Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

23. Ngọc hồi hồn: Vượt ải (Tam)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế nhưng Kim Diệu Hán nhanh chóng nhận ra thứ mình đón được chỉ là một cái xác rỗng tuếch. Sinh tử khế chưa hề bị phá bỏ đồng nghĩa với việc hắn cùng Lý Ngân Thượng tuy hai mà một, nguy hiểm Lý Ngân Thượng gặp phải cũng là thứ Kim Diệu Hán phải đối mặt. Kim Diệu Hán nghi ngờ luồng khí tức dưới mộ cổ ảnh hưởng đến phán đoán của bản thân. Hắn vội vàng đặt tay lên mi tâm Lý Ngân Thượng điểm một cái, sau đó trầm mặc.

Hẳn là lúc rơi từ tầng phía trên xuống, hồn phách Lý Ngân Thượng đã bị đẩy ra hoặc hút về một nơi khác. Kim Diệu Hán vốn dĩ có thể dựa vào sinh tử khế của Lý Ngân Thượng tìm ra hồn phách cậu. Vấn đề duy nhất là tử khí trong mộ cổ nặng đến nỗi áp chế phần lớn sức mạnh của Kim Diệu Hán, cộng thêm việc vừa rồi hắn vận sức giết hết toàn bộ đám kiếm lửa, lúc này Kim Diệu Hán chỉ còn vài phần ma lực không thể phung phí. Mạng sống của Lý Ngân Thượng không khác nào sợi chỉ treo ngang ngọn đuốc, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt lìa. Việc này vốn dĩ nằm ngoài dự đoán của Kim Diệu Hán, khiến hắn nhất thời không nghĩ được nên làm gì.

Việc Lý Ngân Thượng tới đây nằm trong kế hoạch sắp xếp sẵn của hắn và Lý Trấn Hách, tuy nhiên đến bây giờ cũng có vài việc thoát khỏi tầm kiểm soát. Thí dụ như Kim Diệu Hán biết rằng đám kiến lửa sẽ bị mùi hương của Lý Ngân Thượng thu hút, nhưng những con kiến lớn hơn nằm ở chính điện bảo vệ thi quan bỗng nhiên lên xuất hiện ngay ở lối vào không vì lí do gì. Hay đám thạch đầu đặt trong từng phòng chỉ lợi dụng sơ hở của những người bị kim ngân châu báu thu hút, sau đó biến những người xấu số này thành đồng loại lại sống dậy hàng loạt, ăn thịt người sống. Điểm chung duy nhất của chúng có lẽ là trước đó đã gặp phải một loại khích bác, hoặc có kẻ nhúng tay vào. Kim Diệu Hán cũng từng có chút nghi ngờ Lý Trấn Hách che dấu chuyện này, nhưng nhanh chóng bác bỏ.

Cái xác Lý Trấn Hách dùng cho chuyến đi này đích thực là bản thể của Lý Trấn Hách. Không hiểu vì nguyên do gì nhưng dường như Lý Trấn Hách nâng niu nó vô cùng. Cái xác trước kia được đặt trong động băng, dùng ngọc giữ thi để tránh thối rữa nay bị đám thạch đầu lao vào xâu xé. Lý Trấn Hách là kẻ thông minh, chắc chắn không dùng việc này làm cái cớ để biến mất. Chỉ có một khả năng cuối cùng, đó là Lý Trấn Hách cũng bị bất ngờ, không còn cách nào đối phó được.

Ngày từ đầu, lão đại đã nói với hắn ngày đại hung của Lý Ngân Thượng sắp đến, trước khi ấy phải nhanh chóng hoàn thành việc lấy lại một phách cho Kim Diệu Hán. Trước tiên là hủy đi sinh tử khế, trong lúc thực hiện nghi thức sẽ để Lý Trấn Hách tách hồn phách người làm phép khỏi thân xác. Sau đó Kim Diệu Hán giả vở úp mở chuyện viên ngọc hồi hồn, dựa vào tính cách của Lý Ngân Thượng, hắn có thể chắc chắn rằng cậu không ngần ngại muốn tìm viên ngọc cho cụ Lục.

Ngọc hồi hồn không chứa linh hồn của ai cả, nó chứa một phách và kí ức kiếp trước của Kim Diệu Hán. Lý Ngân Thượng chính là chiếc chìa khóa để mở ra kí ức này và hồn phách của cụ Lục là vật tế. Kim Diệu Hán đương nhiên không thể nói thẳng với Lý Ngân Thượng, chỉ còn cách dùng tâm cơ đối ứng. Kim Diệu Hán cũng từng nghĩ nếu như lần này lừa Lý Ngân Thượng, ắt hẳn sau này sẽ không gặp lại. Nhưng suy nghĩ này biến mất ngay lập tức khi Kim Diệu Hán biết nếu muốn đầu thai chuyển kiếp, chỉ có cách duy nhất là lấy đủ một phách kia.

Lý Trấn Hách nói với Kim Diệu Hán rằng hắn chết vì trời giáng ba đạo thiên lôi, hồn phách bị vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, rải rác ở khắp nơi. Phi thăng thành thần cũng phải chịu ba đạo thiên lôi, thế nhưng Kim Diệu Hán chỉ là một người bằng da bằng thịt không thể chống đỡ. Phần hồn phách của Kim Diệu Hán được nhặt về rồi chắp vá như một con rối bằng rơm tơi tả rách rưới, tuy gọi là phục hồi nhưng mất đi kí ức, cũng thiếu mất một phách. Bởi vì Kim Diệu Hán chịu sự trừng phạt của trời, nên cứ bảy ngày một lần, hắn sẽ chịu cơn đau giống như bị ba đạo thiên lôi giáng xuống. Chỉ khi đầu thai chuyển thế trở thành một con người khác thì sự trừng phạt này mới kết thúc. Một phách cuối cùng Kim Diệu Hán thiếu mất rất quan trọng, nếu thiếu sẽ không được xuống địa phủ xin đầu thai chuyển kiếp. 

Lý Trấn Hách kiếp trước trái là binh hùng tướng mạnh từng quen biết Kim Diệu Hán, phải là tri âm tri kỉ, thế nhưng lại tử trận trên chiến trường, còn Kim Diệu Hán sau đó không lâu mới gặp họa. Biết được chỉ có gom đủ hồn phách mới giúp Kim Diệu Hán bớt đau khổ, Lý Trấn Hách dốc hết sức lực để kế hoạch hoàn thành. Nhìn Kim Diệu Hán và cái thân thể trống rống của Lý Ngân Thượng, Lý Trấn Hách không khỏi ngạc nhiên.

"Không thể nào, hồn phách Lý Ngân Thượng làm sao lại tách khỏi thân xác chứ? Cách thức vượt ải chỉ cần áp dụng theo thuyết ngũ hành, tầng trên xuống tầng dưới cũng là cơ quan bình thường, không liên quan tới cơ chế khác, lúc đi qua cũng không có chút bất thường nào. Nếu có, cậu với tôi chẳng nhẽ không cảm thấy được?"

"Máu của người mang mắt âm dương có hương sen, mùi trên người cảm giác ngọt hơn người thường, linh hồn lại tà hơn ma quỷ. Đám âm quái đương nhiên sẽ chọn phần xác chứ không phải phần hồn. Xem tình huống này, có lẽ nào là có người giở trò thật? Vậy thì nguy rồi, em ấy đang là sinh hồn..." 

Ngưng lại một chút, Kim Diệu Hán lại bác bỏ ý kiến của mình, ngờ ngợ lắc đầu.

"Vậy cũng không đúng. Tôi không cảm nhận được nguy hiểm phát ra, nhưng cũng không cảm nhận được vị trí của em ấy. Chẳng phải chúng tôi đều có sinh tử khế sao? Chuyện này cũng thật lạ kì..."

"Không, sinh tử khế của hai người đã bị phá bỏ rồi."

"Không phải tế lễ không thành do cụ Lục bị ác linh chiếm đóng hay sao? Rốt cục từ khi nào?" - Kim Diệu Hán nhìn sang Lý Trấn Hách, vẻ mặt có chút tức giận.

"Nghi thức vốn dĩ đã hoàn thành, chẳng qua người họ Lục kia cũng là một phần của việc lấy ngọc. Cậu chỉ biết thứ duy nhất phải có là máu tim của Lý Ngân Thượng đúng không? Thực ra còn một thứ nữa mà lão đại không nói với cậu, vật tế cần phải có là hồn phách cỉa người họ Lục kia" - Lý Trấn Hách ái ngại nói tiếp - "Lúc lấy máu tim sẽ trải qua sự đau đớn khốc liệt, nói không chừng còn bước đến quỷ môn quan. Lão đại nói rằng trước khi lấy máu tim, cậu nhất định tìm cách kí lại sinh tử khế một lần nữa, nhưng chuyện này rất nguy hiểm. Vậy nên lão đại không cho cậu biết việc này, tránh sai lầm không đáng có."

Sinh tử kế là ăn cắp mạng sống, trái với luân thường đạo lí, nhất định chỉ có thể làm một lần để tránh bị trời phát hiện. Lý Trấn Hách nói không sai, Kim Diệu Hán cũng từng suy nghĩ đến việc này. Hiện tại Lý Ngân Thượng với hắn không có sinh tử khế làm cầu nối, Lý Ngân Thượng nguy hiểm lại càng tăng thêm bội phần. Hai bàn tay Kim Diệu Hán đã cuộn chặt lại từ lúc nào không rõ. Từ khi bắt đầu kế hoạch cho tới nay, lão đại vẫn luôn nhắc nhở hắn không được phép có tình cảm với Lý Ngân Thượng. Nếu Kim Diệu Hán còn để việc lấy lại một phách cuối cùng trì trệ thêm nữa, dù sớm hay muộn linh hồn chắp vá kia cũng vớ nát.

"Rốt cục thì kiếp trước của Lý Ngân Thượng với cụ Lục kia có liên quan gì đến cái chết của tôi? Vì sao dùng máu Lý Ngân Thượng mới mở được viên ngọc? Vì sao người họ Lục kia nhất định là vật tế. Anh là ai? Lão đại là ai?" 

Kim Diệu Hán chưa bao giờ gặp lão đại, lão đại cũng chưa bao giờ tìm Kim Diệu Hán. Lão đại không biết là thần hay quỷ, chỉ có điều mọi hành động của Kim Diệu Hán, lão đại đều nhìn thấy. Cũng chỉ có Lý Trấn Hách là gặp mặt lão đại, sau đó truyền lời đến Kim Diệu Hán. Lão đại có lẽ là người duy nhất biết tất cả.

"Chuyện này rất dài, một lời khó mà nói hết, có lẽ chỉ khi lấy lại một phách còn thiếu kia cậu sẽ biết được toàn bộ. Năm ấy, tôi là binh dưới trướng cậu, còn cậu lại là đại tướng quân uy dũng. Tôi chỉ gặp Lý Ngân Thượng hai lần. Lần đầu tiên khi tôi mang Hỏa thần tới ứng cứu tế đàn, bởi vì Lý Ngân Thượng là thông linh sư. Lần thứ hai là trận đánh lúc tôi chết, Lý Ngân Thượng cưỡi ngựa đến nói rằng quẻ này đại hung, trận này đại bại, nhưng cậu vẫn đánh. Hai người giao tình không tệ, nói đúng hơn là rất tốt. Còn người kia là Lục Thượng thư trong triều đình, nghe đồn năm lần bảy lượt tâu với hoàng thượng rằng cậu nung nấu ý định phản loạn, cần diệt cỏ tận gốc. Thế nhưng thân thế của lão đại tôi cũng không rõ..."

Người có tài cùng lắm chỉ được phong làm đại tế ti phụ trách thực hiện nghi lễ và bói toán. Thông linh sư thì lại khác, những người như thế dường như có thể sai khiến quỷ thần, biết trước tương lai chính xác hoàn toàn. Có thể trước khi Kim Diệu Hán chịu thiên lôi, Lý Ngân Thượng đã giam một phách của hắn vào viên ngọc để bảo vệ. Còn người làm vật tế chắc chắn phải liên quan trực tiếp đến cái chết của Kim Diệu Hán. 

"Bây giờ đã có thân xác của Lý Ngân Thượng ở đây, tốt nhất nên đi tìm một phách của cậu trước. Lấy được một phách còn thiếu thì toàn bộ sức mạnh của cậu sẽ quay lại. Sau đó đi tìm Lý Ngân Thượng sẽ tốt hơn."

"Không được"- Kim Diệu Hán quả quyết - "Như thế này rất nguy hiểm. Lý Ngân Thượng đang là sinh hồn, nếu gặp âm quái không chống đỡ nổi đâu."

"Kim Diệu Hán, cậu nhất định không chịu hiểu nỗi khổ tâm của tôi với lão đại hay sao?" - Lý Trấn Hách gằn giọng - "Cậu nhìn bản thân mình đi, sức mạnh ngày một yếu hơn, cậu cho là mình còn dây dưa được bao nhiêu lâu nữa? Tô Lịch phát điên không phải vì đám ma quỷ bám vào thôi đâu, mà là lão đại nhúng tay vào. Lão đại đã sắp xếp xong xuôi tất cả rồi, chỉ cần Tô Lịch chết, lập tức tôi sẽ dựng lên chuyện ngọc hồi hồn rồi Lý Ngân Thượng đi tìm, cậu lấy về một phách, tất cả nhanh chóng kết thúc. Lão đại từng nhắc nhở với tôi chú ý nhất cử nhất động của cậu, nhất quyết không thể để sơ sót của cậu làm hỏng đại sự. Hán, chỉ cần lấy được một phách kia, đi cứu Lý Ngân Thượng mới thực sự dễ dàng."

Lý Trấn Hách nhìn người trước mặt yên lặng, đáy mắt không một tia gợn sóng chỉ có thể thở dài. Xem ra tất cả những điều lão đại lo lắng đều dần biến thành sự thực. Kim Diệu Hán là người không bao giờ thay đổi quyết định của mình, ngày xưa cũng thế, bây giờ vẫn vậy. Anh chỉ có thể cầu trời cao phù hộ, mong rằng Kim Diệu Hán có thể lấy được một phách trở về mà thôi.

"Trước kia tôi từng vào nơi này một lần, tuy là cổ mộ nhưng có một nơi lại cực kì lạ lùng, giống như một điện tế vậy."

"Điện tế?"

"Không sai, có một điện tế nằm phía dưới vườn hoa ngoài kia. Chính điện vẽ một vòng bát quái lớn, rất kì công, hơn nữa còn rất quái dị. Bởi vì khá hút mắt nên tôi nhìn một lần là nhớ, tra trong sách cổ thì biết được đây là nơi để thông linh sư triệu hoán quỷ thần. Tám mươi mốt bậc thang từ vòng bát quái dẫn đến đài tế. Sau đài tế là một cái hố sâu không đáy tỏa ra âm khí nặng nề. Không sai, loại âm khí này nặng đến mức tuy đứng cạnh thôi cũng khiến tôi thấy run sợ, giống như nó có thể nuốt sống tất cả vậy. Có khi nào Lý Ngân Thượng đã bị mang tới nơi này?"

--------- buồn ngủ phân cách tuyến ------

Okay Kim Diệu Hán đến với Thượng sặc mùi lợi dụng, tỉnh dậy và đâm chết nó ném xuống sông Hàn đi Thượng của Meoo =)))

Không biết có ai để ý không nhưng mà Thông linh ngày càng ngắn lại có vài đoạn rồi hết này =)))

Cũng có một chuyện muốn nói nữa, đó là Thôi Bình Xán và Hàn Thắng Vũ không xuất hiện trong Thông linh, bởi vì mình đã quyết định để Ngọc hồi hồn làm phần kết (từ năm chục rút thành ba chục chương). Hi vọng mọi người đừng buồn, và xin lỗi mọi người nhiều.

Điều cuối cùng là chúc mừng sinh nhật MB28 sinh ngày 28 =))



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top