Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1

"Ta là cha, là mẹ, là con cái, là anh chị em, là máu thịt của chính ta. Ta bảo vệ những gì ta bảo vệ cho đến khi ánh sáng bị cướp đi khỏi đôi mắt này, hoặc Mặt trăng trao cho ta một nhiệm vụ mới."

Mưa và gió gào thét xung quanh tòa lâu đài, giẫm răng rắc lên những lớp mái ngói phủ rêu, vạch lên các cửa sổ những vệt nước sáng như ánh bạc. Ánh chớp phản chiếu lên mặt hồ, mặt nước xanh như một tấm kính. Hoseok co người trong hốc tường, nắm chặt con dao khắc chìm các chu kỳ của Mặt trăng trong tay, mắt nhắm nghiền, lẩm bẩm lời thề của hội săn như thể những con chữ vô hình có thể đưa em quay trở lại.

"Ta là cha, là mẹ, . . ."

Truyền thuyết nói rằng những thợ săn đầu tiên được sinh ra từ nước mắt của Mặt trăng khi Người chứng kiến giao tranh giữa con người, phù thủy, ma quỷ và những sinh vật huyền bí khác trong bất lực. Những đứa trẻ của màn đêm, các con trai và con gái của Mặt trăng dành cả cuộc đời săn lùng những Kẻ Lầm Đường và bằng mọi giá, phải duy trì trung lập giữa thế giới. Khi các thợ săn chết đi, linh hồn của họ lửng lơ giữa các thế giới cho đến khi có thể tái sinh thành một thợ săn mới, một con người mới với những ký ức mới và một nhiệm vụ vĩnh hằng.

". . .Ta bảo vệ những gì ta bảo vệ . . ."

Hoseok nhớ lại khi em và Jimin đi dọc theo bờ biển, sóng đang đánh dạt những mảnh còn lại của những gì từng thuộc về một thợ săn vào mặt cát ướt. Tấm áo giáp rách rưới, những mũi tên và lưỡi dao gãy vụn, những phần da thịt dính máu đã bị nước biển rửa trôi, những mảnh xương trắng như tro bụi.

Hoseok quay sang Jimin, cậu bé đang cúi người, hai tay vòng ôm lấy bụng. "Em có ổn không?"

"Em ổn", Jimin đáp. Nhưng khuôn mặt cậu tái xanh, trông cậu có vẻ như có thể ói ra bất cứ lúc nào. "Em chỉ . . . cần sốc lại tinh thần một tí".

Họ giữ yên trong một lúc, Jimin khẽ run rẩy trong ánh sáng nhập nhoạng trước buổi hoàng hôn và Hoseok ái ngại vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu. "Em biết đấy", em khẽ nói, "Em có thể về nhà và đợi. Anh sẽ . . ."

Nhưng Jimin đã đứng thẳng dậy, nước mắt vẫn chưa khô nhưng đôi mắt màu xanh lơ của cậu bình tĩnh nhìn thẳng về thi thể không còn nguyên vẹn của một người phụ nữ. "Không sao đâu hyung. Em sẽ đưa mẹ về nhà."

Hoseok nhớ em đã nén lại một tiếng thở dài khi Jimin chậm rãi quỳ xuống, bàn tay trần nhặt lên từng thứ một và nhẹ nhàng xếp chúng vào chiếc hộp gỗ có khắc biểu tượng hoa anh túc. Tôi tiễn người về giấc ngủ vĩnh hằng, để một phần của người sẽ mãi sống trong tôi.

Đã có những cuộc tấn công dồn dập vào hội săn cả tháng nay, những thợ săn được gửi đi điều tra không bao giờ quay lại. Những thi thể được phát hiện, hoặc đơn giản là mất hút vào hư không. Hội đồng cho rằng đây là kế hoạch tấn công của những Kẻ Lầm Đường để trả thù hội săn, nhưng Hoseok không nghĩ vậy. Kẻ Lầm Đường nào lại mạnh tới mức có thể hạ gục tất cả các thợ săn, hết lần này đến lần khác, kể cả những người dày dạn kinh nghiệm nhất? Kẻ Lầm Đường nào có thể thu thập được lượng máu quỷ khổng lồ để xóa tan da thịt và dấu vết của những người hắn giết? Và tại sao chỉ có nơi này bị nhắm đến?

Khi người mất tích được thông báo danh tính, Jimin gần như phát điên. Ban ngày cậu bé có mặt ở phòng chiến lược với tâm trạng quả quyết, thuyết phục hội trưởng đồng ý cho cậu tham gia tìm kiếm, nhưng khi Mặt trăng chiếu những dải lụa vàng lên ô cửa sổ phòng ngủ chung của họ, Park Jimin thu mình lại như một đứa trẻ, và òa khóc nức nở trong lòng Hoseok.

Hoseok đã làm bạn với Jimin gần mười năm, cũng bằng đó thời gian em biết Park Jieun. Mẹ của Jimin là một người phụ nữ hiền lành và dịu dàng, kiểu người luôn cười và hiếm khi tức giận. Khi họ còn nhỏ, bà thường cho em những món quà nho nhỏ mỗi lần tới hội săn thăm con trai và mời em tới chơi nhà họ trong những dịp lễ, dù chẳng ai buộc bà làm vậy. Có thể điều đó xuất phát từ lòng thương hại với đứa trẻ mồ côi, từ liên kết vô hình giữa các linh hồn, nhưng Hoseok luôn trân trọng những món quà đó, những ngày tháng đó, và thật lòng, không dưới một lần em đã từng tưởng tượng, sẽ ra sao nếu nhà họ Park là gia đình của em.

Hoseok ước gì em biết, dù chỉ là một phần nhỏ thôi, để có thể chia sẻ nỗi đau mất mát với bạn của mình. Nỗi đau mất đi người thân duy nhất. Thật khó để nhớ lại cha mẹ của bạn trông như thế nào nếu lần cuối cùng gặp họ bạn chỉ là một đứa trẻ vài tháng tuổi. Nhưng như thế cũng dễ dàng hơn, bởi không ai phải khóc khi bạn ra đi.

Hoseok nhớ hoàng hôn buông xuống bãi biển một màu cam dịu mắt, gió và những cơn sóng rầm rì như một bài hát ru, một bài hát mà các thợ săn thường hát khi tiễn đưa người chết về nơi trung tâm thế giới. Em nhớ Jimin, nâng niu chiếc hộp gỗ trong tay, ngồi bơ vơ trên bãi cát như đứa trẻ lạc trong truyện cổ tích, trong phút chốc không thể nhớ được bản thân là ai, cũng quên đi mục đích mình tới cõi này.

Hoseok ước gì em đã không quay lưng lại, ước gì em đã không để cho Jimin một phút im lặng. Một phút cảm thông chết tiệt vì không ai nên thấy một thợ săn đang đau, cũng như anh ta, hoặc cô ta, không nên để nỗi đau của bản thân chiếm lấy quá một phút. Vì nhiệm vụ vinh quang vĩnh hằng, vì Mặt trăng.

Nếu Hoseok không quay lưng lại, lẽ ra em đã kịp thời lao đến và đỡ lấy Jimin khi cậu lảo đảo đứng dậy, bàng hoàng cúi nhìn xuống ngực trái, từ nơi lưỡi kiếm đâm xuyên qua, máu đỏ đang lan ra như một bông hoa trên nền cát trắng.

Gió và sóng biển rầm rì như một bài hát ru, một bài hát em vẫn thường nghe khi tiễn đưa người chết về nơi trung tâm thế giới.

Người đàn ông trẻ đứng phía sau khẽ nghiêng đầu và nhìn thẳng vào Hoseok. Làn da anh ta, dẫu trong buổi chiều tháng tư ấm áp, nhợt nhạt như băng đá, tương phản với vệt máu lấp lánh trên má, những sợi tóc đen phủ xuống mắt anh ta cái nhìn của ác quỷ. Nụ cười của kẻ chiến thắng nở rộ trên môi tên sát nhân khi anh ta nắm chặt lấy chuôi kiếm, xoay và rút nó ra khỏi cơ thể bất động của Jimin.

Không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào, Hoseok lao mình tới, con dao chiến trong tay em nóng như lửa địa ngục.

Jimin đã luôn là người nhanh nhất, nhưng Hoseok cũng không phải người học tồi. Hội săn nằm sâu trong vùng trũng của Lục địa, nơi đầm lầy luyện cho em những bước chân nhẹ như chim và gió đón lấy những đòn tấn công, để chúng không bao giờ trượt mục tiêu. Hoseok lấy lực đâm tới, biết rằng không kẻ nào có thể sống sót dưới mũi dao của em, nhưng người đàn ông kia đã bắt lấy nó với tốc độ đáng kinh ngạc, nhàn nhã như thể lưỡi thép kia chỉ là một món đồ chơi con trẻ. Máu chảy ra đen đặc như than; em nhận ra sinh vật này là một ma cà rồng. Bàn tay còn lại của anh ta, những ngón tay dài và lạnh vén lọn tóc mái của em ra sau tai, những ngón tay dính đầy máu của Jimin vuốt lên má em dịu dàng đến sởn gai ốc.

"Mặt trời của tôi", kẻ lạ mặt cất tiếng, trầm thấp như tiếng gọi dưới vực sâu, Hoseok có thể cảm thấy ánh nhìn của anh ta không phút giây nào rời khỏi khuôn mặt em, "Tình yêu của tôi."

.

Gió đã thôi cuồng loạn, chỉ còn tiếng mưa không ngừng quấn lấy sóng biển trập trùng. Trong góc tối nhất của căn phòng, nơi ánh sáng và hơi ấm từ lò sưởi không thể với tới, một bóng người đang ôm lấy đầu, run rẩy. Một người khác quỳ bên cạnh, gỡ những ngón tay nhỏ hơn và mảnh dẻ hơn của người kia ra và ôm trọn lấy chúng, bóng tối bao phủ khuôn mặt anh ta, chỉ có tròng mắt tím sáng rực như có lửa.

"Mặt trời của tôi", anh ta thì thầm, nâng lên khuôn mặt người thanh niên bên dưới, "Đừng khóc, Tình yêu của tôi. Em biết là tôi không thể chịu được mà."

Hoseok thấy mình đang ở trong một căn phòng có nội thất trang nhã, cửa sổ lớn nhìn ra vách đá lộng gió, lò sưởi bập bùng phía xa, thu mình trong góc với một người lạ đang vuốt ve tay em, và em vùng ra với biểu cảm ghê tởm. Tóc em rối bù, nước mắt khô dính trên má, đôi mắt sưng mọng đỏ ngầu, lấp lánh vì giận dữ. Hoseok nghe thấy mình cất tiếng, gào thét vào mặt người đó, xa lạ và đầy oán hận. Em nghe thấy tiếng anh ta đáp, nhìn thấy cách miệng anh ta mở ra và đóng lại, nhưng những âm thanh ong ong vang lên trong đầu em như thể có cả một đội quân côn trùng đang bay trong không khí.

"Mặt trời của tôi."

"Thiên thần của tôi."

"Tình yêu của tôi."

"Dù sao thì chúng cũng chết cả rồi."

Trống ngực Hoseok đập dữ dội trong cơn đau đột ngột, em đẩy người đàn ông sang một bên và chồm dậy, lao về phía cửa để rồi đau đớn bật ngửa ra sau trước tấm gỗ nặng nề khóa kín. Phía sau em, cái bóng của anh ta vặn vẹo in lên bức tường như một con quái vật khổng lồ. Hoseok chuyển hướng về lò sưởi, mừng rỡ tóm lấy vật đầu tiên em nhìn thấy. Đó là một con dao, chuôi dao bạc khắc chìm các chu kỳ của Mặt trăng. Hoseok chĩa nó về phía người đàn ông, vung vẩy trong cơn cuồng loạn, có một chút hăm hở cay độc trào dâng trong bụng khi em thấy đôi mắt tím kia mở to đầy kinh hãi. Có tiếng sấm khô vọng đến từ xa, nhấn chìm tiếng cười của em trong đó.

Hoseok chẳng hề thấy đau chút nào khi em đẩy con dao lún sâu hơn vào da thịt chính mình. Máu tràn qua kẽ tay em, nóng và đỏ rực, chậm rãi nhuộm kín ngực áo. Tầm nhìn của em tối dần, và thứ cuối cùng Hoseok nghe thấy, trước khi em loạng choạng lùi lại, sụp đổ xuống ngọn lửa cuồn cuộn để chìm vào bóng tối, là một tiếng kêu khản đặc, nghe đau đớn hơn cả nỗi đau- tiếng kêu của sự đổ vỡ, phản bội và tuyệt vọng hoàn toàn.

.

Hoseok bừng tỉnh trong chính căn phòng em đã thấy, cửa sổ nhìn ra vách đá, ghế bành xếp quanh lò sưởi bập bùng, chiếc giường bốn khung với rèm che có hoa văn, nắm chặt con dao trong góc tối và khuôn mặt đầm đìa nước mắt.

Mặt trăng đã lên, có tiếng khóa cửa kêu lách cách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top