Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một bữa cơm thịnh soạn đều vì cậu mà đi tong rồi, đáy lòng cậu cảm thấy khó chịu tột cùng, đặc biệt là khi cậu nhìn thấy Tiêu Chiến một mình cô đơn đứng ở nơi đó, trong lòng vừa tự trách vừa cảm thấy như mình đang mắc nợ vậy.

Tính tình cậu rất đơn giản, mọi cảm xúc trong lòng đều hiện rõ lên khuôn mặt của mình, Tiêu Chiến nhìn một cái là có thể nhìn ra ngay, anh vừa đau lòng vừa đưa tay kéo cậu đến bên cạnh mình: "Né cái gì, bọn họ đến đây cũng đâu phải để ăn cơm đâu, em không cần tự trách như vậy."

Anh tình nguyện để cậu than vãn, oán trách thậm chí mắng chửi anh khi cậu bị uỷ khuất chứ không muốn cậu gánh hết tất cả lỗi lầm lên đôi vai của mình như vậy.

Không phải tất cả những người đàn ông đều sẽ chiến đấu vì người yêu của mình sao, nhưng khi anh làm được rồi trái tim cậu lại thấy đau đớn vô cùng.

Tiêu Chiến nắm lấy những bàn tay lạnh lẽo của cậu, sức mạnh của anh cũng vững chắc hệt như trái tim của anh vậy: "Sẽ ổn cả thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, cứ giao cho anh giải quyết là được."

Vương Nhất Bác gật đầu: "Em biết quá khứ của em sẽ trở thành gánh nặng cho anh, nhưng Tiêu Chiến à anh có thể nắm lấy tay em thật chặt không, em đang cảm thấy lạc lõng quá, nếu như có một ngày nào đó anh muốn buông tay thì cứ nói với em, em sẽ không miễn cưỡng anh đâu."

Nghe cậu nói như vậy, trái tim của Tiêu Chiến đau nhói âm ỉ hệt như bị vạn tiễn xuyên qua vậy, anh không những không buông mà còn nắm tay cậu chặt hơn nữa: "Chỉ cần em nguyện ý, anh sẽ không bao giờ buông tay."

Đôi môi Vương Nhất Bác mím lại thành một đường thẳng, cậu trả lời anh với thanh âm vừa run rẩy vừa kiên định: "Được."

Sau khi hai ông bà rời khỏi nhà Tiêu Chiến thì bên Sở Đông cũng đã nhận được tin tức, Lý Vũ không định báo cho hắn tin này nhưng dưới những cơn mưa chất vấn từ hắn thì Lý Vũ không thể không khai ra hết đầu đuôi ngọn ngành.

Sau khi biết hai ông bà nội Tiêu Chiến đã đi gặp Vương Nhất Bác thì đáy lòng Sở Đông không cách nào bình tĩnh nổi, trong đầu hắn cứ cuồn cuộn những câu hỏi như bọn họ nói gì, làm gì, Vương Nhất Bác có nhận được sự ưu ái của bọn họ không.

Lỡ như... Sỏ Đông lắc đầu, không có lỡ như gì hết, hắn sẽ không thể để cho khả năng này xảy ra được, phải hành động ngay. Sở Đông định lên lầu lấy chiếc điện thoại riêng đang bị khoá trong ngăn kéo ra, nhưng tinh thần sau khi chịu kích thích vẫn chưa hồi phục lại, hắn bị hụt chân suýt chút nữa là đã ngã lăn ra rồi. Bình tĩnh trở lại liền nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Vĩnh Hạ chuông điện thoại reo được vài tiếng thì đầu dây bên kia liền bắt máy, thanh âm của đối phương mang theo chút kích động: "Alo, cuối cùng anh cũng gọi cho tôi rồi..."

"Ít nói lời thừa thải đi, bây giờ cơ hội đã đến rồi, cậu có muốn làm không?" Sở Đông không có tâm tình nghe y nói linh tinh, nên không vòng vo nữa mà hỏi thẳng.

Ở phía bên kia của điện thoại, Vĩnh Hạ mở miệng một cách đầy căm hận: "Bây giờ tôi đã trắng tay rồi, ngay cả ra ngoài cũng phải cẩn thận dè dặt vì sợ cảnh sát sẽ nhận ra và bắt đi, chỉ cần có cơ hội thì không cần anh nói tôi cũng sẽ liều mạng nắm lấy."

Sở Đông hít một hơi thật sâu, bàn tay hắn hung hăng siết chặt lấy tấm chăn trên người mình, khiến cho tấm chăn trơn láng bị hắn siết đến nhăn nhó, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Hôm nay ông bà của Tiêu Chiến đã đến gặp Vương Nhất Bác rồi cho nên kế hoạch của chúng ta phải tiến hành sớm hơn dự kiến, tôi cũng đã ở cái nơi rách nát này lâu lắm rồi, cũng đã đến lúc chúng ta nên đi gặp cậu ta rồi!"

"Vậy tôi phải làm gì?" Vĩnh Hạ có thể nghe ra được cả sự thù hận của Sở Đông cho dù cách nhau chỉ một chiếc điện thoại, y tưởng mình đã đủ độc ác lắm rồi nhưng không ngờ lại chẳng là gì so với Sở Đông cả. Đặc biệt là sau khi nghe hắn nói về kế hoạch của mình, Vĩnh Hạ suýt chút nữa là phải vỗ tay thán phục rồi, chỉ cần nghĩ đến Vương Nhất Bác sẽ có thể gặp phải những chuyện đó là đáy lòng của y lại ngập tràn sung sướng: "Anh yên tâm, nhiệm vụ mà anh giao cho tôi, tôi sẽ hoàn thành thuận lợi, chỉ cần anh hứa giúp được tôi là được rồi."

Sở Đông mỉm cười hài lòng: "Cậu có thể kiểm tra thẻ ngân hàng của mình, tôi vừa mới trả một đống tiền đặt cọc rồi qua đó rồi, chỉ cần cậu làm tốt chuyện mình nên làm thì tôi bảo đảm sẽ đưa cậu ra nước ngoài an toàn."

"Được, nhất ngôn cửu định." Vĩnh Hạ vừa nói xong thì nhận ra hắn định cúp máy nên vội vàng tiếp lời: "Nhưng tôi rất tò mò, anh không tiện lộ mặt như vậy, rốt cuộc là anh làm sao làm được những chuyện này vậy?"

"Không liên quan gì đến cậu." Vừa dứt lời Sở Đông liền tắt máy.

Vĩnh Hạ lập tức mở hệ thống tra tìm ra, y bị cảnh sát truy nã nên tất cả y tài khoản giao dịch đều bị ngừng lại rồi, số tiền lúc nãy đều được chuyển vào một tài khoản trực tuyến ảo.

Nhìn thấy số tiền hiển thị ở trên màn hình, tảng đá đè nặng trong lòng của Vĩnh Hạ cuối cùng cũng được gỡ xuống, Sở Đông thật sự không có lừa y, hắn thật sự đã đưa cho y số tiền mà trước đây cả hai đã thương lượng.

Sau khi hai ông bà nội Tiêu Chiến rời khỏi, tuy cậu bị đả kích nhưng mà nhờ vậy mà cậu và Tiêu Chiến đã thoát khỏi chiến tranh lạnh rồi, nhưng cho dù hai người không còn né tránh đối phương nữa thì Tiêu Chiến vẫn luôn luôn về nhà rất muộn, thậm chí có hôm trời gần sáng mới về.

Trong lòng cậu mang đầy sự trống rỗng và khó chịu, nhưng khi nghĩ đến những lời anh nói trước đây, cậu vẫn lựa chọn tin tưởng anh.

Hôm nay tan ca, Tất Bồi Hâm lại hẹn cậu cùng nhau đi ăn cơm tại một nhà hàng sát bên công ty luật An Gia, cậu có gọi điện nói cho Tiêu Chiến biết, anh còn nói sẽ tới đón cậu sau khi hai người ăn xong.

Tất Bồi Hâm vẻ mặt buồn bả nói khẽ: " tớ chuẩn bị đi du học rồi"

Vương Nhất Bác đưa tay cầm lấy ly nước của Bồi Hâm, thanh âm chợt trở nên nghiêm túc: "Cậu ra nước ngoài có phải là vì Trịnh Phồn Tinh không?"

Bồi Hâm chặt môi mình, nghĩ một chút đến ngươi kia, quả thật cậu cũng có chút tình cảm với anh ta nhưng ba mẹ cậu lại muốn cậu phát triển hơn nữa để có thể về quản lý công ty của gia đình. Cậu hiện tại còn trẻ tuổi cậu chỉ biết im lặng nghe theo sự sắp xếp của gia đình mình. Bồi Hâm không nói gì cả, chỉ ngồi im lặng trên ghế, khuôn mặt trời sinh luôn kiêu hãnh nhưng đây chính là lần đầu tiên cúi xuống như vậy, Vương Nhất Bác nhìn thấy mà trong lòng cuộn trào chua xót.

"Tiểu Hâm, cậu..."

"Đừng!" Bồi Hâm vội vàng cắt đứt lời cậu, sau đó hít một hơi thật sâu rồi mới nói: "Đừng khuyên tớ, tớ không sao hết"

Nhìn thấy bộ dạng như đang nhẫn nhịn sự khó chịu của Bồi Hâm mà Vương Nhất Bác cảm thấy đau lòng.

Một bữa ăn với tâm trạng kiềm nén, Bồi Hâm thì cố tỏ ra thư giãn khiến cho Vương Nhất Bác thật không chịu nổi nữa, đến khi tính tiền xong, Vương Nhất Bác đột nhiên kéo tay của Bồi Hâm: "Tiểu Hâm, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, chỉ cần cậu còn cần tớ, tớ nhất định sẽ luôn ở bên cạnh cậu."

Khoé mắt của Bồi Hâm lại đỏ bừng lên, chỉ mỉm cười một cái: "Tớ biết mà, trời lạnh lắm cậu mau vào trong đi, tớ đi trước đây."

Nói xong, Bồi Hâm không dám ở lại thêm một giây một phút nào nữa mà ngay lập tức quay người để lại một tấm lưng tiêu sái, nhưng khuôn mặt khi cậu đưa lưng về phía Vương Nhất Bác đã ướt đẫm nước mắt.

Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn Bồi Hâm bước lên xe rời khỏi, cậu đứng trước cửa nhà hàng thở dài một tiếng, sau đó lấy điện thoại ra nhìn thời gian, đã đến giờ hẹn với Tiêu Chiến rồi nhưng vẫn không thấy người đâu cả.

Cậu đang suy nghĩ không biết có nên gọi điện giục anh không thì anh đã gọi đến trước rồi. Cậu nghĩ anh đã đến nơi rồi nên vừa bước ra ngoài vừa gạt máy nghe điện thoại: "Alo, anh đến đâu rồi?"

"Xin lỗi Tiểu Bác, đúng lúc lại có chuyện không đi được, em đợi một chút nha, anh kêu tài xế qua đón em." Thanh âm mang chút hấp tấp của anh vang lên từ điện thoại.

Vương Nhất Bác sững người, ngay cả bước chân của cậu cũng ngừng lại. Cậu đảo mắt nhìn quanh những con đường băng giá và bông tuyết phủ trắng toát cả những cành cây, cả người cậu run lên một cái, sau khi suy nghĩ một lát cậu liền nhoẻn miệng một nụ cười khổ, cậu đem hết tất cả những trách cứ và oán trách nuốt vào trong và giả vờ như mình là một con người hiểu chuyện: "Không sao đâu, anh có việc gấp thì cứ làm đi, cũng đúng lúc Tiểu Hâm vẫn chưa đi, em kêu cậu ấy đưa em về là được rồi, không cần kêu tài xế đến đâu."

"Em về một mình được không?"

"Ừm." Vương Nhất Bác nói xong thì liền muốn tắt máy: "Tiểu Hâm gọi em rồi, lát nữa về nói với anh sau, em tắt máy đây."

Sau khi tắt điện thoại, nụ cười trên khuôn mặt cậu dường như bị đông cứng lại bởi cơn gió lạnh thoảng qua, một lúc lâu sau đó mới biến mất, cậu cầm điện thoại trên tay rồi từ tử bỏ vào túi áo khoác, khi cậu quay người lại liền nhìn thấy một bóng ảnh quen thuộc.

Người đang đứng ngay trước cửa nhà hàng, cậu ta mặc áo khoác đen, áo len đen, cả người nguyên một cây đen từ đầu xuống chân, cậu đứng ngay nơi được trang trí đỏ rực cho năm mới đúng thật là chẳng đẹp gì cả. Đó là Vĩnh Hạ.

Đáy mắt Vương Nhất Bác chợt trở nên băng lãnh, cậu đối mắt với y nhưng chỉ một giây sau thì cậu liền rời tầm mắt đi, cậu không muốn ở đây thêm một giây một phút nào nữa.

Cậu nghiêng người qua bước vào lại nhà hàng, nhưng vừa bước qua cửa thì cánh tay liền bị túm lấy: "Đi vội vậy? Bạn cũ lâu ngày mới gặp, không phải là nên ôn lại chút chuyện cũ sao?"

Cậu lập tức rút tay mình lại: "Tôi không có gì để nói với cậu hết."

"Cậu có chắc không?" Vĩnh Hạ đội một chiếc mũ nỉ lông màu đen ở trên đầu, che hết một phần hai gương mặt y, cũng may là có mũ che lại cho nên gương mặt của y mới không lộ ra quá rõ ràng: "Có lẽ cậu sẽ biết được nhiều chuyện từ tôi đó."

"Ha" Vương Nhất Bác cười nhạt một tiếng, cậu đưa mắt nhìn từ trên xuống đánh giá Vĩnh Hạ một cái: "Cậu có chắc là bây giờ cậu còn tâm tình để nói với tôi mấy chuyện đó không? Có phải cậu đã quên mất mình đang là một tên tội phạm bị truy nã không hả?"

Vĩnh Hạ siết chặt bàn tay đang được bao phủ bởi ống tay áo dài của mình, y cố gắng giữ cho khuôn mặt luôn bình tĩnh: "Nếu tôi đã đến được đây thì không sợ cậu báo cảnh sát."

Nhưng Vương Nhất Bác lại không muốn dây dưa với y quá lâu nên đã vòng qua người y định rời đi, nhưng không ngờ Vĩnh Hạ lại tiến trước một bước chặn đường của cậu, sau đó nhìn cậu với ánh mắt đầy khiêu khích: "Có phải lúc nãy Tiêu Chiến đã gọi nói không có thời gian đến đây tìm cậu không?"

Chỉ với một câu phỏng đoán của Vĩnh Hạ đã thành công khiến cho Vương Nhất Bác dừng bước chân lại, cậu hơi nhíu mày và nhìn y với ánh mắt khó hiểu, làm sao y có thể biết được?

Nhìn thấy biểu cảm của Vương Nhất Bác cũng đủ khiến Vĩnh Hạ biết y đã đoán đúng rồi, trong chớp mắt y liền trở nên đắc ý, không còn che giấu ẩn ý trong lời nói của mình nữa: "Cậu tưởng mỗi đêm Tiêu Chiến đều đi xã giao sao, tôi nói nha, cậu đúng là quá ngu và quá ngây thơ rồi đó, anh ta đã có người khác ở bên ngoài từ lâu rồi kìa."

Vương Nhất Bác không hề để những lời nói của Vĩnh Hạ vào trong lòng: "Nếu đây là mục đích của cậu đến đây hôm nay, vậy thì chắc phải để cậu thất vọng rồi."

"Nhất Bác à Nhất Bác, cậu phải để tôi nói cậu như thế nào mới tốt đây, lần nào cũng để nước sắp tràn tới chân cậu mới phát hiện ra được, tôi nên nói cậu thiện lương hay là ngu ngốc đây?" Vĩnh Hạ không biết xấu hổ, thậm chí y còn tiến đến trước mặt của cậu nữa: "Nói thật, dạo gần đây tôi luôn để ý tới hành tung của Tiêu Chiến, phát hiện ra anh ta có rất nhiều bí mật, không lẽ cậu không biết một chút gì sao?"

Là bạn thân với nhau nên Vĩnh Hạ biết rất rõ những lời nào có thể khơi gợi lên sự hiếu kỳ của Vương Nhất Bác, càng huống hồ Tiêu Chiến gần đây quả thực rất là thất thường nữa, cho nên y cứ dùng điểm này để chọc vào tim cậu vậy.

Hai bàn tay đặt ở hai bên người của Vương Nhất Bác siết chặt rồi lại buông lỏng ra, xong rồi lại siết lại thật chặt, nếu cậu nói cậu không muốn biết thì chắc chắc đó là nói dối, nhưng nếu phải biết chuyện bằng cách này thì cậu thà tự mình dối mình còn hơn.

Vĩnh Hạ vẫn chắc chắn cậu sẽ hỏi lại y, nhưng mấy phút trôi qua rồi mà Vương Nhất Bác vẫn không lên tiếng hỏi, thậm chí còn quay người lại rời đi nữa chứ.

Vĩnh Hạ mở to mắt, y giương ánh mắt không thể tin được vào bóng lưng kia, nhìn Vương Nhất Bác có vẻ trông yếu ớt và nhưng dường như lại ẩn chứa một sức mạnh vô cùng khủng khiếp, lại chứa đựng vô số sự quyết tâm và kiên định.

Vĩnh Hạ tức giận dậm dậm chân, y không thể để chuyến này tới đây lãng phí được cho dù có không đạt được hiệu quả như mình mong muốn đi nữa, thế là y liền đuổi theo rồi hét to lên: "Biệt thự số 5 ở phía Bắc. Nếu cậu không muốn mình trở thành tên ngốc lần nữa thì đi xem thử đi, Tiêu Chiến nhất định đang ở đó."

Vương Nhất Bác bước đến góc rẽ rồi ngừng lại, đằng sau không có ai đi theo, cậu liền thở phào một cái nhưng ngay sau đó lại thở hổn hển như khó thở. Biệt thự phía Bắc, mấy chữ này cứ như được khắc ghi vào màng nhĩ của cậu vậy, cứ vang lên không ngớt.

Nơi đó cậu cũng biết, phải nói là không ai ở Bắc Kinh này không biết hết, đó là một vùng đất phong thuỷ vô cùng xa xỉ, thu hút rất nhiều sự chú ý từ việc xây dựng cho đến việc mua bán, mặc dù biệt thự được xây ở ngoại ô, nhưng nó lại còn đắt hơn tấc đất tấc vàng ở trung tâm thành phố nữa, đó cũng là nơi ở của nhiều quan chức cấp cao và những người giàu có, với thực lực của Tiêu Chiến mà nói thì mua một căn nhà ở đó cũng không là vấn đề gì cả.

Cậu không biết Vĩnh Hạ nói với cậu những điều đó là có mục đích gì nhưng có một điều duy nhất cậu có thể chắc chắn, đó là y nhất định không hề có ý tốt, y dẫn dụ cậu đến đó nhất định là có ý đồ gì đó, nếu như cậu đi thì đồng nghĩa với việc cậu bị mắc câu rồi.

Tâm trí Vương Nhất Bác cố gắng thuyết phục bản thân phải thật bình tĩnh, ngàn vạn lần không được kích động, nhưng nghĩ đến những biểu tình bất thường của Tiêu Chiến gần đây, cậu liền lấy điện thoại ra và gọi cho anh.

Tiếng chuông reo báo bận vang lên rất lâu, lúc cậu định tắt máy vì tưởng rằng anh sẽ không nghe thì bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm trầm ổn của anh: "Alo?"

Đáy lòng Vương Nhất Bác lập tức căng thẳng, trái tim cậu đập loạn: "Anh..."

Mới nói được một chữ thôi thì giọng nói của cậu bắt đầu run, cậu đưa điện thoại ra xa một chút, sau khi cố gắng chấn chỉnh giọng nói sao cho giống bình thường lại thì cậu mới cất tiếng: "Khi nào anh mới về?"

"Chắc là rất muộn đó, không cần đợi anh đâu." Anh đáp lại rất nhanh, trong giọng nói không mang chút cảm xúc nào cả.

"Vẫn còn đang xã giao sao?"

"Ừ."

Có lẽ là do trong lòng cậu đã có nghi ngờ sẵn rồi cho nên mới phát hiện ra những điều bất thường rất nhanh, bên kia của anh yên tĩnh vô cùng, giống như... là đang ở trong nhà vậy.

Xã giao, mà yên tĩnh như vậy sao.

Tiêu Chiến đợi một lúc rồi nhẹ giọng gọi cậu: "Nhất Bác!"

"Em đang nghe đây." Cậu bình tĩnh, đôi mắt chớp chớp được vài cái thì trở nên ướt: "Không có gì đâu, em về nhà trước đây."

Tiêu Chiến có dặn dò cậu vài ba câu nhưng cậu dường như không nghe lọt tai nữa rồi, sau khi tắt điện thoại một cách hồn bay phách lạc, thì âm thanh nhịp tim cậu như được phóng to vô số lần, những tiếng 'thình thịch thình thịch' cứ rung lên dữ dội trong ngực cậu, đập mạnh đến nỗi đầu óc cậu cũng cảm thấy đau nhói.

Trước khi đầu óc kịp suy nghĩ gì đó thì cơ thể đã bước đến bên cạnh đường vẫy vẫy một chiếc taxi rồi, cậu đọc địa chỉ một cách run rẩy: "Chú tài xế, tới biệt thự số 5 phía Bắc!"

"Biệt thự phía Bắc sao? Nơi đó xa lắm, xe taxi cũng không được vào nữa, cậu có chắc..."

"Chắc chắn!" Vương Nhất Bác ngắt lời của tài xế: "Đi thôi."

Sau giờ cao điểm buổi tối, trên đường đã không còn nhiều xe nữa cho nên tài xế taxi lái đi rất nhanh. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ theo dõi anh, nhưng mọi thứ gần đây thật sự đã quá bất thường rồi, những nghi ngờ, những gì cậu hỏi anh đều cố tránh né, hôm nay khi gặp phải Vĩnh Hạ thì chỉ một câu nói của y thôi đã khiến lòng tin của cậu hiện tại hoan toàn sụp đổ. Làm sao mà Vĩnh Hạ có thể biết được sự bất thường của Tiêu Chiến gần đây chứ?

Cảm giác này thật sự rất tồi tệ, giống như tất cả mọi người đều biết anh đang làm gì nhưng duy chỉ có cậu là mù tịt.

Vương Nhất Bác cắn cắn móng tay của mình, không sao đâu, chỉ cần Tiêu Chiến không có ở đó là được rồi, chỉ cần anh không có ở đó, cậu sẽ tin tưởng anh, không hỏi anh rốt cuộc đang làm gì nữa.

Chiếc taxi dừng lại bên lề đường, Vương Nhất Bác trả tiền xong rồi bước xuống. cậu còn đang lo lắng vì không có cơ hội để lẻn vào thì dường như ông trời đang dang tay cứu giúp cậu vậy, cậu phát hiện bên góc của khu biệt thự có một lỗ hở, bên trên còn có một đống dây cáp chưa được nối xong, ở phía không xa kia còn có một người công nhân đeo đèn pin trên đầu đang làm việc nữa.

Thế là cậu khom lưng của mình rồi đi qua đó, cũng may lỗ hở vừa khít để cậu lọt qua, sắc trời tối om nên người công nhân làm việc bên cạnh cũng không phát giác ra được.

Cậu phải mất gần nửa tiếng mới tìm được đến căn biệt thự số 5 mà Vĩnh Hạ nói. Lúc này đây đèn trong nhà vẫn đang sáng rực. Vương Nhất Bác trốn ở một bên góc, ngẫng đầu nhìn xung quanh. Trời đông giá lạnh, nhiệt độ vào ban đêm lại hạ xuống rất thấp dưới cả 0 độ, gió vừa thổi một cái thì bao nhiêu cái lạnh giá đều cuộn cuộn xông đến, bàn tay cậu tuy nhét trong túi áo nhưng cũng sắp sửa đóng băng luôn rồi.

Cậu đứng một lúc cũng không thấy biệt thự có động tĩnh gì cả, ngay lúc cậu định từ bỏ vì sắp không chịu nổi nữa thì cánh cửa biệt thự đột nhiên bị mở toang ra từ bên trong, nghe thấy có tiếng động cậu lập tức lia mắt nhìn qua, một thân ảnh cao lớn chợt xuất hiện trong đáy mắt.

Người đàn ông đứng nơi ngược sáng cộng với khoảng cách quá xa khiến cậu không thể nhìn rõ dược dung mạo của người đó, nhưng cái tư thế đi đứng kia, còn cả dáng người thân quen kia nữa, cũng đủ khiến trái tim Vương Nhất Bác căng thẳng đến mức xông thẳng lên đến cuống họng rồi.

Trong phút chốc, khoé mắt cậu liền ướt đẫm, nhưng khi tận mắt nhìn thấy người theo ra sau đó, cậu như bị một bàn tay vô hình hung hăng giáng lên mặt một cú tát còn đau đớn hơn.

"A Chiến!" Sở Đông theo ra ngoài cửa, trên hắn chỉ mặc vỏn vẹn một chiếc áo ngủ mỏng manh lộ ra một khuôn mặt đẹp trắng nõn nà.
*** Chúc mừng năm mới cả nhà nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top