Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả hai còn đang chìm đắm trong sự trêu ghẹo vừa vui vẻ vừa hạnh phúc thì có tiếng gọi: "Anh dâu nhỏ " Không đợi cậu mở miệng, cả người Trác Thành đã sáp lại gần, đôi mắt chứa đầy sự đau khổ đáng thương: "Tiêu Chiến cậu có ổn không? Vài ngày rồi, không ai nói với tôi là cậu ấy nhập viện cả, hôm nay Vu Bân mới rò rỉ cho tôi mới biết đó..."

Vương Nhất Bác nhanh chóng cắt ngang lời của Trác Thành: "Cơ thể anh ấy không tệ đâu, anh vào trước đi."

Trác Thành cảm thán: "anh dâu nhỏ anh tốt quá!"

Tiêu Chiến đã nghe thấy âm thanh khoa trương của Trác Thành từ ngoài cửa, anh nói một cách ý vị thâm trường: "Cậu đến đó sao."

"cậu có sao không? tôi nghe được mọi tin tức từ Vu Bân, tôi gần như lo lắng muốn chết trên đường luôn ấy, ngộ nhỡ cậu uống rượu với tôi xong gặp nguy hiểm, tôi không sống nổi đâu..."

Khóe miệng Tiêu Chiến giật nhẹ: "Nếu cậu còn tiếp tục nói như thế này thì không cần nói nữa."

Trác Thành nhanh chóng ngậm miệng lại, tự hỏi mình đã nói gì sai với anh sao, ánh mắt thấy Vương Nhất Bác đang đến gần, mọi chuyện ngay lập tức trở nên rõ ràng, hắn ta đành phải hợp tác với Tiêu Chiến để khiêu chiến với anh dâu nhỏ như thường ngày.

Trác Thành cười haha, nói nhanh: "Vâng, hôm nay là ngày cuối cùng nằm viện rồi, sau này anh dâu nhỏ có thể yên tâm nhé!"

Tiêu Chiến buồn cười nhìn Trác Thành: "Ừ, tôi có thể tự chăm sóc bản thân mình."

Nghe thấy vậy, Trác Thành cười tiếng hì hì vang lên: "Có anh dâu nhỏ rồi thì anh cần gì tự chăm sóc bản thân chứ..."

"Nhân tiện, có người cần cậu điều tra giúp cho tôi."

"Ai thế?"

"Vĩnh Hạ." Tiêu Chiến chuyển thông tin cá nhân của Vĩnh Hạ vừa được Trịnh Phồn Tinh gửi trên điện thoại cho Trác Thành: "Bây giờ cảnh sát cũng đang truy nã người này, nhưng người này vẫn không có chút sơ hở nào, cậu tìm những người trên đường hỏi thăm xem, thông báo cho tôi ngay khi có tin nhé."

Trác Thành liếc nhìn người trong màn hình, gật đầu: "Không vấn đề gì."

"Tôi nghi ngờ là có ai đó đã bí mật giúp đỡ y, nếu không y không thể trốn lâu như vậy."

"Người giúp y có manh mối nào không?" Trác Thành cất điện thoại đi: "tôi có thể kiểm tra hết họ."

Vài khuôn mặt người lóe lên trong đầu Tiêu Chiến nhưng anh cũng lờ đi: "Tạm thời là chưa."

"Được rồi, để tôi tìm Hạ gì đấy trước... à đúng rồi, Vĩnh Hạ."

Trác Thành nhìn Tiêu Chiến: "Vậy tôi sẽ đi trước nhé, tôi không làm bóng đèn nữa."

"Anh Thành không ra dáng hơn ba mươi tuổi tí nào nhỉ, em cảm thấy tuổi  của anh ấy chắc ở độ tuổi đôi mươi mới phải."

"Động lực để điên cuồng chính là tuổi trẻ."

"Vừa nãy cũng vui mà, nói chuyện không cứng nhắc, rất tốt."

Thấy anh im lặng, cậu quay lại nhìn chỉ thấy Tiêu Chiến đang nhìn chằm chằm , cậu nhìn xung quanh rồi nhìn lại anh: "Anh nhìn em làm gì vậy?"

Anh thả hết đồ trong tay, nhìn thẳng vào cậu: "Em thích Trác Thành sao?"

"Hả? chuyện này anh dựa vào đâu?"

"Em khen cậu ta mà, thích sao?"

"Em thích anh ta làm gì, em chỉ cảm thấy tính cách của anh ta tốt thôi."

"Tốt chỗ nào, sao anh không nhìn thấy." Sau khi Tiêu Chiến nói xong, anh lại nghĩ theo cách khác quan và công bằng: "So với anh rất chín chắn và vững vàng thì Trác Thành là một đứa trẻ."

"Sao thế, em khen anh ấy anh ghen à?"

Tiêu Chiến tránh ánh mắt ranh mãnh ấy, giọng anh lạnh lùng: "Không có."

Cậu thấy anh như này lại càng chắc chắn hơn: "Rõ ràng là có, có mà"

Giọng nói trầm ấm của cậu vang lên bên tai, giọng điệu đắc thắng không thể nào che giấu được, anh nghe mà đau đầu, kim trên mu bàn tay anh vừa đâm đã rút ra, anh xoay người ấn cậu dưới mình.

Một chiếc giường bệnh viện không hẳn là rộng rãi ngay lập tức đã chứa hết hai người, khuôn mặt nhỏ nhắn như bị nấu chín ngay lập tức đỏ lên kêu lên: "Anh, anh đang làm gì vậy?"

"Em có thể im được không?" Anh cố tình dựa vào cậu, hơi thở của anh phả vào mặt cậu.

"Đây là bệnh viện, anh đang làm gì vậy, nếu bị người khác nhìn thấy thì sao?"

Ban đầu Tiêu Chiến dọa một chút, nhưng khi người thực sự nằm gọn trong vòng tay anh, anh không cách nào thư giãn được, màu mắt anh càng lúc càng sâu, cơ thể cũng dần nóng lên: "Tiểu Bác..."

Giọng nói của anh nhạt dần, anh nói nhỏ, sâu bên tai cậu nó lại giống như một âm thanh tuyệt đẹp, với một sự quyến rũ gây nghiện một cách khó hiểu.

Cánh tay của cậu bất lực chống đỡ giữa hai người: "Tiêu Chiến, anh đừng làm bậy!"

"Anh không có làm bậy." Anh thờ ơ một cách hư hỏng, nhìn xuống môi cậu: "Tại anh hơi khô môi thôi."

Lâu rồi hai người mới lại đụng chạm vào nhau, đến độ chỉ một nụ hôn thôi cũng đủ khiến hai người thở hổn hển, anh nằm trên người cậu, với hai cánh tay mạnh mẽ vươn hai bên vai, Vương Nhất Bác thở hổn hển một lúc, hơi nước sương mù nổi lên trong mắt cậu, hoàn toàn mất đi đôi mắt sáng ngời: "Anh..."

Anh đã không ở gần cậu suốt một thời gian, anh hệt như một con nhím lông xù, chỉ hôn một nụ hôn anh đã không chịu được. Hơi thở của cậu đã bị anh lấy đi, gần như nghẹt thở, nhưng may mắn thay, anh đã kịp tỉnh táo và thả cậu ra. Lật người, nằm xuống, hai người chỉ nằm cạnh nhau, không ai nói gì.

May mắn là lý trí của anh vẫn còn tồn tại, anh biết đây là bệnh viện nên không tiếp tục gây rối nữa. Một lúc sau, khi nghe thấy hơi thở của anh dần bình tĩnh lại, Vương Nhất Bác đưa tay chân lên, di chuyển một chút để xuống giường, nín thở suốt một lúc, ngay khi cậu tưởng mình sắp rời khỏi giường rồi thì anh lại vươn tay ra, siết chặt cậu vào vòng tay: "Hãy im lặng, đừng chạy trốn anh."

"Em muốn rửa mặt."

"Rửa sau cũng được." Tiêu Chiến không có ý định để cậu đi mất, với tâm trạng tốt, anh vùi nửa khuôn mặt mình vào cổ cậu, mùi thơm của cơ thể của cậu khiến anh thư giãn và tốt hơn bất kỳ loại thuốc an thần nào: "Ở lại với anh một lúc đi, anh sẽ không động vào em nữa."

"Giường quá nhỏ, em sẽ lấn  anh rơi xuống đất đấy..."

"Điều đó sẽ không đâu." Anh nói, nhích người qua bên cạnh, ôm chặt cậu hơn, cố gắng thu hẹp khoảng cách giữa hai người, sau đó co lại: "Ngủ đi."

Anh đã nhắm mắt lại, cậu nhìn anh, cậu không thể không nhếch môi lên...

Bằng nào đó, Tiêu Chiến lại được hưởng thêm ba ngày đãi ngộ ở cấp hoàng đế ở bệnh viện, vào cuối tuần, Trịnh Phồn Tinh đã đích thân đến làm thủ tục xuất viện cho anh, các công việc của công ty chồng lên như ngọn núi cao, không thể kéo dài thời gian nằm viện để hưởng thụ sự chăm sóc của Vương Nhất Bác nữa.

Sau khi thủ tục xuất viện hoàn tất, Tiêu Chiến bước ra khỏi bệnh viện khi đang choàng tay qua vai Vương Nhất Bác bước ra cửa, bước lên xe chờ sẳn trong sân. Tiêu Chiến bảo cho tài xế quay về nhà, Vương Nhất Bác cảm thấy ngạc nhiên: "Anh không đến công ty à?"

"Tạm thời không đi nữa, cứ chờ thêm hai ngày."

"Công việc sẽ không bị trì hoãn chứ?" Anh đã nằm viện hơn một tuần lễ, ngoại trừ ba ngày đầu thì trợ lý không đến, còn những ngày sau đó thì ngày nào cũng có mặt. Lần nào báo cáo công việc cũng tốn rất nhiều thời gian, có lúc kéo dài cả một buổi sáng.

"Không sao cả, có thể chủ trì cuộc họp ở nhà mà, không trì hoãn công việc đâu." Khó lắm anh mới có thời gian nghỉ ngơi như vậy, lại vừa mới làm hòa với Vương Nhất Bác, đưa sự tồn tại của Sở Đông ra ánh sáng, trong lòng anh nhẹ nhõm không ít, anh muốn thời thời khắc khắc đều dính lấy cậu, đền bù khoảng thời gian lúc trước đã lạnh nhạt với cậu.

Tiêu Chiến nở một nụ cười ranh mãnh: "Xem xem lòng dạ của em là gì, gấp gáp đuổi anh đi như vậy."

"Em đây là không phải lo lắng cho công việc của anh, sao trong mắt anh liền trở thành người xấu vậy chứ."

Tiêu Chiến đưa tay bóp vào eo cậu một chút, nghe được cậu hô lên một tiếng, kịp thời bật vách ngăn cách âm với ghế lái lên: "Vậy em nói thử xem, em đang muốn cái gì?"

Tư thế này... Sao mà cậu không biết được anh đang nghĩ gì trong đầu, cậu không trả lời lại, lặng lẽ muốn dịch về vị trí của mình, cậu chỉ vừa mới động một cái đã bị anh ôm vai lại: "Anh cảnh báo với em, đừng nên di chuyển lung tung, em mà châm lửa thì phải tự chịu trách nhiệm."

Thấy đôi mắt cậu run rẩy vì căng thẳng, Tiêu Chiến không đành lòng hù dọa: "ngồi im, để anh ôm một chút, anh sẽ không làm gì khác đâu."

Xe chạy rất êm, anh cũng hoàn toàn không làm ra động tác khác thường nào.

Anh đặc biệt thích đôi mắt hoạt bát trong trẻo của cậu, mỗi lần nhìn anh lại tràn ngập những cảm xúc khác nhau, khiến cho trái tim âm u của anh cũng nhảy theo.

"Em thật đẹp." Anh nhẹ nhàng cười.

Vương Nhất Bác bị lời khen của anh làm cho không thích ứng được, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, ánh mắt cũng không dám nhìn vào anh: "Sao đột nhiên lại khen em?"

"Nhất Bác, lại để em vất vả rồi." Vất vả vì cậu cứ chạy tới chạy lui ở bệnh viện, tốn công tốn sức chăm sóc cho anh, cũng vất vả vì cậu đã bỏ hết mọi hiềm nghi mà lựa chọn tha thứ.

Lời nói này làm cho Vương Nhất Bác cảm thấy hơi ngại, cuối thấp đầu: "Em cũng có điểm không đúng, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, chúng ta đều phải thành thật với nhau, có được không?"

"Được! Tin tưởng anh, tình cảm của anh đối với em là thứ mà em không được hoài nghi, trái tim này của anh cũng sẽ chỉ đập nhanh vì một mình em."

"Em biết, em đều biết hết mà."

Tiêu Chiến nghe cậu nói vậy lại khó hiểu nhìn cậu một cái: "Có chuyện em vẫn không biết."

"Là chuyện gì vậy?"

"Không nói cho em biết."

Vương Nhất Bác khẽ giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, thấy vẻ mặt anh thần thần bí bí, kiêu ngạo hứ một tiếng: "Không nói thì không nói."

Ngoài miệng cậy mạnh vậy thôi chứ trong lòng tò mò muốn chết được, cậu luôn cảm thấy chuyện này có liên quan đến mình. Nhưng cậu cũng không tiếp tục hỏi nữa, trong lòng hồi hộp mong chờ.

Xe chạy một thời gian thì về đến nhà. Gần đây hai người đều ở bệnh viện, cũng chưa ăn một bữa cơm đàng hoàng. Lúc này về nhà vừa nghĩ đến chuyện lát nữa phải làm cơm đã thấy đau đầu, nhưng điều mà cậu không ngờ tới là vừa mở cửa đã nghe thấy được mùi thức ăn. Là Tiêu Chiến đã bảo chị Phụng làm cơm đợi hai người về nhà ăn.

Hai người ngồi xuống, Tiêu Chiến vẫn vậy không có thói quen nói chuyện lúc ăn cơm, Vương Nhất Bác lại ăn như hổ đói, một bữa cơm ngọai trừ âm thanh thìa chạm vào bát thì cũng không có ai mở miệng nói chuyện.

Một bữa cơm vô cùng thoải mái, Vương Nhất Bác gần như ăn không ngừng nghỉ, bốn món trên bàn cũng là cậu ăn hơn phân nửa, còn uống một chén canh, cả người ngồi trên ghế sofa, đi cũng không nổi.

Tiêu Chiến mang một chén nước ấm từ phòng bếp ra cho cậu, cậu vội vàng khoát tay: "Không được! không được, một ngụm cũng không thể uống nổi."

"Uống một chút đi, ăn cho no, chút nữa còn có việc phải làm." Tiêu Chiến cứ khăng khăng muốn cậu uống, đưa chén nước trước mặt cậu.

Vương Nhất Bác thấy từ chối không được, qua loa nhấp miệng, đồ ăn vừa ăn muốn lên tới cổ họng: "Lát nữa còn có chuyện gì á?"

Bây giờ đã gần tám giờ rồi, chẳng lẽ còn muốn đi ra ngoài? Tiêu Chiến đối diện với ánh mắt mờ mịt của cậu, bên trong đôi mắt đen thâm thúy giống như chứa ngàn vì sao, phát ra ánh sáng lấp lánh. Anh cứ nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác mà không nói nói chuyện, ánh mắt dần trở nên nóng bỏng.

Vương Nhất Bác bỗng nhiên cảm thấy cái chén trong lòng bàn tay trở nên khá nóng, hình như...cậu đã hơi hiểu rồi. Ở cùng với Tiêu Chiến lâu như vậy, ngoại trừ tốc độ làm việc được tăng lên nhanh chóng, năng lực phân tích chút "mờ mịt ám chỉ" cũng tăng lên không chỉ một cấp.

Ví dụ như câu anh mới vừa nói kia, rõ ràng rất bình thường, nhưng Vương Nhất Bác lại nghe được ý nghĩa sâu xa của anh. Nếu như là trước kia, cậu chắc chắn có nghĩ cũng nghĩ không ra.

Vương Nhất Bác cố gắng giả vờ như nghe không hiểu anh hỏi gì: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Cậu không thường nói dóc, vẻ mặt cũng không thể lừa người khác, chút tâm tư nhỏ này của cậu mà biểu hiện trước mặt Tiêu Chiến, anh liếc mắt liền nhìn ra cậu là đã hiểu mà còn cố hỏi, lông mày anh hơi nâng lên, hai tay khoanh trước ngực, dù vậy nhưng vẫn ung dung liếc nhìn cậu: "Em nhất định phải để anh lặp lại lần nữa?"

Vương Nhất Bác ngửa đầu, vô cùng "ngây thơ" nhìn anh: "Tiêu Chiến, rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy, sao em nghe không hiểu gì hết?"

"Anh nói..." Anh cuối người xuống, xích lại gần lỗ tai nhỏ trắng nõn của cậu: "Anh có việc muốn "cùng làm" với em."

Vương Nhất Bác cắn chặt răng: "Vừa ăn cơm còn chưa tiêu hóa xong, chuyện gì..."

Lời còn chưa dứt, anh liền đánh gãy lời nói của cậu, một câu hai ý nghĩa khiến da mặt của cậu còn mỏng hơn giấy: "Làm...làm tình."

Cậu thấy lúc này cũng không thể giả bộ được, một tay ném remote điều khiển tivi qua một bên, dép lê cũng không kịp mang, liền nhanh chân chạy lên lầu hai.

Tiêu Chiến hai bước thành một bước, đi chưa được mấy bước đã đến trước cửa phòng ngủ, anh đưa tay vặn tay cầm một cái "tách", cửa đã bị cậu khóa.

Anh cũng không vội, ung dung đưa tay lên gõ cửa hai lần: "Tiểu Bác, mở cửa."

"Không mở, hôm nay anh đến phòng dành cho khách mà ngủ đi." Cậu đứng ở đằng sau cánh cửa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cửa chỉ sợ anh đột nhiên xông vào.

Thật ra cũng không phải ghét làm chuyện này với anh, ngược lại cậu cũng rất hưởng thụ, có điều hai người đã quá lâu không thân mật, cộng thêm việc anh vừa mới xuất hiện, cho dù không phải vết thương lớn gì, nhưng trong lòng của cậu cũng ít nhiều vẫn có chút lo lắng.

"Anh lặp lại lần nữa, mở cửa ra." Tiêu Chiến lặp lại một lần nữa, giọng nói trầm hơn lần trước

"Không mở, anh vừa mới khỏe lại, không thể nào đâu..."

"Cụp" một tiếng, cánh cửa trước mặt vang lên một tiếng động, hình như là có thứ gì cắm vào ổ khóa.

Vương Nhất Bác lập tức mím môi, anh...lấy chìa khóa lúc nào?

Cậu ngừng thở, thấy anh đi tới, lập tức lên tiếng: "A a a a!" co giò chạy một mạch vào trong nhưng mà chưa được mấy bước đã bị Tiêu Chiến bắt được kéo đến và đè xuống giường không thể động đậy.

"Chạy à, sao không tiếp tục chạy nữa đi, hả?"

Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn anh: "Anh thả em ra..."

"Suốt ngày cũng chỉ biết buông ra buông ra, khi nào mới có thể nói một chữ muốn?" Anh như bị tổn thương tự tôn, nói chuyện cũng gay gắt hơn, mặc dù biết cậu đang suy nghĩ cho mình, nhưng lại bị người của mình tìm cách trốn tránh như vậy, ít nhiều cũng vẫn thấy khó chịu.

Cũng không phải chưa từng làm qua, sao lại trốn tránh như vậy, lẽ nào là do kỹ thuật của anh không tốt? Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu đã bị Tiêu Chiến bác bỏ, không thể nào, không phải lần nào cậu cũng bị mình làm cho muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong à, chắc chắn không phải do cái này. Nghĩ mãi mà cũng không hiểu, Tiêu Chiến cũng không muốn nghĩ nữa, nhìn thấy người cũng đã bị mình đè dưới thân, ham muốn kia trong lòng cũng bắt đầu trổi dậy.

Anh cũng thật kỳ quái, đã vô dục vô cầu ba mươi hai năm, sau khi gặp được cậu, xem như phá bỏ hết tất cả. Tự chủ cái gì, cái gì mà ngồi im lòng không loạn, tất cả đều là nói nhảm. Cậu lần này nhịn không được mà run rẩy dưới bàn tay của anh, da thịt trắng  phát ra ánh sáng khỏe mạnh dưới ánh đèn.

Tiêu Chiến cũng rất kiên nhẫn dìu dắt cậu, cố gắng để tất cả các giác quan của cậu đều được hưởng thụ, nhìn cậu mơ màng dưới đầu ngón tay mình, trái tim giống như được rót vào một dòng nước ấm nóng người, thông qua mạch máu chảy khắp tay chân, khiến cả người anh đều cảm thấy nóng.

"Tiểu Bác, Tiểu Bác..." Anh gọi tên cậu, đôi môi mỏng rơi trên từng tấc da thịt, làm cho cậu không cách nào không động tâm.

"Tiêu Chiến..." Giọng cậu nhẹ nhàng thốt ra gọi hai chữ ngày, lọt vào tai khiến người khác phát run hốt hoảng.

"Anh ở đây." Mồ hôi nóng hổi của anh nhỏ xuống xương quai xanh của cậu.

Vương Nhất Bác níu chặt cánh tay anh, cậu nghiêng đầu, eo nhỏ không an phận mà uốn éo: "Anh tắt đèn đi."

Vào thời khắc mấu chốt mà cậu vẫn còn có tâm trạng để dặn dò anh những thứ này, anh bật cười: "Sáng vậy mới nhìn thấy em rất đẹp."

"Không muốn, anh đi tắt..." Vương Nhất Bác nói được nữa câu liền im bặt, thân thể trong nháy mắt được lấp đầy, cậu vội vàng không kịp chuẩn bị, khóe môi tràn ra một tiếng rên quyến rũ.

Ở biệt thự Phía Bắc. Sau khi Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đi khỏi, trong biệt thự liền tràn ngập không khí áp suất thấp.

Sở Đông không biết chuyện Tiêu Chiến nằm viện, ngay cả Lý Vũ cũng không biết, cho nên từ khi anh rời khỏi biệt thự với Vương Nhất Bác, Sở Đông cũng đã cắt đứt liên lạc với anh, liên tiếp trong một tuần lễ cũng không gọi đến một cuộc nào. Từ chờ đợi đến hy vọng xa vời, lúc này Sở Đông chỉ cảm thấy trái tim mình lạnh lẽo.

Vì một người tên Vương Nhất Bác, ngay cả thời gian rảnh của anh để nghĩ đến hắn cũng không có sao? Anh đã quên mình từng hứa hẹn gì với ba mẹ của hắn sao?

Đôi mắt Sở Đông bùng ngọn lửa giận dữ, vừa nghĩ tới Vương Nhất Bác là hận đến nghiến răng nghiến lợi. Hồ ly tinh, tất cả đều tại hồ ly tinh kia.

Từ khi Sở Đông nhìn thấy Vương Nhất Bác, trong lòng liềm có cảm giác khó chịu, cộng với việc trước đó đã xem qua ảnh chụp của cậu, Vương Nhất Bác còn đẹp hơn hắn rất nhiều, nhưng gương mặt đó cũng không trẻ bằng hắn, không có khí chất như hắn. Nhưng khi nhìn thấy Tiêu Chiến ôm cậu vào ngực, điều đó hắn mãnh liệt mơ ước, có trời mới biết hắn đã ghen ghét như thế nào. Tất cả những thứ này đều là của hắn, không phải thuộc về Vương Nhất Bác kia.

Vương Nhất Bác trong lòng Sở Đông giống như con chim tu hú chiếm tổ chim khách, hận không thể tự tay xé xác cậu ra.

Hết lần này tới lần khác trong lúc mấu chốt như vậy, Vĩnh Hạ gần như ngày nào cũng gọi điện thoại cho hắn, số lần nhiều đến dọa người. Rốt cuộc trong lần gọi tiếp theo, Sở Đông nhịn không được mà nổi giận đùng đùng: "Cậu lại có chuyện gì nữa vậy, không phải tôi đã nói với cậu rồi à? Tôi không chủ động liên hệ cậu, thì cậu cũng đừng tìm tôi. Cậu đã quên rồi ư?"

"Sở Đông, rốt cuộc là anh có ý gì, tôi đã giúp anh làm xong mọi chuyện, nhiều phiền phức như vậy đổ lên người, bây giờ anh lại không thèm quan tâm. Anh có biết ở bên ngoài có nhiều người đang dò la tin tức của tôi không, còn..."

"Ai nói tôi không quan tâm?" Vĩnh Hạ không kiên nhẫn mà ngắt lời y: "Không phải bây giờ tôi luôn chú ý tới cậu hả?"

"Cái mà anh gọi là quan tâm, chính là để tôi tìm nơi thâm sơn cùng cốc mà trốn à?"

Sở Đông hít sâu một hơi, cố gắng để mình tỉnh táo lại, dù sau Vĩnh Hạ vẫn còn giá trị lợi dụng. Hắn cố gắng điều hòa lại cảm xúc: "Hiện tại đang là thời kỳ nguy hiểm, nếu như cậu không trốn đi thì sẽ bị cảnh sát bắt, vậy thì những chuyện mà cậu đã làm đều công cốc hết rồi."

"Tôi phải trốn đến khi nào nữa?" Vĩnh Hạ lúc này đang đứng ở trong nông thôn rách nát, xung quanh đều là cây cối khô héo, chỉ có một mình y, ban đêm gió thổi giống như nơi hoang sơn có quỷ: "Cũng phải có thời gian nhất định chứ, anh cũng không thể cứ để tôi chờ đợi mãi như vậy được!"

"Cậu đừng gấp." Sở Đông thấy y kích động, sợ rằng mọi chuyện sẽ bại lộ, thái độ nói chuyện với y cũng nhẹ nhàng hơn: "Sẽ không để cậu trốn quá lâu đâu, bây giờ cậu chỉ cần trốn ở một nơi không để người khác tìm thấy, chuyện đã thành công một nửa rồi, chờ tin tức về chuyện này thoáng qua là cậu có thể ra."

Nhận được sự cam đoan của Sở Đông, Vĩnh Hạ đưa tay nắm vạt áo trên người, không biết bộ đồ này đã mặc bao lâu, mặc trên người còn có mùi vị ẩm mốc, y cắn răn nói: "Được, tôi tin tưởng anh một lần nữa, dù sao bây giờ chúng ta cũng ở chung trên một con thuyền. Tôi nói nếu có tình huống xấu nhất, nếu như có một ngày anh khiến tôi không thoải mái, tôi cũng nhất định sẽ không để anh sống yên ổn!"

Nghe vậy, đáy mắt Sở Đông hiện lên vẻ tàn nhẫn, ngoài miệng lại nhẹ nhàng nói với y: "Cậu cứ yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không lấy đá đập chân mình, cậu cứ chờ tin tức của tôi."

Hắn tắt điện thoại lại nhìn thấy Lý Vũ đứng ở cửa, hắn giật mình cũng lo lắng, nhưng cũng rất nhanh lại bình tĩnh. Hắn âm thầm nhíu mày, cố gắng chống đỡ thân thể bỏ điện thoại vào ngăn kéo, khóa tủ lại, xoay người đi đến trước mặt Lý Vũ: "Lúc nãy anh đều nghe hết rồi à?"

Sắc mặt Lý Vũ khẽ thay đổi: "Sao cậu lại muốn làm như vậy?"

Chuyện hắn thích Tiêu Chiến, hình như tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, nhưng đã thích thì sao lại làm ra chuyện như vậy?

Sở Đông nhìn thấy đáy mắt của Lý Vũ xuất hiện tia chán ghét, cho dù chỉ là chớp mắt nhưng hắn vẫn nhìn thấy được, hắn lập tức nặn ra mấy giọt nước mắt, mềm yếu đáng yêu mở miệng: "Tôi, tôi cũng không muốn, tôi bị buộc phải làm như vậy, không có cách nào mới..."

"Tại sao phải làm như vậy, gây tổn thương cho người mình thích, cũng bởi vì cậu không chiếm được nên không cho phép người khác có được sao?" Nói đến đây, Lý Vũ vẫn cảm thấy vô cùng khó hiểu, dù sao Sở Đông và Vĩnh Hạ làm như vậy, thật sự hơi quá đáng.

"Tôi không muốn hủy hoại anh ấy, tôi chỉ là không muốn anh ấy mất hết tất cả vì cậu ta mà thôi." Sở Đông nói chuyện cũng không chột dạ, ngược lại còn có lý lẽ hùng hồn, làm ra vẻ như mình mới là người bị hại: "Tôi nghĩ rằng anh hiểu tôi, không ngờ trong mắt anh tôi lại là người như vậy..."

"Lý Vũ, có phải bây giờ anh cực kỳ coi thường tôi, cực kỳ khinh bỉ tôi, bởi vì tôi và Vĩnh Hạ âm mưu tính toán với Vương Nhất Bác không?"

Lý Vũ đi đến bên người hắn: "Cậu Tiêu rất tốt với cậu, coi cậu là người nhà, tôi chưa từng thấy cậu ấy đối xử tốt với ai như vậy, cho dù không phải là tình yêu, nhưng như vậy cũng chưa đủ sao?"

Sở Đông nghe xong lại muốn bật cười, hắn cố nén sự khinh thường dưới đáy lòng, đau thương lắc đầu: "Anh không hiểu, trái tim một khi đã bỏ ra, rất khó để lấy lại."

"Nhưng cậu làm như vậy, nếu để cậu Tiêu biết được, cậu ấy cũng sẽ đau lòng hơn."

Nghe vậy, thân thể hắn cứng đờ, đau khổ nhìn về phía anh ta, giọng nói rất nhẹ: "Anh sẽ nói cho anh ấy biết ư?"

Sở Đông khẩn trương nhìn chằm chằm anh ta, một biểu cảm nhỏ xíu cũng không buông tha, khi hắn nhìn thấy ánh mắt anh ta hiện lên chút do dự, đưa tay chủ động kéo hai cánh tay kia, chậm rãi mở miệng: "Tôi cũng muốn có người để dựa vào, những năm này một mình ở nước ngoài trị bệnh thật sự quá khó khăn, không phải tôi muốn làm như vậy, mà là trong thế giới của tôi chỉ có một người là Tiêu Chiến mà thôi, tôi không có cách nào nhìn thấy anh ấy bị cướp đi..."

"Cậu có thể tin tưởng tôi, nếu như cậu đồng ý, cậu cũng có thể dựa vào tôi."

Sở Đông cố nén cảm giác buồn nôn trong cổ họng, lộ ra vẻ mặt vui mừng, ngẩng đầu: "Thật sao?"

Lý Vũ rốt cuộc cũng gật nhẹ đầu: "Thật."

"Vậy...vậy anh đồng ý với tôi, không nói chuyện này ra có được không?" Mục đích cuối cùng của hắn, vẫn là muốn Lý Vũ im miệng.

"Chỉ cần cậu không làm ra chuyện gây hại cho cậu Tiêu, tôi có thể đồng ý với cậu."

Hắn gian xảo cười cười với anh ta: "Cám ơn anh, Lý Vũ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top