Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10. Mất tích (Nhị)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xa Tuấn Hạo là người cùng trấn, chết yểu lúc tám tuổi, sau đó quyến luyến dương gian không siêu thoát. Lúc Xa Tuấn Hạo chết, Lý Ngân Thượng vừa vặn chuyển về Ô Xuyên trấn mới bốn tháng, chưa áp chế được con mắt âm dương. Khi còn sống, giao tình giữa hai người không tệ, cụ Lục chọn anh ta làm đối tượng minh hôn cho Lý Ngân Thượng.

Bởi vì thâm thể yếu kém, Xa Tuấn Hạo được bảo bọc như cục vàng, tất cả thời gian đều ở trong nhà. Vốn dĩ lòng yêu thương của cha mẹ là vô bờ bến, luôn lo lắng đứa con bệnh tật lan man của mình gặp chuyện không tốt mới cách li nó với thế giới bên ngoài, không ngờ thằng bé chữa trị mãi không khỏi. 

Tâm bệnh khó chữa.

Lý Ngân Thượng chỉ nghe cuối trấn có một đứa trẻ không đi học, mỗi ngày đều ở trong nhà nhìn ra bên ngoài. Tính trẻ con luôn hiếu kì, bởi thế có một hôm, Lý Ngân Thượng tới bắt chuyện cùng Xa Tuấn Hạo. Lý Ngân Thượng lúc ấy được nuôi mập mạp, trắng bóc như một cục bột nhỏ, rất đáng yêu nhanh chóng chiếm được cảm tình. Cha mẹ anh dường như cũng biết, nhưng sau đó thấy con trai dần khỏe lại cũng không giam lòng nó nữa, để nó giao tiếp với bên ngoài.

Xa Tuấn Hạo không quá quan tâm đến cái gì ngoại trừ Lý Ngân Thượng.

Mà Lý Ngân Thượng lúc ấy rất rối loạn, âm dương nhãn được mở quá sớm, khiến thằng bé không thể phân biệt được giữa người và ma. Số lần Lý Ngân Thượng tới tìm Xa Tuấn Hạo ít đi, bởi vì không thể phân biệt người ma, Lý Ngân Thượng thường xuyên đến nghĩa địa nói chuyện một mình, có lúc cười khanh khách. Xa Tuấn Hạo vẫn chờ cậu đến, thỉnh thoảng buồn chán sẽ chạy đi tìm Lý Ngân Thượng, nhưng lúc về mặt mày đều thất thểu.

Không lâu sau thì Lý Ngân Thượng bị bệnh, mê man bảy ngày mới hồi phục, ngược lại người chết là Xa Tuấn Hạo. Cha mẹ anh tuy đau lòng, nhưng biết chắc đứa con mình không thể thoát khỏi số mệnh, vẫn luôn đau khổ. Lý Ngân Thượng một thời gian chìm trong ảo giác, cho đến khi đoạn kí ức đáng sợ bị cắt đi, Lý Ngân Thượng mới trở về bình thường.

Ngày cuối cùng bọn họ gặp nhau, Xa Tuấn Hạo để tất cả quỷ oa ở nghĩa địa chui hết vào cơ thể mình, phát điên một hồi. Lý Ngân Thượng bị chấn động nên ốm, trong đầu chỉ toàn hình dáng Xa Tuấn Hạo một người đầy máu, đầu tóc rối bời liên tục dùng dao đâm vào cơ thể mình. 

"A Tương, sư phụ nói rõ ràng rồi. Mọi chuyện đi quá xa, hoặc là con minh hôn với nó, hoặc là con chết" - Cụ Lục lên tiếng, phá vỡ bầu không khí quỷ quái giữa Lý Ngân Thượng trầm mặc ngồi kế bên mình với Xa Tuấn Hạo đối diện.

Minh hôn khác với âm hôn, một số người cho rằng chúng là hai tên gọi khác nhau của một việc làm, tuy nhiên xét về tính chất thì rất rõ ràng. Âm hôn tổ chức giữa hai người chết, để tránh biến thành quỷ nhiễu hại nhân gian, vô cùng phức tạp.

Đối với minh hôn, là một người sống cùng một người chết trở thành vợ chồng. Minh hôn cần phải cẩn trọng, không chỉ xét đến sinh thần bát tự, vận mệnh, còn phải xem người chết có tự nguyện đồng ý hay không. Nhiều người cho rằng đây là cắt đứt đường sống của một người, bởi vì cả đời còn lại họ không thể kết hôn, sinh con đẻ cái nối dõi tông đường. 

Lý Ngân Thượng vẫn im lặng, cậu xin phép cụ Lục cho mình suy nghĩ một đêm.

Xa Tuấn Hạo nhìn theo bóng Lý Ngân Thượng khuất dần.

"Mau xuất hiện đi, dù là ma thì nghe lén cũng không tốt"

"Đường đường chính chính bảo vệ phu nhân nhà mình có gì là lén lút?" - Kim Diệu Hán thoắt một cái xuất hiện, ma quỷ không hổ danh là ma quỷ, hàn khí tỏa ra làm người ta lạnh gáy.

"Ngươi cho rằng A Tương sẽ chọn ngươi?" 

Kim Diệu Hán nghiêng đầu nhìn Xa Tuấn Hạo, thần sắc vô cùng nghiêm túc, ánh mắt sắc lẹm dần đỏ lên rồi đột ngột quay về trạng thái mỉm cười. Nụ cười như có như không.

"Cậu ấy không thể lựa chọn."

Lý Ngân Thượng đã đi xa, không hề hay biết sau đó Kim Diệu Hán và Xa Tuấn Hạo nảy sinh một cuộc cạnh tranh.

Tối ấy, Khang Mẫn Hy đến tìm Lý Ngân Thượng.

Mới trải qua vài ngày, nhưng trông cậu ta đã hốc hác hẳn. Khuôn mặt vốn đã gầy choắt lại nay gò má càng hóp vào, đôi mắt thiếu ngủ đen sì mở to, đầu tóc rối bời. Tơ máu đỏ chịt mắt cậu, giọng nói vừa run rẩy vừa có phần sợ sệt hoảng loạn.

"A Tương, van xin anh..."

Khang Mẫn Hy ngồi trên ghế, hai tay vuốt ngược tóc ra đằng sau, cậu ta vừa nói, lại có cảm giác như sắp bật khóc.

"A Tương, cô ta đến báo thù nhà em. Cô ta nói em sẽ là đứa tiếp theo, anh mau cứu em, van anh!"

Lý Ngân Thượng ngồi thẳng lưng, bình tĩnh nghe Khang Mẫn Hy bắt đầu nói.

Trong đêm em trai bị sát hại, Khang Mẫn Hy dường như phát điên lên, liên tục báo án lên đồn cảnh sát. Vụ án Khang Thạc Hoa xảy ra trong phòng kín khóa chặt, không thể có lối vào khác. 

Tuy không tìm thấy xác của Khang Thạc Hoa nhưng dựa vào dấu hiệu độ đông của máu ở hiện trường có thể xác định thời gian tử nạn là khoảng tám giờ tối, khoảng lệch là hai mươi phút. Đầu tiên, người gây án là một trong những người có mặt ở tiệc tân gia. Tuy nhiên lượng máu bắn lên tường và trong vòng không ít, thậm chí trước khi đi còn mang theo một cỗ thi thể khó khăn. Chữ viết bằng máu trên trần nhà không chỉ đơn giản được viết như thế, nhưng nếu dùng dụng cụ sẽ để lại bằng chứng.

Không có thi thể, không có nhân chứng, đồn cảnh sát đành dậm chân tại chỗ. Khang Mẫn Hy không ngại trong một đêm vung số tiền lớn kêu gọi những thám tử từ tỉnh khác tới điều tra, tuy nhiên ai nấy đều xua tay không được.

Buổi trưa ngày thứ hai sau khi xảy ra vụ việc Khang Thạc Hoa mất tích, một sự việc tiếp theo xảy đến.

Sáng hôm nay, người làm thuê từ cửa hàng vải của bà Khang báo rằng có một khách hàng tới đặt với số lượng lớn. Bà Khang tên thật là Tô Đào, vốn rất xuất sắc, tuy bà đã quá năm mươi nhưng vẫn có dáng dấp quý phái của một cô gái lớn lên trong gia đình dòng dõi thư hương. Tất cả các cử chỉ, điệu bộ cho đến lời ăn tiếng nói của Tô Đào đều nghiêm túc, đôi lúc còn toát lên khí khái bức người. Sau khi đẻ người con trai thứ hai, Tô Đào mở thêm một tiệm bán vải bao gồm nhập về và bán đi lấy lời trang trải cuộc sống. 

Tuy cửa hàng này không được tính là lớn, nhưng Tô Đào quản lí rất quy củ và có bài bản, vì vậy không thể nói không hưng thịnh. Ngay sau lúc được người làm thuê báo tin, Tô Đào gọi chồng chuẩn bị cùng mình tới gặp khách hàng. Bà nấu xong phần cơm trưa để lại cho Khang Mẫn Hy, lúc này ông Khang ngồi dưới lầu đợi bà thay quần áo.

Bình thường Tô Đào mất khoảng mười phút để chuẩn bị vì bà không quá kén chọn, hơn nữa từ khuôn mặt đến vóc người đều rất tốt, mặc gì cũng toát lên một loại cảm giác phù hợp. Nhưng lần này sau hai mươi phút, ông Khang vẫn chưa thấy bà ra ngoài, bởi vậy mới gọi bà.

Tô Đào không trả lời. Cũng sắp sửa đến giờ hẹn, ông Khang định bụng vào phòng thúc giục. Sau đó phát hiện cửa đã bị khóa trái, Tô Đào không có thói quen này. Ông Khang gọi vài lần, bên trong im lặng. Dường như cảm thấy lạ, ông tới chỗ để chìa khóa dự phòng tìm một chiếc, từ khoảng thời gian Tô Đào bước vào phòng đến bây giờ ước chừng đã nửa tiếng. Cửa liền được mở lập tức, nhưng ông Khang kinh hãi bịt miệng không thốt nên lời.

Căn phòng của ông bà không rộng, bởi vì ảnh hưởng của căn nhà trước nên ông bà sống quen với phòng nhỏ, cũng thấy nó ấm áp hơn. Bên trong bài trí giản dị, chỉ có một giường, một chiếc tủ lớn đựng quần áo có gương và một bộ bàn có hai chiếc ghế nhỏ, trên tường treo tranh thư pháp, câu đối và tranh sơn thủy. Nhưng căn phòng không bị xáo trộn gì cả, mà nó ngăn nắp đến đáng sợ.

Trên mặt bàn, năm mươi chiếc ly to chừng nắm tay xếp thành hàng không xê dịch, bên trong chứa đầy máu, ly nào cũng như nhau. Dưới ghế là hai bông hoa hồng đã héo rũ, hai bông hoa được thấm đầy máu trông kì dị lạ. Tô Đào thường nằm bên trong, sát với phía tường, có thể nhìn thấy trên gối của Tô Đào có một vũng máu rất lớn.

Đáng sợ nhất là, trên tấm gương tủ có một dòng chữ đầy máu không ngừng rỏ xuống.

"Tìm kiếm..."

Ông bà lấy nhau đã hơn ba mươi năm, khi ấy Tô Đào còn rất trẻ, lúc cưới về ban đầu không được lòng nhà nội vì quan niệm "hồng nhan bạc phận". Nhưng Tô Đào rất hiếu thuận, không chỉ quán xuyến gia đình giỏi mà còn đẻ liên tiếp được hai người con trai. Sau đó con mắt nhìn của ông bà dành cho Tô Đào cũng thay đổi dần, mà ông Khang lại yêu thương bà, trong hơn ba mươi năm này, bọn họ chưa có lấy một lần cãi vã.

Ông Khang nhập viện vì cú sốc bất ngờ ấy khiến thân thể xế chiều không thể chịu đựng được. Sau khi lấy lời khai, ông nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó khóc mãi.

Thời gian tử vong của Tô Đào được xác định rất rõ ràng: ba mươi phút kể từ khi bà bắt đầu bước vào trong phòng. Cảnh sát đang nghiêng về trường hợp có người ở trong nhà đợi Tô Đào vào phòng bắt đầu sát hại, sau đó tạo hiện trường giả, sử dụng chìa khóa dự phòng của căn nhà khóa cửa lại. Nhưng trong vòng ba mươi phút, làm sao có thể xử lí thi thể nhanh gọn, lại dọn dẹp hiện trường, thậm chí kể cả cách thức giết người cũng không tạo ra âm thanh đáng nghi ngại. Mọi người tuy không nói, trong lòng có lẽ đều thầm nghĩ đến một chữ: quỷ.

Bình thường gia đình Khang Mẫn Hy vốn chỉ là do làm nhiều mà có gia sản, sau đó Khang Mẫn Hy quen biết một người bạn, hai người cùng đi làm ăn xa. Từ ấy, số lần Khang Mẫn Hy ra ngoài càng nhiều, có lần ba ngày, năm ngày, một tuần, rồi nửa tháng. Quan trọng chính là bọn họ mau chóng giàu lên, mọi người xì xào, hay là cậu ta nuôi một con quỷ?

"Cậu nói nhà cậu có ma?"

"Mảnh đất ấy em mua lại của thím Chu, dì Tân cũng vài lần nói em đừng nên dây vào, nhưng giá rẻ, hướng nhìn lại tốt, tội gì em không mua."

Thím Chu là người kín tiếng, hồi còn nhỏ bà Kim kể thím Chu chuyển về Ô Xuyên trấn chứ không phải sống ở đây. Hồi ấy thím Chu còn trẻ, lại đẹp lắm, nhưng dắt theo là một thằng con trai gầy còm nhom, đen bẩn. Lúc Lý Ngân Thượng học tiểu học, con trai thím Chu đánh chết người rồi bị đem đi cải tạo. Có lẽ lúc ấy con trai thím Chu đã giết người ta trên chính mảnh đất này, nên thím Chu tìm cách bán tháo nó đi.

Khang Mẫn Hy vô tình dây vào oan hồn người kia.

"Thạc Hoa bảo, nó nghe thấy ai hát bài Đèn xanh"

"Cùng nhau đứng lại. Em trai cười vui vẻ, ăn một miếng bánh mì. Mẹ cầm hộp sữa, bữa sáng bắt đầu. Bố cầm tờ báo, tôi đọc bài..."

Khang Mẫn Hy hát.

Lý Ngân Thượng đến căn nhà của Khang Mẫn Hy lúc tám giờ hơn, bấy giờ ngoài đường không có một bóng người nào, bóng tối tĩnh mịch phủ khắp nơi. Khang Mẫn Hy dắt cậu vào một căn phòng rộng, bên trong bài trí rất đẹp, ngoài đồ đạc bằng gỗ tốt còn treo nhiều loại tranh, đặt đồ thủy tinh giá thành đắt bài biện.

Khang Mẫn Hy nói rằng Thạc Hoa và Tô Đào đều bị sát hại trong căn phòng kín, bởi vậy Lý Ngân Thượng ở một mình trong phòng, Khang Mẫn Hy ở bên ngoài, nếu sơ sót sẽ tiếp ứng.

Ở trong căn phòng một lúc lâu, Lý Ngân Thượng bỗng nhiên cảm thấy bài trí của nó có phần không đúng.

Vốn dĩ nếu như đã để thầy làm lễ, trong phòng sẽ dán bùa trấn quỷ. Trên tường treo hình ngũ quỷ, lần lượt là sát sinh, trộm cắp, tà dâm, nói dối, uống rượu, bên dưới ghi ngày tháng được treo. Bức đầu tiên là sát sinh, khoảng ba tháng trước, trùng với ngày Quế Hoa đi. Tà dâm, nói dối, uống rượu mua về trước khi vào nhà mới một ngày.

Đồ thủy tinh dày đặc khắp phòng, hình thù kì quái. Người bình thường sưu tầm nó đương nhiên sẽ đặt cẩn thận thành hàng trên giá chứ không phải kiểu sắp xếp nhìn bừa bộn nhưng đích thực có chủ đích này. Có bảy cây nến đã được thắp lên, trên bàn lại đặt một con búp bê rơm, viết bát tự sinh thần của Lý Ngân Thượng. 

Lý Ngân Thượng liếc nhìn, đương nhiên hiểu ra vấn đề.

Bắt quỷ gì chứ, tìm người thế mạng mới đúng.

Lý Ngân Thượng mở cửa không được, đây là loại cửa đẩy ra ngoài, thật sự hiếm gặp bởi vì vốn dĩ cửa sẽ kéo vào trong mới đúng. Khang Mẫn Hy đã chặn đồ đạc ở bên ngoài, Lý Ngân Thượng không ra được. Lúc bấy giờ cậu mới để ý, cửa sổ có vết đinh đóng rất chặt, hoàn toàn phong tỏa lối ra. Lý Ngân Thượng rút bùa hộ thân trong người, nhanh chóng dán lên cửa, sắp xếp lại chỗ nến trên bàn.

Vốn dĩ tưởng đã xong, ai ngờ đèn điện vụt tắt, tất cả chìm vào bóng tối.

Ánh sáng của nến sáng bừng lên trong sự yên lặng quỷ dị, các khối thủy tinh đẩy góc cạnh cũng bắt đầu phản chiếu ánh sáng cho nhau, dần dần tạo thành trận pháp kì bí. Lý Ngân Thượng đứng bên ngoài ban đầu không lo lắng, sau đó nhận ra con búp bê chứa sinh thần bát tự của mình còn ở trong.

Đây là một loại trận pháp thu quỷ, gần giống với loại triệu hồi Lý Ngân Thượng thường dùng, có điều nó sinh ra để giết người.  Lý Ngân Thượng đen mặt, vội vàng lao vào trong cầm con búp bê rơm ra, nhưng chưa kịp lao ra ngoài trận pháp đã hoàn thành.

Ngay lập tức không biết gió từ đầu lùa đến từng đợt dựng tóc gáy, hàn khí ồ ạt truyền đến quanh Lý Ngân Thượng.

Có tiếng hát ru vang lên.

"Cả nhà cùng nhau đi chơi. Em trai đừng ngủ nướng, mau rời giường nào. Mẹ đang thay quần áo, mặc bộ váy rất đẹp. Bố cầm tách trà đọc báo, bạn đến chơi nhà... "

-------- mĩ lệ phân cách tuyến --------

Nam phụ lên kệ vì tác giả cảm thấy Lý Ngân Thượng chưa bị quật, tình tiết cần phải đưa đến cảnh giới máu chó hơn. Cẩu lương á? Fic này chưa có đâu, đề nghị sang fic bên cạnh.

Mọi người không cần nhắc Kim Diệu Hán liêm sỉ đâu, sống được từng ấy năm chắc rơi mất hết rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top