Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 23

Hoseok giả vờ như không biết Hwang Hyunki đang nhìn mình, có lẽ vì e ngại Jeon Jungkook đứng cạnh nên ánh mắt hắn cũng chịu thu liễm lại. 

Nhưng Hoseok không thể để dễ dàng như thế, ánh mắt cậu nhìn như cố ý chạm với ánh mắt, đôi mắt xinh đẹp đó chỉ liếc qua thôi hắn hắn đã muốn cứng. Tuyệt sắc như thế liệu có phải diễn viên mới nổi nào đó hay không, Jeon Jungkook cũng là một tay chơi có tiếng trong giới, nên Hwang Hyunki ở quá xa cũng chỉ nghĩ anh đang tán tỉnh người đẹp. 

Dáng người Hoseok cao gầy, lễ phục hôm nay lại là kiểu chiết eo nên vòng eo nhỏ chỉ bằng vòng tay một người ôm lại càng thêm nổi bật. Hwang Hyunki lặng lẽ liếm môi, nếu nằm dưới thân hắn rên rĩ, làn da trắng nõn kia có thêm những vết roi da chằng chịt chắc chắn cực kì tuyệt mỹ. Một tiên tử cấm dục bị chơi đến chết đi sống lại, càng nghĩ hắn càng muốn đêm nay phải bắt bằng được con mồi ngon nghẻ kia. 

Do Hwang Hyunki đang quá chú tâm đến Hoseok nên không nhận ra Stephen từ lúc nào đã đứng gần hắn. 

Hoseok và Min Yoongi đi chung xe do Alex lái, còn cậu ta phải tự đi xe riêng, chỉ vì cái lý do mà từ lúc cậu bước vào biệt thự ai ai cũng lải nhải bên tai: Hoseok ghét người lạ. Nó làm Stephen nghe đến phát ghét, bộ dạng lúc nào cũng cao cao tại thượng, hai mắt nhìn Stephen như nhìn thấu được những suy tính của cậu ta, và nụ cười vô cùng giả tạo. 

Đúng là một con điếm nhỏ mà vừa xuất hiện đã quyến rũ đàn ông, không biết có bao nhiêu người đang nhìn nó. Stephen dĩ nhiên không biết được mối quan hệ của Hoseok và Jungkook, nên cậu ta chính là nghĩ Hoseok đang tòm tèm với đứa con trai duy nhất của ngài Jeon, còn thêm tên công tử họ Hwang. 

Cậu ta cũng biết danh tiếng thối hoắc của hắn ta, trong đầu cậu ta xẹt qua một tia suy nghĩ. Được, không phải thiếu gia Hoseok của chúng ta thanh cao như tuyết trên núi à, để xem hôm nay cậu còn dám khinh thường tôi hay không? 

Stephen điều chỉnh lại đôi mắt hận thù của mình, nở nụ cười tiêu chuẩn nhẹ nhàng cụng ly rượu của Hwang Hyunki. Hắn đang mải mê ngắm người đẹp, đột nhiên thấy ly mình hơi rung lên, còn muốn xoay người mắng chửi tên không biết điều nào đó dám phá hư nhã hứng của hắn. Nhưng thấy thiếu niên kia cả người trang phục trắng, nở nụ cười có lễ, tuy không xinh đẹp bằng chàng trai thiên sứ, nhưng cũng được xem là thanh tú. 

Hắn cũng cười, mở lời trước "Xin chào người đẹp, không biết là..." 

Hắn lấp lửng câu nói, Hwang Hyunki nhanh chóng giới thiệu "Chào thiếu gia Hwang, tôi là thư ký của ngài Min, Stephen Choi". 

Nghe thấy cậu ta là thư ký, ánh mắt của hắn liền nghi ngờ không ít. Ai cũng biết thư ký duy nhất của Min Yoongi chỉ có Kim Namjoon, hắn cũng thấy Kim Namjoon thay mặt Min Yoongi dự vài bữa tiệc rồi. 

Stephen biết hắn nghi ngờ, nhẹ giọng giải đáp "Thư ký chính của ngài Min vẫn là anh Kim, nếu nói đúng hơn thì tôi là trợ lý thay thế anh Kim những lần anh ấy không thể đi cùng ngài Min. Tôi chỉ mới nhận việc được nửa tháng thôi". 

Hắn à một tiếng, ánh mắt nhìn cậu ta cũng có vài phần nể nang. Stephen nhấp một ngụm rượu, đưa mắt về phía Hoseok "Tôi thấy thiếu gia Hwang có vẻ thích thiếu gia của chúng tôi lắm". 

"Thiếu gia của cậu, vậy cậu trai kia là con nuôi của ngài Min". 

Hắn không khỏi kinh ngạc thốt lên, thì ra thiên sứ là con nuôi được Min Yoongi yêu thương. Về thiếu gia nhỏ mà Min Yoongi nhận nuôi đã không còn lạ, đến hắn cũng nghe loáng thoáng mấy lần. 

Biết Hoseok là đứa con được ngài Min nuôi nấng, cậu ta có một trăm lá gan cũng chẳng dám đụng vào. Bằng không cái dinh thự đã trở nên nàn của họ Hwang không đủ chống đỡ được cơn cuồng nộ của ngài Min mất. Đến ông già của hắn ở thời gian trước đã bị ngài Min chặn đường sống, suýt nữa không thể giữ được công ty. 

Nếu không phải Min Yoongi chưa nắm thóp được ba hắn, bằng không bây giờ hắn có thể phải lăn lộn ở ngoài đường kiếm sống chứ không may mắn đứng ở đây. Nên hắn tất nhiên không dám dính dáng đến bất cứ thứ gì liên quan đến Min Yoongi. 

Hwang Hyunki luyến tiếc dời mắt khỏi Hoseok, tất cả hành động của hắn đều được Stephen thu vào mắt. 

"Cậu chủ Hoseok chúng tôi tính tình khá...hướng nội. Ông chủ cũng phải thường xuyên lo lắng, không biết sau này có tìm được người bạn đời thích hợp cho cậu chủ hay không". Stephen cố tình nhấn mạnh hai từ bạn đời, còn làm ra vẻ thật tâm suy nghĩ cho Hoseok. 

Sao hắn không nghĩ ra, chính là bạn đời. Nếu Hwang Hyunki có thể là một trong những ứng viên làm bạn đời của đứa con duy nhất của ngài Min, thêm tin đồn ngài Min cưng chiều đứa con trai này đến tận trời, thêm ngài Min vẫn chưa có thêm đứa con nào nữa, thì gia sản đồ sộ tiêu xài ba kiếp cũng không hết của Min Yoongi nhất định sẽ thuộc về hắn. 

Vừa có người đẹp, vừa có tiền tài, chưa kể quyền lực của Min Yoongi ở đất nước này chưa tính là một tay che trời, nhưng cũng đủ để cho người ta khiếp sợ. Một người ba vợ hoàn hảo. 

Stephen biết mình đã đánh trúng vào suy nghĩ ngu ngốc của Hwang Hyunki, nụ cười càng thêm hiền hoà "Cậu Hwang thử làm bạn với cậu chủ chúng tôi đi, cậu ấy rất ít bạn, cả ngày cũng chỉ giấu mình trong nhà không chịu đi đâu cả". 

"Thư ký Choi quá lời, tôi là người thô lỗ, làm sao dám làm phiền thiếu gia nhà cậu". 

Hắn giả vờ xua tay, nhưng ánh mắt đã bắt đầu tính toán không ít. Stephen che miệng cười, lại tiếp tục nói "Cậu Hwang đẹp trai như vậy, nhất định thiếu gia sẽ không từ chối. Cậu thấy thiếu gia Jeon cũng đang bắt chuyện với cậu chủ Hoseok kìa, thiếu gia đâu khó gần lắm đâu". 

Nếu bây giờ Hwang Hyunki không ra tay trước, tên Jungkook kia chen chân vào trước thì hắn nhất định không có cửa tranh giành. Hắn vỗ nhẹ lên túi áo vest ngoài, trong đó chưa bao giờ thiếu mấy gói thuốc mê liều mạnh. 

Hwang Hyunki có thói quen mang theo thuốc, với những con mồi không ngoan ngoãn chỉ cần cho chúng nó một ít, nhất định không thể nào kháng cự. Min Yoongi trọng danh tiếng, bây giờ gạo nấu thành cơm trước, ngài Min dù muốn dù không cũng phải nhận đứa con rể tương lai này. 

Hắn gọi phục vụ mang đến một ly nước ép trái cây, rồi tìm một góc khuất mà bỏ một ít bột trắng vào đó rồi khuấy đều. Để mọi thứ đã hoà trộn vào nhau mới tìm đến chỗ của Stephen, đưa cho cậu ta rồi dặn dò "Ly nước này nhờ cậu đưa cho cậu chủ Hoseok, xem như là lời làm quen của tôi. Cậu chỉ cần đưa cậu chủ Hoseok ra chỗ cửa sau, tôi muốn tìm một chỗ vắng một chút để tiện mở lời làm quen. Ân tình làm mai của cậu tôi sẽ không quên". 

Thủ đoạn vụng về của Hwang Hyunki cậu ta nhìn một cái là ra, làm quen ngu ngốc vậy mà nghĩ cậu sẽ tin sao. Chỉ là đây là thứ Stephen cần, mượn Hwang Hyunki dạy cho thằng nhóc Hoseok một bài học.

Mày ghét người ta đụng vào lắm đúng không? Vậy thì nếu mày bị đàn ông chơi nhất định sẽ còn thảm hơn gấp trăm lần. 

Cậu ta làm bộ e ngại "Nhưng mà..." 

"Không sao mà thư ký Choi, tôi sẽ chịu trách nhiệm". 

"Được rồi, vậy đợi tôi một chút". 

Stephen biết buổi tiệc sắp bắt đầu, đây là thời cơ tốt để mang Hoseok đi mà không bị Kim Namjoon chú ý, còn Min Yoongi, hắn là chủ tiệc đã bị cả đống người vây quanh, làm sao có thể quan tâm được Hoseok biến mất từ lúc đầu. Có hay không chỉ nghĩ cậu ta đi lòng vòng cho đỡ buồn chán mà thôi. 

Stephen cầm ly nước trái cây, vòng qua mấy người bên dưới để đi tới chỗ Hoseok. May mắn là Jeon Jungkook đã rời đi, vậy càng phải tranh thủ. Nhưng Stephen không biết, cậu cố tình đuổi khéo Jeon Jungkook. 

Hoseok từ đầu đến cuối đã chú tâm đến cuộc trò chuyện "vô tình" của Stephen và tên họ Hwang. Bởi vì kiếp trước người gợi ý Min Yoongi cho cậu làm nhiệm vụ với Hwang Hyunki chính là cậu ta cơ mà. Hoseok làm sao quên được ánh mặt khinh miệt của Stephen Choi nhìn cậu cả người thương tích, không khác gì nhìn một mớ rác dơ bẩn. 

Lần này ai cũng đừng mong sống yên. 

Stephen vẫn là gương mặt cung kính, vừa thấy cậu đã lập tức cúi chào "Cậu chủ". 

Hoseok vẫn như mọi ngày, gật đầu đáp "Thư ký Choi". 

"Tôi thấy cậu nãy giờ cũng ăn vài cái bánh, có mang nước trái cây đến cho cậu. Là nước lựu, rất ngọt và dễ uống, không hề chua ạ. Cậu thử một miếng nhé?" 

Ly nước cam ngày đó quả nhiên đã chọc giận cậu ta. 

Hoseok mỉm cười, tiếp nhận ly nước ép. Tim Stephen đập mạnh khi thấy Hoseok nhận ly nước nhưng chưa uống liền mà chỉ nhìn nó. Cậu ta sốt ruột không thôi, đang định mở miệng khuyên cậu thì Hoseok đã đưa lên miệng uống, xong tao nhã dùng khăn lụa lau miệng rồi cho nó lại vào túi quần. 

Stephen trộm thở một hơi, từ xa đánh mắt với Hwang Hyunki ở góc trái, hắn ta gật đầu rồi lén lút đi ra ngoài. 

Stephen tươi cười nói "Trong đây hơi ngộp để tôi đưa cậu ra ngoài hóng gió, tầm mười lăm phút nữa ngài Min mới lên phát biểu lận". 

Hoseok đặt ly nước ép xuống bàn đồng ý. Cậu ta hớn hở dẫn Hoseok đi đến cửa sau, cố tình đi thật chậm để thuốc mê ngấm vào máu cậu. 

Hoseok là sát thủ, thứ cậu dùng nhiều nhất chính là thuốc mê, chỉ cần nhấp một chút nước ép không lẽ cậu không nhận ra, Hoseok chẳng qua ngậm nó trong miệng rồi nhổ vào khăn lụa, phải là con cừu ngây thơ trong kịch bản dở tệ này chứ. 

Hành lang sau rất vắng, chỉ có hai người bọn họ. Hoseok bỗng loạng choạng bước chân, hai tay đỡ lấy tường, ánh mắt mờ mịt. Stephen nghĩ cậu đã ngấm thuốc, giả bộ lo lắng không thôi, liên tục gọi tên cậu, đến khi tận mắt Hoseok ngã xuống. 

Hwang Hyunki như một vị thần xuất hiện, hắn ta vờ như bất ngờ, ngồi xuống giúp Stephen đỡ Hoseok. "Chết rồi, có khi nào cậu chủ bị hạ đường huyết hay không, tôi phải đi báo với ngài Min". 

"Khoan đã thư ký Choi, buổi tiệc sắp diễn ra, hay để tôi đưa cậu Hoseok đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi trước, đợi ngài Min phát biểu xong rồi cậu hãy thông báo, tránh ngài lo lắng ảnh hưởng đến công việc". 

Nói cực kì thuận tình thuận ý, hai mắt hắn sáng rỡ khi nhận được cái gật đầu ngập ngừng của Stephen, cậu ta còn làm bộ nói hắn phải cẩn thận, cậu ta đi thông báo sẽ lập tức đến chăm sóc cho Hoseok, đúng là người thư ký trung thành. Như chỉ chờ có thể, hắn lập tức bế Hoseok đi, để lại Stephen với nụ cười đắc ý. 

Ngài Min sẽ chịu đứa con rể vô dụng như mày sao Hwang Hyunki, mày chỉ là đứa chết thay thôi. Stephen đứng dậy, phủi phủi trang phục trên người, bây giờ chỉ chờ đổ hết tội lỗi lên đầu cho hắn rồi nhìn Hoseok thảm hại là được. 

Dãy phòng cho khách không có một ai vì bây giờ mọi người đều ở sảnh lớn chờ nhập tiệc, ngay cả phục vụ cũng chẳng thấy. Phòng nghỉ của hắn số 201. Bế người đẹp không xương trong lòng, hắn đã nghĩ đến việc chơi Hoseok tỉnh dậy, khóc lóc không ngừng. 

Chỉ kịp đóng cửa phòng rồi ném Hoseok xuống nệm, vội vã cởi áo nên đâu biết Hoseok đã mở mắt từ lúc nào. Cậu buồn nôn từ lúc hắn ta chạm vào, ghê tởm đến ruột gan cồn cào. Nhưng cậu ép mình phải nhịn xuống, đã đóng kịch phải đóng cho tốt chứ. 

Hwang Hyunki vẫn đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ dơ bẩn của mình, mà đâu biết thần chết đang cầm cây lưỡi hái kề vào cổ hắn, chuẩn bị cho hắn lần cuối nhìn thấy mặt trời. 

Hắn xoay người cởi nốt lưng quần, hai mắt hắn mở to khi người vốn phải bất tỉnh trên giường đang ngồi trên mép giường. Trên tay Hoseok đang mân mê quả cầu pha lê nặng trịch, đồ vật trang trí để trên tủ đầu giường, đôi mắt đen đã bị sát khí bao trùm, môi cong thành đường cong lạnh lẽo. 

"Nói lời tạm biệt với thế gian xinh đẹp này chưa Hwang - hyun -ki?"

Đó cũng chính là câu nói cuối cùng hắn nghe được khi cơn ác mộng kinh khủng nhất ập đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top