Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu đương nhiên rất nguyện ý tin tưởng anh, nếu như không tin cậu sẽ không hỏi nữa, dù là buổi tối anh không về ngủ, cậu cũng không hỏi nhiều một câu, biết anh bận rộn, chỉ sợ làm anh thêm áp lực.

Nhưng là bây giờ một câu giải thích anh cũng không có, bảo cậu làm sao tiếp tục tin tưởng anh?

Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu, giọng nói của anh trở nên nặng nề: "Không phải là không muốn nói cho em biết, chỉ là anh vẫn chưa nghĩ ra làm thế nào để nói cho em."

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, thanh âm không nhịn được mà đáp: "Anh nói như vậy rất hay."

Tiêu Chiến bỗng hít một hơi thuốc lá, không biết có phải bị sặc hay không, anh đột nhiên ho khan, cậu nghe thấy trái tim đều thắt chặt, thấy anh khó chịu cau mày, đầu óc cậu nóng lên, hành động nhanh hơn suy nghĩ một bước, giật điếu thuốc trong tay anh bỏ đi: "Cơ thể không thoải mái thì đừng hút, trả lời vấn đều của em...khó khăn như vậy sao? nếu vậy đừng trả lời nữa coi như em chưa hỏi, em sẽ tự tìm hiểu"

"Không khó." Anh trả lời rất nhanh, ánh mắt tùy ý nhìn về phía trước, cũng không nhìn cậu: "Anh chỉ không muốn để em lo lắng."

"Nhưng đến bây giờ em đã quá lo lắng." cậu vẫn không thể lý giải vì sao phải anh giấu diếm: "Anh đối xử với em như người yêu của anh sao?"

Nghe thấy vậy, rốt cuộc người đàn ông cũng quay đầu nhìn sáng, ánh mắt sáng rực rơi vào người cậu: "Với anh mà nói, em so với người yêu còn quan trọng hơn."

"Vậy tại sao anh không chịu nói cho em biết? Có chuyện gì mà em không thể biết vậy?" Cậu cũng không muốn ép anh, cũng không muốn hùng hổ dọa người như vậy, nhưng hiện tại cậu rất khó khống chế được suy đoán cùng nghi ngờ trong lòng.

"Tiểu Bác, cho anh một chút thời gian được không? Chờ anh xử lý xong, nhất định sẽ nói cho em."

Vương Nhất Bác cảm thấy đáy lòng dâng lên một cảm giác khó chịu không nói nên lời: "Thời gian, anh cần bao lâu?"

"Anh không biết." dường như anh cũng tự cảm thấy buồn cười, xì khẽ một tiếng: "Anh sẽ cố gắng càng nhanh càng tốt."

Cuối cùng, cậu vẫn thỏa hiệp, "Được, nếu anh đã khó mở miệng như vậy, em cũng không ép anh, chờ đến khi anh muốn nói thì lúc đó hãy nói với em." Cậu nói thì rất nhẹ nhõm, nhưng thật ra thật sự lại không phải như thế, thậm chí là nặng nề.

Tiêu Chiến thấy được ánh mắt trong veo của cậu đã bị sự nghi ngờ thay thế, lo lắng nhưng lại tìm không ra một lời giải thích.

Anh nhẹ nhàng gật đầu: "Được."

Cuộc nói chuyện kết thúc trong không vui, Tiêu Chiến có điều giấu diếm với Vương Nhất Bác chung quy vẫn là một loại tổn thương đối với cậu, mãi cho đến ngày hôm sau cảm xúc của cậu vẫn chưa tốt lên được.

Hôm sau, sau khi tan tầm, mẹ cậu gọi điện thoại bảo cậu trở về ăn cơm, cậu liền đồng ý. Sau khi ăn tối xong lại ngồi một lúc, mẹ cậu thấy thời gian không còn sớm liền thúc cậu trở về, sợ quá muộn trên đường không an toàn.

Cậu đón taxi trở về, xe taxi vừa dừng ở cửa chính của biệt thự, cậu nhìn vào căn nhà lớn trong bóng tối trước mặt, hi vọng trong lòng Vương Nhất Bác cũng dần nguội lạnh.

Vương Nhất Bác dần bình tĩnh, trả tiền xuống xe.

...

Một bên khác, Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác hôm nay trở về nhà mẹ, liền lái xe đến nhà phía Bắc, hôm nay là thời gian kiểm tra hằng tuần của Sở Đông, Vu Bân và Bác sĩ ở Mỹ cũng ở đây, căn phòng thấp phía sau biệt thự được đổi thành phòng phục hồi chức năng với đầy đủ các loại thiết bị cần thiết.

Tiêu Chiến nhìn Sở Đông ở bên trong màn hình bị đưa lên phía trước với rất nhiệu loại dụng cụ bên trong, dừng lại một lát lại đẩy ra, trước sau ước chừng khoảng hai mươi lần thì kiểm tra mới kết thúc.

Sau khi Sở Đông làm xong kiểm tra, lập tức trở về phòng của Tiêu Chiến, khi biết được kết quả không tệ, tự mình cũng nhẹ nhàng thở ra: "Quá tốt rồi, lần này em sẽ không cần đi nữa, sẽ ở bên cạnh anh."

Câu nói này, từ sau khi hắn về nước cũng đã nói vô số lần, Tiêu Chiến đã nghe đến mất cảm giác, ngược lại Vu Bân lại không nói nên lời.

"Đúng rồi Tiêu Chiến, em cảm giác gần đây mình cũng không quá nhạy cảm với tia cực tím như vậy, năm năm qua em đều chưa có hưởng thụ được thế giới bên ngoài, em nghĩ không bằng thừa dịp lần này sức khỏe em ổn định, chúng ra ra ngoài tụ tập đi." Sở Đông tràn đầy hưng phấn đề nghị.

Tiêu Chiến đối mặt với ánh mắt chờ mong của hắn, giọng nói tỉnh táo đến mức khiến người ta cảm thấy có chút tàn nhẫn: "Không được, cậu bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, tất cả đều phải cẩn thận thì hơn."

Bệnh của Sở Đông một ngày không tốt lên chính là mối tai họa ngầm trong lòng anh, không vì điều gì khác, nếu như hiện tại hắn có bất cứ nguy hiểm gì, anh cũng không biết có thể giấu được Vương Nhất Bác nữa hay không.

Sự từ chối của anh cũng nằm trong dự doán của Sở Đông, chỉ là hắn không buông tha dễ dàng như vậy.

Ánh mắt hắn liếc về phía Vu Bân đang đứng bên cạnh, lời nói xoay chuyển: "Bác sĩ Vu nói trước đó sức khỏe của em khôi phục rất tốt, không cần phải đối xử đặc biệt, chúng ta tìm một chỗ riêng tư tụ tập một chút cũng không xảy ra chuyện gì, cơ thể của em, em biết, anh yên tâm."

Tiêu Chiến không nói chuyện, nhưng cũng không tiếp tục cự tuyệt hắn nữa.

Sở Đông biết anh đang dao động, tiến đến bên cạnh anh, giọng nói nhỏ nhẹ ủy khuất: "Anh Tiêu Chiến, em chỉ có một nguyện vọng như vậy, anh đáp ứng em có được không? Em đã người không ra người quỷ không ra quỷ hơn năm năm qua, em thật sự muốn ra ngoài đi bộ một chút, coi như cầu xin anh có được không?"

Sở Đông bỗng nhiên đưa tay bỏ vào túi, không biết móc ra cái gì, chờ sau khi hắn lấy ra mới thấy đó là một tấm ảnh, ở trên bức ảnh là bố mẹ hắn.

"Em cũng muốn đến chỗ này để xem nơi ước hẹn của cha mẹ, không biết bây giờ đã thay đổi thế nào, nếu như bọn họ biết em đi nhất định sẽ rất vui vẻ."

Vu Bân cuối cùng cũng hiểu lý do vì sao Tiêu Chiến luôn canh cánh trong lòng đối với quá khứ, không nói những cái khác, chỉ cần Sở Đông thường xuyên nhắc đến quá khứ cũng khiến anh tuyệt đối không thể quên được.

Người này, quá ích kỷ, quá cực đoan, quá thật đáng sợ. Cuối cùng, Tiêu Chiến vẫn không thể nào từ chối hắn, mặc dù không muốn nhưng vẫn đáp ứng yêu cầu của hắn.

Chờ sau khi Tiêu Chiến và Vu Bân rời đi, nụ cười trên mặt Sở Đông biến mất toàn bộ, hắn cầm điện thoại di động lên bấm một dãy số...

"Alo, Vĩnh Hạ sao?"

Sau khi Vĩnh Hạ trở lại Bắc Kinh, không được mấy ngày liền bị vợ chồng ông bà Trần tìm tới cửa, chất vấn y, y không thừa nhận, nhưng không ngờ nghe được rằng Vương Nhất Bác tiết lộ ra ngoài, lần này ngay cả cơ hội giải thích y cũng không có.

Nhật Quang trực tiếp thu hồi lại tất cả, đồng thời sẽ không bao giờ ở bên y nữa, nhà họ Trần cũng quay lưng lại với y rồi.

Vĩnh Hạ hận, hận không thể rút gân lột da Vương Nhất Bác ra, cũng vào lúc này, y nhận được một cuộc điện từ một người thần bí.

"Anh là ai?"

Sở Đông ánh mắt chợt lóe lên: "cậu không cần phải quan tâm tôi là ai, cậu chỉ cần biết rằng tôi có thể giúp cậu, như vậy là đủ rồi."

"A, khẩu khí của anh thật lớn!" Vĩnh Hạ căn bản không tin: "Cũng không dám báo ra tên họ, tôi dựa vào cái gì để tin anh?"

Sở Đông lạnh lùng cắn môi: " tôi biết hiện tại cậu đang bị dồn đến đường cùng, tôi hiểu rõ tất cả mọi chuyện của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, cậu bây giờ bị Vương Nhất Bác chơi đến rất thảm đi, còn mất đi chỗ dựa ở phía nhà họ Trần..."

Vĩnh Hạ lúc đầu cũng định cúp máy, sau khi nghe được câu này động tác bỗng nhiên dừng lại: "Anh rốt cuộc là ai ?"

"Tôi là ai không quan trọng, cậu chỉ cần làm theo những gì tôi nói, chắc chắn không thể sai."

"Anh muốn làm gì?"

"Đến thời điểm thích hợp tự nhiên tôi sẽ nói cho cậu, trong khoảng thời gian này cậu nên yên lặng một chút, không cần lao lên như con thiêu thân, nếu không thì không ai có thể giúp được cậu đâu."

Vĩnh Hạ chột dạ: "Tại sao anh lại giúp tôi?"

Sở Đông giống như nghe được một chuyện cười: "Tôi giúp cậu đạt được điều cậu muốn, thì cậu cũng phải cho tôi thứ tôi muốn, rất công bằng không phải sao?"

Vĩnh Hạ còn muốn nói điều gì, Sở Đông đã không có kiên nhẫn để nghe tiếp, lỗ tai cực kỳ nhạy bén nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân đang đến gần, vội vàng ngắt lời y: "Sau này tôi sẽ liên hệ cậu, cúp đây."

Điện thoại vừa ngắt kết nối, Lý Vũ đã đến trước mặt hắn, ánh mắt nhìn lướt qua điện thoại di động của hắn, sắc mặt hơi nghi ngờ một chút, nhưng bản thân là nhân viên, anh ta tự nhiên cũng không hỏi quá nhiều: "Cậu Trương, vừa làm kiểm tra xong, cậu cũng nên nghỉ ngơi một lát."

Sở Đông vội vàng điều chỉnh nét mặt của mình, giả vờ nhẹ nhõm cười: "Vừa gọi điện thoại cho Tiêu Chiến xong, ví tiền của anh ấy rơi ở đây, ừ! tôi cũng nên đi nghỉ ngơi."

Nghe được câu này, lại nhìn vẻ mặt hạnh phúc của người kia, trong lòng Lý Vũ có chút chua chát không nói ra được, ngay từ lần đầu tiếp xúc với hắn khi đón hắn ở sân bay về đây, anh ta liền quan tâm đến người này, phần cảm giác này tới cũng nhanh, thậm chí có chút không thể giải thích được, nhưng lại tồn tại rất chân thực.

Sở Đông quay người đi về phòng ngủ, mới vừa đi được mấy bước đột nhiên nhớ tới điều gì đó, lại quay người quay trở ra, nhìn khuôn mặt hơi thô của Lý Vũ, cố gắng nuốt xuống sự ghét bỏ trong lòng, giả vờ cảm kích nói: "Đúng rồi, cám ơn anh đã đưa số điện thoại Vĩnh Hạ cho tôi, không có ý gì khác, chỉ là tôi không muốn thấy cậu ta tiếp tục quấy rối Tiêu Chiến, anh cũng đừng nói ra ngoài, được không?"

Đối với hành động của Vĩnh Hạ với Tiêu Chiến, Lý Vũ cũng có nghe nói, mà Sở Đông vẫn luôn yêu thích Tiêu Chiến, hắn chỉ cảnh cáo một chút, cũng có thể hiểu được.

"Cậu yên tâm tôi sẽ không nói."

...

Thời gian Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến bằng mặt không bằng lòng kéo dài thẳng đến một tuần, trong đoạn thời gian này, cả hai mỗi ngày đều đúng giờ đi làm, cũng cùng ăn cơm một chỗ, ngẫu nhiên Tiêu Chiến tăng ca, nhưng cũng không giống trước đó buổi tối không về ngủ, nhưng Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy có nhiều thứ không giống trước đó.

Ví dụ như lúc anh ở thư phòng bận rộn, không còn có chủ động để cậu đi vào, lại ví dụ như, lúc anh về muộn vẫn luôn không chủ động nói đến lý do cho cậu biết.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến khiến cho cậu có cảm giác đắn đo khó định được mọi chuyện, trong lòng cậu trở nên bối rối, thậm chí cậu không biết anh đang suy nghĩ điều gì. đôi lúc cậu còn tự suy diễn có thể mối tình của cậu chẳng lẽ chấm dứt tại đây. Nếu như vậy cậu làm không được, anh như là nhịp đập của tim cậu nếu thiếu đi anh có thể cậu sẽ không sống nổi... Cậu biết hiện tại cậu đã quá lụy rồi, làm sao mà thoát ra được.

----

Sau khi Vĩnh Hạ không còn có nhà họ Trần làm chỗ dựa, cảnh sát rất nhanh liền tìm tới cửa, là chuyện liên quan đến lần trước y đối với Tiêu Chiến.

Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, thảo luận đi xuống thì chính là quấy rối đơn giản, thảo luận đi lên thì sẽ trở thành cưỡng ép, bắt cóc, hình phạt nghiêm trọng, hết lần này tới lần khác lại dính vào Tiêu Chiến, Vĩnh Hạ biết chuyện này mình chắc chắn sẽ chịu không nổi.

Thế là trước khi cảnh sát đến bắt người, y liền trốn khỏi chỗ ở, y cũng không lấy đồ vật gì quý giá, chỉ cần thẻ căn cước, thẻ ngân hàng và một chút tiền tiết kiệm, trên đường chạy trốn trong lòng y vô cùng lo lắng, nghĩ mãi cũng không có bất kỳ ai có thể giúp y, trong tình huống cấp bách y nhớ tới số điện thoại lần trước đã gọi tới cho y, cắn răng một cái gọi đi.

Điện thoại vang lên một hồi lâu mới có người nhận, ngay sau đó, giọng nói có chút khàn truyền tới: "Alo, có chuyện gì?"

Giọng điệu của hắn như vậy chắc chắn là còn nhớ rõ y.

"Anh, anh trước đó không phải nói có thể giúp tôi sao? Hiện tại tôi bởi vì chuyện xảy ra ở trước kia thất bại nên đang bị cảnh sát tìm, tôi đang chạy trốn, không có chỗ để đi, anh có thể giúp tôi nghĩ cách được không?" Vĩnh Hạ nói chuyện đủ để nhận ra giờ này y đang lo lắng và bối rối đến mức nào.

Mà lúc này, Sở Đông đứng trong phòng ngủ chính trên tầng hai của biệt thự nhìn ra cây xanh đang đón gió lạnh bên ngoài cửa sổ, không có chút mảy may thông cảm, thậm chí còn mỉm cười: "Nếu trước khi mọi chuyện xảy ra cậu tìm đến tôi, có lẽ tôi còn có thể giúp cậu một chút, bây giờ cảnh sát đã tìm đến cửa, cậu tìm tôi cũng vô dụng."

"Vậy tôi phải làm sao, không phải anh nói sau này muốn tôi giúp anh sao? Nếu như lần này tôi đi vào khẳng định hình phạt sẽ..." Vừa nghĩ tới sau này cảnh ngộ sau này, Vĩnh Hạ thậm chí nói không được, nhỏ giọng lại sụt sịt.

Sở Đông nghe tiếng khóc bên tai, ghét bỏ đưa điện thoại ra xa một chút, chờ đến khi cảm xúc của y bình phục một chút mới nói: "Trước tiên cậu tìm một nơi trốn trước đã, trong vòng ba ngày tôi sẽ liên lạc với cậu."

"Ba ngày!" Vĩnh Hạ đối với câu trả lời chắc chắn này có chút bất mãn: "Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, mọi thứ đều được kết nối mạng, tôi chỉ sợ không trốn được đến ba ngày, đến lúc đó bị bắt..."

"Trốn không được vậy cũng không còn cách nào khác, trong ba ngày này tôi sẽ giao có cậu một việc, nếu cậu làm tốt tôi có thể đảm bảo được sẽ cho cậu những gì cậu muốn." Sở Đông viết cho y một tờ ngân phiếu đầu tiên, hắn không cần bất kỳ lời nói xúi giục nào, bởi vì hắn rất rõ ràng tình cảnh hiện tại của Vĩnh Hạ đang khó khăn đến mức nào, y sẽ không còn lựa chọn tốt hơn.

Vĩnh Hạ hít sâu một hơi, nửa tin nửa ngờ nói: "Anh nói thật chứ?"

Sở Đông khinh thường cười lạnh một tiếng: "Lừa cậu tôi được lợi gì?"

Nghe được giọng nói tự tin của hắn, Vĩnh Hạ cắn răng một cái: "Vậy thì được, ba ngày thì ba ngày, tôi chờ tin tức của anh"

Mấy ngày liên tiếp sau khi hai người cãi nhau Tiêu Chiến không ăn một bữa cơm nào ở nhà, Vương Nhất Bác biết anh đang chờ cậu mở miệng chịu nhận sai, nhưng nghĩ đi nghĩ lại những hành động gần đây của anh, cậu vẫn không hạ được mặt mũi xuống, nên cứ như vậy hai người bắt đầu chiến tranh lạnh.

Hôm nay thứ bảy, Vương Nhất Bác đang ngủ trên lầu lấy lại sức, hôm nay Tiêu Chiến hình như có lịch làm việc nửa ngày và hội nghị, cậu vừa mở mắt liền nghe thấy tiếng chuông cửa truyền đến.

Còn chưa đến chín giờ rưỡi, là ai đến vào giờ này? Từ sau khi Vương Nhất Bác đến ở đây, ngoại trừ mấy người bạn đặc biệt tốt của Tiêu Chiến, cũng chưa gặp ai đến đây lần nào, trong nhà chỉ có một người giúp việc, cậu liền đi qua màn hình video bên cạnh cửa liền thấy hai người đang đứng trước cổng, lưng hơi còng xuống, chống gậy, rõ ràng là đã có tuổi.

"Xin chào, xin hỏi ngài là ai?"

Nghe được tâm thanh truyền ra, hai người nhìn nhau, bà cụ có chút tực giận: "Ta là bà nội của Tiêu chiến, câu là ai này ta nên hỏi cậu mới đúng?"

Nghe được thanh âm này, Vương Nhất Bác bỗng nhiên cứng đờ, bên tai dường như xuất hiện giọng nói sắc bén từ trong cuộc điện thoại lần trước.

Cuộc điện thoại kia thật sự lưu lại cho cậu ấn tượng quá sâu sắc, đến mức qua lâu như vậy nhưng trong trí nhớ của cậu vẫn còn chưa quên được, bây giờ bọn họ đột nhiên tới...

Trong lòng cậu không chắc chắn, nhưng cũng không dám trì hoãn, lập tức mở cửa ra đón hai vị lão gia đi vào.

Trên người cậu vẫn còn mặc áo ngủ, chưa kịp thay: "Thật ngại quá, cháu không biết ông bà đến nên không có chuẩn bị gì cả..."

"Cậu không cần chuẩn bị." Bà cụ một câu chặn lại cậu, dùng ánh mắt liếc nhìn cậu một cái liền đi thẳng đến phòng khách.

Ông cụ cũng đi theo sau lưng, thoáng nhìn lên chiếc áo ngủ cậu đang mặc, khuôn mặt không vui: "Mấy giờ rồi mà giờ mới ngủ dậy?"

Mặt cậu đỏ bừng, cậu đóng cửa lại, lập tức đi tới phòng bếp cắt hoa quả pha trà, lúc chờ nước sôi gọi cho Tiêu Chiến một cuộc điện thoại nhưng không ai trả lời.

Còn chưa kết thúc cuộc họp? Lông mày Vương Nhất Bác nhíu chặt lại, đặt điện thoại xuống, trong lòng thấp thỏm không thôi, suy nghĩ một chút vẫn là gửi cho anh một tin nhắn, sau khi nước sôi, trong rất nhiều loại trà, cậu cố ý pha hồng trà mang sang.

"Mời ông bà uống trà."

Mùi thơm của lá trà bốc lên, mang theo mùi thơm ngát lưu chuyển, chỉ tiếc tâm trạng của hai ông bà cụ cũng không cởi mở, chén trà kia cứ để lên bàn, cũng không ai nhúc nhích.

Vương Nhất Bác thu lại tầm mắt, đứng ở một bên đi cũng không được, không đi cũng không được, không biết ông bà có điều gì muốn hỏi cậu không.

Quả nhiên, kìm nén một chút ông cụ liền mở miệng: "Cậu cùng Tiểu Chiến ở cùng một chỗ sao?"

Ngay trước mặt hai ông bà mà trả lời vấn đề này, đầu Vương Nhất Bác đều không nhấc lên nổi: "Dạ."

Ông cụ tiếp tục đặt câu hỏi: "Ở chung bao lâu?"

Vương Nhất Bác đương nhiên sẽ không nói ra thời gian cụ thể, chỉ là mơ hồ nói: "Dạ, một khoảng thời gian rồi."

Trong phòng khách rơi vào một khoảng im lặng khó tả, ánh sáng buổi sớm chiếu vào, không những không để cho người ta cảm thấy ấm áp, ngược lại tăng lên một loại cảm giác căng thẳng vô cùng khi mọi chuyện bị phơi bày trước mắt.

"Hôm nay chúng ta đến không phải cố ý đến tìm cậu." Giọng nói bà cụ rất ổn định, có một loại khí thế như nắm bắt mọi thứ trong lòng bàn tay, không đợi Vương Nhất Bác thở phào, bà liền mở miệng lần nữa: "Nhưng nếu cậu đã ở chỗ đây, vậy ta cùng ông nội Tiểu Chiến liền nói chuyện với cậu một chút."

Vương Nhất Bác lo lắng trong lòng, liền đã biết câu chuyện tiếp theo không quá dễ chịu.

"Cậu ngồi xuống trước đi." Thấy cậu vẫn đứng, ông cụ cuối cũng cũng lên tiếng.

Trái tim cậu như đang nổi trống, nghe lời ngồi trên trên ghế đơn đối diện, lưng ưỡn thẳng tắp, cũng không dám thư giãn: "Dạ, ông bà nói đi."

Ông bà cụ nhìn người đối diện, đại khái không nghĩ cậu sẽ phối hợp như vậy, đối với thái độ của Vương Nhất Bác có một chút bất ngờ, nhưng nghĩ lại cũng thấy không có gì là lạ, dù sao hiện tại người ta trước sau cũng là vì tiền.

"Chuyện của cậu và Tiểu Chiến chúng ta đều đã nghe nói, đến mức nào ta cũng không cần nói, ta chỉ hỏi cậu một câu, cậu cảm thấy cậu xứng quen với nó sao?"

Câu nói này không thể nghi ngờ chính là đâm thẳng một thanh kiếm vào trái tim Vương Nhất Bác, cái đâm này là thứ mà cậu không muốn đối mặt nhất.

Xứng sao? Chính cậu cũng không có lòng tin, huống chi là người ngoài nhìn vào, cũng chính bởi vì không xứng mới có thể dẫn đến việc người ngoài đánh giá cậu thấp kém như vậy.

Trong mắt người ngoài, cậu chẳng qua chỉ là một người đã từng ly hôn với một đống quá khứ đen tối, là một hồ ly tinh chỉ biết bấu víu lên người Tiêu Chiến, cho dù quá khứ đen tối kia đều là giả cũng không có ai để ý đến.

Vương Nhất Bác cụp mặt nhìn tấm thảm dưới chân, hai tay nắm rất chặt, sợ mình gánh vác không được sẽ chạy trốn.

Ngưng đọng mấy giây, cậu mới nhỏ giọng nói: "Cháu biết rất nhiều người đều cảm thấy chúng cháu không xứng, nhưng tình cảm là thứ mà ta không biết được bao nhiêu, chúng cháu thật lòng yêu nhau, cho nên..."

"Cho nên cậu muốn cùng Tiểu Chiến ở bên nhau?" Bà cụ nói xong liền cười, giọng nói già nua không mất đi vẻ uy nghiêm: "Vậy cậu có nghĩ tới Tiểu Chiến có thể sẽ vì cậu mà chịu ảnh hưởng? Những lời đồn không tốt kia sẽ từ từ dời lên trên người nó, nó từ nhỏ là một người ưu tú như vậy, cậu liền trơ mắt nhìn nó vì cậu mà mang những tiếng xấu này trên lưng?"

Từng câu nói của bọn họ phát ra đều là một nhát dao đâm vào ngực cậu.

Thấy cậu cúi đầu không nói lời nào, giọng nói của hai ông bà cụ nhà họ Tiêu mới hòa hoãn một chút, nếu như lúc này cậu cãi lại hai câu, phỏng đoán kết quả sẽ càng hỏng bét.

"Cậu hãy rời xa Tiểu Chiến đi, hai người không hợp." Cuối cùng, vẫn là câu nói này được phát ra.

Yêu cầu trần trụi ở ngay trước mặt vậy mà Vương Nhất Bác không biết mình nên phản kháng thế nào.

Đôi môi khép khép mở mở cuối cùng nói ra một câu: "Kỳ thật tâm trạng của ông bà, cháu có thể hiểu được, cháu biết ông bà lo lắng điều gì, cháu không phải là chưa cân nhắc qua, nếu như bây giờ cháu thật sự không có tình cảm với Tiêu Chiến cháu nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của ông bà, nhưng bây giờ tình cảm giữa chúng cháu đã thấm vào tim..."

"Tình cảm thật?" Bà cụ ngắt lời cậu, những nếp nhăn ở đuôi mắt nhăn lại vì phần mắt hơi dùng sức nhíu: "Trước đây cậu đã từng kết hôn, làm thế nào để không chế tình cảm của mình, chắc là cậu rất rõ ràng."

Vương Nhất Bác lại nắm thật chặt hai tay, móng tay đâm vào trong thịt lại không đau bằng một phần nghìn vết thương trong lòng: "Trong cuộc hôn nhân đó cháu không làm gì sai cả."

"Cậu có sai hay không cũng chẳng có liên quan gì đến chúng tôi, nhưng nhà họ Tiêu chúng tôi tuyệt đối sẽ không tiếp nhận một người đã ly hôn như cậu vào nhà, cậu hiểu chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top