Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


**


Một tuần mới lại bắt đầu và đột nhiên Yoongi biến mất như thể đã bốc hơi khỏi thế giới này. Sáng thứ Hai, Jungkook thức dậy trong căn hộ trống trải, không có bất cứ một tờ giấy ghi chú nào. Cậu không để tâm đến nó sau đó, vì Yoongi thường sinh hoạt khác múi giờ với cậu. Nhưng, khi cậu về nhà sau ngày học ở trường, vẫn không có một dấu hiệu nào của Yoongi.

May mắn thay, cậu đã lấy được mật khẩu nhà từ Yoongi vào tối hôm trước, nên sau khi đi loanh quanh trên phố và thu hút những ánh nhìn nghi ngờ, cậu đã tự mình vào căn hộ. Trong lúc cởi bỏ đôi giày của mình, Jungkoook cố không nghĩ về bầu không khí tĩnh lặng trong căn nhà, hay làm thế nào mà không khí lại yên ắng và lơ lửng đến như vậy.


Phải nói rằng, thứ Hai là một ngày chậm chạp đối với Jungkook vì cậu không có lớp học xuyên suốt cả ngày. Cậu vẫn cảm thấy không thoải mái khi lang thang quanh căn hộ của Yoongi một mình, bao bọc xung quanh bởi đồ đạc của anh.

Đến khi trời tối, Yoongi vẫn chưa về nhà. Jungkook đi đi lại lại trên hành lang, sẵn sàng thả mình trên ghế sofa và tỏ ra thật ngầu nếu như nghe thấy tiếng mở khóa từ cánh cửa, nhưng nó chưa bao giờ phát ra tiếng động nào. Cảm thấy không hài lòng, cậu chén một hộp mì ăn liền trên đảo bếp. Căn hộ yên tĩnh đến nỗi tiếng tích tắc liên tục từ đồng hồ trên tường khiến cậu phát điên. Jungkook bỏ cuộc và đi ngủ.

Ngày hôm sau, khi cậu dậy sớm để chuẩn bị cho một lớp học vào buổi sáng, Jungkook tình cờ gặp Yoongi trong bếp. Mí mắt Yoongi rũ xuống, nước da nhão nhoẹt và kiệt sức, gục xuống bên chiếc máy pha cà phê. Trông anh không giống như đang ngủ. Jungkook tự hỏi liệu anh ấy đã ở ngoài cả đêm.

"Chào buổi sáng, hyung," cậu lầm bầm, dụi mắt trong mơ ngủ.

Yoongi trông như phải nỗ lực rất nhiều mới có thể ngóc đầu dậy. "À, Jungkook-ah," anh nói, câu nói đó khiến một luồng đau nhói chạy dọc sống lưng Jungkook. "Cậu dậy sớm." Giọng anh giống như đang bị kéo lê trên sỏi đá.

Jungkook càu nhàu điều gì đó về một tiết học sớm và sau đó chiếc bánh mì nướng của cậu bật lên. Yoongi đưa cho cậu tách cà phê đầu tiên, Jungkook uống cạn một nửa, mặc dù thực tế là nó rất nóng, nhăn mặt vì mùi vị đắng nghét. Cậu đưa lại chiếc cốc cho Yoongi, lấy mu bàn tay lau môi. "Cảm ơn, Yoongi-hyung," cậu lẩm bẩm với chiếc bánh mì nướng kẹp trên miệng, xỏ đôi giày và ném chiếc túi qua vai.

"Học chăm chỉ nhé," Yoongi với gọi sau khi cánh cửa đóng lại.

Ngày thứ Tư, Jungkook hoàn toàn không gặp Yoongi. Cậu lén nhìn vào phòng ngủ của Yoongi, đôi chân đặt chắc chắn nơi ngưỡng cửa vì bất cứ điều gì khác sẽ khiến cậu cảm thấy như đang xâm phạm quyền riêng tư của anh. Ga trải giường lộn xộn như có ai đã ngủ ở đó. Rèm được đóng lại, che khuất cả căn phòng trong bóng tối dù mặt trời vẫn chưa lặn, và vẫn không có bóng dáng của Yoongi. Jungkook tự hỏi không biết liệu Yoongi có hay bận tâm đến việc dọn giường của mình sau khi ngủ không. Anh ấy có vẻ không phải kiểu người đó.

Bầu không khí tĩnh lặng giống như một sự hiện diện hữu hình, nó len lỏi vào các góc cạnh của tâm trí Jungkook cho đến khi suy nghĩ của cậu trở nên trắng xóa. 

Cậu cắm điện thoại của mình vào hệ thống loa hifi đắt tiền của Yoongi và phát nhạc to đến nỗi nếu hàng xóm đến gõ cửa nhắc nhở thì cũng là điều dễ hiểu. Jungkook trượt trên hành lang trên đôi tất của mình. Cậu lật ngược người, đi lại bằng đôi tay cho đến khi đầu cậu như muốn nổ tung vì lượng máu dồn lên não quá nhiều. Cậu thực sự không dám tưởng tượng cảnh Yoongi bước vào giữa lúc cậu đang hát nhép một cách hung hăng những bài hát của Linkin Park, chơi guitar bằng không khí một cách đáng xấu hổ hay nhảy nhót tăng động quá mức. Nhưng vào lúc Jungkook gục xuống thở hổn hển trên sàn gỗ cứng ngắc sáng bóng, Yoongi vẫn chưa về nhà.

Đến ngày thứ Năm, Jungkook quyết định ở lại học trong thư viện để tránh phải trở về nhà làm bạn với bầu không khí trống trải. Jimin tham gia cùng cậu, mặc dù trong suốt thời gian học, anh than vãn về việc thư viện nhàm chán như thế nào và vẽ nguệch ngoạc lên bàn khi người quản lý thư viện không để ý. Jungkook cố gắng đặt sự tập trung lên bài học, nhưng những suy nghĩ vẫn quay cuồng trong đầu cậu, đóng sập quyển sách của mình lại, gục đầu lên nó.

"Anh ấy đang tránh mặt em," cậu lầm bầm vào bìa sách.

"Suga-hyung?" Jimin thắc mắc. Anh từ bỏ việc vẽ nguệch ngoạc và đem ra một túi đồ ăn nhẹ, ném đậu phộng lên cao và bắt chúng bằng miệng. "Không đâu, có lẽ anh ấy đang bận."

"Với cái gì?" Jungkook hỏi, cảm thấy mình hành xử giống như một học sinh tiểu học và chán ghét bản thân vì điều đó.

"Công việc của người nổi tiếng?" Jimin gợi ý. "Anh ấy có thể đang ghi âm trong phòng studio."

Trong sâu thẳm Jungkook biết rằng những gì Jimin vừa nói là có lý, nhưng có phần bướng bỉnh hơn khiến Jungkook không thể lay chuyển suy nghĩ, cho rằng đó là bởi vì cậu đang ở trong nhà của anh. Gục đầu vào đầu cuốn sách.

"Anh ấy thậm chí còn không về nhà đêm qua."

"Nghe này, đó không phải là lỗi của em, anh ấy là một người cuồng công việc," Jimin lơ đãng vỗ đầu cậu. Jungkook bực bội lay anh ra. "Đừng cố đổ tội lên đầu mình nữa, Jungkook-ah."

Thật tốt khi nghe Jimin nói điều đó và mọi thứ, nhưng kể từ cuộc nói chuyện với Yoongi ở quán cafe, Jungkook không thể ngừng nghĩ về nó. Cậu sẽ ngồi ở nhà nhìn chằm chằm vào đồng hồ, nghe thấy tiếng anh nói thoang thoảng trong không khí "Chúng ta là gì?", bằng chất giọng lạnh lẽo đó. Càng ngày, cậu càng bắt đầu đặt câu hỏi về toàn bộ chuyện này. Sự hiện diện của cậu chẳng là gì khác ngoài sự khó chịu đối với Yoongi. Khi Yoongi đề xuất để Jungkook ở chung với mình, không phải rằng anh ấy đã rút lại lời đề nghị ngay sau đó sao? Đã nói với Jungkook rằng hãy quên chuyện đó đi? Nhưng tất nhiên Jungkook đã kéo nó lại, buộc Yoongi phải cho cậu vào nhà mình, như một tên fan cuồng thảm hại.

Vào chiều thứ Sáu, Jungkook nhận được cuộc gọi từ ban quản lý trường. Phòng ký túc xá của cậu đã được sửa chữa xong, rằng cậu có thể chuyển về vào tuần sau. Jungkook cúp máy với cảm giác tê tái. Tốt thôi, rốt cuộc thì. Yoongi cuối cùng cũng sẽ thoát khỏi cậu và họ có thể sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Mọi thứ sẽ trở lại như trước đây. Yoongi sẽ không còn là Yoongi và bắt đầu trở lại là Suga, nổi tiếng và không thể chạm tới, ngoài tầm với của Jungkook hàng ngàng hàng vạn dặm. Và Jungkook sẽ trở lại là Jungkook, một tên fanboy khốn khổ.

Chỉ cần nghĩ đến việc quay lại trong bóng tối, ngồi trước máy tính của cậu, xem hết video này đến video khác về Yoongi đang cười, đang nói và biết rằng lẽ ra cậu đã có thể có được anh, nó giống như một nhát dao đâm thẳng vào bụng. Trước mắt cậu là hình ảnh Yoongi cuộn tròn trên chiếc ghế dài với cuốn sổ nhàu nát, lông mày nhíu lại và lè lưỡi, hay một Yoongi trừng mắt với Hoseok đang đu người lên vai anh, hay một Yoongi nhướng mày với nụ cười thích thú kéo trên môi, Yoongi, Yoongi,Yoongi . Jungkook chớp mắt để xoa dịu cơn cay xè trong mắt.

Không sao đâu. Sau khi dọn ra ngoài, Yoongi cuối cùng cũng có thể trở về nhà và ngủ một giấc bình yên. Jungkook tự nhủ với mình điều này khi cậu bò lên giường, áp mặt vào gối. Sẽ ổn thôi , cậu nghĩ, ngay cả khi cổ họng đau rát và lớp vải dưới mắt trở nên ẩm ướt. Sẽ ổn thôi, vì sự hạnh phúc của Yoongi.



Ngay khi rời khỏi giường vào sáng hôm sau, Jungkook bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. Lôi nó ra cũng chẳng ích gì, cậu không nên làm phiền Yoongi nữa. Bàn chải đánh răng của cậu trên bồn rửa trong phòng tắm, áo hoodie của cậu trùm lên lưng ghế, đôi Timberlands của cậu vướng vào đôi Converse của Yoongi ở phía hành lang. Jungkook dành một chút thời gian để ngạc nhiên về việc đã có bao nhiêu là đồ vật của cậu nằm la liệt trên sàn cho dù cậu chỉ mới ở đây trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Cuối cùng, cậu gấp gọn giường hết mức có thể, rồi đứng đó nhìn chằm chằm vào một góc của chiếc chăn bông đã được vuốt phẳng.

Yoongi vẫn không về nhà. Jungkook nghĩ ít nhất nên nói với anh ấy rằng mình sẽ đi, để Yoongi biết và trở về nhà. Cậu lấy điện thoại ra và nhấn vào cái tên hiển thị trong danh bạ của mình. Suga-hyung. Jungkook đổi nó thành Yoongi . Dù sao thì mọi chuyện cũng không thành vấn đề vì Yoongi có thể sẽ không bao giờ liên lạc lại với cậu, nhưng Jungkook muốn níu kéo sự quen thuộc ấy, chỉ vì một chút lợi ích của riêng mình. Cậu nhớ lại cách mình nhìn chằm chằm vào số điện thoại khi lần đầu tiên cậu bỏ nó vào danh bạ trong điện thoại, không thể tin rằng đây là sự thật. Một phần vì cậu muốn khoe khoang trên mọi nền tảng mạng xã hội, rằng Tôi là người mà Min Suga đã cho số điện thoại của anh ấy.

Jungkook bấm số, và cắn chặt môi khi tín hiệu vang lên, hết hồi chuông này đến hồi chuông khác. Yoongi không bắt máy. Jungkook quắc mắt dữ dội để làm bản thân phân tâm khỏi sự cồn cào trong bụng mình. Yoongi chán ghét Jungkook đến mức không thể tự mình nhận điện thoại của cậu?

Cậu cố gắng một lần nữa, và một lần nữa. Không có câu trả lời. Jungkook sắp bỏ cuộc, rồi bỗng nhớ lại người quản lý đã gọi cho mình một lần. Jungkook không bao giờ bận tâm đến việc lưu một số điện thoại lạ vào máy, nhưng nó vẫn nằm trong nhật ký cuộc gọi của cậu.

Seokjin nhấc lên ở hồi chuông thứ ba.

"Xin chào, đây là Kim Seokjin!"

"Xin chào," Jungkook lắp bắp. "Đây là Jungkook, em không biết nếu anh có ..."

"Jungkook!", Seokjin thốt lên, nghe có vẻ ngạc nhiên. "Tất nhiên là anh nhớ! Tại sao em lại đang gọi điện cho anh?"

Jungkook quyết định thẳng thắn là con đường phải đi. "Ừm, anh có biết Yoongi-hyung ở đâu không? Em đã thử gọi cho anh ấy, nhưng anh ấy không bắt máy... "

"À đúng rồi, cậu ấy sẽ làm thế," Seokjin cười khúc khích. "Cậu ấy và Namjoon thực tế đã sống trong phòng studio cả tuần qua... Không thể ngăn được họ lại khi họ bước vào khu vực này. Em sẽ phải qua đây, anh sẽ cho em địa chỉ ".

"Không, đó chỉ là ..." Jungkook bắt đầu nhưng Seokjin đã bắt đầu đọc địa chỉ và Jungkook loay hoay tìm bút.

"...Chỉ cần nói với lễ tân rằng em là Jungkook và anh đã cử em đến đó và họ sẽ cho em vào!" Seokjin vui vẻ kết thúc. "Hẹn gặp lại!"

"Hẹn gặp lại," Jungkook nói lại và sau đó nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình khi Seokjin cúp máy.


**


Khi cánh cửa phòng studio mở ra, Yoongi không nhìn lên, vì nghĩ rằng đó là Namjoon trở về sau khi lấy đồ uống mà cậu ấy đã nhắc đến trước đó. Dù vậy, âm thanh duy nhất mà anh nhận được là đôi giày lê trên sàn và, không có Namjoon nào thả mình xuống chiếc ghế bên cạnh. Yoongi cau mày, nhìn lên.

Jungkook đang đứng ngay trước ngưỡng cửa, cắn môi. Ánh mắt của Yoongi bị thu hút bởi những tia sáng của hàm răng trắng, bị che khuất bởi cách chúng đang đào sâu khóe môi dưới đầy đặn của Jungkook. Anh chớp mắt, lắc đầu một cái để làm tan biến những suy nghĩ đang trì trệ trong tâm trí mệt mỏi.

"Jungkook?" anh hỏi. "Cậu làm gì ở đây?" Cậu nhóc lê đế giày của mình xuống sàn.

"Em đã gọi cho quản lý của anh và anh ấy nói em nên đến đây," Jungkook nói, ngập ngừng bước vài bước vào phòng, mắt di chuyển từ con chuột máy tính đến chiếc bàn nhỏ rải rác những túi khoai tây chiên và hộp mì. "Em...", cậu cắt ngang dòng suy nghĩ của mình, chợt chú ý vào thứ gì đó trên vầng trán Yoongi. "Đó có phải là mũ len của em không?"

"Gì cơ?" Yoongi kéo chiếc mũ len trên đầu xuống và nhìn nó. Vải có màu đỏ sẫm mà khi hồi tưởng về nó, anh không hề thân thuộc. "Thực tế thì, có thể là như vậy. Xin lỗi?"

"Không, không sao đâu," Jungkook vội vàng nói. "Em thích nó," cậu lặng lẽ thừa nhận, má ửng hồng. Yoongi mở miệng, không hoàn toàn chắc chắn về những gì mình sắp trả lời. Nhưng cậu không phát hiện ra, bởi vì ngay sau đó Namjoon xuất hiện ở ngưỡng cửa phía sau Jungkook.

"Ai đây" Namjoon hỏi, cau mày và Jungkook quay về phía sau nơi phát ra âm thanh. "Ồ. Là Jungkook phải không? "

Jungkook trông hơi kinh ngạc, miệng há hốc và mắt to tròn. Namjoon đưa tay ra. "Kim Namjoon," anh nói, mỉm cười quyến rũ, lúm đồng tiền dần sâu hơn. "Gọi anh là Namjoon. Rất vui được gặp em." Jungkook nắm lấy bàn tay đang đưa ra như thể cậu sẵn sàng tin rằng đây là ảo giác và không chắc chắn ngay cả khi ngón tay của cậu quấn lấy Namjoon.

"Ừm, rất vui được gặp anh, Namjoon-hyung," cậu lắp bắp và, Yoongi tỏ ra phẫn nộ vì tại sao Namjoon lại trở thành Namjoon-hyung theo đúng nghĩa đen chỉ sau hai giây gặp cậu.

"Namjoon," Yoongi cáu kỉnh, điều gì đó hiện trên khuôn mặt của anh khiến Namjoon vờ kinh ngạc, trước khi bắn cho Yoongi cái nhìn đầy tự mãn của mình, ánh mắt liếc sang Jungkook. Yoongi đột ngột muốn đấm cậu ta.

"Em có phải đến để chơi không, Jungkook-ah?" Namjoon hỏi, giọng nói mềm mỏng như cách mà anh ấy luôn tỏ ra tốt bụng với fan hâm mộ của mình, điều đó đã không bao giờ làm phiền Yoongi trước đây, nhưng bây giờ anh mơ hồ nắm chặt chai nước trong tay một cách mạnh bạo khiến nó bắt đầu ép lại. "Em muốn biết thêm về sản xuất âm nhạc chứ? "

"Chỉ một chút thôi ạ," Jungkook nói, có vẻ hơi choáng váng.

"Em nên giúp đỡ bọn anh!" Namjoon gợi ý và, Yoongi quắc mắt vì từ khi nào mà Namjoon lại muốn lôi kéo người khác vào quá trình thu âm của họ? "Em là một fan hâm mộ của tụi anh đúng chứ? Chúng ta có thể trưng dụng ý kiến ​​của người hâm mộ. Đúng không, Yoongi-hyung? "

"Đúng vậy," Yoongi nói qua hàm răng nghiến chặt. Jungkook mất đi một chút biểu cảm sợ hãi và thay vào đó là vẻ không thoải mái, liếc từ Namjoon sang Yoongi.

"Em có thể rời đi," cậu bắt đầu ngập ngừng, nhưng Yoongi cắt lời cậu với một tiếng thở dài.

"Không, cậu cũng có thể ở lại... Đến đây," anh vỗ lên chiếc ghế bên cạnh, di chuyển sang chỗ khác và phớt lờ cái nháy mắt đáng ghét của Namjoon ở sau lưng Jungkook.


**


"Ừm," Jungkook nói khi đoạn beat nhỏ dần và biến mất. Yoongi rên rỉ, vò mái tóc một cách hằn học, làm lệch đi chiếc mũ len trên đầu mình.

"Tôi không biết phải làm gì với cái này," anh thất vọng thừa nhận. "Đã hai tuần rồi và thật không thể tìm ra cách để sửa bản nhạc này."

"Nó không tệ," Jungkook phản đối, có vẻ vội vàng bảo vệ Yoongi, hơn cả chính anh ấy. "Phần rap rất tuyệt! Có lẽ... anh nên cân nhắc về việc thêm giọng hát vào bản nhạc?" Yoongi đưa mắt nhìn Jungkook, người đang có vẻ hơi thu mình lại dưới những ánh mắt dò xét.

"Bọn anh đã nghĩ về nó, nhưng..." Namjoon nhún vai. "việc tìm ra giọng hát thích hợp cũng là một vấn đề."

"Em xin lỗi," Jungkook nhẹ nhàng nói. Thật là một ý kiến ngu ngốc, tất nhiên họ đã xem xét để bổ sung thêm phân đoạn hát cho bản nhạc. "Em chỉ ..."

"Không," Yoongi cắt ngang. "Đó là một gợi ý phù hợp, mặc dù chúng ta sẽ phải tạo thêm khoảng trống cho phần lời, và có thể sẽ phải sắp xếp lại các phân đoạn của bài hát ...." Anh nói nhỏ dần tan biến thành tiếng lẩm bẩm với chính mình.

Jungkook vẫn còn bị cuốn hút bởi thực tế là cậu ấy đang ngồi trong phòng studio với Yoongi và Namjoon, được nghe những bài hát chưa phát hành của họ và được hỏi ý kiến ​về nó. Cậu đã có ý định đưa ra một hoặc hai ý kiến ​​sắc sảo, nhưng chủ yếu là cậu cảm thấy nó vượt ngoài khả năng của mình.

Khi Yoongi được đáp lại bằng một ánh mắt đầy hưng phấn của Namjoon và anh ấy bắt đầu rướn người về phía trước, hai người họ nảy sinh ý tưởng qua lại một cách nhanh chóng đến nỗi Jungkook khó có thể theo kịp, cậu lui về ghế sofa và im lặng quan sát. Cả hai hầu như không nhận thấy, hoàn toàn đắm chìm vào cuộc thảo luận của họ. Jungkook ngạc nhiên bởi sự đồng điệu giữa hai người, như thể họ hoàn toàn đi cùng trên một ngọn sóng.

Ghế sofa thật thoải mái, không bao lâu mi mắt Jungkook ngày càng nặng trĩu. Cậu rúc vào gối, chỉ định chợp mắt một chút, nhưng cậu thấy mình càng lúc càng chìm sâu hơn, bị ru ngủ bởi những giọng nói lầm bầm.

Trong một khoảnh khắc, cậu thề rằng có một bàn tay lạnh giá của ai đó đặt trên trán mình, cố gắng đẩy mí mắt mình ra rồi vuốt ngược trở lại. Cậu vùi vào bàn tay đang chạm lấy mình, thở ra, ở giữa ranh giới của giấc mơ và thực tại. Đầu cậu cảm thấy như thể nó được nhồi đầy bông.

Ai đó cười khúc khích. "Vậy, sau tất cả thì anh thực sự thích cậu ấy."

"Im đi," cậu có thể nhận ra giọng nói của Yoongi, nghe có vẻ gần với cậu hơn nhiều so với người kia. Jungkook nhăn mũi.

"Yoongi," cậu thở dài, bàn tay trên trán cậu vẫn đang đứng yên. Mí mắt Jungkoook rung lên, bàn tay trên trán lần nữa chuyển động , cẩn thận vuốt nhẹ lên thái dương của cậu.

"Suỵt, Jungkook-ah," Yoongi nói, trầm ấm, nhẹ nhàng và, Jungkook thư giãn trở lại. "Hãy ngủ lại nào." Ý thức của Jungkook lại lẩn vào bóng tối.

Cảm giác như chỉ vài phút sau, một bàn tay đang bắt lấy vai cậu.

"Jungkook," Jungkook rên rỉ, vùi mặt vào thứ gì đó ấm áp và mềm mại có mùi thật tuyệt vời . Giọng nói thích thú gọi. "Jeon Jungkookie, dậy đi."

"Không, muốn ở lại đây cơ," Jungkook nói líu nhíu. "Thật thơm." Thứ mềm mại, ấm áp mà cậu đang rúc vào rung lên trong tiếng cười. Gì cơ?

"Cậu nghĩ tôi có mùi thơm hả?" Jungkook bay thẳng người dậy trên ghế sofa, tránh va vào đầu Yoongi, người đang ngồi ngay bên cạnh, và ổn, Jungkook lại một lần nữa khiến bản thân mình xấu hổ.

Toàn bộ khuôn mặt của cậu đang đỏ lấm tấm. "Xin lỗi, em không cố ý ..."

"Không, không sao đâu," Yoongi cắt lời, lặp lại lời nói trước đó của Jungkook với một nụ cười nho nhỏ. "Tôi thích nó."

Trái tim Jungkook đang đập mạnh đến mức cậu có thể cảm nhận được nó chạy đến từng đầu ngón tay của mình. Cậu nhìn chằm chằm vào Yoongi, đông cứng lại. Nó có nghĩa là gì? Tại sao Yoongi lại thích nó? Nhưng rồi Yoongi quay đi, đứng dậy co duỗi chân tay và, thời gian tưởng chừng như dừng lại. Chiếc áo hoodie của anh ấy kéo lên, để lộ một phần bụng trắng mịn mà mắt Jungkook vẫn dán vào cho đến khi nó biến mất dưới lớp vải.

"Khá trễ rồi," Yoongi nói. "Cậu đã ở bên ngoài được một khoảng thời gian." Anh liếc nhìn Jungkook và trong một giây có điều gì đó hiện lên trong mắt anh mà Jungkook không dám gọi tên. Rồi, nó biến mất, có lẽ chỉ là một cái gì đó trong trí tưởng tượng của cậu. Yoongi đang nhún vai vào chiếc áo khoác của mình. "Đi thôi," anh nói, và Jungkook theo anh ra khỏi cửa, lắc lư trên đôi chân của mình.


Bên ngoài, bầu trời đang tối dần, hơi thở của họ thoát ra khỏi miệng bay vào những đám mây sương trắng. Yoongi chui vào sâu hơn trong chiếc áo khoác, tay đút sâu vào túi quần. Jungkook rùng mình. Nhiệt độ không thấp như thế này khi cậu đến đây trước đó, cái sự tương phản giữa hơi ấm trong studio và cái lạnh bên ngoài xua đuổi những dấu vết cuối cùng của cơn mơ ngủ khỏi tâm trí cậu.

"Có ổn không, nếu chúng ta đi bộ?" Jungkook hỏi.

"Được," Yoongi trả lời, giọng nói như bị bóp nghẹt khi anh sửa chiếc khẩu trang che lấy miệng và mũi của mình. Anh cắt một cái nhìn về Jungkook từ khóe mắt của mình. "Hãy cúi đầu xuống và ở gần tôi, được chứ?"

Họ bước cạnh nhau. Lúc đầu, các con phố yên tĩnh và vắng vẻ, nhưng khi họ đến gần các khu vực trung tâm, nó bắt đầu đông đúc hơn. Jungkook tiến lại gần Yoongi, cúi đầu xuống trong khi cố gắng không để lạc mất anh giữa những người khác. Rồi, cậu cảm thấy tay áo của mình bị giật mạnh. Trong một khoảnh khắc thót tim, Jungkook nghĩ rằng mình đã bị người lạ nắm lấy, rằng họ đã bị phát hiện, nhưng khi cậu nhìn xuống bàn tay thuộc về Yoongi. Anh đang nắm chặt vải áo khoác của Jungkook. Anh ấy không đeo găng tay và các khớp ngón tay của anh đỏ lên vì lạnh. Trước khi Jungkook kịp nhận ra những gì mình đang làm, cậu đã nới lỏng các ngón tay Yoongi và bao bọc chúng trong tay của chính mình.

Lòng bàn tay của Yoongi thả lỏng trong tay cậu. Jungkook nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đan vào nhau của họ với một sự kinh hoàng trong tâm trí. Sau tất cả thì, cậu cũng đã làm vậy, Yoongi có lẽ định đẩy cậu ra và chuẩn bị bảo cậu đừng bao giờ chạm vào anh ấy nữa—

Nhưng anh không làm bất cứ điều gì như thế. Jungkook gần như bật nhảy khỏi chỗ khác khi cảm thấy những ngón tay băng giá đang gập lại, quấn lấy tay cậu, cậu ngẩng đầu lên. Mắt Yoongi dán chặt vào con đường phía trước, Jungkook không thể biết được má mình đang ửng đỏ vì lạnh hay điều gì khác.

Điều tệ nhất là — ngoại trừ trái tim đang đập dữ dội trong lồng ngực, Jungkook không thể cảm nhận được bất cứ điều gì.


**


Họ bước vào hành lang, tay vẫn được nắm chặt. Yoongi không khỏi nhoẻn miệng cười. Jungkook trông đáng yêu , đỏ bừng đến tận mang tai, những chùm tóc của cậu dựng lên. Nó giống như một mảnh ghép xếp vào vị trí bên trong trái tim Yoongi, hoàn toàn phù hợp với một không gian mà anh không hề biết là có tồn tại.

"Lại đây," anh thì thầm, mắt khóa chặt vào Jungkook. Anh ấy kéo cậu lại gần hơn bằng cái nắm tay của họ, và Jungkook loạng choạng đi về phía trước một bước. Với bàn tay còn lại của mình, Yoongi vươn lên, vuốt tóc mái của Jungkook ra khỏi mắt, nói trong tiếng vọng của một cử chỉ từ giấc mơ. "Tóc cậu thật rối. Định nhắm đến vẻ ngoài bad boy hay sao, Jeon Jungkookie?" anh hỏi một cách trêu chọc, ngón tay cái vuốt nhẹ lên vùng da mềm mại ngay dưới lông mày của cậu. Tay còn lại của Jungkook đưa lên, nắm chặt lấy cổ tay Yoongi.

"Có phải," cậu bắt đầu, chất giọng khàn khàn. "Có phải anh đang đùa giỡn với em không, hyung?" Yoongi cau mày. Jungkoook cắn vào má trong của mình. Ngay cả qua chiếc áo khoác, Yoongi cũng có thể nhận ra bờ vai căng thẳng của cậu.

"Cậu đang nói về cái gì?"

"Tại sao anh lại hỏi như vậy?" Giọng Jungkook run lên với lời buộc tội, với sự tổn thương , Yoongi đột ngột có ấn tượng rằng toàn bộ cuộc trò chuyện này đang vượt quá tầm kiểm soát của anh. "Đừng giả vờ hành xử như thế này. Anh thậm chí còn không thích em! "

Yoongi ngạc nhiên. Ở nơi xa xôi, anh nhận ra cổ tay mình tuột khỏi tay Jungkook, anh nhìn chằm chằm vào cậu, miệng khô khốc. "Cái gì?"

Sự im lặng đến ngột ngạt. Jungkook buông tay anh, cất bước đi. Các ngón tay của Yoongi vô thức cuộn lại, nhưng không có gì để nắm bắt.

"Phòng của em đã sửa xong," Jungkook nói với đôi giày thể thao của Yoongi. Yoongi chớp mắt, não bộ điên cuồng cố gắng theo kịp tất cả những chuyện này. "Em chỉ đến studio để nói với anh như vậy. Đừng lo lắng, em sẽ không làm phiền anh nữa. "

Sau đó, cậu cúi xuống và nhặt một chiếc túi mà Yoongi không hề để ý trước đó. Toàn bộ không khí như bị đấm ra khỏi phổi của Yoongi, hành lang dần chao đảo.

"Cậu...e-em đang rời đi?"

Jungkook không nói gì, chỉ quàng chiếc túi qua vai, quay người về phía cửa.

"Jungkook, cái gì chứ," Yoongi cất tiếng gọi và, giọng nói bình tĩnh của anh thật chẳng giống với tâm trí anh lúc này. Tay anh đưa ra và nắm lấy vai Jungkook, xoay người cậu ấy lại để họ đối mặt với nhau. Jungkook nuốt nước bọt, nhưng vẫn im lặng. Đôi mắt cậu lướt nhanh qua khuôn mặt của Yoongi, như thể đang cố gắng nhìn tất cả mọi thứ cùng một lúc, cố gắng ghi nhớ từng đường nét trên khuôn mặt vào ký ức. Yoongi nhìn lại. Jungkook có một vết sẹo nhỏ trên má, một vệt nhợt nhạt trên nền da rám nắng. Yoongi không thể tin rằng nó đã ở đó suốt thời gian qua, rằng anh ấy chưa bao giờ để ý đến nó cho đến tận bây giờ. Làm sao anh có thể không nhận ra?

"Jungkook-ah," cái tên bật ra trong hơi thở và Jungkook rùng mình. Yoongi có thể cảm thấy nó xuyên qua anh dưới lòng bàn tay. Yoongi trượt những ngón tay từ vai Jungkook qua phần xương quai xanh của cậu, đến đặt ngay phía trên trái tim của cậu. Cũng là nơi mà Yoongi có thể cảm nhận được trái tim của chính mình đang đập, từng nhịp đập của nó đủ để làm cơ thể anh bầm dập. "Em không thể ... Em không cảm thấy nó sao?"

Jungkook khẽ nở một nụ cười không chút hài hước. "Cảm thấy gì, hyung?" Cậu hất tay Yoongi ra, và lần này Yoongi để nó rơi thõng xuống.

Jungkook bỏ đi. Yoongi nhìn cánh cửa đóng sập lại sau lưng.


**

Hết chương 4

--

translated by Yoonie

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top