Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiệt độ của cả hai tưởng chừng nóng bỏng như một ngọn lửa, hốc mắt của Tiêu Chiến cũng ửng đỏ: "Em có nhớ tôi không?"

Sao có thể không nhớ được. Đáy lòng của cậu dường như hiện ra đáp án ngay lập tức, chỉ là cậu không có cách nào để nói ra, không! cậu không có cách nào để nói ra khỏi miệng.

Thật lòng cậu cũng rất muốn cứ như vậy mà tha thứ mà bỏ qua cho anh, anh đã không ngại ngàn dặm xa xôi mà tìm đến nơi này tìm cậu, mệt mỏi như vậy làm cho cậu đau lòng chết đi được, thôi đành tha thứ cho anh vậy.

Nhưng khi cậu dự định tha thứ thì đại não của cậu lại hiện lên tấm ảnh mà Vĩnh Hạ đã gửi cho cậu, còn có giọng nói lanh lảnh của cậu ta, nghĩ tới đó cậu làm không được.

Nghĩ đến đây, cậu vẫn phải tránh thoát ra khỏi lồng ngực anh, dù cậu có tham luyến cậu cũng phải rời ra.

Cậu ngửa đầu đối diện với ánh mắt chăm chú của anh, sự trống rỗng trong trái tim của cậu cũng lộ ra. Cuối cùng cậu cũng mở miệng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: "Tiêu Chiến, anh có gì muốn nói với tôi không."

Hốc mắt của người đàn ông rất sâu, cho đến bây giờ anh cũng không tùy tiện biểu hiện tâm trạng của mình, nhưng bây giờ lại không thể che giấu được, ánh mắt sắc bén của anh: "Em có ý gì?"

Câu lọt vào tai của Vương Nhất Bác, hết sức châm chọc, đánh tan tia hi vọng cuối cùng của cậu. Anh bây giờ mà lại có thể nói ra lời như vậy? Anh có tư cách gì, có quyền gì mà đến chất vấn cậu như vậy?

Biểu tình trên mặt của Vương Nhất Bác hoàn toàn lạnh xuống, bầu không khí ấm áp vừa mới dựng được đã biến mất hoàn toàn: "Đã không có gì muốn nói với tôi thì anh đến đây làm gì?"

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào ánh mắt không chuyển động của cậu, trong giọng nói dường như nhẹ nhàng, thật ra bên trong có vài phần uy hiếp: "đến mang em trở về."

"Tôi sẽ không trở về cùng anh." Cậu trả lời không cần suy nghĩ, trước khi nói chuyện rõ ràng, cậu tuyệt đối sẽ không mơ hồ mà đi với anh nữa.

Nhưng câu nói này khi lọt vào tai của Tiêu Chiến lại trở thành một lời cự tuyệt mạnh mẽ, tất cả những lo lắng của anh, suy nghĩ của anh đều bị đánh bại bởi một tiếng từ chối này của cậu.

Trái tim như bị câu nói này đâm một nhát rất đau đớn, nhớ đến những lời trước khi lên lầu của Phồn Tinh, anh không muốn vội vàng với cậu, càng vội vàng thì chắc chắn sẽ không có lợi ích gì.

Trước khi nói chuyện, anh không kiềm chế được mà ho hai tiếng, dường như không mấy dễ chịu: "Không trở về với tôi thì em muốn đi đâu, hả?"

Cậu cảm thấy anh rất sai, nhưng anh lại không chịu xin tha thứ, giọng điệu cậu cũng không tự chủ được mà gào lên: "Cho dù tôi có đi đâu đi nữa, tôi cũng sẽ không trở về với anh"

Sau việc với xảy ra Vĩnh Hạ ngay cả một câu giải thích anh cũng không có, tại sao lại muốn cậu quay về cùng với anh?

Thái độ tức giận của anh bây giờ, quả thật chính là không có đạo lý.

Tiêu Chiến chỉ cảm thấy sợi dây lý trí cuối cùng của anh cũng bị dựt đứt theo câu nói này của câu, 'đi đâu cũng không đi với anh? Cánh cậu đã cứng rồi.'

Có điều cánh cứng rồi thì làm sao, đôi cánh này là do anh cho, anh cũng có thể tự tay bẻ gãy đi được.

Anh bỗng nhiên cúi người xích lại gần môi của cậu, bàn tay còn bóp lấy cằm cậu, không quan tâm đến sự giãy giụa của cậu, dùng tất cả sức lực mà thu phục, cánh tay lại hơi nâng lên một chút, môi mỏng để ở sát khóe môi của cậu: "Không muốn đi với tôi cũng nên có một lý do, thế nào, cảm thấy thắng vụ kiện là bản thân đã nhẹ nhàng, không muốn tiếp tục ở bên cạnh của tôi nữa đúng không?"

Nghe câu hỏi của anh, cậu cực kỳ thất vọng và tức giận đến độ bật cười: "Trong mắt của anh, tôi chính là loại người này à?"

Kiện cáo xong... Anh thật sự không biết lý do mà cậu buộc phải rời khỏi sao?

Hay là nói rằng trong mắt anh, quan hệ của anh với Vĩnh Hạ chẳng tính là gì, cho nên ngay cả một câu giải thích cũng không có?

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm bên trong đôi mắt của cậu đều là sự thất vọng và nước mắt, cảm giác nghẹt thở khiến xương cốt của anh cũng đau đớn: "Nếu như không phải thì em giải thích với tôi đi."

Vương Nhất Bác nghe xong lại càng cười lớn hơn, cậu vừa cười vừa lắc đầu, khiến người khác không thể nhìn lần nữa: "Tiêu Chiến à... Tiêu Chiến..."

Mỗi tiếng đều là gọi tên của anh, giống như là đang gọi anh, lại giống như là tự lẩm bẩm. Trong một giây mà tâm trạng của cậu thay đổi mấy lần, cuối cùng là kịch liệt giằng co: "Anh muốn tôi giải thích điều gì, hả? Tôi giải thích, ha ha... anh buông tôi ra, buông ra!"

Tiêu Chiến nhìn người ở trước mặt vừa khóc vừa cười, những vệt nước mắt sắp khô lại ướt đẫm một lần nữa. Tại sao cậu lại buồn bã như vậy, lại thương tâm như vậy, trong khi người muốn rời đi là cậu, không phải là anh.

Tất cả những cảm xúc tiêu cực đã đạt đến giới hạn, cậu lúc này không thể kìm nén được nữa, câu dường như đã mất hết lý trí nói lớn lên: "Anh muốn lý do đúng không? Được, tôi nói cho anh biết, bởi vì trong mắt của tôi, bây giờ anh không có gì khác biệt với gì với Trần Nhật Quang. Nó khiến tôi cảm thấy mình vô dụng, kinh tởm, khiến tôi không muốn đối mặt. Anh nói đúng, kiện cáo xong là tôi muốn rời khỏi, anh có thể như thế nào? Lúc đầu ở bên nhau là anh nói, tôi và anh, anh giúp tôi thắng vụ kiện, tất cả những thứ này đối với anh mà nói chỉ là một cuộc giao dịch, tôi chỉ là tôn trọng những lời nói lúc đó, đã được hay chưa?"

Người đàn ông bình tĩnh đứng đó không có chút biểu cảm, cặp mắt đen không thấy đáy kia lập tức đã mất đi tất cả ánh sáng. Vừa nãy, người mà anh yêu anh quý, đã dùng cái miệng luôn mỉm cười với anh nói một đoạn đó. Cậu nói anh thật kinh tởm, so sánh anh với người chồng cũ dơ bẩn của cậu, nói tình cảm của bọn họ chỉ là một cuộc giao dịch, bắt đầu là ở anh, kết thúc là do cậu. điều này có bao nhiêu châm chọc.

Tất cả cố gắng của anh đều vì câu trả lời này mà trở nên rẻ mạt như vậy, không đáng một xu. Trái tim đau đớn như vậy, giống như bị xé nát, chuyện không muốn nghe nhất, không muốn gặp nhất, vẫn cứ xảy ra như vậy.

"Giao dịch...đúng không?" Lông mày nhíu chặt của anh hiện lên ý cười mỉa mai, liền biến mất trong một giây ngắn ngủi.

Cánh tay bị anh nắm lấy, anh xoay người, không quan tâm đến cảm xúc của cậu nữa, anh trực tiếp vừa lôi vừa kéo cậu đến bên giường, không chút lưu tình nào mà ném cậu lên...

Lần này Vương Nhất Bác thật sự sợ hãi, nhìn người đứng ở cuối giường, một chân đè lên hai đầu gối của cậu, khuôn mặt tuấn tú âm trầm giật mở áo sơ mi, sau đó là thắt lưng, sau đó là quần...

Hiện tại Vương Nhất Bác biết động tác đó biểu hiện điều gì, biết anh muốn làm gì, những chuyện như vậy bọn họ đã làm qua vô số lần, lúc đầu còn từ chối, càng về sau cũng chậm rãi tiếp nhận, cả tâm và thân thể hòa làm một với anh, nhưng bây giờ cậu lại sợ hãi toàn thân run rẩy...

Vốn là mang theo lửa giận muốn trừng phạt cậu thật tuyệt tình, nhưng khi đụng phải thân thể mà anh nhớ nhugn mấy ngày hôm nay làm dục vọng đè nén trong mấy ngày lập tức tăng vọt, thân thể khó mà tự kiềm chế được nổi lên phản ứng, khiến anh dần dần mất đi khống chế.

Nhanh chóng kéo quần áo của cậu ra, lại hỏi "Sao, bây giờ tôi chạm vào em thì em lại khó chịu như vậy?"

Quần áo cũng đã bị anh kéo ra, cảm giác nhục nhã quấn lấy cậu, cậu uất ức hét lên: "Buông tôi ra. Đúng! Tôi thà chết cũng không muốn anh đụng vào, tôi sợ bẩn."

Nghe thấy lời nói này, Tiêu Chiến dừng lại một lúc, nhưng anh nhanh chóng cử động lại, anh càng tăng thêm sức lực ôm chặt cậu hơn, như muốn nghiền nát cả cơ thể cậu: "Bẩn? Được thôi, chê tôi bẩn thì em cũng đừng nghĩ là mình sạch sẽ."

Hơi thở ấm áp phả vào cổ, sự dịu dàng của anh mất đi trong nháy mắt, trừ thuận theo thì cũng không có đường lui nào.

Anh cũng không tiếp tục hôn nữa, mà lật thân thể của cậu lại, để câu nằm sấp trên giường như một con rối.

Hai chân bị tách ra, Vương Nhất Bác gào khóc: "Tiêu Chiến anh đừng làm chuyện này với tôi, tôi sẽ hận anh, tôi...a!"

Lời còn chưa dứt, anh bất chấp sự phản kháng của cậu, tất cả ngôn ngữ đều bị chặn ở bên miệng, cơ thể của anh không ngừng di chuyển. Hai người đều không phát ra âm thanh nào, trong không khí chỉ còn lại tiếng gõ cửa không ngừng của Tất Bồi Hâm.

"Tiêu Chiến, cái đồ chết tiệc anh ra đây cho tôi! Tôi nói cho anh biết, nếu như anh dám làm gì với tiểu Bác, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!"

"Tiểu Bác, cậu không sao chứ? Cậu ổn không, cậu nói với tớ một câu đi..."

"Có ai không hả, tại sao một homestay lớn cũng không có ai ứng cứu khi nghe tiếng gọi cơ chứ?"

Âm thanh đứt quãng cách cánh cửa truyền đến, mỗi lời nói đều bị đè nén, người đàn ông ở phía sau vẫn còn vận động, cứ mạnh hơn mạnh hơn, không có một chút dịu dàng nào, giống như là đang trút giận.

"Em ghét bỏ tôi? Không muốn tôi chạm vào?" Giọng nói của anh giống như là quỷ đến từ địa ngục: "nếu đúng vậy thì mới không phải là cảm giác đó."

Vương Nhất Bác cắn chặt môi, hàm răng của cậu đã cắn rách môi dưới, máu từ từ chảy ra. Cậu nhắm mắt lại, cảm thấy bản thân mình rất rẻ tiền như vậy đầu tiên là Nhật Quang, cậu đã mất lòng tin, nhưng ít nhất là cậu vẫn giữ lại được một phòng tuyến cuối cùng. Nhưng cậu lại có thể bỏ ra tất cả với Tiêu Chiến, kết quả là bị Tiêu Chiến đặt trên cái giường này, mà làm nhục đủ kiểu. Cuối cùng là do cậu đã làm sai điều gì, sao ông trời cứ muốn trách phạt cậu như vậy?

Sau khi anh nói xong câu đó, Vương Nhất Bác cũng không phát ra thêm một âm thanh nào nữa, cậu buông xuôi tất cả, mà gục ở đây, ai muốn làm gid thì làm.

Không biết qua bao lâu, ở bên ngoài cửa phòng, tiếng Bồi Hâm hét ra từ cổ họng, người đàn ông  cuối cùng cũng dừng lại.

Trên tấm lưng trắng mềm của cậu vẫn còn vài giọt mồ hôi nóng hổi của anh, nhưng thân thể cậu thì lại cảm thấy lạnh thấu xương.

"Cạch" một tiếng, là tiếng vang của dây thắt lưng, anh làm xong, cả sự xoa dịu an ủi cũng không muốn cho cậu, ngay cả một câu nói cũng không có.

Vương Nhất Bác nở một nụ cười nhợt nhạt thê thảm bên khóe môi, cố nén thân thể đau nhức mà kéo chăn che lên người.

Cậu tự lấy một quần áo khác từ trong tủ, lại lấy một cái áo sơ mi tay dài, sau khi vào nhà vệ sinh tắm qua một lượt, cậu mặc quần áo vào, ngoài trừ trên cổ có vài vết tích màu đỏ sậm dọa người, các chỗ khác đều đã được che lại.

Cậu cũng không nói thêm một lời, kéo cửa đi ra ngoài. Tiêu Chiến cũng không cản lại, dưới lầu đều là người của anh, ngay cả cậu có cánh cũng không thể thoát khỏi cái chỗ này.

Tay của Bồi Hâm vừa nâng lên lại hạ xuống, cửa phòng đã được Vương Nhất Bác mở ra từ bên trong, lòng cậu ta nóng như lửa đốt: "Cậu không..."

Vừa muốn hỏi cậu có sao không, mới nói đến một nửa, sau khi nhìn thấy vết tích rõ ràng trên cổ cậu, rốt cuộc Bồi Hâm cũng không thể hỏi thêm gì nữa.

"Cậu..."

"Là do Tiêu Chiến làm?" Bồi Hâm sau khi hỏi xong cũng tự có đáp án, trong phòng chỉ có hai người, không phải anh làm thì ai làm?

Không đợi Vương Nhất Bác trả lời, Bồi Hâm trực tiếp xông vào phòng, tức giận không thể kiềm chế được mà đi đến trước mặt Tiêu Chiến, bên trong phòng còn tràn ngập hương vị mập mờ không thể giấu diếm. Bồi Hâm tức giận đến mắt muốn nổ tung, giơ tay muốn tát vào mặt của anh, đáng tiếc còn chưa đụng trúng đã bị anh ngăn lại.

Sự lạnh lẽo nơi đáy mắt của Tiêu Chiến như muốn trào ra ngoài: "Ra ngoài!"

Nếu như vào lúc bình thường, Bồi Hâm sẽ không nói thêm tiếng thứ hai, nhưng nghĩ đến những dấu tích ở trên cổ của Vương Nhất Bác, làm sao cậu ta có thể nuốt trôi được cục tức này: "Tiêu Chiến, anh bỉ ổi ép buộc người khác, anh còn là người sao!"

"Đi ra ngoài!"

"Tôi không đi!" Bồi Hâm tiến về phía trước một bước, nhìn chiếc áo sơ mi màu xanh biển bị xé nát ném ở một bên, nhìn áo và tóc của anh lại không bị hề hấn gì, Bồi Hâm nghiến răng nghiến lợi nói: "Họ Tiêu kia, anh dựa vào cái gì mà dám khi dễ người khác như vậy?"

Lúc đầu Tiêu Chiến cũng không muốn giải thích, khinh thường nói chuyện này với người ngoài, nhưng nghe người bạn tốt nhất của cậu nói như vậy, anh vẫn là không nhịn được mà nói, trong giọng nói hung ác của anh mang theo sự yếu ớt khó có thể nhận ra: "Người muốn rời khỏi không phải là tôi, là em ấy."

Bồi Hâm giống như nghe được một chuyện cười: "Anh vượt quá giới hạn với người khác mà anh lại đổ lỗi cho cậu ấy khi cậu ấy rời khỏi anh? Tên chết tiệt nhà anh, anh cảm thấy những người trẻ như tui tôi trên đời này sẽ chết khi thiếu anh à?"

Đầu ngón tay ở tay áo của Tiêu Chiến bị đóng băng vì câu nói này, lông mày của anh cau chặt lại: "Vượt quá giới hạn?"

Bồi Hâm hất mặt cười khẩy: "Anh đừng có giả vờ nữa! Vĩnh Hạ đã điện thoại cho Vương Nhất Bác và gửi cho cậu ấy bức ảnh thân mật của hai người. Anh còn gì để chối nữa."

Vĩnh Hạ? Điện thoại? Ảnh thân mật?

Trước mắt Tiêu Chiến hiện lên mấy chữ này, đầu anh xoay chuyển cực nhanh, mấy giây sau, anh nắm chặt lấy cổ áo của Bồi Hâm, nhấc cả người cậu ta lên khỏi mặt đất 0.5 cm: "Nói rõ ràng một chút, đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Bồi Hâm đột nhiên bị anh túm áo, dọa đến cho phát ngốc mất hai giây, nhưng nhanh chóng khôi phục trở lại:"Cuối cùng là có chuyện quái gì xảy ra mà trong lòng anh lại không biết sao? Lúc anh đi công tác ở thành phố kia đã làm ra chuyện gì, anh nghĩ là Vương Nhất Bác ở nhà liền không biết à?"

"Tôi làm ra chuyện gì?"

"Anh!" Bồi Hâm thấy anh vẫn còn vênh mặt hỏi, cậu ta cảm thấy nghẹn lời trong giây lát, đôi mắt nhìn chằm chằm anh đầy giận dữ: "Anh và Vĩnh Hạ đã làm ra loại chuyện gì? Anh còn cần người khác phải nhắc nhở sao?"

Làm bậy với Vĩnh Hạ?Anh ở cùng với y khi nào, anh cũng không thể nhớ được.

Tiêu Chiến liền đem mọi chuyện trước sau mốc nối lại với nhau, rốt cuộc cũng có đầu mối: "Cậu nói là, Vương Nhất Bác đã hiểu lầm tôi và Vĩnh Hạ đã xảy ra chuyện gì đó?"

"Không phải là hiểu lầm, ảnh thân mật của hai người cũng được gửi từ điện thoại của anh đến điện thoại của cậu ấy, anh cảm thấy đây là sự hiểu lầm?" Bồi Hâm rất bực mình buông lời cáu kỉnh và không có thái độ tốt, hiện tại Tiêu Chiến ở trong mắt cậu ta chính là một tên cặn bã từ đầu đến đuôi: "Vừa rồi anh còn ép buộc cậu ấy, anh còn không bằng cầm thú... này này, anh đi đâu vậy, tôi còn chưa nói xong đâu!"

Tiêu Chiến trực tiếp đẩy Bồi Hâm ra, bước nhanh ra cửa trên hành lang trống không, không có bất kỳ ai, cũng bao gồm cả Vương Nhất Bác.

Tất Bồi Hâm cũng bước ra theo, sắc mặt có chút không tốt: "Tiểu Bác đâu rồi? Mới vừa nãy còn đứng đây mà..."

Sao vừa chớp mắt là không thấy tăm hơi nữa rồi? Bồi Hâm cảm thấy rất sốt ruột, nhưng Tiêu Chiến còn sốt ruột hơn, suy nghĩ về những hành động bừa bãi của anh đối với cậu, sự tức giận trong lòng ngực đã biến mất, thay vào đó cả cơ thể anh đều cảm thấy lo lắng.

Anh nhớ đến lần xã giao gặp Vĩnh Hạ, nếu như y sử dụng thủ đoạn, như vậy thì lần xã giao kia nhất định không phải là ngẫu nhiên mà gặp, y sớm đã tính kế.

Vậy nên tại sao sau đó Vương Nhất Bác không nói một tiếng mà lại rời đi, tại sao sau khi nhìn thấy anh thì thái độ lại kiên quyết như vậy, tất cả đều có thể hiểu được.

Đáng chết, vậy mà anh lại không hỏi một câu, Tiêu Chiến hối hận không thể chặt đứt hai bàn tay của mình, anh vừa đi ra ngoài vừa lấy điện thoại gọi cho Trịnh Phồn Tinh: "Cho người đi tìm kiếm vị trí của Vĩnh Hạ, sau khi tìm được thì trực tiếp mang đến đây, không cần biết dùng cách nào, tôi có việc muốn hỏi hắn ta."

"Bây giờ ngay lập tức để cho cảnh sát đi lên. Vương Nhất Bác đã chạy mất rồi, không biết là đi đâu, các cậu hãy đứng canh ở cửa."

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Chiến tiếp tục đi một lúc rồi tiến thẳng vào phòng giám sát của homestay. ở đây cũng không giống với chỗ khác, nơi này có rất nhiều người, chưa kể đến những người chỉ ra vào trong một đêm, nên việc tìm ai đó còn trở nên khó khăn hơn. Nhưng còn một chuyện mà Tiêu Chiến vẫn có thể vịn vào, chính là Vương Nhất Bác không có rời đi từ cửa sau, cậu chắc chắn vẫn còn ở đây.

Video giám sát ở lối ra khách sạn đã được trích ra, cũng không hề phát hiện hình bóng của cậu. Sau đó lần lượt loại bỏ từng tầng lầu, tất cả nhân viên trong phòng quan sát đều từ từ xác nhận. Hai mươi phút sau, cuối cùng cũng đã tìm thấy hình bóng của cậu trong một camera giám sát ở thang máy nào đó. Cuối cùng xác nhận được bóng dáng của cậu biến mất ở tầng cao nhất.

Trong lòng Tiêu Chiến giống như bị cái búa nện cho một phát, anh nhanh chân chạy nhanh ra ngoài, vào thang máy liền bấm số tầng cao nhất, trong thời khắc quan trọng như vậy, thật sự anh sợ cậu sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tiêu Chiến cũng chưa từng căng thẳng như vậy, lòng bàn tay nháy mắt xuất hiện đầy mồ hôi lạnh, hô hấp cũng trở nên vội vàng, huyết áp tăng nhanh, đầu anh căng thẳng đến cực độ.

Cửa thang máy một lần nữa được mở ra, anh bước ra ngoài, đi theo phương hướng trên video giám sát, anh không do dự mà đưa tay mở cánh cửa thông với sân thượng, "cạch" một tiếng, sân thượng xám trắng đã hiện ra ngay trước mắt, thiết bị máy lạnh ở bên ngoài, các loại sắt thép, duy chỉ có hình ảnh kia là không thấy.

Ở độ cao như này mà nhìn xuống, đám người ở phía dưới giống như là những con kiến, nhưng vẫn còn may là không xuất hiện cảnh tượng mà anh không tiếp nhận được.

Sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng nấc rất nhỏ, Tiêu Chiến đứng im từ từ xoay lại nhìn về hướng phát ra âm thanh, ở phía sau bức tường check in của homestay nhìn thấy cậu ngồi cuộn tròn trên mặt đất đầy bụi bẩn, hai tay ôm lấy đầu gối, cả khuôn mặt đều vùi vào trong khuỷu tay.

Thân thể của cậu run rẩy rất dữ dội, nhất là sau khi anh đi đến.

Tiêu Chiến cảm thấy trong lòng khó chịu, nghĩ đến những chuyện mà lúc nãy mình đã làm, anh áy náy không có cách nào kiềm chế được. Anh cứ lẳng lặng như vậy mà nhìn cậu một lúc, anh cúi người ngồi xổm xuống, đưa tay xoa lên đầu cậu, vốn muốn an ủi cậu, không ngờ cậu lại chống cự dữ dội: "Đừng chạm vào tôi."

Tay anh cứ như vậy mà dừng lại lơ lửng, mấy giây sau, anh buông tay xuống, anh hạ mi mắt xuống, cổ họng khô khốc: "Được, tôi không chạm vào em."

Tiêu Chiến cũng không nói chuyện, nhìn thấy cậu ngồi bó gối đau buồn như vậy nhưng lại không thể làm gì: "Em đừng giận nữa được không, đều là do tôi không tốt."

Cậu không nghe đầu cúi sâu hơn vào trong hai cánh tay cuộn tròn của mình. Anh nhìn càng sốt ruột: "Tôi không biết Vĩnh Hạ đã làm ra những chuyện này, tôi đã hiểu lầm rằng em muốn rời xa tôi nên tôi mới tức giận như vậy. Bốn ngày ba đêm nay, tôi không ngừng tìm kiếm em, một chút tin tức cũng không có. Tôi thất vọng, và tuyệt vọng, trước giờ chưa từng nghĩ đến em sẽ biến mất đột ngột như vậy, cho nên tôi đã rất sợ hãi,tức giận, muốn một lời giải thích từ em. Nếu như tôi biết là vì lý do này, tôi tuyệt đối sẽ không làm vậy với em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top