Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Đông sợ hãi đến mức suýt nghẹn thở, hắn dốc lòng ôm ghì lấy mắt cá chân của anh: "Tiêu Chiến anh đừng nghe hắn ta nói bậy, đúng là em từng muốn hãm hại Vương Nhất Bác, nhưng em chưa còn chưa kịp hành động..."

Sắc mặt anh u ám đến đáng sợ, hệt như mưa gió bão bùng đột nhiên kéo đến trong đêm, rồi bĩnh tĩnh cất tiếng: "Bản ghi âm thì sao?"

"Bản ghi âm..." Sở Đông nằm rạp trên nền nhà trơn bóng, luống cuống dáo dáo nhìn khắp phía, ấp úng một hồi lâu vẫn không giải thích được lời nào.

Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, sự xuất hiện của Vĩnh Hạ nằm ngoài dự tính của hắn, vốn dĩ hắn không cần phải bận tâm nhiều đến như vậy, hiện giờ lại bị vạch trần bộ mặt thật trước mặt Tiêu Chiến đến lời nói dối cũng trở nên yếu ớt.

"Trương Tuyết bị cậu hại chết?" Chút tình cảm cuối cùng Tiêu Chiến dành cho hắn cũng đã biến mất, sự hối hận, đau xót, tức giận của anh đều xuất phát cơn áy náy và cảm giác mắc nợ của anh với Vương Nhất Bác.

"Không phải đâu, em..." Sở Đông biết mình không thể thừa nhận, bèn kiên trì biện giải.

Anh nhếch môi: "Cậu biết rằng một khi tôi bắt tay vào điều tra, thì không có gì có thể giấu giếm tôi được cả."

"Không phải như vậy đâu, anh Tiêu Chiến, anh nghe em giải thích đi, em cũng không muốn làm vậy, em có nỗi khổ trong lòng..." Nước mắt Sở Đông tuôn rơi lã chã như có ai bật công tắc, nhưng vẫn không khiến cho anh mảy may dao động.

Anh đã không còn bất cứ cảm giác nào với hắn nữa, hắn còn không bằng một người xa lạ. Người mà anh yêu thương bị hắn hại chết, chút tình cũ và bao dung anh dành cho hắn đã biến thành sự bao che cho hung thủ, vừa nghĩ đến đây, trái tim anh muốn vụn vỡ cả. Anh rút ngay chân mình ra khỏi tay hắn, rồi cúi người tóm lấy áo Sở Đông, kéo hắn lên khỏi mặt đất, nhìn hắn với ánh mắt vằn vện đỏ, gằn từng câu từng chữ: "Cậu ép chết Vương Nhất Bác, bây giờ lại muốn thay thế em ấy, tại tôi dung túng cho cậu quá mức nên cậu mới dám láo xược, giở thủ đoạn trước mặt tôi, hiện giờ em ấy xảy ra chuyện, cậu nghĩ tôi sẽ để cậu sống yên lành à?"

Trước đây anh che chở cho hắn bao nhiêu thì bây giờ lại căm thù bấy nhiêu.

Cổ áo thít chặt vào cổ Sở Đông, làm hắn đau đớn, hắn kinh hãi nhìn người tóm lấy áo mình, cảm thấy hoảng loạn vô cùng, bởi vậy mới nói năng bừa bãi: "Anh không thể đối xử với em như vậy được, anh đã hứa với ba em sẽ chăm sóc cho em cả đời, bây giờ anh nuốt lời không phải là có lỗi với ba em sao, vì anh nên bọn họ mới chết."

"Tôi có lỗi với ba cậu, nhưng không có lỗi với cậu, những gì tôi dành cho cậu trong hai năm nay, cùng với tính mệnh của Vương Nhất Bác và đứa con trong bụng em ấy đã đủ để đền bù cho cậu rồi!" Tiêu Chiến trừng muốn rách cả mí, vừa nghĩ đến việc vì một người ác độc này mà anh ép chết đứa con trong bụng cậu, bèn cảm thấy hối hận về chuyện năm ấy, nhưng bây giờ có hối hận cũng không còn tác dụng gì nữa.

Anh đau đớn, khinh bỉ chính mình, thầm trách móc bản thân sao không chịu tin tưởng ở cậu, mọi việc đi đến bước đường này cũng có phần lỗi ở anh, anh hận sao mình không thể chết thay cậu.

"Nói cho đến cùng, cuộc đời Vương Nhất Bác cũng đáng thương thật, toàn tâm toàn ý yêu thương hai người, qua hai cuộc tình nhưng không có ai trong số họ yêu cậu ấy thật lòng." Không biết Vĩnh Hạ nghĩ đến điều gì mà lại cất giọng trào phúng: "Chắc chẳng bao lâu nữa là lại gặp nhau ở dưới rồi."

Thật ra lúc biết tin Vương Nhất Bác xảy ra chuyện, Vĩnh Hạ hơi sững sờ, y cứ nghĩ rằng mình đã khổ lắm rồi, ai ngờ Vương Nhất Bác lại còn khổ hơn, sau khi so sánh với cậu, sự oán hận cậu trong lòng y vơi đi đôi ba phần, nhưng lại càng thấy căm thù Trương Sở Đông hơn.

Y với Nhất Bác cũng tính như đã quen biết từ lâu, phần lớn chuyện liên quan đến cậu, y đều biết cả. Cậu qua đời, y cũng không đau lòng cho mấy, chỉ khe khẽ thở dài mà thôi. Nửa cuộc đời bọn họ đều không đáng giá.

Vừa mới nói dứt câu, cánh cửa biệt thự lại được mở ra một lần nữa, người đi vào đầu tiên là Trác Thành, sau lưng anh ta có thêm một người đàn ông săn chắc, cao ráo, mặc áo sơ mi đen.

Vĩnh Hạ đứng lặng tại chỗ, mắt khép hờ, không quay đầu nhìn lại cũng biết ý tứ của những người này.

Một giây sau, cánh tay và cần cổ của y bị người khác chế ngự y không hề phản kháng mà ngoan ngoãn để cho bọn họ trói mình lại, rồi dắt đi.

Trác Thành nhìn Tiêu Chiến túm lấy áo Sở Đông mà ngẩn người, trong ấn tượng của anh ta, trước giờ Tiêu Chiến luôn dung túng cho người này, chưa từng đỏ mặt hay nói nặng một câu nào, bây giơ anh lại ra tay...Trác Thành hơi kinh ngạc.

"Tiêu Chiến, tôi đưa cậu ta đi rồi đấy nhé."

"Đừng để cậu ta tắt thở, còn giá trị lợi dụng." Lúc Tiêu Chiến nói câu này, anh vẫn nhìn chăm chú vào đôi mắt rơm rớm nước của Sở Đông, nhưng ánh mắt của anh lại làm trái tim hắn run rẩy.

"Giá trị hả?" Trác Thành tỏ vẻ không hiểu: "Cậu ta còn giá trị gì?"

Đột nhiên Tiêu Chiến buông tay, hất hắn ra sau, ngoại trừ oán hận ra, ánh mắt anh không còn chút cảm xúc nào khác: "Giá trị làm chứng, hung thủ trong vụ án của Vương Nhất Bác không phải kẻ khác, mà là người trước mắt này."

"Cái gì?" Trác Thành cảm thấy kinh ngạc, không khỏi trừng mắt, bất ngờ nhìn người rúm ró trên mặt đất: "Là cậu à?"

Trác Thành nhíu mày, sau khi cảm giác kinh ngạc qua đi bèn thấy vô cùng kinh sợ, có làm sao anh ta cũng không ngờ người hại chết Trương Tuyết lại là người gần gũi với ông ấy nhất.

"Cậu nói đúng, cái chết của ba mẹ cậu có sự liên quan nhất định với tôi, tôi đã hứa với bọn họ sẽ chăm sóc chu đáo cho cậu, nhưng người mà tôi đồng ý chăm sóc là một Trương Sở Đông ngây thơ, hiểu chuyện, chứ không phải hung thủ giết người, cậu thành ra như ngày hôm nay, tôi cũng có phần trách nhiệm, tại tôi đã dung dưỡng cho con quỷ trong người cậu, bởi vậy chắc chắn tôi phải trừ bỏ cậu." Trông Tiêu Chiến tựa như một vị quan tòa, đang cất tiếng tuyên án, tuyên bố những tội ác của hắn: "Cậu hại chết Nhất Bác, cả đời này tôi đều sẽ không tha thứ cho cậu, ngày mai tôi sẽ cho người ném cậu vào đồn cảnh sát, còn những chuyện sau đó cứ xử lý theo pháp luật."

"Đừng...Đừng mà..." Sở Đông vô cùng sợ hãi, hắn biết anh đang nghiêm túc, nhìn thái độ của anh với Vương Nhất Bác đã biết được ngay, hắn vứt bỏ mọi tôn nghiêm, níu chặt lấy chân Tiêu Chiến, khóc lóc xin tha: "anh Tiêu Chiến, sức khỏe của em không tốt, anh làm vậy không phải là bảo em đi chết sao, trước đây anh kêu em ra nước ngoài điều trị, bây giờ em nghe lời anh có được không..."

"Đã trễ rồi..." Anh lạnh lùng từ chối, rồi né tránh sự đụng chạm của hắn, vừa tức giận lại vừa đau buồn: "cả Vương Nhất Bác và đứa bé đều chết vì cậu, tôi cứu cậu đồng nghĩa với việc tiếp tay hung thủ giết hại hai mạng người."

Cuối cùng, tiếng kêu gào của hắn bị ngăn cách từ ngoài cửa, Trác Thành nhìn dáng vẻ ủ rũ của anh bên dưới ánh đèn, không biết phải diễn tả cảm xúc trong lòng mình thế nào: "Tiêu Chiến, tôi đưa người đi đây, cậu đừng nghĩ ngợi nhiều quá."

Nói dứt lời lại cảm thấy anh ấy lâm vào cảnh ngộ như vậy, làm sao không nghĩ nhiều cho được, bèn nói tiếp: "Bằng không thì cậu qua nhà tôi ở mấy bữa đi?"

Ít nhất mắt không thấy thì trong lòng sẽ nhẹ nhõm đôi chút.

"Không cần đâu." Giọng nói của anh khàn khàn, nhuốm vẻ thê lương: "Nếu một hôm nào đó em ấy về, không nhìn thấy tôi ở nhà thì sẽ buồn lắm."

Tiêu Chiến nói dứt lời, không buồn quan tâm xem Trác Thành đang nghĩ gì mà đi thẳng lên lầu hai, đấy là căn phòng mà anh và Vương Nhất Bác đã từng chung sống bên nhau trong vô số ngày đêm.

Căn biệt thự rộng lớn vô cùng tĩnh mịch, im ắng đến mức khiến lòng người lạnh giá, nhớ lại năm ấy bọn họ đã từng tụm năm tụm ba, vui vẻ chơi đùa ở đây, nào có nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.

Vĩnh Hạ bị bắt, Sở Đông cũng bị tống vào tù, sau một thời gian thẩm vấn ngắn, Vĩnh Hạ nhanh chóng thừa nhận hết toàn bộ mọi chuyện. còn Sở Đông, từ lúc bị bắt đến nay, hắn liên tục chửi bới và nói dối, mọi người đều không ngờ rằng tâm lý của hắn lại vững vàng như vậy, đến máy phát hiện nói dối cũng không làm gì được hắn. Hắn đã làm quá nhiều chuyện thẹn với lương tâm, nhiều đến nỗi có thể thờ ơ với tất cả mọi thứ, mở to mắt bịa chuyện, cảm xúc không hề dao động một chút nào. Vụ án này nhanh chóng bước vào hồi kết, không ngoài dự đoán của mọi người, Vĩnh Hạ bị phán tử hình, nhưng thẩm phán lại rề rà chưa đưa ra mức án cho Sở Đông, tất cả mọi người đều chờ đợi một câu của Tiêu Chiến, cho đến tận ngày kết án.

Anh lạnh lùng thông báo với người phụ trách vụ án, kết quả phán quyết bình thường ra sao thì cứ chấp hành y như vậy.

Trương Sở Đông bị phán tử tình, Tiêu Chiến không thể trơ mắt nhìn hắn đi chết, đây là cơn áy náy cuối cùng anh dùng cho ông bà Trương, nhưng anh tuyệt đối không thể buông tha cho hắn, cho đến tận bây giờ, hắn đều không hề thấy hối hận về mọi hành vi của mình, hắn không xứng đáng được tha thứ.

Mức án của Sở Đông bị đổi thành chung thân, Tiêu Chiến sắp xếp một buồng giam đơn cho hắn, và cho bác sĩ đến chăm sóc Sở Đông, nhưng bác sĩ không phải là chuyên gia trước kia mà đổi thành một nhóm khác.

Sở Đông không tỏ ý kiến gì cả, chẳng qua hắn chỉ đổi từ nhà giam này sang một nhà giam khác, nhưng ở nhà giam mới này không có bóng dáng của người tên là Tiêu Chiến mà thôi. Hắn liên tục xin Tiêu Chiến đến thăm hắn, nhưng chẳng nhận được bao nhiêu lời hồi âm.

Lúc ý thức được điều này, sức khỏe của Sở Đông kém đi rõ rệt, ban đầu hắn còn ôm ấp hy vọng, mong mỏi sau khi anh biết được tình trạng hiện tại của mình, sẽ ghé vào buồng giam thăm hắn. Nhưng không có gì hết, không có ai buồn hỏi han đến hắn, tựa như hắn đã bị lãng quên, chỉ có thể lặng lẽ, sống không bằng chết trong buồng giam chật hẹp, ẩm ướt này.

Không ai ngờ vào sáu tháng sau, trong một buổi tối, Sở Đông đã tự sát trong tù.

Khi được báo tin hắn tự tử, Tiêu Chiến đang hút thuốc trên ban công nhà mình, bây giờ đang là lúc cuối hè, cỏ cây trong vườn một màu xanh tươi tốt, tràn đầy sức sống, nhưng trái tim anh lại xơ xác tiêu điều. Sở Đông chết rồi, lúc nhận được tin này, thậm chí anh còn không biết mình đang nghĩ gì, cảm thấy hơi tê dại, dường như anh đã đoán trước được kết quả rồi vậy.

Ở bên kia bờ đại dương, tin tức Trương Sở Đông chết là do Lưu Hải Khoan nói cho cậu nghe, lúc ấy là hai ngày sau khi xảy ra vụ việc.

Cậu không ngờ Sở Đông lại chết một cách dễ dàng như vậy, còn chết bằng cách tự sát, trong lòng cậu, hắn là một người ác độc, cho dù có đến giây phút cuối cùng thì hắn cũng sẽ cố gắng hết sức để đạt được thứ mình mong muốn.

Lưu Hải Khoan thấy cậu thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, chầm chậm bước đến bên cạnh cậu, tiện tay cầm một chiếc chăn đắp lên vai cậu: "Đừng nghĩ nhiều nữa, đi nghỉ ngơi đi."

Vì mang thai nên cậu không thể đi làm được, tất cả chi phí sinh hoạt đều do Lưu Hải Khoan giúp đỡ, bởi vậy mỗi khi Vương Nhất Bác gặp anh, trong lòng đều cảm thấy tự ti và ngượng ngùng.

Gần gũi nhau nửa năm, Vương Nhất Bác hiểu người này hơn, anh rất thần bí, nhưng cũng là một bậc quân tử, lúc cậu lâm vào cảnh hoạn nạn, anh cũng không uy hiếp hay đòi hỏi thứ gì, bọn họ rất ít khi gặp nhau, một tuần chỉ gặp mặt một đến hai lần, chủ yếu vào cuối tuần, vào những lúc khác, hoặc là anh đi công tác, không biết cố tình hay vô ý mà anh luôn giữ khoảng cách an toàn, không mạo phạm cậu.

Lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, cậu sẽ đọc sách pháp luật, chuẩn bị sau khi sinh xong sẽ học lấy bằng luật sư bên nước Anh.

Điều đáng mừng duy nhất là, trong lúc bị dày vò như vậy, cậu chờ mong ngày con chào đời, số lần nhớ đến anh ít dần đi, thỉnh thoảng dáng hình của anh sẽ lướt qua đầu cậu, nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc mà thôi.

"Cảm ơn anh, Khoan ca." cậu trịnh trọng nói, cậu cảm kích anh từ tận đáy lòng.

"Hai ngày nữa tôi sẽ đưa em vào bệnh viện chờ sinh, em yên tâm ở đây đi, đừng nghĩ ngợi đến những việc khác." Anh bình thản dặn dò, không bộc lộ chút cảm xúc nào.

Vương Nhất Bác đưa tay xoa vùng bụng tròn trịa, ánh mắt nhìn về phía xa xôi, nói: "Nhờ anh mà đứa bé này mới được sống tiếp, cả đời này nó sẽ không bao giờ quên anh."

Lúc nói chuyện, vẻ mặt của cậu rất xúc động, Lưu Hải Khoan cảm thấy như có ai bóp trái tim mình, không đau nhưng lại ngứa ngáy.

Anh im lặng mỉm cười, ánh mắt trở nên ấm áp: "Vì em nên tôi mới cứu nó, cảm ơn tôi thì chi bằng tự cám ơn chính mình đi."

Hy vọng ông trời lấy đi hết tất cả may mắn mà cậu có rồi ban lại cho con cậu, để cho nó bình an, mạnh khỏe đến với thế giới này.

Cảnh ngộ khó khăn và vất vả mà Vương Nhất Bác trải qua bên nước ngoài nằm ngoài suy nghĩ của Tiêu Chiến, anh sa sút tinh thần, bắt đầu mượn men rượu tiêu sầu, nhưng dần dà không còn gì có thể giúp ích cho anh nữa, anh chỉ đành sống trong đau đớn mà thôi. Nhóm bạn Vu Bân nhìn thấy anh sa sút nhưng lại không biết làm sao, mặc dù trước đây Tiêu Chiến cũng ít nói, không giỏi thể hiện suy nghĩ của mình nhưng ngọn lửa của lòng nhiệt tình vẫn rừng rực cháy trong lòng anh, từ sau khi Vương Nhất Bác mất tích, anh đã thay đổi hoàn toàn, người anh luôn toát ra vẻ chán ghét cuộc đời. Anh ghét thế giới này, ghét cả pháp luật từng làm anh tự hào nhất. Mọi người khuyên nhủ anh cũng chỉ vô ích, phải để anh tự mình chống chọi qua ải này mới được.

Nửa năm trôi qua, số lần Tiêu Chiến đến công ty vô cùng ít ỏi, có hôm anh lại đến văn phòng từ sáng sớm, Trác Thành đang xem hành trình và lịch làm việc bữa nay, nhìn thấy anh bước vào bèn ngây người, rồi vui vẻ đứng dậy đón anh: "Rốt cuộc anh cũng đến rồi."

Anh ta cứ nghĩ Tiêu Chiến đã nghĩ thông suốt rồi, đồng ý trở về công ty làm việc như trước kia. Nhưng không ngờ anh vừa mở miệng đã khiến cho Trác Thành ngạc nhiên muốn rớt cả cằm: "Tôi tính rời khỏi giới luật sư, trưa nay đăng thông báo đi."

"Cái gì?" Trác Thành cũng là người học rộng hiểu nhiều, nghe anh nói thế bèn sững sờ: "Tiêu Chiến, cậu...cậu nói gì vậy?"

"Rút lui khỏi giới luật sư, sau này tôi sẽ không dính líu tới bất cứ thứ gì liên quan đến ngành này nữa." Anh muốn rời khỏi ngành này, bằng không anh sẽ oán trách bản thân mình trong suốt quãng đời còn lại.

Pháp luật mà anh tin tưởng nhất đã giúp đỡ rất nhiều người, chỉ vấy bẩn một mình người mà anh yêu thương nhất, đây là điều làm anh không thể chịu đựng nổi.

Trác Thành thấy anh tỏ thái độ kiên quyết, không khỏi nhíu mày: "Tiêu Chiến, cậu bình tĩnh, lý trí một chút đi, từ lúc được thành lập tới bây giờ, công ty này đều do một tay cậu dẫn dắt, bây giờ cậu muốn rút lui thì công ty sẽ ra sao đây, tôi trợ giúp nhưng biết phải làm gì đây?"

"Cậu sẽ điều hành công ty được thôi." Tiêu Chiến nói ngay mà không buồn suy nghĩ, đôi mắt sâu thẳm của anh đong đầy vẻ kiên quyết: "Có cậu ở đây, công ty sẽ không sao đâu, Phồn Tinh cũng khá đấy, đợi đến lúc tôi từ chức thì cậu có thể đề bạt cậu ta lên để giúp đỡ cậu."

Nếu anh đã nói như thế nghĩa là anh đã suy nghĩ rất kỹ rồi.

Trác Thành hít sâu một hơi: "Chiến này, tôi biết cậu đang suy sụp tinh thần, nếu là người ngoài, có một số lời lẽ tôi không nên nói ra, nhưng với tư cách là anh em của cậu, tôi phải nói vài câu thật lòng, tôi biết cái chết của Vương Nhất Bác là một đòn đả kích nặng nề với anh, nhưng người chết không thể sống lại được, tôi hy vọng cậu có thể nén đau thương, cuộc sống hiện tại của cậu là thứ tôi không muốn nhìn thấy nhất, trước nay tôi chưa từng nghĩ cậu sẽ thay đổi như thế này, cậu có từng nghĩ sau khi rời khỏi giới luật sư, cậu sẽ làm gì chưa? Cứ coi như cậu không muốn chịu trách nhiệm với bản thân đi, nhưng nếu Vương Nhất Bác vẫn còn sống thì chắc chắn cậu ấy không hy vọng nhìn thấy cậu như vậy đâu."

Anh ngây người, rồi lại nhếch môi cười mỉa, sự nhung nhớ chất chứa trong ánh mắt: "Nếu như em ấy còn sống thì thật tốt quá."

Anh ta rất nhớ nhung người đàn ông vùi mình trong công việc, ngạo nghễ và lý trí của năm ấy: "Tiêu Chiến, cần bao lâu nữa cậu mới có thể đối diện với sự thật đây?"

Đối diện với sự thật?

"Một ngày không tìm được thì tìm hai ngày, hai ngày tìm không được thì ba ngày, nếu vẫn không tìm được thì tôi sẽ tìm em ấy cả đời, cho đến khi tìm được mới thôi."

Trác Thành nghe anh nói thế, trong lòng cảm thấy tức giận: "Cậu muốn tìm cậu ấy cả đời, rồi cả đời này đều ảo tưởng cậu ấy chưa chết, chắc chắn sẽ để  cậu tìm được à? Rốt cuộc cậu muốn tự lừa mình dối mình bao lâu nữa đây, nếu như Vương Nhất Bác còn sống thì cậu ấy đã xuất hiện trước mặt cậu từ lâu rồi."

"Cậu cứ để tôi tìm, lúc tôi đối diện với sự thật cũng là lúc tôi đến gần cái chết rồi."

Một tháng sau, vào 4 giờ chiều ở London, nước Anh, trời mưa rả rích. Trong căn phòng ở trung tâm sinh sản tư nhân, tiếng bước chân vội vã nhưng đều đặn vang lên, y tá nhìn thử mới thấy một người mặc đồ tây vừa người, tóc tai chải chuốt gọn gàng ra sau đầu, cặp mắt kính gọng vàng trên mũi, đường nét gương mặt hài hòa, nếu như không có nhóm người mặc áo đen đi theo sau lưng anh ta thì ắt hẳn mọi người sẽ nghĩ anh ta là ông tổng của công ty khoa học kỹ thuật nào đó.

Anh ta càng đến gần, y tá càng ngửi được mùi bạc hà tỏa ra từ người anh ta rõ ràng hơn, mùi hương rất thanh mát, cho dù có lại gần cũng không cảm thấy quá nồng, anh ta nhìn bọn họ với đôi mắt đen lay láy, cất tiếng hỏi bằng tiếng Anh chuẩn: "Em ấy sao rồi?"

Y tá lập tức cung kính đáp: "Cậu ấy sinh mổ, tạm thời không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào cả, tất cả đều thuận lợi."

Nghe thấy đáp án này, Lưu Hải Khoan mới khẽ thở phào, vốn dĩ anh ta đang thực hiện một cuộc giao dịch có giá trị trăm triệu đô la Mỹ, vừa nghe bệnh viện báo tin đã lập tức ngừng họp, vội vã đi thẳng đến đây ngay, may mà còn chưa trễ. Lúc nhìn về phía phòng sinh, gương mặt lạnh lùng của anh gợn lên đôi chút cảm xúc. Anh quay người ngồi xuống ghế dài ở hành lang, khuỷu tay chống lên đùi, những ngón tay thon dài áp sát hai bên sóng mũi cao và thẳng, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ rồi im lặng chờ đợi.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây một, lúc còn trẻ tuổi, việc mà Lưu hải Khoan phải làm nhiều nhất chính là chờ đợi, nhưng chưa có lần nào khiến anh ta cảm thấy sốt ruột như bây giờ.

Ban đầu anh còn có thể ngồi, nhưng dần dần không chịu nổi nữa, bèn đứng dậy đi qua đi lại trên hành lang. Nửa tiếng đồng hồ sau, rốt cuộc cửa phòng phẫu thuật đã mở, bác sĩ mặc đồ khử trùng bế đứa bé da thịt nhăn nheo ra, Lưu Hải Khoan lập tức chạy đến đón, ánh mắt của bác sĩ lấp lánh nụ cười, đưa đứa bé đang khóc oe oe cho anh xem: "Là con trai, 3,9 kg, nhóc con này kiên cường lắm nhé, tiếng khóc rất to."

Ánh mắt của Lưu hải Khoan rơi xuống người đứa bé nhăn nhúm, đỏ ửng này, gương mặt nó gần như không ra hình dạng gì, tất cả đều là nếp nhăn, khuôn miệng múp míp hé nở, thốt ra những tiếng ồn, trên đầu chỉ có vài cọng tóc mỏng dính thưa thớt, đừng nói đến chuyện dễ thương, nó xấu đến mức anh thấy ghét bỏ. Một người trắng trẻo đẹp như Vương Nhất Bác lại sinh ra đứa bé xấu xí đến mức này ư?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top