Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoseok phấn khích bước trên đường, bên cạnh là Thanh Y đang dè dặt giữ lấy cánh tay em. Cô sợ tiểu chủ tử quá cao hứng sẽ lỡ làm chuyện không đúng cung qui. Gần ba ngày em không gặp Yoongi, đầu óc đã nhớ nhung đến rối ren cả lên, bây giờ có cơ hội cớ sao không vui cho được?

Nhìn bộ dạng tươi tỉnh khác hẳn hai ngày ủ rủ ở Diên Hoà các, cô chợt có dự cảm chẳng lành, trong lòng bỗng phức tạp một phen. Bất quá trái ngược với điều nghi kị trong thâm tâm người nô tỳ nhỏ, Hoseok lòng khoan khoái không một gợn sóng, em hoàn toàn không biết sự vô tư đơn thuần này sẽ khiến bản thân gặp nguy hiểm trong chốn hậu cung thâm sâu vạn trượng kia.

Bước vào tẩm điện trong cung của hoàng hậu, Hoseok bắt gặp vài vị phi tần đã đến từ rất sớm để thỉnh an, nhằm lấy chút thiện cảm từ nàng. Lễ nghĩa trong cung sau khi được Thanh Y chỉ dẫn, em đã thuộc nằm lòng nên chỉ vừa bước đến giữa điện đã vội quỳ xuống thỉnh an Kỳ Âm. Hoàng hậu dường như tâm trạng đang vô cùng cao hứng, nàng phất tay, nhanh chóng ban chỗ ngồi cho em.

Hoseok vừa yên vị chưa lâu thì phía cửa lại có thêm hai vị phi tần bước vào, em vội vàng hành lễ sau đó dựa vào sắc mặt của họ, thấy có vẻ không có gì đáng ngại mới dám ngồi xuống lần nữa. Anh phi liếc nhẹ sang phía Hoseok rồi cười nhẹ, cái nhìn tưởng chừng như rất bình thường lại khiến em chợt không rét mà run.

"Hoàn phi muội muội, đã lâu không gặp. Sau chuyến học đạo cùng thái hậu, dung nhan cũng bừng sáng kỳ lạ, đúng là khiến ta hâm mộ vô cùng." Anh Phi sau khi yên vị trên ghế chỉ vừa nhấp một ngụm trà đã bày trò nhắm thẳng đến Hoàn phi - người vừa mới theo thái hậu lên núi thỉnh giáo một vị trụ trì nổi danh, ăn chay niệm phật hơn một tháng nay.

Hoseok tò mò lén nhìn gương mặt vị kia, là một nữ tử không quá cao, nhưng những đường nét trên gương mặt hài hoà, dù nét đẹp ấy vương đôi nét buồn phảng phất. Nàng ta sau khi nghe câu nói châm chọc từ Anh phi, trong mắt thoáng lo sợ, vội nhẹ nhàng cười ngượng, ngập ngừng lựa lời hồi đáp.

"Đa tạ Anh tỷ đã khen. Bất quá luận về dung nhan, tài mạo, muội so với tỷ tỷ vẫn còn thập phần thua kém."

Anh Phi cười đoan trang, có vẻ nàng ta đang đắc ý với câu trả lời khiêm tốn vô ngần của một con rùa rụt cổ là Hoàn phi. Vốn cùng là phi vị, ấy mà Hoàn phi này lại chẳng được hoàng thượng chú ý đến lần nào. Nhưng vì phụ thân nàng ta là Hoàn tướng quân đã lập nhiều đại công, trên triều hoàng thượng cũng phải nể nang đôi phần, nàng ta mới được phong phi. Bất luận là tài mạo, sủng hạnh, dung nhan, Hoàn phi đều không thể đem ra so sánh cùng Anh phi.

Và hơn hết Hoàn phi cũng hiểu sự tranh đấu của hậu cung, cũng chính là sự tranh đấu của các gia tộc trong triều, nàng biết rõ mình đang đại diện cho Hoàn gia, nàng nhất định không thể ngã xuống. Nên khi không thể được hoàng thượng sủng hạnh, chỉ còn cách hết sức lấy lòng thái hậu để bản thán có thể nhận sự hậu thuẫn từ bà.

Thanh tần ngồi xem náo nhiệt một lúc cũng chán, ánh mắt cô ta đảo khắp khán phòng tìm kiếm một người bản thân có thể lôi ra làm mất mặt trước bao nhiêu vị phi để thể hiện một chút bản lĩnh của mình.

"Dạo này nghe bên tai đều là tên của Trịnh tuyên vinh, hôm nay được gặp đệ đúng là may mắn."

Hoseok đang ăn bánh bỗng bị gọi tên, em ngơ ngác ngước nhìn về phía Thanh tần rồi vội vàng quỳ thụp xuống. Anh phi đang định yên vị thì nghe cái tên quen thuộc, khoé miệng nàng ta nhếch lên, giọng nói ngọt như đường phát ra những lưỡi dao.

"Gương mặt của đệ sao rồi, thứ lỗi lần trước ta lỡ tay khiến đệ bị thương."

"Đa tạ hai vị tỷ tỷ quan tâm, Hiệu Tích hiện tại vết thương đã không còn đáng ngại." Em cúi đầu nhỏ giọng trả lời, trong lòng mong đừng có thêm chuyện phiền phức dây vào mình.

Nhưng có vẻ nữ tỷ xinh đẹp kia không muốn như vậy, đôi mắt hồ ly nhắm đến Hoseok ngày một lạnh lẽo hơn. Người đang được sủng ái nhất bước đến trước mặt em, sau đó nâng Hoseok dậy trước ánh mắt xem kịch hay của chư vị phi tần. Sau khi đã đặt con mồi yên vị trên ghế, nàng ta mới bắt đầu.

"Trang phục của Trịnh Tuyên Vinh hôm nay thật là lộng lẫy, áo thêu mẫu đơn lại được đính lên vài loại đá quý, đúng là hiếm có. Bất quá, ta đang canh cánh việc bách dân gặp nạn đói, quốc khố gần như đã cạn kiệt. Đệ mặc như vậy liệu có quá hoang phí chăng?"

Thanh Y đứng bên cạnh lòng như lửa đốt, cô lo sợ rằng chủ tử lại phải chịu trò sỉ vả vô cớ của Anh Phi, sau đó bị hành hạ như lần trước. Bèn quỳ xuống nhanh chóng đáp lời.

"Y phục được hoàng thượng ban, tiểu chủ tử vốn không biết nên đã mặc để tỏ lòng thành ý. Cẩn mong nương nương tha tội."

Vốn định lấy hoàng thượng ra để che chắn, cốt để Anh phi biết vậy mà dừng, thế nhưng Thanh Y chẳng ngờ bản thân đã đưa mình và chủ tử càng lọt sâu vào sự nguy hiểm. Anh Phi sau khi nghe lời biện bạch của nô tỳ thân cận của em lại càng điên tiết hơn, khi hoàng thượng dạo này ít lui tới cung ả từ lần phạt vả miệng có phần vô cớ. Thanh Y nói vậy khác nào khơi ra chuyện ngài sủng hạnh Hoseok mà quên đi nàng ta.

Anh Phi nghiến răng, càng tỏ ra giận dữ hơn, ánh mắt giết người chiếu đến thân ảnh đang quỳ rạp xuống đất của cô.

"Bổn cung nói Trịnh tuyên vinh, con tiện tì này có thân phận gì mà dám chen vào?"

"Nương nương tha mạng. Chủ tử vốn không giỏi ăn nói, nô tỳ đành thay lời chủ tử tránh làm phật ý nương nương." Thanh Y quỳ trước mặt chắn cho Hoseok, liên tục dập đầu cố gắng làm ả ta bớt đi lửa giận.

"Hỗn xược, vậy ý của ngươi là Trịnh Tuyên vinh nhà ngươi cao quý, không cần thiết phải tiếp chuyện cùng bổn cung ư?"

"Nô tỳ không dám..."

"Hay bổn cung chỉ đáng để phận tiện nhà ngươi nói chuyện cùng thôi sao? Giỏi, giỏi lắm, Trịnh Tuyên Vinh dạy dỗ con nô tỳ này như thế nào mà để ả ta dám trả treo với ta thế này?" Anh Phi tiếp tục ra đòn nhắm thẳng vào Hoseok, dường như hoàn toàn không muốn mọi chuyện trở nên bình thường trong đêm Tết nguyên tiêu long trọng.

"Nô tỳ ngàn lần không dám, xin nương nương tha tội." Thanh Y đã sợ đến tái mặt, tay chân run rẩy, cô chỉ sợ chủ tử bị vạ lây chứ bản thân chết ngàn lần cũng không hề gì.

Thanh Tần xem kịch chán chê cuối cùng cũng đến vai diễn của mình, liền nhanh nhảu hùa cùng Anh phi.

"Phải chăng là chủ nhân Hiên Lạc các ỷ mình mê hoặc chúa thượng, được một chút sủng hạnh liền dạy chó lên mặt với chủ?"

Thanh Tần cố tình gọi em là chủ nhân của Hiên Lạc các nhằm nhắc nhở Hoseok nhớ bản thân chỉ là một Tuyên Vinh thấp kém vừa được ban cho chút yêu thương từ thánh thượng mà phất lên thôi. Tốt nhất em nên yên phận làm con rùa như Hoàn Phi, chứ còn dám giở trò câu dẫn, lương thiện trước mặt Doãn đế để tranh sủng với nàng ta và vị nương nương kia thì kết cục chỉ có chết.

Trước những lời vu khống của nàng ta, Hoseok cảm thấy vô cùng oan ức, em còn tức giận hơn khi Anh Phi đã lệnh người vả mặt Thanh Y, còn mình thì lại tiếp tục ngạo mạn, mượn gió bẻ măng từ lời cô nô tỳ để xét xử, ngăn không cho em lên tiếng.

"Xin..."

"Câm miệng, hay cho một Tuyên Vinh vừa được hoàng thượng lui tới vài ba ngày đã dám lên mặt với ta?" Anh Phi vờ tức giận, thực ra trong thâm tâm ta đã đắc ý biết bao, nàng trở lại ghế ngồi trước ánh mắt sợ hãi của các nữ tử thấp kém hơn.

__

căng lun, có khi chap sau em sóc bị hành sấp mặt :)

Mọi người hãy bình luận thật nhiều để team có động lực nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top