Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

two

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

suốt một tuần nay công việc làm jimin thấy mệt mỏi, nhưng chỉ cần rãnh rỗi jimin lại nhớ đến "cậu bé" ấy. cậu con trai ấy có dáng người cao, làn da trắng, gương mặt thật đẹp, chỉ cần nhìn vào là có thể mang cả sự tin tưởng của mình trao cho cậu ấy. 

jimin cảm thấy tim mình đập mạnh khi nhìn thấy cậu ấy. dường như trong khoảnh khắc đó, anh cảm nhận được sự đồng điệu giữa hai tâm hồn anh và cậu. anh luôn muốn trở lại hàn một lần nữa nhưng vì công việc quá bận rộn, anh không có thời gian để đi.

nhưng hôm nay anh rất vui bởi vì sau chuyến công tác lần này anh đã có được một khoảng thời gian để nghỉ ngơi. không đợi được nữa, anh liền đặt vé sang hàn. vừa đáp xuống sân bay, anh đã bắt xe đến quán trà sữa ngay.

khi đến quán, toàn bộ nhân viên đều ngạc nhiên bởi vì anh không hề báo trước như mọi lần. nhưng mà, sự xuất hiện của anh giống như tiếp thêm năng lượng làm việc cho tất cả nhân viên trong quán, ai nấy đều hứng khởi làm việc.

cô nhân viên hê haeri báo cáo tình hình của quán cho jimin biết, sau khi đã nắm rõ, anh hỏi cô một vấn đề không liên quan.

- haeri, từ hôm tôi đi đến nay có ai tìm tôi không?

- dạ không có ạ

câu trả lời của haeri làm anh thấy hụt hẫng, nhưng chưa quá vài giây, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó nên nói ngay.

- à, có một cậu con trai hỏi về anh.

mắt jimin chợt sáng lên, anh liền hỏi:

- là ai?

- là cậu yoongi, cái cậu cao cao...à cậu ấy đến kìa!

đang định tả hình dáng của yoongi thì cậu ấy đến quán, haeri nhìn về phía cửa rồi nói với jimin. jimin cũng nhìn ra cửa, thấy yoongi đang khoác balo trên vai bước vào quán.

yoongi định đến quán trà sữa như thường lệ, trong lòng không hề nghĩa rằng sẽ có jimin tại quán, nhưng khi nhìn thấy jimin, gương mặt cậu bỗng nhiên đỏ lên như quả cà chua. tâm trạng bỗng trở nên hồi hộp, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. lấy bình tĩnh bước vào quán, cậu dường như cảm nhận được nhịp tim của mình đang trở nên rối loạn hơn.

ánh năng buổi trưa không quá gay gắt, và đang đứng trong quán có lắp điều hòa nhưng jimin cảm thấy thân nhiệt đang tăng lên, gương mặt anh cũng đã đỏ ửng.

yoongi kéo hai chiếc ghế ra, đặt balo lên một ghế rồi ngồi xuống bên cạnh. tay mân mê tờ giấy ghi menu đặt trên bàn, cậu muốn tìm một việc gì đó để làm vì tay chân cậu đang trở nên thừa thãi hơn bao giờ hết.

cô phục vụ định đến hỏi yoongi uống gì thì jimin đã ngăn lại rồi bước ra.

- cậu muốn uống gì?

- cho...cho tôi một trà sữa socola. - khó khăn lắm yoongi mới dám ngẩng lên nhìn jimin, vừa chạm mắt jimi thì cậu lại nói lắp.

- cậu chờ một chút

jimin nói xong liền rời đi. cuộc đối thoại ngắn này đã diễn ra một lần và đây là lần thứ hai nó được lặp lại, nhưng trong lòng của cả hai người đều cho cảm giác rất khác.

- trà sữa của cậu !

đặt ly trà sữa lên bàn, jimin nửa muốn ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cậu, nửa lại không. anh do dự nhưng cuối cùng cũng lên tiếng.

- tôi ngồi đây được chứ ?

- à, được!

yoongi chỉ đáng ngắn gọn, cậu thấy trống ngực mình đang đập liên hồi. cậu luôn muốn được nhìn thấy anh, nhưng giờ phút này đây cậu đang cảm thấy rất căng thẳng, thậm chí ánh mắt vẫn dán chặt vào ly trà sữa và không dám ngẩng đầu lên nhìn jimin.

- tôi là park jimin, 24 tuổi, còn cậu ?

- tôi là min yoongi, 19 tuổi, sinh viên năm hai.

- rất vui được biết cậu. chúng ta làm bạn nhé ?

- rất vui được làm bạn với anh.

thấy không khí bị ngột ngạt, jimin gọi cô phục vụ đến nói gì đó, lát sau cô mang ra một ly trà sữa cho anh

- cậu thích trà sữa socola hả, còn tôi thì thích trà sữa khoai môn!

nói xong jimin hút một ngụm trà sữa, yoongi lúc này mới nhìn vào jimin

- cậu cũng uống đi. hôm nay tôi mời cậu, xem như là sự chúc mừng cho ngày tôi và cậu trở thành bạn của nhau !

- cảm ơn anh.

yoongi rụt rè nói, cậu chưa bao giờ có cảm giác này nhưng không hiểu tại sao khi ở trước jimin cậu lại cảm thấy mình như một cậu bé muốn một điều gì đó, nhưng khi thấy nó thì lại sợ.

ngại ngùng cầm ly trà sữa lên, nhìn thấy nụ cười như ánh ban mai của jimin, lòng cậu trở nên ấm áp lạ thường. nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ cậu phải về, đứng lên cầm chiếc balo đặt trên ghế, yoongi nói :

- tôi phải về rồi, chào anh !

nói xong yoongi đi thật nhanh ra cửa không đợi jimin không kịp nói thêm lời nào. khẽ thở dài, jimin nghĩ rằng cậu không thích anh, vì cách nói chuyện hờ hững và ánh mắt lơ đễnh của cậu khi ngồi cùng anh.

buổi tối khách rất đông nhưng một số nguyên liệu làm trà sữa lại hết, vì mỗi thứ một ít nên cửa hàng bán nguyên liệu không chịu giao. nhân viên của quán đang định đi mua thì jimin nói để anh đi.

ai cũng ngăn cản không cho jimin đi vì tiếng Hàn của anh chưa tốt và cũng không biết rành đường đi ở đây, nhưng jimin lại kiên quyết muốn đi, thế nên mọi người đành phải để anh đi.

gọi một chiếc taxi, jimin đến chỗ cửa hàng theo địa chỉ mà cô nhân viên đã đưa, nhưng đến nơi thì cửa hàng đó lại đóng cửa, nói với chú tài xế chạy thêm một khoảng nữa xem còn chỗ nào bán hay không và jimin đã nhìn thấy một khu vui chơi đông đúc tại một nơi nọ.

trả tiền chú tài xế và đi đến đó, jimin nghĩ thầm "dù sao cũng đã đến đây rồi thì đi chơi một chút luôn, đến hàn lần nào cũng gấp rút chưa có thời gian đi đâu cả"

sau tiết học thêm vào buối tối, yoongi trở về nhà tắm rửa và ăn tối. lên phòng học bài, cậu lại nghĩ đến jimin, tự trách bản thân tại sao lúc đó lại trở nên không tự chủ được, cậu thật sự muốn được trò chuyện cùng anh nhiều hơn nữa, muốn biết thêm nhiều điều về anh...nhưng lúc đó lại không nói được gì.

chán nản, cậu cầm áo khoác rồi bước ra ngoài đi dạo. nhà của yoongi nằm ở khu dù là trong trung tâm thành phố nhưng lại lọt thỏm ở một nơi khá yên tĩnh, cách xa mọi sụ ồn ào. chính vì vậy mà những băng nhóm tội phạm rất hay đến nơi này để làm nơi giao dịch hay tổ chức kế hoạch phạm tội.

con đường vào nhà cậu ban đêm rất vắng vẻ, đèn đường cách rất xa mới có một bóng, bóng đèn lại là loại nhỏ nữa, dù là người quen cũng khó nhận mặt nhau khi đi trên con đường này vào ban đêm. yoongi vẫn bình thản đi dạo, bởi vì cậu không hề sợ hãi.

mải nghĩ về jimin, cậu đã đi gần đến đầu đường – nơi ra khỏi khu này và dẫn ra trung tâm thành phố. cậu định quay về thì nghe có tiếng la hét ồn ào, cậu bước gần lại đó.

jimin chỉ định đi chơi một chút, nhưng giữa dòng người đông đúc ở đó đã khiến anh bị lạc, đi đến một nơi xa lạ, sau đó dẫn đến một con đường vừa tối lại vừa vắng, anh đành mở điện thoại ra soi đường.

lần mò từng bước trong bóng tối, tim anh cứ đập mạnh, từ nhỏ đến giờ anh luôn sợ hãi bóng tối và những nơi vắng vẻ, bởi vì những nơi đó luôn là những nơi chứa đầy sự nguy hiểm. bỗng nhiên có một bàn tay nắm lấy vai anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top