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra liền nhìn thấy một gương mặt đẹp trước mắt, cậu vô ý thức rụt cổ về sau một cái, còn chưa kịp né tránh lại bị người nọ kéo trở về.

Trên môi ấm áp nhắc nhở cậu xảy ra chuyện gì, anh đã ăn cậu như kẹo, và nó đã kết thúc. Hai người cùng nhau đi thang máy xuống, lên xe, anh cũng không nói đi chỗ nào, Vương Nhất Bác cũng không hỏi, nhìn khung cảnh phố mùa đông ngoài cửa sổ, đáy lòng lại ấm áp dễ chịu.

Xe chạy đến một nhà hàng  cao cấp ở nội thành, cậu đi theo sau lưng anh, được dẫn vào phòng riêng, nhìn bên trong trang hoàng cao cấp, kinh ngạc đánh giá vật quý chung quanh.

Tiêu Chiến gọi món ăn xong đưa cho cậu một ly nước ấm: " Em thích ở đây không?"

Vương Nhất Bác vẫn đang bận rộn thưởng thức thức ăn nhanh chóng đáp lại: "Ừ, thật thích."

Dưới ánh sáng dịu nhẹ, thức ăn hiện ra ngon miệng hấp dẫn, mặt mũi của anh cũng ít đi một phần sắc sảo, không giống như Tiêu Chiến bình thường cao cao tại thượng, Vương Nhất Bác thấy được sự dịu dàng bên trong của anh.

"Kỷ niệm ngày đầu tiên công bố quan hệ, chúc mừng." Tiếng nói của anh trầm thấp như tiếng chuông cổ, gõ một cái liền có thể khuấy động các lớp sóng âm thanh, không ngừng vang vọng bên tai cậu.

Vương Nhất Bác sửng sốt, phần còn sót lại của sự lo lắng cũng biến mất, còn tưởng rằng anh sẽ lo lắng vì vấn đề này, không nghĩ tới tâm tình anh lại tốt đến mức cố ý chúc mừng. Trách không được đặt một nhà hàng lớn như vậy, hóa ra là sớm có dự mưu. Vương Nhất Bác cụng với anh một cái, xem rót không nhiều lắm liền hào hứng uống sạch một hơi. Cơm nước xong, Tiêu Chiến đi ra nhà hàng không mang cậu lên xe, mà đi dọc bên lề đường lên phía trước.

Cậu đi bên cạnh anh, mắt nhìn xe cách đó không xa: "Không trở về nhà sao?"

"Tản bộ."

Vương Nhất Bác kinh ngạc, theo dõi anh trong chốc lát, dưới ánh đèn đường, ngũ quan của anh rất anh tuấn rất ôn nhuận, nhìn một chút, bên miệng không tự giác cong lên một nụ cười đẹp mắt, cố lấy hết dũng khí nhét bàn tay của mình vào túi áo khoác của anh.

Một giây sau, bàn tay cậu lại bị nắm lấy, bàn tay ấm áp quấn lấy cậu: "Nhìn đường."

...

Cùng lúc đó, Nhật Quang lại không gây rắc rối cho vấn đề vừa rồi. Sau khi nghe những lời của Vĩnh Hạ, hắn trực tiếp thuê một thám tử tư đi tìm vị trí nhà của của ông nội của Tiêu Chiến, cha mẹ anh ly hôn, anh không ở cùng ai duy chỉ có mối quan hệ với hai người già vô cùng tốt. Hơn nữa tư tưởng của người già cứng nhắc hơn, cũng tương đối dễ lấy ra lợi dụng.

Tuy biết được địa chỉ, Nhật Quang lại tìm không thấy một bước đột phá nào, bởi vì từ trên người Vương Nhất Bác, hắn cơ hồ tìm không được bất kỳ lịch sử đen tối nào, ngoại trừ đã kết hôn cùng mình, hắn cần gắn toàn bộ sai lầm ly hôn ở trên đầu Vương Nhất Bác mới được.

Càng nghĩ, anh quyết định bí quá hoá liều, tìm được một cao thủ Photoshop vốn rất lợi hại, chia ảnh chụp của Vương Nhất Bác cho người nọ, đưa ra giá rất cao đối phương mới tiếp nhận sửa ảnh cho hắn.

Hai ngày sau, khi nhận bức ảnh trở lại, Vĩnh Hạ vừa lúc mệt mỏi ở phòng làm việc cùng Nhật Quang, vừa vặn nhìn thấy nội dung ảnh chụp. Lọt vào trong tầm mắt đầu tiên là thân thể trắng bóng của đôi nam nam dây dưa cùng một chỗ, với nhiều tư thế khác nhau, không có bất kỳ mỹ quan và cảm xúc gì cả, chẳng qua là cảm thấy dâm loạn.

Mà mặt của một trong hai người trong ảnh lại là Vương Nhất Bác.

Vĩnh Hạ kinh ngạc nhìn Nhật Quang: "Cái này, đây là..."

"Như thế nào, nhìn rất thật đúng không?" Nhật Quang đương đương tự đắc đưa ảnh chụp tới trước mắt y: "Những hình ảnh này gửi đến chỗ người nhà nội của Tiêu Chiến, tôi cũng không tin bọn họ có thể ngồi yên không để ý đến."

Bởi vì những hình này thật sự rất có lực ảnh hưởng, chỉ cần hé ra cũng làm cho người ta cảm thấy chán ghét, cho dù là Nhật Quang cũng không cảm thấy ngoại lệ.

Vĩnh Hạ mơ hồ lo lắng: "Nhưng những hình này là giả, Tiêu Chiến có thể kiện anh hay không?"

"Kiện hả?" hắn không chút phật lòng: "Đơn giản cũng chỉ là vi phạm quyền chân dung, anh cũng không có đạt được bất luận ích lợi gì, cho dù hắn ta có bản lĩnh nhiều lắm chính là bắt anh bồi thường hai khoản tiền, hơn nữa, anh ta làm lớn chuyện tất cả mọi người đều có thể nhìn đến những hình này rồi, đến lúc đó vừa tìm trên mạng đều là những bức ảnh không đứng đắn này, mặc dù là giả, nhưng mặt là mặt của Vương Nhất Bác, hắn ta sẽ để những cư dân mạng bỉ ổi thưởng thức ý dâm đảng trên khuôn mặt của Vương Nhất Bác hay sao?"

Vĩnh Hạ nghe lời của hắn cũng có chút sửng sốt, tuy nhiên y rất chán ghét Vương Nhất Bác, có thể tưởng tượng đến những hành động của Nhật Quang thôi cũng nổi da gà cả người, y bỗng nhiên nghĩ đến nếu có một ngày chính mình phải rời khỏi Nhật Quang, có thể thảm hại hơn hay không...

Nhật Quang hoàn toàn không có phát giác ra tâm tình của Vĩnh Hạ, một lòng đắm chìm ở bên trong thế giới của mình, đúng vậy, ảnh chụp là giả thì thế nào, cho dù người nhà họ Tiêu biết, bọn họ nhìn thấy khẳng định trong lòng sẽ khó chịu, đến lúc đó thật giả đều không trọng yếu, quan trọng là làm cho bọn họ thấy được Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác hiện tại đang ở cùng một chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top