Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

22. Ngọc hồi hồn: Vượt ải (Nhị)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Diệu Hán nói muốn trót lọt lấy ngọc hồi hồn ra ngoài, nhất định phải thuyết phục Lý Trấn Hách là người chỉ đường. Giới trung lưu, thượng lưu có thể không biết Lý gia nhưng khắp các chợ đen đều biết danh tiếng của gia tộc bốn đời xuất ra đảo đấu sư phụ nổi danh. Trùng hợp, Lý Trấn Hách là hậu nhân cuối cùng của gia đình ấy. Nhìn bề ngoài Lý Trấn Hách chỉ là một vị bác sĩ ôn hòa, thực chất cũng là một trong những người có tiếng tăm trong nghề trộm mộ.

Thế nhưng Lý Ngân Thượng trải qua sự việc vừa rồi chỉ cảm thấy tâm trạng nặng nề, bao nhiêu sinh mạng đã hi sinh chỉ vì lợi ích của mình cậu. Xem ra việc những người bị kiến lửa cắn chết đều là một phần kế hoạch của Lý Trấn Hách. Lý Trấn Hách đưa ra quyết định rõ ràng, dường như tình huống phát sinh thực chất đều được bày tính từ trước.

Lần này Kim Diệu Hán đã hoàn toàn hóa giải mối nguy hiểm cho bọn họ, đoàn người càng thêm tin tưởng chỉ có hướng về phía này mới tìm được đường sống. Tuy nhiên lần này tuy ra khỏi đồng hoa, còn chưa đặt chân vào lăng mộ nhưng số người tổn thất đã quá nửa. Những người sống sót cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi, vài người bị kiến lửa cắn đến hở xương trắng lúc này đau đớn kêu gào ầm ĩ. Lý Trấn Hách liếc bọn họ đầy ghét bỏ.

Dẫu vậy, bọn họ đều phải tiếp tục chuyến hành trình.

Tượng vũ nữ hai bên được tạc hệt như thật. Từ cổ tay thon thả tới cánh tay tròn trịa, mịn màng như trứng gà bóc tới đôi mắt dài, đôi môi căng mọng. Lý Ngân Thượng đếm rất kĩ, phát hiện sáu mươi tượng chia đều xếp ra hai bên, nhìn chung các động tác đều có hướng mời chào. Tuy nhiên lúc này ai nấy cũng có chút nản lòng, thấy cảnh tượng này chỉ có thể miễn cưỡng đi vào.

Nhóm người Bùi Nam thỏa thuận với tất cả sẽ được chọn của cải đầu tiên, đổi lại bọn họ sẽ là nhóm tiên phong dò thám. Tiếp tới là Lý Trấn Hách dẫn đường, Lý Ngân Thượng cùng Kim Diệu Hán, những người còn lại xem xét phía sau. 

Lối vào dài hơn một cây số, dựng bằng đá cẩm thạch. Bùi Nam cẩn thận nhận lấy kim cương tán* và hắc chiết tử* của Lý Trấn Hách tiến về trước. Có bẫy đinh nhọn và nỏ bắn tên giấu kín trong tường, tuy nhiên cơ thể người lính của anh bắt nhịp rất nhanh, dễ dàng tránh được. Một tiếng sau Bùi Nam quay lại ra hiệu đã xử lí bẫy xong, đoàn người tiến vào trong mộ. Sảnh chính giữa rất lớn, quang cảnh rốt cục cũng khiến bọn họ phấn chấn hơn. Vách tường treo đầy tranh cổ đính đá quý. Tạm thời bỏ qua giá trị khảo cổ học, chỉ riêng một viên đá cũng đủ kiếm về bộn tiền. Chính giữa sảnh đặt một cái quan tài lớn bằng đá cẩm thạch, khắc hình rồng bay phượng múa kì công. 

"Anh Lý, chúng tôi mở cái này được không?" - Một người không kìm lòng được vội lên tiếng hỏi.

"Phúc Tử mày là đồ con lợn à? Làm gì có chuyện dễ dàng thế?" - Một người khác trả lời.

Người này nói quả thật không sai, là dân đảo đấu nhập môn cũng biết các huyệt mộ thường bố trí một quan tài lớn ở sảnh chính. Quan tài này không chứa tử thi, không chứa vàng bạc, chỉ có ám tiễn và khí độc. Lý Trấn Hách đương nhiên không cần quan tâm đến nó, chỉ cần đám người kia không lén mở ra là được. 

Có tám lối ra đặt cách đều nhau, có thể khẳng định rằng cổ mộ này thiết kế theo lối vận dụng kết cấu của trận đồ bát quái. Trong tất cả chỉ có một cánh chứa chìa khóa dẫn đến chính điện. Lý Trấn Hách quanh mép dưới quan tài, cuối cùng thấy một trục xoay. Tám cánh cửa lần lượt mở ra. Lúc này, anh lấy trong túi ra một chiếc la bàn rỉ sét. Kim chỉ quay vài vòng rồi dừng lại.

Đường vào tối đen như mực. Mọi người dùng đèn pin để soi, nhóm Bùi Nam vẫn đi tiên phong. Tốc độ bọn họ rất chậm vì phải cảnh giác nhiều, do đó nửa giờ sau bọn họ mới tới căn phòng đầu tiên. 

Cửa phòng có vài bộ xương mục rữa đứng thẳng, những mảnh quần áo mục nát rơi ra trông như người tự thoát y, chỉ tiếc lúc này hơi rợn người. Bên trong là bộ bàn ghế bằng đá đặt hai tượng người tạc bằng đá đang chơi dở ván cờ tướng. Trên vách tường treo tranh khảm ngọc tinh xảo, chung quanh cũng được bài trí như nơi ở của người sống.

Trừ những bức tranh khảm ngọc quá cồng kềnh, tất cả còn lại không có gì đáng giá cả. 

''Đi tiếp thôi'' - Một người lên tiếng.

Cửa ra tiếp theo nằm ngay phía sau. Căn phòng thứ hai không rộng lắm nhưng đặt nhiều tượng đá hơn, mỗi người một dáng khác nhau. Hai người gác cạnh cửa, một tì nữ bên giường, hai người ngồi uống nước, một người khác lại đang tưới cây. Có lẽ phòng này bài trí như phòng nghỉ ngơi. Ngoài một cái giường bằng vàng ra còn có ngọc quý đặt trang trí. Bọn họ chia nhau những đồ dễ mang đi. Vì chỉ có vài thứ đồ nên ắt người có kẻ không, chẳng hiểu sao khi chia trác xong xuôi thì lại dư ra vài món. 

''Phúc Tử? Phúc Tử đâu mất rồi'' - Một người thảng thốt hét lên.

''Có khi nào hắn một mình quay lại không?'' - Từ đầu tới giờ bọn họ chưa gặp bẫy, thành ra số người vẫn còn nguyên vẹn - ''Chẳng phải ban nãy hắn hỏi anh Lý có thể cạy thi quan ra không, nhưng anh Lý không chịu. Chắc chắn hắn cảm thấy khó chịu, muốn một mình cuỗn sạch đồ của anh em.''

''A Tinh, A Tú cũng biến mất rồi'' - Một người khác dè dặt lên tiếng.

''Đi tiếp thôi."

Lý Ngân Thượng đang định tiến đến hòa giải thì có giọng nói phát ra từ phía sau. Thế nhưng lúc này tất cả mọi người đều đang tập trung lại để đếm người, Lý Ngân Thượng giật mình quay lại. Phía sau chỉ có bức tượng đá tì nữ khom mình. Không biết có phải ảo giác hay không, dường như Lý Ngân Thượng thấy ả ta đã đổi dáng vẻ so với lúc nãy. Lý Ngân Thượng xoa đầu, có lẽ do bóng tối nên mắt mũi không tinh tường.

Đang định bước tiếp, giọng nói này lại vang lên. Lý Ngân Thượng lập tức quay ngoắt về sau, phát viện tì nữ bằng đá này đã đứng thẳng lên từ lúc nào. Đây không còn là ảo giác nữa, đúng là tượng đá đang cử động. Ở căn phòng đầu tiên, hình như Lý Ngân Thượng cũng nghe giọng nói khác nhưng không chỉ tưởng là người trong đoàn nên không chú ý. Lần này cậu có thể khẳng định tượng đá quả thật có vấn đề.

"Em không sao chứ?" - Kim Diệu Hán thấy Lý Ngân Thượng đang đổ mồ hôi vội vàng tiến đến.

"Đám tượng đá này có vấn đề, chúng đang cử động, còn mở miệng nói chúng ta đi tiếp" - Lý Ngân Thượng chỉ vào tượng đá tì nữ, thế nhưng lại cau mày. Tượng đá lại trở về dáng vẻ ban đầu, giống như chưa hề chuyển dịch.

''Có lẽ không khí trong này quá ngột ngàn khiến em nhìn nhầm mà thôi, tôi không nghe thấy giọng nói nào. Hít thở một chút, chúng ta phải đi tiếp'' - Kim Diệu Hán chỉnh lại tóc cho cậu, khóe miệng hơi cong lên - "Dù trời có sập, tôi cũng chống giúp em."

Cả đoạn đường tiếp theo có Kim Diệu Hán đi sát bên mình, bước đi của Lý Ngân Thượng cũng vững vàng hơn rất nhiều. 

Mỗi người trong đoàn xem ra cũng có kha khá báu vật, tuy chưa tính là nhiều nhưng bù lại với dân không chuyên như bọn họ thì cũng tính là phát tài. Từ đầu tới giờ bọn họ chưa gặp được cái quan tài nào, chỉ có một đám tượng đá rồi lại tượng đá. Thế nhưng khi mở cửa kế tiếp, ai nấy đều cả kinh.

Đây là tiền sảnh, thật vô lí.

Có lẽ hai cửa thông với nhau. Bọn họ thở dài, vậy là công cốc. Lý Trấn Hách lại chọn một cửa khác đi vào. Bước vào căn phòng đầu tiên, bọn họ không khỏi cả kinh.

Gì thế này, chỗ này không phải là nơi vừa đi qua hay sao? Tranh khảm ngọc, đồ quý giá không khác chút nào. Trừ Lý Ngân Thượng và Lý Trấn Hách cảm thấy kì quái, những người còn lại đều không quan tâm lắm. Nhặt thêm vật báu lần nữa cũng không có gì không tốt. Nhưng ngay khi mở túi ra, tất cả đều phát hiện số cổ vật vừa rồi không cánh mà bay đi mất.

Vậy là bọn họ càng điên cuồng vơ vét. Bỗng nhiên có ai đó thét lên một tiếng sợ hãi.

Người này chân đứng không vững, khuôn mặt tái mét vì sợ hãi. 

"Đây không phải Phúc Tử sao?"

Lý Ngân Thượng vội vàng bước đến. Người này quả quyết đây chính là Phúc Tử ban nãy mất tích. Điều duy nhất đáng sợ là Phúc Tử đã biến thành bức tượng bằng đá, trên miệng còn nở một nụ cười.

"A Tinh, A Tú cũng vậy!" - Một người khác nữa hét lên.

Số lượng tượng đá đã nhiều lên. Lý Ngân Thượng đoán không sai, quả nhiên đám tượng người này có vấn đề.

"Trấn Hách, anh có biết đám người đá này là thế nào không?"

"Đây chính là thạch đầu ăn người sống. Vừa rồi tôi không hề chú ý, may mà nó mới ăn ba người. Lúc này vẫn kịp trấn áp."

"Bùi Nam? Bùi Nam anh đâu rồi?"

Đoàn người vừa thở phào nhẹ nhõm lúc này căng thẳng tột độ. Vừa lúc ấy, một tiếng cười khanh khách vang lên từ bốn vách tường. Kim Diệu Hán xiết chặt lấy tay Lý Ngân Thượng, hắn cũng căng thẳng không ít.

Bọn họ vội vàng quay lại, nhưng cũng vì thế mà bất động ngơ ngác.

Sảnh chính đầy những tượng đá tạc hình người, đáng sợ hơn là miệng chúng đang nở nụ cười. Vừa nhìn thấy đoàn người bước ra, chúng như thể hổ đói tức tốc lao về phía này. Chúng chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tóm được mấy người. Chúng cứ há miệng cắn nát con mồi của mình rồi nhai ngấu nghiến, cuối cùng chỉ còn một vũng máu đỏ lòm. 

Kim Diệu Hán bẻ nát một cánh tay đá, nó lại hồi phục như thường. Hắn mất kiên nhẫn, quyết định một cước đá nó vào tường. Thế mà nó lại lồm cồm bò dậy, tiếp tục chạy về phía này.

Mùi máu của Lý Ngân Thượng vô cùng đặc biệt, có lẽ vì thế đám người đá này càng tiến về nhiều hơn. Đến bao nhiêu, Kim Diệu Hán lại đánh bay bấy nhiêu. Lý Ngân Thượng an toàn nhưng Lý Trấn Hách ngược lại thì không, anh ta vất vả tránh né.

"Trấn Hách, làm thế nào để ngừng chúng lại?" - Lý Ngân Thượng kéo anh ta về phía mình.

"Đám người đá xem ra đã bị tụ tập về sảnh chính cả rồi. Kim Diệu Hán, mau giúp tôi và Lý Ngân Thượng tránh đám người đá này. Lý Ngân Thượng, cầm lấy miếng ngọc bội này, nó sẽ giúp ích cho ải cuối rất nhiều đấy. Trước khi đám người này bị ăn sạch, nhanh tìm cửa xuống dưới."

Hai người chạy tới căn phòng có chiếc giường bằng vàng. Lý Trấn Hách đẩy nó ra, phát hiện bên dưới là một khoảng trống hẹp vừa đủ một người nằm. Anh để Lý Ngân Thượng nằm xuống, xong xuôi liền kéo về chỗ cũ.

"Khoan đã Lý Trấn Hách? Anh không đi cùng sao?" - Lý Ngân Thượng muốn đẩy giường ra nhưng phát hiện không thể được. Cậu đành dùng tay đập mạnh.

"Khi đám người đá này tập trung lên giường vàng, sức nặng của chúng sẽ làm cơ quan khởi động. Cậu có thể tới ải tiếp theo được rồi. Phải nhớ, luôn đi cạnh Kim Diệu Hán, dù thế nào cũng không được rời nửa bước. Nghe rõ chưa?"

"Khoan đã! Này! Nà..."

Lý Ngân Thượng còn muốn nói tiếp, những tiếng ồn đột nhiên như vũ bão kéo đến át đi hoàn toàn. Tiếng bước chân nặng nề rung chuyển đất cùng tiếng kêu the thé của đám người đá ngày một gần hơn, gần hơn, cuối cùng dừng lại ngay bên trên Lý Ngân Thượng.

Sau đó biến thành tiếng cắn xé nhai nuốt, cùng với một tiếng hét rất nhỏ cuối cùng của Lý Trấn Hách. Mùi máu tanh tưởi ở khắp nơi. 

Sau khoảng một khắc, đất bên dưới Lý Ngân Thượng sụp xuống, cậu rơi thẳng xuống bên dưới.

Lý Ngân Thượng nhắm tịt hai mắt lại. Không có cảnh thịt nát xương tan, huyết nhục mơ hồ da thịt hỗn độn, Kim Diệu Hán đã đón được Lý Ngân Thượng. Thân thể hắn chỉ còn là một làn khói đen, có vẻ đây là hình dáng thật sự. Hắn thở dài một hơi.

"Nếu em chết, cả đời này tôi sống còn ý nghĩa gì?"

----- dải phân cách của meo xinh đẹp -----

Cần một kèo đu đưa ở Phú Xuyên Hà Nội các bạn ơi =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top